Chỉ mục bài viết |
---|
Ngũ Hành Sinh Khắc - Ngọa Long Sinh - Hồi 21 - 40 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Trang 13 |
Trang 14 |
Tất cả các trang |
Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 st1\:*{behavior:url(#ieooui) } table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt; mso-para-margin:0in; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Times New Roman"; mso-ansi-language:#0400; mso-fareast-language:#0400; mso-bidi-language:#0400;}
Hồi 39
Quỷ Nhân
Trở lại với nhóm người của Hạ Quân Bình.
Bên ngoài lữ điếm là một cỗ áo quan đen xì, trên nắp ghim hàng bạch lạp trông thật là ma quái. Đứng chung quanh cỗ áo quan đó là bốn gã đạo tỳ vận y phục của bọn sai nha quỷ vô thường dưới chốn a tỳ.
Quân Tùng lắp bắp nói:
- Hạ đại ca… Bọn quỷ vô thường đó. Bọn chúng… bọn chúng đó. Hình như… như bọn chúng lên để… để bắt hồn huynh.
Thiên Cơ nhìn qua Quân Tùng:
- Xem chừng Dương công tử không có lá gan to lắm nên mới gặp bọn quỷ vô thường là đã hốt hoảng rồi.
- Tất nhiên… tất nhiên là tại hạ không có lá gan bự rồi nên rất sợ bọn quỷ vô thường. Bọn chúng không khéo lại bắt nhầm tại hạ thì khốn.
Y lắc đầu:
- Tại hạ không muốn gặp Diêm Vương đâu.
- Ai cũng phải đến lúc chầu Diêm Vương mà.
- Nhưng tại hạ chưa muốn.
Quân Tùng vừa nói vừa nép ra sau lưng Thiên Cơ và Hạ Quân Bình. Y lí nhí nói:
- Hạ đại ca có thể dụng tuyệt học đuổi bọn quỷ vô thường này được không ?
Quân Bình nhún vai:
- Đệ đuổi chúng cũng được mà, không cần đến huynh đâu.
- Sao… Đệ ư ? Không được đâu. Bọn quỷ này đâu phải là người.
Lời vừa dứt trên miệng Quân Tùng thì một ánh sao băng ngang bầu trời rồi vụt tắt.
Quân Bình cau mày, chân diện đanh hẳn lại.
Thiên Cơ nhận ra ngay sự thay đổi trên khuôn mặt của chàng. Nàng liền hỏi:
- Huynh đang nghĩ gì mà căng thẳng quá vậy ?
- Tà khí đã đoạt được một vì sao Tứ Thiên.
Quân Tùng tròn mắt nhìn Quân Bình:
- Huynh không tính bọn quỷ vô thường mà lại nhìn sao đoán chiêm tinh.
Một tiếng còng ma quái nổi lên. Quân Tùng rùng mình, hối hả nói:
- Đó đó… bọn chúng bắt đầu giở trò rồi đó.
Quân Bình thản nhiên nói:
- Để huynh xem bọn chúng là người hay là quỷ.
Quân Bình dấn bước đi xuống bậc tam cấp, đến trước bốn gã đạo tỳ vận áo thụng trắng toát. Chàng từ tốn nói:
- Các người là ai ? Có ý gì mà giở trò ma quái để hù doa. tại hạ ?
Bốn người kia vẫn đứng bất động, không đáp lời Quân Bình. Tấm vải trắng trùm trên đầu khiến chàng không sao nhận diện được chân tướng của họ.
Quân Bình toan cất tiếng hỏi nữa thì Mộ Chí Cừu như một cánh nhạn từ phía xa lướt tới đứng bên cạnh Quân Bình. Y vừa trụ thân vừa nói:
- Hạ lão đệ không cần bận tâm với những hồn ma vô tướng này.
Chí Cừu vừa nói vừa thi triển một thức kiếm sát chiêu mãnh liệt nhắm ngay hai gã đạo tỳ đứng trước. Kiếm của Chí Cừu vẽ một đường vòng cung nhanh ngoài một cái chớp mắt. Có thể nói kiếm vừa thoát ra khỏi vỏ thì đã chui trở lại trong khi kiếm ảnh nhoáng lên rồi vụt tắt.
Hai gã đạo tỳ vẫn đứng trơ trơ, mặc dù Quân Tùng thấy rõ kiếm ảnh tiện qua cổ hai người đó. Hai mắt y trợn tròng, tưởng chừng như hai con ngươi sắp rớt ra khỏi hốc mắt.
Quân Tùng lắp bắp nói:
- Đúng rồi… Bọn chúng không phải là người… Chúng là quỷ vô thường… Chúng là ma… Miệng thì nói, chân thì thối lui ba bộ. Quân Tùng chỉ muốn quay lưng bỏ chạy.
Y gãi đầu:
- Đáng ra chúng phải rơi đầu bởi kiếm chiêu của Mộ huynh rồi.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Quân Tùng thì thủ cấp của hai gã đạo tỳ cũng rơi xuống đất.
Quân Tùng thốt lên:
- Ý… đầu của chúng rơi rồi.
Thiên Cơ nói:
- Vậy họ không phải là ma.
Trong khi Quân Tùng và Thiên Cơ đấu khẩu thì Quân Bình lại ngạc nhiên tò mò.
Bởi lẽ hai gã kia chấp nhận rơi đầu bởi kiếm chiêu của Mộ Chí Cừu mà không hề có sự phản kháng nào. Chí Cừu toan thi triển sát kiếm thứ hai để kết liễu hai gã đạo tỳ còn lại thì Quân Bình đã vội cản y:
- Mộ huynh, dừng tay.
- Hạ đệ thấy gì ?
- Huynh không thấy lạ à ?
Chí Cừu thờ người bởi câu nói của Hạ Quân Bình. Y hiểu ngay Quân Bình muốn nói gì. Y liền xê bộ lướt tới và trường kiếm lại thoát ra khỏi vỏ nhưng lần này không phải là một sát chiêu mà đích của mũi kiếm là chiếc khăn trắng che kín chân diện mục.
Chiếc khăn trắng che diện mục bị mũi kiếm của Mộ Chí Cừu tước đi để lộ ra chân diện của một hoà thượng và một đạo sĩ Võ Đang. Gã hoà thượng chính là Thần Hành Tiểu La Hán.
Chí Cừu ngây người nhìn Thần Hành Tiểu La Hán. Y buộc miệng nói:
- Sao lại là Tăng huynh ?
Quân Bình, Chí Cừu, Thiên Cơ và cả Quân Tùng càng ngạc nhiên hơn khi thấy Thần Hành Tiểu La Hán và đạo sĩ Võ Đang cứ trơ mắt nhìn mọi người.
Quân Bình bước đến bên Chí Cừu. Chàng quan sát nhãn quang của Thần Hành Tiểu La Hán:
- Nhãn quang của họ không có thần.
- Sao họ lại như vậy chứ ?
Trong lúc Chí Cừu và Quân Bình nhíu mày bởi hiện trạng kỳ lạ của Thần Hành Tiểu La Hán thì Quân Tùng bước đến. Y giương mắt nhìn hai người:
- Đại ca, họ chết rồi ư ?
Y lắng tai nghe:
- Không… họ vẫn còn thở. Vậy là… Y như nghĩ ra điền gì đó, y liền thối lui năm bộ, lắp bắp nói:
- Họ đã biến thành quỷ nhập tràng rồi.
Quân Tùng vừa thốt hết lời thì nắp áo quan bật tung lên. Quân Bình và Chí Cừu giật mình. Cả hai đồng loạt lắc vai xê bước qua hai bộ.
Từ trong cỗ áo quan, một người vận trường y xám xịt băng lên cao ba trượng, vũ lộng hai ống tay áo trường y theo một thế khinh thân như én liệng nhào xuống. Trảo thủ vươn ra chộp lấy thủ cấp của Quân Bình.
Quân Bình xoạt chân, lạng ngang, đồng thời điểm thiết phiến vào đúng tâm thủ của người đó.
Cây thiết phiến của Quân Bình như chạm vào một đôi tay sắt, phát ra âm thanh khô khốc.
