Đợi một lúc lâu, đến lượt Ngân Hoa Nương bồn chồn hỏi : - Hiền muội nói hắn bị thương? Đường Lâm thở dài : - Phải! Nơi mặt hắn còn rõ vết dao, hắn bảo, hắn bị một nữ nhân vô cùng ác độc hãm hại! Chính nữ nhân đó rạch mặt hắn! Ngân Hoa Nương cắn răng, cố níu cơn khích động, điểm một nụ cười : - Nếu không tàn độc, nữ nhân đó làm gì gây tổn thương cho hắn được! Đường Lâm cũng cười : - Nữ nhân nào đó tưởng rằng cho hắn mang sẹo là hắn phải xấu trai, đúng là lầm! Lầm to! Ngân Hoa Nương chớp mắt, Đường Lâm tiếp : - Vết sẹo đó làm cho hắn tỏ rõ cái khí khái của một nam nhân, chẳng những hắn không xấu đi một tí nào, hắn lại còn oai phong hơn, hấp dẫn hơn. Nếu là một gương mặt lành lặn thì có khác nào một gương mặt vương tử công tôn vô dụng? Nam nhân phải có khí hùng mới đẹp! Ngân Hoa Nương mỉm cười : - Hiền muội lấy con mắt tình nhân nhận định tình nhân! Có bao giờ người mình yêu lại xấu xí? Nếu xấu xí làm sao mình yêu nổi? Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên, tiếng chân của nhiều người. Không lâu lắm, trên con đường đỏ, một đoàn người xuất hiện, đoàn người đó xắp hàng đợi, phòng có đến hơn mười đôi. Đôi đi đầu và đôi đi cuối đều có cầm lồng đèn. Dẫn đầu đoàn là một người vừa lùn vừa mập, không đem theo bên mình một món vũ khí nào, nhưng bên hông có một vật gì lộ ra, chừng như là một chiếc bao, một túi nhỏ. Hiển nhiên, bao hay túi đó chứa đựng ám khí, vô số ám khí, đủ loại ám khí. Đường Lâm tươi ngay nét mặt thốt : - Có hy vọng rồi thơ thơ! Người đổi phiên canh chính là Thất Sư Ca! Ngân Hoa Nương hỏi : - Người lùn mập đó chính là Thất Sư Ca của hiền muội? Đường Lâm gật đầu : - Phải! Thất Sư Ca có vẻ hiền lắm, song võ công thì sao siêu vô cùng, giang hồ tặng biết hiệu Thiên Thủ Di Dà, trong Đường gia trang, trừ đại ca và đại sư huynh, chẳng có ai hơn y nổi! Ngân Hoa Nương mỉm cười : - Ngu thơ thật tình chẳng nhận ra cái khác thường trong con người tầm thường đó! Trông y giống như gã quản lý của một tửu lầu! Đường Lâm phì cười : - Lúc bình thường, y chẳng có vẻ gì khác người, lúc hữu sự, y tỏ ra con người hữu dụng trên chỗ tưởng của mọi người! Khi y mới đến đây, xin nhập môn, ai ai cũng bật cười trước cái đáng quá khôi hài của y. Có thiếu nữ nào, biết rõ là mình sắp gặp người tình mà từ lâu mình mong mỏi, lại không cởi mở rộng cõi lòng? Cũng như những đóa hoa còn hàm tiếu buổi chiều hôm, đã bè cánh, phó nhụy trước lúc bình minh về, chờ con bướm lượn quanh? Đường Lâm trầm lặng mấy hôm nay, giờ lại hoạt bát lạ, vui lạ. Trong khi cả hai cười nói trên con đường nhỏ, Thiên Thủ Di Đà dẫn đoàn dân canh từ từ tiến tới. Đến sơn động, đoàn người dừng lại. Thiên Thủ Di Đà lấy trong mình một chiếc bài đen, đưa