Chỉ mục bài viết |
---|
Ngũ Hành Sinh Khắc - Ngọa Long Sinh - Hồi 41 - Hết |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Tất cả các trang |
Hồi 43
Rồng Mắc Cạn, Tôm Lập Vị
Nghe Cừu Thiên Nhậm kêu tên mình, Lan Hoa Phương Tửû vội bước đến quỳ trước tràng kỷ với vẻ thục nữ thuần phục.
- Giáo Chủ cho gọi thiếp.
- Nàng hãy ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt ta.
Giọng nói của Cừu Thiên Nhậm khác hẳn bình nhật khiến cho Lan Hoa Phương Tửû thoạt hồi hộp. Nàng nghĩ thầm:
“Cừu Thiên Nhậm đang nghĩ gì mà sao hôm nay y lại tỏ thái độ khác lạ với mình ?” Ý niệm đó khiến Lan Hoa Phương Tửû e dè nhưng không dám phản lệnh của Giáo Chủ Dị Thần Giáo. Hơn bất cứ ai, nàng thừa biết một khi kháng lệnh thì phải chịu cực hình tế thần. Mà cực hình đó thì nàng đã từng chứng kiến nên đâu muốn mình trở thành vật tế thần.
Lan Hoa Phương Tửû ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt đầy sát na khắt khe của Cừu Thiên Nhậm. Nàng ngập ngừng nói:
- Xin Giáo Chủ chỉ huấn.
Cừu Thiên Nhậm đặt tay lên vai Lan Hoa Phương Tửû. Y nghiêm giọng, nói thật chậm rãi:
- Nếu Đại Minh thần tăng viên tịch thì trên võ lâm còn có người nào khả dĩ là đối thủ của ta không ?
- Nếu như Đại Minh thần tăng viên tịch thì trên võ lâm chẳng còn người thứ hai nào đáng mặt là đối thủ của Giáo Chủ.
- Thế sao Ngọa Long Tiên Sinh Gia Cát Thượng Quan bói quẻ hôm nay chính là khoảnh khắc hạn vận của ta ?
- Giáo Chủ tin vào Ngọa Long Tiên Sinh à ?
- Có thể ta tin.
- Nếu vậy thiếp sẽ cho các giáo đồ canh gác cẩn mật để qua hạn vận này.
Dị Thần Giáo Chủ nhìn nàng, cáu gắt nói:
- Không làm như vậy.
Lan Hoa Phương Tửû dập đầu xuống trước mũi giày của Cừu Thiên Nhậm:
- Tuân lệnh Giáo Chủ. Xin Giáo Chủ chỉ huấn.
- Phương Tử... Ta muốn biết người nào có thể đem đến hạn vận cho ta.
Y gằn giọng tiếp:
- Ta muốn đối mặt với gã đó. Ai có thể đem đến cho ta kiếp nạn diệt thân chứ ?
Cừu Thiên Nhậm vừa nói vừa nâng cằm Lan Hoa Phương Tửû:
- Nàng có thể nói cho ta biết được không ?
Lan Hoa Phương Tửû bặm môi:
- Xin Giáo Chủ miễn thứ. Câu hỏi này thiếp khó trả lời. Bởi trên giang hồ chỉ có Đại Minh thần tăng với Tiên Thiên Khí Công là khả dĩ có thể đả thương được Giáo Chủ.
Ngoài ra thì đâu còn ai đủ bản lãnh khắc chế pháp thể bất hoại của người.
Nàng dập đầu xuống trước mũi giày của Cừu Thiên Nhậm:
- Những lời của thiếp nếu làm phật lòng Giáo Chủ thì xin Giáo Chủ miễn thứ.
- Nàng hãy ngẩng lên nhìn ta.
Lan Hoa Phương Tửû ngẩng lên nhìn Dị Thần Giáo Chủ. Tim nàng đập thình thịch khi chạm vào ánh mắt khắc nghiệt của họ Cừu.
Cừu Thiên Nhậm nhìn thẳng vào mặt nàng:
- Nếu Tiểu Thần Toán Tử Hạ Quân Bình tiếp thu Tiên Thiên Khí Công của Đại Minh thần tăng thì y có thể là đối thủ của ta. Có đúng không ?
- Giáo Chủ đã nghĩ như vậy thì thiếp sẽ phát lệnh cho chúng giáo đồ Dị Thần Giáo truy sát Hạ Quân Bình.
- Ta chưa nói hết.
- Xin Giáo Chủ chỉ huấn.
- Hạ Quân Bình có Tiên Thiên Khí Công của thần tăng Đại Minh nhưng y không thể là người đem kiếp nạn đến cho ta.
Cừu Thiên Nhậm nâng cằm Lan Hoa Phương Tửû:
- Hạ Quân Bình không thể đến gần ta được. Cho dù y có đến gần thì chưa hẳn đã hạ thủ được ta. Vậy... Theo quẻ bói của Ngọa Long Tiên Sinh thì người có thể đem đến kiếp nạn cho ta là người ở sát bên cạnh ta.
Câu nói khẳng khái của Cừu Thiên Nhậm khiến Lan Hoa Phương Tửû biến sắc.
Nàng ngập ngừng hỏi:
- Giáo Chủ hãy chỉ huấn. Người đó là ai ?
- Trong giáo chúng Dị Thần Giáo thì ai ở gần ta nhất ?
Lan Hoa Phương Tửû giật mình.
Nàng cúi mặt xuống đất:
- Giáo Chủ... Người gần bên Giáo Chủ nhất chính là thiếp.
- Đúng... Người sát bên cạnh ta chỉ có nàng. Nếu lời tiên tri của Ngọa Long Tiên Sinh đúng thì nàng là kẻ mà ta phải xuống tay trước để trừ họa diệt thân.
- Giáo Chủ... Thiếp không bao giờ có ý niệm đó. Nếu như thiếp hai lời hay có lòng phản trắc thì trước pháp thể Dị Thần, thiếp xin làm vật cúng tế.
- Tất nhiên là ta phải xử nàng đúng như ý của nàng.
Cừu Thiên Nhậm nâng cằm Lan Hoa Phương Tửû. Nàng biến sắc khi chạm vào ánh mắt khắc nghiệt của Cừu Thiên Nhậm.
- Nàng có biết bí mật của ta không ?
- Cho dù thiếp có biết cũng một lòng vì Giáo Chủ.
- Thật vậy không ?
- Ngay bây giờ, thiếp có thể chết để Giáo Chủ được vui, không bận tâm với ý niệm có họa sát thân.