Người vận xám y dụng luôn điểm tựa là chiếc thiết phiến của Quân Bình, đẩy người bắn ngược về phía Mộ Chí Cừu. Tuyệt pháp khinh công của y quả là không sao có thể tưởng tượng được. Hai tay đẩy thiết phiến buộc Quân Bình phải thối lui hai bộ, thân pháp của y bắn ngược về phía Mộ Chí Cừu. Y dụng luôn đôi cước pháp ra sát chiêu liên hoàn bắn tới Mộ Chí Cừu.
Đôi cước pháp của y tợ như có đôi lưỡng kiếm liên tục điểm tới vùng thượng đẳng của Sát Thủ Kiếm Vương Mộ Chí Cừu. Mộ Chí Cừu vốn là một đại kiếm thủ lừng lẫy trên giang hồ. Kiếm thuật của y đâu phải tầm thường, nếu không muốn nói là một kiếm thủ vô song. Thế mà đối phó vối cước pháp liên hoàn của người kia thì y không sao kịp rút trường kiếm ra khỏi vỏ. Aùp lực nặng nề do đôi chân thần kỳ bổ xuống vùng thượng đẳng buộc Mộ Chí Cừu phải rơi vào tình thế bị động, chỉ biết dụng sự nhanh nhẹn tránh né và cả thanh kiếm để gạt đỡ. Mặc dù vậy, Mộ Chí Cừu vẫn bị bức ép thối lùi liên tục. Trong khi cước pháp của người nọ càng lúc càng nhanh và mãnh liệt.
Quân Bình chưa thể trụ bộ để giải toa? áp lực cho Chí Cừu thì người vận xám y đã ra đến trăm chiêu cước pháp buộc Chí Cừu tháo lùi mười trượng mà áp lực vẫn không ngừng gia tăng.
Quân Tùng lo lắng nói:
- Chết rồi. Làm sao đây ?
Thiên Cơ quay sang Quân Tùng:
- Dương công tử sao không hỗ trợ họ ?
Quân Tùng chỉ vào ngực mình:
- Tại hạ ư ?
Thiên Cơ gật đầu, dằng lấy Thiếu Khinh Luân đặt xuống thềm lữ điềm. Nàng hối hả nói:
- Dương công tử nhanh lên. Kẻo Mộ huynh không thoát khỏi tử cảnh đâu.
- Nhưng… - Không nhưng gì hết.
Thiên Cơ vừa nói vừa đẩy vai Quân Tùng. Bị Thiên Cơ bức bách, Quân Tùng buộc phải vận chuyển Uyên Ương Tâm Pháp, thét lớn:
- Lão quỷ. Lão xem tuyệt học Thiên Ma Thần Thủ của bổn thiếu gia.
Quân Tùng nhập trận, dụng luôn Dương Ma Bửu Kiếp tập kích phía sau người vận xám y. Bóng ảnh thủ đỏ ối, phát khí nóng như hỏa diệm sơn bủa tới sau lưng người vận xám y. Quân Tùng đoan chắc chưởng khí Dương Ma Bửu Kiếp sẽ đánh trúng đối phương nên nghĩ thầm:
“Không khéo mình sẽ trở thành sát nhân, nướng người này như cá thui mất.” Ý niệm còn đọng trong đầu Quân Tùng thì người vận xám y đã dựng đứng hữu thủ đón thẳng lấy ảnh thủ đỏ ối của Quân Tùng không một chút e dè.
Quân Tùng nghĩ:
“Lão sẽ cháy thành than mất.” Người vận xám y chỉ hơi lắc vai vài cái, cước pháp thì chùn lại, lún sâu xuống đất.
Còn Quân Tùng thì như cánh diều bị cơn lốc dữ cuốn trôi về sau, va lưng vào vách lữ điếm.
Y té ngồi xuống sàn lữ điếm, rên lên:
- Oâi chao… Tiêu đời ta rồi… Người vận xám y bỏ Mộ Chí Cừu mà lắc vai lạng người về phía Quân Tùng. Đang ngồi bệt dưới đất, thấy người nọ bỏ Mộ Chí Cừu lao về phía mình, Quân Tùng bật đứng lên như gặp phải ma.
Quân Tùng thét lớn:
- Cứu người.
Qúa cuống cuồng, y lao về phía cỗ áo quan. Người vận xám y mặc nhiên không màng đến Hạ Quân Bình và Mộ Chí Cừu mà vẫn bám theo Quân Tùng như bóng với hình.
Thấy đối phương bám theo mình, Quân Tùng hoảng hốt chạy quanh cỗ áo quan.
Một điều lạ lùng xảy ra là người vận xám y lại ngờ nghệch chạy theo Quân Tùng. Cả hai như chơi trò cút bắt quanh chiếc áo quan đen sì.
Quân Bình nhanh chóng nhận ra ngay hiện tượng đó, liền thét lớn:
- Dương đệ, vào áo quan đi.
Quân Tùng đang chạy, nghe Quân Bình thét thì nghĩ thầm:
“Trời đất ơi. Huynh không ứng cứu mà còn bắt mình chui vào áo quan nữa.” Y vừa nghĩ đến đây thì cảm nhận sau ót có áp lực nặng nề. Quân Tùng quay mặt nhìn lại. Đập vào mắt y là đôi bản thủ xanh nhợt, be bét, lòi cả xương ra ngoài.
Quân Tùng thét lên:
- Trời ơi !
Gần như hồn siêu phách lạc, Quân Tùng chẳng còn biết điều gì nữa. Trong đầu y chỉ còn nhớ mỗi câu nói của Quân Bình nên liền điểm mũi chân, thót người chui luôn vào chiếc áo quan.
Gã quái nhân vận xám y dường như mất định hướng, chẳng còn biết đối phương ở đâu, liền dừng bộ. Y chăm bẳm nhìn vào áo quan bằng ánh mắt ngây dại.
Quân Tùng gần như nín thở. Mắt mở to hết cỡ, nhìn chằm chằm vào mặt gã quái nhân.
Y gượng gạo nói:
- Ta cũng là quỷ như lão vậy mà.
Quái nhân vẫn giương mắt nhìn chằm chằm Quân Tùng nhưng lại chẳng có động tĩnh gì. Quân Tùng tò mò đưa tay khều nhẹ chiếc khăn xám trên đầu gã quái nhân.
Y nói:
- Quỷ vương. Ta với ngươi là bằng hữu. Đừng có thấy ta như người sống đó.
Bộ mặt xương xẩu với hai hốc mắt sâu hoắm. Mới thoạt nhìn qua, Quân Tùng ngỡ là chiếc khô lâu thì đúng hơn. Chân diện khô khốc đó khiến cho Quân Tùng càng đoan chắc mình đang đối diện với quỷ dữ nên toàn thân xuất hạn đầm đề.
Thấy người đó chỉ nhìn mình mà không có hành động gì, Quân Tùng từ từ nhỏm dậy, giả lả nói:
- Ta với quỷ vương huề nhé.
Quân Tùng vừa nhỏm đầu qua khỏi thành áo quan thì bất thình lình quái nhân vung hữu thủ phạt ngang. Quân Tùng vừa thụt đầu xuống vừa thét:
- Hê… Quái nhân phạt hụt Quân Tùng lại đứng ngây ra nhìn vào trong áo quan.
Quân Tùng lắp bắp nói:
- Ta với quỷ vương là bằng hữu mà. Quỷ vương đừng làm càn đó nhe.
Miệng thì nói vậy nhưng Quân Tùng lại nghĩ thầm:
“Chẳng lẽ ta phải nằm trong cái áo quan này suốt đời sao ? Hạ huynh ơi, tìm cách cứu đệ đi chứ.” Nghĩ vậy, Quân Tùng thét lớn:
- Hạ huynh mau dụng tuyệt học của huynh đi.
Y vừa thét xong thì chớp thấy chiếc thiết phiến xòe ra ngay trước mặt mình. Vừa thấy chiếc thiết phiến, Quân Tùng liền vận Uyên Ương Tâm Pháp nện Dương Ma Bửu Kiếp vào thủ cấp gã quái nhân.
Gã quái nhân bật ra sau hai bộ. Chiếc đầu lâu như muốn lật ngược về phía sau.
Cùng với thủ pháp của Quân Tùng thì chiếc thiết phiến cũng điểm tới đan điền của quái nhân.
Quái nhân khom người lại.
Quân Tùng nhanh như cắt tung người ra khỏi cỗ áo quan và thuận tay nện luôn một đạo Dương Ma Bửu Kiếp tập kích trực diện gã quái nhân.
