Muốn sử dụng khinh công, phải đề tụ chân khí. Chân khí tản mác rồi, con người không thể vọt đi.
Đang ở trên không, vận công lực đánh bạt hai người bay trở lại, Cơ Khổ Tình tự mình cũng bị dội lại phía sau, chạm vào vách, kêu lên một tiếng bình.
Châu Lệ Nhi vừa sợ vừa mừng.
Nàng nhận ra năm người bay vào đó là bọn người sáp, thủ hạ của Cơ Khổ Tình.
Năm người đó đều có vũ công rất khá, thủ pháp nhanh vô cùng, chính họ chế ngự nàng và Thiết Hoa Nương mà cả hai không kịp phản ứng, đủ biết họ là những người có hạng lắm.
Dù năm người bay vào và mấy người ở trong thạch sảnh giữ hai nàng và Du Bội Ngọc, Hải Đông Thanh khác nhau, song võ công họ thuộc một bọn với nhau, tài nghệ họ suýt soát nhau.
Họ có vũ công cao như vậy, thì người nào ở bên ngoài có tài cao hơn họ, chụp họ quăng vào như quả cầu?
Cơ Khổ Tình xanh mặt, trừng mắt nhìn Du Bội Ngọc, gằn giọng :
- Không ngờ ngươi lại có viện thủ! Thì ra bằng hữu của ngươi cũng đông!
Có người lên tiếng :
- Ta không quen hắn, trái lại ta quen ngươi từ lâu lắm rồi!
Giọng nói nghe dịu dàng khả ái, êm dịu còn hơn giọng nói của Châu Lệ Nhi và Thiết Hoa Nương mấy phần, dù hai nàng có âm thanh làm say mê đối thoại, bất cứ thuộc hạng nào.
Giọng nói đáng lý phải làm cho Châu Lệ Nhi ngây ngất, song nàng vừa nghe là tưởng như một thùng nước lạnh đổ ụp xuống đầu.
Bởi người đó xưng là bằng hữu của Cơ Khổ Tình!
Nếu thế thì đâu phải là cứu tinh của nàng?
Nhưng Hải Đông Thanh mừng như điên, reo lên :
- Gia sư đến! Chúng ta được cứu rồi!
Châu Lệ Nhi giật mình hỏi :
- Lịnh sư là nữ nhân?
Hải Đông Thanh không đáp.
Y không cần đáp vì lúc đó một phu nhân vận y phục đen từ bên ngoài bước vào.
Một vuông sa đen che mặt bà, Châu Lệ Nhi không trông được dung nhan của bà như thế nào, nhưng cũng đoán chừng bà ta đẹp lắm!
Nàng phải nhìn nhận bà ta có phong tư bậc nhất trong thiên hạ.
Phu nhân áo đen bước vào rất chậm, song bà đột nhiên xuất hiện nên không ai kịp lưu ý đến bộ pháp của bà.
Chiếc áo của bà quá dài, dài đến quét đất, bất quá thỉnh thoảng theo đà nhích động thân hình của bà, vạt áo phất qua để lộ đôi giày màu đen mũi nhọn.
Tay bà cũng bao bằng đôi bao tay màu đen.
Bà xuất hiện bằng xương bằng thịt, song có khác nào một cái bóng?
Tuy nhiên, thấy bóng đó, Châu Lệ Nhi khoan khoái vô cùng. Niềm khoan khoái do sự tin tưởng hoàn toàn mà nàng vừa cảm nhận đó là linh giác...
Cơ Khổ Tình sững sờ một lúc, đoạn thở dài, thốt :
- Lại ngươi! Chính ngươi!
Phu nhân điềm nhiên :
- Ngươi không tưởng nổi là ta?
Cơ Khổ Tình lại thở dài, nhếch nụ cười thảm :
- Ta tưởng ngươi đã chết rồi!
Phu nhân cười nhẹ thành tiếng, từ từ bước đến gần Cơ Khổ Tình.
Nơi đây nặng mùi tử khí với bao nhiêu xác chết bọc sáp, song sự xuất hiện của bà biến khung cảnh thành điện ngọc cung vàng, đủ biết phong tư của bà cao quý làm sao!
