watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:01:5931/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 15-29 - Trang 3
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 15-29
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 3 trong tổng số 31



Hồi 15-3

Tên hán tử áo xanh tuy đau đến mồ hôi vã đầy trán nhưng không dám một tiếng rên rỉ, tay phải nâng lấy cườm tay bị chặt cụt, máu tươi không ngớt phun vọt ra, vẫn chưa dam đứng lên.
Cơ Linh Yến gật gù cười :
- Như thế là được đấy!
Du Bội Ngọc rung động đổi sắc :
- Tại sao... tại sao cô biến đổi thành ác độc quá thế?
Cơ Linh Yến dửng dưng :
- Chúng không phải là chim, thì tại làm sao ta phải xót thương chúng?
Du Bội Ngọc hằn học :
- Con người lại chẳng bằng chim à?
Cơ Linh Yến cười nhìn chàng :
- Tại họ cam tâm làm như thế, sao ngươi lại trách ta?
Du Bội Ngọc giận dữ, to tiếng :
- Trên đời không một kẻ nào lại cam tâm tình nguyện tự hủy lấy thân thể của mình!
Cơ Linh Yến chẳng buồn đáp, dời mắt sang gã hán tử vừa chặt đứt bàn tay :
- Các ngươi đều tự nguyện nghe theo lời của ta phải không?
Đám hán tử áo xanh đồng thanh đáp :
- Thưa phải!
Cơ Linh Yến gật đầu :
- Vậy thì mỗi người chặt đứt hai lóng tay của bàn tay trái mình cho ta xem!
Du Bội Ngọc nghe xong cơ hồ nhảy dựng người lên khỏi ghế, nhưng đám đại hán nọ không ngờ lại rút đao ra, tiện đứt hai lóng tay của chính mình, những tiếng phập phập nối tiếp nhau nghe đến lạnh cả da lưng.
Cơ Linh Yến lại lên tiếng hỏi :
- Các ngươi làm như thế, là cam tâm tình nguyện, phải không?
Lũ hán tử nọ chẳng kể đến máu đang chảy ròng ròng nơi bàn tay, tranh nhau đáp :
- Thưa phải!
Cơ Linh Yến thản nhiên hỏi tiếp ; - Các người chẳng những không cảm thấy đau đớn, mà trái lại còn thấy rất khoan khoái trong lòng, phải chăng?
Lũ hán tử lại đáp lên một lượt :
- Thưa phải, chúng tiểu nhân khoan khoái vô cùng!
Cơ Linh Yến cười lạnh :
- Đã khoan khoái, sao chẳng cười lên?
Tuy tên nào cũng đau đớn đến tháo ướt mồ hôi đầu nhưng cũng cố nhanh miệng cười ngay, nhăn răng mà cười, một nét cười ngụy dị dễ sợ!
Du Bội Ngọc cảm thấy da lưng mình hơi ơn ớn, mồ hôi lạnh nườm nượp túa ra.
Đám hán tử kia tuy quả thật đều là những con người sống, nhưng lại y như là những con búp bê biết động đậy, Cơ Linh Yến sai sử thế nào, chúng răm rắp tuân theo thế ấy.
Nếu Du Bội Ngọc không tận mắt mọi tình hình, dù bất cứ nghe ai thuật lại, chàng cũng không làm sao tin nổi trên thế gian này lại có chuyện quái dị dường ấy!
Cơ Linh Yến quay sang chàng mỉm cười :
- Ngươi có biết tại sao họ lại nghe lời ta như thế không?
Du Bội Ngọc hoang mang :
- Họ... họ...
Chẳng đợi chàng nói dứt, Cơ Linh Yến tiếp lời :
- Chỉ vì họ đã đem linh hồn bán cho ta rồi!
Tóc lông Du Bội Ngọc cơ hồ dựng lên từng sợi, chàng hốt hoảng kêu lên :
- Cô... cô điên rồi...
Cơ Linh Yến vụt cười lên lanh lảnh :
- Chẳng những ta mua linh hồn của họ, mà cả đến linh hồn của ngươi ta cũng sắp mua đứt luôn. Không phải chị họ biết nghe lời ta, mà chính ngươi cũng sẽ phải nghe lời ta!
Bị chạm vào lòng tự tôn, Du Bội Ngọc rống lên :
- Cô... cô dám nói như thế...
Cơ Linh Yến cười dài ngắt lời :
- Hiện giờ hai chân ngươi đã nhũn ra, khí lực toàn thân chẳng còn, không sao đứng lên nổi, ta chỉ cần đẩy nhẹ một ngón tay, cũng dư đủ xô ngươi ngã xuống!
