Châu Lệ Nhi biến sắc mặt trắng nhợt, cao giọng gọi : - Dương Tử Giang! Cứ ra mặt đi! Đừng làm như quỷ như ma! Bọn ta đã biết trước thế nào ngươi cũng trở lại! Kim Hoa Nương nắm tay Đường Ngọc, bật cười lạnh : - Vừa rồi ngươi chạy như chó cụp đuôi, bây giờ còn mặt mũi nào quay lại? Du Bội Ngọc gọi to : - Dương Tử Giang! Đã trở lại rồi thì cứ vào đây đàm đạo! Bên ngoài có tiếng vang lên : - Dương Tử Giang! Đã trở lại rồi thì cứ vào đây đàm đạo! Ai nói lên, bên ngoài không có tiếng nháy. Du Bội Ngọc nói lên là có tiếng nháy liền. Châu Lệ Nhi hét : - Dương Tử Giang! Ai thì sợ ngươi nhưng Du Bội Ngọc thì không sợ ngươi! Ngươi có gan, cứ vào đây! Kim Hoa Nương chớp mắt tiếp theo : - Nếu ngươi không dám vào là ngươi không phải con người! Ai nói gì cứ nói, bên ngoài vẫn im lìm, không có tiếng nháy lại. Nhưng nếu Du Bội Ngọc cất tiếng là có tiếng nháy ngay. Họ cùng đưa mắt nhìn nhau rồi bất thình lình cùng nhảy vọt ra ngoài. Bên ngoài, ánh dương quang chiếu sáng vạn vật, nhưng trong số vạn vật đó, chẳng có một bóng người. Du Bội Ngọc cao giọng : - Giả như người cho rằng ta đùa cợt ngươi thì giờ đây hãy xuất hiện để liều sanh tử với ta! Lại có tiếng nháy vang lên : - Giả như người cho rằng ta đùa cợt ngươi thì giờ đây hãy xuất hiện để liều sanh tử với ta! Tiếng nháy xuất phát từ kho thóc, khi họ chạy vào, họ chẳng thấy một bóng người! Châu Lệ Nhi thấp giọng : - Du huynh ở lại đây! Tôi và ba người kia chạy ra ngoài áng ngữ! Du Bội Ngọc gật đầu, chờ cho bốn người ra ngoài, chàng gọi to : - Dương Tử Giang! Ngươi trốn ở đâu? Tiếng nháy ở bên ngoài vọng vào : - Dương Tử Giang! Ngươi trốn ở đâu? Tiếng nháy xuất phát từ hướng Đông, Du Bội Ngọc phóng mình về hướng đó. Chàng chỉ thấy bọn Châu Lệ Nhi, Đường Ngọc và chị em Kim Hoa Nương, mỗi người thủ một góc. Đường Ngọc thủ góc Đông. Y đang ngó ra bốn phía, gương mặt lộ vẻ kinh dị phi thường. Châu Lệ Nhi cau mày hỏi : - Aâm thanh phát ra từ phía này? Du Bội Ngọc gật đầu. Kim Hoa Nương nắm tay Đường Ngọc hỏi : - Ngươi không thấy chi hết? Đường Ngọc biến sắc mặt trắng nhợt : - Aâm thanh mường tượng xuất phát từ phía hậu ngu huynh, nhưng khi ngu huynh quay mình thì âm thanh cũng chuyển hướng theo, cứ như phát xuất từ sau lưng mãi! Kim Hoa Nương cau mày : - Lần này chúng ta đấu lưng lại, thử xem âm thanh từ đâu vọng đến! Châu Lệ Nhi thở dài : - Các vị đứng ở đây thì hắn cũng có thể ở phía kia! Hắn vẫn nháy tiếng như thường! Mọi người nhìn nhau thất vọng. Một lúc lâu, bỗng Châu Lệ Nhi thốt : - Tôi nghĩ người đó không phải là Dương Tử Giang! Đường Ngọc cau mày : - Làm sao biết được? Châu Lệ Nhi đáp : - Dương Tử Giang đã biết cát hạ muốn phá hỏng mưu đồ của họ, hắn nhất định không thể để cát hạ sống sót! Nhưng người không xuất hiện là không có ác ý! Nếu là Dương Tử Giang thì hắn đã hạ thủ rồi! Đường Ngọc thở ra : - Nếu người đó không phải là Dương Tử Giang thì là ai? Châu Lệ Nhi điềm nhiên : - Nếu không phải Dương Tử Giang thì hẳn phải là Ứng Thanh Trùn thực sự! Chính nàng nói, nói thản nhiên nhưng rồi lại giật mình, tái mặt liền, nàng nép mình vào người Du Bội Ngọc. Du Bội Ngọc trầm lặng giây lâu, bỗng cất tiếng : - Vô luận làm sao, chúng ta không