watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:18:3430/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59 - Trang 17
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 45-59
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 17 trong tổng số 30



Hồi 53-1: Diễn Biến Kinh Kỳ

Bàn tay mềm như bông của Hương Hương đánh ra lại cứng như sắt, đập vào huyệt đạo của Du Bội Ngọc, chàng ngã xuống liền.
Tuy nhiên, chàng còn tỉnh, đôi mắt mở trừng trừng nhìn Hương Hương, niềm kinh ngạc hiện rõ.
Mãi một lúc sau, chàng mới hôn mê.
Hương Hương vỗ nhẹ vào má chàng, bật cười khanh khách :
- Nàng đã chết rồi, ta biết ngươi bất nhẫn, thế nào rồi cũng chết theo nàng, nên ta thành toàn tâm nguyện cho ngươi!
Hải Đông Thanh trở lại, thấy gian phòng của Hương Hương có đèn hoa đốt sáng, chén đũa bừa bãi, cô nương nào cũng mặt đỏ nửa phần say, nửa phần vui nhộn.
Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi mất dạng.
Y toan hỏi, Hương Hương đã bước tới nghinh đón :
- Thiếu gia! Hơn một tháng rồi thiếu gia không đến! Tại sao thế hả, thiếu gia?
Các chị em này vừa bị thiếu gia làm cho sợ hãi cuống cuồng, bây giờ đến đây làm mặt lạnh với ai đó?
Nàng cắn môi, cười khổ :
- Thiếu gia lục soát khắp nơi chắc cũng hiểu rồi chứ, ở đây có dấu nam nhân đâu?
Hải Đông Thanh lạnh lùng nhìn nàng, chờ nàng nói dứt vùng khỏi tay nàng, chỉ hai ngọn hoa chúc, hỏi :
- Cái gì thế?
Hương Hương mỉm cười :
- Đám cưới đấy! Đôi đèn long phụng, thiếu gia không thấy sao?
Hải Đông Thanh cười lạnh :
- Các ngươi thì ngày nào mà không gả cưới, không thành thân? Còn bày vẽ đèn long phụng làm chi cho rầy rà?
Hương Hương đỏ bừng mặt, cúi đầu, nhẹ giọng :
- Thiếu gia nói phải, loại đèn đó đâu phải vật dụng của bọn này! Tôi biết! Thiếu gia khinh tôi lắm! Tuy nhiên, có khinh cũng để trong lòng, thiếu gia nói ra, không sợ thương tâm người ta sao?
Hải Đông Thanh hừ một tiếng :
- Thương tâm? Nếu ngươi biết thương tâm thì cũng chưa đến nỗi táng tận lương tâm!
Bỗng y trầm giọng :
- Cho ngươi biết, hôm nay ta đến đây không phải để tìm hoan lạc đâu! Ngươi đừng bày màu bày vẻ mê hoặc ta vô ích. Ngươi cũng hiểu, ta không phải là người thương hoa tiếc ngọc!
Hương Hương bật khóc :
- Tôi... tôi biết rồi! Thiếu gia!
Hải Đông Thanh gật đầu :
- Vậy là tốt! Bây giờ, ngươi nói thật cho ta biết. Ta hỏi câu nào, đáp câu ấy, không được đáp sai sự thật. Biết chưa?
Hương Hương khép nép :
- Biết rồi, thiếu gia!
Hải Đông Thanh hỏi :
- Việc gì đã xảy ra tại đây?
Hương Hương đáp :
- Có người thành thân!
Hải Đông Thanh hét :
- Ai thành thân?
Hương Hương nói thật nhanh :
- Thì bằng hữu của thiếu gia chứ ai nữa! Du công tử và Châu cô nương đấy!
Hải Đông Thanh giật mình kêu lên :
- Họ thành thân tại đây? Ngươi tưởng ta tin ngươi được à?
Y chụp tay Hương Hương, bóp mạnh.
Hương Hương rú lên :
- Đau quá thiếu gia! Tôi dám nói dối thiếu gia sao, buông tôi ra, thiếu gia! Nếu không tin, thiếu gia cứ hỏi mấy nàng kia đi! Bằng không nữa, cứ hỏi Du công tử và Châu cô nương!
Hải Đông Thanh hừ một tiếng :
- Họ Ở đâu bây giờ?
Hương Hương đáp :
- Họ động phòng rồi, để tôi đưa thiếu gia đi!
Hải Đông Thanh buông tay nàng, vụt cười khan, đoạn thở dài.
Hương Hương thốt :
- Thiếu gia ghen?
Hải Đông Thanh nổi giận :
- Ngươi nói gì?
Hương Hương bĩu môi :
- Tôi nói, thiếu gia thích vị Châu cô nương đó, rất tiếc là nàng...
Hải Đông Thanh vung tay tát vào mặt nàng.
Nàng bị tung bổng lên không, rồi rơi xuống đất nằm dài, các nàng khác kinh hãi, không nàng nào dám nhúc nhích.
