watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:13:2530/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59 - Trang 9
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 9 trong tổng số 30



Hồi 49-1: Thầy Trò Gian Ác

Ánh lửa mờ nhạt!
Từ các đống than bốc lên những ngọn khói xanh, khói ánh màu lửa, biến vàng vàng, xám xám.
Trong không gian có nhiều màu hỗn hợp đó, Tang Mộc Không, Thiên Tằm Giáo chủ hiện ra phảng phất như bóng quỷ hình ma, vừa huyền ảo, vừa khủng khiếp.
Châu Lệ Nhi có cảm tưởng mình đang lạc lõng nơi âm cảnh, mà Thiên Tằm Giáo chủ là quỷ sứ có phận sự canh giữ hỏa ngục.
Gương mặt của lão rữa nát, ngũ quan biến dạng hãi hùng, chỉ còn đôi mắt là còn nguyên vẹn và sáng rực.
Gương mặt đó là một trái thị chín muồi bị dẫm nát trầy trụa.
Châu Lệ Nhi vụt cười khan :
- Tôi cứ tưởng là ai! Không ngờ chính là lão trượng!
Nàng cười, nhưng đôi tay nàng lạnh như ngâm trong giá băng. Đôi tay đó từ từ buông lỏng tay Du Bội Ngọc, và chừng như đôi chân nàng cũng nhích động.
Du Bội Ngọc biết nàng định thừa dịp Tang Mộc Không chẳng phòng bị, nhào tới diệt trừ lão.
Chàng không làm sao ngăn trở nàng, bởi ngăn trở là tố cáo hành động của nàng, trước khi nàng hạ thủ.
Làm như vậy, Tang Mộc Không sẽ hiểu và lão phản ứng ngay.
Châu Lệ Nhi làm sao chống cự nổi lão?
Cho nên, chàng lờ đi, đánh liều cho Châu Lệ Nhi làm cái việc cầu may đó. Thà rằng, xuất kỳ vô ý, biết đâu nàng chẳng thành công!
Chả sớm muộn gì, lão cũng hạ sát cả ba.
Ngờ đâu, Tang Mộc Không lạnh lùng cất tiếng :
- Cô nương còn nhỏ tuổi như vậy, song đã tỏ ra lợi hại rồi, có thể cho là trí dũng song toàn đấy! Tuy nhiên, vô ích, cô nương ạ! Giả như có học tập thêm mười năm nữa, cô nương cũng chưa có thể là đối thủ của lão phu đâu! Bằng có thêm vị Du công tử kia, cùng cái mụ Hồ Lão Lão, may ra còn có thể tương trì với lão phu được một lúc.
Nhưng rất tiếc, hiện tại cả hai trúng độc phải hai lần Thôi Mộng Hương, trong ba khắc nữa thôi, đừng nói là giao thủ với lão phu, mà đến cầm một thanh đao cũng chẳng còn khí lực!
Lời nói của lão từ từ phát ra, lão thốt xong, Châu Lệ Nhi cảm thấy y phục của nàng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Lão nói đúng, chính nàng cũng biết như vậy và nàng có tỏ qua cho Du Bội Ngọc biết điều đó.
Tang Mộc Không bật cười khanh khách tiếp :
- Hà huống, lão phu đã cứu mạng sống các vị, đáng lý các vị phải tìm cách báo ân chứ? Sao lại định xuất thủ trừ diệt lão phu?
Châu Lệ Nhi giật mình :
- Lão trượng cứu mạng chúng tôi?
Tang Mộc Không gằn giọng :
- Cô nương tưởng nửa đoạn mê hương đó tự động mà mò đến đống lửa à?
Châu Lệ Nhi kêu lên :
- Không lẽ lão trượng?...
Tang Mộc Không gật đầu :
- Nếu lão phu không dùng chân lực đẩy nó đến đống lửa thì làm sao nó giúp cô nương thành công? Và chính cái chân lực của lão phu làm nó phát tác gấp!
Châu Lệ Nhi chớp mắt, hét lên :
- Đành rằng lão trượng dùng chân lực đẩy nó tới đống lửa, chúng tôi cũng không mang ơn lão trượng được. Trái lại, lão trượng phải cảm kích chúng tôi!
