Người một tay đẩy xe một bánh, xe chở hai chiếc rương, cỡ rương của Tào Tử Anh. Thiết Hoa Nương lại bật cười sằng sặc. Châu Lệ Nhi trừng mắt: - Cái gì làm cho cô nương vui thế? Dương Tử Giang mỉm cười: - Lấy được chồng như tại hạ, tự nhiên phải vui! Châu Lệ Nhi hừ một tiếng: - Tôi chỉ sợ nàng mừng sớm quá! Thiết Hoa Nương chen vào: - Tại tôi thấy có việc đáng cười nên buộc phải cười! Châu Lệ Nhi trầm giọng: - Cái gì đáng cười? Thiết Hoa Nương bĩu môi: - Đường đường là một đại hiệp đất Giang Nam mà Vương Vũ Lâu lại đẩy xe! Có phải là chuyện đáng buồn cười không? Dương Tử Giang tặc lưỡi: - Bất quá, y lấy công chuộc tội! Thiết Hoa Nương cau mày: - Lấy công chuộc tội? Dương Tử Giang gật đầu: - Y có tài khóac lác, đến một Đường Ngọc mà cũng không thu thập nổi! Đáng lẽ y phải bị chặt nốt cánh tay còn lại đó! Xe đã đến tận vùng rào trúc. Vương Vũ Lâu đã trông thấy Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi trong nhà rồi. Y biến sắc mặt, song cố điểm một nụ cười thốt: - Không ngờ lại gặp Du công tử tại đây, hân hạnh quá! Thiết Hoa Nương cười ròn: - Các hạ chỉ nhận ra Du công tử chứ không nhận ra tôi à? Vương Vũ Lâu vừa đặt chân nơi ngưỡng cửa, ngẩng mặt trông thấy Thiết Hoa Nương,vội rút chân ra, mặt biến sắc xanh dờn. Y rung rung giọng kêu lên: - Quỳnh Hoa Tam Nương Tử! Thiết Hoa Nương gật đầu: - Các hạ nhớ dai đấy! Vương Vũ Lâu nhìn cánh tay áo không, buông lõng thõng, nở một nụ cười ghê rợn: - Cô nương đối quá tốt với tại hạ, khi nào tại hạ lại quên được? Thiết Hoa Nương điềm nhiên: - Bây giờ, tôi không còn là cô nương nữa! Tôi trở thành phu nhân rồi! Vương Vũ Lâu nhìn thoáng qua Du Bội Ngọc: - Du phu nhân? Thiết Hoa Nương lắc đầu. Dương Tử Giang mỉm cười: - Không phải là Du phu nhân mà là Dương phu nhân! Vương Vũ Lâu trợn ngược đôi mắt, lâu lắm y mới bình tĩnh trở lại, nghiêng mình điểm một nụ cười: - Mừng! Đáng mừng! Rồi y cao giọng: - Sao công tử không mời tại hạ một chén rượu? Dương Tử Giang gật gù: - Rượu mừng tự nhiên phải có! Nhưng thức nhắm lại hết, chỉ còn mứt kẹo thôi! Nếu các hạ không chê, xin dùng một miếng, rồi uống một chén rượu! Y lấy chén đũa đặt sẵn sàng. Chén đó, đũa đó, nếu Thiết Hoa Nương thì chắc chắn Vương Vũ Lâu không dám sử dụng. Nhưng Dương Tử Giang trao cho, Vương Vũ Lâu không hề nghi ngờ. Hơn nữa, y cho là một vinh dự đặc biệt. Cho nên y cảm tạ rối rít, rồi ngồi xuống mỉm cười, thốt: - Ăn mấy món này mà nhắm rượu, kể cũng ngon chán! Tại hạ xin phép vậy! Y cầm đũa gắp, gắp mứt kẹo thực sự. Y không tỏ vẻ gì đó phòng bị cả. Châu Lệ Nhi không khỏi mừng thầm, tuy nhiên cũng phải kỳ quái cho y. Vương Vũ Lâu là con hồ ly già, trước cuộc diện này, tại sao không mảy may cảnh giác? Tại sao y tín nhiệm Dương Tử Giang quá độ? Nếu Dương Tử Giang và Du Phóng Hạc không liên hệt mật thiết