watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:50:1629/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Kiếm Thần Nhất Tiếu - Cổ Long - Chương 1-10 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Kiếm Thần Nhất Tiếu - Cổ Long - Chương 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 18


Hồi 5-2

Vì tranh quyền tranh sủng, chuyện gì cũng làm được, ám sát, hạ độc, đều là chuyện bình thường.

Nếu có một vị hoàng tử bỗng nhiên bạo bệnh mà chết, một vị phi tần bỗng nhiên mất tích, lập tức sẽ có những tay lộng thần, cận thị, cấm vệ xúm lại tìm cách che đậy kín mít, nhất định không thể để lộ ra ngoài, càng không được để hoàng đế hiểu được nội tình, không thể có tai tiếng xảy ra trong hoàng tộc.

Nếu có người muốn đi điều tra, y không những phạm vào đại kỵ, mà còn là kẻ địch chung của mọi người.

Vì bảo vệ tính mạng của mình, cũng vì để đối phó, hạ thủ trước địch nhân, đa số các hoàng tử đương quyền và các phi tần đương sủng đều nuôi dưỡng một đám mưu thần tử sĩ thích khách.

Lão thuyền trưởng nói:

- Có điều, trong hoàng cung đương nhiên không được đeo vũ khí ra vào, do đó cái thứ mới nhìn như đồ chơi là chủy thủ ấy bèn biến thành thứ quý giá của thích khách.

Những thứ lợi khí như vậy dĩ nhiên không phải dễ dàng gì mà có.

Lão thuyền trưởng còn nói:

- Những lúc tình hình không được ổn định trong hoàng cung, những loại chủy thủ này từng trị giá lên tới năm ngàn năm trăm lạng vàng.

Lão ta lại nói cho Lục Tiểu Phụng biết:

- Đương thời ở ngoài chợ bán nô lệ, một người nữ nô tóc vàng đắt giá nhất cũng chỉ có bảy tám lạng vàng, nếu không phải là xử nữ, còn ít hơn một nửa.

Năm ngàn lạng hoàng kim, một cây chủy thủ. Cái thứ chủy thủ cổ kính giá trị liên thành này, tại sao lại xuất hiện ở một nơi xa xôi bần cùng như thế này?

Nó thuộc về ai? Tại cái tiểu trấn nhỏ bé này, ai có tư cách làm chủ nó? Ai có thể có tư cách ở trong hoàng cung Ba Tư?

Chỉ có một hạng người có tư cách đó, cũng chỉ có một hạng người xứng đáng dùng thứ khí giới này.

Hạng người này là hạng người nào?

Đương nhiên là hạng người có thể dùng nó được hiệu quả nhất, có thể dùng nó đúng thời cơ nhất, đánh ra không bao giờ thất thủ lần nào.

Những hạng người ấy thường thường có khí chất và nét đặc biệt, người khác có học cũng học không được, không giống những hạng đâm giết người ngoài phố chợ.

Bởi vì bọn họ thường thường qua lại trong hoàng cung.

Vì vậy khí chất của họ thường thường đều rất ưu nhã, muốn bồi dưỡng cái khí chất đó, đương nhiên phải có học thức, tu dưỡng và phẩm cách.

Những người họ tiếp xúc dĩ nhiên đều là bọn quý tộc.

Chỉ có những hạng thích khách như vậy mới có thể đứng ung dung trong đám hoàng tộc trong cung điện, giết người trong chớp mắt, thoát thân như kẻ không hình bóng.

Những hạng thích khách đó không đồng dạng với những tay sát thủ trong giang hồ.

Những tay sát thủ trong giang hồ nhất định phải là người bình thường, mặt mày nhất định phải không có điểm gì đặc biệt để người khác khó quên, cũng không được có chút gì đặc biệt về khí chất và cá tính, làm cho người khác để ý đến họ.

Nếu không biết có một người như vậy ở đó, thì làm gì để ý đề phòng họ?

Trong nghề đó, đã có một hàng tiền bối từng thốt ra một câu danh ngôn:

- Nếu ngươi muốn đi giết một tên vương bát, trước hết ngươi phải biến mình ra thành một vương bát mới được.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Bây giờ chúng ta đã biết không ít chuyện về cây chủy thủ này, thứ nhất, chúng ta biết cây chủy thủ này rất quý giá, chẳng những vậy, còn là thứ cổ vật trong hoàng cung Ba Tư, dù là ở đó, e cũng khó mà thấy được, một nơi đày đọa ở trung thổ này lại càng khó kiếm.