Trước mặt bà là một lão điên tàn khốc, song lão điên đó giờ đây đã trở thành một tội thần ngoan ngoãn trước bậc chí tôn.
Nhìn con người đó, không ai tưởng là một vũ công siêu thượng, chỉ lật nhẹ bàn tay là giết chết năm hảo thủ.
Cơ Khổ Tình đổ mồ hôi ướt trán, cười ngượng :
- Hơn mười năm cách biệt, gặp nhau rồi, ngươi chỉ muốn đánh nhau?
Phu nhân lắc đầu :
- Ta không có ý đó!
Cơ Khổ Tình thở phào :
- Vậy thì ngươi nên dang ra xa ta! Ngươi đến quá gần làm con tim ta đập mạnh!
Phu nhân thản nhiên :
- Ngươi là con người không tim, thì tim đâu mà đập mạnh?
Bà cứ bước tới, từ từ bước.
Cơ Khổ Tình rung giọng :
- Ngươi... ngươi muốn gì?
Phu nhân không đáp câu hỏi, chỉ hỏi lại :
- Có phải năm nay ngươi được bảy mươi hai tưổi rồi chăng?
Cơ Khổ Tình đáp :
- Ngươi nhớ kỹ quá!
Phu nhân điềm nhiên :
- Vô luận là ai, đến cái tuổi bảy mươi hai, kể như sống quá đủ rồi! Có phải vậy chăng?
Cơ Khổ Tình xuất mồ hôi lạnh :
- Ngươi... ngươi muốn gì chứ?
Y cười khổ, tiếp :
- Mấy mươi năm xa cách, còn ai biết được tâm hưởng của ngươi như thế nào?
Phu nhân thở dài thốt :
- Ta hy vọng ngươi đừng bức bách ta phải động thủ!
Cơ Khổ Tình biến sắc, bỗng lão ngẩng mặt lên không, bật cười lớn :
- Có lẽ nào ngươi cho ta gặp lại một lần rồi ta phải tự sát?
Lão cười, song tiếng cười như tiếng khóc!
Lão tung người lên cao, thân hình vốn lùn thấp, lão thấp thỏi trên không giống con chim ưng hơn giống người, loại chim ưng to lớn ăn thịt người.
Phu nhân áo đen bình tĩnh đứng tại chỗ.
Giả như Cơ Khổ Tình là con chim ưng thì bà là một con dê non, dê sắp sửa bị móng chim ưng vồ.
Nhưng, làm gì có việc đó!
Bởi con chim ưng từ lúc đầu đã sợ con dê quá lắm, dù chim ưng có vồ, bất quá vồ liều, để bị dê đá chứ làm gì được dê?
Phu nhân chờ cho Cơ Khổ Tình đáp xuống, khẽ vẫy ống tay áo lên.
Không ai tưởng ống tay áo phất nhẹ nhàng như vậy lại có thể ngăn chặn Cơ Khổ Tình được.
Ngờ đâu, một tiếng rú thảm vang lên, Cơ Khổ Tình bị bắn ra xa hơn ba trượng, rồi một tiếng binh vang lên tiếp, lão chạm vào vách, từ trên cao vách tuột dài xuống nền thạch sảnh.
Nơi gương mặt của lão hiện rõ vẻ khiếp hãi lẫn nét đau đớn phi thường.
Đôi mắt lão lồi ra, nhìn trừng trừng phu nhân, môi lão rung như phong giật :
- Cương khí...?
Máu vọt theo tiếng nói, máu trào thêm hai bên mép miệng của lão.
Phu nhân điềm nhiên :
- Phải! Đúng là Tiên Thiên Cương Khí, ngươi có nhãn lực khá đó!
Bỗng như cơn điên nổi lên, lão bật cười ha hả, cười cuồng dại một lúc rồi thốt :
- Hay! Hay Tiên Thiên Cương Khí! Thiên hạ vô địch! Ta có chết cũng chẳng sao!
Lão cười, lão hét, lão khoa chân múa tay như một kẻ điên.
Máu vọt ra miệng theo tiếng cười, tiếng hét, máu bắn tung tóe, khi lão ngừng cười, hét thì máu trong người lão như cạn dòng, cũng ngừng bắn ra luôn.
Rồi một lọat tiếng khẹt khẹt vang lên trong yết hầu lão.
