Một nữ tỳ xuất hiện dâng lên Lệnh Ngọc một vật. ÐÓ là mũi phi tiêu đồng sáng bóng. Lệnh Ngọc: - Mũi ám khí này đã ru lão ngủ luôn! Công tử coi đây, máu còn tươi đó chứ? Nàng đưa mũi phi tiêu lên ngang mày ngắm nghía như ngắm nghía một đồ trân ngoạn khiến Phàn Nhất Chi hoang mang tự hỏi không hiểu nữ tử này là người hay là quỷ. Lệnh Ngọc buông tiếng thở dài: - Công tử ôi! Giờ này Ở dinh tổng trấn Hợp Phì đang thảo lệnh truy nã công tử khắp nơi rồi đó. Chi bằng công tử cứ Ở với tiểu thiếp trên cái du thuyền "Tiểu TÔ hoa chứ này có yên ổn hơn không? Chiều nay gió sẽ đưa ta ra sông Hoàng Hà rồi thăng đến Ðông Hải. Công tử muốn viễn du nơi đâu tiểu thiếp cũng xin chiều. Chàng đứng phắt dậy: - Tiểu cô TÔ thị, ngu sinh lấy làm tiếc! Chàng nhún thân một cái chân đã rời khỏi khoang thuyền. Lệnh Ngọc reo lên: - Hảo tráng sĩ! Thân pháp công tử đẹp lắm, nhưng bờ đã xa thăm thăm thế kia, công tử phi thân tới được chăng? Quả là bờ đã quá xa, chỉ có hóa thành chim mới bay tới bờ được thôi. TÔ Lệnh Ngọc lại xuống giọng: - Tiểu thiếp ái ngại cho công tử nên mới có lời khuyên chân thành. Công tử nghĩ xem, trên thành Hợp Phi kia công tử chỉ có toàn là kẻ thù, còn lên đó làm chi? - Nhưng ngu sinh còn thù nhà canh cánh. Cái chết của phụ thân Ở Giang Nam đến nay vẫn chưa biết thủ phạm, nỡ nào yên tâm phóng du cùng Vô cô được sao? TÔ Lệnh Ngọc cười tươi như hoa: - Công tử đúng là tu mi nam tử nặng lòng vì nước nhà. Nếu công tử muốn tìm ra thủ phạm đêm thảm sát lệnh nghiêm đường xin cứ nói một lời, tiểu thiếp sẽ cho TÔ gia bang lần lượt đem đủ xác các thủ phạm về đây. Còn nợ nước? Công tử tưởng rằng tộc Mãn chỉ chiếm đoạt một Trung Nguyên này hay sao? - Ða tạ cô cô, nhưng cô cô nói vậy là có biết thủ phạm thảm sát gia nghiêm ư? Lẽ nào ngu sinh là nam tử đứng trên cõi đời lại yếu nhược mượn tay người khác để báo thù nhà? Mặt TÔ Lệnh Ngọc bỗng đanh lại: - Tiểu thiếp đã cạn lời. Thủ phạm thảm sát lệnh nghiêm đường, tiểu thiếp tuy không biết hết nhưng cũng biết nó gồm Ở trong bốn chữ "Mậu, Tài, Tiến, Cử" công tử cứ thuộc bốn chữ ấy là tìm ra manh mối thôi. Giờ xin báo cho công tử biết: TÔ gia bang cho vời công tử xuống Tiểu TÔ hoa chủ là để đòi lại Cái Bang Di Công mà công tử đã đoạt Ở Tử Chiêm viện ngày xưa đó! Phàn Nhất Chi mỉm cười: - Nếu đòi lại Cái Bang Di Công thì là thiếu chủ TỔ Di Khánh đòi chứ sao lại là cô cô? TÔ Lệnh Ngọc vẫn cười tươi: - TỔ Di Khánh à? Thiếu chủ Cái bang ấy à? Hà hà! Công tử không thấy ai kia sao? Nàng kéo một tấm màn rủ xuống từ nãy giờ cuộn lên. Bên trong đứng sừng sững như người bằng sáp, rõ ràng là TỔ Di Khánh với vẻ mặt nhợt nhạt Phàn Nhất Chi kinh dị thảng thốt: - TÔ thiếu chủ Ở đây từ bao giờ? TỔ Di Khánh hơi mỉm cười gượng gạo, giọng của y lạc lỏng: - Tại hạ đã Ở đây từ lâu, ngay từ lúc các hạ mới bước vào. Xin đừng gọi tại hạ là thiếu chủ nữa vì tại hạ đã từ giã Cái bang lâu rồi. Phàn công tử, hôm trước Ở Tử Chiêm viện vì chút việc riêng, tại hạ phải giả chết để gấp ra đi nên đành bỏ lại quạt bồ phiến gia truyền Cái Bang Di Công lại cho các hạ. Nay tại hạ đến để đòi lại quạt ấy đây. Ý của các hạ thế nào? Tên TỔ Di Khánh này sau khi giả chết bây giờ nói quá nhiều chứ không trầm tĩnh như trước kia. Chàng mỉm cười nghi ngờ: - Rất tiếc ngu sinh không còn giữ được quạt bồ phiến ấy cho huynh đài, nhưng cái quạt ấy chỉ giá trị ngoài Cái Bang Di Công chứ mấy nan quạt phất lụa có giá trị gì đâu, phải không huynh đài? TỔ Di Khánh cúi mặt xuống: - Công tử nói vậy là đúng. Bài Cái Bang Di Công của nhà ta nếu tập cho thuần thục phải mất mười năm, khi vừa giả chết ta vẫn còn nhớ đến công tử nên cố gắng lưu lại chút tình bằng cách viết tên thủ phạm thảm tử phụ thân công tử nên quạt. Công tử có thấy chữ "Mậu do ta viết không? Phàn Nhất Chi chú ý TỔ Di Khánh luôn luôn nhìn xuống ngực mình trong khi nói, và hắn nói quá nhiều, khác hắn TỔ Di Khánh rất phong nhã điềm tĩnh khi gặp chàng trong Tử Chiêm viện. Một ý tưởng xẹt qua trong đầu chớp nhoáng, chàng hơi "hừ" trong cổ họng, không ai nghe tiếng hừ ấy, thân pháp chàng di động tức thì, kiếm đã nhảy vào lòng bàn tay chàng, chàng chém tới một thế hoa mỹ đẹp như múa.
TÔ Lệnh Ngọc kinh ngạc trợn tròn hai mắt chỉ kịp kêu ú ớ: - Công tử... công tử vọng động gì thế? Mũi kiếm sác như nước của Phàn Nhất Chi lướt qua người TỔ Di Khánh, xẻ rách liền vạt áo ngoài của hắn để lộ một vết sẹo dài chạy từ cổ xuống ngực. TỔ Di Khánh thu bụng lại, tay hắn đưa ra móc vào sợi tua Ở cán kiếm. Chàng cười gằn thu kiếm lại: - Tạo Nạp Bắc, định dùng thuật dịch dung thành TỔ Di Khánh làm gì thế? chiếc mặt nạ bằng sáp của Tạo Nạp Bắc vẫn Vô hồn nhưng gương mặt của TÔ Lệnh Ngọc thì biến sắc: - Công tử... công tử... Tiểu TÔ hoa chủ đã nhân nhượng tử tế với công tử quá nhiều Ðừng ép nhau phải ra tay tàn nhẫn! Lời nói của nàng rõ ràng là lời đe dọa. Phàn Nhất Chi vẫn thản nhiên: - Ðược cô cô tiếp đãi nồng hậu, ngu sinh lấy làm cảm kích, nhưng còn việc tên Tạo Nạp Bắc này biến hình thành TỔ Di Khánh để lừa đảo ngu sinh thì là một việc khác hắn. Xin hỏi, đây là mưu thuật của Tạo Nạp Bắc hay là của TÔ cô cô? TÔ Lệnh Ngọc ngửa cái cổ dài cười phá lên: - Việc xảy ra trên Tiểu TÔ hoa chủ, không có sự đồng ý của bản cô nương làm sao coi cho được? Công tử, quạt Cái Bang Di Công ấy đâu rồi? Chàng đáp săng: - Quạt mất rồi, còn bài Cái Bang Di Công vẫn nằm trong đầu ngu sinh đây TÔ Lệnh Ngọc cười hớn hở: - Thế thì tốt quá, Phàn công tử chịu khó Ở lại đây chép cho xong hộ thiếp bài Cái Bang Di Công ấy nhé! Phàn Nhất Chi phản đố i: - Không... không... ngu sinh còn