Cừu Thiên Nhậm thở dài:
- Bí mật của ta là gì ?
Lan Hoa Phương Tửû ngây người...
Cừu Thiên Nhậm gằn giọng:
- Nàng không nói ra à ?
- Thiếp quả là không biết.
- Nàng không biết ư ?
Lan Hoa Phương Tửû khẳng khái gật đầu.
Cừu Thiên Nhậm cười mỉm:
- Ta vì say mê nhan sắc của nàng là đã hủy hoại cuộc đời của Khan Tiểu Hồng.
Chẳng lẽ cái giá quá đắt đó chỉ để cho ta một cái xác mỹ nhân thôi sao ?
Y vuốt má Lan Hoa Phương Tửû:
- Ta đâu nỡ hủy hoại một mỹ nhân kiều diễm như nàng. Nhưng lời tiên tri của Ngọa Long Tiên Sinh đôi lúc làm ta chao đảo tâm định. Nếu như nói đúng thì họa nhân chính là nàng.
- Thiếp nguyện chết nếu có hai lòng với Giáo Chủ. Những gì Ngọa Long Tiên Sinh nói là quẻ toán, cũng có thể dụng ý là muốn chia cắt thiếp với Giáo Chủ. Ngọa Long Tiên Sinh là một người thông huyền căn, thiếp không dám sánh bằng. Nhưng Giáo Chủ mất thiếp thì đâu còn ai thay thế để cho người biết căn cơ chuyển dịch của Ngũ Hành.
Nàng úp mặt xuống giày của Cừu Thiên Nhậm:
- Thiếp đã hết lời, xin Giáo Chủ định đoạt.
- Đứng lên đi.
Lan Hoa Phương Tửû đứng lên, đối mặt vối Dị Thần Giáo Chủ.
Y ngắm Lan Hoa Phương Tửû từ đầu đến chân:
- Nàng vẫn là một mỹ nữ.
- Giáo Chủ cũng vẫn như ngày nào.
- Nói hay lắm. Nhưng chỉ sợ nàng chẳng còn như hôm nào mà thôi.
- Thiếp cũng vẫn như ngày nào.
Nàng dứt lời, liền tự trút bỏ xiêm y của mình, phơi bày tấm thân gợi mời trước mặt Cừu Thiên Nhậm.
Nàng nhìn thẳng vào Cừu Thiên Nhậm, ôn nhu nói:
- Chính thể xác này đã hun đúc cho chàng đỉnh thiên lập địa, ngẩng mặt nhìn thiên hạ. Bây giờ nó cũng vẫn thuộc về chàng và ngoan ngoãn chìu theo sự phán quyết của chàng.
Cừu Thiên Nhậm vuốt râu cười mỉm:
- Nàng là pháp sự của ta. Thân thể nàng đã thuộc về ta và trong thiên hạ chẳng có người thứ hai như nàng.
Cừu Thiên Nhậm từ từ đứng lên, đặt hai tay lên bờ vai của Lan Hoa Phương Tửû.
Đôi bản thủ cứng ngắc của y rà dọc xuống hai bên hông nàng. Cảm giác từ đôi bản thủ cứng ngắc của Dị Thần Giáo Chủ tạo ra lớp da ốc nổi khắp cơ thể Lan Hoa Phương Tửû.
Y mỉm cười khi nhìn lớp da trắng mọng nổi đầy những con ốc li ti. Chính lớp da ốc li ti đó khiến Cừu Thiên Nhậm thích thú. Y nghĩ thầm:
“Ta vẫn không thoát khỏi được dục vọng từ Lan Hoa Phương Tửû. Trên thế gian này còn mỹ nữ nào hơn được nàng nữa hay không ? Nàng đúng là một pháp sự bên cạnh ta, một vưu vật mà ông tạo đã nắn nót để tặng riêng cho ta. Lan Hoa Phương Tửû, khi ta độc tôn võ lâm, làm chủ thiên hạ, thâu tóm giang san trên ngai cửu đỉnh thì lúc đó nàng mới vĩnh viễn thoát ra khỏi cảnh giới này.” Cừu Thiên Nhậm vừa nghĩ vừa nắn nót thân thể của Lan Hoa Phương Tửû. Đôi bản thủ của gã trượt dần lên phía trên và sau cùng dừng lại ngay trên vùng nhũ hoa của nàng.
Y có thể cảm nhận trái tim của Lan Hoa Phương Tửû đang đập nhè nhẹ với nỗi hồi hộp.
- Nàng vẫn đẹp như ngày nào.
Câu nói của Cừu Thiên Nhậm vừa thoát ra khỏi cửa miệng là Lan Hoa Phương Tửû đã đoán ra ngay Dị Thần Giáo Chủ đang nghĩ gì. Nàng có thể đoán được cảm giác háo hức của nam nhân và biết phải làm gì.
Lan Hoa Phương Tử buông thõng hai tay.
Nàng thoạt rùng mình, thót bụng, để biểu lộ sự gợi mời mà nàng đoan chắc rằng bất cứ một ai khi nhận ra sự gợi mời đó cũng không thể cưỡng lại được dục hỏa. Cho dù đó là Dị Thần Giáo Chủ.
Nàng hé mở đôi thu nhãn như một lời mời gọi đầy khích lệ đối với Cừu Thiên Nhậm.
Khi đôi bản thủ của Cừu Thiên Nhậm bắt đầu tỏa hơi nóng âm ấm thì chính Lan Hoa Phương Tử với những động tác thuần thục và chính xác, giúp cho vị Giáo Chủ vốn bình thời khắc nghiệt chui ra khỏi lớp vỏ bọc để trụ lại với bản năng vốn có của lão.
Vòng tay của nàng quấn chặt lấy Cừu Thiên Nhậm như một cặp nhuyễn xà cố quấn trọn lấy con mồi. Tất cả mọi thứ đều tan biến trong tâm tưởng của Dị Thần Giáo Chủ, chỉ còn đọng lại lửa dục bùng cháy dữ dội bởi những xúc cảm từ thân thể Lan Hoa Phương Tử mang lại.
Những tiếng ậm ừ từ hai cánh môi mọng đỏ của nàng như dầu đổ vào ngọn lửa dục vọng để đưa Cừu Thiên Nhậm vào đỉnh thiên thai, chẳng còn thiết đến những gì trong cảnh giới thực của y. Y đã biến thành chủ nhân của thể xác mỹ nữ. Cái y thích đã được.