Hương Hương đưa tay che mặt, khóc ra rít :
- Thiếu gia tàn nhẫn quá! Đánh đi! Cứ đánh tôi chết đi!
Hải Đông Thanh quát :
- Cho ngươi biết, ta không thích thấy ngươi làm màu làm mè gì với ta cả! Nếu còn khóc nữa, ngươi sẽ chết với ta đấy!
Hương Hương quả nhiên nín ngay.
Người ác còn sợ kẻ ác hơn, ai dịu ngọt với nàng thì chắc là nàng cho về chầu tiên tổ sớm. Đã bao nhiêu người tán gia bại sản vì nàng rồi.
Hải Đông Thanh gật gù :
- Ngoan ngoãn thì ai đánh làm chi! Đứng lên, rồi đưa ta đi tìm họ!
Hương Hương vẫn ôm mặt, thốt với giọng đặc sệt :
- Không cần đi tìm!
Hải Đông Thanh quát :
- Ngươi không chịu đưa ta đi?
Hương Hương tiếp :
- Họ đi rồi, đâu còn ở đây mà tìm!
Hải Đông Thanh cười lạnh :
- Ta biết trước, ngươi chẳng bao giờ nói thật với ta!
Y cúi mình xuống, nắm Hương Hương dựng đứng lên, hét :
- Họ đi đâu? Nói...
Hương Hương hấp tấp đáp :
- Chừng như Châu cô nương mang bịnh nặng, biết thế nào cũng chẳng sống được lâu, cho nên bức Du công tử phải thành thân với nàng, nàng còn buộc chúng tôi phải mừng nàng...
Lần này, Hải Đông Thanh có vẻ tin, bởi Hương Hương đề cập đến tình trạng sức khỏe của Châu Lệ Nhi.
Y thở dài một tiếng rồi hỏi :
- Sau đó?
Hương Hương tiếp :
- Cả hai vào động phòng, còn tôi thì phải tiếp đãi những chị em này. Ngờ đâu, vào động phòng rồi, Châu cô nương...
Hải Đông Thanh rung giọng :
- Nàng làm sao?
Hương Hương thở dài :
- Nàng ngã xuống, thất khiếu chảy máu. Du công tử điên loạn lên, mang xác nàng ra ngoài đi luôn!
Hải Đông Thanh biến sắc :
- Tại sao ngươi không nói cho ta biết sớm việc đó?
Hương Hương cúi đầu :
- Các chị em không ai biết chuyện đó, tôi nảy sanh cái ý định dấu họ.
Hải Đông Thanh hừ một tiếng :
- Tại sao lại dấu họ?
Hương Hương thoáng đỏ mặt :
- Nếu họ biết được có người chết trong phòng tôi, họ sẽ nói loạn lên, khách biết được còn ai đến với tôi nữa?
Nàng nói nghe hợp tình hợp lý quá, ai nghe cũng khó bắt bẻ một điểm nhỏ!
Hải Đông Thanh biết tình trạng trúng độc của Châu Lệ Nhi, lại càng tin hơn.
Giả như Châu Lệ Nhi chết, tự nhiên Du Bội Ngọc phải rời khỏi nơi này, cho nên y tin luôn là Du Bội Ngọc đã vác thi thể của Châu Lệ Nhi đi rồi.
Hải Đông Thanh nào phải con người dễ bị gạt, lần này vẫn bị Hương Hương lừa như thường.
Y trầm ngâm một lúc lâu, đoạn trừng mắt nhìn Hương Hương, trầm giọng :
- Tạm thời, ta tin như vậy đó, nếu sau này ta phát hiện ra ngươi lừa dối tạ..
Y gầm lên :
- Thì ngươi đừng trách ta tàn nhẫn!
Hương Hương khóc :
- Nếu thiếu gia phát hiện ra sự việc trái ngược với những điều tôi vừa nói, cứ hành hạ tôi, tôi không hề oán trách!
Hải Đông Thanh không buồn nhìn lại nàng, quay mình bước đi ngay.
Hương Hương vội bước theo, nắm áo y lại :
- Thiếu gia định đi sao? Gấp thế à?
Hải Đông Thanh gật đầu :
- Chứ ta ở lại đây để làm gì?
Hương Hương trầm buồn ra mặt :
- Tôi... tôi thành thật thiết tha với thiếu gia, sao thiếu gia hờ hững với tôi như thế?
Hải Đông Thanh cười lạnh :
- Đối với hạng người như ngươi mà dùng tình nghĩa thì ta còn hơn gì một tên ngốc tử?
Y bước đi liền, tà áo phất rẹt vuột khỏi tay Hương Hương.
Hương Hương đợi y khuất dạng, nhổ một bãi nước bọt cười lạnh :
- Ngươi tưởng ngươi thông minh lắm đấy à? Hừ! Càng muốn tỏ ra thông minh thì lại càng ngu xuẩn! Dù ngươi có gian hoạt đến đâu ngươi vẫn lầm kế gái đĩ như thường!