thể cải biến kế hoạch! Vô luận người đó là ai, y đã không dám chường mặt thì chúng ta cũng chẳng sợ gì! Dù y học tiếng nói của tại hạ, điều đó tại hạ không quan tâm! Tuy nói thế, Du Bội Ngọc cũng thấy ngán, song chàng nghĩ, nếu không mở miệng thì có hại gì? Nhưng dù cho là ai cũng thế, khi biết có người thần bí theo dõi bên cạnh, thì hẳn cũng không được yên tâm! Bất cứ giờ phút nào, nếu chàng khai khẩu thì lập tức có tiếng nhái lại ngay. Như vậy, chàng không khoái lắm. Không nghĩ đến thì thôi, nếu nghĩ đến thì Du Bội Ngọc muốn điên lên. Mà làm sao chàng không nghĩ đến được cơ chứ? Cuối cùng, họ cũng lên đường. Khi hoàng hôn xuống, họ đến một thị trấn rất phồn hoa, họ tìm một ngôi khách sạn thật huyên náo và gọi bữa ăn. Du Bội Ngọc nhìn quanh thấy khách rất đông, song chẳng có mặt Dương Tử Giang. Còn Ứng Thanh Trùn? Chàng đâu biết mặt mà nhận ra có y hay không? Du Bội Ngọc đột nhiên cao giọng : - Ngươi nghe đây, hiện tại ta lên tiếng đó, ngươi cứ nhái lại đi! Chàng thốt to tiếng quá, tất cả thực khách đều nghe, tuy nhiên chẳng ai hiểu tại sao chàng lại thốt như vậy. Ai ai cũng nhìn chàng kinh ngạc. Bọn chàng cũng giương to đôi mắt nhìn mọi người, giả như có Ứng Thanh Trùn, y nháy tiếng, tất y phải nhóp nhép miệng, như thế là họ biết ngay Ứng Thanh Trùn là ai. Ngờ đâu, họ chờ lâu lắm cũng chẳng có tiếng nháy lại. Thực khách nhìn họ chong chong, cho họ là một bọn điên. Thần sắc của họ lúc đó đúng là thần sắc của kẻ điên, họ vừa kinh dị vừa mừng rỡ, rồi họ cùng bật cười khan. Châu Lệ Nhi thích chí hơn ai hết, cười to hơn ai hết. Nhưng cứ cười mãi như vậy thì thất giáo quá, nàng miễn cưỡng dằn lòng, thấp giọng hỏi : - Các vị có nghe gì đâu, phải không? Có lẽ Ứng Thanh Trùn đã đi xa rồi! Kim Hoa Nương và Đường Ngọc cùng đáp một lượt : - Đúng vậy! Châu Lệ Nhi mỉm cười : - Nếu thế thì người đó là Ứng Thanh Trùn, bởi Dương Tử Giang thì có bao giờ bỏ đi như vậy? Tuy nhiên, Du Bội Ngọc vẫn chưa yên tâm. Chàng thực nghiệm một lần nữa : - Y đã muốn quấy nhiễu chúng ta, tại sao tự nhiên lại bỏ đi? Cả bon chờ đợi một lúc lâu chẳng nghe thấy tiếng nháy lại. Châu Lệ Nhi lại cười thốt : - Có thể là y không cố ý theo để quấy nhiễu Du huynh! Bất quá chỉ vì Du huynh mượn danh hiệu của y nên y muốn đùa Du huynh đấy thôi! Kim Hoa Nương tiếp : - Đúng vậy! Và giờ đây y thấy đùa đã đủ rồi nên không theo dõi chúng ta nữa! Họ vui, họ ăn bữa cơm đó rất ngon song Du Bội Ngọc ít cười, ít nói. Chẳng phải vì chàng sợ Ứng Thanh Trùn nháy tiếng mà vì bốn người kia giành cười giành nói, chẳng nhường cho chàng một dịp nào khai khẩu. Bởi, tại một bàn ăn, trong số năm người đã có đến ba nữ nhân, hai nam nhân kia còn mở miệng vào đâu được? Nếu có bốn tai, chỉ sợ nghe không kịp, nói gì có hai tai, nói gì đến chen lời? Tuy nhiên, trong số ba nữ nhân, Thiết Hoa Nương lại t nói hơn nhiều. Và nàng ít nhìn ai hơn nhìn Châu Lệ Nhi. Nàng mường tượng không tin Du Bội Ngọc đã thành hôn với Châu Lệ Nhi. Khi cơm xong, Thiết Hoa Nương chừng như đã khám phá ra sự thật. Bởi Du Bội Ngọc đòi dọn đủ năm phòng ngủ, mỗi người một phòng. Chàng thốt : - Đêm nay chúng ta phải ngủ một giấc thật say, ngày mai mới có đủ sức đi