Ngọc thủ của nàng bấu cứng vào vai Cừu Thiên Nhậm như người sắp chết đuối bấu vào mảnh ván sau cùng. Bất thình lình, đôi bản thủ thanh mảnh của nàng buông ra, trôi tuột xuống hai bên hông. Dị Thần Giáo Chủ khi cảm nhận được đỉnh điểm cuối cùng của con bướm chơi vơi trong nhụy hoa thì...
Lan Hoa Phương Tử bật nhỏm lên với tất cả khí lực của mình, trong khi Dị Thần Giáo Chủ trợn tròn hai mắt, miệng há hốc. Mãi một lúc sau, lão mới gầm lên:
- Tiện nhân bỉ ổi...
Lão vừa gầm vừa cố dựng người lên nhưng khổ nỗi chẳng thể nào nhấc nổi được một cánh tay. Trên tay Lan Hoa Phương Tử là cặp tinh hoàn của Cừu Thiên Nhậm. Sau khi đoan chắc là Dị Thần Giáo Chủ đã hoàn toàn bất lực mặc dù đang phẫn nộ tột cùng, Lan Hoa Phương Tử mới mỉm cười nói:
- Lão quỷ đã nói đúng nhưng lại lưỡng lự không triệt hạ họa diệt thân của lão.
Cừu Thiên Nhậm sa sầm mặt. Toàn thân lão như đang héo dần vì mất khí lực chân nguyên.
Lão gượng nói:
- Phương Tử... Thì ra nàng đã biết bí mật của ta...
- Nếu không biết thì làm sao cặp tinh hoàn của lão lại nằm trong tay ta ?
Lan Hoa Phương Tử vận lại y trang, nhìn Cừu Thiên Nhậm:
- Đúng ra khi lão nghe Ngọa Long Tiên Sinh nói thì phải tin mà hành sự thì lão đâu đến nỗi bị mất chân nguyên để rồi pháp thể bất hoại trở thành vô dụng.
Cừu Thiên Nhậm nhắm mắt. Mồ hôi xuất hạn phủ khắp mặt lão. Lão nhớ lại lời tiên tri của Ngọa Long Tiên Sinh Gia Cát Thượng Quan mà hối tiếc, tự Oán trách mình.
Cừu Thiên Nhậm nhìn lại Lan Hoa Phương Tử bằng ánh mắt khắc nghiệt:
- Nàng đã hủy hoại ta rồi.
- Nếu không hủy hoại lão thì có ngày ta chẳng khác gì Mộng Thiên Kiều. Vả lại, ta không thể mãi mãi chỉ là pháp sự thừa hành chỉ dụ của lão.
- Nàng đã biết bí mật của ta từ lúc nào ?
Lời của Dị Thần Giáo Chủ Cừu Thiên Nhậm vừa thốt dứt thì từ phía sau tràng kỷ, một ô cửa bí mật hé mở. Trong ô cửa tò vò đó, Bách Diện Thượng Nhân Tôn Đình Thượng bước ra. Lão cười mỉm nhìn Cừu Thiên Nhậm:
- Rồng đã hoàn toàn mắc cạn rồi. Tội nghiệp... tội nghiệp...
Nghe tiếng của Bách Diện Thượng Nhân, Cừu Thiên Nhậm biến sắc, giật mình:
- Ngươi ư...
- Giáo Chủ bận vận công bế tử huyệt mà vẫn còn nhận ra Tôn mỗ sao ?
Tôn Đình Thượng chấp tay sau lưng, khẽ nhún vai, lắc đầu nói tiếp:
- Cừu lão tặc chắc ngạc nhiên lắm phải không ?
Cừu Thiên Nhậm nuốt nước bọt. Y cảm nhận cổ họng đắng ngắt bởi sự uất hận dâng tràn.
Y liếc mắt nhìn về phía Lan Hoa Phương Tử. Cái liếc mắt của Cừu Thiên Nhậm không qua khỏi đôi mắt tinh tường của Tôn Đình Thượng.
Lão cười khảy, nói:
- Ngươi vẫn còn hối tiếc bóng sắc mỹ nhân à ?
- Ta hận nàng.
- Và hận cả Tôn mỗ nữa chứ ?
- Tất nhiên.
- Ngươi có hận thì cũng không làm gì được. Muốn trả hận thì phải chờ đến kiếp sau thôi.
- Ngươi định làm gì bổn tọa ?
- Ngươi thừa biết mà. Tôn mỗ chỉ cần lấy đi lớp da mặt của ngươi thì đã có thể thay ngươi độc bá võ lâm rồi.
Cừu Thiên Nhậm rít lên:
- Ngươi sẽ chẳng có đủ bản lãnh võ công để luyện thành pháp thể bất hoại như ta đâu.
- Từ từ rồi Tôn mỗ cũng buộc được ngươi phải thố lộ khẩu quyết luyện pháp thể bất hoại thôi mà. Còn hiện tại thì lũ bạch trùng đã đủ để thống trị bọn giáo đồ Dị Thần Giáo và cả bốn gã Tứ Thiên.
- Ngươi đã dâng nạp bạch trùng cho ta để thực hiện ý đồ của ngươi ?
- Cái hay của ta là biết khống chế được ngươi. Nếu ngươi bận bịu với cái nghiệp độc bá thiên hạ, phải bôn ba trên chốn giang hồ thì ta chẳng làm như ngươi. Ta chờ đợi thời khắc này để tước đoạt cơ nghiệp của ngươi. Một cái với tay là ta đã độc bá thiên hạ.
- Ngươi thật là đê hèn.
- Ô... Dị Thần Giáo Chủ oai phong lẫm liệt, thế mà giờ đây cứ nằm ườn phơi cái thân nhơ nhuốc và chỉ biết rủa người thôi sao ? Tội nghiệp... tội nghiệp...
Câu nói của Tôn Đình Thượng khiến Cừu Thiên Nhậm không thể dằn được cơn phẫn nộ mà rùng mình ói luôn một bụm máu. Sắc diện Cừu Thiên Nhậm như chàm đổ.
Aùnh mắt long lên cái nhìn hằn học chiếu về phía Lan Hoa Phương Tửû.
Tôn Đình Thượng cười khảy. Y nhìn lại Lan Hoa Phương Tử:
- Muội muội... Huynh sẽ đưa lão tặc này đến nơi cần đến.
Lan Hoa Phương Tửû gật đầu.