Châu Lệ Nhi oán độc lão già tàn khốc, song bất nhẫn quá, không nỡ nhìn lão nữa.Du Bội Ngọc từng nghe khách giang hồ nói đến Tiên Thiên Cương Khí, song chàng cho rằng bất quá là thần thoại, cũng như thuật Nô kiếm, thuật Truyền Aâm Nhập Mật, dù cho có thật đi nữa thì cũng thất truyền trong vũ lâm từ lâu.
Bây giờ chàng mới có dịp trông thấy tận mắt.
Cơ Khổ Tình nắm trong vũng máu, quậy quậy mình như con cóc.
Lão quậy một lúc lâu, vụt vọt bổng lên không, cao hơn hai thước, rồi rơi xuống bất động luôn.
Phu nhân day qua Du Bội Ngọc.
Đôi mắt của bà nhìn như thường, không quắc, không trợn, không trừng, song sáng quá, quyên qua lượt sa đen, xuyên ruột gan của đối tượng.
Du Bội Ngọc mất cả tự chủ, cúi đầu.
Phu nhân vụt hỏi :
- Công tử là Du Bội Ngọc?
Bà biết tên họ chàng, bà lại khách sáo với chàng bằng cách gọi chàng là Du Bội Ngọc!
Nếu là người nào khác, hẳn phải hãnh diện phi thường!
Nhưng Du Bội Ngọc lại sợ!
Chàng không ngờ mình lại nổi danh, mà nổi danh là một điều không hẳn đáng mừng!
Danh là một loại y phục không hình, không màu sắc, song huy hoàng song ồ ạt vang ầm.
Danh càng huy hoàng, càng ồ ạt, càng vang ầm, lại càng là một điều dáng sợ!
Bởi danh là mầm ganh tỵ, nó nảy nở nhanh chóng nơi đồng loại. Do đó nó lại là mầm họa họan cho người mang nó.
Hải Đông Thanh thấy chàng sững sờ , vội gọi :
- Du huynh! Gia sư đang tiếp chuyện với Du huynh đó!
Du Bội Ngọc định thần đáp :
Không dám nhận sự ưu ái của tiền bối! Tại hạ là Du Bội Ngọc!
Phu nhân áo đen gật đầu :
- Tốt lắm! Công tử lại đây với già!
Bà phất nhẹ Ống tay áo, một cơn gió thoáng qua, vút ngang Du Bội Ngọc, Hải Đông Thanh và Châu Lệ Nhi.
Cả ba hoạt động lùi như thường, huyệt đạo của họ được khai giải do cơn gió nhẹ đó.
Hải Đông Thanh cúi rạp mình xuống, thốt :
- Đệ tử...
Phu nhân khóat tay :
- Khỏi cần nói! Ta đã biết việc của ngươi và Dương Tử Giang rồi!
Bà quay mình bước ra cửa.
Châu Lệ Nhi nắm tay Du Bội Ngọc, thấp giọng hỏi :
- Du huynh muốn theo bà ấy?
Du Bội Ngọc cảm thấy tay nàng rung rung, bất giác nàng xúc động, dịu giọng đáp :
Tự nhiên và Châu muội cũng đi theo Du huynh!
Châu Lệ Nhi vụt sáng mắt lên, bóp mạnh tay Du Bội Ngọc, hấp tấp hỏi :
- Vô luận là đi đến đâu, Du huynh cũng dẫn tôi theo?
Du Bội Ngọc thầm than dài, song gượng cười gât đầu :
- Vô luận là đi đến đâu, chúng ta phải có nhau bên cạnh!
Bỗng phu nhân áo đen thốt :
- Nhưng lần này thì Du công tử không thể mang cô nương theo!
Châu Lệ Nhi giật mình, buông tay, rung rung giọng :
- Tại sao?
Phu nhân đáp gọn :
- Vì già muốn vậy!
Châu Lệ Nhi nhảy dựng lên :
- Bà có quyền lực gì chia rẽ chúng tôi? Đành rằng bà cứu mạng chúng tôi, song nếu không bị đồ dệ của bà hãm hại thì chúng tôi làm gì gặp nạn?
Nàng tức quá bật khóc.
Khóc một lúc, nàng dậm chân rít lên :
- Cứu người là một việc, còn bức bách người là một việc khác! Đừng vì cứu người rồi tác oai tác phúc bà ơi!
