Kim Hoa Nương quá giận, cứ nhếch môi cười lạnh, mặc cho nàng hành động chẳng cần khuyên ngăn.
Đột nhiên có tiếng người rống lên giận dữ :
- Lũ chết bầm, tên khốn nạn nào dám náo loạn trước cửa nhà ông thế?... Có dừng tay lại tất cả hay không?
Từ trong nhà, một đại hán, áo gấm màu đỏ bệ vệ bước ra, xung quanh có bảy tám tên tráng đinh tiền hô hậu ủng.
Ngân Hoa Nương hất mặt cười thật lạnh :
- Chà, tưởng đâu là ai, té ra Mã đại gia, thật là uy phong lẫm liệt!
Bảy tám tên tráng đinh trừng mắt định xốc lên gây sự, nhưng Mã Hủ Thiên vừa nhìn thấy ba nàng, mặt vùng đổi sắc, quỳ ngay nơi ngưỡng cửa cung kính vái chào :
- Xuyên Bắc phân đà, đệ tử Mã Hủ Thiên, không hay ba vị hương chủ giá lâm để ra xa nghinh đón, tội thật đáng chết. Xin ba vị hương chủ dung thứ!
Ngân Hoa Nương hầm hầm nhích tới :
- Mã đại gia còn nhận ra chị em chúng tôi à? May mà Mã đại gia ra sớm, bằng không các anh em thủ hạ của Mã đại gia đây đánh chết chúng tôi rồi còn gì?
Mã Hủ Thiên biết rõ là chính nàng đánh bọn thuộc hạ của mình chạy lủi như chuột, thế mà nói trái lại là bị chúng đánh. Nhưng cái sợ đã làm gã tháo mồ hôi lạnh, còn đâu dám nói năng biện bạch, chỉ còn cách giả lả gượng cười :
- Đám súc sanh này thật đáng chết. Đệ tử sẽ trừng phạt thật nặng tội của bọn chúng.
Kim Hoa Nương tiến lên can thiệp :
- Chuyện cũng chẳng có gì, Mã đại chủ tha cho họ vậy! Phiền Mã đại chủ lo cho chúng tôi một chỗ thật thanh tịnh nghỉ ngơi vì trong xe có người bịnh!
Mã Hủ Thiên vâng dạ rối rít, kính cẩn đưa khách vào nhà. Đám thuộc hạ, xưa nay thấy Mã Hủ Thiên xem trời đất bằng vung, thế mà trước mặt cô gái lại tỏ ra hết sức sợ hãi, cả bọn tưng hửng nhìn nhau chẳng biết ba nàng là nhân vật chi mà ghê gớm thế?
Chờ cho Kim Hoa Nương bước vào bên trong, Ngân Hoa Nương vụt cất tiếng cười lạt :
- Đại tỷ ta tuy bằng lòng tha cho bọn chúng, nhưng ta thì không tha được!
Mã Hủ Thiên sợ toát mồ hôi, ấp úng :
- Đệ tử đã hiểu... đệ tử hiểu rồi!
Thiết Hoa Nương không sao làm thinh, kéo nhẹ tay Ngân Hoa Nương khuyên nhủ :
- Nhị tỷ biết rõ là tâm tình của đại tỷ gần đây rất thất thường, còn trêu cho người thêm giận làm chi?
Ngân Hoa Nương cười lạnh :
- Chị ấy đâu có tìm cho ta một đức lang quân như ý, ta cần chi phải bưng bợ chị ấy chứ?
Và nàng phất tay hất mặt bước thẳng vào nhà.
Mã Hủ Thiên đưa ba chị em Quỳnh Hoa Tam Nương Tử vào tận bon sảnh. Và bất chợt đẩy lui tất cả đám tùy tùng, tươi cười vòng tay trước mặt ba nàng :
- Đệ tử lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sự quang lâm của ba vị hương chủ, và biết rõ tánh ba vị ưa thanh tịnh, nên sớm đã sửa soạn một nơi rất thích hợp!
Kim Hoa Nương liền hỏi :
- Ở đâu?
Mã Hủ Thiên đáp :
- Ngay tại đây!
Gã mỉm cười bước tới nhấc cao bức họa “trung đường” treo nơi giữa sảnh tiền, quả nhiên bên sau có một từng cửa ngách...
Sau tấm cửa ngách là một con đường hầm ăn thông đến vài gian phòng cách bày trí thật u nhã.
