watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:18:5529/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngưng Sương Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 16 - 19 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Ngưng Sương Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 16 - 19
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 6

Hồi 16
Vãng Sự Nan Truy

Đáng hận nhất là thấy địch nhân trước mặt mà vô kế khả thi, bình sinh nàng thủ thân giữ phận như băng trinh ngọc khiết, bây giờ lại ngủ bên cạnh một đạo nhân, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì còn mặt mũi nào mà làm người?
Nghĩ đến đây thì nàng hận đến độ muốn chết quách cho xong, vậy mà hai sợi dây quái quỷ cứ trói chặt chân tay, muốn dịch động cũng không được.
Ngô Lão Khâu thấy phản ứng của nàng như vậy thì đâu thể yên tâm tọa thiền vận công, lão ta vặn người mấy cái rồi tự nói:
- Ta nghĩ là thời gian cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Lão bước tới mở cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc rồi quay lại nói:
- Đồ nhi Hạng Anh của ta tuy nhan sắc không bằng ngươi nhưng võ nghệ thì chưa chắc thua ngươi, nếu cũng ngươi động thủ thật sự thì chưa biết ai thắng, ai bại. Sở dĩ bần đạo nhúng tay vào chuyện này là vì quá giận Giang Hải Phong, thực ra bần đạo chẳng có thù hận gì với cô nương ngươi.
Lão ngừng một lát rồi khẽ so vai rồi nói tiếp:
- Nếu cô nương có thể thay đổi chủ ý, thì chẳng những bần đạo thả cô nương mà còn có thể hóa địch thành bạn. Trong tương lai nếu cô nương có bất cứ chuyện gì thỉnh cầu, thì bần đạo sẽ xuất toàn lực giải quyết cho.
Lão gật gù và nói tiếp:
- Thế nào? Ý cô nương ra sao?
Tần Tử Linh cũng đang nóng lòng muốn thoát thân càng sớm càng tốt nên liền hỏi:
- Muốn ta thay đổi chủ ý gì?
Ngô Lão Khâu mỉm cười, nói:
- Được! Ta nói cho cô nương biết nhé. Chỉ cần cô nương tác thành giúp chuyện hôn sự giữa đồ nhi của bần đạo và Giang Hải Phong là được rồi, bần đạo thấy cô nương thừa sức làm được chuyện này.
Tần Tử Linh nộ khí xung thiên, nàng cười nhạt, nói:
- Xin lỗi, ta không làm được chuyện này, vả lại ta cũng không có quyền làm như thế.
Ngô Lão Khâu trợn trừng song mục, lão lớn tiếng nói:
- Nói vậy là cô nương không đồng ý? Hì hì… ta biết là ngươi không sợ chết, đã vậy thì phiền ngươi hãy nhẫn nại thêm một lát nữa.
Tần Tử Linh tức đến độ muốn khóc, nàng lớn tiếng hỏi:
- Lão là một đạo nhân mà tại sao chẳng thông tình đạt lý cả vậy? Chuyện này có quan hệ gì đến ta? Tại sao phải cứ giày vò ta như thế?
Ngô Lão Khâu mỉm cười, nói:
- Cô nương ngươi nhẫn nại một lúc nữa là được rồi.
Bỗng nhiên lão ngước nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ rồi lớn tiếng nói:
- Đến rồi! Mau đem bút mực và giấy vào đây!
Lập tức có người bên ngoài đáp “vâng” một tiếng, kế đó là một tiểu đồng chạy vào, hai tay nâng giấy bút cùng nghiên mực đặt lên bàn cho Ngô Lão Khâu.
Đoạn đồng tử cúi người, nói:
- Đạo gia còn chuyện gì sai bảo nữa không?
Hắc Diện Đồng Ngô Lão Khâu mỉm cười, hỏi:
- Bây giờ là canh mấy rồi?
Tiểu đồng cúi người đáp:
- Sắp đến canh tư rồi, tiểu nhân sợ làm kinh động đạo gia nên dặn lão quản gia không đánh trống canh.
Ngô Lão Khâu chau mày nói:
- Hồ đồ, mau đi thắp bốn ngọn đèn lồng lên, dặn mọi người là gặp bất kỳ chuyện gì cũng không được quán vào.
Tiểu đồng cung kính đáp một tiếng rồi lui ra ngoài, chẳng mấy chốc thì bên ngoài đã có bốn ngọn đèn lồng sáng rực được thắp lên.
Tần Tử Linh thấy vậy nhưng không hiểu gì cả, nàng cười nhạt và hỏi:
- Đạo nhân, đây là trò gì vậy? Ta không ngại nói cho lão biết rằng Giang Hải Phong võ nghệ siêu quần không dễ bị lừa đâu.
Ngô Lão Khâu phá lên cười một tràng rồi nói:
- Ai thèm lừa hắn? Nói cho cô nương ngươi biết, bốn ngọn đèn đó là chỉ rõ đường cho Giang Hải Phong đấy, chỉ cần hắn nhìn thấy là biết ngay thôi.
Tần Tử Linh càng không hiểu, nàng hỏi tiếp:
- Làm sao lão biết đêm nay hắn sẽ đến?
Ngô Lão Khâu cười hì hì, nói:
- Bần đạo đã sai người hạ chiến thư với hắn, nếu hắn muốn cô nương ngươi sống thì lúc này, không thể không đến.
