watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
02:35:2130/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ngưng Sương Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 06 - 10 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Ngưng Sương Kiếm - Ngọa Long Sinh - Hồi 06 - 10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 9

Hồi 6
Phụng Hoàng Tề Phi

Lâu Vân Bàng cười hì hì, nói:
- Được! Được! Tạm thời không nói đến vấn đề này, nhưng chúng ta phải giao ước trước, ngươi có đồng ý với cách đánh của lão phu không?
Bạch y thiếu niên cười nhạt, nói:
- Ai sợ lão chứ? Nhưng điểm tới rồi dừng thì quá tiện nghi của lão, ta muốn lão phải khấu đầu tạ tội cơ.
Lâu Vân Bàng lại cười hì hì, lão nói:
- Được! Như vậy cũng được, nếu lão phu bại thì sẽ khấu đầu tạ tội với ngươi, nhưng nếu ngươi bại thì sao?


Trên mặt cô nương giả nam nhân chợt xuất hiện nộ khí, lời nói cũng thêm lạnh lùng:
- Tự nhiên là cũng như vậy, nhưng lão đừng có nằm mơ.
Lâu Vân Bàng phá lên cười ha ha, lão nói:
- Nếu là giấc mơ đẹp thì cũng đáng nằm mơ. Nào, chúng ta động thủ thôi!
Miệng nói nhưng mũi chân đã điểm xuống đất, thân hình lướt tới trước nhanh như chớp, thủ chỉ điểm vào thắt lưng của đối phương.
Bạch y nữ cho rằng đối phương có ý khinh bạc nên bất giác thịnh nộ, quát lớn:
- Lão quỷ, lão muốn tìm cái chết chăng?
Tiếng quát chưa dứt thì thân hình khom tới trước, tay phải xoay chuyển nhằm chụp vào mạch môn của Lâu Vân Bàng. Thiết Chưởng Hắc Ưng kinh hãi, tả thủ vội thi triển thế Vân Ma Thám Thủ đánh vào tay phải của đối phương. Trong chốc lát song phương đã cuộn vào vòng chiến, chiêu chiêu thức thức xảy ra liên miên bất tuyệt.
Giang Hải Phong tuy đứng dựa gốc cây không lên tiếng, nhưng mục quang của chàng thủy chung không rời hai người, chàng xem tới đây thì bất giác chau mày và từ từ bước lại. Điều khiến chàng kinh ngạc là thân pháp tuyệt diệu của thiếu nữ, lên xuống tới lui nhẹ nhành như mây, chỉ một điểm này cũng đủ chứng minh thiếu nữ kia tất phải có minh sư chỉ giáo về khinh công, nội công và khí công. Đồng thời chàng cũng thầm lo lắng cho vị bằng hữu vong niên vừa mới kết giao. Đôi khi chỉ cần vài chiêu đầu tiên là có thể phân thắng bại rồi, điều đó cũng chứng minh là võ công giữa đôi bên quá chênh lệch. Tình hình tại đương trường lúc này cũng cho thấy rõ điều đó.
Tuy chưa đầy mười hiệp nhưng Giang Hải Phong đã nhận thấy Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng chắc chắn sẽ là bại tướng.
Hiện tại Lâu Vân Bàng đang thi triển chiêu Song Hải Đệ Châm đánh thẳng vào hai mạn sườn của thiếu nữ. Nhưng đối phương ngửa người ra sau tránh né một cách dễ dàng. Lâu Vân Bàng liền bước tới một bước, hữu thủ vung nhanh như chớp, đánh thẳng vào chính diện của đối phương. Nhưng lão ta phạm vào sự khinh xuất, bởi lẽ chiêu tránh né của thiếu nữ là dụ địch, Lâu Vân Bàng chưa kịp vận kình lực thì đã nghe một tiếng quát lanh lảnh:
- Lão còn chưa chịu thua à?
Lời chưa dứt thì bạch y nhân khẽ điểm hai chân xuống đất, thân hình xoay chuyển trở lại nhanh như sao xẹt.
Giang Hải Phong buột miệng kêu lên:
- Lâu tiền bối cẩn thận sau lưng!
Một lời chưa dứt thì chiêu thức của bạch y nhân đã ập tới, hóa ra là dương đông kích tây. Thoạt tiên, thể chưởng của nàng đánh vào đỉnh đầu của Lâu Vân Bàng. Lâu Vân Bàng dùng thức Đơn Chưởng Thác Thiên, hữu thủ vung mạnh ra sau, nhưng bạch y nhân lập tức phân song thủ ra, đội ngọc thủ đánh vào hai bên người Lâu Vân Bàng, động tác biến chiêu cực kỳ nhanh và uyển chuyển như chim én.
Thiết Chưởng Hắc Ưng nghe Giang Hải Phong cảnh báo thì cả kinh, lão vội tung người tới trước, thi triển chiêu Hàm Đao Học Bộ nhưng đã quá muộn rồi.
Trong chớp mắt, khi mũi chân lão cửa điểm xuống đất thì lão cảm thấy trên hai nơi Kiên Tĩnh huyệt bỗng nhiên tê buốt.
Lâu Vân Bàng kêu lên một tiếng, thân hình loạng choạng bước tới trước. Trên hai nơi Kiên Tĩnh huyệt chỉ tê buốt rồi lập tức bình thường trở lại, nhưng đợi đến lúc lão xoay chuyển thân hình thì bạch y nhân đã đứng ở ngoài xa hơn trượng rồi.
Thần thái của bạch y nhân lạnh như băng, nàng cười nhạt rồi nói:
- Lão chịu thua chưa?
Bất giác Thiết Chưởng Hắc Ưng mới cảm nhận được chuyện gì vừa xảy ra, khuôn mặt đen bóng của lão chợt biến sắc và khó coi vô cùng.