đường! Bỗng, chàng nhìn sang Đường Ngọc và Kim Hoa Nương, mỉm cười tiếp : - Hai vị đừng lo, tuy phòng hai vị cách biệt song phòng hai vị sát nhau, nơi vách ngăn có một cửa thông, muốn qua lại nhau cứ mở cửa đó, khỏi phải gọi cửa chánh! Kim Hoa Nương nhìn Đường Ngọc, Đường Ngọc nhìn Kim Hoa Nương, cả hai cùng đỏ mặt. Họ chưa chánh thức thàn hôn thì dù sao họ cũng chẳng dám nghĩ đến việc loạn phòng. Kim Hoa Nương cười gượng thốt : - Đêm nay tất cả đều phải ngủ một giấc ngon, cánh cửa đó hẳn phải vô dụng rồi! Nàng không nói câu đó thì chẳng ai để ý, nàng nói rồi thì cả bọn bật cười vang. Đến Đường Ngọc cũng không nín cười được. Kim Hoa Nương càng đỏ mặt hơn, thốt gấp : - Đừng đắc ý! Ta cứ khóa chặt cửa đó xem ngươi cứ đắc ý hay bực tức cho biết! Liền theo đó, nàng chạy về phòng, đóng cửa lại, cánh cửa bật kêu một tiếng ầm, tiếp theo đó có tiếng then cài. Nàng không trở ra nữa, mặc ai gọi cứ gọi. Du Bội Ngọc vỗ vai Đường Ngọc mỉm cười : - Đêm nay nào đã tàn gấp đâu? Đêm còn dài còn lâu mà! Cát hạ không nên khẩn cấp! Cát hạ sẽ có cơ hội tốt! Rồi chàng vào phòng mình, cài cửa lại. Ngày mai, sự việc sẽ như thế nào, không ai biết được, song hôm nay, cảnh khốn nguy đã qua rồi, ai ai cũng nhẹ mình khoan khoái. Người khoan khoái hơn ai hết là Thiết Hoa Nương. Bỗng nhiên, nàng nhìn Châu Lệ Nhi, mỉm cười. Nụ cười đó hàm chứa vẻ mỉa mai xoi xỉa rõ rệt : - Đại thơ của tôi và Đường công tử chưa thành hôn, họ ngủ riêng là phải. Còn tiểu cô nương đã thành hôn với Du công tử rồi, sao lại ngủ riêng phòng? Châu Lệ Nhi nhìn theo Du Bội Ngọc, thấy chàng vào phòng khóa cửa lại, không buồn nhìn nàng đến nữa mắt, nghe lòng tê tái làm sao? Đang lúc như vậy, Thiết Hoa Nương lại móc một câu, Châu Lệ Nhi nổi giận sừng sộ : - Việc vợ chồng của tôi, ai mượn cô nương lo? Rồi nàng cũng vào phòng đóng cửa lại. Thiết Hoa Nương nhìn cánh cửa phòng của Du Bội Ngọc, thở dài, lẩm nhẩm với giọng trầm buồn : - Chàng nói đúng! Đêm đã tàn đâu! Đêm còn dài, còn lâu, đêm dài lâu sẽ mang cơ hội đến cho ai chứ riêng ta, chắc phải là một đêm vô tận!
oOo
Đúng như Du Bội Ngọc nói, có một cữa thông giữa hai phòng Đường Ngọc và Kim Hoa Nương. Vào phòng rồi, nàng để nguyên giày lên giường nằm, chốc chốc lại lăn qua trở lại. Nàng cố nhắm mắt tìm giấc ngủ, song nhắm mắt rồi lại mở ra ngay, mở ra rồi lại nhìn vọng cửa ngăn. Bên kia cửa ngăn, không một tiếng động. Kim Hoa Nương cắn môi, đột nhiên ngồi dậy, bước xuống giường, rón rén đến bên cửa. Tuy gian phòng không có ai ngoài nàng, tuy cánh cửa mở ra ngoài hành lang vẫn bất động im ỉm, nàng vẫn sợ có người trông thấy nàng, nghe thấy nàng. Nàng nhếch mép, điểm một nụ cười, rồi nàng cắm môi. Một lúc lâu, nàng đưa tay định gõ cửa, song lại rụt tay. Nàng không gõ cửa nhưng bên kia, Đường Ngọc cũng không gõ cửa, ý chừng nàng trông mong y gõ cửa trước, đừng để cho nàng làm việc đó, kỳ quá mà! Nàng hận, nghĩ : “Ngươi không tìm ta, tại sao ta lại sang tìm ngươi? Ta không tìm ngươi, thử xem ngươi làm sao”. Nàng lai trở về giường. Lần này, nàng cở giầy, nhìn đôi chân trần, bất giác nàng đỏ mặt. Màn sạch, nêm ấm, chăn êm, có gió rì rào bên ngoài cửa sổ, đêm lại yên tĩnh, trong cảnh đó, thiếu nữ nào chẳng động xuân tình? Bảo Kim Hoa Nương làm sao ngủ được? Bảo sao nàng không hận khi có kẻ ngủ được trong phòng bên cạnh? Một lúc lâu, nàng lại nhảy xuống giường, để chân không bước vội đến cửa, không cần rón rén nữa. Nàng đưa tay, không phải để gõ mà là để mở tung cửa ra. Bởi nàng gấp lắm rồi. Nhưng vừa đưa tay lên, nàng lại buông xuống. Nàng cắn môi rồi bật cười thành tiếng, lẩm nhẩm : - Ta biết! Ngươi không chịu nổi đâu! Nhưng ngày còn dài, bất tất phải gấp? Tuy nói vậy đó, nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ nghe ngóng. Bên kia phòng vẫn không một tiếng động. Đường Ngọc giận chăng? Giận gì? Rồi nàng dịu giọng, lẩm nhẩm : - Nào phải ta không cho ngươi sang đây! Ngươi biết không, tai và mắt chúng rất tinh, nếu chúng nghe được, thấy được thì mình chỉ còn nước độn thổ mất! Thực sự thì nàng muốn đạp ngã cánh cửa liền. Song, Đường Ngọc đã làm cao, bắt nàng đợi, tại sao nàng không làm sao bắt y đợi một lúc? Chỉ cần Đường Ngọc van nàng một lần thôi, mà cũng chẳng cần van nài, cứ nói với nàng mấy tiếng, nói gì cũng được, có nói thì thôi, hoặc giả y gõ nhẹ nơi cánh cửa là nàng rút chốt mở ra liền. Nhưng Đường Ngọc vẫn bất động. Kim Hoa Nương lo ngại : - Hắn ta giận thiệt à? Nàng cố dằn lòng chờ một lúc nữa. Càng chờ, càng bồn chồn, nàng càu nhàu : - Ngươi chết dí bên đó rồi phải không? Lần này, nàng hơi cất cao giọng, nhưng bên kia phòng vẫn im lìm. Đột nhiên nàng giật mình, phát giác ra hẳn có sự lạ. Không do dự, nàng mở tung cửa chỵ qua phòng Đường Ngọc. Nằm trên giường, Thiết Hoa Nương cười mãi. Phiền hận, oán trách, tất cả đều tan biến, bởi Du Bội Ngọc ngủ riêng phòng, bởi Châu Lệ Nhi ngủ riêng phòng. Tuy nhiên, chàng không ngủ chung với Châu Lệ Nhi, chàng cũng chẳng ngủ chung với ai, chẳng hạn với nàng. Vậy mà nàng vui! Thà vậy mà nàng khoan khoái! Nàng cũng biết, với ý tưởng đó, nàng buồn cười lắm, song nàng có phải là thánh đâu mà chẳng ganh? Nàng còn thức, Kim Hoa Nương lẩm nhẩm những gì, nàng nghe rõ, bởi vách không dày lắm. Nàng cười thầm nghĩ : “ Đại thơ kỳ quái thật! Chính mình mong người ta đến lại bão người ta đừng gấp!”. Rồi nàng lại nghĩ : “ Gã Đường Ngọc cũng cao thủ đọan thật chứ! Cuối cùng rồi chính đại thơ chịu không nổi, đầu hàng cho mà xem!”. Nghĩ đến những gì Kim Hoa Nương và Đường Ngọc sẽ diễn ra khi Kim Hoa Nương qua phòng Đường Ngọc, bất giác Thiết Hoa Nương đỏ mặt. Càng đỏ mặt, nàng càng tưởng tượng nhiều hơn, càng tưởng tượng lại càng đỏ mặt nhiều hơn. Bỗng nàng nghe Kim Hoa Nương kêu lên thất thanh. Tiếng kêu đó tuyệt nhiên không phải do cả hai gây gổ, đánh đập nhau mà kêu. Tiếng kêu đó báo động một sự bất tường. Thiết Hoa Nương vụt chạy ra ngoài. Châu Lệ Nhi nằm trên giường, để mặc cho lệ thảm tuôn trào. Nàng đau lòng lắm vì Du Bội Ngọc không cho nàng ngủ chung phòng. Chàng làm vậy khiến nàng mất mặt với Thiết Hoa Nương quá! Nàng không phải đòi được ngủ chung để làm gì, nàng chỉ muốn cao mặt nhìn Thiết Hoa Nương thôi. Giả như Du Bội Ngọc cho nàng vào chung, dù nàng nằm ngay trên nền phòng lạnh lẽo mà ngủ, nàng cũng vui, miễn là nàng lọt vào bên trong phòng cho Thiết Hoa Nương tức khí là đủ. Đến lúc Kim Hoa Nương kêu to, nàng