Tái Ngoại Phi Hồng vô cùng kinh ngạc, nàng vừa hổ thẹn vừa tức, nhất thời hận đến run cả giọng. Nàng ấp úng nói:
- Lão… lão thật quá bỉ ổi!
Ngô Lão Khâu cười nhạt, nói:
- Vừa rồi chẳng phải ngươi nói là hắn không thể đến đó sao? Chúng ta thử chờ xem, nhất định là hắn sẽ tới.
Tần Tử Linh lại hỏi:
- Thế nghiên bút này dùng để làm gì?
Ngô Lão Khâu cười ha ha rồi nói:
- Thiên cơ bất khả lậu, cô nương cứ chờ xem rồi sẽ biết.
Tần Tử Linh căm hận nói:
- Võ công của Giang Hải Phong chưa hẳn đã thua lão, lão đừng quá tự phụ.
Hắc Diện Đồng Ngô Lão Khâu mỉm cười, hắn chỉ tay ra tứ phía rồi nói:
- Cô nương có xem thấy không? Ta treo bốn ngọn đèn lồng đó, cố nhiên có thể nói là để soi đường nhưng không chừng đó cũng là mê lộ.
Tần Tử Linh ngạc nhiên, hỏi:
- Lão nói thế nghĩa là sao?
Ngô Lão Khâu cười nhạt, nói:
- Cô nương hỏi quá nhiều rồi đấy.
Lão vừa dứt lời thì bỗng nhiên trên lầu có tiếng chuông reo vang.
Ngô Lão Khâu trầm sắc diện, lão nói:
- Người của lòng ngươi đã đến rồi.
Nói đoạn lão quay người lướt tới chiếc giường tre, sau khi tọa thiền ngay ngắn thì bỗng nhiên một giọng lạnh lùng phát ra bên ngoài cửa sổ:
- Đạo nhân, lão cho rằng Tứ Đăng Thủ Cung đủ để ngăn cản bước chân của tại hạ sao? Để tại hạ phá giải cho lão xem.
Lời dứt thì nghe “bốp” một tiếng, một ngọn đèn lồng vụt tắt.
Ngô Lão Khâu sững người, lão cười ha ha rồi nói:
- Tiểu tử, quả nhiên là ngươi đã đến.
Nói đoạn lão đưa tay kéo một sợi dây trước chỗ ngồi, bốn ngọn đèn lập tức xoay chuyển.
Đồng thời lão cũng nhanh chóng thắp ngọn đèn vừa tắt, lão nhìn ra ngoài cửa sổ và lớn tiếng nói:
- Giang Hải Phong, đây chỉ là chút trắc nghiệm của bần đạo đối với ngươi mà thôi, chờ ngươi phá xong rồi vào nhà nói chuyện.
Người bên ngoài cửa sổ cũng đáp lại bằng một tràng cười sang sảng rồi nói:
- Đạo nhân, lão cho rằng phương pháp biến hóa ảo diệu của Tứ Đăng Thủ Cung sẽ đưa tại hạ vào mê hồn trận chăng? Đừng nằm mơ!
Tràng cười vừa dứt thì dường như giọng nói đã chuyển lên góc lầu, người bên ngoài lại nói tiếp:
- Nói cho lão biết, trò này tại hạ đã chơi từ năm mười bốn tuổi rồi.
Tiếp theo lại là một tràng cười vang vang.
Ngô Lão Khâu cười nhạt một tiếng rồi kéo chiếc mâm gỗ từ dưới giường ra, sau khi dở tấm vải đen trên mâm thì thấy bên trong chứa đầy cát vàng.
Lão đưa tay chạm vào cát và nói:
- Tiểu tử, ngươi nói nghe dễ dàng quá nhỉ, sao không thử xem?
Dường như Giang Hải Phong ở bên ngoài không ngừng vận dụng thân hình tung người qua lại bốn góc lầu. Giọng nói của chàng cũng phát ra từ nhiều vị trí bất nhất.
Còn Ngô Lão Khâu thì đặt tay lên mâm cát rồi ngưng thần nhìn ra ngoài, song mục không chớp và không xê dịch.
Lúc này nghe Giang Hải Phong khẽ quát:
- Tắt đèn thứ ba!
Theo đó là một tiếng “bốp”, chiếc đèn thứ ba xoay chuyển nhanh như bay nhưng cũng vụt tắt.
Ngô Lão Khâu buột miệng nói:
- Tiểu tử, ngươi khá lắm!
Lời vừa dứt thì nắm cát trong tay lập tức phát ra “vù vù”.
Cùng lúc, bên ngoài cửa sổ lại phát ra tiếng quát:
- Đèn thứ tư!
“Bốp” một tiếng, chiếc đèn cuối cùng cũng vụt tắt, “mê cát” do Ngô Lão Khâu đánh ra, tựa như thạch trầm đại hải.
Khuôn mặt của Hắc Diện Đồng Ngô Lão Khâu lập tức hiển lộ vẻ khẩn trương, lão đứng lên và bưng theo mâm cát, từ từ bước đến cửa sổ. Lão cười nhạt, nói:
- Giang Hải Phong, vẫn còn hai đèn, ngươi có thể đi gần tới trước rồi đấy.
Lời vừa dứt thì trước mắt lão có bóng đen thấp thoáng, Ngô Lão Khâu quát lớn:
- Cút xuống!
Cùng một lúc thì hữu thủ cũng phát ra, một nắm cát vàng đánh thẳng về phía bóng đen.
