watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:19:1030/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 30-44 - Trang 30
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 30-44
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 30 trong tổng số 31



Hồi 44-1: Một Vật Chí Bảo

Hồ Lão Lão nói tiếp :
- Rõ ràng là ngươi đã nhận ra già, tại sao ngươi còn vờ vĩnh ?
Nếu không kềm chế được lòng mình hẳn Du Bội Ngọc đã hét to như thế này :
- Lão ấy không vờ vĩnh đâu ! Thực sự thì lão đâu có nhận ra bà ? Bởi lão đâu có phải là người quen bà từ hai mươi năm trước ? Lão nào phải Du Phóng Hạc thực sự ?
Lão là con người giả mạo mà !
Chàng nghiến răng cố dằn lòng, vì quá cố sức nên gân trán, thớ thịt trên mặt vồng lên, gân và thớ thịt càng vồng vẻ thống khổ càng hiện rõ.
Châu Lệ Nhi kinh hãi không rõ tại sao có sự biến đổi phi thường nơi chàng như vậy.
Bên ngoài, Du Phóng Hạc đột nhiên cười lớn lão ngẩng mặt lên không cười.
Cười một lúc, lão thốt :
- Việc gì từ hai mươi năm trước, tại hạ đã quên hết rồi ! Tại hạ đã quên lão lão hà tất phải nhớ đến !
Hồ Lão Lão lạnh lùng :
- Ngươi quên được chứ già nhất định không quên được những sự việc như vậy già nhớ mãi, suốt đời !
Du Phóng Hạc cố cười, để che khuất tâm tư sợ Hồ Lão Lão nhìn thấu tâm tư !
Nghe Hồ Lão Lão nói thế lão vẫn còn cười, nhưng giọng cười giống tiếng dao cứa vào cổ, vừa khô khan vừa rờn rợn làm mọi người quanh đó phải mọc ốc.
Lão cười thêm mấy tiếng, rồi trầm giọng hỏi :
- Thế ra Lão Lão hôm nay đến đây chỉ vì cái việc năm xưa ?
Hồ Lão Lão chớp ánh mắt, nhìn lão một lúc lâu rồi từ từ thốt :
- Phải ! Và ngươi cũng biết chứ cái thủ đoạn của già dùng trong việc báo phục hẳn phải cay độc như thế nào, vô luận ai đắc tội với già đắc tội một phải đền tội mười.
Ngươi cũng hiểu món nợ hai mươi năm dài, sanh lãi bao nhiêu ? Nợ đã chồng mười thì lải phải chồng trăm, chồng ngàn !
Bà bỏ một hạt đậu phụng vào miệng, nhai nhai bà gồng gân trán gồng vành môi mà nhai, tưởng chừng như đang nhai Du Phóng Hạc.
Hạt đậu chưa nát bà nuốt, không phải nuốt đậu, mà là nuốt nước bọt, chứng tỏ đang máu ăn thịt cái lão họ Du lắm vậy.
Lâm Tẩu Các đột nhiên kêu lên :
- Tiền bối đã là bậc cao nhân trong võ lâm hẳn phải biết dè dặt trong thái độ chứ ? Du đại hiệp hiện tại có thân phận gì, hẳn tiền bối cũng hiểu chứ ?
Hồ Lão Lão trừng mắt :
- Thân phận gì ?
Lâm Tẩu Các cao giọng :
- Nếu tiền bối có hành động gì đối với minh chủ, là chẳng khác nào tiền bối khiêu khích toàn thể nhân vật trong võ lâm.
Hồ Lão Lão cười hì hì :
- Ghê gớm đến thế à ? Toàn thể võ lâm hiện có mặt đầy đủ tại đây chăng ? Sao ta chẳng thấy một ai cả ? Bất quá ta chỉ thấy bọn năm người các ngươi mà năm người các ngươi đối với ta thì có nghĩa gì ?
Lâm Tẩu Các nắm chặc chuôi kiếm, mồ hôi đổ đầy đầu, mồ hôi rơi thành giọt xuống áo y nhìn qua hướng Đạt Hồ Tử, bật cười khan mấy tiếng rồi bước tới ba bước gằn từng tiếng :
- Giả như tiền bối có oán cừu gì đối với mình chủ tại hạ chẳng dám hiếu kỳ tìm hiểu !
Hồ Lão Lão gật đầu :
- Trừ ngươi, còn bốn !
Hướng Đại Hồ Tử xanh mặt, bước tới đằng hắng một tiếng :
- Tại hạ bình sanh chẳng thích can dự vào việc của người ngoài, việc gì của tiền bối tại hạ chẳng dám tìm hiểu !
