Châu Lệ Nhi hỏi : - Tuy nhiên, khách là ta, chắc ngươi không thấy hứng thú? Hương Hương mỉm cười : - Khách quý do đẹp người, đẹp nết hạp nhau là có hứng thú ngay, cần gì phải khác giống? Rồi nàng cao giọng thốt : - Đẹp như cô nương, chỉ sợ tôi mời, tôi thỉnh, chưa chắc gì cô nương chịu đến! Nói chi là việc bỗng dưng lại được cô nương hạ cố bất ngờ? Châu Lệ Nhi nhìn Hương Hương một lúc lâu, vụt bật cười khan : - Bổn ý của ta là đến đây gây phiền phức cho ngươi đấy! Song nghe ngươi nói rồi, ta hết giận ngay! Hơn thế, ta còn thấy thích thú ngươi nữa! Dù phải tặng ngươi trăm chiếc xuyến vàng, ta cũng không tiếc! Hương Hương cười tươi : - Nếu cô nương đến thường, thì tôi khước từ mọi nam nhân, chỉ dành trọn thời giờ tiếp đón cô nương thôi! Dù có bi thiệt hại nghề nghiệp cũng cam tâm! Châu Lệ Nhi gật đầu : - Được thế thì tốt lắm! Bây giờ, ngươi đi kiếm rượu mang về đây đi, chúng ta cùng đánh chén! Hương Hương mỉm cười : - Cô nương đến đúng lúc quá! Tôi còn một vò Nữ Nhi Hồng, loại cất lâu năm! Rất tiếc còn sớm quá, không tìm đâu ra thức nhắm ngon miệng! Để tôi chạy đi tìm vài món ăn nguội cho cô nương! Nàng đúng là một danh kỹ, chỉ nói dăm ba câu là làm cho Châu Lệ Nhi có cảm tình ngay. Dù sao Châu Lệ Nhi cũng còn quá nhỏ tuổi, hơn nữa như một con chim non vừa rồi tổ ấm, nhẹ dạ, non lòng, dễ bị kích thích. Vả lại vào những nơi như thế này, ai không mất ít nhiều tự chủ? Rượu, thức ăn dọn ra xong, Châu Lệ Nhi muốn tống khứ Hương Hương cho nàng được một vài phút giây riêng tư với Du Bội Ngọc, song chẳng biết phải mở miệng nói như thế nào! Hương Hương nhìn thoáng qua thần sắc của nàng cũng hiểu ngay ý tứ nàng, nên mỉm cười thốt : - Không mấy lúc cô nương đến đây, đáng lẽ tôi phải có mặt để hầu rượu. Nhưng nếu tôi không ở bên cạnh chắc cô nương uống ngon hơn, có đúng vậy không? Nàng không đợi Châu Lệ Nhi nói gì, vừa cười vừa bước ra cửa, ra bên ngoài rồi nàng còn khép cánh cửa lại. Châu Lệ Nhi đưa tay che nụ cười chớm nở, thốt : - Chúng ta đến đây, tôi chỉ tưởng nàng săn đón tứ thức, bỏ mặc mặc tôi, ngờ đâu, nàng lại lờ tứ thúc, đến một lời nàng cũng không thốt với tứ thúc! Du Bội Ngọc chỉ cười không đáp. Châu Lệ Nhi lại tiếp : - Có lẽ nàng nhận ra khó trêu vào tay tôi, nếu không săn đón tôi hẳn nàng phải bị tôi làm khó dễ, nàng nghĩ càng lờ tứ thúc càng làm tôi hài lòng, mà tứ thúc cũng không phiền trách gì cả! Nàng có biết đâu, Hương Hương từng tiếp xúc với đủ hạng người, kinh nghiệm có thừa, giả như hàng trăm người đến tìm nàng cùng một lúc, nàng nhìn thoáng qua cũng biết người nào thuộc hạng nào. Ai cho rằng nàng chung tình là người đó cầm như đệ nhất ngu trong thiên hạ.
