watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:05:2330/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 15-29 - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 15-29
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 31



Hồi 22-1: Đường Tơ Kẽ Tóc


Kim Yến Tử nhận ra, trong lúc y phẫn nộ, ánh mắt y sáng lạnh, trông khủng khiếp vô cùng.
Nhưng khi y cười, khuôn mặt y hiền dịu như nắng xuân...
Bình sanh, nàng chưa từng gặp người nào biến đổi thái độ nhanh như người trung niên dị cái này.
Y lại bật cười lớn :
- Ngươi đã muốn ta đưa đi gặp Hồng Liên Hoa, tại sao ta lại từ chối chứ? Hãy lên ngựa đi! Theo sau ta!
Thấy thái độ y kỳ quái quá, Kim Yến Tử chưa biết nhất định như thế nào, đứng đờ ta đó.
Người trung niên dị cái bước đi vài bước, quay mặt lại, gắt :
- Ta bảo ngươi theo ta, sao ngươi chưa đi?
Kim Yến Tử cười khổ, chưa dám lên ngựa, sợ làm như vậy là vô lễ, liền dắt ngựa theo sau y.
Lúc đó, hoàng hôn đã xuống, bóng tối lan dần. Trên đường, khách bộ hành vắng bóng, chỉ còn bọn khất cái tụ năm tụ ba, hoặc đi xuôi, đi ngược, hoặc ngồi lại bên vệ đường.
Tất cả đều tránh xa hắn, nửa như cung kính, nửa như sợ hãi.
Có kẻ đang cười nói với đồng bọn, trông thấy hắn đi tới, vội nín bặt, tuyệt nhiên chẳng có tên nào chào hỏi hắn.
Người trung niên dị cái hoàn toàn không lưu ý đến chúng, điều đó làm cho Kim Yến Tử hết sức kinh dị.
Nàng hoài nghi hắn không phải là người trong Cái Bang, song nếu không phải là người trong Cái Bang, tại sao ăn mặc như hàng khất?
Nàng hối hận đã đi theo y.
Nàng nghĩ :
Hành tung của y bí mật quá! Có thể y là kẻ tử đối đầu của Cái Bang, vì y có vũ công cao nên bọn đệ tử Cái Bang này chẳng giám đụng chạm đến y!
Nếu đúng như ta dự đoán mà ta lại nhờ y dẫn ta đi tìm Hồng Liên bang chủ, thì thật là phiền phức!
Người trung niên dị cái cứ đi, không hề quay đầu nhìn lại xem nàng có đi theo hay không.
Y đi nhanh quá, Kim Yến Tử không sao theo kịp, bắt buộc nàng phải lên lưng ngựa, buộc ngựa chạy đi.
Độ chừng đã bỏ y lại sau xa, nàng dừng ngựa lại lẩm nhẩm :
- Ta thật nông nổi vô cùng...
Nàng chưa nói hết câu, bỗng có một giọng lạnh lùng từ một cội cây bên vệ đường vọng đến tai nàng :
- Ngươi đi sai đường rồi đó! Tìm Hồng Liên Hoa mà đi theo con đường này, làm sao tìm được!
Kim Yến Tử giật mình nhìn qua vệ đường, nhận ra chính người trung niên dị cái vừa thốt.
Nàng kinh hãi, chẳng hiểu y đi cách nào quá nhanh như vậy, nàng cưỡi ngựa, lại bỏ y ở sau xa, vậy mà y lại đến đây trước nàng!
Y đang tựa mình vào thân cây, tay nâng bình rượu nốc ừng ực.
Kim Yến Tử không nói tiếng gì cả, quay ngựa trở lại con đường cũ, chạy đi một lúc, toan xuống ngựa nghỉ mệt, vừa lúc đó, có giọng nói lạnh lùng lại vang lên :
- Lại đi lầm đường rồi!
Thì ra, cũng chính là người trung niên dị cái thốt với nàng!
Nàng kinh hãi phi thường, rung rung giọng hỏi :
- Tiền bối...muốn gì chứ?
Người trung niên cười nhẹ :
- Ngươi bảo ta đưa ngươi đi tìm Hồng Liên Hoa thì ta đưa ngươi đi, chứ ta có muốn chi đâu?
Kim Yến Tử quá sợ, biết sợ cũng chẳng ích lợi gì, nàng dám liều :
- Bây giờ tôi không muốn đi tìm nữa!
Người trung niên lạnh lùng :
- Ngươi không muốn ta đưa ngươi đi, ta cứ đưa ngươi đi, ngươi không đi cũng chẳng được!
