watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:25:0429/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Khổng Tước Linh - Cổ Long - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Khổng Tước Linh - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 15



Hồi 3-2

Thời tiết mấy hôm nay rất tốt, chỉ có bụi non mới ẩm ướt, và Đại Tượng tưới hoa mỗi ngày lúc hoàng hôn.
Nhưng nếu bùn đất dính vào lúc hoàng hôn thì hiện tại đã khô hẳn rồi.
Cao Lập không phải là kẻ chậm chạp, y lập tức hiểu ngay lúc nãy người núp sau bụi Nguyệt Qúy Hoa là lão.
- Phải là ông ?
Đại Tượng không hề phủ nhận.
Cao Lập hỏi:
- Ông nhận ra y thiệt sao ?
Đại Tượng cũng không phủ nhận.
Cao Lập hỏi:
- Y là ai ? Sao ông nhận ra y ?
Đại Tượng không trực tiếp trả lời câu hỏi đó, lão quay đầu qua, lạnh lùng nhìn Tiểu Vũ, nói:
- Sao ngươi còn chưa về ?
Tiểu Vũ hình như biến sắc mặt đi một cái, y hỏi:
- Về ? Về đâu ?
Đại Tượng nói:
- Về nhà của ngươi.
Tiểu Vũ không hề hỏi:
- Sao ông biết nhà tôi ở đâu ?
Y lại hỏi:
- Tại sao tôi phải về ?
Đại Tượng nói:
- Ngươi không về không được.
Tiểu Vũ lại hỏi thêm:
- Tại sao ?
Đại Tượng nói:
- Bởi vì cha ngươi chỉ có mỗi một ngươi là con.
Người của Tiểu Vũ bỗng cứng đờ ra, làm như y vừa bị đinh đóng vào xuống đất.
Ánh mắt của y dính vào lão già, một hồi thật lâu, mới nói gằn từng tiếng một:
- Ông không phải là Đại Tượng.
Cao Lập nhẩn nha nói:
- Dĩ nhiên ông ta không phải là Đại Tượng, ông ta là một người.
Tiểu Vũ không để y đến y, vẫn nhìn dính vào lão già, nói:
- Ông là Kim Khai Giáp ở Hoàn Đan.
Gương mặt lão già vẫn không có biểu cảm.
Nhưng Cao Lập thì đã nhịn không nổi thất thanh kêu lên:
- Kim Khai Giáp ? Đại Lôi Thần Kim Khai Giáp ?
Tiểu Vũ nói:
- Đúng vậy.
Y cười hời hợt một tiếng rồi nói tiếp:
- Lúc nãy anh không chịu nói cho tôi biết lai lịch của ông ta, bởi vì anh cũng không biết ông ta là ai.
Cao Lập thở ra, y cười khổ nói:
- Đúng là tôi không biết, ông ta lại là Đại Lôi Thần.
Tiểu Vũ nói:
- Trừ Kim lão tiền bối ra, khắp thiên hạ này, còn ai sử dụng được cây búa xảo diệu được như vậy ?
Kim Khai Giáp bỗng lạnh lùng nói:
- Chỉ tiếc là ngươi còn nhỏ tuổi quá, còn chưa gặp qua Phong Lôi Thần Phủ hai mươi năm trước ra làm sao.
Tiểu Vũ nói:
- Nhưng tôi có nghe nói qua.
Kim Khai Giáp nói:
- Dĩ nhiên là ngươi có nghe qua, người nào có tai cũng có nghe qua.
Gương mặt của lão tuy còn không có tí biểu cảm gì, ngôn từ đã lộ ra một thứ khí phái trấn nhiếp người ta.
Tiểu Vũ hững hờ nói:
- Nhưng tôi lại không ngờ được Đại Lôi Thần oai hùng một thời, phong vận một cõi lại trốn vào nhà người ta bửa củi.
Y nói câu này phảng phất có tí mai mỉa.
Gương mặt của Kim Khai Giáp bỗng lộ vẻ biến hóa thật kỳ dị, làm như thình lình bị một cây đinh cắm vào.
Một hồi thật lâu, lão mới từ từ nói:
- Đấy cũng là một chuyện phải cám ơn một nhà các ngươi.
Câu nói ấy cũng phảng phất có mỉa mai.
