Hai nàng một tả, một hữu đưa Châu Lệ Nhi vào nhà. Cả hai vừa đi vừa khen Châu Lệ Nhi xinh đẹp, khả ái, chừng như tâm tình cởi mở, hoan hỉ phi thường. Hai nàng có vẻ như không lưu ý đến Châu Lệ Nhi mà Châu Lệ Nhi cũng mường tượng không ngán cả hai chút nào. Châu Lệ Nhi dù còn nhỏ tuổi song không phải là một ngốc tử, tự nhiên ức đóan được dụng ý của hai nàng, cùng lắm là hai nàng hạ độc chứ có chi hơn? Mà hạ độc để hãm hại Châu Lệ Nhi là một điều đáng buồn cười lắm. Vì thế, Châu Lệ Nhi bình thản, xem cả hai chẳng ra gì. Châu Lệ Nhi thầm nghĩ : “ Các ngươi khinh ta à? Các ngươi lừa ta vào nhà để hạ thủ đọan à? Còn lâu các người ơi! Hôm nay các ngươi gặp ta, là cầm như vận đen đã đến với các ngươi đó!” Nàng cho hai chị em họ toan múa rìu qua mắt thợ. Nàng không tưởng gian nhà được bày trí cực kỳ nhã khiết. Tìm khắp nơi cũng chẳng có một hạt bụi. Chừng như có ke nào đó cầm chổi quét suốt ngày. Người áo xanh vừa rồi đón hai nàng đã đi đâu mất. Luôn cả người áo xanh cùng đến đây với hai nàng cũng vắng mặt. Châu Lệ Nhi thầm nghĩ : “ Hay là hai nàng này đã giết hắn rồi? Và gã kia mang xác vất đi?”. Nàng em nắm tay Châu Lệ Nhi hỏi dài hỏi vắn : - Cô nương họ gì? Nhà ở đâu? Cô nương được bao nhiêu tuổi rồi? Trong nhà có những ai? Châu Lệ Nhi hàm hồ đối đáp. Nàng không ngờ mình cũng có biệt tài bịa chuyện. Nàng có biết đâu, nữ nhân nào cũng thế, có biệt tài nói dối, không lỗi họ còn bịa chuyện được, huống hồ có lỗi? Một lúc lâu, nàng chị từ dưới bếp lên, mang theo chén đĩa, muỗng và thức ăn sáng. Ba đôi đũa kia chứng tỏ số người, và như vậy đại hán kia và người áo bố xanh không dự ăn. Điều đó chứng tỏ đại hán kia vắng mặt vĩnh viễn và người áo bố xanh đang bận phi tang cái xác vướng vấp. Nàng chị mỉm cười thốt : - Tiểu muội muội ăn với chị em tôi nhé! Châu Lệ Nhi chớp mắt : - Tôi không dám ăn! Nàng chị giật mình : - Sao lại không dám ăn! Châu Lệ Nhi mỉm cười : - Bọn thôn dân chúng tôi chỉ ăn thịt vào những ngày đại lễ và ăn rất ít thôi! Một tô thịt lớn như thế này, nhìn thấy cũng đủ ngán rồi, nếu ăn nữa, sợ nôn mất! Nàng chị cười vang : - Cô nương yên trí! Đây là thịt trâu mà! Aên vào rất chóng tiêu, chẳng sao đâu! Châu Lệ Nhi cười hì hì : - Thật ăn vào không chết người à? Nàng chị thoáng biến sắc nhìn sang nàng em. Nàng em nở nụ cười tươi : - Cái vị tiểu muội này hay nòi đùa đấy! Thịt trâu thì làm gì chết người được? Châu Lệ Nhi đảo tòn đôi mắt : - Vậy thì tôi ăn! Và nàng ngồi vào bàn, nàng ăn liền, ăn rất ngon. Hai chị em kém hai bên, vừa ăn với nàng vừa đưa mắt nhìn nhau. Nàng em dùng ánh mắt hỏi nàng chị : - Đại thơ không để món gia vị đặc biệt trong chén nàng sao? Nàng chị cũng dùng ánh mắt đáp lại : - Quên thế nào được việc đó! Bỗng Châu Lệ Nhi bật cười : - Chén thịt này ăn ngon vô cùng! Rất tiếc tôi lại không quen dùng cái món gia vị đặc biệt của hai cô nương! Hai chị em giật mình. Nàng em cười ròn : - Nơi đây thô lậu, làm gì có món gia vị đặc biệt? Châu Lệ Nhi cau mày : - Không có gia vị đặc biệt, sao tôi ăn vào, đầu lưỡi tê tái lạ lùng! Nàng chị cười nhẹ : - Có lẽ tại tôi để muối khá nhiều đấy! Châu Lệ Nhi thở dài : - Muối để nhiều quá có khi cũng làm