oOo
Nữ Nhi Hồng đúng là loại rượu quý. Rất tiếc rượu quý trong phút giây này, Du Bội Ngọc cũng xem như nước lã. Chàng làm sao uống được? Một hớp rượu qua yết hầu là thời gian thêm một giây. Châu Lệ Nhi lại nhích dần đến cái chết một bước! Chàng không muốn mất một giây đó. Khi con người quá lo nghĩ xa xôi thì hương rượu chẳng hấp dẫn nổi. Châu Lệ Nhi uống một chén, gương mặt hồng lên, nàng bật cười khanh khách : - Ngờ đâu, rượu là một cái gì huyền diệu phi thường! Chưa biết uống tôi còn sợ, uống được một chén, thấy thích ngay! Ai không uống rượu đúng là một ngốc tử! Du Bội Ngọc nhẹ giọng : - Lệ Nhị.. uống vài chén thôi! Thực ra, chàng muốn khuyên nàng đừng uống, song trong tình cảnh này làm sao ngăn trở nàng làm theo ý thích! Nếu không cho nàng uống thì chàng phải bảo nàng làm gì? Ngồi một chỗ chờ chết hay sao? Châu Lệ Nhi gật đầu : - Tứ thúc uống với tôi chứ? Du Bội Ngọc cười gượng : - Được rồi! Tứ thúc cùng uống với Lệ Nhi! Châu Lệ Nhi nhìn sững chàng một lúc, cúi đầu, trầm giọng : - Tứ thúc không muốn uống với tôi? Du Bội Ngọc đáp nhanh : - Sao lại không muốn? Châu Lệ Nhi cau mày : - Sao tứ thúc không vui? Du Bội Ngọc ấp úng : - Tứ thúc... Chàng còn biết nói sao? Bảo chàng vui, vui thế nào được chứ? Rượu còn không nốc được dù là nốc gượng, thì vui làm sao được? Châu Lệ Nhi trầm buồn gương mặt : - Tôi biết, tứ thúc quá lo cho tôi, thực ra chẳng có gì khiến tứ thúc phải quá khổ! Tôi bất quá là một con người tầm thường, tứ thúc quan tâm làm chi? Du Bội Ngọc rung rung giọng : - Lệ Nhi nói như thế được sao? Châu Lệ Nhi cười khổ : - Tứ thúc muốn tôi nói như thế nào? Tôi không thể nói khác hơn, bởi tôi có biết tứ thúc đối với tôi, thực sự ra làm sao? Du Bội Ngọc cao giọng : - Tứ thúc rất thành thật, Lệ Nhi ạ! Châu Lệ Nhi cúi đầu mân mê tà áo : - Tại sao tứ thúc đối tốt với tôi? Du Bội Ngọc giật mình : - Tại vì... tại vì... Châu Lệ Nhi tiếp : - Tôi biết, tứ thúc không thể nói được! Bởi tứ thúc không thích tôi! Nàng khóc. Du Bội Ngọc thương cảm quá, bước đến cạnh nàng, vuốt tóc nàng, thốt : - Ai nói tứ thúc không thích Lệ Nhi? Châu Lệ Nhi vụt ngẩng mặt lên, nhìn chàng qua màn lệ, gằn từng tiếng : - Thật sự, tứ thúc thích tôi? Du Bội Ngọc gật đầu : - Thật vậy, Lệ Nhi! Châu Lệ Nhi nhìn đăm đăm vào mắt chàng : - Tứ thúc... có thể lấy tôi... làm vợ không? Thúc thúc lấy điệt nữ làm vợ! Có trách nàng được chăng? Chính chàng đã nói, chàng không hơn nàng bao nhiêu tuổi kia mà? Chàng chỉ xứng đáng làm huynh trưởng nàng thôi! Thì một huynh, một muội, có thể thành vợ chồng được chứ? Nàng đã hỏi câu đó rồi thì sự xưng hô phải thay đổi như thế nào đây? Du Bội Ngọc sững sờ! Lâu lắm, chàng không đáp. Chàng biết nói làm sao? Châu Lệ Nhi dịu giọng : - Tôi