Kim Yến Tử gật đầu : - Đúng! Hai mươi tuổi rồi đại thơ! Đường Kỳ tiếp : - Một nữ nhân hai mươi tuổi đầu chẳng khác nào một quả pháo đang châm ngòi! Nguy! Nguy mọi mặt! Nguy cho ngươi! Nguy luôn cho mọi người! Kim Yến Tử thoáng đỏ mặt : - Nhị thơ nên lo cho mình trước đi, khi nào tiểu muội tới tuổi của nhị thơ sẽ hay! Đường Kỳ rót một chén rượu, uống cạn, thở dài : - Như ngu thơ còn cái chi nữa mà luận bàn? Qua hết rồi! Tất cả đều qua theo thời xuân mộng! Giờ đây chỉ là một vật chờ đúng dịp là vất bỏ ngoài thời gian! Chứ Yến muội thì khác! Yến muội phải có chồng! Đừng bao giờ noi gương theo ngu thơ, khi đến tuổi của ngu thơ thì phải khóc cho tịch mịch đấy! Không có cảnh tịch mịch nào khó chịu bằng cảnh tịch mịch của một cô gái già! Kim Yến Tử bất giác sa sầm gương mặt, tuy nhiên, nàng lấy lại bình thường, gượng điểm một nụ cười : - Hôm nay nhị thơ lại dốc bầu tâm sự đây! Nghe sao buồn quá nhị thơ ạ! Đường Kỳ lại nâng chén rượu lên : - Trước mặt các ngươi, Đường Kỳ này còn dấu diếm điều gì? Bởi, có phải tôi thích ở vậy suốt đời đâu! Tôi vẫn muốn là muốn... trước kia, chứ bây giờ,thì tìm... tìm đâu có một người ưng thuận một gái già? Người mình muốn, người ta lại chẳng muốn mình! Kẻ muốn mình, mình lại chẳng muốn người ta! Cao không với tới, thấp chẳng màng nhìn... Nàng uống cạn chén nữa, rượu rót vào yết hầu nghe như tức tưởi nghẹn ngào, rượu cuốn vào lòng, dòng lệ sắp trào ra... Lý Bội Linh cười lớn : - Nhị cô nói đúng đấy! Đã đến lúc Yến muội lấy chồng rồi đó! Chẳng hay, Yến muội đã có ý trung nhân chưa? Chừng như Thần Đao công tử... Kim Yến Tử kêu lên : - Các vị đừng nhắc đến hắn! Nghe ai nhắc đến hắn là tôi lợm giọng ngay! Cái hứng rượu đang lên đã tan biến rồi đây! Lý Bội Linh trố mắt : - Đã chán nhau rồi chăng? Hoặc giả mắt xanh đã để ý đến một kỳ nam tử nào khác? Kim Yến Tử ửng hồng đôi má, cười duyên : - Làm gì có việc đó, đại tẩu! Đường Kỳ cao giọng : - Ngu thơ biết! Yến muội đã chọn được người yêu rồi! Về cái việc đó, Yến muội đừng mong dấu ai được lâu, thà cứ nói thẳng ra cho mỗi người nghe một chút cho có vẻ thành thật hơn! Nói đi Yến muội! Nào, Yến muội yêu ai? Chàng thanh niên nào có diễm phúc được mắt xanh để ý đến? Dấu mãi thì có chết với ngu thơ đấy! Nàng đưa tay bẹo má Kim Yến Tử. Kim Yến Tử vừa cười ha hả, vừa đứng nhanh lên, chạy ra phía sau lưng Đường Lâm hỏi : - Tứ muội cũng lớn rồi, sao các vị chẳng hỏi tứ muội xem, con tim đó đã in bóng chàng nam mỹ tử nào mà cứ hỏi tôi mãi thế? Đường Lâm đứng vụt lên, lạnh thốt : - Tôi chẳng trêu các người, các người hãy để cho tôi yên! Buông xong câu nói, nàng thoát đi liền. Kim Yến Tử giật mình : - Tứ muội sao thế? Dễ giận dỗi vậy à? Đường Kỳ khoát tay : - Mặc nó! Mấy lúc sau này nó cứ như vậy