Tiểu Vũ nói:
- Chắc ông không ngờ được rằng, ông sẽ gặp tôi ở đây.
Kim Khai Giáp nói:
- Đúng là vậy.
Tiểu Vũ cười nhạt nói:
- Mười năm trước, Đại Lôi Thần còn xưng vũ công thiên hạ đệ nhất, hôm nay gặp tại đây, sao còn chưa giết đi thôi ?
Kim Khai Giáp nói:
- Ta không giết ngươi.
Tiểu Vũ hỏi:
- Tại sao ?
Kim Khai Giáp nói:
- Bởi vì ngươi là bạn của ân nhân cứu mạng ta.
Tiểu Vũ hỏi:
- Ai là ân nhân cứu mạng ông ?
Cao Lập bỗng nói:
- Tôi đây.
Tiểu Vũ kinh ngạc vô cùng, y hỏi:
- Anh ? Anh cứu Đại Lôi Thần ?
Cao Lập cười khổ nói:
- Tôi không ngờ rằng người tôi cứu đây là cao thủ đệ nhất trong vũ lâm.
Kim Khai Giáp lạnh lùng nói:
- Lúc đó ta không còn là đệ nhất cao thủ trong thiên hạ, nếu không làm sao bị mấy tên thỏ đế kia khi nhờn.
Ánh mắt lãnh đạm của lão bỗng lộ ra tia phẩn nộ, một hồi thật lâu, lão mới nói típ:
- Từ cái trận ở Thái Sơn bị thương dưới tay cha ngươi, ta không còn là đệ nhất cao thủ vũ lâm.
Tiểu Vũ hỏi:
- Cha tôi phá Trùng Lân Phi Huyết của ông ?
Kim Khai Giáp nói:
- Không, không ai phá được chiêu Trùng Lân Phi Huyết của ta.
Tiểu Vũ hỏi:
- Cha tôi chặt đi của ông một cánh tay, nhưng ông còn cánh tay phải cơ mà.
Kim Khai Giáp cười nhạt nói:
- Ngươi tuổi tác cũng còn nhỏ, không biết Đại Lôi Thần sử dụng cây búa bằng tay trái.
Tiểu Vũ ngẩn người ra.
Một hồi thật lâu, y bỗng nhien lại hỏi:
- Ông ở đây chẻ củi mỗi ngày, phải chăng đang luyện sử búa bằng tay phải ?
Kim Khai Giáp nói:
- Ngươi không ngu.
Tiểu Vũ hỏi:
- Ông đã luyện được bao lâu rồi ?
Kim Khai Giáp nói:
- Năm năm.
Tiểu Vũ hỏi:
- Hiện tại tay phải của ông có linh xảo như tay trái hồi xưa không ?
Kim Khai Giáp câm miệng lại, lão từ chối trả lời.
Không ai đem vũ công hư thực của mình ra nói cho kẻ thù biết.
Cao Lập thở ra nói:
- Thảo nào mà mùa đông ông cũng chẻ củi, mùa hạ cũng chẻ củi, hiện tại tôi cũng đã hiểu ra !
Y quay qua Tiểu Vũ, cười cười nói:
- Hiện tại tôi cũng biết anh là ai rồi.
Tiểu Vũ hỏi:
- Sao ?
Cao Lập nói:
- Anh không phải họ Vũ, anh họ Thu, tên là Thu Phong Ngô.
Tiểu Vũ cũng cười cười nói:
- Không ngờ anh cũng biết đến tên tôi.
Cao Lập nói:
- Năm xưa Thu lão trang chủ của Khổng Tước sơn trang, trên đỉnh Thái Sơn quyết chiến với đệ nhất cao thủ thiên hạ là Đại Lôi Thần, trận đó ngay cả người không có tai mắt, e rằng cũng có nghe tới.
Thu Phong Ngô nhịn không nổi cũng thở ra, nói:
- Trận chiến đó thật có thể nói là kinh thiên động địa.
Cao Lập mỉm cười nói:
- Vì vậy cái tên Khổng Tước sơn trang, dĩ nhiên là tôi cũng có nghe tới.
Thu Phong Ngô nhìn y đăm đăm, nói:
- Thu Phong Ngô cũng tốt, Tiểu Vũ cũng tốt, tôi vẫn là bạn của anh.
Cao Lập nói:
- Dĩ nhiên.
