watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:24:0829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngưng Sương Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 11 - 15 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Ngưng Sương Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 11 - 15
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 9

Hồi 11
Giang Nam Nhị Kiều

Hiện tại tâm nàng cũng bấn loạn, nàng bất chất tất cả miễn sao tìm được bọn họ, và bất luận thế nào cũng không được để bọn họ động thủ với nhau. Bằng không, một khi lưỡng hổ tương tranh, tất phải có một bên thọ thương.
Nghĩ đến đây thì nàng cũng phóng bước chạy qua ngọn núi bên cạnh, kỳ thực nàng đâu biết, rốt cuộc bọn họ đang ở nơi nào? Chẳng qua là nàng nóng vội nên chạy bừa mà thôi.
o O o Đoạn Nhai, một nơi cực kỳ lý tưởng để xem mặt trời mọc. Khi chân trời đông rực hồng thì những áng mây gần đó như được tráng một lớp hoàng kim, đại địa, hồ nước, sơn lâm đều nhuốm một sắc hồng. Dù là một danh họa e rằng cũng khó lòng điều phối được một bức tranh tuyệt mỹ như thế.
Giang Hải Phong đứng như treo mình trên vách núi, mặt hướng về phương Đông, thần thái ngang nhiên đầy khí phách. Đoạn Nhai là một vách núi cao chọc trời, đứng trên tuyệt đỉnh Đoạn Nhai khiến người ta có cảm giác chỉ cần với tay là chạm tới trời.
Bên dưới là một biển mây lừng lững, mây khói trên Tây Hồ, sông nước Tiền Đường vẽ nên một bức tranh tuyệt mỹ. Đẹp thay cảnh sắc Giang Nam!
Gió rào rạt từ bầu trời xa thổi lại, trên Đoạn Nhai không một tấc cỏ nhưng lại nhiều cổ tùng chọc trời, cành lá không ngừng chuyển động trong gió. Giang Hải Phong từ từ bước đến bờ vực, ánh bình minh chiếu đỏ rực khuôn mặt chàng, vô tình tạo nên một bản sắc anh hùng và khí khái của bậc đại trượng phu.
Chàng nhìn nửa vầng thái dương đỏ rực vừa ló dạng rồi chau mày, tự nói:
- Lẽ nào ta đoán sai, Tả Nhân Long không đến?
Nhưng chàng liền lắc đầu và từ từ quay người lại, lúc này vầng dương như một bánh xe khổng lồ đột nhiên nhảy vọt ra khỏi những áng mây. Ánh nắng đầu mai lan tỏa khắp đại địa xuyên sơn, một ngày mới bắt đầu.
Giang Hải Phong mỉm cười và chậm rãi đi đến tảng đá bên dưới gốc tùng, chàng nhặt thanh kiếm lên, chuẩn bị quay bước.
Ngay lúc đó đột nhiên có một bóng người xuất hiện trước mặt chàng. Đó là một lam y thiếu niên, chàng đứng lặng lẽ dưới gốc tùng, thậm chí cũng không nhìn về phía Giang Hải Phong, nhưng tư thế có vẻ như đã chờ đợi từ lâu. Giang Hải Phong không lạ gì người này, vì đó chính là Tả Nhân Long mà chàng từng thấy xuất hiện ở trước Tam Dương đạo quán.
Do đó, chàng mỉm cười và cung thủ nói:
- Người đến là Tả huynh đệ phải không?
Lam y thiếu niên tiến tới trước năm bước, khoảng cách giữa song phương chỉ còn chừng một trượng. Chàng dừng bước rồi cười nhạt, nói:
- Giang Hải Phong, cuối cùng rồi chúng ta cũng gặp nhau.
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Nghe đại danh của Tả huynh đã lâu, hôm nay được diện kiến thật là tam sinh hữu hạnh.
Sắc diện của Tả Nhân Long chợt trầm xuống, chàng nói:
- Đã chọn Đoạn Nhai làm nơi hội ngộ thì hai chúng ta phải quyết định thắng bại tồn vong thôi...
Chàng cười nhạt một tiếng rồi nói tiếp:
- Giang Hải Phong, ngươi cậy mạnh hiếp yếu, trong võ lâm nghe nói đến ngươi là đều biến sắc như nghe nói đến hổ. Tả mỗ tuy bất tài nhưng hôm nay cũng muốn làm cái chuyện thế thiên hành đạo.
Song mục của Giang Hải Phong xạ kỳ quang, điều này nói rõ sự phẫn nộ cũng cực trong lòng chàng, chàng cười sang sảng một tràng rồi nói:
- Không cần thiết phải quyết thắng bại tồn vong, kiếm của Giang Hải Phong không đả thương người vô tội, Tả huynh hà tất phải ép người.
Tả Nhân Long chau mày và lui một bước, chàng nói:
- Vậy thì ngươi muốn thế nào?
Giang Hải Phong tiến một bước thì thấy đối phương lùi một bước, điều này khiến chàng hoài nghi, nhưng khi nhìn xuống chân đối phương thì lập tức hiểu ra. Chỉ thấy cước bộ của Thiên Sơn Chi Tinh Tả Nhân Long đi theo hình chữ bát, mũi chân một tả một hữu đối nhau, nhưng lại tạo thành một cung tròn.