nhiều việc Ở trên trấn Hợp Phì... làm sao Ở đây quá lâu được... Bài Cái Bang Di Công ấy theo ngu sinh được biết, chỉ chân truyền cho những đệ tử Cái bang thôi, cô cô muốn chép lại làm gì? Tiếng cười TÔ Lệnh Ngọc vẫn vang lên khanh khách: - Ớ đời phải biết kinh, biết quyền. Công tử! Công tử bận việc đi tìm Quan Thượng Cầu chứ gì? Xin cứ yên tâm, tên họ Quan ấy sẽ còn phải Ở cửa bắc thành Hợp Phì lâu lắm, có bay mất đâu mà công tử sợ? Rồi không đợi cho chàng nói thêm gì nữa, TÔ Lệnh Ngọc vỗ tay liền ba cái một tỳ nữ dâng lên giấy bút văn phòng tứ bảo rồi rút lui liền. Lệnh Ngọc tiếp: - Công tử cứ an tâm Ở lại đây, cơm nước đã có người hầu hạ cho công tử chép lại bài Cái Bang Di Công, khi nào xong xuôi xin báo để Tiểu TÔ hoa chủ đưa công tử vào bờ!
* * *
Tuệ Chân kéo sập cánh cửa liếp, nàng định quay vào thổi ngọn đèn dầu trên ớ a bỗng có tiếng gọi nhỏ: - Tuệ cô nương! Tuệ Chân nhìn ra ngoài. Bóng tối không cho nàng nhìn rõ người gọi là ai, nàng hỏi: - Ai gọi đó? - CÓ Phàn công tử nhắn tin về cô nương đây. Tuệ Chân mừng lắm, nhưng nàng kịp trấn tĩnh: - Ca ca ta mới vào thành Hợp Phì có ba ngày sao đã về sớm thế? - Vì chuyện cần kíp Phàn công tử phải trở về, đang đợi cô nương Ở tại nhà Tạo Nạp Việt... - Ðể làm gì? Tiếng chép miệng: - Chuyện riêng giữa cô nương và công tử, không lẽ tiểu nhân lại tò mò, cô nương cứ tới nơi sẽ rõ. - CÓ gì làm tin? - công tử gởi cô nương tua kiếm báu của công tử đây, cô nương xem đúng không? Nàng đón lấy hai dây tua kiếm màu đỏ. Quả đúng là tua kiếm của Phàn Nhất Chi. Tuệ Chân trở vào lấy Yến nguyệt lưỡng đầu côn dắt vào bên hông rồi theo tên gia nhân nhà họ Tạo ra đi. Ðường đến nhà Tạo Nạp Việt và Tạo Nạp Bắc nàng đã thuộc lòng nhưng không ngờ tên gia nhân dẫn đi quanh quẩn đã quá nhà anh em họ Tạo mà vẫn chưa dừng chân lại. Nàng thắc mắc: - Ðường này đâu phải đến nhà huynh đệ Tạo Nạp Việt? Gia nhân vẫn lễ độ: - ấy là cô nương chưa rõ, Tạo Nạp Việt và Phàn công tử đang chờ cô nương tại nhà Lãng Dữ chân nhân... Nàng hỏi bất ngờ: - Cùng với ai nữa chứ? Gia nhân hơi ngập ngừng: - Dạ... vâng... không, chỉ có toàn những người thân... - Ngươi phải nói tên, nếu không ta quay về ngay bây giờ. - Bẫm... có một nữ lang trẻ tuổi, nghe nói là bằng hữu của Phàn công tử. - Nữ lang trẻ tuổi? Không biết tên là gì ư? - Chỉ nghe Lãng Dữ chân nhân và Tạo Nạp chủ nhân gọi là TÔ lệnh cô... Tuệ Chân cố suy nghĩ mà không nhớ ra nữ lang nào, nàng muốn biết Phàn Nhất Chi với TÔ lệnh cô ấy làm gì Ở nhà Lãng Dữ chân nhân. Ðã tới nơi cu ngụ của Lãng Dữ chân nhân. ÐÓ là một thạch động giữa rừng núi hoang vu mà trong đêm tối Tuệ Chân không thể nào nhận ra phương hướng và vị trí chính xác. Trong nhà vẫn còn ánh đèn. Tuệ Chân định ẩn thân bên ngoài quan sát trước tình hình bên trong nhà