Hứng trọn đạo hỏa chưởng của Dương Ma Bửu Kiếp, gã quái nhân bật ngửa nằm bẹp dưới đất.
Quân Tùng phấn khích reo lên:
- Hạ huynh. Chúng ta thắng rồi.
Lời vừa thốt ra thì mắt Quân Tùng đã nhìn thấy thân pháp của Thần Hành Tiểu La Hán và vị đạo sĩ Võ Đang. Y hồn siêu phách lạc, phi thân về phía Vi Thiên Cơ.
Y hồt hỏang thét bừa:
- Tỷ tỷ, cứu người !
Khi Quân Tùng định thần lại thì mới biết là Thần Hành Tiểu La Hán và vị đạo sĩ kia vẫn đứng trơ trơ như pho tượng vô tri vô giác. Còn Quân Bình và Mộ Chí Cừu thì đang đứng bên xác quái nhân.
Quân Tùng lớn giọng hỏi:
- Hạ huynh, gã đó như thế nào rồi ?
- Y chết rồi.
Quân Tùng rón rén bước đến. Y nhìn quái nhân:
- Hạ huynh, y là ai vậy ?
Mộ Chí Cừu buông một tiếng thở dài, nói:
- Vô Ảnh Thiên Tàn Cước, Chưởng Môn phái Chung Nam, Cáp Mộc Chân đại hiệp.
Quân Tùng nghệch mặt:
- Bộ dạng của y thế này mà là đại hiệp sao ?
Quân Bình nhìn Quân Tùng:
- Dương đệ, giang hồ không đơn giản như đệ tưởng đâu.
Quân Bình buông một tiếng thở dài rồi cúi xuống ôm xác Vô Ảnh Thiên Tàn Cước Cáp Mộc Chân cho vào áo quan. Chàng nhìn lại Thần Hành Tiểu La Hán và vị đạo sĩ:
- Mộ huynh. Trong tình thế này, chúng ta không thể đưa tất cả mọi người đi được.
- Hạ đệ nói đúng.
Quân Bình thở dài nói:
- Tạm thời nên đưa Tăng huynh vào trong lữ điếm rồi tìm cách hoá giải chất độc trong người. Chúng ta sẽ biết được chuyện gì đã xảy ra.
Thiên Cơ nói:
- Hạ huynh. Muốn giải độc cho Tuệ Thông hoà thượng thì phải nhờ đến Độc Chủ Hành. Mà lão đó thì… Quân Tùng gãi đầu:
- Độc Chủ Hành. Hình như đệ có biết lão này.
- Đệ đã gặp lão rồi à ?
- A… Đúng rồi. Đệ nhớ ra rồi.
Quân Tùng quay ngoắt lại Quân Bình:
- Chuyện giải độc cho Tuệ Thông hoà thượng chỉ có một người có thể làm được thôi.
Quân Tùng chỉ ngay Quân Bình:
- Người đó chính là Hạ huynh.
Quân Tùng xuýt xoa:
- Aùi chà… Vị thất nương của lão độc cũng là một trang giai nhân tuyệt sắc đó.
Nàng ta đang rất ngóng trông huynh nên nhìn lầm đệ với huynh luôn.
Y chắc lưỡi:
- Nếu huynh nhờ đến nàng thì chắc chắn nàng ta sẽ không ngần ngại đâu.
Y dằn tay Quân Bình:
- Lão độc thù huynh lắm đó.
Trong khi Quân Tùng nói thì Vi Thiên Cơ quay mặt chỗ khác, tránh ánh mắt của Quân Bình.
Quân Tùng hối:
- Huynh mau đi đi.
Quân Bình lắc đầu:
- Đệ đừng hiểu lầm huynh với Vạn Hương.
- Aäy… Lầm cái gì ? Huynh với Tục Vạn Hương cũng đẹp đôi lắm chứ. Chỉ có cái lão Độc Chủ Hành là không xứng với nàng thôi.
Quân Tùng nói xong, chợt nhìn thấy Vi Thiên Cơ. Y nhanh chóng nhận ra ngay vẻ ủ rũ của nàng.
Quân Tùng chắc lưỡi:
- Aùi chà… chết rồi. Đệ lỡ lời… Và đệ cũng đã hiểu tất cả rồi.
Y giả lả nói:
- Đệ biết Hạ huynh và Tục Vạn Hương chẳng có gì đâu.
Chí Cừu khẽ lắc đầu nhìn Quân Tùng, nói:
- Giờ thì ta đã có thể phân biệt ai là Tiểu Thần Toán Tử Hạ Quân Bình, ai là Dương Quân Tùng. Quân Tùng thì giảo hoạt còn Quân Bình thì trái lại.
Nhìn lại Quân Bình, Mộ Chí Cừu nghiêm giọng nói:
- Hạ lão đệ. Theo thiển ý của huynh thì mọi người có thể đến Thiếu Lâm Tự. Trên đường đi, huynh sẽ chu toàn cho tất cả. Riêng lão đệ sau khi gặp được Tục Vạn Hương thì đến sau. Chúng ta hẹn nhau tại Thiếu Lâm Tự.
- Như vậy thì tiện hơn.
Nhìn sang Thiên Cơ, Quân Bình nói:
- Thiên Cơ, nhân tiện dến Lạc Hồn Cốc, muội và huynh cùng đi. Hy vọng Tục Vạn Hương có thể trục được chất độc trong nội thể của muội.
Thiên Cơ lắc đầu:
- Muội tự lo liệu được cho mình.
- Muội ngại ?
Quân Tùng nhanh miệng chen vào câu chuyện:
- Tất nhiên rồi, làm sao tỷ tỷ có thể nhờ thất nương của lão độc chứ.
Y vừa dứt câu thì chạm vào ánh mắt khe khắt của Vi Thiên Cơ. Quân Tùng rụt vai, vội vẽ nói:
- Đệ chỉ nghĩ như thế thôi chứ không có ý gì đâu.
Mộ Chí Cừu nói với Quân Bình:
- Thiên Cơ cô nương có thể tự lo liệu được thì để cô ấy đi với huynh.
Quân Bình buông một tiếng thở dài:
- Vậy chúng ta mau sớm lên đường.
Quân Bình nhìn sang Quân Tùng:
- Dương đệ đi cùng với Mộ huynh chứ ?
Thiên Cơ thay Quân Tùng đáp lời chàng:
- Dương công tử đi chung với muội và Mộ huynh sẽ có lợi cho huynh hơn.
Quân Tùng nhíu mày:
- Tỷ tỷ có ý… - Chủ nhân Dương Ma Bửu Kiếp chắc không muốn che giấu thân phận chứ ? Đi với chúng tôi thì Dương công tử sẽ nổi đình nổi đám đó.
- Đệ hiểu ý của tỷ rồi. Nhưng nếu chúng ta gặp phải kình địch thì sao ?
- Ta sẽ không bỏ rơi Dương đệ đâu.
- Thế thì được.
Mộ Chí Cừu lắc đầu:
- Ta nghĩ chủ nhân Thiên Ma Cốc đã chọn nhầm truyền nhân rồi.
Mặt Quân Tùng đanh lại bởi câu nói của Mộ Chí Cừu.
Quân Bình mỉm cười. Chàng nhìn Quân Tùng nói:
- Thiên Cơ nói rất đúng. Trong chuyến đi đưa Tuệ Thông Tăng huynh về Thiếu Lâm, đệ sẽ phát dương quang đại.
Quân Tùng đáp lời Quân Bình:
- Đệ chỉ lo cho huynh thôi. Lão Độc Chủ Hành là một người kỳ hoặc lắm đó.
Huynh cũng chưa hẳn đã gặp được Tục Vạn Hương cô nương.
- Huynh sẽ cố gắng tìm nàng.
Quân Bình đặt tay lên vai Quân Tùng:
- Dương đệ bảo trọng. Đôi khi huynh có ý nghĩ vẩn vơ là vận mệnh của võ lâm và bá tánh đang rơi vào sao chiếu mạng của Dương đệ.
Quân Tùng khoát tay:
- Huynh đừng nhìn sao xem tướng đệ chứ. Đệ rất sợ những lời bói toán.
- Nếu sợ thì đệ phải bảo trọng.
Quân Tùng gật đầu:
- Đệ lo cho huynh thì hơn. Nhìn tướng mạo và chân diện của huynh, đệ có thể đoán huynh sẽ lụy về tình đó.