Đây là một bộ hình kỳ quái nhưng cũng khó qua được nhãn lực của Giang Hải Phong. Chàng biết Tả Nhân Long này đang thi triển Cố Bộ Tự Phong, tên gọi là Thái Thiên Đệ, hai mũi chân dịch động kêu bằng Triển Diện. Như vậy chỉ cần tiến ba thoái ba thì địa thế cao thấp trong vòng mười trượng đã rõ như lòng bàn tay. Bất giác Giang Hải Phong ngầm thán phục óc tinh tế của Tả Nhân Long, loại bộ pháp Thái Thiên Đệ này dường như đã thành tuyệt kỹ trong võ lâm, không ngờ đối phương cũng biết thuần thục như vậy. Chỉ cần một điểm này cũng đủ thấy thân thủ của đối phương là bất phàm rồi.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Trong vòng mười trượng địa thế bằng phẳng, một tấc cỏ cũng không có, Tả huynh quá cẩn thận rồi. Không lẽ tại hạ còn thiết đặt cảm bẫy gì chăng?
Tả Nhân Long hơi biến sắc nhưng liền gượng cười, nói:
- Quân tử và tiểu nhân mưu đồ, ta thà không tin để khỏi ân hận về sau.
Giang Hải Phong cười ha ha một tràng rồi nói:
- Tả Nhân Long ngươi thừa lúc người khác không phòng bị mà bắt cóc thư đồng của ta, như thế cũng gọi là quân tử sao?
Tả Nhân Long đỏ mặt nhưng chỉ trừng mắt nhìn đối phương mà không nói lời nào.
Giang Hải Phong thấy thời cơ đã đến nên nói tiếp:
- Hội ước Giang Nam đã được thực hiện, Tả Nhân Long, ngươi giấu thư đồng của ta ở đâu?
Tả Nhân Long mỉm cười, nói:
- Ngươi còn mặt mũi để hỏi ta điều đó nữa sao? Ta thấy không nói ra thì hơn.
Giang Hải Phong ngớ người, chàng hỏi:
- Thế nghĩa là sao?
Tả Nhân Long không trả lời, chỉ thấy hai chân của chàng khẽ dịch động, thoáng cái đã đến trước mặt Giang Hải Phong. Sắc diện cực kỳ thâm trầm, chàng nói:
- Giang Hải Phong, mọi người đều cho rằng kiếm pháp của ngươi như thần, Tả mỗ tuy bất tài nhưng hôm nay cũng muốn thỉnh giáo vài cao chiêu.
Nói đoạn chàng ấn hữu thủ vào thắt lưng rồi giật mạnh ra, theo đó là một vật như trường xà bắn vọt lên, nhìn lại trên tay chàng thì thấy có thêm một thanh nhuyễn kiếm đang dao động không thôi.
Giang Hải Phong cười sang sảng một tràng rồi nâng trường kiếm lên, Ngưng Sương Kiếm như một con thanh long nghênh tiếp bình minh.
Tả Nhân Long quan sát thanh kiếm của đối phương một lát rồi bất giác kinh động, nhưng nghĩ lại nhuyễn kiếm của mình có khả năng chém sắt đoạn kim nên cũng không đến nỗi mất uy thế.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Các hạ muốn tỉ thí như thế nào?
Tả Nhân Long xoay người nửa vòng rồi mới đáp:
- Cũng phải tỉ thí đến phân thắng bại rồi mới thôi.
Giang Hải Phong cười cười, nói:
- Chuyện này là tất nhiên, đã vậy thì xin ban chiêu.


Tả Nhân Long hú một tiếng dài, toàn thân vút lên như đại ưng, khi hạ xuống là đã đến đỉnh đầu Giang Hải Phong. Giữa lúc thân hình như hạ xuống mà chưa hạ đó, nhuyễn kiếm lấp lánh phát ra một đạo hàn quang nhanh như chớp, nhằm đỉnh đầu Giang Hải Phong mà bổ xuống. Thân hình, bộ vị, thời gian phối hợp với nhau cực kỳ chuẩn xác. Chiêu thức xuất ra nhanh vô tưởng.
Giang Hải Phong chồm người tới trước, chân trái quỳ xuống, chân phải soạt ngang, trường kiếm từ trước đâm ngược ra sau. Thoạt trông tựa như hai tay chàng đều có kiếm, nhưng thực chất đây là chiêu Xảo Nữ Vọng Xuân. Kể từ khi bước chân vào giang hồ đến nay, đây là lần đầu tiên Giang Hải Phong thi triển. Uy thế quả nhiên bất phàm. Hai đạo kiếm quang bắn tỏa khắp tứ phía, kiếm thế di chuyển nhanh như sao xẹt.
Đột nhiên song phương không hẹn mà cũng phát ra một tiếng quát phẫn nộ, hai thân hình một công một thủ, thoáng hợp rồi lập tức phân ra. Thân hình Tả Nhân Long như một quả cầu, nhuyễn kiếm cũng cung lại quanh người, nhất trầm nhất bổng như thiên tinh, thoáng cái đã búng ra ngoài xa hơn trượng. Chàng quan sát Giang Hải Phong trong tâm trạng vừa kinh vừa nộ, chỉ thấy hai chân của đối phương đã bình thế trở lại, thế trụ vững như bàn thạch, quyết không có gì lay chuyển nổi. Điều này khiến Tả Nhân Long bất giác ngẩn người ra.
Sau một chiêu đầu tiên thì song phương bất giác khâm phục nhìn nhau. Đây thật là kỳ phùng địch thủ, danh tướng ngộ lương tài. Nhưng cũng chính vì vậy mà đôi đại anh hùng đỉnh thiên lập địa này càng khó chấp nhận cùng tồn tại.