Tang Mộc Không hừ một tiếng :
- Tại sao?
Châu Lệ Nhi điềm nhiên :
- Vì chính tôi quăng đoạn hương đó đến trước mặt lão trượng mà! Nếu không lão trượng cũng phải khổ luôn với Tang Nhị Lang!
Tang Mộc Không ngửa mặt lên không cười dài.
Cười một lúc, lão bĩu môi :
- Cô nương đúng là một cô bé con!
Châu Lệ Nhi xì một tiếng :
- Lão trượng đừng tưởng ỷ mình cao tuổi rồi lên giọng sành đời, mắng người ta là bé bỏng!
Tang Mộc Không lại cười lớn, chặn ngang câu nói của nàng :
- Cô nương tưởng rằng lão phu lầm mưu gian của tên phản đồ đó à?
Châu Lệ Nhi giật mình :
- Không lẽ lão trượng đã làm một trò đùa?
Tang Mộc Không tiếp :
- Đúng vậy, cô nương! Lão phu đã biết, phản đồ nuôi dã tâm từ lâu, hơn nữa, lão phu cũng biết, hắn rất hèn khiếp, nếu hắn dám trở mặt với lão phu, hẳn phải có người khuyến khích, giúp đỡ hắn!
Châu Lệ Nhi chợt tỉnh ngộ :
- Cho nên, lão trượng muốn khám phá ra người giật dây bên trong là ai? Có đúng vậy chăng?
Tang Mộc Không gật đầu :
- Đúng vậy!
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Lão trượng thừa hiểu, dùng hình phạt tra tấn chưa chắc gì Tang Nhị Lang đã cung khai. Bởi thế lão trượng giả chết, chờ xem người đó hiện thân, có đúng vậy chăng?
Tang Mộc Không thở dài :
- Lão phu không ngờ, người đó lại có cái danh hiệp nghĩa chấn động giang hồ!
Người đó lại là lão Du Phóng Hạc!
Du Bội Ngọc kêu lên :
- Lão trượng...
Nhưng chàng dằn lòng kịp!
Nghe người ta xúc phạm đến danh dự của phụ thân, tự nhiên Du Bội Ngọc phải phẫn nô.....
Chàng toan biện hộ.
Song sự tình ly kỳ, phức tạp, chàng phải giải thích làm sao? Có ai tin chàng được không?
Chắc chắn Tang Mộc Không chẳng lưu ý đến thần sắc của chàng, nên không nhận ra sự biến đổi đó.
Lão tiếp luôn :
- Phản đồ ác tâm từ lâu, đặc chế một loại đao, nơi cán có chứa một loại độc thủy của bổn giáo, đó là Thiên Tằm Thánh Thủy, vô luận là ai bị một giọt nhỏ loại độc đó chạm vào mình là tức khắc da thịt rữa nát, chất độc chui qua các lỗ chân lông, vào tận xương, tàn phá cơ thể nhanh chóng.
Châu Lệ Nhi rùn mình :
- Rõ ràng, tôi thấy độc thủy bắn vào mặt lão trượng, tại sao lão trượng không chết?
Tang Mộc Không đáp :
- Phản đồ biết rõ, độc thủy lợi hại, đinh ninh là lão phu phải chết, cho nên hắn đắc ý vô cùng. Nhưng hắn quên một điều...
Châu Lệ Nhi lấy làm lạ :
- Hắn quên điều gì?
Tang Mộc Không chưa đáp vội, đưa tay vuốt mặt.
Cái lớp da mặt rữa nát rơi xuống, bày ra một gương mặt khác.
Du Bội Ngọc thấy gương mặt đó, mới biết là lão đã đeo mặt nạ.
Gương mặt này vừa thanh tú vừa trang nghiêm, tỏ rõ cái phong thái hào sảng của con người minh chánh. Có thể lúc thiếu thời, lão là một mỹ nam tử tuyệt thế, khác hẳn với phong thái một Ngân Quang lão nhân có đầy tà khí mà chàng đã gặp tại Tỏa Hồn Cung, hoặc giả một lão nhân tiều tụy như vừa rồi mà Tang Nhị Lang lầm lạc.
Chàng không hiểu một con người minh chánh như thế lại có thể cải dạng thành quái dị. Hẳn có nguyên nhân gì nên lão hiện thân dưới nhiều hình thức như vậy!