Tôn Đình Thượng xốc nách Cừu Thiên Nhậm.
Cừu Thiên Nhậm gằn giọng hỏi:
- Tôn Đình Thượng... Ngươi đưa bổn toa. đi đâu ?
- Đến gian thư sảnh bí mật có những pho tượng kỳ lạ.
Cừu Thiên Nhậm biến sắc:
- Ngươi... làm sao ngươi biết được mật thất đó.
- Nếu không biết mật thất luyện pháp thể bất họai của ngươi thì ta đâu có nói cho Lan Hoa Phương Tử biết bí mật chết người của ngươi.
Tôn Đình Thượng cắp Cừu Thiên Nhậm chui vào ô cửa tò vò bí mật sau tràng kỷ, Lan Hoa Phương Tử theo sau. Tôn Đình Thượng như quá quen thuộc với mật đạo này nên xốc Cừu Thiên Nhậm bước đi trong bóng tối mà chẳng chút khó khăn gì. Mật đạo đó đưa Tôn Đình Thượng, Cừu Thiên Nhậm và Lan Hoa Phương Tử trở lên đại đường tổng đàn Dị Thần Giáo. Tôn Đình Thượng thản nhiên bước đến pho tượng Dị Thần. Y vặn bàn tay phải của pho tượng. Pho tượng Dị Thần chuyển dịch, lộ ra một mật đạo nữa.
Tôn Đình Thượng cắp Cừu Thiên Nhậm cùng với Lan Hoa Phương Tử chui luôn xuống mật đạo đó. Cừu Thiên Nhậm gần như mất hồn, thất vía khi biết Tôn Đình Thượng biết quá rõ về gian mật thất này.. Phía dưới chân pho tượng Dị Thần là một gian mật thất được dán bằng ngọc thạch, phát ra ánh sáng xanh nhàn nhạt. Trong gian mật thất có chín pho tượng Dị Thần trong những tư thế hoàn toàn khác nhau, cứ như đang luyện công.
Tôn Đình Thượng đặt Cừu Thiên Nhậm ngồi bệt trên sàn đá nhưng cũng không quên xích y lại.
Lão vừa xích Cừu Thiên Nhậm vừa nói:
- Ngươi mãi mãi là thổ công của gian mật thất này.
- Bổn tọa đã bị phế bỏ pháp thể bất hoại tồi, ngươi còn xích ta chi nữa ?
- Ta xích ngươi lại để buộc ngươi phải nói ra bí mật của những pho tượng Dị Thần này.
- Bổn tọa sẽ không nói cho ngươi biết đâu.
Tôn Đình Thượng vuốt râu cười mỉm:
- Rồng đã mắc cạn thì phải biến thành tôm chứ đâu thể còn là rồng được. Nếu như ngươi ngoan ngoãn nói ra bí mật của những pho tượng này thì sẽ tránh khỏi cực hình tra khảo. Còn như khư khư muốn giữ bí mật thì đau khổ lắm đó.
Tôn Đình Thượng vừa nói vừa rút thanh chủy thủ giấu dưới giày. Y cẩn thận lia một cách tỷ mỷ từng nhát dao trên mặt Cừu Thiên Nhậm. Hứng trọn những đường dao của Tôn Đình Thượng, Cừu Thiên Nhậm nghiến răng ken két. Lão liên tưởng đến lúc thoát ra khỏi thảm cảnh, nhất định lão sẽ trừng phạt lại hai người đang đày đọa lão.
Tôn Đình Thượng vừa lia dao vừa nói:
- Ngươi cứ phẫn uất đi, mặt của ngươi càng có cái thần của một Dị Thần Giáo Chủ.
Mũi dao thọc sâu vào thịt Cừu Thiên Nhậm, rồi rọc tiếp một đường dài. Cuối cùng Tôn Đình Thượng cũng đã lấy được bộ mặt của Dị Thần Giáo Chủ. Lão cẩn thận bưng chiếc mặt của Cừu Thiên Nhậm đặt vào dĩa dược thảo. Bây giờ chẳng còn ai có thể biết được Cừu Thiên Nhậm nữa. Lão đã biến thành một người vô diện.
Cừu Thiên Nhậm nghiến răng ken két. Y muốn rên nhưng lại nén tiếng rên vào trong bởi sự phẫn nộ cùng cực.
Tôn Đình Thượng nhún vai, nói:
- Nếu như Tôn mỗ mang bộ mặt của ngươi đến đại lao chắc Aâm Ma Khan Tiểu Hồng sẽ ngộ nhận thôi.
Toàn thân Cừu Thiên Nhậm run rẩy khi nghe câu nói đó của Tôn Đình Thượng.
Mặc dù đã bị lột mất khuôn mặt nhưng những thớ thịt đỏ ối vẫn giần giật chứng tỏ y đang xúc động dữ dội bởi lời nói của họ Tôn.
Tôn Đình Thượng cười mỉm, đặt tay lên vai Cừu Thiên Nhậm:
- Ngươi đang hốt hoảng phải không ? Phàm khi biết chắc phải bị mất báu vật thì người ta sẽ hốt hoảng.
Tôn Đình Thượng nói xong, cười khành khạch.
Y bước lại bên Lan Hoa Phương Tử:
- Muội muội... Trong con người của Cừu lão tặc ẩn chứa sự Oán hờn huynh.
Nhưng lão có oán có hờn cũng chỉ biết nhìn mà thôi.
Tôn Đình Thượng lấy ra một cái tráp. Trong tráp có một con độc trùng với những chiếc vảy đen tuyền. Y đem con trùng đến trước mặt Cừu Thiên Nhậm:
- Cừu tặc, nghe ta nói đây.
- Ngươi cứ hạ thủ bổn toa. đi.
Tôn Đình Thượng nhún vai:
- Không... không... Ta đâu nỡ để ngươi chết sớm vậy. Ngươi phải sống một cách ngoan ngoãn theo chỉ huấn của ta. Nếu như ngươi không ngoan ngoãn thì Tôn mỗ sẽ bỏ con độc trùng có một không hai này đúng vào nơi đang chịu đau đớn nhất trên cơ thể ngươi.
Toàn thân Cừu Thiên Nhậm xuất hạn mồ hôi ướt đẫm. Lão muốn tự kết liễu mạng sống của mình nhưng chưa kịp thực hiện thì Tôn Đình Thượng, như đọc được ý niệm trong tâm tưởng của lão, liền xuất thủ khống chế những tử huyệt của lão.
