watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:18:3630/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 30



Hồi 48-1: Vào Tử Rồi Ra Sanh

Tại sao?
Hắn điên thật sự!
Châu Lệ Nhi thở dài, cười khổ :
- Xem ra chỉ có loài ngựa mới kết giao được với loài chó điên như ngươi!
Bỗng, Tang Nhị Lang vung tay lên, đập xuống đầu ngựa, kêu lên một tiếng bốp.
Con ngựa vỡ nát đầu, không kịp ré lên một tiếng.
Hắn lại đập chết con ngựa.
Bây giờ thì mọi người tin chắc là hắn điên thực sự! Bởi trừ những kẻ điên ra, trên đời này, chẳng ai hành động như thế!
Châu Lệ Nhi thầm hỏi, kẻ điên hẳn sẽ có thủ đoạn tàn khốc như thế nào đối với nàng trong chốc lát nữa đây.
Du Bội Ngọc thở dài :
- Tứ thúc không xứng đáng cho Lệ Nhi kính một. Chẳng những không chiếu cố được cho Lệ Nhi, trái lại... trái lại...
Châu Lệ Nhi thảm đạm vô cùng :
- Tứ thúc có lỗi chi đâu? Tôi không trách cứ tứ thúc, tôi chỉ trách phiền tôi, chính tôi làm liên lụy tứ thúc!
Du Bội Ngọc lắc đầu, không đáp.
Chàng biết nói làm sao?
Hồ Lão Lão cười lạnh :
- Ngươi sắp chết đến nơi đó, còn lo lắng cho ai nữa làm chi?
Châu Lệ Nhi hừ một tiếng :
- Tâm tư của tứ thúc tôi, vĩnh viễn bà không thể biết được đâu! Chỉ vì từ lâu, bà chỉ quan tâm đến cá nhân bà, mà tứ thúc tôi thì... lo cho người khác hơn là cho chính mình!....
Hồ Lão Lão bĩu môi :
- Hắn biết quan tâm đến kẻ khác à? Sao hắn không quan tâm đến già này? Kẻ khác đó là ai? Có phân biệt chăng?
Châu Lệ Nhi không đáp.
Nàng không thể nói những gì khó nói.
Bây giờ, nàng biết chắc là nàng phải chết, song nàng không sợ hãi gì cả.
Nàng thỏa mãn lắm rồi, bởi nàng biết được trên thế gian này còn có một người quan tâm đến nàng hơn là quan tâm đến chính người đó.
Du Bội Ngọc không thể thấu đáo mối tình hoài của nàng, giả như chàng có thấu đáo, hẳn chàng cũng có nói gì rồi với nàng, trước khi cùng nắm tay nhau sang bên kia thế giới.
Tang Nhị Lang đập con ngựa ngã nhào xuống đất, lấy dao mổ bụng nó.
Rồi hắn lôi ruột nó để ra ngoài.
Châu Lệ Nhi lợm giọng mấy lần, cố dằn lắm mới khỏi nôn khan.
Nàng cứ tưởng trên thế gian, chỉ có rắn là độc, lang sói là hung. Bây giờ nàng nhận ra, người điên còn độc hơn rắn, hung hơn lang sói.
Du Bội Ngọc thấy nàng rung người từng cơn, dịu giọng :
- Đối với hạng người điên, Lệ Nhi nên nhắm mắt lại đừng nhìn chúng, thì chẳng có gì phải sợ!
Châu Lệ Nhi lắc đầu :
- Đâu phải tôi sợ, tứ thúc! Bất quá, tôi thấy khó chịu thôi!
Nàng thở dài, cúi đầu, nói tiếp :
- Tôi có một cơ hội thoát đi, song chính tôi lại làm hỏng cơ hội đó!
Hồ Lão Lão suýt hét to lên, song bà trầm giọng hỏi :
- Ngươi nói gì?
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Trong lúc bà và tứ thúc bị mê hương làm mê ngủ trên cỗ xe, tôi còn tỉnh. Tôi lại lấy được mê hương trên nóc mui xe, còn lại nửa đoạn tội cất giữ!
