Bóng tối. Không có sao trời, cũng không có trăng, bóng tối thật đáng sợ. Bọn họ yên lặng ôm nhau trong bóng tối, đợi trời sáng. Cả một đời của bọn họ hình như vĩnh viễn sống trong bóng tối, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy mình hạnh phúc hơn nhiều người lắm. Bởi vì trong sinh mệnh của bọn họ đã có chân tình, một thứ chân tình vĩnh viễn không có thứ gì thay thế nổi. Vì vậy sinh mệnh của bọn họ có giá trị. Đấy mới là điểm trọng yếu nhất.
oOo
Đã vào cuối thu. Lá cây đã bắt đầu khô héo, nhất là khi gió thổi qua, lại càng cảm thấy thấm thía cái mùi vị của thu. Nhưng sắc thu vẫn mỹ lệ. Một thứ mỹ lệ thê lương nhưng cảm xúc lòng người, nồng đậm như một thứ rượu để lâu. Có ai đứng ở đó, không cần uống cũng đã muốn say. Cao Lập đứng ở đó, đứng dưới tàng cây chờ đợi. Thật tình y không có dũng khí đến gặp người nhà Thu Phong Ngô. Cái mất mát cho Khổng Tước Sơn trang thật to lớn biết bao, y có thể tưởng tượng được ra. Thu Phong Ngô tùy thời tùy lúc sẽ ra tới, đã có người đi thông báo cho y. Hai con khổng tước đang dạo loanh quanh khu rừng phong, lấy mỏ tỉa lông cánh, màu sắc sặc sỡ của chúng. Rừng phong đã nhuộm màu đỏ ối. Cao Lập đứng đó nhìn như si như dại, nhìn rồi lại nhìn, trong lòng cảm thấy đau nhói, thật tình y không biết mình phải nói sao cho phải. Y cơ hồ không có dũng khí đứng chờ thêm ở đó. Tiếng chân bước trên bãi cỏ, y không dám quay đầu lại nhìn. Y cảm thấy một bàn tay đang đặt lên vai mình, một bàn tay ổn định mà đầy tình bạn thân thiết. Một giọng nói ổn định mà đầy tình thân: - Anh đã đến. Tôi biết anh nhất định sẽ trở lại rất nhanh. Cao Lập rốt cuộc chầm chậm quay đầu lại. Y không thể nào không quay đầu lại. Sau đó y bèn thấy nụ cười của Thu Phong Ngô, một nụ cười ôn hòa thân thiết. Trong lòng y lại càng nhói lên kịch liệt Cái thứ tình bạn hằng cửu bất biến ấy, bỗng biến thành như cây kim, hình như đâm trái tim của y rướm máu ra. Thu Phong Ngô mỉm cười nói: - Xem anh có vẻ mệt mỏi lắm. Cao Lập gật gật đầu. Không những y mệt mỏi, y đã sắp tan rã ra. Thu Phong Ngô nói: - Thật ra không cần phải vội vả quá như vây. - Tôi ... Y vừa tính nói ra, làm như bỗng có đôi bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng của mình. Thu Phong Ngô nói: - Chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi ? Cao Lập lại gật gật đầu. - Anh không cần dùng tới Khổng Tước Linh ? Cao Lập lắc lắc đầu. Thu Phong Ngô cười nói: - Tôi đã biết anh chẳng cần phải dùng đến nó, Ma Phong vốn chẳng phải là đối thủ của anh. Cao Lập nói: - Nhưng tôi ... Thu Phong Ngô bỗng phát hiện ra thần sắc dị dạng của y, lập tức hỏi: - Sao anh lại có một mình vây ? Song Song đâu ? - Nàng ... nàng vẫn thường. Thu Phong Ngô thở phào một hơi, nói: - Sao cô ấy không lại xem con của chúng tôi ? - Nàng ... nàng ... Y thu hết can đảm, lớn tiếng nói: - Nàng không lại, bởi vì nàng biết tôi làm chuyện không phải với anh. Thu Phong Ngô chau mày nói: - Anh làm chuyện gì không phải với tôi ? Chuyện gì ? - Tôi đã đánh mất Khổng Tước Linh của anh. Y lấy hết