watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:34:4729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Khổng Tước Linh - Cổ Long - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Khổng Tước Linh - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 15



Hồi 6-3

Trong nhà đốt hơn trăm cây trường minh đăng, ánh đèn le lói âm ám, leo lét như lửa ma.
Trước mỗi cái đèn có để một linh vị.
Cái đầu tiên Cao Lập chạm mắt vào là - Thái Hành Bá Chủ, Sơn Tây Nhạn Tôn Hạ.
- Tuấn Tú Sơn Phong đạo nhân.
Danh tiếng hai người này Cao Lập đã có nghe qua, trước đó không lâu, bọn họ còn là tay làm mưa làm gió trong giang hồ.
Thu Phong Ngô nhìn một hàng linh vị đó, gương mặt lộ vẻ nghiêm trang, y chầm chậm nói:
- Đây là những người đã chết vì Khổng Tước Linh.
Ba trăm năm nay người chết vì Khổng Tước Linh còn chưa đến ba trăm, hiển nhiên Khổng Tước Linh không phải động tí là đem ra sử dụng. Chết vì Khổng Tước Linh là không phải tông chủ một phái, cũng là tay cao thủ tuyệt đỉnh.
Thu Phong Ngô nói:
- Tổ tiên vì sợ con cháu sát nghiệt nặng quá mới để linh vị của họ Ở đây, siêu độ linh hồn của họ, mong sao oan cừu không kéo từ đời này sang đời khác.
Y lại thở ra một hơi rồi nói tiếp:
- Chỉ tiếc là con cháu của họ vẫn còn muốn lại đây báo thù.
Cao Lập không nói gí cả.
Trong lòng y đang nghĩ đến một chuyện thật kỳ quái, thật đáng sợ. Hình như y thấy thấy tên mình để ở nơi đây.