Hồ Lão Lão sáng mắt :
- Nửa đoạn hương đó ngươi còn cất giữ? Chúng ta cứ quăng nửa đoạn hương đó vào đống lửa, gã kia đang lên cơn điên, nhất định không phát giác đâu!
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Tôi có nghĩ đến việc đó rồi bà! Và tôi còn nghĩ rằng bà, tứ thúc, bọn kia cùng bị hôn mê, tôi thoát được đi như thường, vì lúc chúng trói, tôi giả vờ hôn mê như bà, cho nên chúng không trói chặt lắm, tôi có ý gồng mình cho khác thường cái khối thân thể tôi không xác thực, các môi dây lơi lỏng hơn của bà, tôi rút ra được!....
Nàng thở dài, thốt :
- Bây giờ thì muộn rồi! Vô ích mất rồi!
Hồ Lão Lão trố mắt :
- Tại sao?
Châu Lệ Nhi cười khổ :
- Tôi nhân lúc gã ấy nổi điên, không lưu ý đến tôi, tôi quăng đoạn hương ấy vào lửa. Ngờ đâu...
Hồ Lão Lão hừ một tiếng :
- Ngươi quăng lệch ra ngoài?
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Phải bà ạ! Vì tôi quá khẩn trương, tay tôi rung, không ném trúng đích...
Hồ Lão Lão tặc lưỡi :
- Ngươi quăng ra, đoạn hương rơi chỗ nào?
Châu Lệ Nhi cười thảm :
- Bà có thấy vật trắng trắng màu bạc như chiếc trâm, nằm trước mặt Thiên Tằm Giáo chủ kia chăng? Đó là đoạn hương thừa đó!
Tang Mộc Không lúc đó nằm bất động như chết, trước mặt lão có một đoạn trâm màu bạc, cách lão độ vào thước...
Hồ Lão Lão căm giận :
- Liễu đầu vô dụng quá! Làm không được sao ngươi không bảo cho người khác làm? Hừ! Sính tài mà thành hại chết cả lũ! Hai tay ngươi vô dụng quá, nên chặt bỏ đi là hơn!
Du Bội Ngọc dịu giọng :
- Giả như tứ thúc cầm đoạn hương đó, chỉ sợ quăng đi không xa một thước!
Châu Lệ Nhi cúi đầu :
- Hồ Lão Lão mắng phải lắm, tứ thúc! Tại tôi muốn sính tài, tại tôi muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho tứ thúc, nào haỵ..
Hồ Lão Lão mắng nặng hơn :
- Nào hay ngươi là một ngốc tử! Một kẻ điên! Ngươi hại người, người cũng hại lại ngươi. Ngươi muốn khoe hay, khoe giỏi trước mặt Du Bội Ngọc, ngươi tưởng hắn thích ngươi lắm à? Hừ! Bất quá hắn xem ngươi như con, như cháu, chứ người như hắn, phong lưu, tuấn tú, khôi ngô, lại chẳng có lấy một tình nhân nào, đợi với phải cái tiểu liễu đầu còn hôi miệng sữa như ngươi à?
Châu Lệ Nhi rung rung người, giận quá, hét không thành tiếng :
- Bà... bà... già quỷ...già mạ..
Bỗng, có tiếng rú lên, rồi tiếp theo là mấy tiếng kêu thảm :
- Bàn tay của ta!.... Bàn tay của ta!....
Từ lúc người nhị sư huynh ngã xuống, các đệ tử áo đen kia đứng lặng người một góc, không dám nói gì đã đành mà cũng chẳng dám thở mạnh.
Bỗng nhiên, một người vừa kêu lên, vừa chạy, vừa đưa hai bàn tay, ánh lửa chiếu sáng, ai ai cũng trông thấy rõ, bàn tay của hắn sưng vù, đen sì.
Tang Nhị Lang vẫn còn moi tay trong bụng ngựa. Hắn không hề quay đầu lại.
Du Bội Ngọc nhìn thoáng qua Châu Lệ Nhi, khẽ thở dài :
- Phải Lệ Nhi nữa đấy chăng?
Châu Lệ Nhi cắn môi :
- Ai bảo hắn sờ mó vào người tôi chứ? Tại hắn muốn chết, cứ cho hắn chết!
Hồ Lão Lão chớp mắt sáng ngời :
- Hắn sờ mó vào người ngươi một chút mà hai tay của hắn biến đổi vậy à?