can đảm trong người mình ra nói câu đó xong, sau đó cả người y như muốn tan rã ra. Không có tiếng nói, không có phản ứng. Y không dám nghĩ Thu Phong Ngô nghe câu nói đó rồi sẽ có biểu tình gì trên gương mặt. Y không dám đối diện với gương mặt của Thu Phong Ngô. Gió thổi qua, những chiếc lá phiêu phiêu rụng xuống, một chiếc, hai chiếc, ba chiếc... Sắc trời đã nhạt dần, ý thu càng nồng đậm. Thu Phong Ngô vẫn còn chưa nói câu nào, chưa nói tiếng nào. Cao Lập rốt cuộc nhịn không nổi, ngẩng đầu lên. Thu Phong Ngô đang đứng đó như một pho tượng đá, trên gương mặt không có lấy một biểu tình gì, gương mặt y trắng bệch như màn sương thu trên đỉnh cây của ngọn núi xa xa. Y cứ đứng yên lặng như vậy, không động đậy tí nào. Lá rụng rơi trên đầu y, rơi xuống dưới chân y. Y vẫn không động đậy. Lá rụng rơi qua trước mặt y, đụng vào mặt y. Y vẫn không động đậy, thậm chí còn không chớp cả mắt. Mặt trời đã ngã bóng, ánh tịch dương đã như máu. Rừng phong cũng đỏ rực lên như máu. Sau đó màn đêm như một mạng lưới, bao trùm lấy vạn vật. Gương mặt y không còn tươi tắn, ánh mắt y không còn rạng rỡ. Y vẫn còn chưa động đậy, chưa nói một tiếng. Cao Lập nhìn y, chỉ hận không xé tan mình ra, cắt từng khối từng khối ném vào trong gió, ném vào trong bùn, ném vào trong lửa, cho lửa cháy thành tro bụi. Nếu Thu Phong Ngô mắng chửi cho y một trận nặng nề, đánh y một chập, thậm chí một nhát đao giết y đi, không chừng y còn thấy dễ chịu hơn. Nhưng Thu Phong Ngô hình như đã hoàn toàn tê liệt. Trới đất, vạn vật, vạn sự hình như y hoàn toàn không thấy gì, không nghe gì, cũng không cảm giác tới. Phải có bao nhiêu công kích đáng sợ, bi ai, trầm thống mới biến được một người ra như vậy. Cao Lập nhịn không nổi, cũng tự hỏi mình: - Nếu mình là y, mình phải làm sao ? Y nghĩ không ra. Y không dám nghĩ tới. Thu Phong Ngô hiện tại có phải đang tự hỏi mình phải làm sao với mình bây giờ ? Hiện tại y chỉ còn chờ Thu Phong Ngô mỗi một câu nói. Thu Phong Ngô nói y chết, y chết, nói y chết lật tức, y sẽ nhất định không sống lâu thêm một khoảnh khắc. Nhưng Thu Phong Ngô không nói gì cả. Màn đêm buông xuống, bóng tối tràn lan. Một người lão bộc mặc áo xanh rón rén bước lại, khom lưng nói: - Trang chủ, cơm chiều đã dọn. Thu Phong Ngô không trả lời, y chẳng nghe gì cả. Lão bộc mặc áo xanh nhìn y, ánh mắt ra chiều kinh ngạc, lão rốt cuộc rón rén bước lui lại. Bóng đêm bỗng như một bàn tay khổng lồ đen tuyền, bao phủ khắp vạn vật. Gió thổi càng lạnh. Cao Lập dùng sức cắn chặt răng lại, dùng sức nắm chặt hai nắm tay lại, vậy mà vẫn còn nhịn không nổi phải run bần bật lên. Vì chuộc tội, y có thể chịu được đủ thứ xấu hổ, đủ thứ đau đớn, thậm chí chịu luôn cái chết. Nhưng cái thứ trầm mặc đáng sợ này, lại làm y muốn phát điên lên. Y cơ hồ nhịn không nổi, muốn hủy diệt đi chính mình. Gió lại thổi qua. Thu Phong Ngô bỗng ngẩng đầu lên, nhìn chiếc lá đang rơi trong không trung, nói nhẹ nhàng: - Hôm nay gió quá. Cao Lập nắm chặt hai nắm tay, một hồi thật lâu, mới chầm chậm gật đầu nói: - Ừ, hôm nay gió