Thu Phong Ngô nói:
- Không những vậy, vĩnh viễn là vậy.
Y bỗng quay qua nhìn Kim Khai Giáp nói:
- Nhưng chúng ta không phải là bạn bè, hiện tại cũng vậy, sau này cũng vậy.
Kim Khai Giáp nói:
- Dĩ nhiên.
Thu Phong Ngô nói:
- Vì vậy nếu ông tìm Khổng Tước sơn trang báo thù, tùy lúc ông có thể đánh nhau với tôi.
Kim Khai Giáp lạnh lùng nói:
- Tại sao ta đi tìm Khổng Tước sơn trang báo thù ?
Thu Phong Ngô hỏi:
- Ông không tính báo thù sao ?
Kim Khai Giáp nói:
- Không tính.
Thu Phong Ngô nói:
- Tại sao ?
Kim Khai Giáp nói:
- Trận chiến đó rất công bình, chết sống gì cũng không có gì oán hận, huống gì ta chỉ bị đứt đi một cánh tay !
Lão bỗng thở dài một tiếng, chầm chậm nói tiếp:
- Thu lão đầu vốn có thể lấy mạng của ta, lão chỉ lấy một cánh tay, ta còn muốn đi phục thù, thành ra là phục ân, chẳng phải phục thù.
Thu Phong Ngô nhìn lão, phảng phất như rất kinh ngạc, mà cũng phảng phất như bội phục, y rốt cuộc thở dài một tiếng nói:
- Thảo nào gia phụ thường nói, Đại Lôi Thần là một trang hán tử siêu quần, thắng là thắng, thua là thua, chỉ có điểm đó thôi, trong giang hồ không mấy ai bì kịp.
Kim Khai Giáp lạnh lùng nói:
- Đúng là không mấy ai đủ sức so đo.
Thu Phong Ngô nói:
- Tuy gia phụ thắng được tiền bối, nhưng Đại Lôi Thần vẫn là thiên hạ đệ nhất !
Kim Khai Giáp nói:
- Không phải.
Thu Phong Ngô nói:
- Phải, bởi vì gia phụ không phải lấy vũ công thắng được tiền bối, mà sử dụng ám khí.
Kim Khai Giáp sa sầm nét mặt, gằn giọng nói:
- Ám khí cũng là vũ khí, ta dùng Phong Lôi Phủ, lão dùng Khổng Tước Linh, lão ta tránh khỏi Phong Lôi Phủ của ta, ta tránh không khỏi Khổng Tước Linh của lão, vậy là lão ta thắng rồi. Bất kỳ ai cũng không nói được là lão ta thắng không công bình, ngươi lại càng không thể.
Thu Phong Ngô cúi đầu, gương mặt ngược lại lộ vẻ hân hoan:
- Vâng, tôi đã lầm.
Kim Khai Giáp nói:
- Ngươi biết mình sai thì mau mau về nhà thôi.
Thu Phong Ngô nói:
- Hiện tại tôi còn chưa về được.
Kim Khai Giáp hỏi:
- Tại sao ?
Thu Phong Ngô cười cười nói:
- Bởi vì tôi còn đợi uống ly rượu mừng của Cao Lập trước đã.
Rượu bày lên bàn.
Mỗi một người tâm tình khích động, hình như đều thích đi tìm rượu uống.
Thu Phong Ngô nâng ly lên than thở:
- Anh hùng là anh hùng, vĩnh viễn không bao giờ già đi, thật không ngờ rằng Đại Lôi Thần đến bây giờ vẫn còn cái hào khí nam nhi đội trời đạp đất đó.
Cao Lập than thở:
- Nhưng mấy năm nay, lão trải qua những ngày tháng quá khổ, tôi hầu như chưa thấy lão cười bao giờ.
Thu Phong Ngô cười nói:
- Nhưng lúc lão nghĩ đến lúc anh mời chúng tôi uống rượu mừng, lão sẽ cười thôi.
Cao Lập nói:
- Vì vậy ly rượu này tôi càng không mời không được.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi cũng không uống không được.
Cao Lập cười nói:
- Trên đời này còn có mấy người mời được Đại Lôi Thần và thiếu trang chủ của Khổng Tước sơn trang uống rượu mừng của y ?