Lão gượng cười, nói:
- Thân thủ của cô nương ngươi quả nhiên rất lợi hại, không ngờ Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng ta hành tẩu giang hồ một đời mà lại mất mặt ở đất Sơn Đông này.
Bạch y nhân trầm sắc diện nói:
- Nói những lời đó có ích gì, họ Lâu lão phải quỳ gối tạ tội với ta mới được.
Lâu Vân Bàng ngửa mặt cười lớn một tràng rồi nói:
- Cô nương ngươi đừng nằm mơ, hai chân của Lâu Vân Bàng ta chỉ quỳ dưới trời xanh và phụ mẫu thôi, há có thể quỳ gối trước hạng nữ lưu ngươi sao? Ngươi thật quả không biết tự lượng sức mình rồi.
Bạch y nhân chau mày liễu, ngọc diện càng thêm đỏ, đôi mắt hạnh không ngừng xoay chuyển, nàng nói:
- Khá lắm! Nói mà không giữ lời, nhưng ta có biện pháp buộc lão phải quỳ gối rồi.
Nói đoạn nàng tung người lướt tới, đang định bổ nhào vào người Lâu Vân Bàng thì bỗng nhiên nghe một tiếng cười nhạt, theo đó là một giọng nói thâm trầm:
- Xin cô nương dừng tay!
Bạch y nhân nghe vậy thì lập tức lướt người qua một bên như chim én, nàng chậm rãi quay nhìn về phía Giang Hải Phong và nói:
- Thế nào, ngươi cũng muốn xen vào chuyện này à?
Giang Hải Phong vẫn thản nhiên với bộ mặt vô tình như tượng gỗ, chàng nói:
- Thế nào là xen vào, chuyện này vốn chẳng liên quan đến lão ta.
Bạch y thiếu nữ ngạc nhiên nói:
- Nói vậy, con đại ưng kia không phải của lão ta à?
Giang Hải Phong nói:
- Chim là của lão ta nhưng kẻ dùng đá đả thương chim của cô nương lại là tại hạ, không phải là lão.
Bạch y thiếu nữ lại chau mày liễu, nàng buột miệng đáp:
- Thế tại sao ngươi không nói sớm?


Giang Hải Phong mỉm cười và chậm rãi nói:
- Cô nương xông đến một cách hung hăng, và có cho ai thời gian để nói đâu?
Nhưng bây giờ nói cũng không muộn.
Thiếu nữ đảo mắt hạnh nhìn khắp người Giang Hải Phong một lượt, nàng cảm thấy người này anh hoa tiềm ẩn, khí thái an nhiên, tất phải là nhân vật không tầm thường. Nhưng nàng cậy vào tuyệt kỹ trên người và uy thế của kẻ vừa chiến thắng nên vẫn chẳng coi đối phương ra gì. Nàng quét mục quang nhìn xéo qua Giang Hải Phong và lạnh lùng nói:
- Thấy bây giờ ngươi muốn gì?
Giang Hải Phong thản nhiên nói:
- Vị lão bằng hữu này của tại hạ cảm thấy cô nương là một nữ tử nên không tiện hạ thủ, do đó mới để thua cô nương.
Chàng vừa nói đến đây thì thiếu nữ đã lạnh lùng cắt lời:
- Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ? Nhưng ta không quản những điều đó, ta chỉ hỏi là tại sao lão nói mà không giữ lời, lão đã thua ta thì phải quỳ gối khấu đầu tạ tội, bằng không thì ta phải cho lão biết thế nào là lợi hại.
Giang Hải Phong vẫn chưa thấy sự lợi hại của cô nương này như thế nào nên nhất thời cũng giật mình.
Chợt nghe Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng cười nhạt rồi nói:
- Giang lão đệ, ngươi không cần quán chuyện này, để cô nương thử Thiết Chưởng của ta cho biết.
Bạch y thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Thiết Chưởng của lão có gì là ghê gớm? Ta đã sớm biết rồi, xem ra nên gọi là Đậu Hủ Chưởng thì đúng hơn đấy.
Lâu Vân Bàng hận thấu xương nhưng vì mình không phải là đối thủ của cô ta nên chỉ phẩn nộ nói:
- Ngươi chớ hung dữ, nếu ngươi thắng Giang lão đệ của ta thì ta mới thật sự phục ngươi, khi đó ta nhất định sẽ quỳ gối khấu đầu gọi ngươi là bà ngoại cũng được.
Bạch y thiếu nữ trừng mắt, nói:
- Không được nói năng lung tung.
Nàng quét mục quang nhìn qua Giang Hải Phong và lạnh lùng nói tiếp:
- Lời của lão ta có thật không?
Giang Hải Phong gật đầu, nói:
- Nếu cô nương có nhã hứng thì tại hạ đồng ý thỉnh giáo vài cao chiêu, còn chuyện cô nương muốn tại hạ quỳ gối khấu đầu thì e rằng ngàn lần không thể.
Thiếu nữ sững người, nhưng chẳng biết thế nào, nàng lại mỉm cười, và nói:
- Con người ngươi thật buồn cười, nhưng điều đó cũng chẳng sao, nếu ta bại dưới tay ngươi thì ta sẽ cam tâm tình nguyện quỳ gối khấu đầu.
Lâu Vân Bàng lại lên tiếng:
- Cô nương ngươi nói chắc đấy chứ?
Thiếu nữ trừng mắt nhìn lão và nói:
- Ta còn phải lên đường, hai ngươi đã vô cớ làm cản trở không ít thời gian của ta, ai nhàn rỗi mà nói nhiều với các ngươi.
Giang Hải Phong bình thản nói:
- Bản thân cô nương còn nói chưa xong, thì ai có thể nói nhiều với cô nương được?
Thiếu nữ bất giác đỏ mặt, nàng cười nhạt rồi nói:
- Chúng ta giao ước như vậy, nếu ngươi bại thì sao?