Châu Lệ Nhi buông gọn :
- Ừ!
Hồ Lão Lão cười tươi :
- Tiểu cô nương khá lắm! Nếu có cách nào làm cho Tang Nhị Lang sờ mó vào mình ngươi thì cả bọn cầm như thoát nạn!
Châu Lệ Nhi trầm gương mặt :
- Bà hy vọng như vậy, thì cứ nghĩ cách nào nào đó đi!
Du Bội Ngọc trầm giọng :
- Tử sanh hữu mạng, nếu chúng ta đến số chết, thì không thể để cho gã điên đó chạm đến một sợi lông của Lệ Nhi!
Châu Lệ Nhi lại cúi đầu, ánh mắt ngời niềm cảm kích.
Hồ Lão Lão chớp chớp mắt, bật cười hắc hắc :
- Nếu hắn muốn, chỉ sợ ngươi không làm sao ngăn cản được!
Du Bội Ngọc điềm nhiên :
- Nếu hắn muốn, tại hạ sẽ cảnh cáo là trên mình Lệ Nhi có chất độc!
Hồ Lão Lão giật mình :
- Vậy ra, ngươi nhất định chịu chết?
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Sống mà bị nhục, còn khổ hơn là được chết ngay!
Hồ Lão Lão sững sờ một lúc lâu, đoạn cười khổ :
- Tang Nhị Lang điên, Du Bội Ngọc khùng, ta chưa từng gặp hai con người lạ lùng như vậy! Khó hiểu thật!
Bỗng, Tang Nhị Lang kêu lên :
- Đây rồi! Đây rồi! Ta tìm được rồi!
Mọi người đều kinh dị, không biết hắn tìm được gì trong bụng ngựa.
Du Bội Ngọc thấy trong tay hắn, có vật gì sáng nhỏ như hạt châu.
Tên đệ tử áo đen nhào xuống đất, van cầu :
- Bàn tay của tiểu đệ! Đại sư huynh! Cứu tiểu đệ với! Đại sư huynh!
Tang Nhị Lang chớp mắt :
- Bàn tay ngươi bị trúng độc?
Gã vập đầu, van mãi :
- Tiểu đệ từ lâu vẫn trung thành với đại sư huynh, xin đại sư huynh...
Tang Nhị Lang hét lớn :
- Thế ngươi cho là ta hạ thủ?
Gã đệ tử càng vập đầu, càng van cầu khẩn thiết hơn :
- Tiểu đệ thật đáng chết! Xin đại sư huynh mở lòng từ bị..
Tang Nhị Lang bật cười ghê rợn :
- Ngươi trúng độc, lại chẳng biết kẻ hạ độc là ai! Như vậy, ngươi còn sống làm gì trên đời này cho chật đất! Ngươi còn sống sót ngày nào là làm nhục cho bổn giáo ngày đó!
Gã đệ tử biến sắc mặt như màu đất, rung rung giọng :
- Đại sư huynh...
Gã chưa dứt câu, Tang Nhị Lang đã chụp con dao đã mổ bụng ngựa, hoành tay chọc vào bụng gã, rọc mấy đường như rọc bụng con ngựa.
Máu phọt ra bắn khắp mình y.
Tang Nhị Lang không lau, không chùi, không chớp mắt, bật cười lớn :
- Ngươi có biết tại sao ta để cho ngươi chờ một lúc không?
Câu hỏi đó, hiển nhiên hướng về phía Châu Lệ Nhi, bởi hắn có bảo nàng chờ xem. Chứ tên đệ tử áo đen đã chết rồi hắn còn hỏi làm gì nữa.
Vả lại, hắn nhìn Châu Lệ Nhi mà hỏi.
Châu Lệ Nhi không đáp, chỉ hỏi lại :
- Ngươi tìm được vật gì trong bụng con ngựa?
Tang Nhị Lang sè tay ra :
- Vật này đây!
Một hạt châu, nhưng lại bằng bạc.
Châu Lệ Nhi cau mày :
- Vật gì như một món đồ chơi của trẻ nít?
Tang Nhị Lang bật cười khanh khách :
-Ngươi nhìn kỹ đi!