nhưng tên gia nhân đã hô to: - CÓ Tuệ cô nương Tiểu Kình Ngư giáng lâm! Lãng Dữ chân nhân và Tạo Nạp Việt ra cửa đón nàng. Lão Lãng Dữ chân nhân như thường lệ, vẫn cầm cây phất trần với những tua đỏ dài lê thê, lão hớn hở: - Vinh hạnh đón cô nương, công tử đang nóng lòng đợi cô nương trong nhà xin quá bước. Tuệ Chân mạnh dạn bước vào. Phàn Nhất Chi ngồi trong một góc khá tối. Nàng mừng rỡ mặc dù linh cảm vẫn báo cho nàng biết có chút gì khác thường: - Phàn ca ca! Về từ bao giờ mà không ghé nhà chúng ta? Nàng tỏ ra thân mật hơi quá sự thật vì nhìn thấy có một nữ nhân tuy trẻ tuổi nhưng phải nhận là mỹ lệ ngồi trong vùng sáng của ngọn đèn bấc. Câu trả lời của Phàn Nhất Chi rất lạ lùng: - Tôi mới trở về... à... à... à nhà chúng ta lúc nào ghé mà chăng được? Giọng nói của chàng vừa cứng đơ vừa lạnh lẽo khiến Tuệ Chân cảnh giác. Tại sao chàng lại lạnh lùng đến thế. Trước đây, khi chia tay chàng đã xưng "ca ca" và gọi nàng bằng "tiểu muội" cơ mà? Nàng cố êm dịu: - Ca ca đi đường chắc mệt mỏi? CÓ gặp thiếu hiệp Quan Thượng Cầu hay chăng?
Chàng đáp: - Ðúng là đường xa mệt mỏi. Chưa gặp Quan Thượng Cầu, tôi định trở về hỏi ý kiến của cô nương. Tuệ Chân đã quen mắt với bóng tối, nàng nhìn thăng vào mặt Phàn Nhất Chi: - Ca ca có biết Quan thiếu hiệp đã chữa khỏi bệnh cấm khẩu rồi không? Câu đáp của Phàn Nhất Chi rất lạc mỏng: - À à Quan Thượng Cầu hình như vẫn Ở cách cửa bắc thành Hợp Phì năm dặm... Tuệ Chân hơi nghiêng mình thi lễ với người nữ lang: - Xin ra mắt lệnh nương, tiểu nữ có thể biết tôn danh được không? Nữ lang tuy trẻ, tiếng ngọc tuy trong, nhưng âm giọng rất nghiêm nghị: - Bản cô nương là công chúa nhà TÔ Tử vương... Tuệ Chân hỏi luôn: - Xin cho biết tôn ý về cuộc giáng lâm của TÔ lệnh cô. Nữ lang chính là TÔ Lệnh Ngọc, nàng đáp, không có một chút suy nghĩ: - Ta đến đây theo lời thỉnh cầu của Lãng Dữ chân nhân và Phàn công tử. Phàn công tử trên đường muốn phóng du cùng ta sang biên tái Ngọc môn quan nhưng tiếc còn quên bản Càn Khôn Yếu Quyết Ở nhà nên thỉnh cầu ta về hỏi lại Lãng Dữ chân nhân... Tuệ Chân biết nữ lang này nói dối, nàng hỏi tiếp: - Phải chăng lệnh nương muốn mang bản Càn Khôn Yếu Quyết đến Ngọc môn quan hỏi ý Ðảo Vũ chân nhân? TÔ Lệnh Ngọc hơi nhún vai: - ấy chính là một lý do nhỏ. Chính là ta và Phàn công tử muốn trở thành một đôi hiệp lữ giang hồ. Còn tên Ðảo Vũ chân nhân thì phụ vương của ta tìm được rồi. Tuệ Chân vốn là một cô bé láu lĩnh, nàng cười mỉa mai: - Tiểu nữ thú thật chưa tin lời giải bày của lệnh nương lắm, xin phép lệnh nương cho tiểu nữ được đưa Phàn ca ca về. Giọng TÔ Lệnh Ngọc đanh lại: - Tiểu nữ nói gì ngông cuồng thế? Phàn công tử và ta còn nhiều việc phải làm, về sao được? Tuệ Chân quay sang Phàn Nhất Chi: - Ý ca ca ra sao? Ca ca chưa về được ư?