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Tại hạ không thể bại!
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Ngươi đừng quá tự tin. Thực lòng mà nói, nếu ta không có bảnh lãnh thắng được hai ngươi thì ta đã không mạo hiểm xuất diện ở nơi này.
Giang Hải Phong tiến tới trước hai bước rồi lạnh lùng nói:
- Vậy thì cô nương cứ thử xem.
Chàng cung thủ rồi nói tiếp:
- Cô nương, xin mời ban chiêu.
Bạch y thiếu nữ lại liếc nhìn đối phương, nàng cảm thấy người này thần khí bất phàm, lời nói cẩn trọng thì bất giác động tâm. Nàng thầm nghĩ:
- “Lẽ nào người này có tuyệt nghệ siêu phàm thật? Nếu không thì tại sao lại trầm tĩnh như thế? Ta phải cẩn thận mới được!” Nghĩ đoạn nàng lui ra sau một bước rồi cười nhạt, nói:
- Mời!


Giang Hải Phong khẽ điểm chân xuống đất, sau hai lần tung người liên tiếp thì đã đến trước mặt thiếu nữ, hai vai chàng bình yên như mặt nước, tuyệt không có chút động tĩnh. Nếu không có công phu hạ bàn cực kỳ thâm hậu thì tuyệt đối không thể làm được như vậy.
Bạch y thiếu nữ cười nhạt một tiếng, song thủ chập lại rồi tức thì phân ra thành thế Vân Ma Thám Thủ, nếu đối phương cả gan dám không triệt thoái thì rất dễ thọ thương. Nhưng Giang Hải Phong cũng nhanh không kém, chân vừa chạm đất thì hữu thủ đã xuất ra, điểm vào vai đối phương.
Bạch y thiếu nữ chưa kịp có phản ứng thì chỉ đã biến thành chưởng, năm đầu ngón tay hướng lên trên, tâm chưởng lộ ra ngoài, năm thành công lực theo đó mà nhả ra.
Bạch y thiếu nữ lập tức biến sắc. Nàng vốn không phải là nhi nữ trên giang hồ, tuy được cao nhân truyền thụ võ công, nhưng lần này nàng từ xa đến Trung Nguyên là chỉ để tránh chuyện đau lòng. Chuyện nàng cải trang thành nam nhân cũng để tránh tai mắt thế nhân mà thôi. Không ngờ lại gặp phải Giang Hải Phong ở nơi đất khách Sơn Đông này và càng không ngờ từ nay về sau nàng và thiếu niên anh tuấn kia lại kết mối lương duyên không thể gở được, đây chẳng phải tạo hóa trêu ngươi thì là gì?
Chưởng lực của Giang Hải Phong vừa nhả ra thì thấy bạch y thiếu nữ chau mày, ngọc thủ của nàng chợt lách ngang qua trái, vừa đúng nơi thế chưởng của Giang Hải Phong cuộn tới. Nàng quát lớn:
- Tránh ra!
Cùng với tiếng quát là một đạo kình lực đẩy mạnh tới trước, song chưởng tương tiếp, “ầm” một tiếng vang lên, nhất thời song phương đều hơi lay động.
Giang Hải Phong cả kinh, không ngờ đối phương là một thiếu nữ yểu điệu mà có thể tiếp được một chưởng khá uy mãnh của mình như vậy. Tuy mình chỉ xuất năm thành công lực nhưng dường như đối phương cũng chưa vận dụng hết khả năng. Vì quá ngạc nhiên nên nhất thời chàng đứng thộn người ra nhìn thiếu nữ.
Còn thiếu nữ thấy mình xuất chưởng lực uy mãnh như vậy mà không đánh lui được đối phương thì kinh hãi cũng không ít, nàng kêu một tiếng rồi thi triển thế Dảo Thái Liên Hoa Bộ, thu chưởng lui bước. Tả thủ của nàng liền xuất ra, hai ngón tay giữa điểm vào cổ tay Giang Hải Phong, còn Giang Hải Phong chẳng những kinh ngạc trước thân thủ của đối phương mà còn không nhẫn tâm đả thương nàng. Lúc này thấy ngọc chỉ của nàng điểm tới thì chàng mỉm cười, hữu thủ trầm xuống, ngũ trảo hướng lên trên, bạch y thiếu nữ buột phải thu chiêu lui bước.
Lần này nàng lui bốn năm bước mới trụ lại được, sắc diện ửng hồng, đôi mày liễu chau lại tựa như vừa kinh hãi vừa phẫn nộ. Nàng nói:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể thắng được ta chăng?
Giang Hải Phong chỉ cười cười mà không nói gì, bạch y thiếu nữ liếc nhìn Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng đứng bên cạnh, thần thái của nàng chợt lộ vẻ hổ thẹn, thực ra thì lúc này nàng đã ở vào thế không thể hạ đài rồi. Bởi lẽ, trước đó nàng đã xuất đại ngôn, bây giờ chẳng có lý nào chưa thắng mà rút lui. Do vậy, nàng nghiến răng quát lớn:
- Tiếp chưởng!
Thân hình nàng tung lên không trung cùng lúc với tiếng quát, thân pháp uyển chuyển như thiên hạc, đợi đến lúc gần tiếp cận với đỉnh đầu của Giang Hải Phong thì tả chưởng bỗng nhiên đẩy mạnh ra.
Giang Hải Phong cảm thấy một luồng kình lực uy mãnh chụp xuống đầu, chàng biết thiếu nữ này vì nóng lòng tranh thắng nên vận hết nội lực xuất ra, do đó trong lòng chàng cũng thầm kinh động.
