watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:30:3729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Kiếm Thần Nhất Tiếu - Cổ Long - Chương 1-10 - Trang 8
Chỉ mục bài viết
Kiếm Thần Nhất Tiếu - Cổ Long - Chương 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Tất cả các trang
Trang 8 trong tổng số 18


Hồi 5-1: Bảy Lạng Bông, Một Chiếc Mặt Nạ

Cái tên Kim Thất Lượng không phải là không có lai lịch. Bởi vì đấy chẳng phải là tên của y, mà là trác hiệu.

Trong giang hồ ai ai cũng có trác hiệu, tên thì có thể không ra gì, nhưng trác hiệu nhất định phải có lai lịch.

Lục Tiểu Phụng không phải tiểu cũng không phải phụng, ngay cả phụng và bà vợ của phụng là hoàng, mặt mủi ra sao chàng cũng chưa hề thấy qua, Tây Môn Xuy Tuyết đương nhiên cũng không phải thật sự là xuy tuyết.

Lý Tầm Hoan chỉ tầm phiền thì có, Hồ Thiết Hoa và đóa hoa bằng thiết, lấy tám cây gậy đánh mãi cũng không ra nổi một sự quan hệ với nhau. Nhưng Sa đại hộ vẫn là Sa đại hộ, tiểu khiếu hóa vẫn là tiểu khiếu hóa, vương bát đản không thể là xú ngư.

Vậy thì tại sao Kim Thất Lượng lại được người ta gọi là Kim Thất Lượng?

Cái tên của Kim Thất Lượng thật ra vốn là Kim Mãn Đường, nghĩa là có thể đem vàng chất đầy ra nhà, có phải là sung sướng lắm không?

Chỉ tiếc là vàng nhà y đem chất lại cũng không đầy một bô nước tiểu.

Vì vậy từ nhỏ y đã đi học võ, trong các thứ võ công, y thích nhất là môn khinh công đề tung thuật.

Khinh công luyện tới nơi rồi, bay qua bay lại, không ai cản trở, lấy tiền tài phụ nữ nhà người ta như thò tay vào túi lấy đồ, không phải là sung sướng hơn cả nhà hoàng kim sao?

Chính vì từ nhỏ y đã có chí lớn như vậy, do đó y quả thật luyện khinh công đến mức độ siêu đẳng, trong giang hồ thậm chí có người nói, chỉ cần Kim Mãn Đường thi triển khinh công ra, y sẽ đáp xuống đất nhẹ nhàng như bảy lạng bông vậy. Vì vậy người khác gọi y là Kim Thất Lượng.

Kim Thất Lượng tuy hình dạng không oai vũ cao lớn, nhưng mặt mày thanh tú, răng trắng môi hồng, từ nhỏ đã rất dễ thương, nếu không e chẳng có bao nhiêu đó tên phi tặc truyền môn khinh công cho y.

Cái lão mặt mày vàng khè ốm nhách đó lại là Kim Thất Lượng sao? Có phải Lục Tiểu Phụng nhìn lầm người không?

Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta không nhìn lầm đâu, y đeo một bộ mặt nạ da người, tuy làm rất khéo, ít nhất cũng tốn đi của y vài trăm lượng bạc, nhưng không qua khỏi mắt ta được.

Chàng bước lại, gã tú tài nhìn chàng lom lom, bỗng nhiên thở ra:

- Lục Tiểu Phụng, ta thật kỳ quái, tại sao tới giờ ngươi còn chưa chết vậy? Không lẽ ngươi thật tình sẽ không bao giờ chết sao?

Kim Thất Lượng nhất định là một người thông minh.

Một người thông minh biết mình gạt không được người khác, sẽ nhất định không ráng thêm.

Thậm chí y còn kéo mặt nạ ra khỏi mặt mình.