Quân Bình vỗ vai Quân Tùng:
- Đệ và ta có cùng một chân diện. Nếu ta có thể lụy bởi chữ tình thì đệ phải tránh xa chữ đó.
- Huynh nói chí lý. Chính vì sợ lụy về tình mà đệ chỉ có một người để tơ tưởng nhớ nhung thôi.
- Huynh biết người mà đệ muốn nói. Huynh mong đệ sớm gặp lại nàng.
- Nhất định đệ phải gặp lại nàng.
Quân Bình mỉm cười, nắm vai Quân Tùng:
- Đệ bảo trọng.
Quay lại Thiên Cơ và Mộ Chí Cừu:
- Mộ huynh, Thiên Cơ. Chúng ta sẽ gặp nhau tại Thiếu Lâm. Mọi người bảo trọng.
Mộ Chí Cừu khẽ gật đầu:
- Đệ cũng vậy.
- Huynh bảo trọng.
Quân Bình bước đến bên Thiên Cơ:
- Thiên Cơ. Ta sẽ nhanh chóng đến Thiếu Lâm cùng với Tục Vạn Hương. Những gì muội đã làm cho huynh, huynh không bao giờ quên.
Nàng nhìn Quân Bình:
- Hạ huynh. Muội chỉ thực hiện di ngôn của sư tôn. Còn tâm của muội chỉ có muội hiểu mà thôi.
Nàng cúi đầu nhìn xuống.
Quân Tùng bước lại bên Thiên Cơ:
- Huynh cứ đi đi. Nếu như tỷ tỷ có nhớ huynh thì chỉ cần nhìn đệ là hết nhớ rồi.
Mộ Chí Cừu tròn mắt nhìn Quân Tùng:
- Ngươi…
Hồi 40
Vu Tình Dị Tướng
Trở lại đại đường Võ Đang.
Ánh trăng lưỡi liềm chênh chếch hắt xuống Nghi Sơn vùng ánh sáng vàng nhạt, không đủ tạo ra một khung cảnh nên thơ vốn có của chốn tu tiên của các vị đạo sĩ mà trái lại nó bao phủ một cảnh sắc thật ảm đạm.
Trong cảnh sắc ảm đạm đó lại có tiếng ngọc địch vi vu, tấu khúc gợi tình gợi cảm.
Trong sự tĩnh lặng, tịch mịch của chốn Nghi Sơn, tiếng ngọc địch nghe thật êm ái và gọïi mời. Tiếng địch phát ra từ gian thảo xá nằm giữa khu hoa viên như chốn non cảnh.
Mặc dù là một gian thảo xá nhưng khung cảnh chung quanh lại tạo cho nó một vẻ thần tiên hiếm có trong cõi trần tục này.
Trong gian thảo xá, Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ đang ngồi độc ẩm, lắng nghe tiếng ngọc địch gợi tình thoát ra từ sự độc diễn của Lan Hoa Phương Tử. Nếu như trên đại đường, Lịnh Chấn Kỳ ngây người bởi vẻ đài các, diễm lệ của nàng thì giờ đây y lại càng ngơ ngẩn hơn với nét kiêu sa trang đài của nàng.
Khi Lan Hoa Phương Tử tấu xong khúc Dạ Tình Ca thì hai cánh môi nhẹ điểm một nụ cười mỉm, mắt hướng nhìn Lịnh Chấn Kỳ. Nụ cười của nàng càng khiến Lịnh Chấn Kỳ thêm ngây ngất, thả tâm tưởng vào một cõi hoan lạc do y tưởng tượng ra.
Nhấp một ngụm rượu, Lịnh Chấn Kỳ nói:
- Nàng tấu hay lám.
Nàng nhún nhường, e lệ. Đặt chiếc ngọc địch xuống bên cạnh, Lan Hoa Phương Tử đứng lên. Bộ y trang trắng toát, đính những hạt cườm óng ánh, lớp lụa mỏng vừa đủ để ánh sáng trăng nhàn nhạt từ ngoài song cửa điểm tô những đường nét kiều diễm trên cơ thể nàng.
Như đọc được những ý nghĩ đang diễn ra trong tâm tưởng của gã nam nhân đang độc ẩm, Lan Hoa Phương Tử dời gót sen đến bên ngưỡng cửa thảo xá. Aùnh trăng dù trong thời kỳ mới tượng hình nhưng cũng đủ trút bỏ phần trang y quá mỏng của nàng.
Tất nhiên Lan Hoa Phương Tử biết rất rõ tác dụng của bộ xiêm y này như thế nào.
Nàng nhìn Lịnh Chấn Kỳ, nhỏ nhẹ nói:
- Tấu khúc ngọc địch của thiếp hẳn không thể sánh bằng những giai tấu của các giai nhân tại Dạ Tình Thủy Lâu.
Lịnh Chấn Kỳ lắc đầu:
- Ở Dạ Tình Thủy Lâu không có đặng một tấu khúc như ở đây, và cũng chẳng có một giai nhân khả dĩ sánh với nàng.
- Đó có phải là một lời khách sáo của Lịnh công tử không ?
- Ta chẳng biết khách sáo.
Lịnh Chấn Kỳ đứng lên, chấp tay sau lưng, bước đến trước mặt Lan Hoa Phương Tử. Y đặt tay lên hai bờ vai nàng.
- Tại Dạ Tình Thủy Lâu cũng chẳng có đặng một gian thảo xá như gian thảo xá này.
- Đây mới đúng là lời thật từ đáy lòng của Lịnh công tử. Trên võ lâm, đâu có nơi nào có thể sánh với cảnh giới thần tiên của Nghi Sơn. Huống hồ gian thảo xá này lại là chốn tu tiên của Chưởng Môn Võ Đang phái Nhất Tiếu đạo trưởng.
- Nàng cảm nhận đây là cõi tiên ư ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ nhún vai:
- Trong cảnh giới tiên cảnh nếu thiếu tiên nữ thì cũng vô vị lắm đó.
- Thiếp có đáng làm tiên nữ không ?
- Tiên nữ còn bị những giới hạn của đạo tiên, còn nàng là chủ nhân của tiên cảnh này.
Lịnh Chấn Kỳ vừa nói vừa nắn hai bờ vai của Lan Hoa Phương Tử. Động tác của y không phải là những động tác vuốt ve mơn trớn mà trông tợ như một người tạc tượng đang trao chuốt thân hình mỹ nữ.
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười, mặc nhiên với đôi tay đang nắn nót phần da thịt nàng. Nàng nhoẻn miệng cười, tạo ra một đoá hoa hàm tiếu bằng chính hai cánh môi gợi cảm, mời mọc rồi nhỏ nhẹ nói:
- Trong cảnh giới tiên cảnh, người ta thường trút bỏ những tạp niệm phù phiếm của cõi nhân gian để được tận hưởng cái thú của riêng mình.
- Nếu trước đây, ta có nằm mơ cũng không tưởng tượng được có lúc cõi tiên sẽ thuộc về mình.
Lan Hoa Phương Tử cướp lời Lịnh Chấn Kỳ:
- Bây giờ thì khác. Chàng đang là chủ nhân của cõi tiên này và muốn tận hưởng những khao khát trước đây.
- Phải… Giờ ta đã là chủ nhân của Nghi Sơn nhưng sợ lại không phải là chủ nhân của tiên cảnh.
- Tại sao lại không ?
- Bởi ta cảm nhận mình đang trở thành một kẻ nhỏ bé với nàng.
Lan Hoa Phương Tử khẽ lắc đầu:
- Chàng không nhỏ bé đâu. Chàng đang hiện thân là Từ Thức trước mặt thiếp.
Hai cánh môi của Lịnh Chấn Kỳ thoạt nhếch lên tạo một nụ cười vừa thật vừa không thật:
- Nghi Sơn sẽ rất tầm thường nếu trong Nghi Sơn không có một tiên nữ như nàng.
Hai bờ mi cong vút của Lan Hoa Phương Tử thoạt chớp liên tục. Những cái chớp mắt đó không làm cho nàng mất đi sự gợi tình mà còn tô điểm thêm nét e lệ của một trang giai nhân biết nhìn sâu vào dục tình của nam nhân.