Tuy nhiên, chàng cười nhạt và thầm nghĩ:
- “Cô nương này thật to gan, nếu ta làm cho cô ta té ngã xuống đất thì e rằng cô ta sẽ lập tức xuất một chưởng liều mạng nữa.” Nghĩ thế, nhưng chàng và bạch y thiếu nữ vốn vô oán vô thù, làm sao chàng có thể hạ độc thủ.
Chàng quát lớn:
- Nha đầu không biết lợi hại.
Theo tiếng quát thì nửa thân người chàng cũng ngửa ra sau, song chưởng án giữa ngực mà đẩy lên. Đây chính là công phu Lưỡng Cực Thần Công mà chàng đã ngày đêm khổ luyện suốt mười năm trên hoang đảo.
Song chưởng xuất ra với một cương một nhu theo thế Vi Đà Bống Chử (đuôi lạc đà nâng cái chày), chưởng lực của bạch y thiếu nữ chưa xuống tới đích thì đã bị một đạo kình khí từ dưới đẩy lên. Lực đạo của luồng kình khí này uy mãnh đến độ có thể làm ngưng huyết mạch và khiến cho lục phủ ngũ tạng hoàn toàn vỡ nát. Bạch y thiếu nữ cậy thân võ công hơn người, hành tẩu giang hồ khinh thị thiên hạ nhưng đây là lần đầu tiên nàng lãnh giáo thử công phu huyền nguyên nội khí của Giang Hải Phong. Do vậy mà nhất thời hồn xiêu phách tán, kinh hãi không thôi.
Chợt nghe Giang Hải Phong khẽ quát:
- Đi!
Thân hình của bạch y thiếu nữ lập tức bay lên như một quả cầu.
Giang Hải Phong bất giác kinh ngạc, chàng buộc miệng nói:
- Không xong rồi!
Lời chưa dứt thì chàng tiến bước lên trước, song thủ giật mạnh ra sau nhằm kiềm chế hai đạo Lưỡng Cực Thần Công lại. Nhờ thế mà bạch y thiếu nữ lộn người lên trên không trung một vòng rồi nhẹ nhàng hạ thân xuống đất. Tuy nhiên, nàng phải lui ra sau bảy tám bước rồi mới trụ thân lại được.


Nhất thời đôi mắt hạnh của nàng tròn xoe, hoa dung thất sắc, chiếc khăn lụa cột tóc cũng bung ra và rơi xuống đất.
Nàng ngẩn người nhìn Giang Hải Phong, ngực thở phập phòng, một lời cũng không nói ra được.
Giang Hải Phong cung thủ, cúi người nói:
- Công phu của cô nương khiến người ta bái phục, nhưng xin cô nương chớ trách tại hạ nhất thời lỡ tay.
Thiết Chưởng Hắc Ưng bên cạnh quan chiến nhưng dường như cũng hoa cả mắt.
Lão đã sống đến chừng này tuổi nhưng chưa từng trông thấy thứ công phu ảo diệu như của Giang Hải Phong. Xem đến đây thì lão không kềm chế được nên vỗ tay reo lên:
- Tuyệt... tuyệt lắm...
Lão quét mục quang nhìn qua bạch y thiếu nữ và nói tiếp:
- Thế nào? Cô nương ngươi có chịu quỳ gối khấu đầu chưa?
Giang Hải Phong gượng cười, nói:
- Lâu tiền bối chớ ép người thái quá, chúng ta đi thôi!
Chàng nhìn qua thiếu nữ, cung thủ chào và nói:
- Tái kiến!
Nói đoạn chàng dắt ngựa bỏ đi. Lâu Vân Bàng liếc nhìn bạch y thiếu nữ đang đứng như trời trồng, lão cười hì hì rồi cũng cất bước.
Nhưng chưa đi được mấy bước thì bỗng nhiên nghe thiếu nữ bất khóc, nàng nói:
- Ngươi... ngươi quay lại đã!
Lâu Vân Bàng quay lại và chau mày hỏi:
- Ngươi còn có chuyện gì nữa?
Ngọc diện của bạch y thiếu nữ đã đẫm lệ, nàng liên tục dậm chân và nói:
- Lão nhân không biết xấu mặt. Ai gọi lão?
Lâu Vân Bàng cười hì hì, nói:
- Phải! Phải! Không gọi ta thì thôi. Nhưng cô nương ngươi khóc rồi đấy, không gọi ta thì bọn ta đi vậy.
Bạch y thiếu nữ trừng mắt nhìn lão và lớn tiếng nói:
- Lão bớt nói lại có được không? Nói cho lão biết, mười người như lão cũng không phải là đối thủ của bổn cô nương. Lão còn lên mặt nữa à?
Vừa nói vừa nhỏ lệ, lệ mới nối lệ cũ, cứ thế mà thành dòng rơi xuống. Giang Hải Phong thấy vậy thì bất giác ngớ người. Xưa nay chàng ít giao du với nữ nhân, đặc biệt là đối với tình huống một thiếu nữ đang khóc trước mặt thì quả thật là chàng chẳng có biện pháp gì để ứng phó. Vì thế, đương thời chàng chỉ lấy mắt mà nhìn, tuyệt không có cử động hoặc lời nói nào. Lúc thiếu nữ và Lâu Vân Bàng đối đáp thì chàng vội quay mặt nhìn qua nơi khác. Bạch y thiếu nữ liền nói lớn:
- Ta gọi ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không?
Giang Hải Phong chẳng biết làm thế nào nên đành quay lại, chàng gượng cười, nói:
- Thắng bại vốn là chuyện bình thường của con nhà võ, huống hồ cô nương còn chưa thọ thương gì...
Thiếu nữ xen vào nói:
- Đương nhiên là chưa thọ thương! Ngươi cho rằng đánh được người là xong chăng? Đâu dễ dàng như thế!
Giang Hải Phong ngớ người, chàng liếc nhìn Lâu Vân Bàng đứng bên cạnh rồi ấp úng nói:
- Kỳ quái! Thế này nghĩa là sao?