mới giật mình. Nhận ra tiếng kêu có vẻ kỳ quái, nàng chạy như bay ra ngoài. Châu Lệ Nhi ra khỏi phòng, thấy các cửa phòng đều mở. Tất cả đều rời phòng, họ đi đâu? Nàng nghe cả tiếng Du Bội Ngọc và Kim Hoa Nương cũng kêu lên tại gian phòng của Đường Ngọc. Lập tức nàng chạy đến đó. Kim Hoa Nương kêu lên mấy tiếng rồi gào khóc vang lên, thảm thiết vô cùng. Nàng kinh hãi, tự hỏi việc gì xảy ra trong phòng Đường Ngọc? Song lúc này không phải lúc suy tưởng. Nàng phải nhìn sự thật như thế nào rồi hẵng hay. Khi nàng vào phòng Đường Ngọc, bất giác nàng chêt lặng người, trố mắt, há hốc mồm, mặt cắt không còn giọt máu. Đường Ngọc chỉ còn là một cái xác chết, nằm vắt ngang nơi mép giường. Không một vết thương, không một đốm máu. Chỉ có đôi tay nắm chặt lại, đôi bàn tay vồng gân xanh dờn. Kim Hoa Nương vừa gào, vừa lăn lộn trên nền, tưởng chừng nàng chết được ngay. Thiết Hoa Nương ngồi bên cạnh nàng, vừa xoa tóc nàng, vừa an ủi khuyên giải. Chính nàng cũng trào lệ ròng ròng. Du Bội Ngọc biến sắc mặt trắng nhợt, chàng vừa bi thường, vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, tay nắm lại như phải đấm vỡ một cái gì đó, chàng bóp mạnh mấy ngón, móng tay trắng ra trông đang khiếp. Khách sạn bắt đầu huyên náo. Khách trọ bị kinh đông bởi tiếng kêu, tiếng gào khóc của Kim Hoa Nương, họ cũng xì xào bàn tán, chẳng biết việc gì đã xảy ra nhưng chẳng ai rời phòng, chạy đôn. Bởi, tuyết trước cửa nhà ai nấy quét, việc của ai nấy lo, không can gì đến mình thì thôi, mình chen vào việc của ai làm gì? Du Bội Ngọc trước hết đóng cửa phòng lại, tay chàng quá rung, cơ hồ không cầm nổi then cài. Châu Lệ Nhi phải bước tới, vừa tiếp chàng, vừa hỏi : - Tại sao hắn chết? Du Bội Ngọc lắc đầu không đáp. Chàng trở lại chiếc giường, sửa thi thể Đường Ngọc lại. Đường Ngọc không bị trầy da lủng thịt, chiếc xác lành lặn nguyên vẹn. Thế sao y chết? Lâu lắm, chàng nhìn sang Châu Lệ Nhi hỏi : - Hắn trúng độc? Chất độc gì? Châu Lệ Nhi không đáp. Nàng cầm bình trà trên bàn, đưa mũi ngửi rồi nếm một chút, nàng lắc đầu. Du Bội Ngọc hỏi : - Không có độc? Châu Lệ Nhi lại lắc đầu : - Không! Du Bội Ngọc chớp mắt, toan đưa tay mở nắm tay của Đường Ngọc, song Châu Lệ Nhi ngăn lại, trầm giọng bảo : - Để tôi! Nàng banh mấy ngón tay Đường Ngọc, máu từ mấy ngón tay Đường Ngọc chảy ra, máu đen sì. Trong bàn tay Đường Ngọc, có một đóa hoa gai nhỏ, chính hoa gai đâm vào lòng bàn tay làm máu chảy. Châu Lệ Nhi thở dài : - Aùm khí gì thế? Lợi hại thật! Đến tôi cũng chịu thôi! Du Bội Ngọc trầm giọng : - Độc Tật Lê của Đường gia! Chạm vào da thịt, thấy máu chảy là chết liền! Dùng vật này mà giết người, đến trời cũng không cứu nổi! Châu Lệ Nhi giật mình : - Aùm khí của Đường gia? Thế ra hắn...tự sát? Du Bội Ngọc thốt : - Ba tháng trước thì có thể tin là như vậy! Song bây giờ... Chàng không nói tiếp. Chàng buồn thảm nhìn Kim Hoa Nương. Chàng hiểu rõ, hiện tại, Đường Ngọc không có lý do tự sát... Châu Lệ Nhi vụt kêu lên : - Nhất định là hắn! Nhất định là Dương Tử Giang!