Kim Thất Lượng nói:

- Lục Tiểu Phụng, ngươi có bản sự nhận ra được ta, ta cũng chẳng nói gì, nhưng ngươi nói chiếc mặt nạ này chỉ có vài trăm lạng bạc, không khỏi nói quá sao.

- Sao?

Kim Thất Lượng phủi nhẹ chiếc mặt nạ mỏng như cánh con ve trong tay, như lão ông ôn nhu xoa trên má thiếu nữ.

Y nói:

- Đây là đồ Hồng Các chính tông, ta đem một bức của Ngô đạo tử và một cây Sách Hồ cao bốn thước đổi lấy. Bao nhiêu đó cũng đáng giá chừng mấy chục lần vài trăm lạng bạc.

- Thật sao?

- Đương nhiên là thật.

Bốn hàng lông mi của Lục Tiểu Phụng đều hạ xuống, thậm chí còn có vẻ muốn khóc.

- Nếu quả như chiếc mặt nạ của ngươi đổi bằng hai thứ đó, tốt nhất ngươi nên mau đi treo cổ là vừa.

Kim Thất Lượng vội vã hỏi:

- Tại sao? Không lẽ đó là đồ giả?

Lục Tiểu Phụng đáp:

- Nếu không phải đồ giả, ta sẽ đi treo cổ. Nếu như ban đêm ngươi đeo mặt nạ Hồng Các chính tông, chỉ sợ ngay cả thần tiên cũng khó nhận ra ngươi.

"Hồng Các" chính là biệt hiệu của Châu Đình, Châu Đình là một diệu nhân, y là bạn thân của Lục Tiểu Phụng.

Điều này được nhấn mạnh ở đây, vì nó là một trong những điểm rất quan trọng trong câu chuyện này.

Bây giờ bộ mặt của Kim Thất Lượng hình như cũng muốn khóc luôn, bị người gạt có lúc cũng như ăn phải cức, tức là đã ăn mất xác rồi, làm sao mà nhổ được ra?

Khóc cũng khóc không được, nhổ cũng nhổ không ra, Kim Thất Lượng chỉ thấy miệng của mình vừa khô vừa thúi.

Lục Tiểu Phụng nhìn y ra vẻ rất đồng tình, lấy bàn tay rất ấm áp vỗ vào vai y.

- Ngươi bất tất phải tức giận, cũng bất tất phải khó chịu, chỉ cần ngươi nói thật một câu, ta sẽ đưa cho ngươi một chiếc mặt nạ Hồng Các chính tông.

Kim Thất Lượng nói:

- Nếu ngươi thật tình muốn hỏi ta cái người đàn bà ấy là ai, ngươi hỏi nhầm người rồi, trước giờ ta không nhìn đùi đàn bà.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Ta biết ngươi không nhìn. Trước giờ ngươi chỉ muốn nhìn đàn ông.

Giọng nói của chàng không có vẻ gì là diễu cợt, lịch sử từ xưa đến giờ, đàn ông thích đàn ông, đàn bà thích đàn bà, cũng là chuyện bình thường.

Nhất là trong thời thái bình thịnh thế, trong giai cấp sĩ đại phu, chuyện ấy còn phổ thông hơn.

Kim Thất Lượng bỗng nhiên thay đổi thái độ ngay.

Thứ đồ tinh phẩm Hồng Các chính tông không làm y động tâm, cái nhìn của Lục Tiểu Phụng về chuyện đó làm y cảm động, làm cho y mất đi cái cảm giác tự ty, và cũng làm cho y có cảm giác đã gặp tri kỷ.

Cái thứ cảm giác đó khó dấu được lắm, Lục Tiểu Phụng đương nhiên nhìn ra, do đó chàng lập tức hỏi tới:

- Ta nghĩ chắc ngươi biết Liễu Thừa Phong?

Kim Thất Lương đáp:

- Ta biết, y lại đây năm ngoái, chẳng những vậy, còn chết ở đây.

- Y chết như thế nào?

- Bị người đâm một nhát đao trong hẽm tối.

