watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:16:0930/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 30-44 - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 30-44
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 31


Hồi 38-2

Còn bà, thì chẳng việc gì.
Nếu chàng chụp hụt, nếu Phượng Tam khó tránh khỏi cái chụp đó, và nếu lão ấy muốn được an toàn, tất phải phản ứng.
Nói một cách khác, nếu lão không muốn chết, tất lão phải giết Du Bội Ngọc qua phản ứng của lão.
Phượng Tam chết, bà sẽ hạ nốt Du Bội Ngọc, dễ dàng.
Rốt cuộc rồi, Du Bội Ngọc thế nào cũng phải chết.

oOo

Châu Lệ Nhi kêu lên khủng khiếp.
Phượng Tam tiên sinh đưa hai bàn tay gầy guộc lên, đón lấy hai tay Du Bội Ngọc.
Từ tay lão hai đạo kình lực bắn đi, chạm vào lòng bàn tay chàng đẩy trở lại.
Chẳng những chàng rút tay về, mà chàng nghe đạo kình lực đó theo cánh tay chàng chạy thẳng lên huyệt Kiên Tỉnh đẩy bật đạo lực của Hồ Lão Lão chuyền qua chàng ra ngoài.
Bàn tay của Hồ Lão Lão còn đặt nơi huyệt đạo, kình lực của bà ta thoát khỏi mình Du Bội Ngọc, lại trở về tay bà, kình đạo của Phượng Tam nóng quá, Du Bội Ngọc vô tình làm trung gian cho sự giao chuyển đó, nghe như có lửa đốt trong cánh tay.
Chàng chưa kịp nói gì, Hồ Lão Lão đã kêu lên :
- Phượng Tam! Phượng lão tiền bối! Xin tha cho tôi! Tôi phục rồi!
Bà ta không còn dám xưng tiếng già nữa.
Phượng Tam tiên sinh từ từ thốt :
- Lão phu không có ý muốn thu hút chân khí của ai, song ngươi đã muốn giết lão phu...
Phượng Tam cũng không còn gọi tiếng bà nữa đối với Hồ Lão Lão.
Hồ Lão Lão hấp tấp van cầu :
- Tha cho tôi, tiền bối! Tôi không dám xúc phạm lần thứ hai nữa đâu! Xin tiền bối rộng lượng, tha cho tôi lần này...
Du Bội Ngọc vừa kinh dị, vừa buồn cười.
Quách Phiến Tiên sững sờ, hết nhìn người này, lại nhìn người kia.
Bỗng, Hồ Lão Lão há miệng cắn vào cánh tay mình, rồi kẹp hai đùi vào người Du Bội Ngọc, lấy đà vọt lên.
Bình!....
Thân hình bà chạm phải nóc lầu, dội trở xuống, bà vội quỳ tại chỗ, miệng cầu khẩn liên miên :
- Tôi đã biết tội rồi, Phượng lão tiền bối! Xin tiền bối tha cho tôi lần này!
Phượng Tam điềm nhiên :
- Ngươi tự mình thoát được sức hấp dẫn của ta, như vậy là khá đấy! Thôi, cứ đi đi!
Rồi lão quay sang Du Bội Ngọc, mỉm cười :
- Chỉ có cát hạ là có lợi!
Hồ Lão Lão thoát đi rồi, Du Bội Ngọc nghe chân khí chuyển mạnh khắp người chàng, chuyển mãi không ngừng, như đang làm cuộc tuần hoàn liên tục khắp châu thân chàng.
Chàng kinh hãi, chẳng biết tại sao lại có hiện tượng quái lạ như thế. Châu Lệ Nhi mỉm cười hỏi :
- Tam thúc tôi đã hút chân khí của bà ấy, lưu lại một phần trong mình cát hạ, bỗng dưng mà được tiếp tế chân khí như vậy, là điều đáng mừng, cát hạ không nhận ra sự tình như vậy đó sao?
Hồ Lão Lão còn đó, Du Bội Ngọc nhìn bà, chẳng rõ chàng mừng hay chàng nghĩ gì, cứ thừ người ra, chẳng biểu lộ một vẻ gì cả.
Hồ Lão Lão cứ ngồi rũ một chỗ, lâu lắm mới đứng lên, bước chập choạng xuống lầu. Tuy bà cúi gầm đầu, song đôi mắt ngời hung quang, len lén nhìn thoáng về Phượng Tam.
Phượng Tam vụt gọi :
- Ngươi khoan đi!
Hồ Lão Lão giật mình đứng lại :
- Phượng lão tiền bối còn phân phó điều chi?