quá. Thu Phong Ngô nói: - Hôm nào cũng có gió. - Ừ, hôm nào cũng có gió. - Có gió tốt lắm. Cao Lập rốt cuộc nhịn không nổi, lớn tiếng nói: - Rốt cuộc anh muốn nói gì ? Tại sao anh không nói ra ? Thu Phong Ngô bấy giờ mới quay đầu lại nhìn y. Nhìn y một hồi thật lâu, mới thở dài một tiếng nói: - Anh là người bạn tốt, trước giờ tôi biết tôi tín nhiệm được anh. Cao Lập thở dài nói: - Anh không nên tín nhiệm tôi. Thu Phong Ngô tựa hồ như không nghe y nói gì, chầm chậm nói tiếp: - Anh hứa với tôi đi xem đứa con trai của tôi. Cao Lập trầm ngâm một hồi thật lâu, rốt cuộc thở dài một tiếng nói: - Tôi có hứa với anh. Thu Phong Ngô nói: - Hiện tại đứa nhỏ còn chưa ngủ. Cao Lập hỏi: - Anh muốn tôi lại gặp nó bây giờ ? Thu Phong Ngô nói: - Tôi đem anh đi. Cỏ cũng đã úa vàng. Mùa xuân nơi đây ắt hẳn là cỏ mọc xanh như mạ, nhưng hiện tại đã vào cuối thu, trời cuối thu sầu chết người. Xa xa có ánh đèn lấp lánh, sáng rực như ánh mắt của người tình. Nhưng Cao Lập không thấy gì. Trước mặt chỉ là một màn đêm đen tối, trong lòng y cũng chỉ là một bức màn tối nghịt. Thu Phong Ngô chầm chậm đi phía trước, bước chân của y thật đều mà nặng nề. Cao Lập đi theo phía sau. Y nhớ lần trước mình cũng đi theo phía sau Thu Phong Ngô như thế này, đi rất lâu, đi rất xa. Đấy là lúc họ vừa cứu xong Bách Lý Trường Thanh. Lúc đó tuy y biết sẽ có người tùy thời tùy lúc lại tìm y báo thù, biết rõ tùy thời, tùy lúc sẽ có họa sát thân tới mình, nhưng trong lòng y vẫn rất khoan khoái. Bởi vì y đã cứu được một người, y đã giúp đỡ một người. Bởi vì y vừa có một người bạn. Nhưng hiện tại thì sao ? Lỗi lầm vô tâm, có lúc còn đáng sợ hơn cả lỗi lầm cố ý. Đấy lại là vì sao ? Ông trời tại sao phải bắt y phạm phải lỗi lầm vô tâm mà lại trí mệnh, không thể tha thứ, không thể đền bù lại thế này ? Tại sao y không cẩn thận hơn một chút, tại sao lại quá sơ ý như vậy ? Y ngẩng phắt đầu lên, y đang ở trong vùng có đèn đuốc huy hoàng. Đèn đuốc huy hoàng. Một bà già tóc bạc phau phau đang ngồi bệ vệ trên một chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn, gương mặt đượm một nụ cười ôn hòa và từ ái. - Đây là gia mẫu. Một người thiếu phụ Ôn nhu, đoan trang mà hiền thục, trong tuổi hoa niên tựa xuân hoa, mỹ lệ tựa xuân hoa. Không chừng vì trong lòng bà ta đang tràn đầy hạnh phúc, vì vậy mà đối với ai cũng thân thiết, nhất là với người bạn thân của con mình. - Đây là vợ của tôi. Một đứa bé thật dễ thương, đôi mắt hồng hồng, cặp mắt to tròn xoe, người nó khỏe mạnh, láu lĩnh. Đối với nó, đời người còn chưa bắt đầu, nhưng cuộc đời nó ắt hẳn sẽ là hạnh phúc và sung sướng. Bởi vì nó có một gia đình tốt, cha mẹ tốt, trời sinh nó ra vốn là người phải được hưởng hạnh phúc. - Đây là con trai của tôi. Cao Lập nhìn đó, nghe đó, gương mặt y lộ một nụ cười lễ phép. - Đây là một người bạn thân tên là Cao Lập, bình sinh chỉ có y là người bạn thân nhất thôi. Trái tim của Cao Lập lại giống như bị kim đâm chích, rướm cả máu ra. Y cơ hồ nhịn không nổi, muốn cất chân chạy như bay ra khỏi nơi đó, thật tình y