Lấy kiến văn quảng bác, giao du rộng rãi của chàng, mà chỉ thấy có hai lần trong đời.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Người sử dụng cây đao này, thân phận dĩ nhiên không thấp kém, võ công cũng không nhược, mà ra tay còn rất nhanh. Nếu không thể có cơ hội đánh ra được mà vẫn cứ muốn đi giết người, là rõ ràng đã hạnh phụ bảo vật.

Chàng hững hờ hỏi Sa đại hộ:

- Ông thử xem, nơi đây có ai có đủ tư cách dùng thứ vũ khí này?

Sa đại hộ cười khổ nói:

- Theo tôi nghĩ, nơi đây chỉ có một người có thể sử dụng nó. Người đó hình như là tôi.

Lục Tiểu Phụng thở ra:

- Ông nói không sai, chuyện này xem ra có vẻ như vậy, chỉ tiếc là chỉ "xem ra" thôi.

Sa đại hộ hình như muốn nổi giận lại:

- Tại sao? Không lẽ ông cho là tôi không đủ tư cách?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Nếu nói chuyện sử dụng chủy thủ thôi, dĩ nhiên ông đủ tư cách, đại khái cũng khá đấy, còn nếu nói ông dùng chủy thủ để đâm chết Liễu Thừa Phong trong tích tắc, thì xin lỗi vậy.

Sa đại lão bản nổi nóng lên:

- Xin lỗi là nghĩa làm sao? Ông cho là tôi làm không được?

- Không phải ông làm không được, mà không ai có thể làm được.

Giọng của Lục Tiểu Phụng rất khẳng định:

- Khắp gầm trời này, không ai có khả năng đâm chết Liễu Thừa Phong từ trước mặt.

Sa đại lão bản trừng mắt nhìn chàng cả nửa ngày, bỗng nhiên thò tay ra nhanh như chớp, đoạt lấy cây đao trên tay Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng ngẫn người ra, Sa đại hộ cười lớn.

- Luc Tiểu Phụng, lần này ông sai rồi, Liễu Thừa Phong chính là bị ta dùng cây chủy thủ này đâm chết, ông có tin không?

Lục Tiểu Phụng biến hẳn sắc mặt, làm như bỗng nhiên thấy trên mũi của một người mọc ra một đóa hoa.

Dáng điệu như vậy của chàng càng làm cho Sa đại hộ thêm tức giận, y hét lên một tiếng, cây chủy thủ trong tay đã nhanh như chớp đâm thẳng vào ngực Lục Tiểu Phụng.

Y ra tay dĩ nhiên còn chậm hơn tia chớp một tý, có điều muốn giết một người gần như vậy, là chuyện quá dễ dàng.

Cái chiêu đó cũng bất ngờ cho Lục Tiểu Phụng, xem ra mũi đao đã sắp đâm thủng vào tim của chàng.

Chính cái khoảnh khắc nhỏ vô cùng ấy, bỗng nhiên có hai ngón tay thò ra.

Chẳng ai nhìn thấy hai ngón tay ấy từ đâu thò ra, làm như mọc từ chỗ trái tim ra vậy, chụp dính cây chủy thủ, tiếp theo cái chớp mắt, cây chủy thủ đã nằm trong tay Lục Tiểu Phụng.

Lần này Sa đại lão bản là người biến sắc mặt, Lục Tiểu Phụng thì đang cười.

- Lúc nãy ông hỏi tôi có tin Liễu Thừa Phong bị Ông giết hay không, bây giờ tôi có thể trả lời ông.

Câu trả lời là:

- Tôi không tin. Nếu nói ông chỉ một đao đã giết được Liễu Thừa Phong, thì tôi chỉ cần thổi một hơi là có thể thổi một con trâu bay tới Ba Tư chúthích:
Sa đại lão bản lại đứng nhìn trừng trừng cả nửa ngày, gương mặt đang vốn tức giận đỏ kè, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười:

- Lục Tiểu Phụng, ông giỏi lắm, tôi thật phục ông.

Y nói:

- Tôi chỉ có một điểm không phục.

- Điểm gì?

Sa đại hộ hỏi Lục Tiểu Phụng:

- Ông nói khắp thiên hạ không có ai đâm chết Liễu Thừa Phong trước mặt, nhưng Liễu Thừa Phong rõ ràng đã bị một đao đâm chết trước mặt.

Lục Tiểu Phụng không suy nghĩ gì lập tức trả lời:

- Đấy chẳng qua tại vì người giết y là một người mà y nhất định không bao giờ đề phòng, là một người bạn rất thân với y.

- Tôi cũng là bạn của y.

- Nhưng ông còn chưa thân với y đủ.

Sa đại lão bản hỏi:

- Muốn sao mới là bạn thân đủ với y?

- Thật ra ông cũng biết, một người làm cho một người đàn ông không đề phòng, thường thường không phải là bạn của y, cũng không phải đàn ông.

