watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:17:4730/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 30



Hồi 46-2

Không lâu lắm, bóng tối phủ xuống, bao trùm cảnh vật. Châu Lệ Nhi nhìn ra ngoài, chẳng trông thấy chi cả.
Thì ra, cỗ xe đang chui vào một lòng hang rất tối, xe lướt tới một lúc nữa, phía trước có ánh đèn chiếu lại.
Cỗ xe dừng lại.
Kế tiếp có tiếng chân người vang lên, rồi người đó vừa kềm ngựa, vừa dìu phu xe xuống đất, cười mấy tiếng thốt :
- Đại sư huynh vất vả quá!
Phu xe là đại sư huynh!
Đệ tử của Du Phóng Hạc sao? Trên giang hồ, chưa ai nghe nói Du Phóng Hạc có nhận đệ tử mà?
Người đại sư huynh hừ một tiếng rồi im lặng.
Thái độ của hắn lạnh lùng, cao ngạo, không còn nhìn mặt cũng biết được tâm tánh của hắn.
Chừng như quá quen với thái độ của người đồng môn, người kia cười vuốt, hỏi :
- Đại huynh có đưa được Nhị nương về đây không?
Một tiếng bốp vang lên, mường tượng người vừa hỏi vừa bị đánh một cái tát tai.
Rồi đại sư huynh cười lạnh :
- Mang về đây được hay không được, có liên qua gì tới ngươi?
Người kia bị đánh, không giận, lại vuốt :
- Phải! Đại sư huynh đánh mắng rất phải! Tiểu đệ không nên lắm lời!
Người đại sư huynh lại hừ một tiếng :
- Trong xe có ba người. Ta mang về cho giáo chủ làm vật tế thần, còn Nhị nương ở trong xe. Ngươi hãy trói mấy người đó, mang đến tế đài. Biết chưa?
Hắn buông dứt câu, bỏ đi liền.
Châu Lệ Nhi thầm nghĩ :
- Cái người đại sư huynh đó, đối với bạn đồng môn sao tàn ác thế? Nghe khẩu khí chúng, ta đoán Ngân Hoa Nương là người cùng chung một đảng phái với chúng.
Giáo chủ của chúng là ai?
Nàng không rõ, Ngân Hoa Nương là người trong Thiên Tằm Giáo, nhưng bây giờ biết chắc bọn này chẳng liên quan gì đến Du Phóng Hạc cả.
Bất giác nàng kinh hãi.
Bởi, vô luận làm sao, Du Phóng Hạc hành sự cũng còn cố kỵ một vài điều. Sa vào tay Du Phóng Hạc, còn có hy vọng sống sót hơn sa vào bất cứ tay ai.
Cửa xe mở.
Bốn năm người xuất hiện tại cửa, tất cả đều vận y phục chẹt bằng lụa trắng, gương mặt khác hơn người thường.
Trong số, có một người cao và ốm, gương mặt trắng quá gần như xanh, một gương mặt chẳng có một chút thịt nào.
Trông y như một bộ xương người có khoác lớp da, còn sử động được.
Châu Lệ Nhi dù cam đảm cũng phải run sợ, nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn họ lâu.
Nàng nghe những người đó đối thoại với nhau, oang oang lên :
- Ngươi xem, lão bà đó, cụt chóp mũi rồi, còn làm hại ai được nữa?
- Còn vị cô nương này, người đẹp đấy? Rất tiếc là còn nhỏ tuổi quá?
Mỗi người một câu, toàn là lời châm biếm, toàn là lời cợt nhã, song tất cả đều biểu lộ cái đắc ý của người chiến thắng.
Những lời đó, bình sanh Châu Lệ Nhi chưa từng nghe, bây giờ nghe họ nói lên quá trắng trợn, nàng lợm giọng buồn nôn.
Một người gắt :
- Sao các ngươi chưa bắt tay vào việc đi? Đại sư huynh biết được thì đừng có mà kêu khổ đấy!
Người thốt lên câu cuối cùng, chính là người bị đại sư huynh đánh cho cái tát tai vừa rồi.
Người đó chính là người cao ốm, trông như bộ xương khô có bao lớp da bên ngoài.
Nghe nhắc đến đại sư huynh, bọn đó im thin thít.
Một người bước lên xe, kéo Du Bội Ngọc xuống.
Một kẻ khác hỏi :
- Chúng ta mang luôn Nhị nương lên tế đài chăng, Nhị sư huynh?
Nhị sư huynh là bộ xương khô đó, lạnh lùng thốt :
- Thì đại sư huynh đã bảo như vậy!