chết người được vậy! Thốt xong, nàng liền tụt xuống ghế. Hai chị em kinh hãi kêu lên thất thanh : - Tiểu muội muội! Tại sao thế? Lâu lắm, Châu Lệ Nhi vẫn còn nằm dưới đất, bên cạnh bàn. Nàng không làm một cử động khẽ. Có nước dãi sùi ra hai bên mép miệng. Hai chị em chờ một lúc lâu rồi cùng nhau thở phào. Nàng em vỗ hai lòng bàn tay vào nhau rồi cười hì hì thốt : - Vừa rồi cô ả nói mấy tiếng làm tiểu muội sợ hãi vô cùng, cứ tưởng rằng cô ả là tay khá! Nàng cười lớn thên một chút : - Nếu là tay khá thì khi nào nàng lại dám ăn tô thịt của ta? Nàng em hỏi : - Đại thơ để bao nhiêu phân lượng đó? Nàng chị đáp : - Không nhiều mà cũng không ít! Dù cho những tay khá như Hồ Lão Lão ăn một tô thịt như thế cũng phải bò lăn, đừng mong ngóc đầu nổi! Một tiếng sọat vang lên, người áo bố xanh từ phía hậu vọt đến. Trống thấy Châu Lệ Nhi, y cau mày hỏi : - Tại sao các vị giết nàng? Người chị cau mặt : - Tại sao ta không giết nàng? Ai cấm ta làm việc đó? Ngươi nhân ra nàng ấy à? Người áo bố xanh chưa kịp nói gì, nàng em mỉm cười thốt : - Ngươi ăn nói dè dặt đấy! Đại thơ ghen rồi, ngươi chẳng thấy sao? Chết luôn đến ngươi cũng chưa biết chừng! Người áo bố xanh cười khổ : - Bởi tại hạ nhận ra nàng nên muốn lưu nàng lại, biết đâu mình chẳng khai thác được một vài điều hay? Nàng chị vẫn sừng sộ : - Khai thác điều gì? Đã không biết nàng là ai thì khai thác làm sao chứ? Ngươi định kết bằng hữu với nàng phải không? Người áo bố xanh hấp tấp đáp : - Bởi không biết nàng nên muốn hỏi nàng xem ai sai phái nàng đến đây, ngoài nàng ta ra, còn có ai theo dõi chúng ta nữa chăng? Nếu biết được kẻ nào sai phái nàng thì kể cũng là một điều hay đấy chứ? Rồi y thở dài tiếp : - Sự tình đã như thế này mà cô nương cũng ghen được à? Cô nương không tím nhiệm tại hạ à? Nàng chị bật cười, vòng tay ôm ngang hông y, dịu giọng thốt : - Tại sao ta không tin ngươi? Bất qua, ta đùa với ngươi cho vui vậy thôi! Nàng em phụ họa : - Ngươi nổi cáu làm gì? Nếu đại thơ không yêu người thì tôi gì lại ghen tức? Như ta đây, giả tỷ có ai ghen vì ta, ta sẽ cao hứng vô cùng! Người áo bố xanh chung cuộc rồi cũng phì cười : - Tại hạ nào dám cáu kỉnh! Bất quá... Nàng chị chận lời : - Chẳng bất quá chi cả! Ngươi cứ yên tâm, ta hạ độc không nặng lắm đâu! Nàng chưa chết gấp lắm đâu! Nếu ngươi muốn hỏi gì nàng, ta sẽ cứu sống nàng lại cho! Ngờ đâu, nàng chị vừa dứt tiếng, Châu Lệ Nhi vụt cười sằng sặc : - Khỏi cần cứu sống tôi cô nương ạ! Tôi tự sống lại cũng được như thường! Tôi thừa sức tự sống lại mà! Trong khi nàng thốt, người ao bố xanh đưa nhanh tay chụp vào mạch môn nàng, nhưng nàng nhanh hơn, chụp lại trúng mạch môn. Y làm gì tưởng nổi là Châu Lệ Nhi sống lại? Y cũng không ngờ là thủ pháp của nàng nhanh quá độ, y nghe nhói rồi toàn thân cứng đờ không còn động đậy được. Hai chị em kinh hãi đến ngây người, nàng em nhìn nàng chị, chừng như muốn hỏi : “Sao lại thế này? Hay đại thơ bỏ muối thật sự vào tô thịt thay vì chất độc?”