Hồ Lão Lão gật đầu :
- Trừ thêm một, còn ba !
Một đại hán có vóc cao, bước tới :
- Tại hạ cùng Hướng huynh rất tâm đồng ý hiệp, Hướng huynh có chủ trương như thế nào tại hạ có chủ trương như thế ấy.
Hồ Lão Lão mỉm cười :
- Thế thì chỉ còn hai ! Xem ra họ Du giao du với bằn hữu toàn là hạng người hành hiệp trọng nghĩa cả ! Họ có tư cách như thế đó cho nên ngươi tìm họ mà kết giao, có phải vậy không ?
Lâm Tẩu Các rút soạt trường kiếm khỏi vỏ, nhưng liền theo đó thụt kiếm trở vào vỏ nữa phần vì Du Phóng Hạc đã chụp tay y nhấn trở lại.
Lâm Tẩu Các trầm giọng :
- Không lẽ minh chủ để cho bà ấy động thủ trước ?
Du Phóng Hạc cười nhạt :
- Bà ta không động thủ đâu ! Nếu muốn động thủ chẳng khi nào bà ta nói như thế !
Lâm Tẩu Các do dự.
Hồ Lão Lão vỗ tay cười lớn :
- Trước kia, tại hạ cũng nghĩ như Tống huynh vừa nói nhưng bây giờ thì... Tống huynh không thấy Lôi Phong chết như thế nào đó sao ? Rất có thể chúng ta lại chịu một số phận như lão !
Bỗng y day qua người gân đó cao giọng hỏi :
- Hướng huynh có nghe chúng tôi nói chuyện chăng ?
Hướng Đại Hổ Tử vừa lau mồ hôi vừa gằn giọng khàn khàn hỏi lại :
- Có nghe rồi sao ? Chúng ta có thể ngừng tay hay không chứ ?
Lâm Tẩu Các từ xa gọi vọng đến :
- Tam vị đã thấy chưa ?
Hướng Đại Hổ Tử đáp như gắt :
- Không ! Không thấy gì cả !
Hồ Lão Lão lạnh lùng :
- Nên gắng sức đi ! Nếu chẳng tìm thấy được gì thì các ngươi mệt với già lắm đấy !
Hướng Đại Hổ Tử trầm giọng :
- Nếu vật đó không có tại đây ?
Hồ Lão Lão điềm nhiên :
- Thì già chôn luôn các ngươi tại đó !
Châu Lệ Nhi thì thầm bên tai Du Bội Ngọc :
- Bây giờ thì nhất định họ không nghe tiếng chúng ta nói được gì rồi !
Du Bội Ngọc gật đầu :
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Mẹ tôi chôn vật gì lại đây ? Theo tôi hiểu thì bà chỉ mong được sống yên lạnh tại đây trong cảnh bình thường thôi, do đó bà không mang về đây một vật trang sức nhỏ mọn nào !
Du Bội Ngọc mỉm cười :
- Họ không tìm châu ngọc đâu !
Châu Lệ Nhi trố mắt :
- Chứ họ làm gì ?
Du Bội Ngọc tiếp :
- Lệ Nhi thấy chứ cái bao châu ngọc đó, Lệ Nhi đấu có dấu nó vẫn ở trước mắt họ mà !
Châu Lệ Nhi thốt :
- Nhưng châu ngọc ở trong bao họ chỉ nhìn thấy bao, chứ đâu thấy châu ngọc ?
Du Bội Ngọc mỉm cười :
- Dù có chiếc bao che bên bên ngoài, họ là những tay già kinh nghiệm nhìn thoáng qua là họ hiểu ngay nếu họ cần tìm châu ngọc thì có khi nào họ để cháy hết ?
Châu Lệ Nhi cau mày :
- Theo tứ thúc thì họ tìm gì ?
Du Bội Ngọc không đáp.
Bọn Hướng Đại Hổ Tử, Tống Hoằng Tinh và Hàn Đại Ngươn đã đào sâu nền nhà, không khác nào một mảnh vườn được cày nát chờ trồng cây xuống.
Nền, rộng năm trượng diện tích họ đào sâu độ một trượng dưới sâu một trượng, họ vẫn chưa tìm được vật gì !
Nếu móc hết phần đất đào họ sẽ có một nơi nuôi cá khả quan.
Họ moi đất lên họ đứng cạnh hố nhìn xuống, rồi họ xuống hố tiếp tục công tác.