không có mặt mũi gì nhìn họ. Nếu họ biết y đã đánh mất Khổng Tước Linh, có phải là còn thân thiết như vậy được không ? Thu lão phu nhân đang mỉm cười nói: - Thu Phong Ngô thường hay nhắc đến cháu, lần này cháu phải ở lại đây thêm nhiều bữa nữa. Cổ họng của Cao Lập hình như bị tắt nghẹn, y dùng hết sức lực mới có thể gượng cười lên một tiếng, gật gật đầu. Vợ của Thu Phong Ngô đang đùa với đứa con của bà ta: - Con lại dặn Cao bá bá lần sau mua đường cho con ăn. Đứa bé chỉ vừa đầy năm, dĩ nhiên còn chưa biết gọi Cao bá bá, cũng chẳng hiểu người lớn đang nói gì. Nhưng nó biết cười. Nó thấy Cao Lập, lập túc cười khúc khích lên. Mọi người cũng đều cười. Thu lão phu nhân cười càng hiền từ, bà nói: - Thằng bé thích Cao thúc thúc, Cao thúc thúc nhất định sẽ đem lại cho nó nhiều phúc khí. Trái tim của Cao Lập như vỡ tan ra. Chỉ có mình y mới biết, y đem lại cho gia đình này không phải là phúc khí, mà là tai họa. May mà Thu Phong Ngô không mời giữ y lại. - Tôi đem y ra ngoài xem chung quanh một chútt, lần đầu tiên y lại đây, có nhiều chỗ còn chưa thấy qua. Quả thật có rất nhiều nơi Cao Lập chưa thấy qua, thật ra y chưa từng tới một nơi nào tráng lệ, trang nghiêm như nơi này. Trong bóng đêm, nơi này xem ra gần giống lâu đầi trong thần thoại. Thu Phong Ngô nói: - Nơi đây tất cả chín tầng biệt viện, trong đó đa số đều đã được kiến tạo hai trăm bảy chục năm trước, qua ba đời, mới đại khái làm cho nơi này có vẻ có chút quy mô. Thật ra nơi này đâu chỉ có quy mô mà thôi, xem ra còn gần giống như kỳ tích. Thu Phong Ngô nói: - Đây quả thật là kỳ tích, qua hai lần loạn lạc hỏa hoạn, nơi này vẫn còn yên lành, không bị sao cả. Bức tường ở sân sau treo hai cây đèn ngũ sắc. Ánh đèn huy hoàng, chiếu lên một bức họa khổng lồ trên tường. Bức họa vẽ mấy chục gã đại hán tướng mạo hung tợn, cầm đủ các thứ khí giới khác nhau, nhưng ai nấy ánh mắt đang lộ đầy vẻ kinh sợ. Bởi vì một cái ống tròn bằng vàng trong tay một thư sinh mặt mày trắng trẻo, đang phát xuất một thứ tia sáng như cầu vòng. Tia sáng còn mỹ lệ huy hoàng hơn cả cầu vòng. Thu Phong Ngô nói: - Bức họa này nghe nói là chuyện cách đây hơn một trăm năm. Cao Lập đang lắng nghe. Thu Phong Ngô nói: - Lúc đó ba mươi sáu tay ma đầu trong hắc đạo vì muốn tiêu diệt nơi này, bèn liên minh với nhau, tấn công nơi đây, ba mươi sáu người, vũ công cao đến độ nghe nói đã vô địch trong thiên hạ. Cao Lập nhịn không nổi, mở miệng hỏi: - Rồi sau đó ra sao ? Thu Phong Ngô hững hờ nói: - Hơn ba chục người đó không ai còn sống trở về. Y lại nói tiếp: - Từ cái trận đó về sau, trong giang hồ không còn ai dám đến xâm phạm Khổng Tước Sơn Trang, ba chữ Khổng Tước Linh từ đó mới truyền bá khắp thiên hạ. Ánh đèn dần dần lạt đi. Cái tầng biệt viện đó phảng phất đượm đầy vẻ âm u thê lương không sao nói được, ngay cả ánh đèn cũng có vẻ xanh lè thảm đạm. Bọn họ đã xuyên qua một khu rừng thưa, một giàn trúc, qua một cái cầu cửu khúc, mới đến nơi đây. Nơi đây giống như một thế giới khác, một vòm trời khác hẳn. Nhà cửa cao lớn, âm u lạnh lẽo.