Thu Phong Ngô uống một hơi cạn ly rượu, y bỗng đặt mạnh ly rượu xuống nói:
- Tôi không phải là thiếu trang chủ của Khổng Tước sơn trang.
Cao Lập ngạc nhiên hỏi:
- Anh không phải sao ?
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi không phải, vì tôi không xứng đáng.
Y lại rót đầy một ly rượu thở dài nói:
- Tôi chỉ đáng làm một tên kiếm tử thủ trong một tổ chức giết người.
Cao Lập thở ra nói:
- Thật tình tôi cũng không ngờ được, sao anh lại gia nhập "Mười Lăm Tháng Bảy" ?
Thu Phong Ngô nhìn đăm đăm vào ly rượu, y chầm chậm nói:
- Bởi vì tôi khinh thường Khổng Tước Linh, xem thường thanh danh có được nhờ ám khí, tôi không muốn cả đời sống dưới cái bóng của Khổng Tước Linh, như đứa bé núp dưới yếm phần của bà mụ, đứa bé không làm nên nổi gì.
Cao Lập nói:
- Vì vậy anh tính chỉ nhờ vào bản lãnh của mình, kiếm lấy cho mình cái thanh danh.
Thu Phong Ngô gật gật đầu, y cười khổ nói:
- Bởi vì tôi phát hiện ra, người giang hồ tôn kính Khổng Tước sơn trang, không phải vì họ tôn kính người trong sơn trang, mà là tôn kính ám khí của chúng tôi, nếu không có Khổng Tước Linh, họ coi chúng tôi làm như không đáng giá một đồng.
Cao Lập nói:
- Không ai nghĩ như vậy.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng tôi không thể không nghĩ như vậy, tôi gia nhập "Mười Lăm Tháng Bảy" vốn là để tìm hiểu triệt để tổ chức đó, tôi vẫn đang chờ đợi cơ hội.
Y lại thở ra một tiếng nói:
- Nhưng về sau tôi mới phát hiện, dù có hiểu rõ "Mười Lăm Tháng Bảy", cũng không ích lợi gì !
Cao Lập hỏi:
- Tại sao ?
Thu Phong Ngô nói:
- Bởi vì cái tổ chức "Mười Lăm Tháng Bảy" bản thân của nó, cũng chỉ bất quá là một cái hình nộm thế thôi, phía sau nó hiển nhiên còn có một lực lượng thần bí còn mạnh mẽ hơn chỉ huy nó, chi phối nó.
Cao Lập chầm chậm gật gật đầu, gương mặt y cũng biến thành trầm trọng, y hỏi:
- Anh không suy ra được ai chỉ huy nó ?
Ánh mắt của Thu Phong Ngô lấp loáng, y hỏi:
- Anh đã đoán ra được ?
Cao Lập nói:
- Ít nhất cũng đoán ra được bảy phần.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Ai ?
Cao Lập ngần ngừ một lát, rốt cuộc chầm chậm nói ra ba chữ:
- Thanh Long Hội.
Thu Phong Ngô lập tức đập mạnh tay xuống bàn một cái, nói:
- Đúng vậy, tôi đoán nhất định là Thanh Long Hội.
Cao Lập nói:
- Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Thu Phong Ngô nói:
- Nghe nói Thanh Long Hội có ba trăm sáu mươi lăm phân đà bí mật.
Cao Lập nói:
- Từ mồng một tháng giêng tới trừ tịch, tấu xảo có ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Thu Phong Ngô nói:
- "Mười Lăm Tháng Bảy" chỉ bất quá là một phân đà của bọn họ thế thôi.
Hai người bỗng không nói gì nữa, nét mặt càng lộ vẻ trầm trọng.
Tổ chức "Mười Lăm Tháng Bảy" nghiêm mật như thế nào, thủ đoạn cay độc, lực lượng đáng sợ thế nào, bọn họ đã biết quá rõ. Nhưng "Mười Lăm Tháng Bảy" chỉ bất quá là một trong ba trăm sáu mươi lăm phân đà của Thanh Long Hội.
Tổ chức Thanh Long Hội to lớn đáng sợ chừng nào, có thể tưởng tượng mà biết được.
Thu Phong Ngô rốt cuộc thở dài nói:
- Nghe nói thủ lãnh của Thanh Long Hội từng khoe khoang với kẻ khác, chỗ nào có mặt trời chiếu tới, chỗ đó sẽ có lực lượng của Thanh Long Hội tồn tại.