Phải biết gái đĩ là tổ sư của nghề lừa dối đấy!
Một nàng ca kỹ bước ra thốt :
- Tiểu tử đó hung hăng quá, tại sao Hương Hương không tìm cách giết luôn hắn, lại buông tha cho hắn đi?
Hương Hương thở dài :
- Vũ công của hắn cao lắm! Không phải dễ gì giết hắn đâu! Cho nên, ta gạt hắn đi khuất mắt cho rồi!
Nàng kia cau mày :
- Nếu hắn trở lại?
Hương Hương đáp :
- Thì ta sẽ có cách đối phó với hắn, hà huống hành tung chúng ta đã bại lộ, chúng ta chuẩn bị đi gấp nơi khác!
Nàng kia cau mày :
- Không ở đây, rồi đi đâu mà ở?
Hương Hương mỉm cười :
- Hạng người như chúng ta, ở đâu lại chẳng được? Nơi nào có nam nhân, nơi đó là điểm hành nghề của chúng ta, không có quyền chọn mà cũng không nên nghĩ đến điều đó!
Nàng kia bật cười khanh khách :
- Thế bao nhiêu tình lang của chúng ta từ nay bị quăng trôi theo dòng nước! Còn cái gã tân lang đó?
Hương Hương điềm nhiên :
- Gã vẫn còn với chúng ta, gã không bị quăng trôi theo dòng nước đâu!
Nàng kia trố mắt :
- Hắn còn tại đây? Hắn sẽ đi theo chúng ta?
Hương Hương trầm giọng :
- Chừng như hắn là người mà cấp trên đang tìm, cho nên Tứ lão ca bảo ta phải bắt sống chúng!
Cô nương kia mỉm cười :
- Cấp trên tìm hắn thì hắn có hy vọng gì sống sót?Không rõ mê man được bao lâu, khi Du Bội Ngọc mở mắt ra nhận thấy nhà đã lên đèn.
Từ Nhược Vũ ngồi trước mặt chàng, đang uống rượu.
Chàng còn nghe đau, đau thể xác, đau tinh thần, quên mất cả niềm sợ hãi.
Từ nhược Vũ cười nhẹ:
- Du huynh ngủ ngon chứ! Tiểu đệ Ở đây, chờ Du huynh tỉnh lại, lâu lắm rồi. Dù nóng nảy, tiểu đệ cũng chẳng dám kinh động Du huynh.
Du bội Ngọc lười để ý đến y.
Chàng không để ý đến y, y cứ uống rượu. Y dùng đũa, quậy quậy trong vò rượu, rót ra một chén, mỉm cười thốt:
- Vò Nữ Nhi Hồng này có hai phần rượu, trên mới, dưới cũ. Chỉ có phần dưới là để uống thôi, còn phần trên, dù ai có tửu lượng đến đâu, uống vào là mê man liền.
Y nhấp một hớp, tiếp:
- Ngờ đâu, Du huynh phong lưu là thế, lại chẳng biết phân biệt rượu mới, rượu cũ. Thế ra, Du huynh chưa sành thưởng thức loại Nữ nhi hồng!
Y lại tiếp:
- Cũng nhờ Du huynh không uống nhiều nên tánh mạng mới còn được bảo toàn đó! Và cũng nhờ thế, Du huynh còn cứu được một người, bởi Du huynh uống ít, người đó cũng uống ít!
Du Bội Ngọc ạ lên một tiếng:
- Tại hạ cứu ai?
Từ nhược Vũ cười nhẹ:
- Du huynh nhìn xem!
Lúc đó Hương Hương dìu một người nữa bước vào.
Người đó là Châu lệ Nhi, vận chiếc áo mới, bởi áo của nàng đã vấy máu như Du bội Ngọc đã thấy trước đó.
Tóc nàng bỏ xõa, đầu cúi xuống.
Du bội Ngọc bất giác kêu thất thanh:
- Lệ Nhi chưa chết?
Châu lệ Nhi cúi đầu, cúi quá thấp, không thốt một tiếng nào.
Hương Hương cười tươi, đáp thay Châu lệ Nhi:
- Thực sự thì nàng cũng muốn chết lắm, rất tiếc là uống mấy ngụm rượu rồi, chân tay mềm nhũn, mắt hoa lên, nàng định đưa dao đâm vào yết hầu, dao lại lệch xuống ngực, máu ra nhiều, song dao không đâm sâu, bất quá lủng da thịt thôi. Do đó, nàng còn sống một cách bất đắc dĩ!
Du bội Ngọc vừa kinh hãi, vừa mừng rỡ, định bước tới, nhưng chàng phát giác ra, tuy tỉnh lại, tay chân đã bị điểm huyệt, chàng không còn làm một động tác nào được.


HOMECHAT
1 | 1 | 72
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com