Hồ Lão Lão gọi món vịt nướng, thay vì ăn cả thịt, bà ta chỉ lột da mà ăn. Châu Lệ Nhi lấy làm lạ, hỏi : - Sao bà bỏ thịt, ăn da? Hồ Lão Lão cười ha hả : - Ăn vịt nướng tại Tri Mỹ Lâu, mà ngươi thích thịt hơn da thì sao gọi là biết ăn những món ngon trong thiên hạ? Du Bội Ngọc thấy nàng còn bỡ ngỡ gần như ngu dại với bất cứ sự hưởng thụ nào trên đời, bất giác thương hại, tham thầm : - Bình sanh, nàng giới hạn cái ăn cái uống, trong nồi cháo sớm, nồi cơm chiều với mấy món ăn đạm bạc bên cạnh Phượng Tam! Nàng có hưởng thụ được gì trong các lạc thú cuộc đời? Trái lại, nàng nếm đủ mọi mùi vị tân khổ! Họ mải lo cười, lo nói, lo ăn, họ quên mất sự đề phòng. Họ không thấy một người vừa ló đầu lên đầu thang, trông thấy họ, người đó liền thụp đầu xuống, rồi trồi lên nhìn một lúc nữa, len lén nhìn. Cuối cùng, người đó bỏ đi luôn, đi gấp. Không lâu lắm, một đợt khói màu lam từ một nơi nào gần đó bốc cao, cuốn dần dần lên không. Đợt khói đó chừng như chớp chớp nên trông rất rõ, dù đêm đã xuống rồi.
oOo
Ánh trăng thu nhả sáng soi trắng con đường dài. Cỗ xe vẫn bon bon chạy. Xe và người vẫn y nguyên, chỉ có đôi ngựa đã được thay. Hai con ngựa của Tang Nhị Lang, thuộc loại thần mã, song thần mã cũng chẳng khác thường mã nếu phải bôn ba suốt hai ngày đêm. Cho nên, lúc còn tại Tri Mỹ Lầu, Du Bội Ngọc đã nhờ tiểu nhị thay ngựa. Dù là ngựa thông thường, vẫn là ngựa khỏe, chàng cần ngựa khỏe để bắt là khoảng thời gian phí bỏ vì bữa ăn. Bằng mọi giá chàng phải đưa Hồ Lão Lão đến nhà cho kịp lúc, nếu không thì Châu Lệ Nhi phải nguy đến tính mạng. Chàng không ngừng ra roi, tiếng roi kêu chót luôn hồi bên ngoài. Con đường đã vắng bóng xe ngựa, bộ hành, Du Bội Ngọc dễ dàng tiến tới. Hồ Lão Lão vỗ vỗ bụng chứa đầy da vịt, cười hì hì : - Đừng nóng! Đừng gấp! Già nói là đến kịp, tự nhiên phải kịp! Châu Lệ Nhi hỏi : - Sắp đến nơi rồi hả bà? Hồ Lão Lão gật đầu : - Còn không xa lắm! Châu Lệ Nhi lại hỏi : - Nhà bà có đông người không? Hồ Lão Lão đáp : - Không nhiều mà cũng chẳng ít! Châu Lệ Nhi muốn hỏi nữa, nhưng lại thôi. Nàng biết, có hỏi nhiều, vị tất Hồ Lão Lão đã chịu nói! Mà bà có nói, vị tất bà đã nói thật! Bỗng, một tiếng vang lên đâu đây. Rồi trong màn đêm, một ánh lửa màu lam từ dưới đất bay vút lên không. Hồ Lão Lão ngồi trong xe, chẳng thấy gì, nhưng lại nghe tiếng động. Bà hỏi : - Tiếng động chi đó? Du Bội Ngọc đáp : - Chẳng có gì! Chàng đáp thế chứ trong lòng đã lo rồi. Bởi tiếng rẹt đó là hỏa tiễn, tín hiệu của khách giang hồ. Tín hiệu phát lên, nào phải vô tâm mà phát? Tín hiệu quanh cỗ xe chứng tỏ có người theo dõi bọn chàng. Nhưng là ai? Không lẽ bọn Du Bội Ngọc lại truy ra tung tích của chàng? Du Bội Ngọc ra roi, đánh liên hồi vào mình ngựa, hai co ngựa phóng chạy như bay, lôi chiếc xe như lôi chiếc lá nhẹ nhàng. Vừa lúc đó, xa xa phía trước mặt, có nhiều bóng người dao động. Những bóng người đó xuất hiện như để ngăn chận cỗ xe. Du Bội Ngọc nghiến răng, càng giật cương, càng vút roi, đôi ngựa càng phóng nhanh vó. Chàng nhất định cho xe và ngựa vút qua nếu những người đó chận lại. Họ chận thực sự. Họ đứng thành hàng chữ nhất, cùng giang tay