Nghe xong, Du Bội Ngọc liền đứng phắt dậy, và quả nhiên hai chân chàng như xụn xuống, chàng rơi phịch trở xuống ghế liền.
Cơ Linh Yến cười lạnh, nói tiếp :
- Chỉ chốc sau nữa, toàn thân ngươi sẽ lúc nóng lúc lạnh, rồi tiếp đấy lại nhức nhối và ngứa ngáy lạ lùng, như bị muôn ngàn con kiến thi nhau bò cắn thịt da...
Quả đúng như lời Cơ Linh Yến, chẳng cần đợi lâu mà ngay bây giờ, chàng cũng đã nghe có những cảm giác như trên rồi!
Giọng chàng rung lên :
- Chính... chính do cô hạ độc phải không?
Cơ Linh Yến cười thật ngây ngô :
- Trừ ta ra, thì còn ai nữa chứ?
Hai hàm răng của Du Bội Ngọc lốp cốp nhịp vào nhau :
- Tại sao cô không giết tôi ngay cho rồi?
Cơ Linh Yến nhướng nhướng mày :
- Một kẻ hữu dụng như ngươi, giết đi có phải đáng tiếc không?
Mồ hôi không ngừng đẫm đầy vầng trán, Du Bội Ngọc thở hắt một hơi dài :
- Bây giờ cô định làm gì tôi đây?
Cơ Linh Yến đáp :
- Hiện giờ tuy ngươi đã sa vào địa ngục, nhưng chỉ cần đem linh hồn bán cho ta, ta sẽ đưa ngươi lên một chỗ “Thiên Đường”, mà không chừng còn vui vẻ hơn Thiên Đường là khác!
Du Bội Ngọc nghe trong người còn đau nhức, càng lúc càng hành hạ dữ dội, chàng rên rỉ hỏi :
- Bây giờ cô muốn tôi phải làm gì?
Giọng nói của Cơ Linh Yến trầm lặng lại, một giọng nói thật ghê sợ mà chàng chưa từng nghe qua :
- Bây giờ, ngươi tức khắc đến Kim Xác Trang, tàn sát tất cả hai mươi ba nhân số lớn nhỏ trong trang, đừng chừa một tên nào... số tài sản mà La Tử Lương khổ nhọc tạo nên, ta hiện tại đang cần có chuyện tiêu xài!
Du Bội Ngọc cười thê thảm :
- Ta bây giờ mà đủ sức giết người à?
Cơ Linh Yến gật gù :
- Bây giờ ngươi không thể giết người, nhưng khi đến Kim Xác Trang, lập tức ngươi sẽ biến thành sức mạnh vô song, nếu không đem ra sử dụng ngay, con người ngươi có thể nổ tan vì sức mạnh không lối thoát đó!
Sự đau đớn quá mức trong cơ thể, khiến Du Bội Ngọc hoàn toàn mất hẳn sáng suốt của lương tri, chàng cơ hồ muốn liều lĩnh tất cả...
Nhưng vừa vụt chạy ra cửa, chàng lập tức quay trở vô rên rỉ :
- Ta không thể làm như vậy được!
Cơ Linh Yến cười nửa miệng :
- Ta tin rằng ngươi sẽ phải làm! Có dám đánh cuộc với ta không?
Du Bội Ngọc cắn môi rít lên :
- Ta cứ ngỡ cô là một thiếu nữ vô tư thuần khiết, chẳng ngờ cô chỉ giả vờ ra như thế mà thôi!
Chàng ngừng lại hừ lên một tiếng và nói tiếp :
- Hừ! Cô cứ vờ ra như thế, để không một ai để ý đề phòng! Hừ... cô còn độc hơn cả Cơ Linh Phong một bậc!
Cơ Linh Yến cười bí mật :
- Vậy ngươi cho ta là ai?
Du Bội Ngọc không khỏi ngước nhìn nàng, từ đôi mắt ngây thơ thuần khiết đó, đột nhiên ánh ngời lên như đôi mắt của chim ưng.
Du Bội Ngọc vụt nghe sau lưng mình ớn lạnh :
- A... Cô đúng là Cơ Linh Phong!
Cơ Linh Phong bật cười lanh lảnh :
- Suốt mười mấy ngày trời làm tên ngốc, bây giờ thì ngươi đã hiểu rồi chứ?
Ngươi thật sự tưởng rằng ta biết được tiếng của loài chim à? Không ai trên thế gian này hiểu nổi được ngôn ngữ của giống chim, dù cho cái con khùng Cơ Linh Yến đó vị tất đã hiểu nổi. Những điều mà ta biết, toàn do bao nhiêu tâm lực của ta đổi lại, cho đến ngươi cũng chẳng biết, thì chim làm sao mà biết được. Ngươi tự cho là mình thông minh, thế mà một đạo lý xoàng như thế lại không nghĩ ra!