Bạch y thiếu nữ bước tới trước và nói:
- Kỳ quái cái con khỉ!
Lời vừa dứt thì bỗng nhiên ngọc diện của nàng đỏ bừng lên, câu nói của nàng cũng khiến Lâu Vân Bàng phá lên cười ha ha.
Giang Hải Phong đưa tay ra hiệu cho Lâu Vân Bàng im lặng rồi nói:
- Cô nương có điều gì, xin cứ từ từ nói, không cần khẩn trương!
Bạch y thiếu nữ ngước nhìn Giang Hải Phong một lúc rồi nói:
- Ngươi hãy nói cho ta biết danh tánh và nơi cư trú, ta sẽ đi tìm ngươi. Đừng tưởng như thế là xong.
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Cô nương và tại hạ vô thù vô oán, việc gì phải làm thế?
Bạch y thiếu nữ trừng mắt hạnh, nàng cố nén tức giận và cười nhạt, nói:
- Ai nói vô thù vô hận? Giữa chúng ta là đại thù đại hận.
Giang Hải Phong vẫn tỏ ra thản nhiên, chàng nói:
- Tại hạ là Giang Hải Phong, quanh năm lang bạc kỳ hồ sông biển, không có nơi ở nhất định, vì thế cô nương cũng không tìm ra tại hạ đâu.
Bạch y thiếu nữ liền hỏi:
- Bây giờ ngươi định đi đâu?
Giang Hải Phong suy nghĩ một lát rồi mỉm cười, nói:
- Tại hạ thấy hình như cô nương rất không cam tâm chịu thua. Thế này nhé, nếu cô nương nhất định muốn báo thù thì một tháng sau hãy đến Giang Nam tìm tại hạ.
Nhất định tại hạ sẽ ở đó chờ cô nương.
Thiếu nữ mặc nhiên nhìn chàng một hồi lâu rồi mới gật đầu, nói:
- Ta nhất định sẽ đi, ta cũng định đi Giang Nam đây.
Giang Hải Phong lấy làm kỳ quái, chàng nói:
- Cô nương cũng định đi Giang Nam à? Chuyện này sao lại khéo thế.
Thiết Chưởng Hắc Ưng cười ha ha rồi xen vào:
- Đại cô nương, lão phu thấy đủ rồi đấy. Tục ngữ nói không đánh không biết nhau, ngươi đánh lão phu cũng xem như đã mất mặt, còn vị lão đệ này tuy đánh bại ngươi nhưng ngươi cũng chưa đến nỗi mất mặt, hà tất phải như thế.
Lão cười ha ha một tràng rồi nói tiếp:
- Được rồi! Chúng ta kết giao bằng hữu nhé.
Thiếu nữ liền nói:
- Ai kết giao bằng hữu với lão? Lão hãy bớt khai khẩu chút đi.
Lâu Vân Bàng cười hì hì, lão nói:
- Không kết giao với lão phu thì hãy kết giao với Giang lão đệ vậy, ta nói cho đại cô nương biết, người ta là thiếu niên kỳ hiệp, đại anh hùng đỉnh thiên lập địa đấy.
Bạch y thiếu nữ nghe vậy thì bất giác liếc nhìn Giang Hải Phong.
Giang Hải Phong liền nói:
- Lâu tiền bối, lão nói đùa quá nhiều rồi, chúng ta đi thôi.
Lâu Vân Bàng nghiêm túc nói:
- Cô nương, bọn lão phu phải đi đây, theo lão phu thấy thì cũng nên bỏ qua chuyện này. Kỳ thực, tất cả đều do lão phu mà ra...
Lão ngừng lại hắng giọng rồi nói tiếp:
- Nếu cô nương nhất định muốn báo thù thì có thể đến Sơn Tây tìm lão phu, phần lớn thời gian lão phu đều ở đó. Ngươi chỉ cần hỏi Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng thì nhất định sẽ tìm được lão phu.


Dường như bạch y thiếu nữ không để ý đến những lời của lão, đôi mắt thơ ngây của nàng vừa u buồn vừa ai oán, nàng nhìn Giang Hải Phong cũng với thần thái vừa bi thương vừa phẫn nộ. Lâu Vân Bàng nói xong nhưng nàng không có chút phản ứng, dưới mắt một nhân vật lão luyện giang hồ thì tình cảnh này khiến lão hiểu ra ngay. Lão thầm nghĩ:
- “A! Thì ra là chuyện này. Cô nương này trông thanh tú như vậy, nếu thay đổi trang phục thì nhất định sẽ là nguyệt thẹn hoa nhường, đủ để làm say đắm vị Giang lão đệ của ta. Nhưng nếu ta có thể thành toàn cho bọn họ...” Nghĩ đến đây thì trong lòng lão bất giác vui mừng khôn tả, lão gật đầu và nói:
- Cô nương, lão phu nói đã nửa ngày rồi, cô nương có nghe thấy gì không?
Bạch y thiếu nữ ngẩn người, nàng ấp úng nói:
- Ai... Ai thèm nói chuyện với lão... Nhưng dù sao thì bổn cô nương cũng sẽ không bỏ qua cho hai người đâu.
Miệng nói nhưng mắt vẫn nhìn như dán vào Giang Hải Phong, hồi lâu sau nàng mới quay người đi về phía con bạch mã của mình.
Lâu Vân Bàng hắng giọng nói:
- Cô nương nhớ đấy nhé, vị lão đệ của ta sẽ đợi cô nương ở Giang Nam, hắn kêu bằng Giang Hải Phong, thanh danh sẽ nhanh chóng lan truyền khắp giang hồ, cô nương chỉ cần hỏi là biết ngay.
Bạch y thiếu nữ vẫn không quay đầu lại, nàng cười nhạt rồi nói:
- Bổn cô nương không quan tâm đến chuyện đó.