ra. Hai ngựa một xe, trọng tải phải hàng ngàn cân, trọng lượng đó lại lao đi vun vút, hẳn áp lực phải mãnh liệt, nếu chạm vào tường nhà, tường nhà phải đổ, hà huống một hàng rào người? Xe còn xa xa, Du Bội Ngọc đã hét lên : - Các vị tránh ra, nếu không đừng trách tại hạ!.... Tiếng hét vừa dứt thì từ hai bên vệ đường, hai ngọn côn bay ra, mỗi ngọn đánh vào một bánh xe. Bốp! Rắc! Trục xe gãy lìa, bánh xe gãy, những mảnh gỗ vụn văng ra tứ toán. Nhưng hai con ngựa vẫn không dừng vó, cứ vút tới lôi luôn thân xe, lết nghe ken két trên mặt đường, nghe rợn người. Mặc dù vậy, Du Bội Ngọc vẫn quất roi đen đét lên mình ngựa. Có tiếng quát to : - Cá đã vào lưới rồi, nhảy đi đâu cho khỏi! Một đại hán vận áo đen lao vút mình đến trước đầu ngựa, tay đưa lên, mỗi tay giáng xuống một bên. Hai tiếng bốp cùng một loạt vang lên, hai đầu ngựa nát bét, thân ngựa dồn lại sau một thước, đẩy bật chiếc xe trở lại. Du Bội Ngọc vốn có thần lực trời sanh, thấy tay quyền mãnh liệt của thiếu niên đó cũng phải sợ thầm.Xe dội lại, Châu Lệ Nhi và Hồ Lão Lão ngã đùng vào nhau. Hồ Lão Lão thở dài thốt : - Cái vị công tử họ Du này đúng là một người đa tài đa nạn! Đi đến đâu cũng có người theo dõi, gây phiền lụy! Hắn có kẻ thù ở khắp bốn phương trời cũng nên! Châu Lệ Nhi cắn môi, mở tung cửa xe, nhảy xuống đường, không cần nhìn đến bọn người chận lối, chạy đến bên cạnh Du Bội Ngọc, hỏi : - Tứ thúc có nhận ra họ chăng? Du Bội Ngọc lắc đầu : - Lạ cả! Châu Lệ Nhi chớp mắt : - Không lẽ họ là thuộc hạ của lão ấy? Du Bội Ngọc lại lắc đầu : - Hình như không phải! Châu Lệ Nhi lấy làm lạ : - Vậy họ là cường đạo sao? Dưới ánh trăng, nàng thấy người đó không lớn vóc lắm, song đôi mắt thì vừa to vừa sáng, to và sáng phi thường. Y cũng lộ vẻ kinh ngạc, trố mắt nhìn nàng, không tưởng là người mà y đón chận lại là một tiểu cô nương xinh đẹp. Châu Lệ Nhi cười lạnh : - Ta xem, ngươi còn nhỏ tuổi, có thiếu chi nghề sinh sống, sao không chọn một nghề lương thiện mà làm, lại làm cường đạo? Thiếu niên áo đen cau mày không đáp, day lại sau hỏi : - Các vị có lầm không? Một người trong bọn cả quyết : - Lầm thế nào được? Chính mắt tại hạ trông thấy rõ ràng! Thiếu niên áo đen lại nhìn Châu Lệ Nhi một lúc lâu, cao giọng hỏi : - Cô nương họ Hồ? Châu Lệ Nhi hừ một tiếng : - Có ngươi họ Hồ thì đúng hơn! Ngươi tên là Hồ Đồ phải không? Thiếu niên lại cau mày, nhìn qua Du Bội Ngọc : - Cát hạ là tôn trưởng sao chẳng nói chi hết, lại để tiểu cô nương đối đáp? Du Bội Ngọc cười nhạt : - Các vị nửa đêm đón người, đập chết ngựa, phá hủy xe, không hỏi han, không cho ai nói gì thì bảo tại hạ phải nói gì? Đã không có đạo lý thì cứ cho là không có đạo lý luôn! Châu Lệ Nhi xen vào : - Phải mà! Các người ỷ có chút khí lực, muốn làm oai với tứ thúc ta, hạng người như các ngươi, tứ thúc ta chỉ hất nhẹ bàn tay là các ngươi bay ra ngoài mấy trượng! Thiếu niên áo đen ngửa mặt lên không, bật cười ha hả : - Tiểu cô nương có gan to lắm đấy! Khắp trong thiên hạ, trừ cô nương ra, thiết tưởng chẳng có người thứ hai dám nói câu đó với tại hạ! Châu Lệ Nhi bĩu môi : - Ạ! Như vậy hẳn cái danh của ngươi phải to lớn lắm? Thiếu niên điềm nhiên : - Cô nương cứ hỏi Hồ Lão Lão trong xe kia thì biết. Có lẽ giờ đây bà ấy đã nhận ra tại hạ rồi! Du Bội Ngọc cau mày : - Thế ra, các vị tìm Hồ Lão Lão? Thiếu niên gật đầu : - Phải! Cát hạ là chi của bà ấy? Du Bội Ngọc thở dài : - Chẳng là chi cả! Các vị tìm bà ta, đáng lẽ tại hạ chẳng nên hỏi làm gì. Song ngặt nỗi bây giờ... Thiếu niên áo đen cao giọng : - Hiện tại thì cát hạ muốn hỏi? Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc : - Chẳng hay các vị có cừu hận chi với bà ta? Thiếu niên bật cười vang : - Cát hạ hỏi bọn tại hạ có hận cừu gì với bà ta? Tốt lắm! Y vụt quay người về phía sau, hỏi : - Vương nhị ca! Nhị ca có cừu thù với Hồ Lão Lão như thế nào? Người đứng bên cạnh y trầm giọng : - Trong gia quyến gồm mười chín người đều chết về tay bà ấy! Vợ tại hạ lạy bà ta sát đầu xin dung mạng cho mẹ tại hạ hơn bảy mươi tuổi, bà... bà ấy... Y khóc lên, không nói tiếp được. Thiếu niên lại gọi : - Triệu đại ca! Hồ Lão Lão đã làm gì đại ca? Một người khác rung rung giọng : - Tại hạ, trên không còn mẹ già, song dưới có năm con. Đứa bé nhất tuổi chưa năm, chỉ vì tiên sư mà trước có vô lễ với bà, bà hận, giết chết cả vợ lẫn năm con của tại hạ! Thiếu niên gọi tiếp : - Còn Tôn huynh? Người họ Tôn không đáp, đưa bàn tay duy nhất còn lại, vén áo lên, bày ra một thân hình đen cháy, không còn một mảnh da lành. Thiếu niên cao giọng : - Cát hạ thấy chăng? Kiệt tác của Hồ Lão Lão đó! Năm xưa Tôn huynh có xúc phạm đến con gái bà ta, bà bắt Tôn huynh trói vào cột, nổi lửa đốt đúng ba khắc đổi cho đau đớn chứ không giết chết! Du Bội Ngọc khoát tay thở dài : - Các vị đừng nói nữa! Tại hạ đã minh bạch rồi! Thiếu niên tiếp : - Các vị đó tìm Hồ Lão Lão phục hận, vì theo dõi bà ta mà mất thêm sáu mạng nữa. Mất sáu mạng người, bù lại, mới tìm được nơi trú ẩn của bà ta! Bọn tại hạ bố trí quanh vùng phụ cận, chờ hơn một năm rồi. Cho đến hôm nay mới gặp bà. Cát hạ tưởng, họ có thể nào vì một lời hỏi của cát hạ mà để cho bà ta được yên lành? Du Bội Ngọc giật mình, không nói tiếng gì được. Luận về tình lý, chàng không nên hỏi làm gì, bởi luật giang hồ không cho phép can thiệp vào việc riêng tư của ngoại nhân, nếu mình không có liên quan với người trong cuộc. Hà huống công lực của chàng chưa khôi phục hoàn toàn, dù muốn nói gì chàng cũng chưa phải là đối thủ của thiếu niên trong giây phút này. Song, nếu những người này sát hạ Hồ Lão Lão thì làm sao có thuốc giải độc cứu Châu Lệ Nhi? Thực khó khăn cho chàng. Thiếu niên áo đen lại tiếp : - Tại hạ nói như thế chẳng phải sợ cát hạ can thiệp, bất quá tại hạ nhận ra, cát hạ là con người khá, tại hạ phải nói để cho cát hạ biết là bọn này còn giữ đạo lý, không phải là người hành động hồ đồ. Du Bội Ngọc thở dài : - Giả như tại hạ nhất định can thiệp? Thiếu niên cao ngạo : - Chỉ cần cát hạ thắng được tại hạ là Hồ Lão Lão sẽ được bình an! Bọn tại hạ xin rút ngay! Du Bội Ngọc vụt đứng lên : - Được! Chúng ta cứ làm như vậy! Chàng bước xuống xe liền. Châu Lệ Nhi kêu to : - Hãy khoan! Ta cần nói với tứ thúc ta mấy câu! Du Bội Ngọc thở dài : - Tứ thúc biết Lệ Nhi muốn nói gì rồi! Thôi, khỏi phải