Giang Hải Phong nắm chặt đốc kiếm bằng hai tay, chân dịch động từ phải qua trái, chàng từ từ xoay chuyển nửa vòng, rồi cười nhạt, nói:
- Tả Nhân Long, Giang mỗ phải không khách khí rồi.
Thiên Sơn Chi Tinh Tả Nhân Long mỉm cười, nói:
- Tả mỗ kính chờ chỉ giáo.
Hai mắt của chàng lấp lánh xạ tinh quang và nhìn như dán vào thân hình đối phương, thế đứng vững như cổ thụ trước gió đông.
Còn Giang Hải Phong, sau khi xoay người nửa vòng thì chàng trụ thế lại, chàng biết lúc này Tả Nhân Long đang dĩ tĩnh chế động. Xưa nay, chàng cũng dĩ tĩnh để thủ thắng, không ngờ Tả Nhân Long cũng như vậy. Chàng mỉm cười, hai tay nắm chặt đốc kiếm, Ngưng Sương Kiếm từ từ điểm thẳng đến trước ngực đối phương.
Loại kiếm thế này xem ra thật là vô cùng quái dị, kiếm thế xuất ra một cách chậm rãi, chẳng giống cảnh lâm trận đối địch một chút nào, nhưng Tả Nhân Long thấy vậy thì kinh ngạc không ít. Sắc diện chợt biến, Tả Nhân Long lui một bước, nhuyễn kiếm từ trái hướng qua phải rồi từ dưới quét lên trên, ngân quang lấp lánh, chớp mắt đã mãnh công vào tay cầm kiếm của Giang Hải Phong.
Nhưng kỳ quái là thân kiếm của Tả Nhân Long luôn dao động cách kiếm của Giang Hải Phong chừng mấy tấc, sau đó lại phát ra mấy tiếng “lách cách”. rồi dạt qua một bên hạ xuống. Lúc này đôi mày kiếm của Giang Hải Phong chợt dựng ngược lên, tả thủ bắt kiếm quyết, trường kiếm bên hữu thủ vạch ra một đạo kiếm quang nhanh như chớp, thế kiếm nhằm vai phải Tả Nhân Long mà đâm tới.
Trong chớp mắt, nhuyển kiếm bị dạt ra một bên, Tả Nhân Long đã biết mình lộ sơ hở, nhưng chàng cũng nhận ra môn kiếm thuật này của Giang Hải Phong có tên gọi là Tích Lịch Kiếm, kình lực toàn thân có thể mượn lúc kiếm động mà phát ra, đây là công phu thượng thừa khó luyện nhất trong kiếm thuật. Vậy mà không ngờ Giang Hải Phong lại luyện thành thục đến thế. Trong lúc chẳng biết làm thế nào thì Tả Nhân Long nhập tả thủ vào kiếm rồi lộn người ra sau, xem ra thật vô cùng nguy hiểm.
Thân kiếm của Giang Hải Phong mang theo một đạo hàn quang lạnh buốt, bám chặt nửa trên thân người của Tả Nhân Long. Mức độ nguy hiểm trong trường hợp này có thể dùng cụm từ “đường tơ kẻ tóc”. để hình dung, song phương một tiến một thoái, cuối cùng trở lại nguyên vị.
Thiên Sơn Chi Tinh Tả Nhân Long bất giác rùng mình, tuy may mắn là chàng không thọ thương, nhưng ngay cả xương cốt đều lạnh buốt và cũng quá mất mặt.
Còn Giang Hải Phong thấy Tích Lịch Kiếm Pháp của mình lợi hại như vậy mà cũng không đả thương được đối phương thì bất giác kinh hãi không ít, nhất thời chàng đứng ngẩn người ra như pho tượng.
Chợt nghe Tả Nhân Long phá lên cười một tràng, hữu thủ vung nhuyễn kiếm mấy vòng rồi bất ngờ quay người bỏ chạy.
Giang Hải Phong lập tức phi thân truy theo và cười nhạt, nói:
- Thắng bại chưa phân, Tả huynh lui thế nào được!
Khi chàng nói câu này thì bỗng thấy Tả Nhân Long quay lại nhìn mình, sắc diện lộ đầy phẫn nộ. Giang Hải Phong cả kinh, chàng chưa kịp lùi bước thì nhuyễn kiếm của đối phương đã như thác đổ cuộn tới. Một chiêu sát thủ cực kỳ lợi hại. Giang Hải Phong bất giác lạnh người, từ khi vào Trung Nguyên đến giờ, Tả Nhân Long này có thể nói là kình địch số một của chàng.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc đó, kiếm của Giang Hải Phong chợt trầm xuống rồi đột nhiên hướng mũi lên trời theo thế Tiêu Thiên Nhất Trụ Hương. Toàn thân chàng hợp với kiếm tạo thành một đường thẳng đứng như trụ đá chống trời.
Chiêu Hồ Hình Kiếm của Tả Nhân Long tuy lợi hại vô cùng nhưng cũng chỉ đánh hụt vào hư không, chàng lập tức soạt chân phải qua một bên định lách người thì thấy kiếm chiêu của Giang Hải Phong đã phát. Ánh nắng sớm chiếu qua Ngưng Sương Kiếm làm tăng thêm ánh kim quang lấp lánh, kiếm phong phát ra những thanh âm như long ngâm. Song phương hợp rồi phân ra như đôi chim yến lượn mình trên không, sau đó hạ thân xuống nhẹ nhàng như chiếc lá khô rơi.