Thần tình của Kim Thất Lượng bỗng nhiên biến ra thảm đạm:

- Giống như ta đâm cháu của Điền Bát thái gia một đao trong hẽm tối vậy, đều chẳng có nguyên do gì cả.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Có phải ngươi giết Tiểu Tiểu Điền mà phải chạy trốn lại đây không?

Kim Thất Lượng buồn rầu nói:

- Giết người không nên giết hoặc không thể giết, chỉ còn đường chạy trốn, ngày tháng của những kẻ vong mệnh trôi qua không được thoải mái lắm, thế nào cũng có ngày người khác sẽ lò mò lại tìm.

- Tại sao?

Kim Thất Lượng nói:

- Giết người rồi, tâm hoảng ý loạn, thế nào cũng để lại dấu vết. Bất kể khinh công cao siêu tới đâu, bất kể chạy trốn lẹ làng tới đâu, chỉ cần để lại tý manh mối, là cũng sẽ có người lại tìm.

- Người giết Liễu Thừa Phong có để lại manh mối gì không?

- Y để lại một cây đao, một cây đao rất đặc biệt.

Trong con mắt người giang hồ, đao là đao, cũng như người là người, người nào cũng giết được, đao nào cũng giết được người.

Người sử đao, đao giết người, người bị giết, cứ như gà đẻ trứng, trứng sinh ra gà, gà lại sinh ra trứng, rất tự nhiên, đơn giản như một là một, hai là hai, ba là ba.

Đạo lý trong giang hồ, vốn vẫn là vậy.

Nếu bọn họ nói cây đao này rất đặc biệt, thì cây đao này nhất định đặc biệt phi thường.

Kim Thất Lượng chính là một người trong giang hồ, y đã nói như vậy, Lục Tiểu Phụng đương nhiên muốn hỏi:

- Cây đao ấy có gì đặc biệt?

Câu trả lời của Kim Thất Lượng rất kỳ quái, câu trả lời của y thậm chí không ra vẻ câu nói người trong giang hồ sẽ thốt.

Y nói:

- Cây đao ấy chẳng thể nói là một cây đao.

Tai của Lục Tiểu Phụng không điếc, thần trí cũng còn rất thanh tỉnh, ngày hôm nay, tới giờ chàng vẫn chưa uống giọt rượu nào trong bụng.

Chàng nghe rõ mồn một, một chữ cũng không mất:

"Cây đao ấy chẳng thể nói là một cây đao." Kim Thất Lượng nói như vậy đó.

Kim Thất Lượng chẳng hề nói dối, cây đao ấy quả thật không thể gọi là đao, chẳng qua chỉ là một cây chủy thủ thế thôi. Không những chế tạo rất là tinh xảo, giá trị chắc chắn là vô cùng quý báu.

Cái cán làm bằng tượng ngà voi đẽo thành hình thiếu nữ khỏa thân, đường nét sống động, nếu ai nhìn trừng trừng vào đó, sẽ thấy mi mắt nàng ta cũng đang nhìn mình, thậm chí còn muốn lăn vào lòng người đó.

Màu sắc của ngà voi cũng như da thịt của thiếu nữ, mềm mại ấm áp trơn láng.

Có điều, nếu có ai nhè nhẹ nhấn vào ngực nàng một cái, cán đao sẽ lập tức bật ra một lưỡi chủy thủ, lóng lánh ánh sáng đỏ, đỏ như máu tươi vừa đọng lại. Cây chủy thủ này mỗi bộ phận hiển nhiên đều được tay hảo thủ làm ra, chẳng những vậy, hình như cũng đã có tuổi lắm.

Sa đại hộ lấy trong một ngăn bí mật phía sau tủ sách trong thư phòng của y ra một cây chủy thủ, nhẹ nhàng nhấn nút cơ quan, chủy thủ bật ra, lưỡi đao lập lò, màu đỏ như máu.