Châu Lệ Nhi rùn vai : - Bà ấy chưa biết ngươi là ai, làm gì lại sợ ngươi? Hải Đông Thanh cao ngạo : - Không biết rồi sẽ biết! Làm gì bà ấy chẳng đọc mấy hàng chữ trên mảnh gỗ! Vừa lúc đó, một tiếng rắc vang lên, tiếp theo là tiếng coong, chấn song cửa bị gãy lìa, cột sắt cũng gẫy luôn. Du Bội Ngọc đang dưỡng thần, giật mình bừng tỉnh, đứng vụt lên, kêu khẽ : - Nguy rồi! Chúng ta mắc kế! Hải Đông Thanh biến sắc : - Không ngờ mụ già đó lại hiểm độc hơn cả con gái! Châu Lệ Nhi lạnh lùng : - Hơn nữa, cái gan của bà quá lớn! Bà ta dám khinh thường cả Thiên Lang Tinh! Gương mặt Hải Đông Thanh xanh rờn vì giận, y hét lên một tiếng lớn, nhảy vọt đến cửa, đánh mạnh một quyền. Quyền lực của y mạnh vô tưởng, từng đánh vỡ đầu hai con ngựa cùng một lúc. Một tiếng bình vang lên, cánh cửa không hề hấn gì, nhưng sức chấn dội của cái đấm đó, làm rung chuyển cả không gian trong phòng, chiếc bàn đổ xuống, bình trà chén trà rơi vỡ loảng xoảng, tấm biển treo nơi tường đứt dây, rơi luôn. Nhìn kỹ, then cài cửa bằng sắt, cửa cũng bằng sắt, lượt sơn bên ngoài ngụy trang như là gỗ. Hải Đông Thanh sững sờ, gương mặt cắt không còn chút máu. Du Bội Ngọc sững sờ. Châu Lệ Nhi nhào vào lòng chàng, rung run giọng : - Tại tôi! Tất cả đều tại tôi!.... Nàng bật khóc. Cứ mỗi lần gặp chuyện khẩn cấp là nàng muốn nói gì đó nhưng rồi lại không nói, chỉ khóc. Một tiếng rẹt vang lên, một đợt khói từ bức tường bắn ra. Du Bội Ngọc lùi lại mấy bước, kêu lên thất thanh : - Khói độc! Bế trụ hô hấp! Thực ra, chàng không cần phải kêu lên, Hải Đông Thanh và Châu Lệ Nhi đã nín thở trước rồi. Nhưng nín thở như vậy, họ sẽ chịu đựng được bao lâu chứ? Rồi từ bốn mặt tường, khói tiếp tục bắn ra, khói từ bốn phía, tiếp nối bắn ra đều đều chứ không phải chỉ có một đợt như lúc đầu. Hải Đông Thanh nghiến răng vung quyền, đấm một phát nữa vào tường. Những vật dựa tường bị áp lực chấn dội, đổ lỏng chỏng trên nền nhà. Nhưng tường chẳng hề hấn chi hết. Khói càng lúc càng bắn ra, khói không lối thoát, càng dày đặc, không khí ngột ngạt, khó thở phi thường. Châu Lệ Nhi kém công lực hơn hết, phần trong người chưa được khỏe từ lúc bị Tang Nhị Lang trói trên tế đài của Thiên Tằm Giáo, bị ảnh hưởng trước nhất. Mồ hôi đã ướt đẫm trán nàng. Du Bội Ngọc đưa tay vuốt mồ hôi cho nàng, bỗng phát giác ra tay áo vấy tro trắng. Chàng đứng tại trung tâm gian nhà, tro từ đâu đến mà vấy vào tay áo chàng? Chàng nhìn lên, thấy trần nhà có một đường nứt, bất giác chàng vừa sợ vừa mừng. Lập tức, chàng nhảy vọt lên ngay chỗ nứt, xung mạnh vào chỗ đó. Một tiếng rầm vang lên, bụi với cát đổ xuống rào rào, chỗ nứt rộng ra một chút. Hải Đông Thanh không đợi Du Bội Ngọc đáp xuống, vội tung mình lên. Y mạnh sức hơn Du Bội Ngọc, xung chạm phải mạnh hơn, tiếng chạm vang lớn hơn. Bụi cát đổ rầm rầm. Gian phòng, bốn bức tường bằng sắt, chỉ có trên nóc trần là bằng vôi, ngói gạch. Vôi ngói gạch làm sao chịu nổi sức va chạm của hai tay đại kình địch đó? Chỗ nứt lại rộng ra hơn, rộng dần...Hải Đông Thanh vọt ra ngoài rồi. Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi theo sau. Bên trên là một gian phòng, bày trí cực kỳ hoa lệ, có lẽ là hương phòng của Hồ Lão Lão. Gian phòng vắng bóng người. Hải Đông Thanh vọt ra ngoài nhận thấy có tất cả sáu gian phòng nhưng gian nào cũng vắng bóng người. Cả ba lục soát khắp nơi, chỗ nào có thể ẩn nấp, họ đều moi móc kỹ càng. Họ lục soát bên trên xong lại xuống từng dưới, họ vẫn chẳng thấy một bóng người nào. Châu Lệ Nhi cau mày : - Gã họ Từ và mụ già đó biết thế nào chúng ta cũng thoát ra được nên trốn rồi chăng? Hải Đông Thanh cười lạnh : - Chúng trốn đâu cho thoát! Hòa thượng thì mến chùa, cơ sở này chúng dày công tạo ra tất phải tiếc mến, chắc chắn là chúng quanh quẩn đâu đây, chứ chẳng trốn đâu xa! Chẳng khi nào chúng bỏ sự nghiệp đâu! Y lại vọt mình ra ngoài. Châu Lệ Nhi nhìn theo bóng y, cười mỉa : - Tiểu tử đó làm như việc gì cũng thông thạo cả! Thực ra hắn chẳng biết gì cả! Du Bội Ngọc dịu giọng : - Tuy nhiên, Lệ Nhi đừng quên, hắn có chỗ tốt đấy! Nếu lần này không có hắn thì chúng ta chết ngạt cả rồi! Châu Lệ Nhi hừ một tiếng : - Rõ ràng là tứ thúc cứu hắn, sao lại bảo là ha cứu chúng ta? Nếu tứ thúc không phát hiện chỗ nứt trên trần nhà thì hắn làm sao ra lọt chứ? Du Bội Ngọc mỉm cười, đưa tay phủi bụi vôi bám trên tóc nàng, rồi thốt : - Lệ Nhi ở đây nhé! Tứ thúc đi tìm cái này một chút! Châu Lệ Nhi hỏi : - Cái gì? Du Bội Ngọc làm sao trả lời được? Chàng muốn tránh cho Châu Lệ Nhi một niềm đau thương, cho nên chàng không thể nói là chàng đi tìm giải dược! Chàng không nói, Châu Lệ Nhi vẫn hiểu, dù nàng hỏi như vậy! Nàng hỏi rồi, không đợi Du Bội Ngọc nói gì, lại tiếp luôn : - Tìm vô ích, tứ thúc à! Chúng đã đào tẩu thì khi nào chẳng mang giải dược theo? Mà dù chúng có để lại đây đi nữa, mình có biết loại thuốc đó như thế nào? Nếu uống lầm thì sao? Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc, đoạn thốt : - Tứ thúc tưởng chúng dồn chúng ta vào tử địa, hẳn chúng không đào tẩu đâu. Giả như chúng có đào tẩu thì cũng chỉ mới sau khi thấy bọn ta thoát được ra ngoài! Châu Lệ Nhi gật đầu : - Tôi tưởng như vậy! Du Bội Ngọc tiếp : - Nếu chúng vừa chạy đi, chắc cũng chưa đi xa, rất có thể chúng còn ở mấy tầng lầu phía trước, tại một nơi bí mật nào đó. Tứ thúc muốn đi ra bên ngoài, lục soát xem sao! Châu Lệ Nhi nắm tay chàng giữ lại : - Tôi không cho tứ thúc đi đâu cả! Du Bội Ngọc giật mình, dịu giọng hỏi : - Tại sao thế, Lệ Nhi? Nàng không đáp nhìn ra ngoài trời mơ màng. Du Bội Ngọc nhìn theo, bất giác chàng xuất hạn ướt mình. Thì ra trời sắp sáng. Trời sắp sáng là Châu Lệ Nhi còn sống được mấy phút nữa đâu? Chất độc sẽ bất thời phát tác! Nàng sẽ gục ngã bất cứ lúc nào khi bình minh lên. Châu Lệ Nhi buồn thảm, hỏi : - Bây giờ, tứ thúc biết tại sao tôi không cho tứ thúc đi đâu rồi chứ? Tôi còn lại mấy phút giây thôi, tứ thúc à! Tứ thúc đừng bỏ tôi một mình! Du Bội Ngọc khổ sở vô cùng : - Không! Tứ thúc không đi đâu hết!.... Chàng nghe ươn ướt đôi mắt, một làn lệ mỏng đã phủ mờ mờ. Chàng hy vọng Hải Đông Thanh quay trở lại, mang giải dược trao cho chàng. Nhưng phải có một phép nhiệm màu mới khiến cho Hải Đông Thanh tìm ra giải dược được! Nhiệm màu? Từ xưa đến nay, thế gian này có được bao nhiều gặp được nhiệm màu? Châu Lệ Nhi thốt : - Từ bao lâu rồi, tôi không uống rượu, bây giờ tôi muốn uống, uống bằng thích, tứ thúc có muốn uống với tôi không? Du Bội Ngọc hấp tấp hỏi : - Rượu?... làm sao có rượu? Châu Lệ Nhi cười nhẹ : - Ở đây không có rượu thì nơi