Đợi đến lúc mỗi bên trụ vững thân hình thì sắc diện của bọn họ đều tái nhợt.
Giang Hải Phong ngầm hít thở một hơi thật sâu, còn Tả Nhân Long ôm kiếm và gượng cười, nói:
- Tả mỗ không biết tự lượng sức nên tự chuốc lấy nhục, chiêu thức của các hạ quả nhiên cao minh, cho Tả mỗ năm ngày suy nghĩ, sau đó sẽ trở lại thỉnh giáo.
Giang Hải Phong thản nhiên nói:
- Tả Nhân Long, bình sinh các hạ là địch thủ số một của tại hạ, tục ngữ có nói oan gia nên giải không nên kết, tại hạ có ý vứt bỏ hiềm khích trước đây với các hạ, sau này...
Vừa nói đến đây thì đôi mày kiếm của Tả Nhân Long chợt dựng lên, chàng cười nhạt, nói:
- Thịnh tình xin tâm lãnh, chỉ sợ rằng tại hạ với tay không tới...
Giang Hải Phong bất giác đỏ mặt, chàng nói:
- Vậy theo ý các hạ là muốn tiếp tục đối địch với tại hạ phải không?
Thần thái của Tả Nhân Long đầy vẻ căm phẫn, chàng cung thủ và nói:
- Năm ngày sau Tả mỗ kính chờ đại giá tại Khê Sa Ngạn cạnh Tây Hồ.
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Tại hạ nhất định sẽ đến. Nhưng vào giờ nào?
Tả Nhân Long nói:
- Vào lúc chính Ngọ.
Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng thì thân hình chàng cũng vút lên không như con đại ưng, sau đó lướt đi như chớp xuống chân Đoạn Nhai.
Giang Hải Phong nhìn theo bóng đối phương dần khuất mà lòng cảm thấy kỳ quái, chàng thầm nghĩ:
- ”.Quái lạ! Thắng bại chưa phân mà tại sao Tả Nhân Long này lại vội vàng bỏ đi như thế? Lẽ nào hắn tự vấn là không phải là địch thủ của ta?”.
Nghĩ đoạn chàng lấy mảnh vải quấn ngang Ngưng Sương Kiếm lại, trong lúc vô tình chàng phát hiện trên mặt đất có một mảnh vải mầu lam. Giang Hải Phong hơi ngạc nhiên, chàng bước đến nhặt lên xem thì thấy đây là một góc áo hình tam giác, chất vải và màu sắc không khác y phục Tả Nhân Long đang mặc.
Xem đến đây thì Giang Hải Phong chợt ngộ ra, nhất định góc áo này là do chiêu Lập Can Kiếm Ảnh vừa rồi của mình chém đứt. Thảo nào Tả Nhân Long phải tán thưởng chiêu này. Chàng cười nhạt một tiếng rồi thầm nghĩ:
- “Xem ra đoạn ân thù này càng kết càng thâm rồi.”.
Chỉ có điều chàng không hiểu Tả Nhân Long đã bại dưới tay mình thì hà cớ gì lại hẹn gặp vào giờ Ngọ năm ngày sau? Không lẽ trong mấy ngày đó hắn có thể nghĩ ra kỳ chiêu gì để thắng mình chăng? Càng nghĩ chàng càng không hiểu nên bất giác thộn người ra cho đến lúc rời Đoạn Nhai.
Giang Hải Phong hạ sơn đi được nửa đường thì thấy Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng từ xa đi ngược lại, lão vẫy tay và lớn tiếng gọi:
- Lão đệ! Lão đệ!
Giang Hải Phong thấy lão không sao thì bất giác yên tâm, chàng vội lướt tới trước và cất tiếng hỏi như không có chuyện gì:
- Thế nào, sao hôm nay lão dậy sớm thế?
Lâu Vân Bàng sững người, lão quan sát chàng từ trên xuống dưới rồi hỏi:
- Ngươi đã đi đâu vậy?
Giang Hải Phong không muốn cho lão biết chuyện này, sợ lão kinh tâm động phách nên thản nhiên cười và nói:
- Tại hạ lên núi luyện một bài kiếm.
Lâu Vân Bàng nheo mắt, hỏi:
- Bài kiếm của ngươi luyện xong thì suýt nữa rơi đầu xuống đất, phải không?
Giang Hải Phong giả vờ ngạc nhiên, chàng nói:
- Sao lại nói thế?
Lâu Vân Bàng phá lên cười rồi nói:
- Lão đệ, ngươi còn giả vờ với ta làm gì? Tả Nhân Long đã tìm thấy ngươi, ngươi cho rằng lão phu không biết sao?
Giang Hải Phong kinh ngạc, chàng chau mày hỏi:
- Làm sao lão biết?
Lâu Vân Bàng buông một tiếng thở dài, đoạn cười nhạt, nói:
- Ta cũng biết là trong thâm tâm ngươi chẳng coi ta ra gì, vì thế nên chuyện đại sự như vậy mà ngươi cũng không gọi ta một tiếng. Còn bây giờ, xem ra lão đệ ngươi đã thủ thắng rồi, nếu bại thì tất đã chết, khi đó lão phu muốn thu thập thi thể ngươi cũng chẳng biết ở đâu mà thu thập...