Ngân Hoa Nương mặt lạnh như đá :
- Chúng ta đâu cần phải trốn ai, tại sao lại phải chui rúc dưới cái địa động đó chứ?
Mã Hủ Thiên như bị xối một máng nước lạnh lên đầu, cụt hứng tiu nghỉu :
- Nếu... hương chủ chẳng vừa ý, nơi hậu viên còn có chỗ nữa...
Kim Hoa Nương sa sầm nét mặt :
- Nơi đây được rồi!
Và nàng đầu tiên cất bước đi vào, đám thể nữ khiêng Du Bội Ngọc theo sát phía sau.
Du Bội Ngọc nhận thấy càng lúc họ càng đưa mình vào những nơi kín đáo, không biết rồi đây sẽ ra sao, nhưng dù chàng có chẳng bằng lòng, thì giờ đây chàng cũng chẳng có quyền tự chủ.
Đám thể nữ sau khi đặt Du Bội Ngọc êm ái lên chiếc giường liền khép ngay cửa lại.
Bên trong phòng không còn nghe được tiếng động chi lọt vào tai, Du Bội Ngọc ngước mắt nhìn lên trần phòng suy tư nghĩ ngợi...
Thiết Hoa Nương nhè nhẹ xô cửa bước vào, ngồi ngay nơi đầu giường lặng im nhìn Du Bội Ngọc cười cười không nói.
Không sao dằn được, Du Bội Ngọc lên tiếng trước :
- Mang ơn cô nương đã hết tình chăm sóc, bằng không, bằng không...
Thiết Hoa Nương cười ấm dịu :
- Công tử không giận chúng tôi chứ?
Du Bội Ngọc thật khó mà trả lời, ấp úng một lúc chàng nói ; - Tại hạ chưa có gì để mà giận các cô, chỉ cần các cô đừng... đừng...
Thiết Hoa Nương cười chặn lời ; - Đừng giết người bừa bãi phải không?
Du Bội Ngọc gượng cười :
- Chính cô nương cũng đã nói qua, giết người quá nhiều dung mạo cũng đổi thành xấu xa hung ác!
Thiết Hoa Nương nhìn chàng, lặng thinh một lúc, vụt hỏi :
- Công tử thích cho tôi đẹp phải không?
Du Bội Ngọc chợt nghe bối rối :
- Tôi... à, à... tại hạ...
Muốn nói rằng thích thì quá sống sượng, bằng nói chẳng thích thì nghe lại không ổn với lòng mình, Du Bội Ngọc cảm thấy lúng túng đến tháo mồ hôi tay. Quả thật trả lời câu hỏi của cô gái, càng khó hơn cả làm chuyện chi!
Thiết Hoa Nương tia mắt bắn thẳng vào mặt chàng :
- Thích thì nói thích, không thích thì cứ nói thẳng là không thích, cớ chi mà không dám nói?
Du Bội Ngọc thở hơi ra :
- Tất nhiên là... là thích rồi!
Thiết Hoa Nương nghe như mật rót vào lòng :
- Thế thì công tử muốn tôi nghe lời của công tử chứ?
Câu hỏi của cô gái càng lúc càng thẳng thắn mà cũng thật hóc búa thêm hơn.
Du Bội Ngọc cười nghe như mếu :
- Tại hạ... tại hạ xét mình chẳng có gì xứng đáng, dám đâu muốn cô nương nghe theo lời mình!
Thiết Hoa Nương dịu dàng :
- Bất luận là xứng đáng hay không xứng đáng, chỉ cần công tử muốn tôi nghe lời là tôi nghe lời ngay!
Du Bội Ngọc càng thêm ấm ớ :
- Nhưng... nhưng tại hạ...
Thiết Hoa Nương trầm ngay nét mặt :
- Không lẽ công tử thích tôi đi giết người?
Du Bội Ngọc kêu lên :
- Không, tại hạ không có ý đó!
Thiết Hoa Nương cười ngay :
- Như thế là công tử muốn tôi nghe lời công tử rồi vậy!
Du Bội Ngọc lắc đầu thở khì :
- Phải!
Thiết Hoa Nương vụt nhảy dựng lên, đôi vành môi anh đào phớt lên má chàng mấy tiếng hôn thật kêu và tung tăng chạy ra khỏi phòng.