Giả sử nơi nào, một người nào đó nói với nàng như vậy, nàng rút kiếm hành hung liền. Nhưng ở đây, người nói lại chính là trung niên quái dị, nàng không còn can đảm phản ứng nữa.
Người trung niên dị cái quay mình bước đi, Kim Yến Tử muốn chạy trốn lắm song không dám chạy, đành phải theo sau hắn.
Nàng cũng chẳng biết tại sao nàng quá dợ như vậy, có thể bảo đây là lần thứ nhất nàng tuân phục theo lịnh một người.
Người trung niên dị cái vừa đi vừa trầm giọng thốt :
- Ta biết giờ đây ngươi hối hận, ngươi tự trách lấy mình, tại sao lại tìm ta!
Kim Yến Tử cắn răng nín lặng.
Y tiếp :
- Tuy nhiên! Ngươi đừng hối hận! Bởi chính ta tìm ngươi chứ chẳng phải ngươi tìm ta!
Kim Yến Tử giật mình :
- Tiền bối tìm tôi?
Trung niên dị cái đột nhiên quay người lại nhìn sững nàng :
- Phải! Chính ta tìm ngươi! Bất quá ngươi không hiểu đó thôi!
Y nói đúng.
Chẳng biết tại sao, khi đến địa phương này, bắt gặp ánh mắt của người trung niên, Kim Yến Tử không thể nào quên được y, tuy cùng đi với Ngân Hoa Nương, song nàng muốn trở lại với y. Ngân Hoa Nương dần dà đòi theo nàng, nàng bực dọc, nóng nảy, muốn trở lại với y.
Đôi mắt của y.
Đôi mắt có ánh sáng kỳ lạ, hầu như có một ma lực gì hấp dẫn nàng.
Kim Yến Tử run run giọng :
- Tiền bối... tìm tôi để làm gì?
Trung niên dị cái điềm nhiên :
- Có ba nguyên nhân!
Kim Yến Tử trố mắt :
- Ba nguyên nhân?
Trung niên dị cái gật đầu :
- Nguyên nhân thứ nhất là vì ngươi là đệ tử của Vân Thiết Dực!
Kim Yến Tử lấy làm lạ :
- Tiền bối và gia sư có quan hệ gì với nhau?
Trung niên dị cái không đáp ngay câu hỏi, chỉ từ từ tiếp :
- Nguyên thứ hai là vì ngươi muốn tìm Hồng Liên Hoa?
Kim Yến Tử chớp mắt :
- Tiền bối có cừu hận gì với Hồng Liên bang chủ?
Người trung niên dị cái vẫn không đáp, điểm nhẹ một nụ cười, tiếp nói :
- Nguyên nhân thứ ba là vì ngươi là một nữ nhân! Một nữ nhân tuyệt sắc!
Y cười, miệng cười, ánh mắt cũng cười, miệng cười nham nhở, ánh mắt cười dâm dật, toàn thân toát lên một vầng tà khí rợn người.
Giờ đây, y quả là một dâm quỷ hiện thân, một dâm quỷ ác độc!
Y nhìn thấy Kim Yến Tử, ánh mắt như lột trần nàng. Nếu đất có nứt ra, Kim Yến Tử chui xuống đất liền, dù bên dưới có đao thương kiếm kích, có rắn độc, có cọp dữ.
Nàng run lên :
- Tiền bối...muốn gì?
Người trung niên dị cái từ từ thốt :
- Ta muốn ngươi tìm ta đễ cho ta bảo hộ ngươi! Ta bảo hộ ngươi! Ngươi biết không? Ta bảo hộ ngươi!
Giọng nói của hắn rất nhu hòa, song, ánh mắt của hắn đầy dâm dật, mặt hắn đầy tà khí.
Kim Yến Tử như chìm trong mông lung, mê mê tỉnh tỉnh bất định.
Nàng mất cả tự chủ, như hoàn toàn bị y sai khiến ngược lại, những lời y nói :
- Phải! Tiền bối bảo hộ tôi!
Người trung niên dị cái mỉm cười :
- Bây giờ, ngươi nên hiểu rằng, trên đời này chỉ có mỗi mình ta là thân cận với ngươi!
Kim Yến Tử gật gù :
- Phải! Tôi biết tiền bối là người thân duy nhất của tôi!
Người trung niên dị cái lại tiếp :
- Cho nên ta hỏi ngươi điều gì, ngươi phải đáp đúng sự thực với ta!
Kim Yến Tử gật gù :
- Phải! Tôi phải đáp ứng đúng sự thật nhũng câu do tiền bối yêu cầu!