Càng nói lão càng tức, lão dậm chân thình thịch và nói tiếp:
- Được! Ngươi đã coi ta không ra gì thì ta cũng không ở lại đây nữa, ta đi đây.
Nói đoạn lão cung thủ chào và quay người cất bước.
Giang Hải Phong bất giác sững người, chàng tung người đến cạnh lão, vừa giữ lão lại vừa nói:
- Lão tiền bối, lão chớ tức giận...
Lâu Vân Bàng khoát tay, nói:
- Ta tức giận gì chứ? Nơi này vốn có chuyện gì của họ Lâu ta đâu?
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Sở dĩ tại hạ không muốn cho lão biết là vì tại hạ...
Lâu Vân Bàng cắt lời, nói:
- Ta biết, ngươi sợ ta lại thọ thương chứ gì? Nhưng ngươi đi mà chẳng nói với ta một tiếng, ngươi cho rằng ta ở nhà là an toàn chăng?
Giang Hải Phong cả kinh, chàng vội hỏi:
- Lẽ nào ở đó cũng xảy ra chuyện?
Lâu Vân Bàng cười khảy một tiếng, rồi nói:
- Xảy ra chuyện ư? Con bà nó, suýt chút nữa thì lão phu đi theo ông bà rồi.
Giang Hải Phong nghiêm giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão hãy thong thả nói xem!
Lâu Vân Bàng lại thở dài, lão nói:
- Ôi! Đừng nhắc đến thì hơn, ngươi biết hắn đến như thế nào không?
Giang Hải Phong cười nhạt, nói:
- Nhưng đã gặp ai mới được chứ?
Lâu Vân Bàng “hừ”. một tiếng rồi nói:
- Còn ai nữa? Ta đã gặp Tả Nhân Long. Tên tiểu tử đó tìm tới tìm lui trong phòng ngươi, cũng chẳng biết hắn lục soát thứ gì. Sau đó, ta phát hiện nên liền đánh hắn một mũi phi tiêu, nào ngờ bị hắn bắt được...
Giang Hải Phong vội hỏi:
- Sau đó thì sao?
Lâu Vân Bàng đáp:
- Công phu của tiểu tử đó thật lợi hại, nói ra sợ lão đệ ngươi chê cười, nhưng quả thật là ta đánh không lại hắn, cuối cùng bị hắn khống chế huyệt đạo.
Giang Hải Phong nói:
- Chuyện này cũng chẳng có gì là mất mặt, thắng bại vốn là chuyện thường...
Lâu Vân Bàng càng đỏ mặt, Giang Hải Phong lại lạnh lùng nói tiếp:
- Chỉ có điều hắn cũng không tránh khỏi chuyện hiếp người thái quá, món nợ này tại hạ sẽ đòi cho lão.
Lâu Vân Bàng gượng cười, nói:
- Nếu không có Tần cô nương đến giải cứu kịp thời thì e rằng giờ này lão phu ta đang trên đường xuống suối vàng rồi.
Giang Hải Phong ngạc nhiên hỏi:
- Tần cô nương nào?
Lâu Vân Bàng cũng ngạc nhiên, lão hỏi lại:
- Ôi! Cô ta cũng đi tìm ngươi, lẽ nào ngươi chưa gặp cô ta?
Giang Hải Phong lắc đầu, Lâu Vân Bàng vò đầu bức tóc, lão nói:
- Kỳ quái! Cô ta nói là đi tìm ngươi mà.
Nói đoạn lão quét mục quang nhìn ra tứ phía như có ý dò tìm, bấy giờ Giang Hải Phong đã nghĩ ra Tần cô nương mà lão nói tất là Tần Tử Linh, bất giác trong lòng chàng có chút cảm khái.
Lâu Vân Bàng lại chứng thực phần đoán của chàng, lão nói:
- Tần cô nương là người chúng ta đã gặp ở Thanh Châu. Không ngờ cô ta đã quên hiềm khích cũ.
Giang Hải Phong nghĩ Tần Tử Linh đã hai lần ra tay giúp mình và Lâu Vân Bàng, ân tình này thật khiến người ta cảm động và không thể không báo đáp. Chàng không muốn Lâu Vân Bàng nhìn thấy cảm tình của mình nên thản nhiên nói:
- Cô ta đã đến rồi thì sớm muộn gì cũng có thể gặp, chúng ta trở về thôi.
Dường như Lâu Vân Bàng sực nhớ chuyện gì, lão vội bước tới gần Giang Hải Phong và nghiêm túc nói:
- Lão đệ, ta thấy cô nương này đối với ngươi...
Giang Hải Phong gượng cười, nói:
- Chẳng có gì đâu... Nhưng tại hạ cảm kích cô ta vô cùng...
Giang Hải Phong cũng đã kể cho Lâu Vân Bàng nghe chuyện mình bị giam ở Thanh Châu, một lão giang hồ như Lâu Vân Bàng thì làm sao không biết những chuyện tư tình của tiểu nhi nữ? Chỉ có điều lão thấy Giang Hải Phong không muốn nói nhiều nên cũng không nhắc tới nữa, nhưng trong thâm tâm, lão có ý làm cho hai người bọn họ ngày càng thêm gần gũi nhau hơn.
Hai người sánh bước trở về Thạch Cơ Tự, mà chẳng nói thêm điều gì. Sau khi vào phòng, Lâu Vân Bàng không nhịn được nên hỏi lại:
- Rốt cuộc ngươi và Tả Nhân Long có gặp nhau không?