luôn, chẳng ai hiểu nó có tâm sự gì! Lý Bội Linh cười dịu : - Nữ nhân nào đến tuổi đó cũng thế cả! Giữa cơn biến đổi từ giai đoạn ấu tri qua giai đoạn trưởng thành, nàng nào lại chẳng có ít nhiều tâm sự? Để tôi bước theo tứ cô xem có gì đến đỗi chăng? Ngân Hoa Nương chớp mắt, cũng đứng lên, điểm một nụ cười thốt : - Đại tẩu chờ chút! Cho tôi cùng đi với! Lý Bội Linh dừng lại, suy nghĩ một chút : - Thôi! Ngu thơ khỏi đi! Để một mình hiền muội đi thì tiện hơn! Đồng lứa tuổi với nhau, dễ thông cảm nhau, nhưng nói chuyện một chút rồi đưa nhau trở lại đây nhé! Ngu thơ sắp dọn một món ăn hạp khẩu lắm, đừng bắt mọi người chờ lâu, nguội lạnh mất! Đường Lâm ra đến bên ngoài, dừng chân dưới tàng cây quế, cây đang dầy hoa, hương hoa lan rộng trong không gian, bát ngát. Thấy Đường Lâm rồi, Ngân Hoa Nương không vội bước. Nhìn Đường Lâm đứng im lìm dưới tàng cây, như mơ màng đến tận phương trời nào, Ngân Hoa Nương nghe lòng mình man mác mông lung : - Nhân sanh! Kiếp nhân anh còn gì thích thú? Vầng trăng kia sáng để làm gì? Hoa quế kia thơm để làm gì? Trăng càng sáng, hoa càng thơm, trăng và hoa càng tăng gia cái cảnh tịch mịch của cõi lòng cô đơn trống trải lạnh lùng! Nàng biết rõ, Đường Lâm đang nặng lòng suy tư, không thích nói năng, cho nên nàng vờ tự thốt nhưng cũng cố ý cho Đường Lâm nghe, hòng thử Đường Lâm. Ngân Hoa Nương nói đúng tâm lý của Đường Lâm, Đường Lâm đang u sầu về số phận, ngậm ngùi nghĩ đến cảnh tịch mịch của những ngày qua và có thể là mãi mãi... Bất giác nàng quay đầu lại, nhìn sững Ngân Hoa Nương một lúc lâu cất giọng u buồn thốt : - Thơ thơ mà cũng thở than nữa sao? Người như thơ thơ, muốn đi đâu là đi, muốn ở đâu là ở, muốn làm gì là làm, thong dong tự tại, làm gì có tịch mịch đến đỗi phải oán hờn? Cái tịch mịch chỉ để dành cho những con chim lồng cá chậu, những con chim con cá đó mới thấm thía cái tịch mịch đến tận cùng! Ngân Hoa Nương thở dài : - Hiền muội tuổi còn nhỏ, làm sao biết hết được tịch mịch là như thế nào mà luận về tịch mịch? Có những kẻ thường ngày cười cười, nói nói, quây quần tụ hội cùng bạn bè, nhưng trong tâm lại thấy mình quá đơn độc, cái nhộn nhàng bên ngoài không xoa dịu được cái tịch mịch bên trong! Có những kẻ suốt đời một bóng một hình, bạn cùng cây cỏ, gió trăng, sông núi, nhìn mây bay, nghe chim hót, nhìn vào ai lại chẳng cho những kẻ đó quá tịch mịch? Nhưng không, những kẻ đó lại cảm thấy cái hứng rạt rào! Còn như ngồi mơ màng, đừng bâng khuâng, thần hồn dật dờ cũng chưa hẳn là tịch mịch, bởi chỉ nhớ đến một bóng hình xa xôi nào đó, biết rằng bóng hình kia vẫn tưởng vọng đến mình thì sao gọi là tịch mịch? Con người thực sự tịch mịch là chẳng có kỷ niệm, chẳng có dĩ vãng, chẳng tin ở hiện tại, chẳng mong vọng đến tương