Ngô Lão Khâu cười nhạt, nói - Tiểu tử… Lão định nói:
ngươi đã phục chưa?
Nhưng câu này chưa xuất ra khỏi miệng thì có mộtbóng đen đã lướt tới trước mặt lão.
Nhìn kỹ mới biết người này mặc lam y chứ không phải hắc y.
Ngô Lão Khâu ngẩn người một lát rồi buột miệng kêu lên:
- Không xong rồi!
Lão định quay người thì bỗng nhiên nghe “bốp bốp” hai tiếng.
Hai chiếc đèn còn lại cùng tắt một lúc.
Ngọn đèn lờ mờ trong phòng chợt chao động.
Giang Hải Phong đã vào trong, chàng cười ha ha rồi nói:
- Đạo nhân, phen này lão nên phục khí đi thôi.
Ngô Lão Khâu quay phắt lại, khuôn mặt đen chợt biến thành xanh xanh tím tím, trước mặt lão là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, chính là Giang Hải Phong.
Trên người chàng lúc này chỉ là một bộ đoản y màu trắng đục, rõ ràng là chiếc trường bào màu lam vừa rồi là áo khoác bên ngoài của chàng.
Cơ trí và tuyệt kỹ của thiếu niên này khiến Ngô Lão Khâu bất giác kinh ngạc và kinh phục vô cùng.
Lão hơi ngớ người một lúc rồi cười nhạt, nói:
- Rất tốt, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi.
Giang Hải Phong quét mục quang nhìn qua Tần Tử Linh trên chiếc giường đá rồi mỉm cười, nói:
- Đạo nhân, lão dùng thủ đoạn này để đối phó với một cô nương vô tội mà không cảm thấy tàn nhẫn sao?
Ngô Lão Khâu cười hì hì, nói:
- Vậy thì chuyện ngươi và đồ nhi Hạng Anh của ta có tàn nhẫn không?
Giang Hải Phong chau mày nói:
- Chuyện của lệnh đồ có can hệ gì đến vị Tần cô nương này?
Ngô Lão Khâu “hừ” một tiếng rồi nói:
- Tất nhiên là có quan hệ, thực ra chuyện sống chết của cô ta hoàn toàn do một tay ngươi quyết định, bần đạo chỉ nghe ngươi nói một câu thôi.
Giang Hải Phong bước đến cạnh Tần Tử Linh và nói:
- Tần cô nương, vì chuyện của tại hạ mà hại cô nương phải chịu khổ, quả thực trong lòng tại hạ rất bất an, nhưng xin cô nương yên tâm, nhất định tại hạ sẽ cứu cô nương ra khỏi nơi này.
Từ khi Giang Hải Phong vào phòng thì Tần Tử Linh luôn nhắm mắt, vì nàng hổ thẹn khi nhìn thấy chàng, bộ dạng tiều tụy của nàng há để cho chàng nhìn thấy sao?
Thật tình nàng muốn mặt đất nứt ra cho mình chui xuống cho xong.
Nhưng Giang Hải Phong vừa dứt lời thì bỗng nhiên nàng mở mắt ra và nói:
- Đại ca, chuyện này là do muội hại đại ca rồi, sao lại nói ngược là đại ca hại muội?
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Bất luận thế nào thì tại hạ cũng phải cứu cô nương ra khỏi chốn này.
Tần Tử Linh chưa kịp khai khẩu thì Ngô Lão Khâu đã tiếp lời:
- Bất luận thế nào thì ngươi cũng chẳng có cách cứu cô ta đi.
Giang Hải Phong từ từ quay người lại. Chàng nói:
- Đạo nhân! Chẳng qua là tại hạ nể lão có tuổi tác nên mới tiên lễ hậu binh với lão.
Chàng chỉ tay qua Tần Tử Linh rồi nói tiếp:
- Lão cho rằng hai sợi dây đó có thể làm khó tại hạ chăng?
Ngô Lão Khâu cười ha ha rồi nói:
- Ngươi nghĩ sai rồi, hiện tại sinh mệnh của cô ta đã nằm trong tay bần đạo, tuyệt không hư ngôn, hình như ngươi chưa nghĩ tới điều này?
Giang Hải Phong bất giác động lòng, chàng hỏi:
- Ý muốn nói là võ công của tại hạ không bằng lão chăng?
Ngô Lão Khâu nhe răng ra cười hì hì và nói:
- Đó là một chuyện khác!
Giang Hải Phong quay người lướt tới cạnh Tần Tử Linh và đưa tay nắm lấy mạch môn của nàng.
Động tác này khiến Tần Tử Linh kinh ngạc giật thót người, nàng buột miệng nói:
- Ngươi… Giang Hải Phong trầm giọng nói:
- Cô nương đừng sợ, ngu huynh chỉ muốn xem thử cô nương có bị nội thương hay không mà thôi.
Ngô Lão Khâu chẳng có ý ngăn cản những động tác của Giang Hải Phong, lão bước lui và ngồi xuống chiếc giường tre.
Giang Hải Phong xem mạch cho Tần Tử Linh một lúc rồi bỗng nhiên buông tay nàng ra.
Sắc diện chợt biến, chàng nói:
- Cô nương… Bỗng nhiên chàng quay người lại, song mục trợn trừng nhìn Ngô Lão Khâu và nói:
- Đạo nhân quá bỉ ổi rồi! Lão đã giở trò gì trên thân thể cô ta? Hãy mau nói rõ ra đi!