Du Bội Ngọc nghe chân thân mình như lạnh ngắt :
- Thảo nào cô cứ mãi theo tôi? Thảo nào cô đã đoán được Quỳnh Hoa Tam Nương Tử tuyệt không quay trở lại, rồi đến gian khách sạn nhỏ nọ...
Cơ Linh Phong ngắt lời :
- Ngươi tuy trúng chất độc của Quỳnh Hoa Tam Nương Tử nhưng chẳng nặng lắm. Và hình như ngươi đã uống qua một loại linh đơn đơn gì, nên đối với các độc tánh có sức đề kháng rất mạnh...
Du Bội Ngọc vụt kêu lên :
- Đúng thế! Côn Lôn “Tiểu Hoàn Đơn”!
Cơ Linh Phong gật đầu cười :
- Phải rồi! Nhưng dù cho Côn Lôn “Tiểu Hoàn Đơn” có giải được trăm độc, nhưng đối với “Cực Lạc Hoàn” của ta thì không thể...
Du Bội Ngọc rùng mình kinh khiếp :
- “Cực Lạc Hoàn”! Phải chăng tôi đã bị “Cực Lạc Hoàn” của cô hại đến nông nỗi này? Không lẽ bọn người kia đều trúng phải chất độc “Cực Lạc Hoàn”, mới đem cả linh hồn mà bán cho cô?
Cơ Linh Phong nghiêm mặt :
- Nếu đem “Cực Lạc Hoàn” của ta ví thành độc dược là ngươi có ý sỉ nhục ta vậy. Ngươi hiện giờ tuy thống khổ vô biên, nhưng một khi uống xong viên “Cực Lạc Hoàn”, chẳng những sự thống khổ lập tức tiêu tán mà tinh thần vụt tăng lên trăm lần, cả một đời ngươi cũng chưa bao giờ cảm thấy một sự khoan khoái dường ấy!
Du Bội Ngọc run lên :
- Phải chăng “Cực Lạc Hoàn” là một thứ ma túy bắt người phải nghiện? Trúng phải chất độc của nó, mỗi ngày nhất định phải uống, bằng không sẽ bị hành hạ đau đớn không sao chịu nổi?
Cơ Linh Phong cười ngất ngất :
- Đúng, đúng lắm! Trong thuốc “Cực Lạc Hoàn” của ta có pha trộn một thứ hoa quả lạ sản xuất từ Tây Phương Thiên Trúc, tên gọi là “Phù Dung Hoa”, không một sắc hoa nào trên thế gian này đẹp bằng nó, nhưng quả của nó mới thật là quý hơn, làm cho người ta khoan khoái còn hơn cả lên thiên đàng, đồng thời làm người ta đau đớn còn hơn cả xuống địa ngục!
Nàng chợt quay qua đám đại hán đang đứng khoanh tay sau lưng :
- Có phải các ngươi đang sống một cách khoan khoái không?
Đám đại hán cùng gật đầu lia lịa :
- Chúng tiểu nhân chưa bao giờ cảm thấy khoan khoái như hiện thời!
Cơ Linh Phong lại hỏi :
- Nếu như ta không cho các ngươi uống “Cực Lạc Hoàn”?
Da mặt của đám hán tử áo xanh vụt nổi vồng lên giật giật, ánh mắt bộc lộ một sự kinh hãi tuột cùng, một sự sợ hãi chính từ nội tâm dâng lên.
Cả bọn dập đầu van vỉ :
- Xin cô nương dung mạng, dù cô nương sai bảo tiểu nhân bất cứ một điều gì, chỉ cần cô nương mỗi ngày ban cho một viên “Cực Lạc Hoàn” thôi ạ!
Cơ Linh Phong cười rờn rợn :
- Vì một viên “Cực Lạc Hoàn”, các ngươi cũng không tiếc bán cả cha mẹ vợ con mình phải không?
Đám hán tử áo xanh rập đầu đáp :
- Thưa phải!
Quay đầu qua Du Bội Ngọc, Cơ Linh Phong nheo mắt cười :
- Tuy ngươi không có cha mẹ vợ con để mà bán như chúng, nhưng ngươi có thể bán lấy bản thân, dùng cái thể xác bằng xương bằng thịt của ngươi mà trao đổi, ngươi sẽ đổi lại được một sự khoan khoái tột cùng của linh hồn, như thế không đáng giá hay sao?