Lâu Vân Bàng lại lớn tiếng nói:
- Này! Cô nương ngươi hỏi danh tánh của bọn ta, bọn ta cũng phải hỏi danh tánh của cô nương ngươi, đến khi đó có thể bọn ta sẽ đi tìm cô nương ngươi đấy.
Giang Hải Phong bất giác chau mày, chàng định ngăn Lâu Vân Bàng, nhưng lại thấy bạch y thiếu nữ vốn đã chuẩn bị lên ngựa, song nghe nói thế thì nàng lập tức quay người. Vẻ mặt không còn giận dữ mà rạng rỡ hẳn lên, đôi mắt hồ thu nhìn Giang Hải Phong không rời.
Lâu Vân Bàng cười thầm và nghĩ:
- “Khá khen cho tiểu nha đầu ngươi. Ta hỏi ngươi mà ngươi lại nhìn hắn. Được rồi, phen này thì người làm mai nhất định phải là ta rồi.” Nghĩ đoạn lão giả vờ cười nhạt rồi nói:
- Cô nương ngươi có dám nói tên họ cho bọn ta biết không?
Bạch y thiếu nữ vẫn không nhìn qua lão, nàng nhìn Giang Hải Phong với ánh mắt đầy tình ý, hồi lâu sau mới khẽ cười và cất giọng đọc:
Ngọc Thụ Nguyên Bản Thực Thiên Sơn Xuân Hoa Thu Nguyệt Cảnh Độc Lân Chỉ Vì Tự Phụ Chi Diệp Mậu Hà Kham Tục Mộc Cộng Thu Thiên?
Nàng thuận miệng đọc bốn câu rồi tung người lên ngựa, phóng đi như bay trên con đường nhỏ xuyên qua rừng trúc.
Giang Hải Phong và Lâu Vân Bàng còn đang ngớ người thì bạch y thiếu nữ đã quay ngựa lại, nàng cười nhạt rồi nói:
- Giang Hải Phong, ngươi đừng tự cho là ghê gớm, hãy xem ám khí của ta đây.


Miệng nói tay vung, chỉ nghe một tiếng “vù” xuyên qua không trung, theo đó là một mũi tên nhỏ bay về phía Giang Hải Phong. Giang Hải Phong vốn đang phán đoán hàm ý trong bốn câu thơ của cô ta, bỗng nhiên thấy đối phương quay lại và phát ám khí về phía mình thì bất giác cả kinh. Chàng cười nhạt một tiếng và xuất hữu thủ, dùng hai ngón tay trỏ và giữa kẹp bắt mũi tên một cách nhẹ nhàng.
Bạch y thiếu nữ không chờ đối phương có phản ứng, nàng thấy Giang Hải Phong bắt được mũi tên của mình rồi thì lập tức giục ngựa phóng đi, lần này là đi thật.
Lâu Vân Bàng nhìn theo một lúc rồi vò đầu bứt tai, nói:
- Cô nương này thật là kỳ quái. Ta hỏi danh tánh cô ta là gì thì cô ta lại đọc bốn câu thơ. Trước khi đi lại còn bắn ngươi một mũi tên.
Giang Hải Phong mỉm cười, nói:
- Lão hà tất phải thắc mắc nhiều như thế.
Nói đoạn chàng đưa mũi tên lên xem, đây là loại tên được chế bằng đồng thuần chất, phần đuôi có gắn hai chiếc lông chim, trông rất tinh xảo và cũng khá có phân lượng. Nhìn kỹ thì thấy thân tên có ba chữ triện rất nhỏ, nếu không tinh mắt thì e rằng khó nhận ra được, đó là ba chữ:
Tần Tử Linh!
Giang Hải Phong chợt kinh động, chàng vội lật qua mặt bên kia của mũi tên thì thấy có bốn chữ:
Tái Ngoại Phi Hồng!
Xem đến đây thì Giang Hải Phong đã hiểu rõ, không cần hỏi cũng biết, danh tánh của cô ta là Tần Tử Linh, còn bốn chữ Tái Ngoại Phi Hồng rất có thể là ngoại hiệu của cô ta.
Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng thấy Giang Hải Phong ngắm nhìn mũi tên đến phát ngẩn người ra thì bất giác lão cũng động lòng hiếu kỳ, thế là lão bước lại và mỉm cười, nói:
- Ám khí gì vậy?
Giang Hải Phong hơi đỏ mặt, chàng vội cất mũi tên vào người. Chàng không muốn để Lâu Vân Bàng thấy mũi tên này, bởi lẽ chàng sợ lão lại nói đùa. Đồng thời chàng cười cười và nói:
- Chỉ là một mũi tên bình thường mà thôi.
Lâu Vân Bàng nheo mắt, cười hì hì, lão thừa biết tất có danh tự trên mũi tên, tuy nhiên lão không muốn nói toạc ra. Lão nhìn Giang Hải Phong rồi cười cười một cách ngây ngô, sau đó mới hỏi:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có nghe đoạn thơ cô ta vừa đọc không?
Giang Hải Phong gật đầu.
Lâu Vân Bàng buột miệng đọc lại:
Ngọc Thụ Nguyên Bản Thực Thiên Sơn Xuân Hoa Thu Nguyệt Cảnh Độc Lân Chỉ Vì Tự Phụ Chi Diệp Mậu Hà Kham Tục Mộc Cộng Thu Thiên?
Đọc xong thì lão phá lên cười ha ha rồi nói:
- Thế nào, phải mấy câu này không?
Giang Hải Phong ngầm kinh ngạc, không ngờ lão ta lại nhớ rõ ràng như vậy, chàng mỉm cười, nói:
- Một chút cũng không sai. Chúng ta đi thôi!
Nói đoạn chàng dắt ngựa đi vào con đường mòn trong rừng trúc.