Ngô Lão Khâu hơi kinh ngạc, lão nói:
- Quả nhiên ngươi cũng có kiến thức. Không sai, lão phu đã bỏ chút độc trên người cô nương này. Nhưng trong vòng nửa canh giờ thì không đến nổi bị độc tố phát tác mà chết, khoảng thời gian đó đủ để chúng ta thương lượng.


Giang Hải Phong bộc phát đại nộ, chàng quát lớn rồi tung người lướt tới trước, song chưởng bình thế đẩy thẳng vào ngực Ngô Lão Khâu.
Lão cười nhạt một tiếng rồi phất hai tay áo đạo bào ra, tứ chưởng cách không mà đối với nhau.
Sau đó Ngô Lão Khâu mượn thế lách người qua một bên, lão cười ha ha rồi nói:
- Giang Hải Phong, ta thấy ngươi nên bình tĩnh lại. Không phải bần đạo sợ ngươi, chỉ có điều việc cứu ngươi trước mặt là quan trọng.
Giang Hải Phong ngẩn người, chàng hận đến cực độ, song mục muốn rách toạc ra.
Ngô Lão Khâu lại cười hì hì và nói:
- Lúc này có lẽ Mộc Đan Trùng trong người Tần cô nương đã bò lên đến hai mạch Nhâm Đốc rồi, không đầy nửa canh giờ sau sẽ bò lên tới não, khi đó e rằng sinh mạng của Tần cô nương khó mà bảo toàn được.
Giang Hải Phong kinh tâm động phách, chàng biết Mộc Đan Trùng sinh sống trên cây Mộc Đan ở vùng hoang dã.
Nghe nói hình thù của loại trùng này rất kỳ quái, thân trắng và mềm, có thể co duỗi tùy ý, có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, một khi nhập vào thân thể con người thì biến nhỏ như sợi dây rồi theo huyết mạch mà di chuyển.
Bản thân loại Mộc Đan Trùng này tuy độc nhưng lại không thích tiết dịch độc làm hại người hoặc gia súc, nó chỉ thích bò lên và ăn não người mà thôi.
Vì thế, sau khi nó vào thân thể thì lập tức theo hướng não bộ mà đi, chỉ có điều động tác của nó cực kỳ chậm, từ lúc vào thân thể con người cho đến khi bò tới não hộ huyệt phải mất thời gian rất dài, tối thiểu cũng phải mất bảy tám canh giờ.
Trong khoảng thời gian này, bất luận là người hay gia súc cũng đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó trong cơ thể mình.
Chờ đến lúc nó nhập vào não bộ thì mới cảm nhận được, nhưng đã quá muộn rồi.
Lúc này Mộc Đan Trùng thấy não là ăn ngay, phần lớn độc dịch cũng tiết vào não người trong lúc này, bất luận là người hay súc vật cũng đều chết bất đắc kỳ tử. Dù có thuốc giải độc linh nghiệm cỡ nào cũng vô phương cứu vãn.
Lúc này Tần Tử Linh nằm trên giường đá nghe vậy thì kinh hãi không thôi, nàng không ngờ Hắc Diện Đồng Ngô Lão Khâu này lại giở thủ đoạn như thế trên thân thể mình.
Trước đây nàng sống ở vùng hoang dã nên rất hiểu về Mộc Đan Trùng, vì vậy nàng vừa nghe xong thì dường như toàn bộ huyết mạch đều ngừng lưu động.
Nàng cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Ngô Lão Khâu, rốt cuộc ta và lão có thù hận gì mà lão lại dùng thủ đoạn thần nhân đều căm phẫn như vậy để hại ta? Ta có biến thành quỷ thì ta cũng không tha cho lão đâu.
Nói đoạn hai dòng lệ bất giác tuôn ra, nàng quay sang nói với Giang Hải Phong:
- Giang đại ca, đừng vì muội mà bỏ qua cho tên yêu đạo này, đây chỉ là mệnh vận của muội mà thôi.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Cô nương chớ tuyệt vọng, hãy nghe xem lão ta nói những gì đã!
Chàng quay sang hỏi Ngô Lão Khâu:
- Lão muốn thương lượng với tại hạ chuyện gì? Chỉ cần tại hạ làm được thì tất sẽ quyết tâm làm.
Tần Tử Linh gạt lệ nói:
- Ngươi đừng để trúng ngụy kế của lão, Giang đại ca, hãy đi mau đi.
Ngô Lão Khâu cười hì hì, nói:
- Chết đến nơi mà còn như vậy à? Thật là hồ đồ quá sức.
Giang Hải Phong nén tức khí và nói:
- Đạo nhân, lão mau nói ra đi!
Ngô Lão Khâu gật đầu nói:
- Được!
Lão nhấp ngụm trà rồi nói tiếp:
- Thực ra cũng không khó, chỉ cần ngươi đồng ý chọn ngày thành hôn với đồ nhi của ta thì bần đạo sẽ cứu cho vị Tần cô nương này khỏi chết. Thế nào?
Giang Hải Phong bất giác ngẩn người giữa đương trường.
Ngô Lão Khâu lại nói tiếp:
- Bằng không thì đừng mong mạng sống của vị cô nương này nữa.