. Nàng chị cũng chẳng hiểu tại sao nữa. Chính nàng bỏ chất độc vào tô thịt mà! Có khi nào nàng lầm lộn được? Mà phân lượng nàng dùng, nếu cho một con ngựa ăn, con ngựa cũng lăn đùng ra như thường, huống hồ một tiểu cô nương? Tại sao tiểu cô nương chẳng việc gì? Châu Lệ Nhi nhìn hai nàng, cứ cười khanh khách. Nàng em chớp mắt, vụt cười lên : - Tiểu muội muội! Thế muội muội tưởng chị em tôi hạ độc thật sự à? Không đâu! Chị em tôi cố ý dọa khiếp tiểu muội, tạo một trò cười cho vui đó thôi. Chứ nếu tô thịt có độc thì làm gì tiểu muội ăn nổi? Châu Lệ Nhi gật đầu : - Đúng vậy rồi! Nếu có chất độc trong tô thịt thì tôi đã chết mất rồi! Nàng em đáp : - Bất quá, tôi để một loại gia bị lạ từ Giao Chỉ đưa về đây nên tiểu muội ăn nhầm, lưỡi hơi tê một chút! Châu Lệ Nhi trố mắt : - Từ Giao Chỉ đưa về đây? Nàng em chạy bay vào nhà bếp, mang ra một chiếc bình, cười nhẹ : - Tiểu muội muội xem đây! Nào phải chất độc đâu! Châu Lệ Nhi cau mày : - Không phải chất độc à? Cho tôi nếm thử một chút xem nào! Nàng em chừng như đắc ý lắm, chính nàng đang tìm cách lừa Châu Lệ Nhi, ngờ đâu Châu Lệ Nhi tự hiến dâng như vậy! Nàng cười tươi gật đầu : - Tiểu muội muội muốn nếm thử, cứ nếm! Nếu là chất độc, cứ bất đền tôi đi! Châu Lệ Nhi mỉm cười : - Nếu là chất độc thì tôi chết mất rồi! Làm gì bắt đền cô nương được? Nàng em thoáng giật mình, cười lấp : - Làm gì... Nàng chẳng biết nói sao cho xuôi, Châu Lệ Nhi lại tiếp : - Cô nương trao đây! Dù sao tôi cũng phải nếm qua mới được! Nàng tiếp chiếc bình, dùng răng cắn nắp cạy ra, bàn tay vẫn nắm chặt mạch môn người áo xanh. Hai chị em hết sức hoang mang, tự hỏi Châu Lệ Nhi quá thông minh hay chỉ là một cô nương điên, hành động hồ đồ khó hiểu? Châu Lệ Nhi lè lưỡi liếm chất phấn trong bình, hai chị em thấy thế, lộ vẻ mừng ra mặt. Hai nàng không mừng sao được, bởi chiếc bình đựng một loại chất độc cực kỳ lợi hại? Mà Châu Lệ Nhi thản nhiên nếm, như vậy nàng cầm chắc nàng phải khổ! Cả hai cùng một ý nghĩ : “ Điên! Cô bé điên thật mà !”. Châu Lệ Nhi chép chép miệng thành tiếng, rồi mỉm cười thốt : - Quả thật mùi vị tuyệt diệu! Nếm được mùi vị này, dù trúng độc mà chết cũng chẳng oán hận gì! Nàng nghiêng mình, trút hết chất độc vào miệng. Hai chị em mừng thì vẫn mừng, song lại tiếc quá. Bao nhiêu chất độc đó có giá trị hơn ngàn vàng, thừa sức hạ mười đại hán. Vậy mà Châu Lệ Nhi nốc hết, thật uổng quá, sau này có cần dùng đến thì tìm đâu ra kịp? Nàng em thở dài tiếc rẻ rồi bắt đầu đếm : - Một!...Hai!...Ba!... Nàng hiểu chất độc đó rất mạnh, không ai chịu nổi lâu, bất quá nàng đếm đủ ba tiếng là người trúng độc phải ngã! Nàng đinh ninh Châu Lệ Nhi phải ngã bởi Châu Lệ Nhi đã nốc trọn bình rượu độc, số lượng đó công hiệu quật ngã mười đại hán kia mà! Nhưng nàng đếm ba tiếng rồi, Châu Lệ Nhi vẫn đứng vững như thường! Chẳng những thế, Châu Lệ Nhi lại thay nàng đếm tiếp : - Bốn!...Năm!...Sáu!... Hai chị em sững sờ. Châu Lệ Nhi nhìn cả hai, mỉm cười : - Mùi vị tuyệt diệu thật đấy hai cô nương ạ! Rất tiếc là ít quá! Phải chi có độ mươi hai mươi bình cho tôi nếm bằng thích! Nàng buông chiếc bình không xuống đất, rồi bật cười khanh khách : - Các vị muốn đãi khách mà tiếc của hả? Hãy cho tôi thêm mấy bình nữa đi! Hai chị em không nói được một lời nào. Cả hai đã từng gặp những cao thử thượng thặng trong vũ lâm, chẳng ai làm cho họ ngán nổi.