Người trung niên dị cái ra vẻ hài lòng :
- Trước hết, ta hỏi ngươi, trước khi chết Vân Thiết Dực có tìm được một pho bí kíp vũ công, lão ấy có giao cho ngươi quyển bí kíp đó chăng?
Kim Yến Tử lắc đầu :
- Không!
Người trung niên dị cái trố mắt :
- Sao lại không?
Kim Yến Tử đáp :
- Gia sư bảo rằng, người nào muốn luyện được pho bí kíp đó phải có trí tuệ cực cao, nếu cho người có trao cho tôi, tôi cũng không luyện tập nổi. Trái lại, giữ pho bí kíp đó bên mình, tôi có thể bị hại bất ngờ!
Người trung niên dị cái trầm ngâm đôi chút :
- Lão ấy chết rồi, pho bí kíp ấy hạ lạc về nơi đâu?
Kim Yến Tử đáp :
- Gia sư bảo rằng, nếu để cho pho bí kíp ấy tồn tại trên giang hồ thì phải có nhiều cuộc tranh đổ máu giữa các nhân vật vũ lâm, người muốn hủy diệt đi, nhưng lại tiếc một vật báu vô giá, cho nên người đã giấu pho bí kíp tại một nơi vô cùng bí mật, ngoài ra, chẳng một ai biết nơi đó!
Người trung niên dị cái hừ một tiếng :
- Ngươi cũng chẳng biết?
Kim Yến Tử gật đầu :
- Đúng vậy! Gia sư không hề dấu tôi một việc gì, tuy nhiên người chẳng hề cho tôi biết chỗ dấu pho bí kíp. Bởi người cho rằng, trên thế gian chẳng có một nữ nhân nào giữ nổi một sự bí mật!
Người trung niên dị cái căm hờn :
- Ta phí công biết bao năm rồi mới biết ngươi là đồ đệ của lão, ngờ đâu ngươi cũng chẳng biết gì về việc đó! Lão đã biết thế nào cũng không sống được, tại sao lão còn làm như thế? Lão chết rồi, pho bí kíp có về tay ai nữa đi thì có làm sao?
Kim Yến Tử giải thích :
- Gia sư có nói, người nào luyện thành vũ công trong pho bí kíp đó sẽ trở nên vô địch, giả như pho bí kíp về tay ác nhân, thì cái hậu quả tai hại cho giang hồ chẳng biết thế nào mà lường. Gia sư thừa hiểu, từ ngày có quyển bí kíp đó trong tay, có biết bao nhân vật vũ lâm theo dõi người, tìm mọi cách để chiếm đoạt. Dù người chết rồi, thiên hạ cũng hướng về đệ tử mà truy cứu, do đó gia sư không muốn cho tôi tiết lộ lai lịch, sợ là tôi bị hại một cách oan uổng!
Người trung niên dị cái trầm ngâm lâu lắm mới cất giọng hỏi :
- Ngươi muốn gặp Hồng Liên Hoa để làm gì?
Kim Yến Tử đáp :
- Hỏi tin tức Du Bội Ngọc và Lâm Diêu Bình!
Người trung niên dị cái hơi cau mày :
- Ngươi thích chen vào việc thiên hạ lắm sao?
Kim Yến Tử thản nhiên :
- Việc đó liên quan đến tôi, bởi tôi yêu Du Bội Ngọc!
Người trung niên dị cái điểm một nụ cười quái dị :
- Không! Người được yêu không phải là Du Bội Ngọc! Người đó là ta đây! Là ta đây! Ngươi biết chứ?
Kim Yến Tử hét lên :
- Tôi yêu Du Bội Ngọc! Tôi chỉ yêu hắn! Tôi chẳng hề yêu một ai khác hắn!
Trên phương diện ái tình, cái ma lực của người trung niên dị cái mất hết phương diệu rồi, y chẳng còn mê hoặc Kim Yến Tử như trước nữa.
Y cười nhạt, lấy trong mình một đường dây rất nhỏ, đầu dây có một hạt châu, y đảo đường dây cho hạt châu quay tròn trước mặt Kim Yến Tử, ánh sáng hạt châu bắn vào mắt nàng, tăng cường ma lực, thu hút thần hồn nàng.
Nàng vừa tỉnh lại, liền mê mê man man như cũ.
Người trung niên dị cái hỏi :
- Vô luận là ngươi yêu ai, ta là người thân mật duy nhất của ngươi, ngươi biết chứ?
Kim Yến Tử gật đầu :
- Biết!
Người trung niên dị cái tiếp :
- Vô luận ta bảo ngươi gì, ngươi cũng không phản kháng, ngươi biết chứ?
Kim Yến Tử gật đầu :
- Vâng!