Người kia do dự một lúc, thở dài :
- Bình thời, Nhị nương rất được giáo chủ thương yêu, tại sao hôm nay lại có sự lạ lùng như vậy? Chẳng lẽ Nhị nương đã phạm một tội ác nào lớn lao không thể tha thứ được?
Nhiều ánh đuốc chiếu sáng lòng hang, nhũ đá chớp chớp hiện ra đủ màu, trông đẹp mắt vô cùng.
Nơi giữa hang, có bốn ngọn đèn rất lớn, chen giữa khoảng bốn ngọn đèn có bốn đống lửa cháy bập bùng.
Giữa vòng lửa đó, có một phiến đá xanh, cũng to lớn, có lẽ tảng đá đó dùng để làm tế đài.
Vào tiết thu, khí lạnh bốc khắp nơi, nhất là ở vùng nói hoang vắng, huống chi ở trong lòng hang.
Song đèn sáng, lửa cao ngọn, làm ấm áp không khí trong hang, nếu tâm tư bình thản, hẳn con người phải dễ chịu lắm.
Châu Lệ Nhi đâu phải là người có tâm tư bình thản? Nàng xuất hạn ướt đẫm mình, thầm hỏi bọn này đốt lửa làm chi mà nhiều thế, có lẽ chúng sợ lạnh chăng?
Mãi một lúc sau, nàng mới phát hiện ra, quanh mỗi đống lửa treo hơn mười chiếc hộp bằng bạc, điêu khắc tân kỳ, từ trong hộp phát ra những âm thanh quái dị, âm thành mường tượng tiếng tằm ăn lá dâu, nghe rạo rạo, nhưng nhẹ nhàng, đều đều.
Thoạt đầu còn lạ, Châu Lệ Nhi cố gắng lắng nghe, nghe một lúc, nàng bắt đầu rùng mình, lông tóc dựng lên, nàng có cảm giác như những con rắn nhỏ đang bò khắp người, vừa lạnh vừa nhột.
Trong hang, kể cả người nhị sư huynh ốm cao như một bộ xương, chỉ có sáu người.
Sáu người đó mang bọn Châu Lệ Nhi lên tảng đá, tức là tế đài của chúng, lấy dây bạc cột tất cả lại, đoạn đứng xuôi tay một bên, không một ai dám nói cười tiếng nào cả.
Một lúc sau, người đại sư huynh từ phía sau một thạch nhũ bước ra, hắn đã thay đổi y phục xa phu, hiện mặc một chiếc áo màu bạc chớp ngời, trong tay có chiếc quạt.
Đứng xa xa nhìn hắn thì trông hắn có phong độ siêu nhiên thoát tục, nhưng đứng gần hắn mà nhìn, chẳng ai dám tưởng hắn là một con người nữa. Gương mặt hắn còn đáng sợ hơn gương mặt quỷ.
Nếu hắn đắp lên đó một vật giả tạo thì còn trông được một phần nào, song mất đi những cái giả tạo, không còn ai dám đối diện với hắn.
Không rõ loài vật gì đã ngoạm mất nửa bên mặt của hắn, mất luôn nửa phần mũi, trông thấy rõ những đốt xương, xương lại xanh xanh trắng trắng.
Hai bàn tay chỉ còn bốn ngón, ba ngón hữu, một ngón tả.
Chừng như hắn được cứu nạn trong lúc bầy lang sói đang làm thịt hắn.
Bọn sáu người kia sợ hắn phi thường, hắn xuất hiện rồi, tất cả đều cúi mặt.
Nhị sư huynh cười nịnh, thốt :
- Đại ca phân phó làm sao, bọn tiểu đệ đã làm y như vậy?
Đại sư huynh hừ một tiếng, đảo ánh mắt độc xà nhìn bọn Châu Lệ Nhi và Ngân Hoa Nương bỗng bật cười thảm khốc :
- Phải cho bọn này tỉnh lại mới được!
Hắn sè chiếc quạt, quạt vào mặt mỗi người một lượt.
Châu Lệ Nhi nghe một mùi quái dị phất ngang mũi, buồn nôn.
Nhưng ngửi mùi đó, nàng tỉnh hẳn người. Nàng nhìn sang Hồ Lão Lão, Du Bội Ngọc, thấy cả hai đã mở mắt ra, chỉ có Ngân Hoa Nương còn lừ đừ, chưa khôi phục thần trí hoàn toàn.
Đại sư huynh đảo ánh mắt lượt nữa, bật cười khanh khách :
- Ngờ đâu, một người có thinh danh như Hồ Lão Lão lại cũng có ngày sa vào tay Tang Nhị Lang này!
