watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:13:0730/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 60-70 - Trang 20
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 60-70
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Tất cả các trang
Trang 20 trong tổng số 21

 

Hồi 70-1: Quỷ Khí Chập Trùng

Thiết Hoa Nương bỗng giật mình, Châu Lệ Nhi chưa dứt câu, đèn nơi vách vụt tắt phụt.
Tuy đèn không sáng, song có còn hơn không, đèn tắt rồi, lòng địa đạo tối om om, khí lạnh theo bóng tối bốc lên làm cho mọi người phải ớn xương sống.
Nhưng nơi góc phía trước mắt còn một ngọn đèn, mọi người đều chạy về phía đó.
Ngờ đâu khi mọi người chạy đến nơi, ngọn đèn đó cũng tắt luôn.
Bay giờ thì bóng tối phủ quanh họ hoàn toàn. Họ chơi vơi trong vùng tối đó, không còn biết lối ra, địa đạo mà họ cho là dài, bây giờ trong cảm tưởng họ thấy dài vô tận, dài mông lung...
Chưa ai nói lên một tiếng nào, họ như cứng người trong hãi hùng kinh khiếp.
Lâu lắm Châu Lệ Nhi mới thỏ dài thốt :
- Nếu bây giờ có ai bán dầu, tôi dám mua hai lượng bạc một vọt nhỏ!
Hải Đông Thanh cất tiếng :
- Tại hạ có mồi đánh lửa trong mình đây!
Du Bội Ngọc trầm giọng :
- Mồi đánh lửa phỏng cháy được bao lâu?
Hải Đông Thanh đáp :
- Tại hạ xử dụng qua vài lần, bây giờ còn có thể tri trì nửa khắc thời gian!
Châu Lệ Nhi cao giọng :
- Lấy ra gấp! Biết đâu trong khoảng thời gian ngắn đó, chúng ta tìm được lối ra?
Du Bội Ngọc hỏi :
- Giả như khồng tìm được?
Châu Lệ Nhi giật mình :
- Thì cứ tìm thử, đến đâu hay đến đó!
Du Bội Ngọc tiếp :
- Không thể làm thử! Mồi lửa đó là vật tối cần thiết hiện tại, chúng ta không thể phí phạm vô ích! Giả như có kẻ nào đó xuất hiện, động thủ với chúng ta, mà mồi lửa lại được xử dụng hết, chúng ta làm sao thấy đường mà chống trả?
Châu Lệ Nhi thốt :
- Vậy thì... ít nhất chúng ta cũng có thể lùi lại...
Du Bội Ngọc lắc đầu :
- Cũng không lùi lại được nữa!
Châu Lệ Nhi cau mày :
- Tại sao?
Du Bội Ngọc giải thích :
- Địa đạo này quanh quanh co co, phức tạp vô cùng, chúng ta đi tới mãi, rồi cũng trở về chỗ chũ thôi! Lối vào cũng là lối ra đó, có lui về cũng như đi tới, rốt cuộc rồi trở về cái chỗ khởi đi!
Thiết Hoa Nương hấp tấp hỏi :
- Mấy ngọn đèn đó, do kẻ nào cố ý thổi tắt?
Châu Lệ Nhi hỏi lại :
- Cô nương có thấy kẻ ấy chăng?
Thiết Hoa Nương lúng túng :
- Không thấy... nhưng... tôi... nhưng...
Châu Lệ Nhi cười một tiếng :
- Cô nương tưởng rằng kẻ đó có phép ẩn thân?
Tuy cười một tiếng song nàng vừa nói ra vừa chụp nhanh bàn tay Du Bội Ngọc, nắm cứng.
Hải Đông Thanh thốt :
- Vô luận làm sai, chúng ta cũng chẳng thể đứng mãi tại đây chờ bất trắc!