lai. Không rõ hiền muội có đồng quan niệm với ngu thơ chăng? Đường Lâm trầm ngâm một lúc lâu rồi gật đầu : - Phải! Chỉ có những người biết qua tư vị của tịch mịch mới bình luận xác đáng như vậy! Nhưng...khi mình tưởng đến một người nơi phương xa, làm thế nào biết được người đó cũng tưởng nhớ đến mình? Ngân Hoa Nương lắc đầu : - Ngu thơ chịu thôi! Có ai hiểu được tâm tư của người ngoại vạn dặm? Cho nên, con người phải khổ qua mỗi độ nhớ nhung, niềm hoài nghi nan giải tỏa... Đường Lâm cúi đầu buồn rười rượi : - Phải! Đó là niềm thống khổ lớn lao nhất của con người! Ngân Hoa Nương tiếp : - Cách nay đã lâu, lâu lắm, ngu thơ có yêu một chàng trai, hắn tên Trịnh Tam Lang, ngu thơ chỉ thấy hắn có một lần rồi từ đó không làm sao quên được hắn, hình bóng của hắn khắc sâu nơi tâm khảm ngu thơ, ngu thơ mang chứng tương tư, chứng ngày càng nặng! Nhưng, hắn... nào hắn có biết đâu? Có thể là hắn chẳng nhìn qua ngu thơ một lần nào, có thể là hắn không thể biết tên họ của ngu thơ... Nàng hiểu rõ, muốn cho một thiếu nữ thổ lộ tâm tình thì trước tiên nàng phải nói rõ tâm tình của mình cho thiếu nữ nghe. Thiếu nữ nghe xong sẽ tự cởi mở cõi lòng mà tuôn ra những gì u uẩn chứa chất lâu ngày. Nàng có tâm sự thực tình hay không tâm sự, điều đó có can hệ gì? Cứ bịa ra một mẩu chuyện, đặt cho nhân vật tưởng tượng đó một cái tên, là chuyện bịa thành chuyện thật ngay. Nhưng phải làm sao cho đối tượng hiểu là chuyện đó đã qua rồi, chuyện đó đã chìm trong quên lãng, bởi chỉ có những chuyện đã qua mới cung cấp cho mình những kinh nghiệm, mình thuật lại với đầy đủ những kinh nghiệm, đối tượng mới trọn đặt niềm tin nơi mình mà tiết lộ dần dần những uẩn tình u uất. Quả nhiên, Đường Lâm xúc động mạnh, thân hình rung rung từng cơn, lâu lắm nàng cất tiếng : - Chắc thơ thơ đã đi nhiều? Ngân Hoa Nương gật đầu : - Đủ mọi giới, đủ mọi lứa tuổi, thân có, sơ có, thành thật có, giả dối có! Đường Lâm cúi đầu, chừng như nàng đang dàn xếp một sự mâu thuẫn bên trong lòng, cái mâu thuẫn giữa nên và không nên tiếp tục câu chuyện. Lâu lắm, nàng ngẩng đầu lên, hỏi : - Thơ thơ có biết một người tên... Ngân Hoa Nương điềm nhiên : - Tên chi hiền muội? Đường Lâm đáp : - Du Bội Ngọc! Du Bội Ngọc! Ngân Hoa Nương tưởng tai mình nghe tiếng sét, chân như dẫm lên đống than hồng, nếu không là tay già dặn thì nàng đã nhảy dựng lên rồi, cố lấy vẻ thản nhiên, hỏi : - Hiền muội không hề rời trang viện, tại sao lại biết Du Bội Ngọc? Đường Lâm đáp : - Cách đây mấy hôm, hắn có đến Đường gia trang! Ngân Hoa Nương lần này mất bình tĩnh kêu lên : - Hắn đến đây cách mấy hôm? Đường Lâm cắm mạnh vào môi : - Hắn đến đây tìm gia phụ! Hôm đó, đại tẩu và đại thơ xuất ngoại tiễn đại ca, chỉ có mỗi một mình tôi ở nhà. Hắn cùng gia