Châu Lệ Nhi sửng sốt một lúc lâu, rồi thở dài :
- Thì ra, móng tay nhọn gặp vỏ quýt dày! Hắn không ngờ lão trượng mang nạ!
Tang Mộc Không cười nhẹ :
- Lão phu nghiên cứu rất công phu mới sáng chế ra loại mặt nạ này, bất cứ độc thủy, độc hỏa nào cũng không phá hoại được. Nhờ nó, lão phu tránh được cái họa Thiên Tằm Thánh Thủy do hắn bắn sang.
Châu Lệ Nhi bỗng bật cười :
- Với gương mặt này, trông lão trượng có vẻ đường hoàng quá, sao lại thích đeo mặt nạ?
Tang Mộc Không lạnh lùng :
- Chỉ vì phàm kẻ nào trông thấy gương mặt thật của lão phu, kẻ đó phải chết!
Châu Lệ Nhi lại nghe điện lạnh truyền trong cơ thể, rung rung giọng :
- Không lẽ lão trượng...
Tang Mộc Không cười lớn chận lời nàng :
- Cô nương yên trí, gương mặt này chưa phải là gương mặt thật của lão phu đâu!
Châu Lệ Nhi lại sững sờ. Nàng muốn hỏi, gương mặt thật của lão như thế nào, song thấy không nên quá tò mò, chỉ hỏi :
- Lão trượng định làm gì bọn này?
Tang Mộc Không chớp chớp mắt, từ từ thốt :
- Lão phu không yếu lòng như những kẻ từ bi bác ái, hơn nữa các vị đã biết quá nhiều bí mật của bổn giáo, vô luận thế nào, lão phu cũng không để cho các vị sống sót được!
Lão có lối nói chuyện rất chậm rãi, bây giờ thốt lên câu đó, lão càng nói chậm hơn, lão càng thốt chậm, Châu Lệ Nhi càng nghe tim đập mạnh.
Lão vụt nhìn sang Du Bội Ngọc, rồi tiếp :
- Song cát hạ không thừa cái nguy của người khác làm lợi cho mình, thì lão phu cũng không thể thừa cái nguy của các vị mà làm hại các vị. Kể từ giờ phút này, giữa chúng ta không ai nợ ai nữa... Trong tương lai, nếu gặp lại nhau, chúng ta sẽ thân hay thù, điều đó tùy thời gian định đoạt!
Hồ Lão Lão mừng rỡ, buông một câu :
- Tang giáo chủ quả không hổ là một vị lãnh đạo đáng phục, ân oán phân minh, đúng là bậc đại trượng phu!
Tang Mộc Không lạnh lùng nhìn bà, cao giọng thốt :
- Lão bà nên khép cái miệng lại là hơn! Nếu lão phu không nể mặt Du công tử thì nhất định bà phải nếm thủ đoạn của Thiên Tằm Giáo rồi!
Hồ Lão Lão quả nhiên câm ngay.
Du Bội Ngọc dợm nói gì đó, Hồ Lão Lão lại sợ chàng nói chạm đến tự ái của lão, có hại cho bà, bà đâm lo.
Nhưng Tang Mộc Không vụt hét lên :
- Cút ngay! Các vị cút nhanh! Lão phu không thể nhìn lâu cái mặt của mụ hồ ly đó! Có thể lão phu thay đổi chủ ý bất ngờ, thành không có lợi cho các vị!Cỗ xe đưa họ đến đây vẫn còn bên ngoài động.
Du Bội Ngọc dù chưa biết đánh xe như thế nào, lúc này cũng phải đóng vai một phu bất đắc dĩ.
Tay giữ cương ngựa, tay cầm giọng, Du Bội Ngọc nghe tiếng vó ngựa nện đều, bánh xe lăn cốc cốc, lòng nặng ưu tư.
Ngồi bên trong, có thể liên lạc với phu xe qua một lỗ trống.
Qua lỗ trống đó, người ngồi trong chỉ đường cho phu xe lái ngựa đúng đường.
Hiện tại, Châu Lệ Nhi dùng lỗ trống đó, bắt chuyện với Du Bội Ngọc.