Châu Lệ Nhi gật đầu :
- Đúng vậy! Giả như bên ngoài, thì chúng ta còn chờ trời sáng, nhưng ở đây, quỷ khí trùng trùng, chỉ có đêm mà khômg có ngày, làm gì chờ được? Mà chờ cái gì?
Du Bội Ngọc cất tiếng :
- Dù đi tới mà có quanh co trở lại chỗ cũ, cũng cứ đi, khi nào cần sẽ bật mồi lửa lên.
Châu Lệ Nhi hừ nhẹ :
- Nhưng đến lúc nào mới được gọi là lúc cần?
Du Bội Ngọc ấp úng :
- Việc đó...
Hải Đông Thanh thốt chận :
- Lần này thì tại hạ nhận là Châu... Châu cô nương nói phải đấy! Chúng ta cứ bật mồi lửa, đi tới, biết đâu khi mồi lửa chưa tàn, chúng ta tìm được lối ra?
Thiết Hoa Nương reo lên :
- Phải đó! Thà đánh liều, hoặc may hoặm rủi, như đánh một canh bạc với trọn số vốn, ở đây cũng không chắc gì có may, thà đi tới tìm cái may!
Hải Đông Thanh tiếp :
- Để cho chúng ta dễ hành động hơn, tại hạ nghĩ nên để ba chiếc rương này tại đây, khi nào tìm được lối ra rồi sẽ định liệu cách thức trở lại cứu họ...
Du Bội Ngọc không tán đồng ý kiến đó :
- Giả như chúng ta không tìm được...
Hải Đông Thanh thốt :
- Thì chỉ còn cách là chịu chết ngạt tại đây!
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc lâu :
- Tại hạ chẳng hiểu các vị làm thế là phải hay không phải, có điều... chủ ý của ba người, thế nào cũng hơn chủ ý của một người...Mồi lửa không chiếu sáng xa, nhưng trong bóng tối đêm lạnh lùng, có một điểm sáng là tinh thần con người thâm phấn khởi.
Du Bội Ngọc cầm mồi lửa, đi trước mở đường, họ phải đi gấp để tranh thủ thời gian.
Hải Đông Thanh dù bị thương, song nhờ Du Bội Ngọc dìu nên không đến đỗi lạc hậu.
Địa đạo dài quá, họ đi mãi vẫn chưa thấy gì.
Hải Đông Thanh vừa đi vừa nhìn mồi lửa, vụt thở dài :
- Chỉ sợ mồi lửa tận đến nơi rồi!
Mồi lửa lúc đó, từ xanh chuyển thành vàng.
Châu Lệ Nhi hậm hực :
- Tôi nghĩ, đáng giận cho người đời quá chừng, tại sao không dùng giấy chế y phục, nếu được như vậy thì lúc này mình có vật đốt lên, nối chuyền ngọn lửa mãi mãi...
Du Bội Ngọc bổng nhớ lại quyển sổ không chữ chàng còn cất nơi mình.
Quyển sổ đó, Du Phóng Hạc đã bất chấp sanh mạng của nhiều người, lao tâm tiêu tứ để tìm cho kỳ được, hẳn phải có giá trị lắm.
Chàng cũng hiểu, có loại mực, viết lên chẳng thấy nét, song đem nhúng nước, chữ rạng lên, chàng cũng có thử nhúng trong nước rất lâu nhưng chẳng thấy chữ gì cả.
Tuy biết là vật có giá trị, song tìm không ra cái giá trị đó thì giữ mãi làm gì cho hận?
Nếu bây giờ đem ra đốt lên, dù chẳng tri trì được bao lâu thời gian, tuy có còn hơn không.
Chàng liền lấy ra đốt lên.
Ngờ đâu quyển sổ đó không cháy!
Trái lại, dưới sức nóng của mồi lửa, những trang giấy trắng lại có chữ hiện lên rõ rệt.
Những chữ đầu tiên hiện ra trong ánh mắt của Du Bội Ngọc, phảng phất như tên người.
Chính vừa lúc đó, mồi lửa tắt.