Tôn Đình Thượng cười mỉm:
- Ta không cho ngươi chết mà.
Cừu Thiên Nhậm thở dốc ra khi Tôn Đình Thượng từ từ dí con độc trùng vào vùng tổn thương của lão.
Cừu Thiên Nhậm thều thào nói:
- Ngươi đừng làm vậy, bổn toa. sẽ thố lộ tất cả bí mật của những pho tượng Dị Thần.
Tôn Đình Thượng ngửa mặt cười khanh khách:
- Có thế chứ. Ngươi đã bắt đầu biết ngoan ngoãn rồi đó.
Nhìn lại Lan Hoa Phương Tử, Tôn Đình Thượng ôn nhu nói:
- Muội biết phải làm gì rồi chứ ?
- Muội đến đại lao.
Cừu Thiên Nhậm tròn mắt. Y gượng hỏi:
- Nàng định làm gì mà đến đại lao ?
Tôn Đình Thượng cau mày:
- Sao... Xem chừng ngươi đang hối hận mà lo lắng cho Aâm Ma Khan Tiểu Hồng.
Nếu ngươi đã lo lắng như vậy thì ta cũng chẳng cần giấu ngươi đâu.
Y đặt tay lên vai Cừu Thiên Nhậm:
- Lan Hoa Phương Tử sẽ đến đại lao thay ngươi trừ hậu hoạn là lão Ngọa Long Tiên Sinh Gia Cát Thượng Quan. Nàng cũng thay ngươi tống tiễn Aâm Ma Khan Tiểu Hồng về cảnh giới khác, để sau này ngươi có đi thì cũng còn có người nâng khăn sửa túi.
Cừu Thiên Nhậm gục mặt nhìn xuống:
- Các ngươi hãy để cho hai người đó sống.
- Ngươi đâu thể ra chỉ dụ cho ta được.
Tôn Đình Thượng nói đến đây thì bất ngờ ngưng thần, tỏ thái độ khẩn trương. Y nhìn lại Lan Hoa Phương Tử:
- Muội hãy ra ngoài xem... hình như có ai đó đang khởi động cơ quan khai thông mật thất này.
- Trong Dị Thần Giáo, không có lệnh của Giáo Chủ thì không một ai dám tự tiện đâu.
- Huynh cảm nhận gian mật thất này đang chuyển động.
Đôi mày của Lan Hoa Phương Tử thoạt cau lại. Nàng có cảm tưởng như sắp có dị biến xảy ra. Nhưng vừa mới quay lưng thì nàng cảm nhận tĩnh huyệt đau buốt, tứ chi nhũn hẳn ra.
Lan Hoa Phương Tử thốt lên:
- Tôn huynh...
Tôn Đình Thượng cười mỉm, bước đến trước mặt nàng:
- Gian mật thất này sẽ chuyển động khi nàng bỏ ra ngoài.
- Ngươi...
Tôn Đình Thượng nâng cằm Lan Hoa Phương Tử:
- Ta không thể theo vết bánh xe đã đổ của Cừu Thiên Nhậm.
- Muội đã làm gì khiến huynh sợ hãi chứ ? Tôn huynh muốn rũ bỏ muội à ?
- Ta sợ cái tâm tối độc của nàng. Vì quá sợ nên ta buộc phải đưa nàng lên cùng một chiếc thuyền với Cừu Thiên Nhậm.
Lan Hoa Phương Tử biến sắc.
Cừu Thiên Nhậm nghe những lời thốt ra từ cửa miệng của Tôn Đình Thượng thì bật ra tràng cười ngạo nghễ. Y nhìn Lan Hoa Phương Tử.
Lan Hoa Phương Tử rít lên:
- Ngươi cười gì đó ?
- Nàng không thể rời ta được. Cây độc buộc phải sinh trái độc. Mỹ nhân như nàng xứng là một độc phụ tối thượng. Do đó phải nhận cái quả độc của chính mình.
Lan Hoa Phương Tử nhìn lại Tôn Đình Thượng:
- Tôn huynh... đừng nghe lão nói.
Tôn Đình Thượng cười mỉm, ôn nhu nói:
- Cừu Thiên Nhậm khi đã mắc cạn thì mới nghiệm ra cái lý lẽ đó.
Y vừa nói vừa thả con độc trùng vào chiếc miệng xinh xắn của Lan Hoa Phương Tử. Nàng cố cưỡng lại nhưng không sao ngăn được hành động của Tôn Đình Thượng.
Con độc trùng chui tọt vào miệng nàng.
Lan Hoa Phương Tử thét lên:
- Tôn huynh...
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, độc trùng đã có tác dụng. Khi Tôn Đình Thượng giải toa? tĩnh huyệt cho nàng thì nàng cũng ôm đan điền khuỵ xuống ngay trước mũi giày của Tôn Đình Thượng với vẻ mặt khốn khổ.
- Tôn huynh...
Mắt nàng hoa lên và ngỡ như gian mật thất đảo lộn bởi cái đau khủng khiếp từ dưới đan điền dồn lên tận óc. Lan Hoa Phương Tử đập đầu xuống sàn đá:
Hồi 44
Nghĩa Nặng Tình Thâm
Tiếng động thật khẽ nhưng gã giáo đồ vẫn bật đứng lên. Y bước về phía bậc tam cấp. Một bóng người vận hắc y dạ hành lướt qua trước mặt gã.
Gã thét lên:
- Ai ?
Lời còn chưa tan khỏi miệng thì gã đã hứng trọn một đạo chưởng kình vào đúng vùng thượng đẳng. Gã bắn đi, va lưng vào vách thạch lao.
Gã giáo đồ chỉ kịp oằn người rồi nằm bất động. Hắc y nhân không bỏ phí khoảnh khắc nào mà xăm xăm lướt luôn vào trong đại lao. Y đến thẳng khu đại ngục giam Ngọa Long Tiên Sinh và Aâm Ma Khan Tiểu Hồng.
Đang ngồi kiết đà, mặt trầm cảm, Ngọa Long Tiên Sinh mở mắt nhìn lên. Lão tiên sinh chạm ngay vào ánh mắt sắc xảo của hắc y nhân. Y ra dấu, rồi quay trở ra lấy chìa khóa mở đại ngục.
Ngục thấy vừa mở ra thì Ngọa Long Tiên Sinh và Khan Tiểu Hồng len ra.
Khan Tiểu Hồng hỏi:
- Xin mạo phạm hỏi tục danh của tôn giá ?