Nàng hỏi :
- Tứ thúc đang nghĩ gì thế?
Du Bội Ngọc thở dài :
- Tứ thúc nghĩ... hành vi của Thiên Tằm Giáo chủ hết sức kỳ bí. Trong tương lai, nhất định lão sẽ không buông tha cho cái lão họ Du!
Châu Lệ Nhi thốt :
- Lão họ Du đó lắm thủ đoạn, chắc gì Tang Mộc Không đã dám làm gì? Hơn nữa, Tang Mộc Không vịn vào cớ nào để gây sự với Du Phóng Hạc? Phong thơ đó, ai cũng có thể viết được, khi nào Du Phóng Hạc lại nhận là tác phẩm của lão ta? Dù Tang Mộc Không có tìm lão ta, cũng không làm sao buộc tội được!
Du Bội Ngọc trầm giọng :
- Đành vậy, song nếu Tang Mộc Không nuôi dưỡng căm thù thì Du Phóng Hạc cũng phải mệt đấy!
Châu Lệ Nhi hỏi :
- Tứ thúc có nghĩ là Tang Mộc Không sẽ đi tìm Du Phóng Hạc chăng?
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Tứ thúc tin như vậy!
Châu Lệ Nhi cau mày :
- Lão ta biết Du Bội Ngọc ở đâu mà tìm, Tang Nhị Lang dù biết, chắc gì hắn đã chịu cung khai?
Du Bội Ngọc điềm nhiên :
- Rồi lão cũng tìm ra!
Châu Lệ Nhi trầm ngâm một lúc :
- Sao tứ thúc không nhân dịp này, hỏi lão thêm mấy câu?
Du Bội Ngọc mỉm cười :
- Tứ thúc có cần gì nữa đâu?
Châu Lệ Nhi lại trầm ngâm thêm một lúc nữa :
- Chẳng hạn, lão ấy đoán xem, Tang Nhị Lang và Du Phóng Hạc ước hội gặp nhau tại địa phương nào...
Du Bội Ngọc lắc đầu :
- Hỏi làm gì! Tứ thúc không muốn biết những điều đó!
Châu Lệ Nhi hỏi :
- Tại sao tứ thúc không muốn biết?
Du Bội Ngọc không đáp.
Châu Lệ Nhi vụt thốt :
- Tôi biết tại sao tứ thúc không muốn biết. Chỉ vì nếu biết được địa phương đó, bằng mọi giá, tứ thúc phải đến tận nơi, mà tứ thúc thì không thể không cứu tôi, do đó tứ thúc bỏ tất cả mọi việc cần làm, để lo cứu tôi!
Du Bội Ngọc đột nhiên cười lớn :
- Giả như tứ thúc có việc yêu cầu Lệ Nhi làm hộ, Lệ Nhi có làm không?
Châu Lệ Nhi sáng mắt :
- Sẵn sàng!
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Vậy bây giờ Lệ Nhi khép cái miệng lại và ngủ đi!Hồ Lão Lão thỉnh thoảng thốt qua lỗ trống, chỉ đường cho Du Bội Ngọc, rẽ bên này, quẹo bên kia, tuyệt nhiên bà không hề nói tên địa phương sắp đến đó.
Bà sợ Du Bội Ngọc biết rồi bỏ bà dọc đường, một mình chàng đưa Châu Lệ Nhi đến đó, lấy thuốc giải độc.
Chẳng biết Du Bội Ngọc có ý tứ như bà nghĩ chăng, song chàng phải lắc đầu, cố kỵ con người sao quá đa nghi.
Bây giờ hoàng hôn đã xuống.
Xe cứ chạy dù đêm sắp về.
Xe đã vượt không biết bao nhiêu chặng đường rồi, chàng cứ ngồi yên một chỗ, chốc chốc ra roi, bất ngờ giật cương ngựa không ngừng với mi mắt chàng không hề sụp xuống.
Riêng cỗ xe, vô tri vô giác, chạy đến bao nhiêu lâu cũng chẳng sao, khi nào gãy mục hư thì dừng bánh.
Nhưng, ngựa và người là loài động vật, sống bằng khí lức, quá nhọc là sinh khí hao mòn, người và ngựa chịu sao kham qua bao nhiêu ngày rong ruổi liên tục?