Phàn Nhất Chi lúng túng: - Chưa... chưa... TÔ lệnh cô vừa nói tôi còn nhiều việc phải làm... - Việc gì ca ca không thể cho tiểu muội biết được ư? - CÔ nương biết cũng chăng ích gì. Tôi muốn gặp cô nương để xin nhắn một lời: Chuyến viễn du này của tôi chắc lâu lắm mới trở lại, xin cô nương đừng đợi. Tuệ Chân hơi bật cười: - Thù nhà ca ca chưa trả, ca ca có thể yên lòng phiêu lãng như vậy ư? Phàn Nhất Chi càng luống cuống: - Ư ư thù nhà ư? Tôi đã biết tên thủ phạm là bọn tứ quái "Mậu, Tài, Tiến, Cử" là được rồi. Khi nào gặp bọn này tôi sẽ rửa cái oán của gia gia. Tuệ Chân ngó thật kỹ vào mặt Phàn Nhất Chi, dường như trong âm sắc tiếng nói của chàng có gì không thật thà. Nàng cười lớn, chấm dứt câu chuyện: - Phàn ca ca! Tạo Nạp Bắc! CÓ lẽ hai người là một! Nên nhớ tiểu cô nương Tuệ Chân đây là người lịch lãm giang hồ, nỡ nào lấy vải thưa che mắt thánh được? Câu nói của Tuệ Chân sang sảng. Phàn Nhất Chi do Tạo Nạp Bắc dùng thuật dịch dung biến dạng giật mình. Lãng Dữ chân nhân và TÔ Lệnh Ngọc cũng giật mình. TÔ Lệnh Ngọc quát lên xé lụa: - Trò đùa tới đây là chấm dứt. Tuệ Chân cô nương! Hôm nay bản cô cô đến đây để bắt cô nương phải viết vài chữ cho Phàn công tử đang Ở trên Tiểu TÔ hoa chủ đó. Không đợi lời của TÔ Lệnh Ngọc dứt hằn, Tuệ Chân vung yến nguyệt lưỡng đầu côn đánh vút tới mặt Tạo Nạp Bắc. Trong đêm tối và giữa lúc bất ngờ, Lưỡng đầu côn của nàng vào thế Bát Vân Kiến Nhật rất lắc léo, cái đầu thuận của côn đang đi một đường thăng bỗng đổi hướng đánh chúc xuống đồng thời ngay lúc ấy cái đầu nghịch xoay trở nhanh như chớp quạt ngang vai họ Tạo. Chiêu thế vừa ảo diệu vừa nửa hư nửa thực đánh ra cùng lúc hai đầu côn đẩy Tạo Nạp Bắc vào thế hạ phong. Chớp mắt Lãng Dữ chân nhân can thiệp. Song phất trần của lão cùng xuất chiêu mong giải cứu Tạo Nạp Bắc. Phất trần tay phải kình lực rất sung mãn vươn ra một đám tua dài chân ngang mặt Tạo Nạp Bắc dựng thành một bức tường kiên cố cùng lúc với phất trần tay trái đập xuống vai Tuệ Chân. Lưỡng đầu côn trong tay nàng chạm vào đám tua phất trần như chạm vào một bịch bông, kình lực bị cuốn hút vào. Từ chiêu Bát Vân Kiến Nhật nàng vội chuyển sang chiêu Song Phượng Triều Nghi hai đầu côn xoay tít thu về nhưng nửa chừng lại đánh tạt lên đập vào phất trần đang hạ xuống vai nàng. Nàng đinh ninh côn sẽ đẩy cán phất trần ra nhưng nàng lại tính sai vì cán phất trần cũng mềm nhũn và như có từ lực, côn vừa chạm vào dã bị cuốn hút tới luôn khiến nàng mất đà phải bước một bước tới để khỏi ngã chúi. Thân pháp của TÔ Lệnh Ngọc trờ tới đúng lúc. Lệnh Ngọc dùng trảo bấu vào vai nàng, nửa như giữ nàng lại nửa như xô nàng ra nhưng thực chiêu là Ở cước pháp liên hoàn vào hai huyệt Túc Tam Lý trên hai chân của nàng.