Sa đại hộ nói:

- Đây là hung khí đã giết chết Liễu đại hiệp, cỡ thứ đao sắc bén như thế này, dĩ nhiên ta phải cất nó đi mới yên tâm, nơi này của ta ít nhất cũng an toàn hơn cái tiệm bán quan tài nhiều.

Y lại nói:

- Thật tình ta không muốn nó lạc vao tay ai khác, bởi vì ta muốn tự tay giao nó cho ông.

Đây cũng không phải là lời nói dối, bây giờ y đã làm như vậy.

Lục Tiểu Phụng cầm cây đao cán ngà voi lên, bỗng nhiên thở ra, nói với Sa lão đại:

- Xem ra con người ông quả thật là một con người tốt, ít nhất là tốt hơn tôi nhiều lắm. Nếu tôi mà là ông, tôi nhất định sẽ không giao một thứ lợi khí như thế này cho người ta khơi khơi như vậy.

Chàng lại cười lên một tiếng:

- Nếu ông biết giá trị và lai lịch của nó, không chừng ông đã không giao nó cho tôi.

- Sao?

- Cây chủy thủ này là một thứ cổ vật! Tuổi tác của nó so với tổ phụ của tổ phụ tôi còn muốn già hơn nhiều lắm.

- Điều đó ta cũng có nhận ra.

Lục Tiểu Phụng hỏi:

- Người có lai lịch, đao cũng có, ông có nhận ra lai lịch cây đao này không?

- Ta không nhận ra.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Cây chủy thủ này bật ra từ trong cán, thợ nổi tiếng Trung thổ ít người chịu làm loại chủy thủ thế này, không phải thợ giỏi cũng làm không được lưỡi bén nhọn như vậy, do đó, ta có thể đoán chắc nó từ Ba Tư lại.

Sa đại hộ hỏi:

- Ba Tư? Không phải người Ba Tư đều dùng loan đao cả sao?

Lục Tiểu Phụng cười:

- Đây là đao?

Đây không phải đao, chỉ bất quá là một cây chủy thủ, Sa đại hộ chỉ còn nước cười khổ.

Cái tên khốn kiếp này tại sao cứ muốn cho người khác cầm đá tảng nện vào chân của mình.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Tôi đã từng bị kẹt cứng trên biển cả một thời gian, đánh bạn với một số bạn bè, chỉ cần nơi nào có biển là bọn họ đều đi tới, xa nhất là chân trời góc biển. Tôi rất tin vào lời họ nói, những người ấy tuy không phải kẻ tốt, vừa hung dữ vừa độc ác, hoạnh họe, nhưng đối với bạn bè họ không hề nói láo.

Những người đó không phải đều là cướp biển.

Bạn bè của Lục Tiểu Phụng có người là cướp biển, chẳng ai lấy đó làm ly kỳ. Nếu bạn bè của chàng đều là quân tử, đó mới là chuyện quái sự.

Lục Tiểu Phụng nói:

- Trong bọn họ có một vị thuyền trưởng, già đến nổi chẳng còn nhớ tên tuổi của mình là ai bao nhiêu. Lão ta cũng có một cây chủy thủ như vậy.

Vị thuyền trưởng này dĩ nhiên không phải là thuyền trưởng của một thuyền đánh cá, ở mặt biển Ba Tư, những chiếc thuyền giăng cờ hoàng gia không thiếu, và bọn họ cũng không khỏi có lúc đụng vào bọn cướp biển.

Cây chủy thủ của lão thuyền trưởng từ đâu ra? Đại khái cũng không khó đoán lắm.

Ngay cả lão ta cũng không phủ nhận:

- Những loại chủy thủ này thông thường chỉ thấy trong hoàng cung.

Trong hoàng cung, hoàng tử tranh quyền, phi tần tranh sủng ái, lộng thần sàm tấu, là những tình huống thường xảy ra từ xưa tới giờ, không phân biệt nơi nào nước nào.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com