oOo

Địa đạo lài mà quanh co.
Cao Lập đã lại đây một lần, lại lấy Khổng Tước Linh.
Hiện tại sao Thu Phong Ngô lại đem y đến nơi này làm gì ?
Y không hỏi.
Thu Phong Ngô đem y đến bất cứ nơi nào y đều không hỏi gì cả. Dù vận mệnh có kinh sợ đến đâu, y đều đã chuẩn bị đón nhận.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Địa đạo lại có mười hai người hiện ra như u linh.
Mười hai chìa khóa mở mười hai ổ khóa.
Rồi thì bọn họ lại vào trong thạch thất thần bí, âm u, đen tối đó, vẫn trong một chỗ như mộ phần.
Trong thạch thất có hai cái ghế đá cổ lão mà sơ sài, trên mặt ghế rong rêu bụi bặm đóng đầy.
Thu Phong Ngô nói:
- Ngồi.
Cao Lập bèn ngồi xuống.
Nhưng Thu Phong Ngô thì xoay mình lại, lấy từ trong vách đá ra một bình rượu còn nguyên phong.
Đánh vỡ nắp bình rượu ra, mùi rượu bay lên hương thơm thoang thoảng nhẹ nhàng.
Thu Phong Ngô nói:
- Đây là bình rượu để đã được trăm năm nay.
Cao Lập nói:
- Rượu ngon.
Ly rượu cũng làm bằng đá, cũng cổ lão sơ sài.
Thu Phong Ngô ngồi xuống, rót hai ly đầy, nói:
- Rượu ngon không thể không uống.
Cao Lập lấy ly uống cạn.
Thu Phong Ngô nhìn y chăm chú nói:
- Chúng ta lâu lắm đã chưa uống rượu với nhau.
Cao Lập gật gật đầu nói:
- Quả thật đã lâu lắm.
Thu Phong Ngô thở nhẹ nói:
- Mấy năm nay có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Cao Lập lắng nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Nhưng tình bạn bè của chúng ta chưa hề thay đổi.
Cao Lập lại rót đầy ly rượu, ngẩng đầu uống cạn.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi không có anh em, anh chính là huynh đệ của tôi.
Cao Lập nắm chặt ly rượu.
Ly rượu mà không phải bằng đá đã bị bóp vỡ tan nát.
Thu Phong Ngô nói:
- Vì vậy có những lời không thể không nói ra cho anh biết.
Cao Lập nói:
- Tôi đang nghe đây.
Thu Phong Ngô nói:
- Anh đánh mất Khổng Tước Linh, trong lòng nhất định khó chịu vô cùng, không chừng còn khó chịu hơn cả tôi.
Cao Lập cúi đầu, rót rượu ra rồi uống cạn.
Rượu ngon thơm phức như vậy, bỗng biến ra đắng nghét.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi hiểu tâm tình của anh, nếu là tôi, không chừng còn không dám đến đây.
Gương mặt của Cao Lập lộ vẻ thống khổ, y chầm chậm nói:
- Tôi không thể không đến, bởi vì anh đã tín nhiệm tôi.
- Không phải ai cũng có thứ dũng khí đó, tôi có một người bạn như anh, thiệt tình tôi rất hãnh diện.
Cao Lập nói:
- Nhưng tôi ...
Thu Phong Ngô ngắt lới y:
- Anh cũng tín nhiệm tôi, chính như tôi tín nhiệm anh vậy.
Cao Lập gật gật đầu.
Biểu tình trên gương mặt của Thu Phong Ngô bỗng biến thành thật kỳ dị, y nói từng chữ một:
- Vì vậy anh cứ một mạch tin rằng Khổng Tước Linh là thật.
Cả người của Cao Lập bỗng co rút lại, y thất thanh hỏi:
- Không lẽ Khổng Tước Linh đó không phải đồ thật sao ?
- Không phải.
Tinh lên một tiếng, ly rượu đã rớt xuống đất.
Cao Lập bỗng dưng biến thành một con cá đông cứng trong nước đá.
Không ai có thể hình dung ra được tâm tình của y bây giờ ra sao, cũng không ai hình dung ra được vẻ mặt của y.
Y nhìn Thu Phong Ngô làm như đang nhìn mặt trời đang rớt xuống mặt đất bỗng nhiên nứt ra.
Sau đó người của y mềm nhũn ra trên ghế đá, hoàn toàn rũ liệt ra không phải là mềm rũ ra vì tuyệt vọng mà là mềm rũ ra vì sung sướng qua, ngay cả nước mắt cũng nhịn không nổi, trào ra khóe mắt.
Dĩ nhiên đó không phải là nước mắt bi thương.
Cả đời y chưa bao giờ sung sướng như bây giờ, cũng như một người bị xử tội chết bỗng được ân xá.
Thu Phong Ngô nhìn y đăm đăm, ánh mắt ngược lại đầy vẻ thống khổ, một hồi thật lâu y mới chầm chậm nói:
- Tôi nói cho anh biết chuyện này bởi vì tôi không muốn anh phải đau khổ vì nó.
Cao Lập không ngớt gật đầu, trong lòng đầy cảm kích.
Nhưng y lại nhịn không nổi phải hoan hỉ:
- Khổng Tước Linh thật thì sao ?
- Không có gì thật cả.
Cao Lập lại giật bắn mình lên, y thất thanh hỏi:
- Không có đồ thật ?
- Không, không có gì cả.
Y thở ra một tiếng dài, cưới khổ nói:
- Khổng Tước Linh thật đã bị tiên phụ đánh mất trên đỉnh núi Thái Sơn.
Cao Lập hỏi:
- Đấy ... đấy không phải là chuyện đã lâu năm lắm rồi sao ?
Thu Phong Ngô gật gật đầu nói:
- Quả thật là lâu năm rồi, đấy là lúc tiên phụ và Kim tiền bối quyết chiến với nhau trên đỉnh Thái Sơn.
Cao Lập nói:
- Nhưng trong giang hồ trước giờ chưa ai nói đến chuyện này.
- Dĩ nhiên là không.
- Tại sao ?
- Bởi vì trước giờ chưa ai biết được chuyện này, thậm chí ngay cả tôi cũng không biết.
- Nhưng anh...
- Tiên phụ lúc lâm chung mới nói cái bí mật này cho tôi biết.
- Chỉ nói cho một mình anh ?
- Chỉ nói cho một mình tôi.
- Tôi ...
Thu Phong Ngô nhìn chăm chú vào y, chầm chậm nói:
- Anh là người thứ ba biết chuyện này.
Trong ánh mắt của y, nổi thống khổ càng sâu đậm, y nói tiếp:
- Lúc tiên phụ nói ra bí mật này, đã từng bắt tôi phải thề nặng, bắt tôi phải giữ cái bí mật này cho đến lúc chết sẽ nói cho con trai tôi nghe.
Cao Lập đã dần dần biến đổi sắc mặt, y nói:
- Nhưng hiện tại anh lại đi nói cho tôi nghe.
Thu Phong Ngô thở dài nói:
- Bởi vì anh là người bạn tốt của tôi, tôi không muốn anh vì chuyện này mà cả đời áy náy không yên.
Đấy là tình bạn vĩ đại biết bao nhiêu.
Trên đời này còn có chuyện gì quý hơn tình bạn ?
Cao Lập cúi đầu xuống.
Y thà Thu Phong Ngô đừng nói cho y nghe cái bí mật này còn hơn, y bỗng phát giác ra hiện tại cái gánh nặng trên người mình càng thấy nặng hơn.
Thu Phong Ngô nói:
- Lúc anh giết Ma Phong, anh không hề dùng Khổng Tước Linh.