Người trung niên tiếp :
- Bây giờ ta bảo ngươi cởi áo, ngươi cởi đi!
Kim Yến Tử mở khuy áo, lột trần, để lộ phần thân trên.
Người trung niên say sưa nhìn làn da tuyết qua những đường con tuyệt mỹ, ánh mắt của y bốc rực tà khí. Y vừa nhìn vừa cười, niềm đắc ý hiện rõ trên gương mặt.
Rồi y bảo :
- Còn bao nhiêu mảnh vải, cởi nốt đi!
Kim Yến Tử không do dự, đưa tay lần dải dây lưng quần tìm mối nút.
Vừa lúc đó, có tiếng động như ai gõ một vật gì vào thanh trúc, vang lên rất khẽ.
Người trung niên dị cái thở dài :
- Rất tiếc! Rất tiếc! Thôi ngươi khỏi tuột lớp vải đó và hãy mặc áo vào đi!
Đợi Kim Yến Tử mặc xong, y tiếp :
- Bây giờ, ngươi tỉnh lại dần dần đi, ngươi phải quên hết những gì ta đã hỏi!
Ngươi chỉ nên nhớ điều này, ta là bằng hữu của ngươi, ta là chồng, là cha, là sư phụ của ngươi!
Y thu hạt châu về, cất vào mình.
Kim Yến Tử lẩm nhẩm :
- Tiền bối là bằng hữu, là chồng, là cha của tôi! Tôi nhớ điều đó!
Đoạn nàng vụt hỏi :
- Nhưng tiền bối là ai?
Người trung niên dị cái mỉm cười :
- Ngươi muốn biết ta là ai? Ta là người biết tất cả mọi việc trong thiên hạ, việc ngày xưa, việc ngày nay, ta là người làm được mọi việc, ta là Quách Phiến Tiên, ta là một dị nhân trong thiên hạ!
Chừng như Kim Yến Tử thoáng giật mình.
Nàng lẩm nhẩm :
- Quách Phiến Tiên!....
Quách Phiến Tiên cười nhẹ :
- Ngày xưa, ta là một vị chưởng lão trong Cái Bang, một hộ pháp trong phái Võ Đang, một chủ nhân mã trường tại vùng Tây bắc, một đại phú ông trên thế gian, ta từng là phu quân Hải Đường phu nhân! Ta là tất cả!
Y bật cười lớn, tiếp :
- Ta có rất nhiều thân phận song ta không nhớ hết! Ta là người quan trọng nhất trên thế gian này!
Kim Yến Tử lẩm nhẩm :
- Quách Phiến Tiên! Một dị nhân trong thiên hạ! Chồng của ta...
Tại một nơi trong vùng núi vắng giữa đêm khuya, một ánh đèn chớp sáng.
Một ánh đèn chớp lên, nhiều ngọn đuốc sáng lên, soi rõ thung lũng bốn phía vách đá đứng bao bọc.
Dưới ánh đèn, đuốc, hằng trăm đệ tử Cái Bang hiện ra ngồi lợp địa điểm.
Những đệ tử Cái Bang im lặng, bầu không khí lặng trầm trầm.
Mai Tứ Mảng cất tiếng :
- Không lẽ bang chủ không biết dụng ý của y?
Hồng Liên Hoa suy nghĩ một giây lâu, sau, cất nụ cười khổ :
- Y muốn ta nhường cho y cái ngôi vị bang chủ? Một con người như vậy, có khi nào lại mãn nguyện với ngôi vị này? Ta nghĩ, y có một mưu đồ gì lớn lao lắm...
Mai Tứ Mảng trầm gương mặt, từ từ thốt :
- Vô luận là y có mưu đồ gì, y đến đây là có mang theo tai họa! Tai họa!
Hắn nín lặng một chút, đoạn tiếp :
- Nhưng vô luận là vũ công y có cao đến mức độ nào, với nhân số hiện có, chúng ta dư sức trừ diệt y!
Hồng Liên Hoa thoáng biến sắc, run run giọng :
- Tuy nhiên, vô luận y làm sao, y cũng là một trưởng lão trong Cái Bang!
Mai Tứ Mảng hừ một tiếng :
- Cứ như sự hiểu biết của đệ tử thì y còn là một hộ pháp trong Võ Đang, một người kiêm nhiệm hai chức vụ trong hai phái khác nhau là điều tối kỵ trong phái Cái Bang, bang chủ có thể dưa vào mà trị tôi y!
Hồng Liên Hoa ngồi trên một phiến đá, thần sắc ngưng trọng phi thường.


HOMECHAT
1 | 1 | 69
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com