Phượng Tam từ từ thốt :
- Lão phu không hề giao du với người trên giang hồ, do đó chẳng hề có ân oán tình cừu với bất kỳ ai. Nếu bây giờ, ngươi đi ngang như vậy, hẳn ngươi sẽ cho rằng lão phu vô duyên vô cớ sát hại Hồ Lão Lão.
Hồ Lão Lão cúi đầu :
- Tôi đâu dám nghĩ là tiền bối đã giết em gái tôi!
Phượng Tam tiếp :
- Lão phu không giao du với khách giang hồ. Lão phu không gây ân oán tình cừu với bất kỳ ai, nếu có một người nào đó bị lão phu giết, hẳn phải có nguyên nhân.
Ngươi hãy nán lại đây một chút, nghe lão phu nói đến cái lý do lão phu giết Hồ Lão Lão em ngươi.
Hồ Lão Lão gật đầu :
- Nếu tiền bối muốn cho tôi nghe, tự nhiên tôi phải vâng lời ở lại!
Bà ta làm như bị bức ở lại mà nghe, chứ thực ra, bà nóng nghe vô cùng.
Du Bội Ngọc biết là Phượng Tam sẽ nhắc đến một đoạn cố sự, mà về cố sự thì chàng rất thích nghe, nên chàng cũng nóng nảy như Hồ Lão Lão.
Phượng Tam chưa kịp nói gì, Châu Lệ Nhi đã cất tiếng :
- Tam thúc cứ nghỉ mệt đi, để tôi thuật thay cho!
Phượng Tam thở dài :
- Ngươi còn nhớ rõ sự việc ngày đó sao?
Châu Lệ Nhi cắn mạnh môi, gằn từng tiếng :
- Tuy tôi còn nhỏ lúc việc xảy ra, song tôi vẫn nhớ rõ như thường, bởi sự việc đó có cái tầm quan trọng đặc biệt, ghi sâu một ấn tượng nơi tâm não tôi, có thể bảo là từ đó đến nay, cứ mỗi lần nhắm mắt lại là tôi thấy sự việc diễn ra như ngày nào... Tôi chẳng quên một gương mặt của những người có liên quan đến sự việc ngày đó...
Nàng nhẹ giọng. Giọng nàng lại chậm, nhưng mỗi lời nói ra đều ẩn chứa một niềm căm hờn, đến lúc nàng thốt tiếng cuối cùng thì gương mặt nàng ngời vẻ oán độc.
Hồ Lão Lão chị hết sức sợ hãi, nhưng phải giả vờ vô sự, điểm một nụ cười :
- Nếu vậy, cô nương cứ thay lão tiền bối!
Châu Lệ Nhi trừng mắt nhìn bà, trước khi thuật, trầm giọng hỏi :
- Bà có biết tôi là ai chăng?
Hồ Lão Lão chị mỉm cười :
- Trong thiên hạ, chỉ có mẫu người mẹ như Châu Cung Chủ mới sanh ra mẫu người con như cô nương, cô nương còn hỏi tôi là thừa vậy!
Châu Lệ Nhi hừ nhẹ một tiếng, rồi từ từ thốt :
- Thời gian, lúc đó về đêm, đêm xuống khuya lắm rồi! Mẹ tôi chưa ngủ. Bà ngồi bên chiếc đèn may áo cho tôi. Chiếc áo đó màu hồng, bà chuẩn bị may từ năm trước, mãi đến đêm đó, bà mới bắt tay vào việc. Bà định thêu một con kỳ lân nơi ngực áo. Bà cho tôi biết là bà hy vọng con kỳ lân đó sẽ tạo may mắn cho bà có một đứa con trai, cho tôi một đứa em trai!
Đôi mắt nó ngời lên niềm xúc động, đủ biết nó tha thiết vô cùng đến những kỷ niệm xưa...
Nó tiếp :
- Là trẻ thơ, có đứa nào lại không thích mặc áo mới? Tôi không ngủ cứ chờ bà may xong áo, thêu xong hình là mặc liền.
Hồ Lão Lão chớp chớp mắt, mỉm cười :
- Tỏa Hồn Cung Chủ tự tay may áo cho con, kể ra cũng là một sự kiện hy hữu!
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Chẳng những mẹ ta may, mà bà còn giặt giũ, còn nấu nướng, bà làm hết mọi gia vụ, có lẽ không ai tin!
Hồ Lão Lão mỉm cười :
- Tôi tin chứ! Tin lắm, cô nương ạ!
Châu Lệ Nhi lại tiếp :
- Trong thị trấn, nhà nào cũng tắt đèn, mọi người đều ngủ say. Không gian trầm tịch như cảnh chết... như cảnh hiện tại...