tuy sắp chết, song còn sống được giây phút nào là tôi dành trọn giây phút ấy cho Du huynh! Toàn tâm cho Du huynh! Tôi chết rồi Du huynh chọn một nàng khác, đó là lẽ tự nhiên, tôi không oán trách Du huynh được! Du Bội Ngọc đau xót vô cùng. Mỗi lời nói của nàng là một mũi dùi nhọn, đâm vào tim chàng. Châu Lệ Nhi nhìn chàng rồi cúi đầu, rồi rơi lệ, thốt : - Dù Du huynh không đáp ứng, tôi cũng không trách được! Trái lại, tôi... Bỗng, Du Bội Ngọc cao giọng : - Ngu huynh đáp ứng Châu muội! Châu Lệ Nhi giật mình, niềm hân hoan hiện rõ trên nét mặt. Nàng rung giọng, hỏi : - Thật vậy hở Du huynh? Có miễn cưỡng chăng? Du Bội Ngọc dịu giọng : - Tại sao ngu huynh miễn cưỡng? Vô luận là nam nhân nào có một người vợ như Châu muội là đại hạnh phúc đó! Châu Lệ Nhi ngất ngây trong niềm hoan hỉ, vụt ôm chầm lấy chàng, cao giọng thốt : - Tôi cao hứng quá! Cao hứng! Tôi muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết là tôi cao hứng! Tôi sẽ gọi tất cả mọi người đến mừng cho tôi! Nàng buông Du Bội Ngọc, chạy bay ra cửa, dang rộng hai tay, gọi to : - Hương Hương! Hương Hương! Gọi tất cả những người quen của Hương Hương đến đây, tôi muốn mời họ mỗi người uống một chút rượu với tôi!Hương Hương quả nhiên gôm tụ tất cả những cô nương trong Vọng Hoa Lâu tới. Tất cả, ăn không nhiều, uống chả bao nhiêu, nhưng nghe thì thừa mà nói cũng lắm. Nàng nào cũng chúc tụng một câu, nàng nào cũng quyết làm cho tân nương cao hứng hơn. Mỗi nàng lại có mang đến một lễ vật, hoặc một hộp phấn, hoặc một chiếc khăn, một chiếc quạt, cùng lắm là một đóa hoa. Vật, chẳng có gì quý cả, song Châu Lệ Nhi lại trông vật nào cũng đáng yêu cả. Bình sanh, suốt mấy năm bất hạnh, có ngày nào Châu Lệ Nhi cởi mở tâm tình như ngày hôm nay? Rồi đèn treo, rồi màn che, rồi hoa chúc đốt lên... Nàng không ngừng di động, không ngừng cười nói. Du Bội Ngọc không ngừng lo sợ, chàng lo sợ nàng cười chưa dứt tiếng, nói chưa tròn câu, lại ngã xuống nền. Trong khi đó, nàng thì thầm mấy tiếng với Hương Hương. Hương Hương cười thốt : - Cô nương theo tôi! Châu Lệ Nhi nhìn sang Du Bội Ngọc bảo : - Du huynh đợi một tý, tôi trở lại ngay! Du Bội Ngọc lấy làm lạ : - Châu muội đi đâu? Châu Lệ Nhi đỏ mặt một chút : - Chuyện của nữ nhân, Du huynh biết để làm gì? Hương Hương mỉm cười : - Nhưng bây giờ chàng bắt đầu học hỏi để hiểu biết. Phải vậy không? Châu Lệ Nhi bật cười khanh khách, đẩy Hương Hương đi ra. Du Bội Ngọc nhìn theo họ, sững sờ, chẳng biết gì cả. Đám kỳ nữ vẫn cười cười nói nói, có nàng châm chọc đến chàng, nhưng chàng chẳng nghe thấy gì cả, đăm đăm nhìn ra cửa. Chàng sợ Châu Lệ Nhi ra đi vĩnh viễn, dù chàng có gặp lại nàng, bất quá chỉ thấy xác nàng, còn hồn thì chơi vơi tận nơi đâu!.... Một