Lâu Vân Bàng vội gọi con đại ưng của lão rồi vừa đi lão vừa nói:
- Giang lão đệ, lão phu là người thô tục, đọc sách không nhiều, ngươi lại là người có học, ngươi thử nói xem, trong bốn câu thơ của cô ta muốn nói gì vậy?
Giang Hải Phong đã sớm hiểu hàm ý trong bốn câu thơ này, bây giờ nghe hỏi thì bất giác cười nhạt, nói:
- Bài thơ này chẳng qua là tự thuật lai lịch và nguyện vọng của cô ta mà thôi.
Lâu Vân Bàng ngạc nhiên, lão nói:
- Sao ngươi biết như thế?
Giang Hải Phong cười và nói:
- Rất đơn giản, giải thích cho lão nghe cũng không sao.
Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Câu “Ngọc Thụ Nguyên Bản Thực Thiên Sơn” là ý nói cô ta xuất thân ở Thiên Sơn, rất có thể là cô ta học võ công từ nhỏ ở Thiên Sơn.
Lâu Vân Bàng vỗ tay, nói:
- Đúng, một chút cũng không sai, lão đệ ngươi khá lắm.
Giang Hải Phong mỉm cười, nói tiếp:
- Câu thứ hai là nói lên cảnh cô đơn buồn tẻ của cô ta ở Thiên Sơn.
Thiết Chưởng Hắc Ưng nghe Giang Hải Phong nói thì cười hì hì và nói:
- Có lẽ là cô nương này muốn xuất giá rồi. Lão đệ, ngươi giải thích tiếp hai câu sau thử xem.
Giang Hải Phong nói:
- Câu thứ ba và thứ tư càng dễ hiểu, “Chỉ Vì Tự Phụ Chi Diệp Mậu, Hà Kham Tục Mộc Cộng Thu Thiên”. Chẳng qua là nói nàng luôn tự phụ, không thể cam tâm chịu an bày như những nữ nhân bình thường, do đó mới rời Thiên Sơn đến Trung Nguyên.
Thiết Chưởng Hắc Ưng lắc đầu, mỉm cười, nói:
- Ta thấy hai câu cuối hình như có chút ý chờ đợi một lang quân, chỉ có điều tầm mắt của cô nương này rất cao mà thôi.
Bấy giờ Giang Hải Phong mới vỡ lẽ, thì ra Lâu Vân Bàng này đã hiểu tất cả, chẳng qua là lão giả vờ hồ đồ trước mặt mình mà thôi. Chàng gượng cười, nói:
- Có thể là như vậy, nhưng chuyện đã qua rồi, chúng ta không cần bàn thêm nữa, chúng ta mau lên đường thôi.
Lâu Vân Bàng cười hì hì nói:
- Lão đệ ngươi chớ vội, nơi cần đến đã ở ngay trước mắt rồi.
Lão chỉ tay về phía trước và nói tiếp:
- Này, ngươi không nhìn thấy gì sao? Ba chữ đại tự Thanh Châu Phủ đấy.
Giang Hải Phong ngẩng đầu nhìn lên, chàng thấy xa xa có bức tường thành mờ nhạt nhưng chẳng thấy ba chữ Thanh Châu Phủ nào cả.
Bỗng nhiên nghĩ đến nhiệm vụ của chuyến đi này nên chàng chau mày nói:
- Lâu tiền bối, tiền bối là tay lão luyện trong chốn giang hồ, lão có biết trên giang hồ có nhân vật nào kêu bằng Tả Nhân Long không?
Lâu Vân Bàng buột miệng hỏi lại một lần nữa, sau đó lão suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, nói:
- Không biết! Nhân vật đó là người ở phương nào?
Giang Hải Phong lắc đầu, nói:
- Tại hạ cũng không rõ, rất có thể là người ở Giang Nam.
Lâu Vân Bàng trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
- Lão phu cũng không rõ lắm, nhưng chẳng phải lão đệ ngươi định đi Giang Nam đó sao? Ta phải nói cho ngươi biết, Giang Nam là nơi nhân tài xuất hiện, kỳ nhân dị sĩ rất nhiều.
Lão cười cười rồi nói tiếp:
- Nhưng lão đệ ngươi có một thân công phu như vậy thì đến bất kỳ nơi nào cũng không lo sợ.


Giang Hải Phong thản nhiên, nói:
- Cũng chưa chắc như vậy, nên biết trong võ lâm còn có nhiều kỳ nhân ẩn sĩ, anh hùng còn có anh hùng, với chút bản lãnh của tại hạ thì có đáng gọi là gì trong mắt những vị dị nhân ẩn sĩ?
Lâu Vân Bàng thầm tán thưởng, lão thật sự khâm phục sự khiêm tốn của thiếu niên trước mặt, lão cười ha ha rồi nói:
- Lão đệ, ngươi quá khách khí rồi, những người có được khí lượng như vậy thì tiền đồ của ngươi từ nay về sau sẽ mở ra vô hạn.
Giang Hải Phong chỉ mỉm cười, chàng không quen với những lời tâng bốc của người khác đối với mình, do vậy mà nhất thời chàng cảm thấy Lâu Vân Bàng này hơi lắm chuyện.
Hai người đi một đoạn nữa thì đã thấy có người đứng trên lầu của cửa thành, cạnh đó quả nhiên có ba chữ lớn:
Thanh Châu Phủ. Dưới cửa thành có nhiều du khách ra ra vào vào, bước nối bước liên miên bất tuyệt.
Giang Hải Phong từ nhỏ sống cô độc trên hoang đảo, bình thời chỉ biết gió núi sóng biển, chưa từng tiếp xúc với nơi thị thành náo nhiệt, do vậy mà từ khi vào Trung Nguyên, tai nghe mắt thấy sự náo nhiệt với nhiều trò đời của con người thì trong lòng đã sớm có ý chán ghét. Lúc này thấy trước mắt là nơi đông người thì chàng chau mày, tỏ vẻ khó chịu.