Du Bội Ngọc nghe mồ hôi lạnh tuôn khắp thân thể, giọng chàng như lạc đi :
- Tôi... tôi...
Tiếng nói của Cơ Linh Phong chuyển thành hết sức dịu dàng :
- Ngươi không có cách gì chống chế lại được cơn thuốc hành hạ. Trong tám chín hôm liền, ngày nào ta cũng tăng gia số lượng “Cực Lạc Hoàn” cho ngươi uống, bây giờ sự ghiền “độc” của ngươi nặng hơn tất cả bọn chúng, tất nhiên sự đau đớn mà ngươi sẽ chịu đựng, không một ai có thể chịu đựng nổi, hãy ngoan ngoãn mà nghe theo lời ta là khôn đấy!
Du Bội Ngọc mím chặt hai hàm răng không đáp, mà dù có muốn đáp, thì giờ chàng cũng chẳng còn đủ sức lực đâu mà mở miệng nổi.
Cơ Linh Phong đánh thêm một đòn tâm lý cuối cùng :
- Sớm bằng lòng chừng nào là đỡ khổ cho chừng ấy, bằng không ngươi sẽ chịu khổ một cách vô bổ mà thôi. Vả lại, sớm muộn gì ngươi cũng không thoát khỏi phải cúi đầu nghe theo ta!
Chậm rãi lôi từ người là một lọ ngọc màu xanh biếc, Cơ Linh Phong đổ ra từng viên thuốc màu đen thẫm, kèm theo một mùi thơm kỳ lạ bay loãng khắp phòng.
Đám đại hán áo xanh, đôi mắt hau háu thèm thuồng nhìn chăm vào viên thuốc, ti tiện như một bày chó đói trông thấy cục xương.
Cơ Linh Phong đưa viên thuốc ra nhử ở trước mặt Du Bội Ngọc, nhếch miệng cười :
- Ta biết là ngươi không sao nhịn nổi, chi bằng uống trước lấy một viên rồi đi làm việc... chỉ cần ngươi gật đầu ưng chịu là ta tin ngươi ngay!
Du Bội Ngọc hai tay bấm chặt vào nhau cơ hồ rướm máu :
- Không, không! Ta không uống!
Giọng của Cơ Linh Phong càng hết sức dịu dàng :
- Hiện giờ, ngươi chỉ cần giơ tay ra là có thể từ địa ngục bay thẳng lên thiên đường! Một sự khoái lạc dễ dàng như thế, nếu ngươi chẳng muốn thì quả là rất ngu!
Du Bội Ngọc không khỏi hau háu nhìn vào viên thuốc, tia mắt bộc lộ một sự thèm khát tuột cùng, chỉ cần thò tay ra là được ngay, chàng có đủ can đảm để khước từ không?
Và bàn tay chàng đã rung rung chầm chậm thò dần ra...
Cơ Linh Phong nụ cười thêm dịu :
- Mau lấy đi cho rồi, còn chần chừ gì nữa?
Đám đại hán áo xanh lúc ấy đã quỳ mọp xuống đất, hồng hộc thở lên như bầy chó đói.
Góc mắt của Du Bội Ngọc bất chợt nhìn về phía họ, đột nhiên chàng nghĩ đến chỗ, nếu như chàng uống xong viên “Cực Lạc Hoàn” kia, chàng cũng sẽ biến thành ti tiện y như họ, suốt đời thuần phục dưới bàn chân của Cơ Linh Phong để mong nàng ban cho một viên “Cực Lạc Hoàn”, suốt đời làm một tên nô lệ cho nàng, trầm luân mãi trong sự đau đớn ti tiện, không làm sao ngóc đầu lên nổi...
Mồ hôi hột vụt tháo ướt cả người, thấm lạnh cả vạt áo, Du Bội Ngọc bất thần rống lên một tiếng vung chân đá ngã hai tên đại hán, rồi như một kẻ điên lao tuốt ra ngoài...
Cơ Linh Phong chẳng buồn ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhếch mép :
- Muốn, ngươi cứ đi! Chỉ cần nhớ rằng, khi nào sự đau đớn làm ngươi không chịu đựng nổi, cứ tùy tiện quay về đây, viên “Cực Lạc Hoàn” luôn luôn để dành cho ngươi, trở lại đây là ngươi lập tức được giải thoát.
Một nụ cười hiểm độc thoáng nở trên vành môi, Cơ Linh Phong chậm rãi nói tiếp :
- Dù chân ngươi có bị xích bằng dây sắt, ngươi cũng sẽ quay về đây. Hay dù ngươi có bị chặt đứt đi đôi chân, ngươi cũng tìm cách lết về đây mà thôi!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com