- Không phải bạn bè thì là hạng người gì?

- Một người tình của một người đàn ông, thường thường chắc không phải là một người đàn ông.

Sa đại lão bản ngớ mặt ra:

- Không lẽ ông cho là Liễu Thừa Phong có một tình nhân bí mật ở đây?

Câu hỏi này cũng thừa.

Một người đàn ông chỉ cần tá túc một đêm ở nơi nào, đều có thể có một tình nhân bí mật, bất kỳ người đàn ông nào cũng vậy, ngay cả Liễu Thừa Phong cũng không ngoại lệ.

Vấn đề là, tình nhân của y là ai nhĩ? Có phải là bà chủ tiệm tạp hóa mà người nào cũng muốn xáp vào không?

Trong lòng của Lục Tiểu Phụng bỗng nhiên không được thoải mái lắm, nếu chàng đã nghĩ đến điểm đó, dù lấy cây đao kề một bên trái cổ họng của chàng, chàng cũng nhất định không đụng vào một sợi lông trên người bà ta.

Sa đại lão bản hình như cũng có chỗ không được thoải mái như chàng vậy.

.... Có phải bởi vì y cũng đã từng lăng nhăng với bà chủ quán phong tao ấy chăng?

Nghĩ đến điểm đó, trong lòng của Lục Tiểu Phụng lại càng không thoải mái.

Những đường dây quan hệ tới cái chết của Liễu Thừa Phong mà chàng lần mò tới giờ, không đưa được đến bao nhiêu sự kiện so với kỳ vọng.

Trước đó chàng cứ ngỡ mỗi người đều có chỗ đáng hoài nghi, bất kỳ người nào cũng có thể dẫn được đến hung thủ.

Có điều chàng đã tự mình bác bỏ hết tất cả thứ đáng hoài nghi của mỗi người.

Chàng mới đến tiểu trấn này, đầu tiên là gặp tên ăn mày.

Tên ăn mày tính tình quái dị, vũ công quái dị, mặt mày lấm la lấm lét, cứ rón rén đi làm chuyện mờ ám gì đâu không, còn có lúc chui xuống giường chàng, không biết làm gì dưới đó.

Sau khi Lục Tiểu Phụng lại tiểu trấn này, người gặp đầu tiên là hắn, mà người phát giác ra thi thể của Liễu Thừa Phong cũng là hắn.

Hắn là người đáng bị hoài nghi nhất, dù không phải chủ hung, chắc cũng là bang hung.

Nhưng hắn bỗng hóa thành đệ tử đích truyền của Cái Bang là nơi rất thân thuộc với Lục Tiểu Phụng.

Thi thể của Liễu Thừa Phong ở trong tiệm bán quan tài, hung khí giết y cũng ở trong đó.

Ông chủ tiệm quan tài làm sao thoát khỏi bị tình nghi?

Có điều hung khí chẳng còn thấy đâu, xem ra y cũng không giống một kẻ giết người.

Bà chủ gặp người là xông vào, ai bà ta cũng xáp lại được, có điều đó là dụ người, không phải giết người.

Cặp đùi của bà ta cũng không phải cặp đùi đó.

Vương Đại Nhãn thật ra chỉ là một gã mù mắt thế thôi, bà vợ mình đi dụ dỗ người ta lão còn không thấy.

Nếu nói lão ấy một đao đâm chết Liễu Thừa Phong phía trước mặt, đó mới là quái sự.

Sa đại lão bản có đủ tư cách giết được Liễu Thừa Phong, y có tiền, có vũ công, cũng có người đi làm chuyện đó cho y, hung khí giết người cũng nằm trong tay của y.

Chỉ tiếc là y còn có cái dáng điệu ta đây của một tay đại lão bản.

Cái điểm trọng yếu nhất là, những người ở đây chẳng có ân oán gì, quan hệ gì với Liễu Thừa Phong, chẳng có lấy một động cơ, lý do thúc đẩy họ giết y. Càng xui nữa là, Liễu Thừa Phong cứ bị chết tại nơi đây. Ai đã giết y? Vì chuyện gì?

Lục Tiểu Phụng biết trong đó nhất định có một then chốt rất trọng yếu mà không ai có thể tưởng tượng ra.

Núp trong một góc kín mít nào đó trong tư tưởng con người.

Cái lối suy nghĩ của chàng không sai tý nào.

Chỉ tiếc là lúc tư tưởng chàng len lỏi tới cái góc kín mít đó, tìm ra được cái then chốt của vấn đề, chàng đã bị chết.

Lục Tiểu Phụng làm sao chết được?


HOMECHAT
1 | 1 | 68
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com