cho đại hán canh cửa. Đại hán đó nghiêng mình làm lễ, tiếp nhận chiếc bài, vào trong động. Không lâu lắm, từ trong động, một đại hán khác bước ra. Đại hán này mặt đen, oai khí hùng mạnh, thân vóc to lớn lạ. Người lùn mập có cái tên Đường Thủ Thanh bước tới, điểm một nụ cười : - Tứ ca vất vả từ đầu hôm đến giờ! Đường Thủ Thanh đảo mắt nhìn qua khắp nơi, đoạn trầm giọng hỏi : - Chỉ có hai mươi chín người thôi à? Đường Thủ Thanh mỉm cười : - Chỉ vắng mặt gã Tiểu Hổ, vợ hắn sanh nở bất ngờ, tiểu đệ cho hắn nghỉ phiên canh đêm nay! Đường Thủ Phương vẫn lạnh lùng như thường : - Vợ sanh chẳng phải là một đại sự, trong Đường gia trang, ngày nào lại chẳng có việc sanh sản? Chính ta đây, lúc vợ ta sanh, ta có nghỉ lúc nào đâu? Đường Thủ Thanh cúi đầu cười ngượng : - Tiểu đệ biết mình sơ sót! Đường Thủ Phương hừ một tiếng : - Đã như vậy rồi, ta còn biết nói làm sao? Bất quá, ta phạt ngươi trong tháng sau phải lãnh thêm ba phiên, ngoài những phiên thường! Còn bây giờ, thiếu một người, thật khó... Đường Thủ Phương cười nhẹ chận lời : - Nơi đây, hơn mười năm rồi, nào có xảy ra việc gì đâu? Chẳng lẽ đêm nay thiếu đi một người lại có can hệ? Đường Thủ Phương cao giọng : - Thất đệ sai rồi! Đừng nói là mười ba, mười năm năm, cho dù một vạn năm đi nữa, biết rằng chẳng có gì xảy ra, chúng ta vẫn mãi mãi phải đề cao cảnh giác, không thể lơi lòng việc canh phòng, phải biết, cái may ngàn ngày chưa hẳn là may, mà cái rủi trong một giây có thể gây đổ vỡ toàn diện và muôn đời đấy! Đừng tưởng rằng nơi đây là cấm địa mà ngày ngày ngủ kỹ ăn no, tin chắc chẳng có người bén mảng đến! Đường Thủ Thanh lại cúi đầu thấp hơn lần trước : - Tứ sư ca dạy rất phải! Đường Thủ Thanh lại đảo mắt nhìn quanh, đoạn chỉ một đại hán đang đứng canh trước cửa động, thốt : - Ngươi có uống mấy chén rượu trong bữa ăn chiều qua, ta định trở về sẽ phạt ngươi, nhưng giờ đây, thiếu một người canh, nếu ngươi bằng lòng thay chỗ Tiểu Hổ, ta sẽ tha cho! Đại hán cúi đầu : - Bằng lòng! Việc bàn giao phiên canh xong, Đường Thủ Phương day qua Đường Thủ Thanh, thốt : - Mãn phiên rồi, ngày mai thất đệ đến nhà ta, tứ tẩu của thất đệ còn mấy con gà béo dành cho thất đệ đó! Đường Thủ Thanh cười tươi : - Tứ sư ca yên trí! Tiểu đệ sẽ có mặt! Phần rượu, tứ sư ca đừng lo, tiểu đệ sẽ mang đến! Đường Thủ Phương dẫn toán mãn phiên canh đi được mấy bước, dừng chân lại, dặn : - Rượu không nên mang nhiều, uống cho cố vào, ngày sau lại kêu cứu mạng! Đường Thủ Thanh cười lớn : - Biết rồi, tứ ca! Mười ba năm qua, chẳng có một biến cố nào xảy ra trong Đường gia trang, tự nhiên sơn động này cũng thái bình như toàn khu vực. Mười ba năm qua, ngày lại ngày, cuộc canh phòng vẫn nghiêm mật như ngày