với nhau, thì làm sao y tin tưởng như vậy? Có thể là Du Phóng Hạc đã cho Vương Vũ Lâu biết nên tin cậy hoàn toàn nơi Dương Tử Giang! Mà Du Phóng Hạc là con người nhiều tâm cơ, nên tin được Dương Tử Giang, hắn cũng phải có nguyên nhân, bởi Dương Tử Giang thọat trung thọat phản, bất thường, khó lường được tâm địa!... Tại sao Du Phóng Hạc lại muốn cho tất cả phải tin Dương Tử Giang, để cho y giết lần giết mòn? Thực sự mối liên hệ giữa Du Phóng Hạc và Dương Tử Giang như thế nào? Tại sao đại hiệp quá tin tưởng y? Châu Lệ Nhi càng suy nghĩ càng nhức đầu! Dương Tử Giang hỏi: - Rương đó đúng như đã định không? Vương Vũ Lâu mỉm cười: - Dương công tử yên trí! Nhất định tại hạ không lầm đâu! Y uống một hớp rượu rồi tiếp: - Vừa tiếp nhận sự phân phó của công tử, tại hạ đi tìm Hải công tử ngay, Hải công tử trao chiếc rương liền. Tại hạ chưa kịp mở ra xem, lập tức lên đường đến đây phục lịnh công tử! Dương Tử Giang hỏi: - Hải công tử có trao thơ tin gì cho các hạ mang đến đây chăng? Vương Vũ Lâu đáp: - Hải công tử có nói, người vừa phát hiện ra một kẻ có hành tung bí mật, đáng nghi lắm, người phải theo dõi, tra phỏng cho rõ ràng. Do đó người không thể đến gặp Dương công tử trước mấy hôm được! Dương Tử Giang cau mày, trầm ngâm một lúc, đọan bật cười thốt: - Giao phó công tác vừa rồi cho các hạ, kể ra cũng là bất đắc dĩ lắm đó! Giả như các hạ còn điều gì phải làm sau này, cứ nói cho tại hạ biết! Tại hạ sẽ thi hành hộ cho! Vương Vũ Lâu sững sờ một phút: - Việc sau này? Dương Tử Giang điềm nhiên: - Các hạ đã trúng độc của Tỏa Hồn Cung rồi, còn tưởng là sống sót được nữa sao? Vương Vũ Lâu rung bắn người lên, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, hấp tấp hỏi: - Công tử... đùa đấy à? Dương Tử Giang trầm gương mặt đáp: - Ai đùa? Vương Vũ Lâu càng run người hơn, mặt biến sắc trắng nhợt, bất thình lình y co chân đá bay chiếc bàn, hét: - Minh chủ tín nhiệm công tử như thế nào? Công tử lại... lại... Có cái gì vướng nơi yết hầu y, y không nói được nữa. Bỗng y vung tay đánh một chưởng qua Châu Lệ Nhi. Thực ra y muốn đánh Dương Tử Giang, song tự biết mình không phải là đối thủ, nên chuyển hướng sang Châu Lệ Nhi. Y nghĩ, dù có chết cũng mang theo y một vài mạng người cho có bạn dưới tuyền đài. Y nhìn trừng trừng Dương Tử Giang, nhưng lại đánh sang Châu Lệ Nhi, điều đó không ai tưởng nổi. Và dĩ nhiên,y đánh với tất cả sự phẫn hận, chưởng lực phát ra mạnh lắm! Châu Lệ Nhi vốn chưa già dặn kinh nghiệm cho lắm, nên không làm sao phản ứng kịp thời. Nàng hết sức kinh hãi, chưa kịp né tránh. Nhưng Du Bội Ngọc đã tiến lên, vung chưởng trả lại liền. Một tiếng bình vang dội, hai chưởng lực chạm nhau, Vương Vũ Lâu bị tung bổng người lên, khi y rơi xuống, chất độc đã phát tác rồi. Mặt biến sắc như màu bạc, mường tượng có tô lên một