Lâu Vân Bàng mỉm cười, nói:
- Vì nha môn mất những vật gì đó nên nơi này ngay cả ban ngày cũng có quan nhân tra xét rất gắt, nếu bình thường thì ra ra vào vào thì thường thường không ai hỏi tới.
Giang Hải Phong ngẩn người, chàng nói:
- Nói vậy há chẳng phiền phức lắm sao? Trên người tại hạ còn mang theo binh khí.
Lâu Vân Bàng nói:
- Ngươi và ta cứ yên tâm, nghe nói tặc nhân là một kẻ thấp lùn, trên đầu có bướu, bọn quan nhân chỉ muốn bắt người như thế mà thôi.
Nghe vậy thì Giang Hải Phong cũng yên tâm. Hai người vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến cổng thành, nơi này có nhiều hành nhân xếp hàng để qua từng người một. Hai bên thành có bảy tám tên quan binh, quan sát rất kỹ từng hành nhân một.
Giang Hải Phong và Lâu Vân Bàng đành phải xếp hàng để vào thành, bộ dạng kỳ quái của Giang Hải Phong bất giác khiến bọn quan binh để ý. Bởi lẽ mọi người đều bện tóc hoặc búi tóc lên cao, chỉ một mình chàng là xõa tóc, sau đó bọn chúng tưởng chàng là đạo sĩ nên để cho đi qua.
Cả hai đều đói khát nên vội tìm đến tửu quán.
Vì luôn nghĩ đến sự an nguy của Tịch Ti Ti nên Giang Hải Phong định bụng là tạm lưu lại Thanh Châu phủ một ngày để thăm dò tung tích Tả Nhân Long. Tất nhiên là Lâu Vân Bàng không chút dị nghị, thế là hai người tìm đến trọ tại khách điếm kêu bằng Lão Phúc An ở phía đông thành. Đây là khách điếm lớn nhất trong thành, phòng rộng và được bài trí rất thanh nhã.
Sau bữa cơm tối thì Giang Hải Phong vào phòng chải tóc, vì để tránh phiền phức không đáng nên chàng nghe theo lời đề nghị của Lâu Vân Bàng, bện tóc giống như mọi người.
Đợi đến lúc bện tóc xong, nhìn mình trong gương đồng thì cơ hồ Giang Hải Phong không còn nhận ra mình. Lâu Vân Bàng lại cười hì hì và tán tụng:
- Như thế trông lão đệ ngươi càng anh tuấn hơn trước.
Giang Hải Phong cảm thấy chuyện bện tóc tuy là bất đắc dĩ nhưng quả thực cũng chẳng có ảnh hưởng gì. Thế là chàng lên gường ngồi vận công điều khí.
Lâu Vân Bàng không dám làm kinh động nên đưa con đại ưng đi ra ngoài. Đối với lão mà nói, việc kết giao với một thiếu niên có võ nghệ cao cường như Giang Hải Phong là một chuyện đại khoái. Do đó, lão đã quyết tâm theo Giang Hải Phong đi Giang Nam một chuyến. Còn Giang Hải Phong, chàng cũng không có lý do gì cự tuyệt lòng nhiệt tình của vị bằng hữu vong niên chân thành trực tính này. Vả lại Thiết Chưởng Hắc Ưng là người từng trải nhân tình thế thái nên tất sẽ là người đồng hành tốt đối với Giang Hải Phong trên đường đi.


Thiết Chưởng Hắc Ưng Lâu Vân Bàng đưa con đại ưng ra khỏi khách điếm rồi hòa vào dòng người qua lại trên đường đạo quan. Bộ dạng của lão rất kỳ quái nhưng lão chẳng để ý tới, áo banh ngực để lộ làn da đen bóng, bím tóc quấn vào cổ, trên dính đầy mồ hôi và cát bụi, đôi giày vải rách toạc trước mũi, để lộ mấy ngón chân đầy cát bẩn.
Lão đi trong đám đông mà miệng luôn quát:
- Này! Mọi người tránh ra, cẩn thận một chút, chim của ta có thể mổ người đấy.
Ai thấy lão cũng đều vội vàng tránh xa, thứ nhất là sợ con đại ưng trên vai lão, thứ đến là sợ thân hình dơ bẩn của lão, không may chạm vào thì thật là xúi quẩy.
Nhưng Lâu Vân Bàng vẫn an nhiên tự đắc, nơi nào có náo nhiệt thì lão đến nơi đó, trước mặt có một nơi bán bánh bao, người vây quanh không ít, lão cũng đi tới và lớn tiếng nói:
- Này! Tiểu nhị, hãy chào chim của ta một tiếng.
Nói đoạn lão chen vào trong và tiếp:
- Bán cho ta một cái bánh bao nóng, đút cho chim của ta ăn.
Tên bán bánh bao giật thót người, đây là lần đầu tiên hắn thấy một con chim ưng lớn như thế. Hắn vội vội vàng vàng gói bánh đưa cho Lâu Vân Bàng trước. Lâu Vân Bàng lấy bánh bao cho con đại ưng ăn, vừa định quay trở ra thì bỗng nhiên lão thấy một tiểu tử đội mũ rộng vành, đứng bên cạnh nhìn lão chăm chăm. Trước ngực tiểu tử này có dán một miếng cao, thân hình ốm yếu, sắc diện xanh xao, giày vải dưới chân cũng rách toác. Toàn thân hắn cũng dơ bẩn chẳng khác gì Lâu Vân Bàng.
Đồng bệnh tương lân, anh hùng mộ anh hùng, Lâu Vân Bàng thấy dáng vẻ của tiểu tử kia như vậy thì bất giác chú ý đến hắn.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com