đầu. Ngân Hoa Nương nhận thấy sự cảnh giác trong trang, hết sức kinh ngạc, nghĩ thầm : - Thảo nào Đường gia trang chẳng thành một cấm địa! Nàng khâm phục vô cùng. Và nàng cũng giật mình, cho là may mắn lơn lao nên nàng chưa vọng động, nếu vọng động, hẳn phải nguy với họ. Đường Thủ Phương và toán canh đi khuất dạng rồi, Đường Lâm thở phào, nắm chéo áo Ngân Hoa Nương giật nhẹ, đoạn bảo : - Vận đỏ của chúng ta đến rồi đó thơ thơ! Nàng và Ngân Hoa Nương bước tới, không lâu lắm đã đến trước cửa sơn động. Đại hán đứng canh trước cửa động lập tức quát hỏi : - Ai? Đường Lâm đáp : - Ta! Ngươi không nhận ra ta hả? Đại hán mỉm cười, nghiêng mình chào : - Thế ra tứ cô nương! Đường Lâm tiếp : - Ta muốn gặp thất sư ca! Vừa thốt, nàng vừa bước tới định vào sơn động, đại hán nhanh chân bước ra chặn trước mặt nàng, cười nhẹ : - Nhị vị cô nương thứ tội cho tôi, nếu chẳng có lịnh của lão gia, tôi chẳng dám cho ai vào, dù cho tứ cô nương cũng thế! Đường Lâm chận lại : - Nếu vậy, ngươi vào trong gọi thất sư ca ra đây cho ta nói chuyện! Đại hán do dự một lúc rồi nghiêng mình : - Xin vâng! Hắn khỏi bước đi nửa bước, Đường Thủ Thanh từ bên trong, vừa bước ra vừa cười : - Tứ muội bỗng nhiên đưa khách quý đến đây, bảo tôi phải tiếp đãi cách nào cho trọn lễ? Ngân Hoa Nương điểm nụ cười duyên, lại liếc xéo hết sức tình tứ rồi cúi đầu. Đường Lâm mỉm cười : - Sao thất sư ca biết là quý khách? Tứ ca có biết đây là ai chăng? Đường Thủ Thanh đáp : - Hai hôm trước tôi có nghe nói, Kim nghĩa cô đến đây cùng với người em gái, các vị cô nương lại hiệp nhau uống hết hai hũ Mai Quế Lộ của đại tẩu. Việc đó trong trang này thì còn ai chẳng biết, huống hồ tôi? Đường Lâm gật đầu : - Thảo nào mà đại tẩu chẳng khen ngợi thất sư ca có đôi tai thuận phong, đôi mắt thiên lý? Không có việc nào trong trang qua khỏi mắt của sư ca! Đường Thủ Thanh lắc đầu nguầy nguậy : - Đừng! Tứ muội! Khen tôi mà làm gì? Thổi phồng mãi thể nào cũng có ngày tôi cũng vỡ bụng ra mà chết! Y nghiêm giọng một chút, tiếp : - Tứ muội đến đây trong giờ này, có điều chi, cho tôi biết đi? Đường Lâm mỉm cười : - Tôi muốn hỏi, đưa khách quý đến đây, sư ca định tiếp đãi như thế nào? Đường Thủ Thanh cười khổ : - Trời! Tôi đã thở than rồi mà tứ muội! Một trạm canh có chi quý đâu để tiếp khách? Giá như tứ muội chấp nhận thì ngày mai, vào giờ ngọ, tôi chuẩn bị một tiệc rượu mọn chờ hai cô nương đến, được cái hân hạnh hầu tiếp vài giờ! Đường Lâm hừ một tiếng : - Chẳng ai thích uống rượu, sư ca mời làm chi? Bỗng, nàng chụp tay áo Đường Thủ Thanh, cười nhẹ, tiếp : - Qúy khách chỉ muốn xem cho biết sơn động này như thế nào thôi! Sư ca nên dành cho tôi một sự dễ dãi đi! Tôi nhớ có lần sư ca cho