lượt phấn. Dương Tử Giang nhìn qua Du Bội Ngọc cười nhẹ: - Các hạ đang lúc nguy hiểm khốn cùng, mà công lực còn thâm hậu như vậy, tại hạ lầm vì có ý định khinh thường các hạ? Thiết Hoa Nương phụ họa: - Ai thấy Du công tử thể chất văn nhã mà cho là yếu đuối là lầm to! Thực ra Du công tử có thần lực thiên sanh, trên giang hồ không có một ai sánh bằng. Châu Lệ Nhi còn sôi giận Vương Vũ Lâu đánh lén, song thấy y đã nhiễm độc mạnh rồi nên bỏ qua, hướng sang Dương Tử Giang hỏi: - Hai chiếc rương đó đựng gì? Dương Tử Giang mỉm cười: - Lần này tại hạ cũng để cô nương đoán thử xem! Y nhìn Châu Lệ Nhi rồi bật cười lớn: - Nói thế chứ nếu tại hạ không mở ra cho cô nương thấy, chắc cô nương sẽ mắng vang lên! Y bước tới mở nắp liền. Nắp rương vừa được mở ra, Châu Lệ Nhi kêu lên một tiếng lớn sững người!Trong rương cũng là người! Mà người là Cơ Linh Phong! Du Bội Ngọc vốn trầm tĩnh vẫn phải giật mình! Châu Lệ Nhi nhắm nghiền đôi mắt, mặt trắng nhợt, mê man trầm trầm. Ngày thường, nàng chỉ huy một số hào kiệt anh hùng, nàng xem người trong thiên hạ như nằm trọng trong bàn tay nàng, mặc tình nàng thao túng. Sao bây giờ lại có thể bị người chế ngự? Dương Tử Giang hỏi: - Du công tử nhận ra nàng? Du Bội Ngọc gật đầu, nhếch nụ cười khổ: - Tại hạ có biết nàng! Châu Lệ Nhi thở dài: - Nàng cũng là một tay nhiều tâm cơ, cao vũ công, Vương Vũ Lâu không thể là đối thủ của nàng, tại sao... Dương Tử Giang chận lời: - Các vị quên là hai chiếc rương này do Hải công tử gởi cho tại hạ sao? Châu Lệ Nhi chớp mắt, vụt kêu lên: - Nàng đã ước hẹn với bọn này gặp nhau tại Đường gia trang, sao lại bị Hải công tử bắt được? Hải công tử nào? Có phải là Hải Đông Thanh không? Dương Tử Giang hết sức kinh ngạc: - Cô nương biết Hải Đông Thanh? Châu Lệ Nhi cười nhẹ: - Đương nhiên! Còn các hạ? Các hạ cũng biết hắn? Dương Tử Giang mỉm cười: - Tại hạ biết hắn lúc tại hạ được một tuổi! Đến lượt Châu Lệ Nhi kinh ngạc: - Lúc một tuổi? Dương Tử Giang gật đầu: - Hắn là sư huynh của tại hạ! Châu Lệ Nhi sững sờ. Một lúc sau, nàng bật cười thốt: - Thảo nào các hạ và Hải Đông Thanh chẳng cùng có một tật giống nhau! Thì ra cả hai được đúc chung một lò! Nàng bật cười sằng sặc, không nói thêm gì nữa. Du Bội Ngọc thở dài: - Vũ công của Hải huynh, tại hạ từng thấy rồi, thảo nào Cơ cô nương chẳng bại! Chẳng hay hai vị có điều chi trách cứ Cơ cô nương? Dương Tử Giang lắc đầu: - Chẳng có gì cả! Bất quá, Du Phóng Hạc chỉ muốn đưa nàng trả về Sát Nhân Trang! Châu Lệ Nhi giật mình: - Không lẽ người như Hải Đông Thanh cũng làm chó săn cho Du Phóng Hạc? Dương Tử Giang mỉm cười: - Đã là một lò sản xuất ra mà cô nương! Tự nhiên phải giống nhau! Châu Lệ Nhi trầm giọng: - Các vị đã tuân lịnh Du Phóng Hạc như vậy, tại sao lại sát hại Vương Vũ Lâu? Còn bọn Tào Tử Anh nữa chứ? Dương Tử