Hiện tại, là giữa ngày, dương quang chiếu sáng khắp nơi, nhưng thị trấn chìm lặng trong cảnh chết.
Cảnh trầm lặng giữa đêm trường, bất giác chỉ lạnh vì không khí, cái trầm lặng giữa trưa, mối gieo lạnh vì cái ý, cái lạnh đó để thấm thía nơi lòng người.
Bọn Du Bội Ngọc rợn mình, cảm thấy một cái gì hãi hùng đang đe dọa đâu đây!
Một sự trầm lặng đầy bất thường.
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Mẹ tôi chừng như có linh cảm một sự bất tường sắp xảy ra, lòng bà hồi hộp, bà thêu lộn mấy đường kim, nhận ra mình thêu lộn, bà càng lo sợ. Bên ngoài lúc đó, một con dạ điểu ré lên, đập cánh bay ngang nóc nhà...
Nó thuật đến đó, trầm gương mặt xuống, không cười nữa. Vẻ khẩn trương hiện rõ trong ánh mắt, dù sự việc đã cách mấy năm dài.
Nó tiếp :
- Chim ré lên, tôi hoảng sợ, nhào vào lòng mẹ. Bà đến một kẻ hở bên vách nhà, nhìn ra ngoài.
Hồ Lão Lão thốt :
- Chim đêm bị động, là có khách dạ hành xuất hiện. Lịnh đường quả là tay lão luyện giang hồ! Nếu bà còn ngồi thêu, chắc chắn là bị ám toán!
Châu Lệ Nhi lạnh lùng tiếp :
- Bên ngoài, người làm kinh động chim đêm là Hồ Lão Lão!
Hồ Lão Lão giật mình :
- Là...là...em gái tôi?
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Mẹ tôi rút một mũi kim phóng qua khe cửa. Mũi kim bay đi, vô ảnh hưởng. Bà liền mang tôi đến phòng Đông Phương Mỹ Ngọc...
Nó muốn nói là gia gia của nó lắm, song nó ngập ngừng rồi nói tên ra.
Nó tiếp :
- Bà đánh thức Mỹ Ngọc dậy, trao tôi cho người, gương mặt bà biến sắc trắng nhợt, trái lại Mỹ Ngọc lại hân hoan cực độ...
Du Bội Ngọc thở dài, thầm nghĩ :
- Khắc bạc, vô tình đến thế là cùng. Thảo nào mà Châu Lệ Nhi chẳng muốn nhìn nhận là cha!
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Vừa lúc đó, bên ngoài, một tràng cười lớn vang dội giữa đêm trường tịch mịch, tiếp theo là một câu nói đầy ngạo nghễ :
“Cái món Mãn Thiên Hoa Vũ Táng Nan Châm đó, linh diệu lắm, song gặp già thì cầm như vô dụng.” Mọi người không hẹn mà đồng cùng hướng mắt về Hồ Lão Lão.
Hồ Lão Lão cười khan :
- Lúc đó, cô nương được mấy tuổi?
Châu Lệ Nhi điềm nhiên :
- Bốn tuổi!
Hồ Lão Lão thốt :
- Mới bốn tuổi mà cô nương nhớ chẳng sót một tiếng nào!
Châu Lệ Nhi bĩu môi :
- Có những kẻ, sống đến bảy tám mươi tuổi, càng già càng hồ đồ, có những kẻ năm ba tuổi, lại biết rất nhiều việc. Huống chi...
Nó nhìn thẳng vào mặt Hồ Lão Lão tiếp :
- Già như bà, lúc bà lên bốn tuổi, có kẻ giết mẹ của bà ngay trước mặt bà, bà có thể quên được chăng?
Hồ Lão Lão rùng mình trước cái nhìn sắc lạnh của nàng, vội cười vuốt :
- Em gái tôi thật là hồ đồ, bỗng dưng lại gánh vác việc người! Chẳng lợi gì, lại chuốc lấy cái họa diệt thân!
Châu Lê Nhi hừ một tiếng :
- Mẹ tôi liền lên tiếng :
“ Tôi với Hồ Lão Lão, không oán không thù, tại sao lại đến tìm tôi?” Bà vừa dứt câu, tất cả cửa nhà đều bị mở tung ra, hơn mười người xuất hiện, chẳng khác nào những bóng ma âm thầm lặng lẽ.
Hồ Lão Lão thở dài :
- Thế ra họ kéo đến hơn mười người...