Cao Lập nói:
- Y còn nói, chỉ cần biển chưa cạn, đá chưa mòn, Thanh Long Hội cũng chưa bị hủy diệt.
Thu Phong Ngô nắm chặt lại nắm tay, nói:
- Tiếc là chúng ta ngay cả lão đại của Thanh Long Hội là ai cũng còn không biết.
Cao Lập nói:
- Cũng chẳng ai biết cả.

oOo

Song Song thức dậy rất sớm.
Cao Lập dìu cô ra khỏi giường, hiện tại bọn họ đã ra sau núi hái hoa.
Dĩ nhiên bọn họ cũng có nhiều chuyện để nói với nhau. Tối hôm qua bọn họ không có bao nhiêu cơ hội để nói chuyện với nhau.
Thu Phong Ngô đứng trong sân, hưởng thụ gió nhẹ và nắng sớm mát mẻ trong vùng núi non.
Y tính giúp Kim Khai Giáp làm cơm sáng, nhưng bị đuổi ra ngoài.
- Ra ra, ta đang làm chuyện gì, không thích có người đứng một bên nhìn nhìn.
Nhìn vị cao thủ khét tiếng một thời đang chiên trứng, thật không phải là chuyện gì thích thú. Thật ra điều đó làm cho người ta trong lòng không dễ chịu tí nào.
Nhưng Kim Khai Giáp không hề có cảm giác khó chịu.
- Ta làm những chuyện này, vì ta thích làm, làm vậy để bàn tay ta tinh xảo thêm.
Vũ công vốn thuộc con người, chỉ cần ta chịu khổ công, bất cứ đang làm chuyện gì, cũng đều là mài luyện vũ công của mình.
Hiện tại Thu Phong Ngô đang gặm nhắm nghiền ngẫm câu nói đó, cũng như y đang nhai cam thảo, mùi vị thú vô cùng.
Hiện tại y mới hiểu tại sao Kim Khai Giáp từng là một tay cao thủ đệ nhất vũ lâm.
Cơm sáng đã bày ra trên bàn, bọn họ đang đợi Cao Lập và Song Song trở về.
Kim Khai Giáp lại bắt đầu chẻ củi.
Thu Phong Ngô đứng yên lặng bên cạnh nhìn, y cảm thấy động tác chẻ củi của lão rất thuần thục và đẹp mắt.
Tinh nghĩa của vũ học là ở đâu ?
Chỉ ở trong bốn chữ "chuyên tâm, khổ luyện".
Thật ra bốn chữ đó cũng thích hợp vào bất cứ chuyện gì trên thế gian này.
Bất cứ mình làm chuyện gì, nếu muốn đi đến đâu, đều phải chuyên tâm và khổ luyện.
- Ngươi có biết ai là tay cao thủ đệ nhất sử búa từ trước đến giờ ?
- Không biết !
- Lỗ Ban.
- Ông ta chỉ bất quá là một người thợ khéo tay thôi chớ gì.
- Nhưng mỗi ngày ông ta đều dùng búa, đối với cây búa có tính chất đặc điểm ra sao, đều biết rõ còn hơn cả ai, cây búa đã thành một bộ phận trên thân thể ông ta, ông ta dùng búa cũng linh xảo như dùng ngón tay vậy.
Thuần thục, sẽ sinh ra xảo diệu.
Đấy không phải cũng chính là tinh nghĩa của vũ học ?
Thu Phong Ngô than dài, y cảm thấy Kim Khai Giáp đang nói những điều này, thậm chí còn có giá trị hơn cả bộ vũ công bí kíp.
Những điều này không phải là những điều mà các tay tông chủ đại sư ngồi suốt ngày trong miếu có thể nói ra được.
Ánh mặt trời đang chiếu mọi nơi, dãy núi màu xanh rì.
Một bà già đầu tóc bạc phơ, tay trái chống gậy, tay phải cầm một tay nãi bằng vải bố màu xanh, đi dọc theo con suối nhỏ, cái lưng cong cong giống như một con tôm.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Chung quanh đây còn có người ở sao ?
Kim Khai Giáp nói:
- Gần nhất cũng ngoài năm ba dặm đường.