Hai tay Lịnh Chấn Kỳ vuốt theo đôi tay mảnh mai của nàng. Cuối cùng nó dừng lại ở vùng tiếu yêu thắt lưng ong để lắng nghe cảm xúc của nữ nhân.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn sâu vào mắt Lan Hoa Phương Tử, chợt nghiêm giọng hỏi:
- Tại sao nàng tự nguyện đến với ta ? Nàng không ngại ư ? Nàng đến đây vì một người khác chứ ?
- Chàng muốn thiếp trả lời câu hỏi đó ư ?
Lịnh Chấn Kỳ gật đầu.
Lan Hoa Phương Tử cười khảy, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Chúng ta dang ở tiên cảnh nhưng lại nói chuyện trần tục. Nhưng chàng đã hỏi thì thiếp phải trả lời.
- Nàng không muốn trả lời câu hỏi của ta ư ?
- Thiếp sẽ trả lời chàng nhưng thiếp muốn biết nguyên do nào chàng lại hỏi thiếp câu hỏi đó.
- Tiên cảnh thường chỉ có trong giấc mộng nhưng ta lại là một kẻ trần tục. Chính vì tự biết mình chỉ là một kẻ trần tục nên ta mới hỏi.
- Từ Thức cũng là một kẻ trần tục như chàng.
- Ta chưa từng biết Từ Thức.
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười:
- Từ Thức là một người trần tục nhưng khi lạc vào cõi thiên thai thì tất cả những gì Từ Thức gặp chỉ là một giấc mơ liêu trai không thật.
Lịnh Chấn Kỳ thả tay khỏi vùng tiếu yêu của nàng. Y nghiêm giọng:
- Ta sợ mình là gã Từ Thức trong cảnh giới liêu trai. Cảnh giới liêu trai không phải là cảnh giới thật.
- Chàng đã nói vậy thì thiếp phải khẳng định đây là Nghi Sơn chứ không phải động thiên thai. Sự xuất hiện của thiếp tại đây bởi vì người đối mặt với thiếp là Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ. Ngoài cái ý đó ra thì thiếp có mặt tại Nghi Sơn bởi chủ nhân của thiếp biết Võ Đang phải nhận kiếp họa này.
Đôi chân mày rậm rịt như hai con sâu đen tuyền trên khuôn mặt Lịnh Chấn Kỳ chau lại:
- Chủ nhân của nàng là ai ?
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười:
- Chủ nhân của thiếp đang đứng trước mặt chàng.
- Nàng ư ?
- Thiếp ra lệnh cho mình phải đến với chàng.
- Vì sao ? Cái danh Hoạt Diêm La của ta hay cái thần của một khát vọng ?
- Cái danh Hoạt Diêm La đâu thể sánh với cái thần của một vì sao trong Tứ Thiên.
Thiên cơ bất khả lộ. Nhưng nếu trên giang hồ có Tiểu Thần Toán Tử Hạ Quân Bình am tường phép Lường Thiên Xích, nhìn sao có thể đoán được sự vận hành của càn khôn thì thiếp cũng có thể biết được chàng là một trong Tứ Thiên.
- Ta có nghe nói đến thần ngôn của Tiểu Thần Toán Tử. Nhưng cái danh của gã không thể sánh với ta được.
Lan Hoa Phương Tử lắc đầu:
- Chàng hiểu sai rồi.
Mặt Lịnh Chấn Kỳ đanh hẳn lại:
- Ta sai ư ?
- Thiếp không nói chàng sai. Võ công thì chưa hẳn đã bằng chàng, thần khí của y chưa chắc đã hơn chàng nhưng Hạ Quân Bình có thể thay đổi được vận mạng của chàng.
Lịnh Chấn Kỳ lắc đầu:
- Y có thể thay đổi được vận mạng của ta ư ?
Lan Hoa Phương Tử khẳng khái gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ lắc đầu:
- Ta không tin.
- Nếu như Tiểu Thần Toán Tử không thể thay đổi được vận mạng của chàng thì thiếp không cần đến Nghi Sơn.
- Ý nàng muốn nói gã Tiểu Thần Toán Tử hơn ta à ?
Lan Hoa Phương Tử lắc đầu:
- Y không hơn chàng nhưng y biết chuyển đảo càn khôn. Một khi y chuyển đảo được càn khôn thì chẳng còn cơ hội cho chàng phát dương quang đại.
- Ta không tin.
- Thế thì chàng có tin vào sự hiện diện của thiếp không ?
- Nàng đang ở ngay trước mặt ta.
- Cũng như chàng là một vì sao trong Tứ Thiên.
- Ta muốn biết rõ hơn về khái niệm đó.
Lan Hoa Phương Tử nắm tay Lịnh Chấn Kỳ:
- Võ lâm có bốn Tứ Thiên và một sao tướng. Thiếu Lâm là sao tướng, Tứ Thiên thì chưa xuất hiện. Nhưng một khi Tứ Thiên xuất hiện là điểm cân của Ngũ Hành Sinh Khắc bị lệch. Huynh chính là một trong Tứ Thiên.
Nàng buông tay Lịnh Chấn Kỳ:
- Thiếp không rành lắm về phép Lường Thiên Xích nhưng biết chắc một điều là Hạ Quân Bình không để cho Tứ Thiên hợp nhất.
Lịnh Chấn Kỳ chau mày:
- Vậy ta phải hợp với ai ?
- Người đang đứng trước mặt huynh.
- Nàng ư ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ mỉm cười:
- Ta chẳng màng đến Tứ Thiên hay phép Lường Thiên Xích gì đó của gã Tiểu Thần Toán Tử nhưng hợp nhất với nàng thì đó là điều ta rất hoan hỷ.
Lịnh Chấn Kỳ vừa nói vừa vòng tay qua tiếu yêu thon nhỏ thanh mảnh của Lan Hoa Phương Tử. Động tác của gã thật dứt khoát khi quyết định kéo ghịt Lan Hoa Phương Tử ép vào người hắn, như đoan chắc mỹ nhân sẽ chẳng hề phản đối sự nhiệt tâm của mình. Nhưng Lịnh Chấn Kỳ thoạt ngẩn người khi Lan Hoa Phương Tử đẩy gã ra.
Đôi chân mày của gã liền cau lại.
Lịnh Chấn Kỳ hỏi:
- Sao… Nàng không đồng tâm với ta à ?
- Thiếp không phải không muốn chìu chàng nhưng trước khi trao thân, thiếp muốn cho chàng thấy một điều kỳ thú.
- Nàng muốn ta thấy cái gì ? Với ta lúc này chỉ có một mình nàng mà thôi.
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười.
Lịnh Chấn Kỳ nói tiếp:
- Tại Dạ Tình Thủy Lâu, ta không hề thiếu nữ nhân nhưng khi đối diện với nàng thì trong mắt ta chẳng còn nữ nhân nào khả dĩ sánh với nàng, - Hương vị của trái cấm lúc nào cũng ngon ngọt khi nó còn ở trên cành.
Lan Hoa Phương Tử vừa nói vừa gỡ tay của Lịnh Chấn Kỳ ra khỏi vùng tiếu yêu của mình, trong khi Lịnh Chấn Kỳ vẫn còn nuốt tiếc. Nàng điểm một nụ cười, nắm tay Lịnh Chấn Kỳ:
- Những gì của chàng sẽ thuộc về chàng mà. Chàng hãy ra ngoài này xem.
Nàng vừa nói vừa kéo Lịnh Chấn Kỳ ra bên ngoài thảo xá. Bên ngoài có một vị đạo sĩ Võ Đang đứng chờ.
Lịnh Chấn Kỳ cau mày:
- Sao tên đạo sĩ thúi này lại có mặt ở đây ?
Gã lắc đầu, tiếp:
- Ta không muốn thấy mặt gã.
Lời vừa dứt thì gã đạo sĩ cúi gầm mặt xuống như muốn che đậy diện mục, không để cho Lịnh Chấn Kỳ nhìn thấy. Lịnh Chấn Kỳ nhận ra ngay điều đó. Y nhìn sang Lan Hoa Phương Tử:
- Nàng đã thần phục được những tên đạo sĩ thúi này ư ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu:
- Trên đại đường Võ Đang, chàng đã dụng khảo hình nhưng bọn đạo sĩ chẳng hề sợ chết mà thản nhiên đón nhận. Đó là lý do để thiếp có mặt ở Nghi Sơn.
- Nàng dụng cách chi mà khiến bọn đạo sĩ thúi ngoan ngoãn như vậy ?