Cao Lập nói:
- Lúc đó Khổng Tước Linh không còn trên người tôi rồi.
Thu Phong Ngô nói:
- Tôi biết anh chẳng cần gì đến Khổng Tước Linh cũng giết được hắn như thường.
- Anh đã biết vậy ?
Thu Phong Ngô gật gật đầu nói:
- Tôi rất hiểu vũ công của anh, tôi cũng rất hiểu con người anh.
Cao Lập thừa nhận.
Thu Phong Ngô nói:
- Cỡ vũ công như anh, trong giang hồ rất ít người là đối thủ của anh, nhưng anh thiếu đi cái lòng tin, vì vậy ...
- Vì vậy anh mới đem cái Khổng Tước Linh giả đó ra cho tôi mượn ?
- Đúng vậy.
- Vì vậy anh mới dặn đi dặn lại tôi, không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng nó.
- Tôi biết anh chẳng cần đến nó.
Biểu tình của y bỗng nghiêm trang hẳn, y nói tiếp:
- Khổng Tước Linh không phải là thứ vũ khí, mà là một thứ lực lượng.
- Tôi đã nghe anh nói câu đó.
- Anh không cần phải dùng tới nó, nhưng nó có thể đem lại cho anh lòng tin.
Cao Lập dĩ nhiên không thể không thừa nhận.
- Chỉ cần anh có lòng tin, Ma Phong nhất định không phải là địch thủ của anh.
Y bỗng đổi đầu đề nói tiếp:
- Chỉ cần Khổng Tước Linh còn đó ngày nào, trong giang hồ sẽ không có người nào dám lại xâm phạm sơn trang, cái đạo lý đó cũng là vậy.
- Tôi hiểu đạo lý đó.
- Thanh danh ba trăm năm nay của Khổng Tước Sơn Trang, cơ nghiệp rộng tám mươi dặm, tính mạng của trăm người, thiệt ra dựng trên một cái Khổng Tước Linh nhỏ bé đó.
Biểu tình của y lại càng nghiêm trang, y chầm chậm nói tiếp:
- Nếu Khổng Tước Linh không còn, Khổng Tước sơn trang cũng sẽ bị hủy diệt theo đó.
Ba trăm năm thanh danh, tám chục dặm cơ nghiệp, năm trăm tính mạng con người đều bị hủy diệt.
Cái gia đình tràn đầy hạnh phúc của y dĩ nhiên cũng sẽ bị hủy diệt. Cao Lập bỗng nhiên hiểu ra tại sao lúc nãy Thu Phong Ngô đem y lại thăm gia đình của y.
Và những vong hồn linh vị đã chết dưới tay Khổng Tước Linh.
Con cháu của những người này nếu biết Khổng Tước Linh không còn đó, dĩ nhiên sẽ không tha nhà họ Thu.
Người trong giang hồ, cừu hận vốn không bao giờ gỡ ra cho được.
Thu Phong Ngô thở dài nói:
- Cỡ hạng người thế gia trong vũ lâm như chúng tôi, thanh danh là một cái gánh nặng, anh chỉ cần gánh nó vào, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thả xuống được.
Y chằm chằm nói tiếp:
- Tôi vốn không muốn nhận lấy cái gánh nặng này, tôi vốn nghĩ rằng thanh danh của đời trước không quan hệ gì đến con cháu sau này.
Cao Lập hỏi:
- Bây giờ thì sao ?
Thu Phong Ngô bỗng cười lên một tiếng, cười thật đau thương nói:
- Hiện tại tôi mới biết, tôi đã sinh ra là người họ Thu, tôi phải gánh các gánh nặng này, không đẩy cho ai khác được, mà cũng không chạy khỏi được.
Gương mặt của Cao Lập đượm vẻ trầm ngâm,y chầm chậm nói:
- Cái gánh ấy có nặng, nhưng cũng là một thứ vinh dự.
Thật ra, đó không những là vinh dự mà là một thứ trách nhiệm và nghĩa vụ thiêng liêng.
Con cháu của Khổng Tước sơn trang chỉ cần sống được ngày nào là phải gánh cái tránh nhiệm và vinh dự đó mà phấn đấu tới cùng.
Đấy chính lá cái mục đích sinh tồn của họ.
Bọn họ không hề có được một chọn lựa nào cả.
Thu Phong Ngô lại chăm chú nhìn Cao Lập, chầm chậm nói:
- Vì vậy tôi cũng không thể để thanh danh của Khổng Tước sơn trang tiêu hủy trong tay tôi.
Vẻ mặt của Cao Lập bỗng biến thành thật bình tĩnh, phảng phất như đã quyết định một chuyện gì đó.
Cặp môi của Thu Phong Ngô đã trắng bệch ra, y nói tiếp:
- Vì vậy tôi nhất định không thể để bất kỳ người nào biết được cái bí mật này.
Cao Lập chầm chậm gật đầu nói:
- Tôi hiểu.
Thu Phong Ngô hỏi:
- Anh hiểu thật sao ?
- Tôi hiểu thật đấy.
Thu Phong Ngô bỗng không nói gì nữa, cũng không dám nhìn Cao Lập.
Ánh mắt của y đầy vẻ bi thương và thống khổ, một thứ bi thương và thống khổ không biết làm gì được, cũng không cách gì hoá giải được.
Tại sao người ta phải đi làm những chuyện người ta không muốn làm, không nỡ làm vậy nhĩ ?
Đấy không phải là cái bi thương và thống khổ của cả loài người sao ?
Không có gió, nhưng cái lạnh lại tăng thêm một nấc.
Ánh đèn âm u leo lét hình như đã ngưng đọng, trái tim của người ta hình như cũng bị tàn luôn.
- Tôi sẽ lo liệu cho Song Song.
- Dĩ nhiên.
Rượu đắng.
Rượu đã nằm trong ly, có đắng bao nhiêu cũng phải uống cạn.
Rượu đắng cũng thế, cay cũng thế, cũng phải uống cạn.
Thu Phong Ngô chầm chậm đứng dậy, quay người đi.
Y không muốn nói thêm gì, nhưng đến lúc y ra tới cửa, y bỗng quay đầu lại nói:
- Tôi còn có chuyện quên nói với anh.
Cao Lập đang lắng tai nghe.
Thu Phong Ngô nói:
- Liên minh tiêu cuộc của sáu tỉnh miền Bắc đã được thành lập, minh chủ là Bách Lý Trường Thanh.
Ánh mắt xám xịt của Cao Lập bỗng lóe lên một tia lửa.
Một tia lửa sáng huy hoàng.
Thu Phong Ngô đã ra khỏi phòng.
Một hồi thật lâu, Cao Lập mới chầm chậm nói:
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cho tôi biết chuyện đó.
Y cảm kích thật sự.
Bởi vì y bỗng phát giác ra cả đời mình đã sống có ý nghĩa, y đã hoàn toàn mãn ý.
Y đã yêu, đã được yêu.
Y đã vì người khác làm một chuyện có ý nghĩa, có giá trị, đã không uổng đi một kiếp người.
Ly rượu của Thu Phong Ngô thủy chung vẫn chưa được đụng tới.
Cao Lập lập tức đưa ly rượu lên miệng uống cạn.
Là rượu đắng cũng tốt, là rượu độc cũng tốt, y đều uống cạn.
Đây là chính là kiếp người.
Kiếp người có những chuyện bất cứ là mình muốn làm hay không muốn làm đều không thể làm không được.
Một người muốn chết được bình tĩnh, có thể thậm chí còn khó hơn là sống bình tĩnh.