Hắc y nhân nhìn nàng:
- Phu nhân muốn biết tên tôi lắm à ?
Khan Tiểu Hồng ngớ người khi nghe giọng nữ nhân thật thánh thót. Nàng ngập ngừng hỏi:
- Cô nương ...
- Chuyện khá dài dòng. Chúng ta rời khỏi đây rồi hãy nói.
Nàng nhìn lại Ngọa Long Tiên Sinh:
- Tiên sinh ... Mời.
Ngọa Long Tiên Sinh nhìn nàng:
- Nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô nương hãy bảo vệ cho Khan phu nhân.
- Tiên sinh yên tâm. Tất cả mọi người sẽ rời khỏi đây.
- Cô nương hãy hứa với lão phu đi. Nếu cô nương không hứa thì lão phu sẽ không đi.
Nàng gắt giọng hỏi:
- Sao tiên sinh lại không đi ?
- Ơ ...
Ngọa Long Tiên Sinh suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Vì lão phu biết mình phải đi đâu.
- Tiên sinh định đi đâu ?
- Lão phu chưa thể nói với cô nương điều đó được.
Ngọa Long Tiên Sinh bước lại bên Khan Tiểu Hồng. Lão nắm lấy tay Khan Tiểu Hồng, trang trọng nói:
- Phu nhân bảo trọng.
Ngọa Long Tiên Sinh vừa nói vừa viết vào lòng bàn tay Khan Tiểu Hồng chữ “biệt”.
Lão quay lại nhìn nữ lang:
- Cô nương hứa với lão phu chứ ?
Nàng gật đầu.
Ngọa Long Tiên Sinh vuốt râu:
- Thế thì chúng ta đi. Nhưng trước hết lão phu muốn đưa cô nương đến nơi này trước.
Nữ lang nhíu mày:
- Có phải tiên sinh định đưa tôi đến ... đến ...
Nàng ngập ngừng. Ngọa Long Tiên Sinh khẽ gật đầu:
- Cô nương ắt rất thích đến nơi đó. Nơi mà Mộng Thiên Kiều Cung Chủ gởi thân.
Aùnh mắt tinh anh của nữ lang bỗng chốc nhòa đi như có một màn nước mắt che phủ.
Nàng xúc động nói:
- Đa tạ tiên sinh.
Ba người rời đại lao. Nữ lang, Khan Tiểu Hồng và Ngọa Long Tiên Sinh quá quen thuộc địa hình ở đây nên chẳng khó khăn gì để đến được nơi cần đến.
Nấm mộ đất được phủ một lớp cỏ vàng úa trông thật tiêu điều, toa. lạc trên một khoảng đất trống khô cằn, chung quanh rải rác những hòn đá. Nếu nhìn kỹ mới thấy những hòn đá kia được xếp có chủ đích.
Ngọa Long Tiên Sinh nói với nữ lang:
- Người nằm dưới mộ này chính là Cung Chủ Mộng Thiên Kiều.
Nữ lang lắng nghe Ngọa Long Tiên Sinh nói. Aùnh mắt của nàng chợt trở nên xa xôi, mơ hồ khi nhìn nấm mộ đất đó. Nàng bước đến trước nấm mồ của Cung Chủ Di Hoa Cung:
- Nghĩa mẫu ... Hoa Hoa đã đến với người đây.
Mộng Hoa Hoa lột tấm khăn che mặt rồi quỳ xuống trước nấm mộ đó:
- Nghĩa mẫu. Con đã đến với người đây.
Ngọa Long Tiên Sinh buông một tiếng thở dài, cúi mặt nhìn xuống đất. Nỗi đau khổ của Mộng Hoa Hoa khiến Khan Tiểu Hồng cũng không dằn lòng được. Nàng bước đến quỳ bên cạnh Mộng Hoa Hoa.
Khan Tiểu Hồng nhỏ giọng khấn:
- Cung Chủ ... Dị Thần Giáo có tội với người.
Nàng nói xong, hành đại lễ.
Hai hàng lệ ngọc trào ra khóe mắt của Mộng Hoa Hoa. Nàng trang trọng khấn:
- Nghĩa mẫu ... Dị Thần Giáo phải trả cái hận này cho dù với bất cứ giá nào. Con đã đến Dị Thần Giáo thì buộc giáo đồ của Dị Thần Giáo phải chết bởi kỳ chiêu sát thủ của Di Hoa Cung.
Gia Cát Thượng Quan tiên sinh nhìn nàng. Lão khẽ nói bằng chất giọng thật từ tốn ôn nhu:
- Hoa Hoa ... Ai cũng có số có phần. Kẻ gieo oán thì phải trả oán. Ngày Cung Chủ bị kiếp họa, lão phu chẳng làm gì được. Nay lại nhận ân nghĩa của cô nương, lão phu nguyện ở lại đây chăm sóc cho Cung Chủ.
Hoa Hoa nhìn lại Ngọa Long Tiên Sinh:
- Tiên sinh ... Lúc sinh thời, nghĩa mẫu luôn nhắc đến tiên sinh.
- Lão phu có lỗi với Cung Chủ.
Gia Cát Thượng Quan đến quỳ trước mộ phần của Mộng Thiên Kiều. Lão nhìn nấm mộ đất:
- Thiên Kiều. Ta biết kiếp này không thể trả được nợ cho nàng. Kiếp sau gặp lại, ta sẽ trả.
Hoa Hoa nhìn Gia Cát Thượng Quan, nói:
- Tiên sinh. Khi nghĩa mẫu rời Di Hoa Cung đến tổng đàn Dị Thần Giáo đã có chỉ huấn với tiểu nữ.
- Cung Chủ đã nói gì ?
- Nếu như nghĩa mẫu đến đây mà ba ngày sau không quay về, khu vườn thượng uyển bỗng chốc tàn úa thì tiểu nữ phải thân hành xâm nhập vào Dị Thần Giáo để cứu tiên sinh.
Gia Cát Thượng Quan tiên sinh buông một tiếng thở dài nghe thật là ảo não. Lão nhìn nấm mộ của Mộng Thiên Kiều, từ tốn nói:
- Thiên Kiều ... ta mắc nợ nàng quá nhiều. Ta sẽ ở lại đây để trả cho nàng những món nợ đã vay.
Mộng Hoa Hoa toan lên tiếng thì có năm người đồng loạt xuất hiện. Năm người đó là Bách Diện Thượng Nhân Tôn Đình Thượng trong lốt Dị Thần Giáo Chủ Cừu Thiên Nhậm, Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ, Hắc Bạch Thần Quân và Độc Chủ Hành.