Bây giờ Du Bội Ngọc không còn trông thấy đầu họ nữa bất quá thỉnh thoảng họ quăng lên một khúc gỗ, và giây giây họ vụt đất lên.
Du Phóng Hạc, Hồ Lão Lão và bọn Lâm Tẩu Các đã đến cạnh hố người nào cũng lộ vẻ khẩn cấp.
Đá đã được quăng lên hết rồi đến đất nhão, đến phần đất nhão là hết phần nền.
Đào đến đất nhão họ vẫn đào, họ đâu dám ngừng tay vì Hồ Lão Lão đã hăm dọa họ ?
Tự nhiên ai cũng biết là vật đó không có tại đây, nhưng quan lấy Kỳ Hoa Tiển ra định phóng lên không rất tiếc tay chưa cử động là đầu đã rơi rụng rồi.
Người nào đó bật cười ha hả đoạn tiếp :
- Ngươi cũng biết chứ khi một con người mất đầu rồi thì còn làm gì được nữa ?
Y lại cười vang tự tán thưởng câu nói mà y cho là ý nhị lắm.
Cứ đoán theo âm thanh vừa trong trẻo vừa dịu ấm của y có thể nghĩ rằng y là một nữ nhân, mà lại vừa lứa thanh thiếu.
Nếu nàng là một thiếu nữ thì nàng là ai ?
Gặp hạng người đó ai ai cũng thấy thích vì giọng cười vì tiếng nói dù câu chuyện có vẻ châm chích.
Song Hồ Lão Lão không thích, nghe giọng nói đó bà muốn chuồn đi ngay.
Bà nhìn xuống lòng hố, lại do dự không đành bỏ đi.
Trong khi đó cửa xe mở rộng, mười đại hán trần lưng vận quần hồng khiêng một chiếc giường to lớn từ trong xe xuống đường.
Chiếc giường to lớn phi thường, trên giường bày la liệt các thức ăn có cả thịt heo, dê, gà, vịt nấu nướng đủ cung cách có cả trái cây, bánh ngọt, có cả rượu ngon trà thơm.
Giả như ai muốn ăn món gì thì món đó nhất định là có sẵn trên chiếc giường, chừng như có một chiếc đũa thần điểm hóa ra mà có.
Giữa những thức ăn la liệt đó có một người đang nằm.
Thấy người đó ai ai cũng khó nín cười, đến Du Phóng Hạc cũng phải cười.
Người đó, không phải là người mà chính là một khối xương thịt đúng hơn, lại nặng ít nhất cũng trăm cân.
Người đó chẳng mặc y phục như người thường bất quá vài mảnh vải che thân thôi.
Không ai trách được sự trần truồng của y bởi cuống rún của y lồi và dài đến đầu gối, như vậy bảo y mặc quần thế nào được ?
Hướng Đại Hổ Tử, Tống Hoằng Tinh Hàn Đại Ngươn từ lòng hố nhảy lên, trông thấy người đó vừa kinh hãi vừa buồn cười.
Người đó tạm gọi là Bạng Tử bởi cái thân vóc quá mập mạp của y, bật cười khanh khách thốt :
- Người ta cho An Lộc Sơn to lớn như heo, song hai An Lộc Sơn cũng chưa hẳn mập bằng ta ! Ta phải là đệ nhất Bạng Tử có đúng vậy không ?
Một con người trăm cân nặng, lại có âm thanh trong trẻo, dịu ấm như âm thanh của thiếu nữ, thật là một sự kiện hi hữu !
Bọn Hướng Đại Hổ Tử bật cười liền.
Bạng Tử cũng cười theo cười khoái trá chứ không có ý gì phẩn hận mà cười gằn.
Lâm Tẩu Các đang kinh dị, nơm nớp lo sợ cũng phải bật cười theo.
Tất cả đều cười chỉ có Hồ Lão Lão không cười.
Miệng không cười, mắt không cười, ý cũng không cười, Trái lại bà nhăn mặt hơn những làn nhăn đã có sẵn chừng như một biến thành hai, thành ba.
Hơn thế, bà lại thụt lùi, từ bước từ bước.
Nhưng khi Bạng Tử nhìn bà, thì đôi chân bà như bị đóng cọc vào đất, bà không còn nhít được nữa bước.
Bạng Tử nhìn bà, cười hì hì :
- Ai ai cũng cười, ai ai thấy ta mập mạp, cũng khoái trá chỉ có một mình ngươi không cười không khoái trá tại sao ?
Bà mất cả vẻ tươi tỉnh.