Nhìn theo bóng lưng nàng khuất sau vọng cửa, Du Bội Ngọc lẩm bẩm hỏi lấy mình :
- Sao bỗng nhiên nàng vui như thế? Hay là nàng tưởng ta đã bằng lòng nàng điều gì?
Nghĩ đến tình hình ba nàng bám theo vị Đường công tử nọ, Du Bội Ngọc chợt nghe da lưng rướm lạnh mồ hôi.
Mấy ngày nay, tuy đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng Du Bội Ngọc cảm thấy thể lực suy nhược lạ lùng, tứ chi uể oải không sao nhấc lên nổi.
Nằm nghĩ ngợi mông lung một lúc, chàng thiếp đi trong giấc ngủ chẳng biết từ lúc nào.
Cũng chẳng biết là ngủ đã bao lâu, Du Bội Ngọc chợt nghe có một thân hình vừa mềm mại vừa mát lạnh chui rúc vào chiếc mền chàng đang đắp, cắn nhẹ vào gáy và thổi khe khẽ vào tai chàng.
Du Bội Ngọc bàng hoàng tỉnh giấc và mở mắt ra...
Ánh đèn trong phòng đã được ai thổi tắt, Du Bội Ngọc không còn nhìn thấy ra vật gì, chỉ nghe mùi thơm ngọt ngào của tóc da, của hơi thở ngọt ngào bốc lên mũi, một mùi thơm cực kỳ quyến rũ, khiến chàng vụt nghe tim mình nhịp mạnh khác thường.
Chàng thất thanh kêu lên :
- Cô... cô là ai?
Người nằm cạnh chàng không buồn đáp, trái lại lần tay cởi khuy áo chàng, mười ngón tay thon mượt như những con rắn nhỏ, vuốt lấy sống lưng chàng, càng làm cho Du Bội Ngọc rùng mình... ngây ngất!
Thầm đoán kẻ đang rúc gọn vào lòng mình không ai khác hơn là Thiết Hoa Nương, vì chỉ có nàng, một cô gái còn nhiều man tính, mới dám hành động như thế mà thôi!
Tim chàng càng đập loạn lên dữ dội, cố gắng lắm chàng mới giữ cho giọng nói khỏi run :
- Nếu cô biết nghe lời tôi thì hãy ra khỏi nơi đây!
Người nằm bên cạnh cười lên khúc khích :
- Ai thèm nghe theo lời ngươi chứ, mà ta muốn ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta kìa!
Giọng nói nghe hơi trầm và đượm nhiều chanh chua.
Du Bội Ngọc thất thanh kêu lên :
- Ngân Hoa Nương, cô đấy à?
Ngân Hoa Nương cười dâm đãng :
- Ta thì sao? Cứ nghe theo lời ta, ta sẽ không làm cho ngươi thất vọng đâu!
Thần lực trời ban của Du Bội Ngọc hiện giờ không còn lấy một điểm, chàng bị cô gái đè chặt, thở chẳng ra hơi.
Vừa giận lại vừa sợ, Du Bội Ngọc càng nghe tim mình nhảy lên thình thịch, mồ hôi tháo ướt khắp người.
Túng quá, chàng la bừa lên :
- Thì cô đốt đèn lên cho sáng đã!
Ngân Hoa Nương lửa dục đã đốt rần cơ thể, rên rỉ trong hơi thở dồn dập :
- Để tối như thế này không được à?
Du Bội Ngọc dịu giọng :
- Tôi muốn được ngắm rõ cô nương!
Ngân Hoa Nương cười ríu rít trong bóng tối :
- Không ngờ ngươi cũng là tay lão luyện, rất biết thú phong lưu, ta chiều ngươi vậy!
Chẳng kịp mang giày vớ, Ngân Hoa Nương cứ chân không nhảy xuống khỏi giường, tìm dụng cụ đánh lửa đốt đèn lên...
Ánh nến hắt lên tấm thân muồn muột như thạch cao của nàng một màu hồng quyến rũ cực cùng, tia mắt đảo điên nhìn chàng, nụ cười nghe như rực ngời lửa dục :
- Muốn ngắm, tha hồ cho ngươi ngắm bằng thích đấy!
Không ngờ Du Bội Ngọc nhếch môi tàn khốc :
- Phải, ta muốn ngắm cái khuôn mặt của một cô gái vô sỉ như ngươi, xem thử vô sỉ đến mức độ nào. Cô tưởng là mình đẹp lắm à, nhưng ta nhìn là thấy muốn phát mửa ngay!