lúc lâu, Hương Hương trở lại, nhưng chỉ có một mình nàng. Du Bội Ngọc trố mắt hỏi : - Nàng đâu? Hương Hương mỉm cười : - Công tử cứ yên trí, tân nương không đi mất đâu mà sợ! Du Bội Ngọc cau mày : - Sao nàng chưa trở lại? Hương Hương mỉm cười : - Cô nương lên lầu, có việc phải lưu lại đó một chút, sợ công tử ngóng trông, nên gửi mảnh giấy này đây! Bọn ca kỹ cười vang : - Cách nhau nửa phút là có thơ từ! Nếu xa nhau một ngày thì còn sao nữa? Du Bội Ngọc không muốn đọc mảnh giấy trước mặt chúng, song lòng quá bồn chồn, cuối cùng cũng phải đọc : - Ngọc lang! Ngọc lang! Từ lâu, tôi muốn nói với chàng một việc, dợm mấy lần mà không nói được, sợ chàng mắng! Tôi không hề trúng độc! Chất độc của Hồ Lão Lão làm sao hại nổi tôi? Tôi phải giả vờ trúng độc, xem chàng có quan tâm, có khẩn cấp vì tôi không! Ngờ đâu, chàng thành thật quá, lo cho tôi mà quên cả sự sống của chàng! Bây giờ, chàng biết rõ sự thật rồi, chàng có phiền trách oán hận tôi chăng? Tôi không cần biết điều đó, tôi không cần biết bất kỳ việc gì cả! Tôi chỉ biết là cái nguyện bình sanh của tôi đã thỏa, và tôi phải chết để giữ mãi mãi niềm sung sướng! Tôi chết, cho chàng hết lụy! Tôi còn sống là chàng còn phải miễn cưỡng đối xử với tôi! Chàng yên trí đi nhé, từ này Châu Lệ Nhi không còn bên cạnh chàng để làm khổ chàng nữa... Du Bội Ngọc chạy như bay lên lầu, vừa chạy vừa gọi : - Lệ Nhi! Lệ Nhi! Đợi ngu huynh! Châu Lệ Nhi không còn nghe tiếng gọi của chàng nữa. Chàng xô cửa phòng, đẩy vào. Châu Lệ Nhi nằm dài trên nền, gương mặt trắng nhợt, tay còn cầm con dao nhỏ, nơi ngực, máu tuôn ướt áo.
oOo
Hương Hương thấy Du Bội Ngọc sững sờ trước xác của Châu Lệ Nhi, lạnh lùng thốt : - Nàng chết rồi, dù ngươi không giết nàng, song có khác nàng ngươi giết nàng? Ngươi biết chứ? Du Bội Ngọc thở dài : - Tại hạ biết! Hương Hương hừ một tiếng : - Ngươi đã biết thì ngươi có nên sống sót nữa hay không? Nàng chết vì ngươi, sao ngươi không thể chết vì nàng? Du Bội Ngọc lặng người, không đáp. Hương Hương cười lạnh : - Bây giờ, ta mới biết tại sao nàng chết? Bởi vì, nàng hiểu, sở dĩ ngươi đáp ứng nàng, là vì ngươi biết rằng nàng sắp chết, nếu nàng không chết thì có khi nào ngươi lại nhận nàng làm vợ? Nàng phải chết đi để mang theo niềm vui qua lời đáp ứng của ngươi! Nếu nàng sống, ngươi sẽ phủ nhận lời đáp ứng ấy, nàng phải khổ! Du Bội Ngọc không đáp. Hương Hương hét lên : - Tại sao ngươi câm lặng? Ngươi mặc nhận lời ta nói à? Vô tình vô nghĩa như ngươi thử hỏi có ai dung tha được chăng? Nàng vung tay tát mạnh. Du Bội Ngọc không né tránh. Bàn tay mềm dịu của Hương Hương, nếu đánh bất cứ nơi nào trên mình Du Bội Ngọc, thì chẳng có gì làm chàng đau đớn nổi. Nhưng nàng đánh vào huyệt đạo của chàng.