Tái Ngoại Phi Hồng nghe đến đây thì nộ khí xung thiên, nàng lớn tiếng nói:
- Chuyện hôn sự không phải là trò đùa, đại ca không thể vì muội mà chịu khổ suốt đời, đại ca nên suy nghĩ rồi hãy hành sự.
Giang Hải Phong không ngờ Ngô Lão Khâu lại lấy chuyện này uy hiếp mình, đây là chuyện đại sự quan hệ đến cả cuộc đời nên nhất thời chàng không thể không suy nghĩ.
Ngô Lão Khâu lại cười hì hì rồi nói:
- Đồ nhi của ta yêu ngươi say đắm, điều này có lẽ ngươi cũng biết rồi.
Giang Hải Phong tức run người, chàng gật đầu và nói:
- Tại hạ đồng ý.
Tần Tử Linh nghe vậy thì bất giác rơi lệ. Nàng kêu lên:
- Giang đại ca, không được làm thế, như vậy là tự hủy hoại mình đấy!
Giang Hải Phong gượng cười, nói:
- Cứu mạng là quan trọng.
Chàng quay sang nói với Ngô Lão Khâu:
- Lão còn không mau giảu cứu cho cô ta? Lẽ nào lão không yên tâm về tại hạ?
Ngô Lão Khâu lại cười hì hì, rồi nói:
- Không sai, bần đạo còn có chút chưa yên tâm.
Đôi mày kiếm của Giang Hải Phong chợt dựng ngược lên.
Ngô Lão Khâu chỉ tay vào giấy bút và nói:
- Ngươi hãy để lại mấy chữ làm bằng, bần đạo sẽ lập tức giải độc cho cô ta.
Giang Hải Phong đã trừng mắt, song mục như đổ lửa nhưng cuối cùng chàng thở dài một hơi rồi bước nhanh lại bàn cầm lấy bút.
Tần Tử Linh vội kêu lên:
- Giang đại ca muốn viết thật sao?
Sắc diện của Giang Hải Phong trầm hẳn xuống, chàng không để ý đến Tần Tử Linh mà mục quang chuyên chú nhìn lên người Ngô Lão Khâu.
Ngô Lão Khâu mỉm cười, nói:
- Bổn nhân thành ý lấy Hàng Châu Hạng Anh làm thê tử… Viết!
Giang Hải Phong không cần suy nghĩ chàng phóng bút viết ngay.
Ngô Lão Khâu gật đầu và đọc tiếp:
- Việc đã được song phương đồng ý và do Thiên Sơn Tần Tử Linh cùng Cô Tô Ngô Lão Khâu đạo nhân làm mai.
Tần Tử Linh buột miệng nói:
- Ta không có, ngươi không thể viết bừa.
Ngô Lão Khâu liếc nhìn nàng vào mỉm cười, nói:
- Hiện tại cô nương hãy yên lặng một chút.
Tần Tử Linh càng tức thì lệ càng rơi như mưa.
Nàng vừa khóc vừa nguyền rủa:
- Đồ không biết xấu mặt, chi bằng lão giết ta đi còn hơn.
Ngô Lão Khâu khẽ nhún vai và cười nhạt, nói:
- Ta cũng chẳng biết làm thế nào khác, chỉ sợ là hắn không đồng ý thôi.
Nói đoạn lão quay lại thì thấy Giang Hải Phong đã y theo lời mà viết. Ngô Lão Khâu lại đọc tiếp:
- Sau định ước một ngày là thành hôn, sau khi thành hôn thì phu xướng phụ tùy, tuyệt không oán hận.
Giang Hải Phong chẳng nói một lời, chàng cứ viết y như vậy.
Ngô Lão Khâu mỉm cười, đọc tiếp:
- Tất cả lấy chứng cứ đây làm bằng, ngày sau nếu có một bên nào làm trái đạo thì chứng cứ này sẽ công bố ra khắp thiên hạ.
Lão ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Bên dưới ghi tên song phương rồi điểm chỉ vào.
Giang Hải Phong vẫn không nói gì, chàng ghi tên họ xong rồi đưa mảnh giấy cho Ngô Lão Khâu.
Lão thay đệ tử Hạng Anh ghi tên vào và cầm lên xem kỹ lại một lượt, thần sắc lộ vẻ đắc ý.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Lão phải bảo quản chứng cứ này cẩn thận đấy, tại hạ chỉ biết chứng cứ chứ không biết người.
Ngô Lão Khâu cười ha ha rồi nói:
- Chuyện này đương nhiên. Bây giờ ta có thể giải cứu cho cô nương này rồi.
Lão xếp mảnh giấy cất vào người rồi bước về phía Tần Tử Linh, nhưng Tần Tử Linh liền quát lớn:
- Ai cần lão thương hại!
Ngô Lão Khâu bất giác ngẩn người.
Giang Hải Phong bước tới khuyên nhủ:
- Chuyện đã đến nước này, xin cô nương hãy nghĩ rộng ra một chút.
Tần Tử Linh cười nhạt một tiếng rồi chú mục nhìn Giang Hải Phong, đang lúc định nói thì nàng phát hiện Giang Hải Phong nháy mắt với mình.
Bất giác nàng thầm nghĩ:
- “Không lẽ đây là quỷ kế của hắn?” Nghĩ đoạn nàng nhắm mắt nằm yên bất động, phó mặc sự việc cho Giang Hải Phong giải quyết.
Giang Hải Phong quay lại gật đầu ra hiệu.