- Nếu chàng có võ công cái thế vô song thì thiếp cũng có tuyệt kỹ của riêng mình chứ.
Nàng nheo mắt hóm hỉnh với Lịnh Chấn Kỳ. Chính cái nheo mắt của nàng lại làm Lịnh Chấn Kỳ vô cùng phấn chấn và khoái trá. Y hỏi:
- Nếu ta lệnh cho tên đạo sĩ này phải chết thì gã có chết không ?
- Chàng cứ thử xem.
Nhìn lại tên đạo sĩ Võ Đang, Lịnh Chấn Kỳ tằng hắng rồi phát lệnh:
- Đạo sĩ thúi kia, hãy thực thi mệnh lệnh của ta. Ngươi mau móc một con mắt của ngươi ra mà ăn đi.
Mệnh lệnh kỳ hoặc phát ra, Lịnh Chấn Kỳ ngỡ đâu đạo sĩ kia sẽ không thực hiện nhưng y vừa ban phát mệnh lệnh thì đạo sĩ kia thực thi ngay không một chút e dè. Y chọc song chỉ móc con mắt bên trái và cho vào miệng nuốt trọng mà không một tiếng rên hay thốt một lời than vãn.
Tâm địa của Lịnh Chấn Kỳ vốn đanh ác và thích bày trò khảo hình thế nhưng chứng kiến sự thực hành phán lệnh của gã đạo sĩ, y phải quay mặt đi chỗ khác.
Lịnh Chấn Kỳ khoát tay:
- Đi… đi khỏi mắt ta.
Gã đạo sĩ quay lưng lại lững thững bỏ đi, chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau những khóm hoa.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn lại Lan Hoa Phương Tử:
- Ta không ngờ nàng có thể làm được điều này. Nếu nàng giở thủ đoạn sai khiến bọn đạo sĩ Võ Đang với ta thì sao nhỉ ?
- Chàng hoài nghi thiếp ư ?
Nàng lắc đầu tiếp:
- Nếu dụng thủ đoạn đó đối với chàng thì thiếp chẳng được gì cả. Vô hình chung còn làm mất đi một Tứ Thiên.
- Ta chỉ nói vui thôi.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn thẳng vào đôi thu nhãn long lanh của Lan Hoa Phương Tử:
- Phương Tử… Nếu như ta ra lệnh cho nàng thì nàng có ngoan ngoãn nghe theo như gã đạo sĩ kia không ?
- Thiếp không phải là những gã đạo sĩ thúi nhưng một khi chàng đã phán lệnh thì thiếp phải thừa hành.
Lịnh Chấn Kỳ mỉm cười:
- Thật như vậy sao ?
Nàng khẳng khái gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ hỏi:
- Tại sao ?
- Chàng là một trong Tứ Thiên của Dị Thần Giáo, người mà tất cả giáo đồ phải sùng bái và nhất nhất tuân theo.
- Những gì nàng nói ra khiến ta càng ngạc nhiên hơn.
- Đó là sự thật.
- Nếu đúng như nàng nói thì Dị Thần Giáo chính là đất sống của ta rồi.
Thốt vừa dứt câu đó, Lịnh Chấn Kỳ nắm tay Lan Hoa Phương Tử dẫn vào thảo xá.
Y ngắm nhìn mặt hoa của nàng:
- Nàng sẵn sàng tuân theo lệnh của ta chứ ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ vuốt má nàng:
- Nếu như ta lệnh cho nàng trút bỏ lớp xiêm y không đáng có trên cơ thể nàng ?
- Thiếp tuân lệnh.
Nàng bình thản cởi bỏ xiêm y trên người mình. Cuối cùng phơi tất cả những đường nét như toà cung cấm nguy nga gọi mời trước mặt Lịnh Chấn Kỳ.
Lịnh Chấn Kỳ vòng tay qua thắt lưng nhỏ xíu của Lan Hoa Phương Tử:
- Ta muốn thân xác nàng thuộc về ta.
- Chàng có quyền.
- Nàng không hề phản đối ?
- Không.
- Nàng tự nguyện ?
- Đúng.
- Tại sao ?
- Chàng là một trong Tứ Thiên của Dị Thần Giáo.
- Hay lắm… Ta sẽ xứng với những gì mà nàng đã ban phát.
Y nói xong, bế xốc Lan Hoa Phương Tử đưa đến đặt lên tràng kỷ. Aùnh trăng lưỡi liềm vội vã bỏ đi để rồi chìm hẳn sau những tiếng rên từ trong thảo xá phát ra.
Cái Lan Hoa Phương Tử cần đã có và cái Lịnh Chấn Kỳ muốn đã được. Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ trở thành một trong Tứ Thiên của Dị Thần Giáo. Sau đêm giao tình y sẽ là gì ? Y đã là chủ nhân của một thể xác tuyệt mỹ nhưng cũng kể từ đây, y đã vĩnh viễn trở thành một tín đồ ngoan ngoãn của Dị Thần Giáo.
Trở lại đại đường Võ Đang.
Ánh trăng lưỡi liềm chênh chếch hắt xuống Nghi Sơn vùng ánh sáng vàng nhạt, không đủ tạo ra một khung cảnh nên thơ vốn có của chốn tu tiên của các vị đạo sĩ mà trái lại nó bao phủ một cảnh sắc thật ảm đạm.
Trong cảnh sắc ảm đạm đó lại có tiếng ngọc địch vi vu, tấu khúc gợi tình gợi cảm.
Trong sự tĩnh lặng, tịch mịch của chốn Nghi Sơn, tiếng ngọc địch nghe thật êm ái và gọïi mời. Tiếng địch phát ra từ gian thảo xá nằm giữa khu hoa viên như chốn non cảnh.
Mặc dù là một gian thảo xá nhưng khung cảnh chung quanh lại tạo cho nó một vẻ thần tiên hiếm có trong cõi trần tục này.
Trong gian thảo xá, Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ đang ngồi độc ẩm, lắng nghe tiếng ngọc địch gợi tình thoát ra từ sự độc diễn của Lan Hoa Phương Tử. Nếu như trên đại đường, Lịnh Chấn Kỳ ngây người bởi vẻ đài các, diễm lệ của nàng thì giờ đây y lại càng ngơ ngẩn hơn với nét kiêu sa trang đài của nàng.
Khi Lan Hoa Phương Tử tấu xong khúc Dạ Tình Ca thì hai cánh môi nhẹ điểm một nụ cười mỉm, mắt hướng nhìn Lịnh Chấn Kỳ. Nụ cười của nàng càng khiến Lịnh Chấn Kỳ thêm ngây ngất, thả tâm tưởng vào một cõi hoan lạc do y tưởng tượng ra.
Nhấp một ngụm rượu, Lịnh Chấn Kỳ nói:
- Nàng tấu hay lám.
Nàng nhún nhường, e lệ. Đặt chiếc ngọc địch xuống bên cạnh, Lan Hoa Phương Tử đứng lên. Bộ y trang trắng toát, đính những hạt cườm óng ánh, lớp lụa mỏng vừa đủ để ánh sáng trăng nhàn nhạt từ ngoài song cửa điểm tô những đường nét kiều diễm trên cơ thể nàng.
Như đọc được những ý nghĩ đang diễn ra trong tâm tưởng của gã nam nhân đang độc ẩm, Lan Hoa Phương Tử dời gót sen đến bên ngưỡng cửa thảo xá. Aùnh trăng dù trong thời kỳ mới tượng hình nhưng cũng đủ trút bỏ phần trang y quá mỏng của nàng.
Tất nhiên Lan Hoa Phương Tử biết rất rõ tác dụng của bộ xiêm y này như thế nào.
Nàng nhìn Lịnh Chấn Kỳ, nhỏ nhẹ nói:
- Tấu khúc ngọc địch của thiếp hẳn không thể sánh bằng những giai tấu của các giai nhân tại Dạ Tình Thủy Lâu.
Lịnh Chấn Kỳ lắc đầu:
- Ở Dạ Tình Thủy Lâu không có đặng một tấu khúc như ở đây, và cũng chẳng có một giai nhân khả dĩ sánh với nàng.
- Đó có phải là một lời khách sáo của Lịnh công tử không ?
- Ta chẳng biết khách sáo.
Lịnh Chấn Kỳ đứng lên, chấp tay sau lưng, bước đến trước mặt Lan Hoa Phương Tử. Y đặt tay lên hai bờ vai nàng.