phụ đàm đạo rất lâu. Bỗng, gia phụ có việc phải ra đi gấp, chừng như đi tìm hộ cho hắn một người. Gia phị bảo tôi vào tiếp hắn trong khi người vắng mặt... Dưới ánh trăng, gương mặt nàng ửng đỏ, đôi mắt nàng chớp sáng ngời. Ngân Hoa Nương bình tĩnh chờ nghe, không hỏi chặn. Nàng dừng lại một lúc lâu rồi tiếp : - Bình sanh, tôi không thích đối thoại với người lạ, nhưng không rõ tại sao, tôi lại thích nghe hắn nói, thích nhìn hắn cười, thích mọi cử động nơi hắn! Hắn nói gì tôi cũng đều biểu lộ đồng tình với hắn cả, chừng như hắn bị thương nặng song tuyệt nhiên hắn chẳng hề để lộ vẻ thống khổ. Hắn không muốn tôi phải khó chịu về hắn. Hắn tế nhị quá! Hắn biết tưởng nghĩ đến người trước khi nghĩ đến hắn! Nàng nói, mê men mà nói như đang nằm mộng. Ngân Hoa Nương muốn bình tĩnh lại nhưng không dằn được nóng nảy vội hỏi : - Rồi sau đó? Đường Lâm tiếp : - Gia phụ trở về, tôi phải lui ra, tôi cứ nghĩ là ngày kế đó tôi còn gắp lại hắn, ngờ đâu... đến nửa đêm, hắn ra đi. Gia phụ chẳng chịu nói rõ là hắn đi dâu, chỉ cho biết là hắn cho nhờ gửi lời cảm tạ tôi đã tiếp chuyện với hắn trong một lúc. Hắn đỡ cô quạnh ngồi chờ gia phụ trở lại. Tôi chỉ sợ... từ nay không được gặp hắn nữa... Nàng cúi đầu, để mặc dòng lệ thảm đang tuôn trào. Ngân Hoa Nương cau mày : - Hiền muội mới gặp hắn có một lần mà đã quý trọng hắn đến thế kia à? Đường Lâm hỏi lại : - Chứ thơ thơ chẳng phải chỉ thấy Trịnh Ngọc Lang có một lần thôi sao? Ngân Hoa Nương đảo mắt nhìn quanh một vòng, đoạn hỏi : - Giả như hiền muội không còn gặp lại hắn nữa thì sao? Đường Lâm thở dài : - Còn biết sao mà nói! Tôi chỉ sợ từ nay tôi chẳng còn biết khoái lạc là gì nữa! Ngân Hoa Nương nhìn sững nàng, trầm giọng : - Giả như có người tìm hắn giúp hiền muội? Đường Lâm chụp tay Ngân Hoa Nương run run giọng : - Nếu có người làm hộ tôi cái việc đó thì tôi có thể làm bất cứ việc gì để báo đáp cái ơn trọng! Bình sanh, tôi chẳng hề xốn xang bứt rứt, song đối việc này... thú thật với thơ thơ, khổ sở quá! Có thể tôi sắp điên mất, thơ thơ ạ! Ngân Hoa Nương thở dài : - Cái tâm của thiếu nữ, tâm nào cũng như nhau! Thiếu nữ nào chẳng một đau khổ? Đường Lâm càng bóp mạnh tay hơn : - Thơ thơ có thể... Ngân Hoa Nương rút tay lại, không đáp vội, quay người nhìn về một phía, đoạn hỏi : - Ngu thơ có một việc, chẳng hay hiền muội giúp được chăng? Đường Lâm giục : - Thơ thơ cứ nói! Ngân Hoa Nương tiếp : - Từ lúc nhỏ, ngu thơ có nghe, biết được họ Đường có phương thức luyện độc trong ám khí vô cùng bí mật thần diệu, ngu thơ muốn nhìn qua cho biết... Đường Lâm biến sắc : - Nơi đó có chi lý thú đâu mà đến xem? Ngân Hoa Nương tặc lưỡi : - Nếu hiền muội không giúp được thì đành vậy, bây giờ ngu thơ trở vào tiếp tục cuộc rượu với các vị ấy. Có