Tôn Đình Thượng cất tiếng nói:
- Các ngươi có thể rời đại lao nhưng không thể rời khỏi tổng đàn Dị Thần Giáo. Ở đây chỉ có một nấm mộ của Mộng Thiên Kiều, Cung Chủ Di Hoa Cung chắc cô đơn lắm. Có lẽ cần phải có thêm những nấm mộ nữa. Trong những nấm mộ mới chắc chắn phải có nấm mộ dành riêng cho Ngọa Long Tiên Sinh Gia Cát Thượng Quan.
Ngọa Long Tiên Sinh vuốt râu, từ tốn nói:
- Lão phu có thể ở lại đây làm người giữ mộ phần cho Di Hoa Cung Chủ nhưng Mộng Hoa Hoa và Khan Tiểu Hồng phu nhân thì không thể ở lại được.
- Bổn tọa không cho họ đi thì họ đâu có đi được.
- Lão phu biết Giáo Chủ sẽ không cho họ đi nên lão phu đã có sự chuẩn bị từ trước để đưa họ đi.
Tôn Đình Thượng cau mày:
- Lão đã mất hết võ công rồi, đâu thể thi thố bản lãnh để đưa hai người này đi.
Cho dù lão có võ công như xưa cũng chưa hẳn đã đưa được họ đi. Một mình lão làm sao đối địch với bổn tọa và Tứ Thiên.
- Lão phu quả là đã mất hết võ công nhưng trận pháp thì vẫn còn huyền diệu lắm.
Tôn Đình Thượng sa sầm mặt:
- Lão quỷ định dùng trận pháp ?
- Lão phu đã có dụng ý từ trước.
Ngọa Long Tiên Sinh vừa nói vừa nhặt một hòn đá. Lão lắc cổ tay bắn hòn đá ra, xếp ngay vào vị trí đã ấn định sẵn.
Bầu trời bất chợt tối sầm lại, cùng với những luồng cuồng phong dữ dội và sấm động ầm ì. Khoảng không trước mắt Khan Tiểu Hồng và Mộng Hoa Hoa chớp mắt đã thay đổi hoàn toàn. Hoa Hoa gần như không còn tin vào mắt mình nữa. Trong màn khói mờ mờ mịt mịt như có một dãy Thái Sơn trùng trùng điệp điệp che kín nàng và những đại cao thủ Dị Thần Giáo.
Ngọa Long Tiên Sinh nhìn lại Mộng Hoa Hoa:
- Cô nương và Khan Tiểu Hồng phu nhân nhắm mắt lại và theo hướng bắc đi tới ba bộ, rồi rẽ trái năm bộ, mở mắt ra sẽ thấy quan lộ.
Mộng Hoa Hoa hỏi:
- Tiên sinh không đi theo với chúng tôi sao ?
- Lão phu đã nguyện ở lại đây chăm sóc nấm mộ của Di Hoa Cung Chủ Mộng Thiên Kiều. Với lại, một mình Khan Tiểu Hồng phu nhân thì cô nương có thể chu toàn được. Còn với hai người đều bị phế võ công thì càng bất lợi hơn trên đường bôn tẩu.
Khan Tiểu Hồng nói:
- Tiên sinh phải đi với chúng tôi.
- Phu nhân đừng lo cho lão phu. Sống chết đều có định số cả mà. Phu nhân bảo trọng. Theo sự tình này thì lão phu đoan chắc Cừu Thiên Nhậm đã gặp đại họa rồi.
Mộng Hoa Hoa nheo mày:
- Lão tặc đó đã bị tiên sinh giam vào trận pháp ?
Ngọa Long Tiên Sinh vuốt râu:
- Hai người mau sớm lên đường đi.
Ngọa Long Tiên Sinh nhìn vào trận pháp Ngũ Hành Thái Sơn. Màn sương khói lúc đầu còn dày, che kín cả tầm mắt của Khan Tiểu Hồng và Hoa Hoa nhưng lần hồi nó đang mỏng dần đi.
Ngọa Long Tiên Sinh hối thúc:
- Hai người mau đi đi.
Hoa Hoa lưỡng lự:
- Tiên sinh ...
Gia Cát Thượng Quan gắt giọng nói:
- Một người không bằng trăm họ đâu. Hạ Quân Bình rất cần cô nương và phu nhân. Hai người bảo trọng.
Hoa Hoa buông một tiếng thở dài:
- Tiên sinh bảo trọng.
Nàng nhìn lại Khan Tiểu Hồng:
- Phu nhân ...
Khan Tiểu Hồng nấn ná, ngập ngừng nói với Gia Cát Thượng Quan:
- Tôi sẽ nói sao với Hạ công tử đây ?
- Phu nhân chỉ cần chìa bàn tay của phu nhân cho Quân Bình thấy, Quân Bình sẽ biết.
Gia Cát Thượng Quan lại liếc về phía trận pháp:
- Hai người mau đi đi.
Khan Tiểu Hồng xá Gia Cát Thượng Quan:
- tiên sinh bảo trọng.
Ngọa Long Tiên Sinh khoát tay:
- Khỏi lo cho lão phu.
Chờ cho Hoa Hoa và Khan Tiểu Hồng theo sự chỉ dẫn của mình bước vào trận pháp, Ngọa Long Tiên Sinh mới dụng tiếp thuật lập trận đồ. Lão dùng những hòn đá chất thành một dãy che chắn hướng đào thoát của Mộng Hoa Hoa và Khan Tiểu Hồng rồi bình thản ngồi kiết đà bên nấm mộ của Mộng Thiên Kiều.
Sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, bầu trời bừng sáng trở lại từ hướng của Tôn Đình Thượng và Tứ Thiên. Nhưng hướng bắc thì lại có một trận pháp khác với năm ngọn Ngũ Hành sừng sững che chắn.
Gia Cát Thượng Quan nhìn Tôn Đình Thượng ôn nhu nói:
- Lão phu chờ Giáo Chủ đã lâu.
Tôn Đình Thượng chấp tay sau lưng, bước đến đối mặt vối Gia Cát Thượng Quan.
Lão gằn giọng nói:
- Hai ả kia trốn đâu rồi ?
Gia Cát Thượng Quan chớp mắt:
- Lão phu không ngờ chỉ trong ba ngày mà Giáo Chủ đã tinh thông trận pháp Ngũ Hành.