nói, Lệ Nhi à! Châu Lệ Nhi chụp lấy tay chàng : - Không phải tôi ngăn cản đâu tứ thúc! Tứ thúc theo tôi lại đây tôi nói cho nghe! Du Bội Ngọc nhìn sang thiếu niên : - Cát ha..... Thiếu niên cười lạnh, khoát tay : - Yên trí, cát hạ! Tại hạ đã thỏa thuận rồi, trước khi chúng ta động thủ, tại hạ không hề chạm đến một sợi lông của Hồ Lão Lão!Châu Lệ Nhi kéo Du Bội Ngọc đến một góc, hỏi : - Tứ thúc... vì Hồ Lão Lão mà phải trí mạng à? Du Bội Ngọc không đáp. Châu Lệ Nhi tiếp : - Tôi biết tứ thúc làm như vậy là vì tôi, cứu tôi là phải cứu Hồ Lão Lão. Tôi xem, tiểu tử kia cũng là người hiểu đạo lý, tại sao tứ thúc không nói rõ cho hắn biết! Chẳng hạn, bảo hắn chờ thêm một ngày? Du Bội Ngọc thở dài : - Hồ Lão Lão biết được là bà ta chỉ sống thêm được một ngày thì chắc gì bà ta chịu cứu Lệ Nhi? Hà huống, vị tất các người đó đã chịu tin chúng ta? Bảo họ thả cọp về rừng, chắc gì họ chịu? Châu Lệ Nhi giật mình. Nàng không nghĩ đến cái điều Du Bội Ngọc vừa nói. Nàng cúi đầu thốt : - Tứ thúc chu đáo quá! Tôi... Du Bội Ngọc chận lời : - Lệ Nhi không cần nói gì nữa! Không còn cách nào khác thì thôi đành vậy! Châu Lệ Nhi rung rung giọng : - Nhưng tứ thúc... Du Bội Ngọc mỉm cười : - Đừng lo ngại cho tứ thúc, Lệ Nhi! Thiếu niên kia dù có quyền lực lợi hại, song chắc gì hắn thắng nổi tứ thúc? Hiện tại khí lực của tứ thúc khôi phục được hơn nửa phần rồi! Chàng từ từ rút tay ra khỏi tay Châu Lệ Nhi, bước trở lại cục trường. Châu Lệ Nhi rộn lên nhiều niềm ý. Nàng vui, nàng lo, thầm phục, ân hận, khẩn trương, sợ hãi... Nàng biết, khi Du Bội Ngọc muốn làm một việc gì là chẳng có một ai ngăn cản chàng làm cái việc đó được. Cho nên, nàng mong chàng thắng, điều duy nhất hiện tại nàng có thể làm là mong ước vậy thôi! Nhưng, thiếu niên kia cao ngạo như vậy là hắn cũng tin rằng hắn nắm chắc cái cơ thắng. Sao thì không biết, chứ nàng cũng hiểu vũ công của hắn cao mà Du Bội Ngọc thì còn thương tổn! Có thể Du Bội Ngọc thắng chăng? Thiếu niên nhìn thần sắc, thái độ, cử động của Du Bội Ngọc, chờ chàng đến gần hỏi : - Cát hạ nhất định xuất thủ? Du Bội Ngọc gật đầu : - Cái thế phải vậy! Thiếu niên áo đen thở dài : - Rất tiếc!.... Rất tiếc!.... Du Bội Ngọc nhận ra, tuy thiếu niên còn nhỏ tuổi nhưng đã luyện được khí trầm ổn, hết sức vững chắc. Hắn đứng đó với tư thế hết sức thản nhiên nhưng kín đáo vô cùng. Toàn thân từ đầu đến chân, không lộ một sơ hở. Bình sanh, hắn chỉ gặp hai người có sự trầm ổn phi thường đó, là Nộ Chân Nhân và thiếu niên này. Song, Nộ Chân Nhân có nhiều năm luyện tập, còn thiếu niên thì trẻ quá, thế mà công lực tu vi vẫn cao như thường. Trẻ bằng già, là một sự kiện phi thường vậy! Chàng ngầm vận khí, nghe trong mình cũng khoan khoái, chân lực lưu thông đều đều, biết là chất độc đã tiêu tan một phần quan trọng. Tuy nhiên, chàng cảm thấy lười quá, lười đến độ tay chân rã rời. Ảnh hưởng của ba ngày đêm rong ruổi đường dài chăng? Vô luận làm sao, chàng cũng phải giao thủ! Chàng bước tới, cao giọng thốt : - Xin mời! Thiếu niên tuyên bố : - Tại hạ không thể lưu tình, cát hạ hãy cẩn thận! Song phương đảo bộ xuất thủ, thoáng mắt, họ đã trao đổi qua chiêu!