Thu Phong Ngô không hỏi gì thêm, bà già đã đến ngoài sân, vừa thở vừa cười và hỏi:
- Hai vị đại gia có muốn mua trứng gà không ?
Thu Phong Ngô nói:
- Trứng gà có mới không vậy ?
Bà già cười nói:
- Dĩ nhiên là mới, không tin đại gia cứ thử sờ xem, còn nóng hổi đây nè.
Bà ta bước vào, ngồi xổm xuống đất và mở bọc vải xanh ra.
Trứng gà trong bọc vải quả thật vừa lớn vừa tròn lẳn.
Bà già lấy ra một quả, nói:
- Trứng gà này mới như vậy ăn sống bổ nhất, khỏi cần phải luộc gì cả.
Bà ta còn chưa nói xong, bỗng nghe vèo một tiếng, một cây nõ tiễn bay tới cắm ngập vào lưng bà ta.
Gương mặt bà già nhăn nhúm lại, bà ta ngẩng đầu lên, tựa hồ như muốn ném quả trứng gà trong tay ra, nhưng đã ngã sầm xuống.
Tiếp theo đó, một cái bóng đen từ sau vách núi nhảy ra, năm ba cái nhấp nhô, đã xông vào trong sân, chẳng nói tiếng nào, đã chụp bọc trứng của bà già ném ra xa, vào trong khe suối.
Chỉ nghe "ầm" lên một tiếng, nước bắn tứ tung.
Người áo đen bây giờ mới thở phào ra một tiếng, nói:
- Thật là hung hiểm.
Thu Phong Ngô biến hẳn sắc mặt, tựa hồ ngay cả nói cũng không ra được.
Người áo đen quay mặt qua y, gượng cười nói:
- Các hạ có nhìn ra bà già này là ai không ?
Thu Phong Ngô lắc lắc đầu.
Người áo đen hạ thấp giọng nói:
- Bà ta chính là kẻ được "Mười Lăm Tháng Bảy" sai lại hành thích.
Thu Phong Ngô biến sắc hỏi:
- "Mười Lăm Tháng Bảy" ? Các hạ là ...
Người áo đen nói:
- Ta ...
Y vừa thốt ra được một tiếng, thân hình bỗng co rúm lại, gương mặt đã biến hẳn hình dạng, khóe miệng máu tươi ứa ra.
Máu vừa ứa ra lập tức biến thành màu đen.
Kim Khai Giáp cũng biến sắc, quăng cây búa xuống chạy lại.
Người áo đen đã ngã ra, hai bàn tay vừa ôm lấy bụng, chập choạng ấp úng:
- Mau ... mau, bình thuốc trong người tôi có giải dược ...
Kim Khai Giáp tính chạy lại lấy, Thu Phong Ngô chụp lão kéo lại.
Thần sắc của người áo đen lại càng tỏ ra vẻ thống khổ, y gào lên:
- Ngươi làm ơn ... mau mau ... chậm một chút là không kịp nữa.
Thu Phong Ngô lạnh lùng nhìn y, lạnh lùng nói:
- Thuốc giải trên người của ngươi, sao ngươi không tự mình lấy ra đi.
Kim Khai Giáp giận dữ nói:
- Không lẽ ngươi còn chưa thấy y không động đậy được hay sao, chúng ta làm sao thấy người khác đang chết mà không cứu ?
Thu Phong Ngô cười nhạt nói:
- Y chết không nổi đâu.
Người áo đen nhăn mặt một hồi, bỗng như một mũi tên từ mặt đất chồm lên, bàn tay y vung một cái, bảy chấm đen bắn ra.
Bà già cũng đang nằm trên mặt đất bỗng tung người lên, bàn tay vung ra, ném hai trái trứng gà bay lại.
Thu Phong Ngô không tránh né, y còn ngược lại xông tới.
Hai trái trứng gà bỗng lọt vào ống tay áo của y.
Bà già búng người lộn một vòng bay ra. Bà ta bỗng phát giác Thu Phong Ngô đang đứng trước mặt mình.
Bà ta đấm hai quyền một chiêu Song Phong Quán Nhĩ ra.
Nhưng bàn tay của Thu Phong Ngô đã xuyên qua hai nắm tay của bà ta, quyền của bà ta chưa kịp tới, bàn tay của Thu Phong Ngô đã đánh tới ngực của bà ta.
Đánh nhẹ một cái.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com