oOo

Đêm khuya lắm, không trăng không sao.
Gió lạnh quá.
Thu Phong Ngô chầm chậm bước ra, bước vào trong sân.
Lá trên cây từng chiếc từng chiếc rơi xuống.
Y đứng đó yên lặng một hồi thật lâu, tựa hồ không phát giác ra vợ mình đang đến bên cạnh.
Bà ta nhè nhẹ tựa vào người y, trong thâm tâm bà ta, trời đất vĩnh viễn đều là hạnh phúc và yên tĩnh.
Vì vậy bà ta cũng hy vọng người khác cũng hạnh phúc như mình.
Một hồi thật lâu, bà ta mới nhỏ nhẹ hỏi:
- Bạn anh đâu rồi ?
- Đi rồi.
- Đi rồi ? Sao lại đi ?
Thu Phong Ngô không trả lòi, y khom người xuống nhặt một chiếc lá lên.
Y nhìn chăm chú vào chiếc lá, ánh mặt đầy vẻ bi thương và thống khổ.
Chiếc lá có muốn bị gió thổi rụng xuống đâu ?
Sinh mệnh một con người có lúc không phải cũng như chiếc lá rụng ...
Câu chuyện này cũng cho chúng ta một bài học.
Thắng lợi chân chính không phải là dùng vũ khí mà tranh giành, nhất định phải nhờ vào lòng tin.
Bất cứ vũ khí đáng sợ tới đâu, cũng không bằng lòng tin con người.
Vì vậy tôi nói cái thứ vũ khí thứ hai này, không phải là Khổng Tước Linh, mà là lòng tin.

-Hết-
<< Lùi - Tiếp theo

HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com