Ngô Lão Khâu bước đến cạnh Tần Tử Linh rồi mỉm cười, nói:
- Cô nương chớ động đậy nhé, bần đạo thu hồi Mộc Đan Trùng là cô nương bình phục ngay thôi.
Nói đoạn lão lấy ra một tiểu hồ lô rồi nhìn qua Giang Hải Phong và nói:
- Phiền ngươi cởi giày bên chân phải của cô ta ra, bần đạo sẽ dễ hành sự hơn.
Giang Hải Phong hơi ngạc nhiên, nhưng chàng cũng y lời tháo chiếc giày bên chân phải của Tần Tử Linh ra, đồng thời chàng nói:
- Cô nương, đây là chuyện chẳng đặng đừng, xin đừng giận nhé.
Tần Tử Linh mở choàng mắt ra và nói:
- Ngươi… Một câu chưa nói hết thì lệ đã tuôn trào như mưa, nàng vội nhắm mắt lại, để mặt Giang Hải Phong và Ngô Lão Khâu muốn làm gì thì làm.
Ngô Lão Khâu liền xuất thủ cách không điểm vào giữa bàn chân Tần Tử Linh.
Tần Tử Linh bất giác rùng mình một cái, Ngô Lão Khâu lập tức giải thích:
- Đây là mở Thông Tuyền huyệt cho cô nương thôi.
Giang Hải Phong không nói gì. Ngô Lão Khâu mở nắp hồ lô ra, một mùi dị hương lập tức lan tỏa khắp phòng, vừa ngửi phải thì cảm thấy đau đầu ngay.
Ngô Lão Khâu đưa miệng hồ lô ụp vào giữa lòng bàn chân của Tần Tử Linh rồi mỉm cười, nói:
- Tạm thời cô nương đừng động, chỉ cần thời gian chừng một tuần trà là xong ngay.
Tần Tử Linh chẳng có phản ứng gì.
Lúc này Ngô Lão Khâu vừa giữ hồ lô vừa bất đầu quan sát kỹ Giang Hải Phong.
Lão nói:
- Bần đạo và lệnh sư Ngân Hà lão nhân từng có duyên gặp mặt mấy lần, chỉ đáng tiếc là bây giờ lão ta không còn ở nhân gian nữa.
Giang Hải Phong nghe nhắc đến sư phụ thì lòng quặn đau, chàng nói:
- Lúc này tốt nhất là chúng ta đừng nói đến chuyện tiên sư nữa.
Ngô Lão Khâu mỉm cười, nói:
- Ta làm thế này cũng vì bất đắc dĩ thôi, ngươi phải bỏ qua mới được.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Chuyện này vẫn chưa có kết quả cuối cùng, lão đừng vội lạc quan.
Ngô Lão Khâu ngạc nhiên hỏi lại:
- Ngươi nói gì thế? Ngươi định trở mặt à? Ngươi nên biết, đã là người trong võ lâm thì nói ra là phải làm, lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Giang Hải Phong lạnh lùng nói:
- Vì vậy lão phải khá bảo quản bằng chứng mới được.
Ngô Lão Khâu nói:
- Đương nhiên!
Ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng lão không khỏi nghi ngờ, bởi lẽ Giang Hải Phong không chỉ một lần nói đến bằng chứng, bất giác lão thầm nghĩ:
- “Lẽ nào hắn muốn lấy trộm từ trên người ta?” Nghĩ đoạn lão đưa tay sờ sờ vào người mình, khi biết trang giấy vẫn còn nằm nguyên chỗ cũ thì lão cười nhạt, nói:
- Giang Hải Phong, ngươi định trộm nó từ tay bần đạo à? Đừng vọng tưởng!
Giang Hải Phong cười một tràng sang sảng rồi nói:
- Đại trượng phư há có hành động của bọn tiểu nhân đó? Đạo nhân, lão yên tâm, tại hạ không bao giờ làm thế đâu.
Hắc Diện Đồng Ngô Lão Khâu cười nhạt, nói:
- Như vậy thì tốt cho cả hai bên thôi.
Trong lúc nói chuyện thì bỗng nhiên Tần Tử Linh động đậy thân thể.
Ngô Lão Khâu mỉm cười, nói:
- Có lẽ là ổn rồi!
Lời vừa dứt thì nghe mấy tiếng “lách cách” rơi vào hồ lô. Ngô Lão Khâu nhanh chóng đậy nắp hồ lô lại và nói:
- Cô nương chớ kinh động, bây giờ Mộc Đan Trùng đã ra rồi, mọi chuyện đều ổn cả. Nào, bần đạo mở trói cho cô nương đây.
Giang Hải Phong vội nói:
- Khoan đã!
Chàng bước tới bắt mạch cho Tần Tử Linh, quả nhiên mọi chuyện đều trở lại bình thường.
Ngô Lão Khâu nói:
- Chờ bần đạo mở hai sợi dây gân cá sấu này ra thì cô nương có thể tự do hành động rồi.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Chuyện này không cần phiền đến lão.
Nói đoạn chàng dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa tạo thành chiếc kéo rồi kẹp vào hai đầu dây, hai sợi gân cá sấu vô cùng chắc đó không chịu nổi lực kẹp của hai ngón tay, lập tức đứt ra.
Tần Tử Linh trở người đứng lên và cười nhạt, nói:
- Giang huynh, xin chúc mừng.
Mục quang của nàng rưng rưng ngấn lệ nhưng dường như cũng bi phẫn vô hạn.