Giang Hải Phong chỉ gật đầu mà không nói.
Lâu Vân Bàng truy vấn:
- Ai thắng?
Giang Hải Phong lắc đầu, mỉm cười nói:
- Bất phân thắng bại.
Lâu Vân Bàng nghe xong câu này thì thộn người ra, lão tròn xoe mắt hỏi:
- Vậy thì phải làm thế nào?
Lâu nay Giang Hải Phong thích đơn độc hành sự, chàng không muốn người khác phải lo lắng chuyện của mình, đặc biệt là chuyện tỉ võ, vì vậy chàng lạnh lùng nói:
- Chuyện này tự nhiên là chưa kết thúc, sau này gặp lại sẽ tính.
Lâu Vân Bàng chợt cảm thấy lo lắng, đương nhiên lão biết Giang Hải Phong không muốn nói chuyện này, nhưng nếu như vậy mãi thì dường như có vẻ xem lão là người ngoại cuộc rồi. Lòng đầy tức giận, lão thầm nghĩ:
- “Lão đệ ngươi chớ giấu ta, sớm muộn gì nhất định ta cũng biết thôi, đến lúc đó ngươi mới có thể nhận thấy tâm ý của ta.”.
Nghĩ đoạn lão cáo biệt trở về phòng mình, còn Giang Hải Phong thì bế mục luyện công. Nhưng về phòng chưa được bao lâu thì Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng lại rời Thạch Cơ Tự, lão muốn đi tìm Tiểu Mã Trách Tạ Ngũ để tính sổ với hắn.
o O o Vầng thái dương đã gác non Tây, hoàng hôn dần buông, Tả Nhân Long lững thững bước ra khỏi Thanh Trúc Thúy Quán. Sắc diện của chàng rất thâm trầm, thần thái sầu muộn, có vẻ không vui. Ra khỏi cửa mấy bước thì bỗng nhiên chàng đứng lại.
Tiểu Mã Trách Tạ Ngũ từ một bụi trúc bên cạnh chạy lại, hắn cung thủ chào và nói:
- Đại gia, tiểu nhân chờ đại gia đã nửa ngày rồi.
Tả Nhân Long nghiêm giọng hỏi:
- Ta bảo ngươi chuẩn bị thuyền, thế thuyền đâu?
Tạ Ngũ chỉ ra bờ hồ và nói:
- Chuẩn bị xong rồi. Nào, mời đại gia lên thuyền!
Tả Nhân Long gật đầu rồi cất bước đi về phía bờ hồ, Tạ Ngũ theo sát phía sau và nói:
- Đại gia có gặp Giang Hải Phong không?
Tả Nhân Long lạnh lùng “hừ”. một tiếng rồi nói:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi đi đi!
Tạ Ngũ ngạc nhiên hỏi:
- Thế nào, không phải tiểu nhân chèo thuyền cho đại gia sao?
Tả Nhân Long cười nhạt, nói:
- Ai cần ngươi đi theo? Ta không cần dùng ngươi nữa, đi đi!
Nói đoạn chàng bước xuống một chiếc thuyền nhỏ, Tạ Ngũ đứng trên bờ cười hì hì và nói:
- Đại gia phải cẩn thận một chút, lật thuyền trên Tây Hồ là chuyện thường đấy.
Tả Nhân Long nắm lấy mái chèo, song thủ phân ra, thuyền nhỏ lập tức lướt đi như tên. Tạ Ngũ nheo mắt nhìn theo và buột miệng nói:
- Con bà nó, khá lắm!
Lúc này có một chiếc thuyền chài đi gần bờ nên Tạ Ngũ liền vẫy tay gọi, cũng may Khâu Lão Cừu chèo thuyền cũng nhận ra hắn nên chèo thuyền vào bờ. Tạ Ngũ phóng lên thuyền chài rồi chỉ Tả Nhân Long ở xa xa và nói:
- Lão Cừu, mau theo sát chiếc thuyền nhỏ phía trước, nhưng đừng để hắn phát hiện nhé!
Nói đoạn hắn vơ lấy cây sào rồi lướt tới trước mũi thuyền, phụ chèo với Khâu Lão Cừu. Ngư ông này chẳng biết đầu đuôi là chuyện gì nhưng cũng xuất toàn lực chèo thuyền đi, rồi lâu sau lão mới hỏi:
- Là chuyện gì thế?
Tạ Ngũ nói:
- Lão đừng hỏi nhiều! Xong việc ta sẽ đãi lão một chầu.
Khâu Lão Cừu thở dài, nói:
- Thôi đi, làm việc cho Tiểu Mã Trách Tạ Ngũ ngươi thì còn mong được gì? Ta cũng không muốn ăn uống của ngươi, chỉ cần ngươi đừng làm mất nhiều thời gian của ta là được rồi.
Tạ Ngũ vẫn đôi mắt nhìn phía trước, hắn gật gật đầu, nói:
- Được! Được! Ta chỉ cần đuổi theo người đó, xem hắn đến chỗ nào rồi trở về ngay.
Khâu Lão Cừu thở dài một hơi, lão biết Tiểu Mã Trách Tạ Ngũ là tên vô lại nổi tiếng trong vùng, ngàn vạn lần mình chớ đắc tội với hắn, vì vậy mà lão đành vận hết lực bình sinh để chèo thuyền truy theo.