Châu Lệ Nhi kêu lên :
- Tại sao... tại sao Du huynh không đốt được giấy?
Du Bội Ngọc cố dằn cơn xúc động :
- Giấy ướt đốt không cháy!
Thiết Hoa Nương cao giọng :
- Ướt? Tại sao ướt?
Du Bội Ngọc đáp :
- Thấm mồ hôi!
Châu Lệ Nhi giật mình, nhanh trí phụ họa luôn :
- Trong giây phút này, ai không xuất hạn, người đó hẳn phải là gỗ đá!
Thiết Hoa Nương sợ hãi :
- Bây giờ không còn vật bắt lửa nữa, mình làm sao đây?
Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :
- Làm sao? Cô nương muốn làm sao? Ai bảo hai vị đồng ý dùng mồi lửa để soi đường đi tới?
Thiết Hoa Nương bối rối :
- Nhưng... nhưng... đó là chủ ý của cô nương mà?
Châu Lệ Nhi cao giọng :
- Ai bảo các vị theo chủ ý của tôi? Tại sao các vị không nghe theo Du Bội Ngọc? Dù có chết tại đây, cũng đáng đời cho các vị lắm!
Thiết Hoa Nương sững sờ, lâu lắm vẫn chư nói được.
Trong địa đạo bỗng có tiếng khóc nho nhỏ.
Thì ra Châu Lệ Nhi khóc.
Hải Đông Thanh lạnh lùng :
- Rất tiếc, nước mắt không phải là đèn, dù có hiệp nhau mà khóc cũng chẳng sáng nổi địa đạo!
Châu Lệ Nhi nhảy lên choi choi :
- Ai khóc? Cát hạ nói ai khóc? Tại sao tôi khóc? Mất không nhìn thấy gì, song còn đôi chân thì chúng ta còn đi được, còn ra được chứ?
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Đúng vậy! Ngu huynh dìu Hải bằng hữu, Châu muội nắm tay y đừng để rời nhau ra, lạc mất đấy!
Châu Lệ Nhi trầm giọng :
- Thà tôi nắm chân của y chứ không chịu nắm tay của y đâu!
Thiết Hoa Nương hỏi :
- Tôi nắm tay y, cô nương nắm tay tôi!
Châu Lệ Nhi buông gọn :
- Ừ!
Nàng đưa tay tìm Thiết Hoa Nương, nàng nắm đúng bàn tay vừa nhỏ, vừa mềm mại, nên đinh ninh là tay của Thiết Hoa Nương.
Ngờ đâu, Hải Đông Thanh bật cười :
- Cô nương nắm đúng chân chó đó!
Châu Lệ Nhi giật mình định buông tay, song vụt cười lên :
- Cát hạ nhận là chân chó, cũng được lắm!
Vừa khóc đó lại cười lên, nàng còn trẻ tính như vậy, ai nỡ hận nàng lâu?Du Bội Ngọc dò lần từng bước, nhận thấy địa đạo tuy thành hình, sonh vách và nhền còn nhan nhúa quá, chừng như người tạo ra đó, muốn cho gấp hoàn thành hơn là dọn cho láng.
Họ đi như vậy một lúc lâu, họ cùng muốn nói chuyện với nhau cho quên đo phần nào thực tại, song ai ai cũng băn khoăn vì địa đạo quá dài, ai ai cũng sợ không có lối ra, nên chẳng ao còn lòng dạ nào khơi chuyện được.
Ai ai cũng nghe uất muộn vô cùng.
Nhưng cái gì dồn nén quá lâu tất phải xì phải nổ, sau cùng rồi ai ai cũng nói, mạnh ai nấy nói, có lúc cả bốn người cùng nói lên một lượt.
Họ gây niềm hy vọng cho nhau khi họ hoàn toàn tuyệt vọng, dù niềm hy vọng cô căn cứ, cũng làm cho họ lên tinh thần được.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 77
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com