phép nhị thơ dẫn khách vào đây, dễ dãi với nhị thơ được thì hẳn sư ca không khước từ tôi chứ? Sư ca khước từ là tôi giận đó nha! Từ nay, có chi ngon lạ, tôi không biếu sư ca nữa đâu! Đường Thủ Thanh thở dài : - Thoạt trông thấy tứ muội, tôi hiểu ngay tứ muội đến đây để làm gì rồi! Dễ hiểu quá! Không đến sớm mà cũng không đến muộn, lại đợi đến lúc tôi đổi phiên canh cho tứ sư ca! Cái ý của tứ muội rõ như ban ngày! Ngân Hoa Nương cười tươi, nàng liếc ngang Đường Thủ Thanh rồi day sang Đường Lâm : - Ngu thơ biết mà, chẳng làm sao nói cho sư ca động lòng được đâu! Thôi mình về hiền muội, về gọi nhị thơ đến đây với mình! Tuy nàng nói với Đường Lâm, song nàng muốn cho Đường Thủ Thanh nghe lọt. Đường Lâm chưa nói gì, Đường Thủ Thanh cười khổ : - Cô nương cho rằng tôi sợ nhị thơ? Dễ thường tôi lại chẳng sợ tứ muội sao? Thực ra, tôi còn sợ tứ muội gấp mấy lần đấy! Y đưa tay vái dài : - Hai vị có vào, xin vào gấp nhìn gì thì nhìn gấp, rồi ra gấp nhé! Nhất là theo sát bên tôi, không được bước loạn mọi nơi, không được sờ mó vào vật gì! Từ xa nhìn qua, chẳng ai thấy sơn động có cửa, bất quá chỉ có một miệng động, bên ngoài miệng động thiên nhiên. Nhưng, đi sâu vào trong mới thấy ba vọng cửa bằng sắt. Sắt nếu là bảng thì dày vô tưởng, nếu là chột tròn thì to vô tưởng, dù thiên quân ngàn tướng, muốn phá vỡ cũng phải mất mấy hôm liền. Lối kiến thiết hết sức kiên cố. Những vọng cửa đó, hàng chục, hàng trăm người, vị tất đã di động nổi? Song, Đường Thủ Thanh chỉ ấn nhẹ vào một nút cơ quan, cửa rút nhanh vào vách núi ngay, đặc biệt nhất là một vật thể khổng lồ di chuyển lại chẳng hề có một tiếng động nhỏ. Bên trong, hình thể sơn động vô cùng hiểm tuấn, từng nơi, từng nơi, đá mọc lởm chởm, cao có, thấp có, chẳng hiểu được nơi nào có cơ quan mà nơi nào có độc mô nào không. Đường đi vào rất rộng, cửa lớn, hai bên lại có chấn song tựa lan can, cửa và ba chấn song như ba quan ải, ngăn chặn mọi sự đột nhập từ bên ngoài, dù cho áp lực đột nhập có mạnh đến đâu, muốn qua lọt mấy vọng cửa đó, phải phí rất nhiều thời gian. Qua khỏi ba vọng cửa rồi, vào đến bên trong sâu như vào một ngôi chùa cổ, vắng vẻ, lạnh lùng, ai mới vào đây lần đầu hẳn phải rợn người. Ngân Hoa Nương thở dài : - Thực ra, chẳng cần gì cò sự dặn dò, kẻ nào hiếu kỳ cao độ mà vào đây cũng chẳng cần bước loạn, sờ mó loạn! Một nơi đầy huyền bí, nguy hiểm hơn xa động quỷ hang ma! Đường Lâm cũng lắc đầu cau mày : - Nếu không bầu bạn với thơ thơ, một mình tôi, dù có đổi lấy hạnh phúc của người trần thế, tôi cũng chẳng vào đây! Tuy nói như vậy, nàng vẫn đắc ý như thường. Đắc vì địa phương này thuộc sản nghiệp họ Đường, địa phương này là lá bùa hộ mạng của mọi người trong dòng