Giang điềm nhiên: - Chỉ vì tại hạ cao hứng! Bỗng y biến sắc hét: - Ai? Y vừa hỏi, Châu Lệ Nhi cũng vừa nghe tiếng y phục phất gió từ xa vọng đến, càng phút càng lớn. Người nào đó lao đi rất nhanh, thoáng mắt đã đến nơi. Châu Lệ Nhi kinh hãi, thầm hỏi người mới đến là nhân vật như thế nào, lại có thuật khinh công hết sức linh diệu. Một tiếng bình vang lên, khung cửa sổ bị tung mạnh, một bóng người bay vút vào nhà. Người đó chính là Hải Đông Thanh. Châu Lệ Nhi vừa sợ, vừa mừng kêu: - A! vừa nhắc đến các hạ là các hạ có mặt rồi! Các hạ... Bỗng nàng ngưng bặt câu nói. Nàng nhận ra trên bộ y phục của Hải Đông Thanh có lốm đốm những vết máu. Gương mặt của y cũng xanh dờn, cắt không còn một hat máu. Dương Tử Giang không nói chi cả, bước tới vạch y phục của Hải Đông Thanh, thấy đầy mình máu me bê bét. Hải Đông Thanh bị thương ít nhất cũng mười bảy mười tám chỗ. Trời! Một sự kiện xảy ra trên chỗ tưởng của Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi! Hải Đông Thanh có vũ công cao như vậy mà còn bị kẻ nào đó đánh trọng thương? Dương Tử Giang biến sắc mặt, trầm giọng hỏi: - Bọn nào hạ thủ? Y không hỏi người nào mà y lại hỏi bọn nào, bởi y thừa hiểu nếu là một người thì chẳng một người nào trên thế gian này đánh trọng thương Hải Đông Thanh được. Hải Đông Thanh nắm chặt tay, nghiến răng thốt: - Chính... Môi y nhích động nhưng lời không thóat ra tiếp. Dương Tử Giang hỏi gấp: - Ai? Ai? Hải Đông Thanh lại mấp máy môi rồi ngã xuống đất. Y không còn đủ sức tri trì thương thế nữa, nhưng bản năng tự tồn tạo cho y một tiềm lực siêu nhiên, tiềm lự đó giúp y chạy bay dề đây. Rồi thấy lại người thân, tâm linh khoan khoái, tiềm lực tiêu tan, thương thế hành, y không chịu nổi. Thiết Hoa Nương vội nâng y lên, đặt trên ghế, quan sát các vết thương. Dương Tử Giang đứng đó, thừ người ra một lúc, bỗng dậm chân thốt: - Vô luận là ai gây thương thế cho sư huynh chủa ta, dù kẻ đó trốn lên trời ta cũng theo lên trời, chui xuống đất ta cũng chui theo! Đột nhiên có tiếng người vang lên bên ngoài: - Khỏi đi đâu! Cái người đó đã đến đây rồi! Giọng nói không lạnh lùng, không sắc bén nhưng người nghe khó chịu làm sao! Bởi vô luận là giọng nói nào, cũng có cao có thấp, có chậm có mau, có nặng có nhẹ. Nhưng giọng nói của người này không có những điểm đó, mà nghe như độc ám, bình bình, trầm trầm, phải cố lắng tai rồi cố suy nghĩ mới hiểu nổi. Câu nói ngắn vừa dứt âm vang, một bóng người đã xuất hiện nơi cửa. Người đó không có vẻ gì khó nhìn cả, mà cũng chẳng có vẻ gì hung ác cả, toàn thân chẳng có một khuyết điểm nào, nhưng không hiểu sao, nhìn y tất phải rung. Đôi mày rậm, đôi mắt to, dung mạo có vẻ anh tuấn, miệng mỉm cười, chừng như nụ cười có phần nào hấp dẫn. Nhưng nhìn kỹ lại, thì toàn thân y không có điểm nào phụ họa với nụ cười đó.