Ngọa Long Tiên Sinh vừa nói vừa ôm quyền xá Tôn Đình Thượng:
- Bội phục ... bội phục ...
- Đừng nhiều lời, hãy trả lời câu hỏi của bổn toạ.
Ngọa Long Tiên Sinh nhướng mày:
- Người hỏi là lão phu còn người trả lời phải là Giáo Chủ.
- Lão chẳng có cơ hội được hỏi bổn toa. đâu.
Ngọa Long Tiên Sinh vuốt râu:
- Giáo Chủ sao khó quá. Lão phu tò mò thì phải hỏi thôi. Không biết phía sau khuôn mặt của Giáo Chủ là ai nhỉ ?
Tôn Đình Thượng sa sầm mặt:
- Lão nói nhăng nói cuội gì vậy ? Hai ả kia ở đâu ?
Không màn đến câu hỏi của Tôn Đình Thượng, Ngọa Long Tiên Sinh tiếp tục hỏi:
- Võ công của Dị Thần Giáo Chủ thì cao thâm khó lường nhưng trận pháp lại chẳng am tường một chút nào cả. Một người am tường trận pháp Ngũ Hành Thái Sơn, hoá giải trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thì người đó phải có kiến văn uyên bác không sao lường được.
Ngọa Long Tiên Sinh vuốt râu, nhìn thẳng vào Tôn Đình Thượng:
- Chân dung rất giống ... nhưng theo sự suy đoán của lão phu thì tôn giá đây chỉ có thể là ...
Tôn Đình Thượng gầm lên:
- Im ...
Ngọa Long Tiên Sinh nhướng mày:
- Tôn giá sao lại không cho lão phu nói ? À ... tôn giá sợ bị lộ chân tướng ...
Ngọa Long Tiên Sinh toan nói hết những suy nghĩ của mình thì Tôn Đình Thượng đã lạng người dấn đến, tống luôn hai đạo chưởng kình, tập kích trực diện Ngọa Long Tiên Sinh.
Hứng trọn hai đạo chưởng kình mãnh liệt của Tôn Đình Thượng, Ngọa Long Tiên Sinh ngã vật lên nấm mộ của Mộng Thiên Kiều. Lão rùng mình ói luôn một bụm máu, rưới lên nấm mộ.
Ngọa Long Tiên Sinh gượng ngồi trở lại tư thế cũ, tuyệt nhiên không hề thốt một tiếng than hay van xin Bách Diện Thượng Nhân Tôn Đình Thượng.
- Tôn giá nóng giận vậy ?
Ngọa Long Tiên Sinh chợt hướng mắt nhìn về Tứ Thiên.
Bách Diện Thượng Nhân như sợ Gia Cát Thượng Quan sẽ thố lộ bí mật của mình, liền vươn trảo chộp tới yết hầu của lão tiên sinh. Lão gằn giọng nói:
- Lão quỷ định nói gì ?
Nhìn thẳng vào mặt Tôn Đình Thượng, Ngọa Long Tiên Sinh trang trọng nói:
- Sao tướng sẽ không thuộc về Bách Diện Thượng Nhân đâu, cho dù ngươi có nắm được bí mật của Đền Thiêng.
Cặp chân mày của Bách Diện Thượng Nhân nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra.
Lão nhỏ giọng nói:
- Tất cả đã quá muộn để lão quỷ nhúng tay vào rồi. Nếu như lão có đủ bản lĩnh thông huyền Càn Khôn thì đã có thể khống chế được Cừu Thiên Nhậm đặng khắc chế ta. Nhưng ... rất tiếc ... Ý trời đã muốn như vậy nên lão đành bất lực, chỉ biết nhìn mà chẳng làm gì được.
- Lão phu không muốn làm gì, bởi không muốn vượt qua sự sắp xếp vận chuyển của Ngũ Hành.
- Lão đang lừa dối chính lão, mà định lừa cả ta ư ?
Tôn Đình Thượng lắc đầu:
- Thời khắc để Tôn mỗ độc bá chẳng còn bao lâu nữa. Vĩnh biệt lão.
Tôn Đình Thượng dứt câu thì trảo công cũng chộp vào yết hầu Ngọa Long Tiên Sinh.
Máu phún ra từ yết hầu của Gia Cát Thượng Quan khi trảo công tàn nhẫn của Tôn Đình Thượng bứt đứt khí quản. Mặc dù bị bứt đứt khí quản nhưng Ngọa Long Tiên Sinh chẳng một chút gì biểu lộ sự đau đớn hay nhăn nhó. Thần thái của lão tiên sinh vẫn ung dung, tự tại như đã biết mình phải chấp nhận khổ hình này.
Trong tư thế ngồi kiết đà, lão chỉ hơi xoay người, đặt tay lên nấm mộ đất của Mộng Thiên Kiều rồi từ từ gục đầu xuống.
Tôn Đình Thượng nhìn Gia Cát Thượng Quan:
- Lão sống không trọn tình nhưng chết lại được ở cãnh bên nàng.
Tôn Đình Thượng nhìn lại Tứ Thiên đang giương mắt nhìn. Lão nghiêm giọng nói:
- Đông Chủ Hành Thiên và Bắc Chủ Hành Thiên Sứ Giả. Hai người hãy nhận pháp sự.
Hắc Bạch Thần Quân cùng bước tới, quỳ xuống trước mặt Tôn Đình Thượng:
- Đông Bắc Chủ Hành Thiên chờ huấn lệnh của Giáo Chủ.
- Hai ngươi rượt theo hai ả nha đầu kia, dẫn độ chúng về tổng đàn, không được thất bại.
Tôn Đình Thượng giũ ống tay áo trường y tạo ra một kình lực đánh thẳng về phía năm ngọn núi Ngũ Hành Thiên Sơn. Lão vừa phóng kình vừa thi triển khinh công tuyệt đỉnh, như phép Lăng Ba Hư Bộ của Thiếu Lâm, phóng vào trong trận pháp.
Không đầy một tuần trà, trận pháp Ngũ Hành Thiên Sơn hoàn toàn bị phá giải.
Tôn Đình Thượng quay trở ra, trên tay nắm năm hòn đá. Lão quẳng năm hòn đá về phía xác của Gia Cát Thượng Quan rồi quay lại nói với Hắc Bạch Thần Quân:
- Hai ngươi đi đi.
Ôm quyền xá Tôn Đình Thượng, rồi Hắc Bạch Thần Quân mới trở bộ băng mình đi.