họ, một hãnh diện của họ đối với giang hồ. Không rõ nước chảy ở đâu, gần hay xa, tiếng nước chảy vang lên vo ve róc rách. Tuy nhiên, đi quanh quẩn một lúc, Ngân Hoa Nương quen dần không khí rờn rợn, nàng bớt sợ hơn trước. Họ đi mãi, đến một nơi, nơi đó là chỗ mở rộng của sơn động, hình tròn, nóc cao, cách mặt nền ước trên mười trượng. Nơi khoảng rộng đó có một con suối, nước suối dục và vàng, hơi nóng bước lên thấy rõ. Bên kia suối có một dãy nhà bằng đá, bên này suối có chín chiếc lò, nơi khoảng trôi nổi giữa hai lò, có một tấm bình phong bằng đá ngăn chặn. Tại mỗi chiếc, có hai đại hán dùng búa nhỏ đập vào sắt, sắt không lớn phiến, búa không to, đại hán chẳng cần dùng sức mạnh nhiều, song chăm chú vào việc làm. Phiến sắt được đập một lúc, hai đại hán bỏ vào một chiếc giỏ trên mặt suối, do một cơ quan điều động, giỏ thòng xuống nước, vừa sàng qua sàng lại, vừa trôi từ từ đến chiếc lò kế đó. Cứ như thế, phiến sắt từ lò thứ nhất chuyển sang lò thứ chín, lần này thì được ngâm dưới nước lâu hơn, cuối lại được vớt lên chuyển đến dãy nhà đá. Người làm việc trong dãy nhà đá toàn là những cụ già, râu tóc bạc trắng, mỗi người ở trong một lò, mỗi lò đều có màn che. Những cụ già này còn làm việc chăm chỉ còn hơn những gã đại hán bên lò, chừng như họ chỉ biết làm việc thôi, những gì xảy ra xung quanh không mảy may làm cho họ xao lãng công việc. Chính những người già trong các lô nhà đó chế tạo các loại ám khí lừng danh trên giang hồ. Từ nơi tay họ sản xuất ra những thứ giết người, duy trì danh dự Đường môn hơn ba trăm năm qua. Đường Lâm nhìn Ngân Hoa Nương cười nhẹ, hỏi : - Thơ thơ xem mãn nhãn chưa? Ngân Hoa Nương gật đầu : - Xem thì nhiều, hiểu thì ít. Bất quá, ngu thơ nghĩ rằng, chế tạo được một loại ám khí phải trải qua biết bao nhiêu thời gian, biết bao nhiêu công lực, chính đó là điều ngu thơ không hiểu nổi! Đường Lâm thản nhiên : - Việc làm bắt từ khởi thi đến kết cuộc, thực sự thì phiền phức vô cùng, tuy vậy, có phiền phức thỉ mới có những đặc điểm mà trên giang hồ, ám khí Đường gia được xem là độc đáo, cũng nhờ những đặc điểm đó! Nàng giải thích thêm : - Chẳng hạn như một mũi Thiết Tật Lê, người trên giang hồ trước tiên chế tạo thành hình rồi tẩm độc đem ra dùng. Còn Đường gia chế tạo theo một phương pháp riêng biệt, thép được tẩm độc trước khi làm từng bộ phận, các bộ phận đó được ghép sau, cho nên Thiết Tật Lê của họ Đường có mười ba cánh, lúc không xử dụng thì cánh xếp lại, khi phóng ra chạm vào mình đối tượng rồi, mười ba cánh sẽ xòe ra, nếu cắm chuôi mà giật, tức phải sứt một mảng da thịt. Mười ba cánh đó dĩ nhiên có tẩm độc, mỗi cánh một loại độc, độc thấm vào máu, nạn nhân chết ngay, không phương cứu giải.