Nàng quay sang nói với Hắc Diện Đồng Ngô Lão Khâu:
- Nhất định ta phải trả món nợ hôm nay.
Ngô Lão Khâu cười cười, nói:
- Tốt nhất là cô nương nên nuốt hận, lần sau nếu để lọt vào tay bần đạo thì chẳng hay ho gì đâu.
Tần Tử Linh cười nhạt, nói:
- Đa tạ hảo ý của lão!
Nói đoạn nàng cảm thấy mình không nên lưu lại nơi này nên vội quay người bỏ đi ngay.
Giang Hải Phong vội bước theo và khẽ nói:
- Cô nương!
Tần Tử Linh quay lại, nàng gượng cười, nói:
- Chuyện đến nước này thì còn gì hay ho để nói nữa? Nhưng Giang đại ca đã đối xử với muội như vậy thì muội cảm kích suốt đời.
Nói đến cuối câu thì thanh âm chợt nhỏ lại, sắc diện của nàng cũng ửng đỏ, khi nói xong thì đầu nàng cũng bất giác cúi xuống.
Giang Hải Phong chợt động lòng, đến bây giờ chàng mới thật sự hiểu dụng tâm và thâm tình của đối phương đối với mình, vì vậy mà nhất thời chàng vô cùng cảm động.
Chàng thở dài một hơi rồi nói:
- Cô nương yên tâm… Sự việc chưa đến nổi tuyệt vọng đâu.
Tần Tử Linh kinh ngạc, nàng ngước nhìn chàng, còn Giang Hải Phong vì cảm thấy Ngô Lão Khâu đứng ở phía sau nên cũng không tiện nói nhiều.
Chàng do dự một lúc rồi khẽ nói:
- Ngày mai vào giờ ngọ, chúng ta gặp nhau ở thạch đình giữa Tây Hồ nhé!
Hai gó má của Tần Tử Linh lại đỏ lên, lúc này nghe Ngô Lão Khâu xen vào:
- Cô nương không cần bảo kiếm của mình nữa à?
Nói đoạn lão vung tay quăng thanh trường kiếm tới.
Tần Tử Linh xoay người bắt lấy và cười nhạt, nói:
- Lão đạo, lão chớ quá đắc ý! Sớm muộn gì ta cũng cho lão biết sự lợi hại.
Nói đoạn nàng tung người phi thân qua cửa sổ mà đi.
Ngô Lão Khâu nhìn theo bóng nàng dần khuất rồi cười ha ha, nói:
- Giỏi cho một thiếu nữ quật cường!
Giang Hải Phong tiếp lời:
- Đạo nhân, tại hạ đã có hôn ước với lệnh đồ, sao không mời cô ta ra gặp mặt?
Ngô Lão Khâu cười cười, nói:
- Cô ta sắp trở thành tân nương rồi, không xuất diện cũng chẳng sao.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Tại hạ có chuyện muốn nói, cần phải nói trước mặt cô ta mới được.
Ngô Lão Khâu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Đã vậy thì bần đạo sẽ gọi cô ta tới ngay.
Lời vừa dứt thì cửa phòng chợt mở.
Hạng Anh không mời mà tự đến, nàng nhìn Giang Hải Phong và mỉm cười, nói:
- Tướng công muốn gặp thiếp chăng?
Giang Hải Phong gật đầu, nói:
- Hôn nhân là đại sự, không thể qua loa đại khái được, tại hạ muốn hồi gia một chuyến để bẩm báo với phụ mẫu, nhiều lắm là mười ngày sau sẽ trở lại, chẳng hay cô nương có thể cho phép?
Hạng Anh gật đầu mà không cần suy nghĩ, nàng nói:
- Tốt nhất là nhanh một chút, mười ngày là quá dài đấy.
Nhìn khuôn mặt của nàng, quả thật Giang Hải Phong muốn nôn oẹ, nhưng chàng bình tĩnh cởi chiếc nhẫn trên ngón tay giữa ra và nói:
- Đã là phu thê thì không thể không có sính vật, chiếc nhẫn này tạm thời làm sính lễ, mong cô nương thu nạp.
Hạng Anh cười hì hì, sắc diện đầy vẻ vui mừng, nàng nói:
- Tướng công quá khách khí rồi, được thôi!
Nói đoạn nàng đưa ngón tay ra đón nhận, trong khi đặt chiếc nhẫn vào tay Hạng Anh thì ngón tay giữa của Giang Hải Phong đột nhiên bật thẳng ra.
Hạng Anh đang bị lửa tình thiêu đốt trong lòng thì làm sao ngờ. Ngô Lão Khâu đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì chợt cảm nhận được sự bất ổn, lão vội lớn tiếng nói:
- Hạng Anh chú ý!


Hạng Anh vội co tay lại nhưng đã quá muộn.
Nàng cảm thấy một luồng chỉ phong sắc như đao bắn thẳng vào giữa lòng bàn tay mình, sau đó song mục nàng trợn trừng rồi ngã ngửa ra đất.
Ngô Lão Khâu quát lớn một tiếng rồi bổ nhào đến chỗ Hạng Anh, lão cúi xuống nhìn kỹ thì thấy song mục của ái đồ nhắm nghiền, sắc diện lúc xanh lúc đen, rõ ràng tính mạng đang rất nguy cấp.