Hồ Lão Lão và Du Bội Ngọc đã trấn định tinh thần rồi.
Châu Lệ Nhi giả vờ sợ hãi, kêu lên :
- Ngươi là ai? Tại sao chúng ta lại ở đây?
Tang Nhị Lang không đáp, lấy quạt chỉ ngay chót mũi nàng, hỏi lại :
- Ngươi là con gái của tỏa Hồn Cung Chủ?
Châu Lệ Nhi cao giọng :
- Đã biết ta là ai, ngươi nên phóng thích ta ngay, nếu không thì sau này sẽ hối hận!
Tang Nhị Lang cười lạnh :
- Tiểu cô nương này lanh lợi đấy chứ! Nhưng ở đây không cho phép ngươi uốn lưỡi đâu nhé! Nếu còn bép xép ta bẻ răng đấy!
Châu Lệ Nhi không dám noi gì nữa.
Trước Nộ Chân Nhân, Quân Hải Đường, nàng còn dám chọc tức họ, bởi nàng biết họ còn giữ thân phận cao, dù bên trong giận, bên ngoài vẫn tỏ ta hiền hòa.
Nhưng, hạng người như Tang Nhị Lang thì việc gì hắn chẳng dám làm, bởi hắn có thân phận gì! Nếu nàng chọc tức hắn, hắn dám hạ thủ đoạn ngay!
Tang Nhị Lang lại chỉ quạt ngay Du Bội Ngọc :
- Ngươi là Du Bội Ngọc?
Du Bội Ngọc gật đầu :
- Phải!
Tang Nhị Lang nhìn chàng một lúc lâu, bật cười rợn :
- Đúng là một gã mặt trắng! Thảo nào ba vị Đường chủ trong bổn giáo chẳng nể! Ta chỉ muốn biến gương mặt ngươi như gương mặt ta!
Du Bội Ngọc điềm nhiên :
- Cát hạ hy vọng tất cả người trên thế gian đều có gương mặt của cát hạ?
Ánh mắt của Tang Nhị Lang vụt bắn hung quang sáng rực, bất thình lình y vung tay tát mạnh vào mặt Du Bội Ngọc một tát, đoạn run run giọng thốt :
- Ngươi tưởng gương mặt này do trời sanh? Cho ngươi biết, trước kia ta ...
Chừng như y khích động bởi kỷ niệm xa xăm, y không thốt được tiếng nào nữa.
Hồ Lão Lão thở dài :
- Đáng thương hại cho bọn trẻ! Trong bọn trẻ đó, có ngươi! Đáng thương hại ngươi hơn hết! Ngươi thọ cực hình Thiên Tầm Phệ Thể cho nên ra thân thể đó! Già nghĩ, lúc trước ngươi hẳn phải là một mỹ nam tử!
Tang Nhị Lang cười lạnh :
- Thiên hạ thường nói là Hồ Lão Lão thấy xa, lời nói đó đúng quá! Đến cả cực hình Thiên Tầm Phệ Thể trong bổn giáo mà bà cũng biết!
Châu Lệ Nhi vội hỏi :
- Thế nào là Thiên Tầm Phệ Thể ! Nửa bên mặt của ngươi bị loài tằm cắn nát?
Tang Nhị Lang cười thảm :
- Đừng hỏi ta làm gì! Trong chốc lát đây ngươi sẽ nếm cái thú vị đó!
Hồ Lão Lão kêu to :
- Cả ba chúng ta đều chẳng có quan hệ với nhau, còn già thì chẳng khi nào gây sự với Thiên Tằm Giáo, dù ngươi có oán giận hai người kia cũng chừa già ra chứ?
Tang Nhị Lang quay mặt hướng nơi khác, mặc cho bà muốn nói chi tùy thích.
Hồ Lão Lão thở dài :
- Du Bội Ngọc ơi! Du công tử ơi! Công tử là người thông minh chứ? Tại sao lại thuê xe của ác quỷ? Khắp Lý Độ trấn chẳng có xe nào khác sao?
Du Bội Ngọc chỉ biết than thầm.
Thực ra mọi an nguy, chàng có lo gì cho bản thân chàng. Bởi không lo cho chàng nên chàng không dè dặt. Bởi lo cho Châu Lệ Nhi, chàng nóng nảy đến độ kém cẩn thận! Chàng không lưu ý đến cỗ xe kỳ quái?