- Tại Dạ Tình Thủy Lâu cũng chẳng có đặng một gian thảo xá như gian thảo xá này.
- Đây mới đúng là lời thật từ đáy lòng của Lịnh công tử. Trên võ lâm, đâu có nơi nào có thể sánh với cảnh giới thần tiên của Nghi Sơn. Huống hồ gian thảo xá này lại là chốn tu tiên của Chưởng Môn Võ Đang phái Nhất Tiếu đạo trưởng.
- Nàng cảm nhận đây là cõi tiên ư ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ nhún vai:
- Trong cảnh giới tiên cảnh nếu thiếu tiên nữ thì cũng vô vị lắm đó.
- Thiếp có đáng làm tiên nữ không ?
- Tiên nữ còn bị những giới hạn của đạo tiên, còn nàng là chủ nhân của tiên cảnh này.
Lịnh Chấn Kỳ vừa nói vừa nắn hai bờ vai của Lan Hoa Phương Tử. Động tác của y không phải là những động tác vuốt ve mơn trớn mà trông tợ như một người tạc tượng đang trao chuốt thân hình mỹ nữ.
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười, mặc nhiên với đôi tay đang nắn nót phần da thịt nàng. Nàng nhoẻn miệng cười, tạo ra một đoá hoa hàm tiếu bằng chính hai cánh môi gợi cảm, mời mọc rồi nhỏ nhẹ nói:
- Trong cảnh giới tiên cảnh, người ta thường trút bỏ những tạp niệm phù phiếm của cõi nhân gian để được tận hưởng cái thú của riêng mình.
- Nếu trước đây, ta có nằm mơ cũng không tưởng tượng được có lúc cõi tiên sẽ thuộc về mình.
Lan Hoa Phương Tử cướp lời Lịnh Chấn Kỳ:
- Bây giờ thì khác. Chàng đang là chủ nhân của cõi tiên này và muốn tận hưởng những khao khát trước đây.
- Phải… Giờ ta đã là chủ nhân của Nghi Sơn nhưng sợ lại không phải là chủ nhân của tiên cảnh.
- Tại sao lại không ?
- Bởi ta cảm nhận mình đang trở thành một kẻ nhỏ bé với nàng.
Lan Hoa Phương Tử khẽ lắc đầu:
- Chàng không nhỏ bé đâu. Chàng đang hiện thân là Từ Thức trước mặt thiếp.
Hai cánh môi của Lịnh Chấn Kỳ thoạt nhếch lên tạo một nụ cười vừa thật vừa không thật:
- Nghi Sơn sẽ rất tầm thường nếu trong Nghi Sơn không có một tiên nữ như nàng.
Hai bờ mi cong vút của Lan Hoa Phương Tử thoạt chớp liên tục. Những cái chớp mắt đó không làm cho nàng mất đi sự gợi tình mà còn tô điểm thêm nét e lệ của một trang giai nhân biết nhìn sâu vào dục tình của nam nhân.
Hai tay Lịnh Chấn Kỳ vuốt theo đôi tay mảnh mai của nàng. Cuối cùng nó dừng lại ở vùng tiếu yêu thắt lưng ong để lắng nghe cảm xúc của nữ nhân.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn sâu vào mắt Lan Hoa Phương Tử, chợt nghiêm giọng hỏi:
- Tại sao nàng tự nguyện đến với ta ? Nàng không ngại ư ? Nàng đến đây vì một người khác chứ ?
- Chàng muốn thiếp trả lời câu hỏi đó ư ?
Lịnh Chấn Kỳ gật đầu.
Lan Hoa Phương Tử cười khảy, rồi nhỏ nhẹ nói:
- Chúng ta dang ở tiên cảnh nhưng lại nói chuyện trần tục. Nhưng chàng đã hỏi thì thiếp phải trả lời.
- Nàng không muốn trả lời câu hỏi của ta ư ?
- Thiếp sẽ trả lời chàng nhưng thiếp muốn biết nguyên do nào chàng lại hỏi thiếp câu hỏi đó.
- Tiên cảnh thường chỉ có trong giấc mộng nhưng ta lại là một kẻ trần tục. Chính vì tự biết mình chỉ là một kẻ trần tục nên ta mới hỏi.
- Từ Thức cũng là một kẻ trần tục như chàng.
- Ta chưa từng biết Từ Thức.
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười:
- Từ Thức là một người trần tục nhưng khi lạc vào cõi thiên thai thì tất cả những gì Từ Thức gặp chỉ là một giấc mơ liêu trai không thật.
Lịnh Chấn Kỳ thả tay khỏi vùng tiếu yêu của nàng. Y nghiêm giọng:
- Ta sợ mình là gã Từ Thức trong cảnh giới liêu trai. Cảnh giới liêu trai không phải là cảnh giới thật.
- Chàng đã nói vậy thì thiếp phải khẳng định đây là Nghi Sơn chứ không phải động thiên thai. Sự xuất hiện của thiếp tại đây bởi vì người đối mặt với thiếp là Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ. Ngoài cái ý đó ra thì thiếp có mặt tại Nghi Sơn bởi chủ nhân của thiếp biết Võ Đang phải nhận kiếp họa này.
Đôi chân mày rậm rịt như hai con sâu đen tuyền trên khuôn mặt Lịnh Chấn Kỳ chau lại:
- Chủ nhân của nàng là ai ?
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười:
- Chủ nhân của thiếp đang đứng trước mặt chàng.
- Nàng ư ?
- Thiếp ra lệnh cho mình phải đến với chàng.
- Vì sao ? Cái danh Hoạt Diêm La của ta hay cái thần của một khát vọng ?
- Cái danh Hoạt Diêm La đâu thể sánh với cái thần của một vì sao trong Tứ Thiên.
Thiên cơ bất khả lộ. Nhưng nếu trên giang hồ có Tiểu Thần Toán Tử Hạ Quân Bình am tường phép Lường Thiên Xích, nhìn sao có thể đoán được sự vận hành của càn khôn thì thiếp cũng có thể biết được chàng là một trong Tứ Thiên.
- Ta có nghe nói đến thần ngôn của Tiểu Thần Toán Tử. Nhưng cái danh của gã không thể sánh với ta được.
Lan Hoa Phương Tử lắc đầu:
- Chàng hiểu sai rồi.
Mặt Lịnh Chấn Kỳ đanh hẳn lại:
- Ta sai ư ?
- Thiếp không nói chàng sai. Võ công thì chưa hẳn đã bằng chàng, thần khí của y chưa chắc đã hơn chàng nhưng Hạ Quân Bình có thể thay đổi được vận mạng của chàng.
Lịnh Chấn Kỳ lắc đầu:
- Y có thể thay đổi được vận mạng của ta ư ?
Lan Hoa Phương Tử khẳng khái gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ lắc đầu:
- Ta không tin.
- Nếu như Tiểu Thần Toán Tử không thể thay đổi được vận mạng của chàng thì thiếp không cần đến Nghi Sơn.
- Ý nàng muốn nói gã Tiểu Thần Toán Tử hơn ta à ?
Lan Hoa Phương Tử lắc đầu:
- Y không hơn chàng nhưng y biết chuyển đảo càn khôn. Một khi y chuyển đảo được càn khôn thì chẳng còn cơ hội cho chàng phát dương quang đại.
- Ta không tin.
- Thế thì chàng có tin vào sự hiện diện của thiếp không ?
- Nàng đang ở ngay trước mặt ta.
- Cũng như chàng là một vì sao trong Tứ Thiên.
- Ta muốn biết rõ hơn về khái niệm đó.
Lan Hoa Phương Tử nắm tay Lịnh Chấn Kỳ:
- Võ lâm có bốn Tứ Thiên và một sao tướng. Thiếu Lâm là sao tướng, Tứ Thiên thì chưa xuất hiện. Nhưng một khi Tứ Thiên xuất hiện là điểm cân của Ngũ Hành Sinh Khắc bị lệch. Huynh chính là một trong Tứ Thiên.
Nàng buông tay Lịnh Chấn Kỳ:
- Thiếp không rành lắm về phép Lường Thiên Xích nhưng biết chắc một điều là Hạ Quân Bình không để cho Tứ Thiên hợp nhất.
Lịnh Chấn Kỳ chau mày:
- Vậy ta phải hợp với ai ?