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Ngôi nhà không lớn lắm, bao nhiêu người đó đứng chật. Mẹ tôi lại bị bao vây chung quanh, không còn lùi được một bước nào.
Hồ Lão Lão hỏi gấp :
- Những người đó có hình dáng như thế nào?
Châu Lệ Nhi đáp :
- Người đứng đầu, đội mão lông chim, xem có vẽ tiên phong đạo cốt, nhìn qua ai ai cũng sanh lòng tôn kính, nhưng thực ra một con người tàn độc phi thường, có cái tâm tiểu mọn cũng hi hữu...
Hồ Lão Lão cười lớn :
- Thành chủ Bát Dạ Thành Đông Phương Đại Minh!
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Một người khác, râu ngắn đầy mặt, vóc dáng khôi ngô, da mặt đen như trôn chảo, cầm món vũ khí giống như cái tháp.
Hồ Lão Lão trố mắt :
- Lý Thiên Vương cũng có mặt?
Châu Lệ Nhi lạnh lùng tiếp :
- Một người khác, râu tóc bạc trắng, răng ngời như ánh châu ngọc, miệng luôn luôn cười. Bà có vẻ hiền từ như Phật sống, nhưng có ai ngờ lại là một mụ già ác độc hơn rắn rết?
Nó nhìn trừng trừng Hồ Lão Lão, cái nhìn đó đủ nói lên con người nó vừa tả.
Hồ Lão Lão cười vang :
- Mắng hay lắm! Nếu tôi gặp mụ ấy tôi cũng mắng cho khoái miệng!
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Mẹ tôi nhận ra họ, bất giác kinh hãi, biến sắc mặt. Nhưng sau đó một thoáng, bà lấy ngay bình tĩnh, hỏi họ đến tìm bà để làm gì.
Hồ Lão Lão gật gù :
- Dù họ là những tay tàn độc, Châu Cung Chủ lại sợ họ sao?
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Đông Phương Đại Minh lớn tiếng mắng mẹ tôi, nói là mẹ tôi dụ hoặc con trai lão, lão nói những tiếng mà con người không thể để vào tai được. Mẹ tôi giận lắm, song nghĩ lại dù sao thì lão ấy cũng là cha chồng, cho nên không dám nặng lời tranh biện, toan giải thích cho lão nghe, mẹ tôi đinh ninh là lão lầm lạc...
Hồ Lão Lão lắc đầu :
- Đông Phương Đại Minh là con người cố chấp, chắc gì lịnh đường giải thích mà lão ấy chịu nghe?
Châu Lệ Nhi gật đầu :
- Lão chẳng để cho mẹ tôi nói tiếng nào. Mẹ tôi hy vọng Đông Phương Mỹ Ngọc trần tình thay cho bà, ngờ đâu Mỹ Ngọc nhảy vọt về phía hậu Đông Phương Đại Minh, rồi đưa tay chỉ vào mặt mẹ tôi mà mắng, y mắng đến độ phụ thân y nghe mà còn nhăn mặt...
Hồ Lão Lão thở dài :
- Nam nhân là thế! Phần đông đều táng tận lương tâm!
Chung Tịnh lúc đó đã tỉnh lại, nghe sự tình, bất giác động lòng khóc lớn.
Châu Lệ Nhi cũng ướt mắt, tiếp :
- Bao nhiêu năm dồn tâm huyết kính yêu một người, bỗng nhiên thấy người đó đê hèn quá, má tôi chua xót vô cùng, nhiệt tình vụt lạnh, bà không buồn thốt lên một tiếng nào. Bà chỉ hỏi Đại Minh và Mỹ Ngọc có chấp nhận nuôi dưỡng tôi thành người chăng?
Nói đến đó, bật khóc thành tiếng.
Ngân Hoa Nương cũng khóc. Du Bội Ngọc tan nát lòng. Quách Phiến Tiên thở dài.
Lâu lắm, Châu Lệ Nhi mới tiếp :
- Mỹ Ngọc đáp ứng, bởi tôi là giọt máu của y. Mẹ tôi nhìn y, như tỏ cái ý muốn chết trước mắt y, cho y hài lòng. Bà nhìn một lúc, rồi cử đao lên, định tự tử...
Mọi người kêu lên một tiếng, chừng như thương tiếc.
Châu Lệ Nhi tiếp :
- Bất ngờ, Hồ Lão Lão vọt đến đoạt thanh đao, không cho mẹ tôi tự tử.
Hồ Lão Lão mỉm cười :
- Tuy em gái tôi hồ đồ, song xem ra có lương tâm hơn cả bọn đó!
Châu Lệ Nhi cười khổ :
- Ừ!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 72
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com