Với vẻ tươi tỉnh đó, bà có cái tác độ tám mươi, mất cái vẻ tươi tỉnh rồi xem bà già lối một trăm rưỡi, một trăm sáu !
Bà cố cười ! Một nụ cười ve vuốt :
- Mập ! Mập ở chỗ nào ? Sao tôi không thấy ?
Bạng Tử hỏi :
- Ta ở trước mắt ngươi đây sao ngươi không thấy ?
Hồ Lão Lão bật cười khanh khách :
- Tiền bối bất quá có thân hình to lớn, chứ đâu phải mập ? Tôi không thấy cái mập chứ nào phải không thấy lão tiền bối !
Bạng Tử vụt trầm gương mặt, tỏ vẻ giận :
- Ngươi tưởng là những người mập đều không thích nghe người ta cho mình là mập à ? Cho nên ngươi định ve vuốt ta phải không ?
Hồ Lão Lão thấy Bạng Tử nổi giận, thay vì sợ hải lại thở phào cười đưa đẩy :
- Tôi nói thật mà tiền bối !
Bạng Tử lắc đầu :
- Ngươi không nói thật ! Đáng lẽ ta phải cắt lưỡi ngươi !
Rồi y thở dài lắc đầu tiếp :
- Nhưng ta lại mập quá, càng mập lại càng lười cử động chậm chập, như vậy ngươi giúp ta một việc nhé, tự ngươi cắt lưỡi ngươi cho ta đi ! Như ngươi tiếc cái lưỡi thì cũng có thể cắt chiếc mũi thay vào ! Cái mũi ngựa của ngươi ấy mà !
Có ai nhờ người khác làm một việc như vậy chăng ?
Ngờ đâu Hồ Lão Lão đưa tay rút thanh kiếm của Lâm Tẩu Các cắt ngay chót mũi của bà.
Máu chảy ròng ròng rơi xuống đất.
Rồi bà ôm mặt chạy đi.
Bọn Lâm Tẩu Các sững sờ ! Không còn ai nhếch mép cười nổi nữa.
Bạng Tử vỗ tay cười lớn :
- Trên thế gian này lại có người tự cắt mũi mình ! Các ngươi có thấy là đáng cười không ? Tại sao các ngươi không cười ?
Mọi người cùng nhìn nau muốn cười mà cười không nổi.
Bạng Tử thở dài :
- Các ngươi không có đến nửa điểm thích thú ! Thật là các ngươi làm cho ta thất vọng vô cùng !
Bỗng y chỉ Tống Hoằng Tinh hỏi :
- Ngươi tên họ gì ?
Tống Hoằng Tinh rung rung giọng :
- Tại hạ... tại hạ... là Tống Hoằng Tinh.
Bạng Tử lại hỏi :
- Vừa rồi ngươi cười nhiều hơn ai hết, sao bây giờ ngươi không cười ?
Tống Hoằng Tinh cố cười nhưng vành môi như mếu tiếng cười lại giống tiếng khóc.
Bạng Tử cau mày :
- Ngươi chẳng biết thích thú là gì cả, đôi vành tai của ngươi vô dụng lắm rồi, chẳng biết đón nghe những gì thích thú ! Ngươi làm hộ ta một việc đi cắt vành tai đó cho ta !
Tống Hoằng Tinh nín cười ngay.
Y nhìn chiếc rốn của Bạng Tử, thầm nghĩ :
- Hồ Lão Lão còn sợ hãi hẳn lão phải là một tay ghê gớm lắm ! Nhưng đánh thì không thắng lão đã đành ta chạy không thoát lão sao ?
Y không đắn đo phóng chân chạy đi ngay.
Bạng Tử cười lớn :
- Các ngươi xem đó hắn chạy rồi ! Tại sao hắn chạy chứ ?
Tống Hoằng Tinh vốn là tay khá, giả dĩ hắn chạy chết, tự nhiên phải chạy nhanh trong thoáng mắt y đã xa ngoài mười trượng.
Ai ai cũng nghĩ là Bạng Tử không đuổi theo.
Nhưng, một đạo ngân quang lóe lên bay vút theo Tống Hoằng Tinh, đạo ngân quang đảo quanh người hắn rồi bay trở lại liền, rơi trên tay Bạng Tử.
Thì ra đó là một chiếc đĩa bạc dùng đựng trái cây.
Tống Hoằng Tinh còn chạy tới được mấy bước bổng nửa thân người bên trên ngã ngửa trở lại, còn hai chân chạy thêm được mấy bước rồi rơi xuống đất.
Đôi chân cách nửa thân người hơn hai thước.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com