Nhất là người có nhiệm vụ đánh xe?
Ngồi trong xe còn không chịu nổi những cơn xốc, nhồi qua những đoạn đường gồ ghề huống hồ ngồi giữ ngựa lái xe?
Song, Du Bội Ngọc gần như xuất thần, hiện tại có một siêu lực điều khiển chàng, nhờ thế mà chàng còn chịu đựng nổi.
Chàng biết rõ thời gian chẳng còn lại bao nhiêu nữa, một phút giây phí bỏ, hành trình phải chậm trễ một phút thì tình trạng của Châu Lệ Nhi lại nguy thêm một chút.
Hoàng hôn xuống.
Xe cứ chạy không ngừng.
Sáng ngày mai là đúng ba hôm, ba hôm!
Đã gần đến nơi chưa? Hồ Lão Lão không hề cho biết. Xe qua tiểu thị trấn, dừng lại một chút mua thực phẩm rồi đi liền.
Thực phẩm bất quá chỉ là bánh trái, Châu Lệ Nhi lấy từng cái bánh trao qua lỗ trống cho Du Bội Ngọc ăn.
Rồi nàng bóc từng quả quýt cho chàng.
Nàng thấy chàng nhọc phờ, nhọc vì nàng, nàng bứt rứt xốn xang vô cùng.
Chừng như nàng có một điều gì bí ẩn, muốn nói ra cho chàng hiểu, đã mấy lần dợm nói song nàng lại thôi.
Điều gì bí mật nơi nàng?
Du Bội Ngọc thật sự cũng không làm sao hiểu nổi vị tiểu cô nương đa tình đó!
Nhưng, hoàng hôn hôm nay! Một hoàng hôn cuối cùng trên con đường, hạn kỳ sẽ chấm dứt vào ngày mai, nhưng đoạn đường cuối cùng đã đến chưa?
Xe qua một thị trấn, to hơn thị trấn trước.
Thị trấn nào cũng thế, đầy đầy hàng quán, bán ăn bán uống.
Và giờ cơm, mùi chiên xào từ các hàng quán bốc ra, kích thích mạnh khứu giác của con người.
Du Bội Ngọc cũng nghe đói, song chàng cần gì phải ăn trong lúc này cho mất thì giờ! Mai kia, trong nhiều ngày sắp tới, còn biết bao nhiêu lúc, mặc sức ăn!
Nhưng, Hồ Lão Lão gọi gấp :
- Dừng xe lại! Dừng lại!
Du Bội Ngọc giật mình, gò cương ngựa, cho xe dừng lại rồi hỏi :
- Việc gì thế hở bà?
Hồ Lão Lão cao giọng :
- Hai hôm nay, ăn toàn bánh nguội, ăn toàn đồ ngọt, đàm xanh suýt chặn yết hầu đây! Nếu không ăn cái gì nóng, mặn, chắc gì phải chết!
Du Bội Ngọc kinh hãi :
- Bà muốn vào quán?
Hồ Lão Lão cười hì hì :
- Phải! Ta ngửi mùi chiên xào đó, biết ngay là xe đang đi ngang qua Tri Mỹ Lâu! Ta từng ăn uống tại quán này. Cái hương vị phương bắc đó rất hạp với ta lắm!
Trời! Trong trường hợp này, bà còn nghĩ đến thịt rượu. Bà ngồi một chỗ trong xe, chẳng mệt nhọc gì, không lo nghĩ đến ai cực khổ, lại nghĩ đến thịt rượu!
Nếu có thể, chàng sẽ tát cho bà một tát tai, rất mạnh, rồi mắng cho một lúc!
Song, chàng thở dài, buông gọn :
- Cũng được! Bà xuống xe đi!
Châu Lệ Nhi trừng mắt :
- Tứ thúc nghe lời bà ấy?
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Ừ!
Hồ Lão Lão bật cười :
- Hắn không nói, chứ hắn đã minh bạch lắm đó! Hắn biết, tranh luận với già là vô ích, chung quy gì cũng phải đáp ứng thôi! Cho nên hắn câm lặng!
Tri Mỹ Lâu đúng là một ngôi tửu quán hữu danh nhất trong vùng. Tại đây, các món thịt nướng là thích khẩu nhất.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 72
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com