Trong đời Du Bội Ngọc, chưa khi nào chàng thốt lên những lời khắc bạc như thế với một ai, nhưng vì cố ý chọc cho đối phương phải phát giận, chàng đã không ngại nói ra những câu tổn thương lòng tự ái của nàng.
Và chỉ bằng phương pháp ấy, mới có thể dập tắt ngay lửa lòng đang bốc cháy mãnh liệt trong người nàng.
Quả nhiên, nụ cười tình tứ trên môi Ngân Hoa Nương vụt tắt mất, ánh hồng trên khuôn mặt cũng biến thành màu xanh, tia mắt long lanh ấm dịu bỗng rực ngời sát khí.
Giọng nói của nàng theo đó cũng rít lên dễ sợ :
- Hừ... ngươi... ngươi dám khinh miệt ta!
Thấy phương pháp của mình đã có hiệu quả, Du Bội Ngọc càng mắng :
- Nếu cô thấy còn chưa đủ xấu, cô hãy tự soi kiếng mà xem!
Càng mắng, Du Bội Ngọc càng chọn những lời thật thậm tệ. Một cô gái dù xuân tình đang cháy bực nào, bị những câu mắng ấy, cũng phải lạnh ngay nhiệt độ.
Ngân Hoa Nương giận đến vành môi giật lia :
- Ngươi tự cho mình là một mỹ nam tử phải không? Ta cần xem đẹp đến mức nào cho biết?
Nàng vụt rút phăng thanh đao treo trên tường xuống, xồng xộc chạy đến cạnh giường, túm lấy gáy Du Bội Ngọc giở lên, cười đanh ác :
- Bây giờ ta sẽ cho ngươi biến thành một tên đàn ông xấu nhất trần gian để đàn bà con gái trong thiên hạ thấy ngươi phải phát tởm ngay, xem ngươi còn làm cao hay không?
Liền theo câu nói, Du Bội Ngọc nghe ánh đao lướt nhẹ lên khuôn mặt mình lạnh ngắt và sau đó một cảm giác buôn buốt dâng lên.
Nhưng Du Bội Ngọc không thấy đó là đau đớn, trái lại đem đến cho chàng một khoái cảm tàn khốc, chàng cười rú lên như điên.
Nhìn thấy khuôn mặt điển trai không một vết tì của Du Bội Ngọc phải nứt rạn lên vì vết cứa của đường đao trên tay mình, từng dòng máu đỏ tươm lên làn da trắng tái, Ngân Hoa Nương không khỏi cám thấy bàn tay run run, lưỡi dao thứ hai không làm sao hạ xuống được.
Du Bội Ngọc vụt trừng mắt nhìn nàng khiêu khích ; - Động thủ nữa đi, tại sao ngươi dừng tay? Khuôn mặt này vốn không phải của ta, ngươi hủy hoại nó đối với ta là một sự giải thoát, ta cần phải cám ơn ngươi hơn là hối tiếc!
Chàng lại cười to lên, cười như chưa bao giờ được cười, vết cứa trên mặt càng bị động, máu càng tươm nhiều, máu tràn vào mắt, càng nhuộm thêm thần sắc của chàng một nét điên cuồng khao khát giải thoát.
Ngân Hoa Nương cảm thấy mồ hôi tay của mình thấm ướt tấm lụa hồng quấn quanh chuôi đao, nàng rít lên :
- Dù ngươi không hối tiếc, nhưng lại có người phải đau đớn, không chiếm được ngươi, ta hủy hoại ngươi xem ả còn yêu nổi con người vừa xấu vừa điên như ngươi không?
Nàng cũng vụt cười to lên như kẻ phát điên, đường đao thứ hai theo đó rạch vào một nhát.
Đột nhiên cánh cửa bị đá bung vào trong kêu bung một tiếng, Thiết Hoa Nương như một cơn gió từ bên ngoài bay thốc vào trong, ôm chầm lấy hông Ngân Hoa Nương, một mặt réo to lên :
- Đại tỷ ơi, mau vào đây, nhị tỷ đang phát điên đây nè!
Ngân Hoa Nương thúc tay lia vào người nàng, cười sằng sặc :
- Ta không điên, đức ông chồng tương lai của ngươi mới thật là tên điên. Hắn nói khuôn mặt đó vốn không phải là của hắn, cái thứ điên như thế ta nhường cho ngươi đấy, lạy ta, ta cũng chẳng thèm!