Châu Lệ Nhi thấy chàng quá ảm đạm, nàng đau lòng quá, cắn mạnh môi để giữ cho lệ không tuôn trào, thốt :
- Tôi biết, tứ thúc quá lo sợ cho tôi nên bị lừa! Nếu không vì tôi thì làm gì có cảnh này?
Du Bội Ngọc gượng cười :
- Không có chi đâu, Lệ Nhi, bất quá tứ thúc không tưởng là Thiên Tằm Giáo không thể dung tha Ngân Hoa Nương. Nàng ...
Đột nhiên, Ngân Hoa Nương hét lớn :
- Tang Nhị Lang! Tại sao ngươi trói ta như thế này? Có mở trói cho ta không?
Hiện tại, nàng có khác chi là người thường, sau khi để mất hết công lực rồi! Bởi mất hết công lực tu vi, người ta tỉnh lại trước, bây giờ nàng mới tỉnh.
Tang Nhị Lang chấp tay sau lưng cười lạnh :
- Nhị cô nương trong hoàn cảnh này còn muốn ra oai với tôi nữa chăng?
Ngân Hoa Nương sôi giận :
- Cho ngươi biết, nếu ta còn một hơi thở, thì trời cứu ngươi, ngươi cũng không thoát khỏi tay ta!
Tang Nhị Lang lạnh lùng :
- Phải đó, nhị cô nương! Nếu ngày trước, trước mặt giáo chủ, cô nương đừng nói là tôi giỡn cợt cô nương thì làm gì tôi phải chịu cực hình Thiên Tầm Phệ Thể ! Cho nên, tôi thấy, chỉ có tôi cứu lấy tôi thôi, có trời, trời cũng chẳng cứu tôi!
Hắn chớp mắt, hung quang chiếu sáng rực, trầm giọng tiếp :
- Cô nương đã phản bội giáo chủ thì còn ai dám nghĩ đến cái việc cứu cô nương!
Dù tôi không hận cô nương, tôi cũng đành khoanh tay thôi, cô nương ạ! Giả như cô nương bằng lòng biến đổi thân thể như tôi, thì may ra tôi sẽ làm một cái gì đó có ích cho cô nương!
Ngân Hoa Nương sợ đến co rúm người lại, rung rung giọng :
- Giáo chủ là gia gia của ta, khi nào người dành cực hình đó cho ta? Ngươi lầm!
Tang Nhị Lang cười nhẹ :
- Cô nương tưởng như vậy à?
Ngân Hoa Nương gật đầu :
- Ta không tưởng, mà ta tin! Ngươi mở trói cho ta đi!
Tang Nhị Lang trầm gương mặt :
- Cô nương biết không, từ ngày cô nương bội phản giáo chủ trộm châu báu của tỏa Hồn Cung Chủ thì giáo chủ sai phái tôi tìm tung tích của cô nương khắp bốn phương trời! Nếu đêm đó, tại phần mộ ngoài Lý Độ trấn, cô nương ăn năn nhận tội thì tội án có thể giảm khinh mấy phần!....
Hắn dừng lại một chút, tiếp :
- Rất tiếc, cô nương lại cậy vào thế lực ngoại nhân kháng cự ngay với người trong bổn giáo. Hành động đó, chứng tỏ rõ rệt cô nương quyết tâm phản bội. Bây giờ, cô nương còn nói gì nữa?
Ngân Hoa Nương xám mặt :
- Thế ra, tại mộ địa, chính ngươi giở trò quỷ?
Tang Nhị Lang gật đầu :
- Tự nhiên là tôi! Nếu là giáo chủ, liệu cô nương có còn sống đến ngày hôm nay không?
Ngân Hoa Nương căm giận :
- Ta đã biết ngươi không phải là con người! Ngươi là loài súc sanh! Ta biết từ lâu mà!
Tang Nhị Lang cười rợn :
- Nhưng bây giờ, cô nương rơi vào tay loại súc sinh! Cô nương tưởng trốn đi mà thoát được à? Tôi ở tại Lý Độ trấn chờ cô nương rất lâu. Đến lúc Du Phóng Hạc nổi lửa, tôi không để cho cô nương chết trong lửa, cứu cô nương đem về đây, cho cô nương cái hình phạt mà trước kia vì cô nương mà tôi phải nếm!
Hắn bật cười lớn, thốt :
- Và tôi không ngờ, bỗng dưng có ba người nạp mạng! Cái gã họ Du như mất cả hồn phách, trông thấy tôi tưởng là thấy cứu tinh! Ngờ đâu lại gặp oan hồn sứ giả!
Châu Lệ Nhi thở dài :
- Bây giờ, ta mới hiểu rõ sự tình! Tại số ngươi đen tối quá!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 71
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com