Hải Đông Thanh biến sắc, lại mọp mình van cầu :
- Nàng còn bé bỏng, ăn nói không cẩn thận, xin sư phó lượng thứ cho nàng!
Châu Lệ Nhi lắc chiếc đầu, hất ngược mớ tóc về phía sau, cao giọng tiếp :
- Các hạ đừng vì tôi mà cảm tình, tôi không sợ đâu, bà ấy có giết tôi, cũng không sợ, dù có giết tôi cũng nhất định không rời xa Du Bội Ngọc!
Nàng nắm tay Du Bội Ngọc tiếp luôn :
- Du huynh đã nói, vô luận làm sao, cũng mang tôi cùng đi với Du huynh... Du huynh có hận không?
Du Bội Ngọc trầm lặng nhưng mắt nhòa lệ xúc động.
Chàng day qua phu nhân, thốt :
- Tại hạ đã hứa với nàng, tại hạ hứa với tam thúc nàng, tại hạ không thể bỏ rơi nàng!
Phu nhân lạnh lùng :
- Một điểm ân tình nhi nữ mà vẫn không vứt bỏ được, ngươi liệu có làm lên việc lớn chăng?
Bà đã bỏ hai tiếng công tử, gọi chàng với tiếng ngươi!
Du Bội Ngọc gằn từng tiếng :
- Nếu tại hạ không thủ tín, thì còn làm việc lớn gì được?
Phu nhân nhìn sững chàng một lúc, chừng như dịu thái độ phần nào, từ từ thốt :
- Ngươi còn nhỏ tuổi quá...
Bà trở lại trước mặt Châu Lệ Nhi , từ từ đưa tay lên.
Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi cơ hồ ngưng thở. Cả hai biết rõ. Nếu bàn tay đó hạ xuống, là đầu Châu Lệ Nhi nát như lòng quả dưa thối.
Bà tiếp :
- Ngươi không thể xa rời hắn?
Châu Lệ Nhi nghiến răng, trừng mắt nhìn bà đáp :
- Muốn tách rời tôi xa chàng, chỉ có cách là giết chết tôi thôi!
Du Bội Ngọc nhìn bàn tay bà, tim chàng đứng lại.
Bàn tay đó cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng rất nhẹ, nắm trên mớ tóc của Châu Lệ Nhi, rồi bà dịu giọng thốt :
- Ngươi còn bé bỏng quá! Ngươi thích hắn, không muốn rời xa hắn, song ngươi nên nghĩ lại, đừng làm bận tâm hắn, hãy để cho hắn được tự do hành động chứ!
Châu Lệ Nhi giật mình, vụt đưa tay bụm mặt, khóc to lên.
Phu nhân tiếp :
- Già không bắt buộc hắn phải xa ngươi, bất quá tạm thời ngươi phải rời hắn, ngươi còn nhỏ tuổi, đời sống còn dài, sau này vẫn còn gặp lại nhau mà!
Châu Lệ Nhi dậm chân, rít lên :
- Được rồi! bà đừng nói nữa! Để tôi đi! Tôi đi một mình!
Tay vẫn che mặt, nàng bước ra ngoài.
Du Bội Ngọc bước theo, nắm nàng, giữ lại hỏi :
- Châu muội đi đâu thế?
Châu Lệ Nhi cắn môi, dằn tiếng nắc lại, dậm chân :
- Du huynh đừng quan tâm đến tôi! Tôi đi là phải có nơi đến chứ!
Nàng cố ngượng nín khóc nhưng lệ vẫn trào thành suối.
Trời đất tuy rộng song nàng sẽ đi về đâu?...
Phu nhân thở dài :
- Đông Thanh! Ngươi đưa nàng về núi! Ta sẽ bảo Du công tử đến đó tìm nàng!
Hải Đông Thanh vừa sợ, vừa hỏi :
- Sư phó định thu nhận một nữ đệ tử?Thời tiết vào thu, song không khí ấm áp như đang vào xuân.
Nhiều ngày qua rồi, hôm nay Du Bội Ngọc mới cảm thấy dương quang đáng yêu.
Bây giờ mọi sự việc đều chuyển hướng cả rồi.