- Người đang đứng trước mặt huynh.
- Nàng ư ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ mỉm cười:
- Ta chẳng màng đến Tứ Thiên hay phép Lường Thiên Xích gì đó của gã Tiểu Thần Toán Tử nhưng hợp nhất với nàng thì đó là điều ta rất hoan hỷ.
Lịnh Chấn Kỳ vừa nói vừa vòng tay qua tiếu yêu thon nhỏ thanh mảnh của Lan Hoa Phương Tử. Động tác của gã thật dứt khoát khi quyết định kéo ghịt Lan Hoa Phương Tử ép vào người hắn, như đoan chắc mỹ nhân sẽ chẳng hề phản đối sự nhiệt tâm của mình. Nhưng Lịnh Chấn Kỳ thoạt ngẩn người khi Lan Hoa Phương Tử đẩy gã ra.
Đôi chân mày của gã liền cau lại.
Lịnh Chấn Kỳ hỏi:
- Sao… Nàng không đồng tâm với ta à ?
- Thiếp không phải không muốn chìu chàng nhưng trước khi trao thân, thiếp muốn cho chàng thấy một điều kỳ thú.
- Nàng muốn ta thấy cái gì ? Với ta lúc này chỉ có một mình nàng mà thôi.
Lan Hoa Phương Tử mỉm cười.
Lịnh Chấn Kỳ nói tiếp:
- Tại Dạ Tình Thủy Lâu, ta không hề thiếu nữ nhân nhưng khi đối diện với nàng thì trong mắt ta chẳng còn nữ nhân nào khả dĩ sánh với nàng, - Hương vị của trái cấm lúc nào cũng ngon ngọt khi nó còn ở trên cành.
Lan Hoa Phương Tử vừa nói vừa gỡ tay của Lịnh Chấn Kỳ ra khỏi vùng tiếu yêu của mình, trong khi Lịnh Chấn Kỳ vẫn còn nuốt tiếc. Nàng điểm một nụ cười, nắm tay Lịnh Chấn Kỳ:
- Những gì của chàng sẽ thuộc về chàng mà. Chàng hãy ra ngoài này xem.
Nàng vừa nói vừa kéo Lịnh Chấn Kỳ ra bên ngoài thảo xá. Bên ngoài có một vị đạo sĩ Võ Đang đứng chờ.
Lịnh Chấn Kỳ cau mày:
- Sao tên đạo sĩ thúi này lại có mặt ở đây ?
Gã lắc đầu, tiếp:
- Ta không muốn thấy mặt gã.
Lời vừa dứt thì gã đạo sĩ cúi gầm mặt xuống như muốn che đậy diện mục, không để cho Lịnh Chấn Kỳ nhìn thấy. Lịnh Chấn Kỳ nhận ra ngay điều đó. Y nhìn sang Lan Hoa Phương Tử:
- Nàng đã thần phục được những tên đạo sĩ thúi này ư ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu:
- Trên đại đường Võ Đang, chàng đã dụng khảo hình nhưng bọn đạo sĩ chẳng hề sợ chết mà thản nhiên đón nhận. Đó là lý do để thiếp có mặt ở Nghi Sơn.
- Nàng dụng cách chi mà khiến bọn đạo sĩ thúi ngoan ngoãn như vậy ?
- Nếu chàng có võ công cái thế vô song thì thiếp cũng có tuyệt kỹ của riêng mình chứ.
Nàng nheo mắt hóm hỉnh với Lịnh Chấn Kỳ. Chính cái nheo mắt của nàng lại làm Lịnh Chấn Kỳ vô cùng phấn chấn và khoái trá. Y hỏi:
- Nếu ta lệnh cho tên đạo sĩ này phải chết thì gã có chết không ?
- Chàng cứ thử xem.
Nhìn lại tên đạo sĩ Võ Đang, Lịnh Chấn Kỳ tằng hắng rồi phát lệnh:
- Đạo sĩ thúi kia, hãy thực thi mệnh lệnh của ta. Ngươi mau móc một con mắt của ngươi ra mà ăn đi.
Mệnh lệnh kỳ hoặc phát ra, Lịnh Chấn Kỳ ngỡ đâu đạo sĩ kia sẽ không thực hiện nhưng y vừa ban phát mệnh lệnh thì đạo sĩ kia thực thi ngay không một chút e dè. Y chọc song chỉ móc con mắt bên trái và cho vào miệng nuốt trọng mà không một tiếng rên hay thốt một lời than vãn.
Tâm địa của Lịnh Chấn Kỳ vốn đanh ác và thích bày trò khảo hình thế nhưng chứng kiến sự thực hành phán lệnh của gã đạo sĩ, y phải quay mặt đi chỗ khác.
Lịnh Chấn Kỳ khoát tay:
- Đi… đi khỏi mắt ta.
Gã đạo sĩ quay lưng lại lững thững bỏ đi, chẳng mấy chốc đã khuất bóng sau những khóm hoa.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn lại Lan Hoa Phương Tử:
- Ta không ngờ nàng có thể làm được điều này. Nếu nàng giở thủ đoạn sai khiến bọn đạo sĩ Võ Đang với ta thì sao nhỉ ?
- Chàng hoài nghi thiếp ư ?
Nàng lắc đầu tiếp:
- Nếu dụng thủ đoạn đó đối với chàng thì thiếp chẳng được gì cả. Vô hình chung còn làm mất đi một Tứ Thiên.
- Ta chỉ nói vui thôi.
Lịnh Chấn Kỳ nhìn thẳng vào đôi thu nhãn long lanh của Lan Hoa Phương Tử:
- Phương Tử… Nếu như ta ra lệnh cho nàng thì nàng có ngoan ngoãn nghe theo như gã đạo sĩ kia không ?
- Thiếp không phải là những gã đạo sĩ thúi nhưng một khi chàng đã phán lệnh thì thiếp phải thừa hành.
Lịnh Chấn Kỳ mỉm cười:
- Thật như vậy sao ?
Nàng khẳng khái gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ hỏi:
- Tại sao ?
- Chàng là một trong Tứ Thiên của Dị Thần Giáo, người mà tất cả giáo đồ phải sùng bái và nhất nhất tuân theo.
- Những gì nàng nói ra khiến ta càng ngạc nhiên hơn.
- Đó là sự thật.
- Nếu đúng như nàng nói thì Dị Thần Giáo chính là đất sống của ta rồi.
Thốt vừa dứt câu đó, Lịnh Chấn Kỳ nắm tay Lan Hoa Phương Tử dẫn vào thảo xá.
Y ngắm nhìn mặt hoa của nàng:
- Nàng sẵn sàng tuân theo lệnh của ta chứ ?
Lan Hoa Phương Tử gật đầu.
Lịnh Chấn Kỳ vuốt má nàng:
- Nếu như ta lệnh cho nàng trút bỏ lớp xiêm y không đáng có trên cơ thể nàng ?
- Thiếp tuân lệnh.
Nàng bình thản cởi bỏ xiêm y trên người mình. Cuối cùng phơi tất cả những đường nét như toà cung cấm nguy nga gọi mời trước mặt Lịnh Chấn Kỳ.
Lịnh Chấn Kỳ vòng tay qua thắt lưng nhỏ xíu của Lan Hoa Phương Tử:
- Ta muốn thân xác nàng thuộc về ta.
- Chàng có quyền.
- Nàng không hề phản đối ?
- Không.
- Nàng tự nguyện ?
- Đúng.
- Tại sao ?
- Chàng là một trong Tứ Thiên của Dị Thần Giáo.
- Hay lắm… Ta sẽ xứng với những gì mà nàng đã ban phát.
Y nói xong, bế xốc Lan Hoa Phương Tử đưa đến đặt lên tràng kỷ. Aùnh trăng lưỡi liềm vội vã bỏ đi để rồi chìm hẳn sau những tiếng rên từ trong thảo xá phát ra.
Cái Lan Hoa Phương Tử cần đã có và cái Lịnh Chấn Kỳ muốn đã được. Hoạt Diêm La Lịnh Chấn Kỳ trở thành một trong Tứ Thiên của Dị Thần Giáo. Sau đêm giao tình y sẽ là gì ? Y đã là chủ nhân của một thể xác tuyệt mỹ nhưng cũng kể từ đây, y đã vĩnh viễn trở thành một tín đồ ngoan ngoãn của Dị Thần Giáo.