Hắn kẹp hạt châu bằng bạc giữa hai ngón tay, ép mạnh. Hạt châu vỡ làm đôi, trong hạt châu có một bao sáp, hắn bóp luôn bao sáp vỡ ra, trong bao sáp có một mảnh giấy, vo tròn.
Thì ra một tờ thơ!
Tang Nhị Lang cười lớn :
- Bây giờ, ngươi đã hiểu rồi chứ?
Châu Lệ Nhi thản nhiên :
- Vì một tin thơ mà dàn cảnh đại quy mô như vậy, thật ta chưa thấy ai phi lý như các ngươi!
Tuy nói thế nhưng nàng cũng kinh ngạc, thầm nghĩ bọn này hành động ngụy bí đáng sợ.
Đưa tin tức cho nhau, bằng lối đó, thì may ra chỉ có trời mới khám phá ra nổi.
Chính kẻ mang tin cũng chẳng biết, thì còn ai biết! Người gởi tin có thỏa ước với người nhận tin, tờ thơ trong bụng con ngựa, và sau khi gặp ngựa rồi phải giết luôn người đưa tin hay là người đưa đường cho ngựa mang tin cũng thế, để diệt khẩu.
Một cái tin trao đổi cho nhau bằng sinh mạng một con vật và một con người.
Trên giang hồ, quả thật có nhiều chuyện vô lường vô tưởng.
Châu Lệ Nhi nhìn đăm đăm tờ thơ trên tay Tang Nhị Lang, chừng như muốn xem cho biết thơ do ai gởi, thư nói gì.
Hồ Lão Lão không mảy may lưu ý đến Tang Nhị Lang, bà cứ nhìn đoạn hương do Châu Lệ Nhi ném trật đích, đoạn hương đó còn nằm trên mặt đất, trước mặt Tang Mộc Không.
Bà hận không có cách nào đưa đoạn hương đó nhích tới một chút, nếu nó nhích một chút là nó rơi vào đống lửa rời.
Khổ quá, bà thì bị trói mà lòng động thì lại vắng gió.
Tang Nhị Lang đọc thơ.
Hắn đọc mải, đọc xong, đọc lại, đọc chẳng biết mấy lượt rồi, mỗi lượt đọc xong lại nở một nụ cười, nụ sau lại to hơn, tươi hơn nụ trước.
Hắn lẩm nhẩm, môi nhấp nháy, song lời không phát ra. Điều đó càng làm cho Châu Lệ Nhi thêm ao ước.
Bỗng hắn nhìn Châu Lệ Nhi hỏi :
- Ngươi có muốn xem chăng?
Châu Lệ Nhi hồi hộp phi thường, song vờ thản nhiên buông gọn :
- Xem hay không, chẳng quan hệ gì cả!
Tang Nhị Lang cười vang :
- Ta dám cho ngươi xem thơ, vì ta tin chắc rằng ngươi sẽ giữ bí mật hoàn toàn.
Trong thiên hạ, chỉ có người chết là chẳng hề tiết lộ sự bí mật với bất kỳ ai!
Hắn bước tới, trải tờ thơ trước mặt Châu Lệ Nhi, nàng đọc liền :
- Tang giáo chủ cát hạ! Trong phút giây cát hạ đọc mảnh giấy này, là ngôi vị cao quý đã về tay cát hạ, cho nên bổn tòa phải tôn hô hai tiếng giáo chủ! Một con người tài ba như cát hạ đâu có thể sống âm thầm trong bóng tối, phải chứ? Cát hạ thành công, bổn tòa hân hạnh, vũ lâm hân hạnh, mà quý giáo cũng hân hạnh vì có người lãnh đạo xứng đáng! Bổn tòa sẽ cố gắng hết sức mình trợ giúp cát hạ, và bảo chứng đến kỳ tuyển chọn minh chủ võ lâm sắp tới sẽ cực lực ủng hộ cát hạ lên địa vị lãnh đạo toàn thể võ lâm. Đến lúc đó rồi thì còn lo gì Vũ Đang, Thiếu Lâm không thuần phục! Bất quá, chỉ còn những tiểu tiết, chúng ta sẽ bàn qua, khi nào cát hạ di giá đến tệ xá!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 70
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com