nào mới có? Nàng nắm tay Du Bội Ngọc, bước ra ngoài tiểu viên. Nhìn trăm hoa đều chờ đợi ngày lên, có hoa hàm tiếu chờ hé cánh, tỏa hương, khoe nhị, có hoa chờ tia nắng sớm tiễn đưa để rời cành, tan xác trên nền đất lạnh. Hoa chờ rời cành có khác gì Châu Lệ Nhi? Tất cả hai người và hoa cùng chờ bình minh lên để cùng lìa cành, lìa đời! Châu Lệ Nhi buồn thảm, Du Bội Ngọc buồn thảm. Nhưng từ trên lầu có tiếng chân chạy rầm rầm, rồi có bóng người dao động. Tóc rồi bù, quần chưa kịp cột giải rút chạy như điên, chạy chết, chạy bốn phía chạy xuống lầu. Bốp! Chát! Đúng là Hải Đông Thanh đang săn đuổi chúng, tát tai chúng tơi bời. Châu Lệ Nhi kinh hãi, kêu lên : - Tiểu tử đó làm gì thế? Du Bội Ngọc muốn cười lắm, song nền trời trắng dần, nhìn nền trời chàng không thể nào cười nổi. Một phút sau, Hải Đông Thanh trở lại, đầu cổ y phục còn vấy vôi cát nham nhở, trông như một tên hề trên sâu khấu phường tuồng. Châu Lệ Nhi cười lớn : - Ngươi sắp đóng trò phải không? Hải Đông Thanh nhìn nàng không nói chi hết! Ai nỡ cãi vã với một tiểu cô nương còn hưởng dương mấy phút giây của đêm tàn? Du Bội Ngọc nhìn thần sắc của y, biết là tuyệt vọng, song vẫn hỏi : - Không gặp ai hết? Hải Đông Thanh lắc đầu : - Trốn sạch, chẳng còn một mạng, biết chúng giấu thuốc ở đâu mà tìm bây giờ? Còn bọn kia, toàn là ca kỹ, gia nhân, bọn ấy biết gì? Y cao giọng tiếp : - Hai vị Ở đây chờ tại hạ, đừng đi đâu cả! Y quay mình, toan chạy đi. Châu Lệ Nhi gọi gấp : - Chờ một chút! Hải Đông Thanh hừ một tiếng : - Việc gì? Châu Lệ Nhi điềm nhiên : - Ta muốn gặp Hương Hương cô nương! Nàng ấy ở phòng nào? Hải Đông Thanh cau mày, đưa tay chỉ, rồi chạy đi liền. Châu Lệ Nhi nắm tay Du Bội Ngọc bảo : - Đến đó, tứ thúc! Chắc chắn Hương Hương cô nương sẽ tìm được rượu cho chúng ta! Rượu của Hương Hương chắc hẳn phải có hương vị tuyệt với đấy! oOo Họ đến gian phòng của Hương Hương. Bên ngoài cửa có một chiếc lồng, bên trong có con anh vũ, lông xanh mướt, thấy có người đến, kêu lên : - Hương Hương! Hương Hương! Ra mà tiếp khách! Ra nhanh kẻo không mẹ già đánh chết đấy! Một giọng nói còn say ngủ từ bên trong vọng ra : - Ta bẻ mỏ mi đấy nha! Đêm vừa tàn, không để cho ta nướng thêm mấy phút nữa! Nàng bước ra, tóc tai rồi bù, y phục xốc xếch. Còn đâu vẻ đài các lúc làm tình với khách, nũng nịu với khách tiễn đưa lúc đêm rồi? Nàng thản nhiên bước ra, nghinh đón Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi. Châu Lệ Nhi vụt hỏi : - Ngươi có nghe động tĩnh chi trong kỹ viện chăng? Hương Hương chớp chớp mắt : - Hình như có nghe! Châu Lệ Nhi lại hỏi : - Ngươi có biết việc gì đã xảy ra chăng? Hương Hương mỉm cười : - Hình như biết! Châu Lệ Nhi cau mày : - Ngươi không giật mình, không sợ hãi? Hương Hương thở dài : - Lối sanh hoạt của chúng tôi, chỉ biết có khách thôi. Lòng tuy sợ, lòng vẫn mời khách. Tiếp khách rồi, sẽ sợ sau cũng không muộn! Châu Lệ Nhi mỉm cười : - Nhưng ta đâu phải là khách của ngươi! Ta có xuyến vàng, bạc trắng tặng ngươi đâu? Hương Hương mỉm cười : - Cô nương hay công tử, nữ hay nam, cũng thế. Ai chiếu cố đến Hương Hương tức là khách quý của Hương Hương! Cần gì phải có việc má kề vai tựa, để mong ước vật tặng?