Thiên Sơn Chi Tinh Tả Nhân Long vốn cũng không lạ gì thuật chèo thuyền, trước đây chàng từng chèo thuyền ở những hồ nước Nặc Bố Nặc Nhĩ, Bạch Thủy Hồ gần Thiên Sơn, đồng thời chàng cũng học bơi rất khá. Do đó thuyền của chàng luôn lướt đi như bay trên mặt nước, sau khi ra giữa hồ thì chàng cho thuyền hướng về phía Lôi Phong Tháp. Thần thái của chàng vẫn chưa tươi tỉnh vì chàng không thể quên mối nhục trên Đoạn Nhai, lần này nhất định chàng phải vãn hồi lại thể diện cho mình.
Thuyền vòng qua phía nam Tây Hồ rồi cập vào bến nước trước Lôi Phong Tháp.
Tả Nhân Long quay lại nhìn xem thử có ai theo dõi mình không rồi rời thuyền lên bờ, trước mặt chàng là một bờ lau sậy cao quá đầu người. Chàng vạch lau sậy và men lên bờ, trước đây năm năm chàng đã từng qua nơi này, bây giờ xem ra có rất nhiều thay đổi. Trước mắt chàng là một thảm cỏ xanh biếc, Lôi Phong Tháp trải bóng dài trên đất, Tịnh Từ Tự vẫn đứng sững bên cạnh như xưa.
Tả Nhân Long ngắm nhìn một lúc rồi thầm nghĩ:
- “Cũng chẳng biết vị lão bằng hữu đó của ta có còn ở nơi này hay không?”.
Nghĩ đoạn chàng sải bước đi tới trước, vòng qua Tịnh Từ Tự thì đến một ngõ trúc hẹp, Tả Nhân Long theo ngõ trúc này mà đi thẳng vào. Đây là nơi có cảnh sắc rất đẹp, đi không xa thì thấy hai khóm hoa ngũ sắc đong đưa trong gió, trông mát mắt lạ thường.
Đi tiếp vào trong chừng hai dặm thì địa thế khá hoang sơ, nơi này có một sân chùa ngói xanh tường đỏ, lưng dựa vào núi, quy mô khá hùng vĩ.
Tả Nhân Long thẳng tiến vào sân chùa này, cước bộ của chàng vừa nhẹ vừa nhanh, nhưng chàng tuyệt đối không ngờ phía sau có người lén theo dõi mình. Ngôi chùa này có tên là Thiên Trúc Tự, là tư viện của Thiên Trúc phật môn, tăng nhân trong chùa đều là những người ở Thiên Sơn bắc lộ thiên di đến đây từ hai mươi năm trước.
Vì thế mà việc hương hỏa trong tự viện không được thịnh lắm, thiện nam tín nữ tới đây thắp hương ít đến độ đáng thương, suốt ngày thanh tịnh lạnh lẽo.
Tả Nhân Long vào tới trước chùa thì có một tăng nhân ra nghênh tiếp, chàng hành lễ rồi hỏi:
- Xin hỏi đại sư, vị Mộc lão tiên sinh còn ở nhờ quý tự không ạ?
Tăng nhân gật đầu, nói:
- Vẫn còn, Mộc thí chủ chưa đi đâu cả. Chẳng hay thí chủ tìm Mộc thí chủ có chuyện gì?
Tả Nhân Long mừng thầm trong bụng, chàng nói:
- Đã vậy thì phiền đại sư thông báo với Mộc lão tiên sinh một tiếng, nói rằng có một vị bằng hữu của lão ta đến thăm viếng.
Tăng nhân lắc đầu, nói:
- Thí chủ có thể tự đi vào, vì lão nhân đó rất kỳ quái, tính khí cũng thất thường, người trong chùa đối xử với lão ta cũng không tốt lắm, vì thế tiểu tăng không muốn bị lão ta mắng.
Nói đoạn tăng nhân quay qua trái, chỉ tay và nói tiếp:
- Theo hành lang này đi tới thì có một cửa động bên phải, trên cửa có chữ Tiểu Chư Thiên, vị lão nhân ở trong đó.
Dứt lời thì tăng nhân chào rồi bỏ đi ngay.
Tả Nhân Long nói lời cảm ơn rồi theo hành lang bên trái mà đi, cuối hành lang quả nhiên có một cửa động hình bán nguyệt. Trên cửa động có một tảng đá xanh, nơi đó khắc ba chữ đại tự:
Tiểu Chư Thiên. Trong cửa, hoa cỏ chen nhau, trăm hoa đua nở, hoàn toàn không có chút quy củ nào, có nơi cành lá vươn cao, có nơi hoa cỏ bám vào dây mây mà sống, thoạt nhìn là biết chủ nhân tuy là một nhã sĩ nhưng lại rất lười biếng.
Tả Nhân Long bước vào cửa động thì thấy có một gian phòng khá rộng giữa trăm ngàn hoa cỏ, gian phòng này trông rất cũ kỹ, cửa sổ đầy rêu xanh, màn cửa rách tơi tả.
Bước đến gần thì nghe có mùi thảo dược khá nồng.
Tả Nhân Long đẩy cửa định bước vào thì chợt nghe có một giọng quái đản cất lên:
- Ta đã nói rồi, không cho phép các ngươi vào, các ngươi đều là những con lừa trọc đầu thối tha.
Tả Nhân Long bật cười, chàng nói:
- Chửi rất hay, chỉ có điều tại hạ lại không phải là người xuất gia.
Quái nhân liền hỏi:
- Ngươi là ai?