Tuệ Chân không thẻ nào đối địch cùng lúc với ba đối thủ: Tạo Nạp Bắc, TÔ Lệnh Ngọc và Lãng Dữ chân nhân, ấy là chưa kể Tạo Nạp Việt vẫn đứng theo dõi trận đấu, sẵn sàng can thiệt vào bất cứ lúc nào. Tuệ Chân định thu lưỡng đầu côn lại nhưng đã muộn. Côn vừa bị phất trần bên này hút vào thì phất trần bên kia đã vươn tua ra quấn chặt lấy côn nhấc hằn ra. Nội lực của lão Lãng Dữ cũng rất hùng hậu nên nàng không thể cầm côn nổi nữa, đành để các tua phất trấn kéo giật lưỡng đầu côn văng lên rồi bay ra tận ngoài xa. Tạo Nạp Bắc cười lên, giọng đổi khác: - CÔ nương! Tạm thời xin mời cô nương vào an nghĩ tại Thạch cốc, đợi chúng tôi thu xếp xong công việc rồi mời cô nương hồi gia. Lãng Dữ chân nhân liên tiếp vung ra phất trần, những tua dài lê thê của nó có công dụng như hàng trăm sợi dây trói nàng lại. Tạo Nạp Việt gọi to: - Bảo Phúc! Dẫn Tuệ Chân vào Thạch cốc an nghĩ! Bảo Phúc là tên của đồng thời lão Lãng Dữ chân nhân. Y tuân lệnh đến bên Tuệ Chân đã bị trói chặt. TÔ Lệnh Ngọc cười vang: - Tiểu Kình Ngư cô nương! Hãy chịu khó Ở tạm trong thạch cốc một thời gian. Khi nào ta và Phàn công tử cử hành hôn lễ ta sẽ nhớ đến cô nương và sẽ gởi thiệp mời! Tiếng cười của TÔ Lệnh Ngọc lanh lảnh và âm sắc như tiếng sắc tiếng đồng chen nhau.
* * *
Nơi gọi là Thạch cốc Ở sâu trong một vùng núi âm u nhưng lại rất ẩm ướt có lẽ vì kín ánh mặt trời nên lam khí tồn đọng xuống nơi này. Tuệ Chân bị giam giữ trong Thạch cốc hai ngày. Nàng không phải làm gì cả ngoài việc ngồi bó gối trong góc thạch động nhìn ánh sáng le lói qua những kẽ nứt của đá chảy dài xuống nền đá lởm chởm rêu mọc. Mỗi ngày tên Bảo Phúc đều đều hai lần mang cơm đến cho nàng. Kể ra lão Lãng Dữ chân nhân đối xừ với nàng chưa đến nỗi quá tệ vì bữa cơm nào ngoài rau tươi cũng có chút thịt rừng như heo, nai, gà rừng... Thậm chí có hôm lão còn đưa vào cả loại cá mình dẹp như tờ giấy ăn rất ngon hay sống nhởn nhơ trong những lòng suối sâu Ở khu rừng này. Hôm nay là ngày thứ ba. Tuệ Chân ngồi luyện công điều khí không chú ý gì đến ngoại cảnh, bỗng nàng nghe bên vách đá có hai tiếng đập âm động thành hai tiếng "cộp, cộp,, Mới đầu nàng tưởng mình bị ảo giác đánh lừa vì Ở đây làm gì có người thứ hai để gõ vào vách đá. Trả lời nàng là một tiếng "cộp" thứ ba lớn hơn hắn hai tiếng trước. RÕ ràng là tiếng gõ vào vách đá vì vách đá không thể nào tự cất thành tiếng kêu được. Nàng thử gõ tay vào vách đá bên cạnh. Nàng có cảm giác như vách đá bọng bên trong chứ không đặc. Nàng gõ liên tiếp ba tiếng lớn hơn nữa và lần này bốn, năm tiếng "cộp, cộp, cộp" Ở bên