lẽ họ trông đợi đấy! Đường Lâm nắm tay nàng giữ lại : - Giả như tôi giúp thơ thơ thì thơ thơ sẽ... Ngân Hoa Nương mỉm cười : - Tự nhiên ngu thơ sẽ giúp lại! Đường Lâm suy nghĩ một chút, cắn răng gật đầu : - Được rồi! Tôi đưa thơ thơ đến đó, thành công hay không, tôi không quả quyết được, có điều, tôi chỉ cần thơ thơ hứa là không động bất cứ vật gì ở đấy! Ngân Hoa Nương vô cùng hân hoan : - Ngu thơ chỉ lấy mắt nhìn cũng đủ thích thú rồi, còn đến vật này vật nọ làm chi? Đường Lâm gật đầu : - Vậy là được! Chúng ta đi ngay! Chẳng cần trở vào tiệc rượu làm gì nữa! Ngân Hoa Nương mỉm cười : - Đứng gấp! Phải trở vào, nếu không các vị ấy nghi ngờ! Ngu thơ biết! Trước cửa động bí mật, có ngôi nhà nhỏ, chúng ta sẽ gặp nhau tại đó. Phần ngu thơ, khi nào các vị ấy say khướt, ngu thơ sẽ đi, còn hiền muội đi trước đi, đợi nhau tại ngôi nhà đó! Đường Lâm gật đầu, đôi mắt nhòa lệ, nàng lẩm nhẩm : - Du Bội Ngọc! Du Bội Ngọc! Ta vì mi, mạo hiểm làm việc ấy! Ta vì ai, mi có biết không?... Canh ba đêm đó, Ngân Hoa Nương đến ngôi tiểu đình trước động luyện thuốc độc của họ Đường. Đường Lâm chực sẵn, nàng nép mình sau một chiếc cột trong bóng tối, vừa thấy Ngân Hoa Nương, nàng đưa tay ngoắt. Từ tiểu đình đến động khoảng khá xa, họ biết vậy nhưng không thể đi gấp cho mau đến nơi, bởi họ phải dè dặt từng bước, phòng mọi bất trắc. Trước sơn động, có đại hán vận y phục đen qua lại canh phòng. Trong động có ánh đèn le lói. Không thấy một bóng người nào khác. Tiếng động duy nhất nơi đây là tiếng suối chảy từ xa xa vọng lại. Ngân Hoa Nương biết rõ phía sau núi có một ngọn núi ấm, sở dĩ độc dược của Đường gia độc đáo, không ai phỏng chế được là nhờ nước suối đó có những chất kỳ lạ. Còn như có cái gì trong cách luyện độc dược khác hơn thủy chất thì trên giang hồ chẳng có ai biết cả. Ngân Hoa Nương thấp giọng : - Chúng ta vào sơn động được chưa? Mặt biến sắc trắng nhợt, Đường Lâm rung rung giọng : - Chưa được! Người đang canh chừng trước sơn động hiện giờ là tứ sư huynh Đường Thủ Phương, tánh tình nghiêm khắc, nhất định chẳng khi nào cho chúng ta vào đâu! Ngân Hoa Nương trầm gương mặt : - Nếu vậy, chúng ta trở về! Đường Lâm hấp tấp tiếp : - Đợi một chút đi thơ thơ! Hết canh ba có thay đổi phiên canh, nếu gặp đúng phiên của đại sư huynh hay thất sư ca thì mình có hy vọng! Hai người đó rất dễ tánh! Ngân Hoa Nương cũng mỉm cười : - Cũng được! Cả hai nấp tại chỗ chờ đợi. Đường Lâm bồn chồn vô cùng, cố dằn nóng nảy, song không dằn được lâu, hỏi : - Thơ thơ... làm sao quen Du công tử? Ngân Hoa Nương mỉm cười : - Hiền muội yên trí! Thơ thơ và hắn vốn là đôi bằng hữu thông thường! Ngu thơ đã có người yêu rồi, chẳng khi nào tranh giành với hiền muội đâu! Đường Lâm thẹn đỏ mặt, cúi đầu im lặng.