Lời vừa dứt thì có tiếng bước chân vang lên, một lão nhân râu tóc bạc phơ, thân hình cao gầy, sắc diện đầy vẻ bệnh hoạn, từ từ bước ra. Lão nhân vừa thấy Tả Nhân Long thì bất giác chau mày, sau đó thì cười ha ha một tràng rồi nói:
- Tiểu cẩu, thì ra là ngươi.
Tả Nhân Long bước tới nắm tay lão nhân một cách thân thiện và nói:
- Lão Mộc! Lão làm sao thế này?
Lão nhân cười ha ha rồi nói:
- Một chút bệnh vặt, tất cả đều do bọn hòa thượng trong chùa này làm cho ta tức khí mà ra.
Lão lắc mạnh tay Tả Nhân Long và nói tiếp:
- Bây giờ ngươi đến rồi thì bệnh của ta sẽ khỏi thôi.
Tả Nhân Long mỉm cười và quan sát gian phòng của lão, chàng thấy khắp nơi đều có dược vật, trong góc phòng có bảy tám chiếc hỏa lò, tất cả đều đang rực lửa, những ấm thuốc đang sôi sùng sục tỏa mùi thuốc khắp phòng. Chàng chau mày hỏi:
- Lão đang luyện đan chăng?
Quái lão nhân ngẩn người hỏi lại:
- Làm sao ngươi biết?
Tả Nhân Long chỉ đoán bừa, không ngờ lại đoán trúng, chàng cười ha ha rồi nói:
- Sao tại hạ lại không biết? Tại hạ khuyên lão nên bớt tác quái đi thôi!
Quái lão nhân cười hì hì, nói:
- Tiểu quỷ này!
Lão đá chiếc đôn gỗ về phía Tả Nhân Long và nói tiếp:
- Ngồi xuống! Ngồi xuống! Ôi, đã mấy năm rồi chúng ta mới gặp lại phải không?
Tả Nhân Long cười nhạt rồi nói:
- Võ lâm nhất tuyệt - Cửu Chỉ Quỷ Lão Mộc Nhị Bạch như lão mà cam tâm ở đây mười năm, lẽ nào lão muốn chết già ở đây?
Mộc Nhị Bạch nghe vậy thì ngẩn người, hình như lão không nghe người ta nhắc đến danh hiệu này đã lâu rồi.
Tả Nhân Long nghiêm sắc diện nói tiếp:
- Tại hạ không giống lão, từ lúc rời Thiên Sơn đến nay, tại hạ đã làm được rất nhiều chuyện.
Mộc Nhị Bạch ngọ nguậy cái đầu, tóc bạc xõa xuống vai như tuyết, tóc của lão không những rất dài mà còn rối tung như tổ quạ, trông rất quái dị. Sau khi nghe Tả Nhân Long nói thì lão cười hì hì, rồi nói:
- Con bà nói, tiểu cẩu ngươi cũng khoác lác trước mặt ta à? Ai không biết ngươi vì nữ nhân đó mà điên đảo thần hồn, bỏ Thiên Sơn để đến Trung Nguyên.
Lão phá lên cười đắc ý một tràng rồi tiếp:
- Không nhắc đến thì thôi, một khi nhắc đến thì quả thật là ta không hiểu nổi ngươi.
Tả Nhân Long bất giác đỏ mặt, trước mặt vị lão bằng hữu này thì chàng không thể nói dối, chàng gượng cười, nói:
- Lời nói của lão cũng không sai, chỉ có điều hôm nay tại hạ đến đây không phải vì chuyện đó.
Vị Cửu Chỉ Quỷ Lão mà xưa kia võ lâm nghe danh phải khiếp đảm này, nghe Tả Nhân Long nói vậy thì cười cười, nói:
- Tất nhiên, tiểu cẩu ngươi mà tìm ta thì có chuyện tốt lành gì đâu?
Lão nhìn Tả Nhân Long từ đầu đến chân rồi khẽ hỏi:
- Chuyện gì vậy? Nhưng ta nói trước là chớ tìm ta để đánh nhau đấy nhé.
Tả Nhân Long nói:
- Lão nhìn sai Tả Nhân Long này rồi, có khi nào tại hạ lại nhờ lão đánh thay tại hạ đâu?
Mộc Nhị Bạch cười hì hì, nói:
- Lời này nghe được, với thân công phu của ngươi thì còn ai có thể đánh lại ngươi?
Nói đoạn bỗng nhiên lão đứng lên, sau một hồi nhìn quanh quất thì lão cười, nói:
- Ngươi đến thật đúng lúc, gần đây ta nhàn rỗi vô sự nên viết mấy khúc ca, đang sầu vì không có người hát, ngươi hát cho ta nghe thử nhé.
Tả Nhân Long thầm kêu khổ, chàng lắc đầu nói:
- Ai có thời gian mà xướng ca với lão chứ? Tại hạ thấy lão thật là càng già càng ngây ngô.
Mộc Nhị Bạch vò vò đầu rồi ngồi xuống lại, lão nói:
- Nghe rất hay, có một khúc tả cảnh Tây Hồ, ta ngâm hai câu ngươi nghe thử nhé.
Nói đoạn lão vừa nhịp chân vừa ngửa cổ ngâm:
Tây... i... a... Hồ... gió mát... cái mà... trăng thanh... Cô nương... cái mà...
như liễu... dạo quanh... quanh... Tây Hồ...


 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 83
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com