kia âm vọng lại như vui vẻ gấp gáp Nàng đoán Thạch cốc này chia ra làm nhiều phòng và bên cạnh phòng nàng đang bị giam giữ chắc có phòng khác cũng có người bị giam giữ. Trong tay không còn lưỡng đầu côn, nếu không Tuệ Chân sẽ đập vào vách đá để xem người giam giữ Ở phòng bên cạnh là ai. Ngay lúc ấy nàng nghe Thạch cốc rung chuyển dữ dội và vách đá gần như muốn vỡ ra những khe nứt lớn. Những khe nứt ấy tuy không đủ chui lọt thân mình nhưng cũng dủ nghe âm thanh của người bên kia: - CÔ nương làm gì mà bị bọn Lăng Thiếu CÔ nhốt vào đây? Tuệ Chân kinh ngạc: - Lăng Thiếu CÔ là ai? Tiếng bên kia kinh ngạc: - ủa! CÔ nương chưa gặp đệ nhị hội chủ Phục Hồng hội ư? Tiếng nói rất trong trẻo chứng tỏ người bị giam giữ bên kia chưa lớn tuổi. Nàng đáp: - Chưa! Ta bị bọn Lãng Dữ chân nhân và anh em họ Tạo nhốt vào đây chứ đâu biết Lăng Thiếu CÔ là ai... - CÔ nương lầm rồi. Lãng Dữ chân nhân cũng là làm theo lệnh Lăng Thiếu CÔ mà thôi. CÔ nương từ đâu tới? - Ta là con gái của Tuệ đảo chủ Trường Viên đảo, còn các hạ là ai? Tiếng đáp nửa kinh ngạc, nửa sững sờ: - ủa! CÔ nương là con gái của Tuệ Hồng Mao ấy à? Tại hạ là Tư Không Thiên, Nam Tông chưởng môn Cái Bang Thập ác đây. Tuệ Chân đã nhiều lần nghe Phàn Nhất Chi nhắc đến tên của Tư Không Thiên, càng kinh dị hơn nữa: - Ồ! Các hạ là chưởng môn nhân của Cái bang phương nam oai trấn giang hồ mà bị bọn Lãng Dữ chân nhân bắt giam dễ dàng thế à? - Ta bị tên Tạo Nạp Bắc lừa bắt... Vả lại... cô nương không biết hiện nay Phục Hồng hội đang liên kết với TỔ Ðại đồng mưu định tiêu diệt Nam Tông cái bang của ta ư? - Tư Không thiếu gia có biết ái nữ của TÔ Tử vương không? - Lệnh Ngọc ấy ư? ấy là một con cọp còn non, chăng lẽ cô nương lại đụng độ với Lệnh Ngọc? - Ca ca của tôi đang bị Lệnh Ngọc quản thúc, tôi nóng lòng muốn cứu ca ca nên mới bị dẫn dụ vào đây... - Ca ca của cô nương là ai? - Phàn Nhất Chi, trưởng tử của Tam Dương tiêu cục... - Ta biết rồi, không ngờ Phàn huynh lọt vào tay tiểu hổ TÔ Lệnh Ngọc. Phàn huynh cũng là bằng hữu của tại hạ khi Ở Tử Chiêm viện, cô nương có ý muốn cứu Phàn huynh chăng? - Muốn chứ, Tư Không thiếu gia nếu có cách nào cứu được Phàn ca ca, tôi xin kết cỏ ngậm vành... - CÔ nương lầm rồi, tại hạ làm ân không cầu người hàm ân, chỉ ra một điều kiện... - Ðiều kiện gì? - Khi tại hạ dẫn Phàn công tử về cho cô nương, cô nương và Phàn công tử phải hứa gia nhập Nam Tông Cái bang của tại hạ. - Ðiều ấy phải chờ đến khi Phàn ca ca về mới quyết định được, nhưng Tư Không thiếu gia làm sao mà bị bắt giữ Ở đây? Tư Không Thiên thở dài, chàng kể.