Ngô Lão Khâu vô thê bất tử, đơn độc trên thế gian và chỉ có một đồ đệ này, do vậy mà lão yêu quý Hạng Anh như con, bây giờ thấy vậy thì toàn thân bất giác run lên, suýt chút nữa là hôn mê bất tỉnh.
Hồi lâu sau, Ngô Lão Khâu trấn định tinh thần rồi quát lớn:
- Giang Hải Phong, ta phải lấy mạng ngươi!
Lời phát thì người cũng lướt tới, song chưởng một tả một hữu, từ hai bên mà hợp vào giữa rồi đẩy thẳng tới trước.
Giang Hải Phong cũng phất song chưởng ra, tứ chưởng cách không đối nhau, kình lực tỏa ra ngoài khiến toàn bộ gian phòng phải chấn động.
Sau đó, song phương lại phân ra, mỗi người lướt qua một bên.
Ngô Lão Khâu lập thế định công kích lần nữa thì chợt nghe Giang Hải Phong cười sang sảng và nói:
- Đạo nhân, không lẽ lão muốn nhìn cô ta chết như thế?
Ngô Lão Khâu vốn đã nhớm gót, nhưng nghe vậy thì bất giác kiềm chân, lão trừng mắt nhìn Giang Hải Phong, khí hận phát lên khiến thân người run bần bật.
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Chuyện này cũng chẳng có gì, lấy đạo của người mà khống chế người mà thôi.
Ngô Lão Khâu ngẩn người, mắt trợn tròn miệng há hốc, lão dậm chân thình thịch rồi quay sang Hạng Anh, lão đưa tay vạch mắt nàng xem kỹ rồi lại bắt mạch cho nàng.
Kỳ quái là dường như lão không biết ái đồ của mình thọ thương ở chỗ nào.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Đạo nhân, lão không thấy cô ta thọ thương chỗ nào thì sẽ khiến cô ta chết sớm hơn một chút đấy.
Ngô Lão Khâu vội đứng lên và nói:
- Thế cô ta thọ thương ở chỗ nào?
Giang Hải Phong cười cười, nói:
- Rất đơn giản, đưa tờ chứng cứ cho tại hạ thì tại hạ sẽ giải cứu lệnh đồ miễn phí, bảo đảm là hoàn trả cho lão một đồ đệ khỏe mạnh.
Ngô Lão Khâu giận tái cả mặt, lão quát lớn:
- Được! Tiểu tử ngươi khá lắm!
Giang Hải Phong thản nhiên nói:
- Cái này tùy ý lão vậy, một khi cô ta chết rồi thì trang giấy chứng cứ đó còn có ích gì, đạo nhân lão sao không suy nghĩ cho kỹ?
Sắc diện của Ngô Lão Khâu xanh xám như tro, lão thở dài một hơi rồi nói:
- Được rồi! Được rồi! Chứng cứ đây!
Nói đoạn lão lấy tờ chứng cứ đưa ra và nói:
- Nhưng ngươi phải nói cho ta biết thương thế ở chỗ nào?
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Tại hạ dùng Tiên Thiên Nhất Chỉ điểm vào Lục Âm Ma Mạch của cô ta, nếu không giải cứu kịp thời thì sinh mạng của cô ta chỉ có thể tồn tại một canh giờ nữa mà thôi.
Ngô Lão Khâu rùng mình, nhất thời ngẩn cả người ra.
Giang Hải Phong lại nói tiếp:
- Đạo nhân, cách này có thể nói là lợi hại hơn Mộc Đan Trùng của lão nhiều đấy.
Ngô Lão Khâu tự biết là không thể cứu sống Hạng Anh, vì sự lợi hại của Lục Âm Ma Mạch rất vi diệu, là một loại công phu độc môn.
Ngô Lão Khâu có công lực cao thâm như vậy mà cũng không tìm ra được cách giải, lão thở dài rồi nói:
- Xem như là ngươi lợi hại hơn ta. Cầm lấy!
Nói đoạn lão quăng tờ giấy ra. Giang Hải Phong đưa tay bắt lấy, chàng mở ra xem và thấy không sai thì mới cất vào người. Đoạn chàng mỉm cười, hỏi:
- Chỉ có như thế thôi sao?
Ngô Lão Khâu quát hỏi:
- Ngươi còn muốn giở trò gì nữa?
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Chẳng có gì khác, cũng giống như tại hạ vừa rồi, lão cứ chiếu theo đó mà làm.
Ngô Lão Khâu nộ khí quát:
- Nhưng rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì chứ?
Giang Hải Phong cười cười, nói:
- Tại hạ còn muốn lão làm gì nữa? Đạo nhân, lão cũng viết cho tại hạ một tờ chứng cứ, điều này tại hạ vừa mới học của lão đấy thôi.
Ngô Lão Khâu ngớ người, lão dậm chân kêu trời một lúc rồi nói:
- Được rồi, ta sẽ lập chứng cứ cho ngươi… Lão cắn chặt môi và căm hận nói tiếp:
- Nhưng ngươi phải chịu trách nhiệm về sinh mạng của đồ đệ ta, chỉ cần có một chút gì bất trắc thì ta thề không đội trời chung với ngươi.
Giang Hải Phong thản nhiên nói:
- Chuyện này xin lão yên tâm!
Ngô Lão Khâu bước đến bên bàn, lão ngồi xuống và cầm lấy bút chuẩn bị viết, nhưng Giang Hải Phong lại nói:
- Khoan đã!

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 106
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com