watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:50:4230/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 1-14 - Trang 28
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 1-14
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 28 trong tổng số 31



Hồi 13-1: Hải  Đường Phu Nhân

Canh ba chưa đến, Du Bội Ngọc đã có mặt nơi miếu Hoa Thần, bên ngoài Sát Nhân Trang.
Chàng đến đó, không vì giai nhân nào chờ đón, không vì men nồng của mỹ tửu, mà vì đôi mắt tuỵêt vời ẩn sau vuông sa đen.
Đôi mắt đó ám ảnh chàng ngay từ lúc bắt gặp, ngời lên khi trao mảnh giấy cho chàng, đôi mắt đó là động cơ của sự quyết định chấp nhận cuộc ước hẹn.
Chàng muốn biết nàng là ai?
Ánh trăng càng sáng, càng chiếu rõ cảnh vật thê lương hoang vắng quanh miếu, cảnh vật càng lạnh, càng gợi lên vẻ âm u huyền ảo của vùng bí mật, vùng mà ai cũng có thể giết người mà không sợ bị tra cứu.
Nơi đó, có trăm hoa, trong đám hoa, có chiếc bàn đá trắng, cạnh bàn có một mỹ nhân vận y phục bằng sa mỏng.
Trên trăng chiếu xuống, dưới hoa ánh lên muôn màu lờ mờ, giữa hoa có người đẹp, cái đẹp cũng mờ mờ trong ánh sáng mờ mờ, cái đẹp như ẩn hiện, cái đẹp như ẩn hiện qua lượt sa mờ.
Tất cả chập chờn như trong cảnh mộng.
Đêm nay là đêm gì, Du Bội Ngọc lạc lõng về cõi nào? Thiên thai?
Dù không là thiên thai, có hoa, có rượu, có giai nhân cũng đủ lắm rồi, đợi gì phải đúng là thiên thai?
Nhưng cảnh trước mặt chưa làm thỏa mãn Du Bội Ngọc, bởi cảnh đó có khuyết điểm.
Dù cho từ cung tiên có đưa xuống một đoàn nữ thần, đoàn nữ thần cũng không đủ sức quyến rũ chàng nếu không có đôi mắt diệu huyền ẩn sau vuông sa đen.
Đôi mắt đó chứa cả một vũ trụ cho chàng, của chàng không có đôi mắt đó, là tất cả đều hư vô đối với chàng.
Một tràng cười trong trẻo vang lên từ trong hoa vọng ra, rồi một giọng nói cũng trong trẻo cũng trầm ấm tiếp theo :
- Đã đến đây, sao chẳng dám vào đây?
Du Bội Ngọc bước vào, cười nhạt :
- Môi chưa mềm trước chén rượu, chân nào dám đặt lên chốn thiên thai!
Hải Đường phu nhân cười tươi :
- Hoa có hương sắc như thế, chưa đủ làm say lòng ngươi à?
Du Bội Ngọc đáp :
- Chưa rõ phu nhân hẹn tại hạ lên đây có mục đích gì, tại hạ chưa dám buông lung thị hiếu, ai lại chẳng hiểu hữu hoa, hữu tửu, xuân thường tại, ai lại chẳng thích hạn định trăm năm vẫn mãi mãi là xuân? Phu nhân nghĩ có đúng như vậy chăng?
Hải Đường phu nhân mỉm cười :
- Dưới trăng sáng, giữa đêm thanh, trong hoa đẹp đối diện với một mỹ nam tử tìm cái say trong men rượu nồng thử hỏi trên thế gian này có lạc thú nào hơn, đáng cho người đời hưởng thụ? Ta không còn mong ước xa xôi, bởi cái hiện tại như thế đã quá đủ rồi. Và ta nghĩ, cũng quá đủ cho ngươi lắm rồi, ngươi còn tìm hiểu gì khác chứ?
Du Bội Ngọc cười nhẹ, bước đến bàn, ngồi đối diện với phu nhân.
Uống đủ ba chén, rót chén thứ tư, đưa chén lên cao, chàng nhìn trăng thốt :
- Phu nhân nói phải! Một kiếp người phỏng có bao nhiêu thời gian, thoáng mắt đã thấy bạc đầu, chớp mắt đã thấy từ lòng mẹ chui vào lòng đất lạnh, thì có bao nhiêu thời gian, hưởng thụ bấy nhiêu! Cùng phu nhân đối ẩm một phút giây, cầm bằng một cơn mộng du tiên cảnh! Tại hạ muốn biết chi hơn?... Không biết là phải! Không hỏi nữa là phải! Hỏi là còn vương vấn tục trần, vào cõi tiên là thoát trần, phải chăng phu nhân?
Nhân sanh thay vì thoát tục, lại tìm câu thúc là một điều ngu xuẩn! Hiểu thêm một việc là tự ràng buộc vào đời, thoát khỏi dòng đời nhưng chưa xa rời nhân loại, là thấy được thiên đàng giữa trần gian!
Hải Đường phu nhân nhìn chàng không chớp mắt, một lúc lâu, điểm nhẹ một nụ cười :
- Ngươi có biết chăng? Ngồi bên cạnh ngươi cái hứng thú của ta càng lúc càng tăng?
Du Bội Ngọc thản nhiên :
- Hứng thú?
Hải Đường phu nhân đảo mắt thu ba, ánh mắt chớp qua tia trăng chiếu sáng :
- Có liên quan đến ngươi, bất kỳ việc gì đều gây hứng thú cho ta được cả. Giả như ngươi là ai? Ngươi từ đâu đến? Đến để làm gì? Ngươi xuất thân từ môn phái nào?
Những điều đó gây húng thú cho ta!
Du Bội Ngọc thở dài :
- Tại hạ là ai? Một lãng tử lấy bốn phương làm nhà, có cái chi nhất định mà bồi đáp phu nhân? Chắc phu nhân cũng hiểu là vấn đề không hồi đáp chứ?
Hải Đường phu nhân mỉm cười :
- Ngươi còn nhỏ tuổi, lại trải qua nhiều việc lắm sao? Ngươi nói chuyện với ta bằng cái giọng của con người từng trải, con người chứng kiến bao cảnh bể dâu, con người có đôi mắt nhìn thấu ẩn tình của đối tượng...
Du Bội Ngọc mơ màng :
- Có người không cần phải nếm đủ mùi đời mới tê đầu lưỡi phu nhân ạ! Dù chỉ nếm một vị thôi, nhưng lại gặp phải một vị kết tinh của muôn ngàn vị, thì người đó cầm như đã qua cuộc thử thách của bảy tình!
Hải Đường phu nhân gật gù :
- Ngươi nói nghe hay lắm! Nhưng người cho ta biết tên họ thì hay hơn!
Du Bội Ngọc trầm ngâm một lúc :
- Tại hạ là Du Bội Ngọc!
Hải Đường phu nhân tắt ngay nụ cười :
- Du Bội Ngọc?
Du Bội Ngọc điềm nhiên :
- Chừng như phu nhân có cảm nghĩ là một tên bất thường?
Hải Đường phu nhân bật cười khanh khách :
- Không! Bất thường thế nào được? Trái lại ta còn thích thú biết thêm một cái tên đẹp. Ngươi biết tại sao ta cho rằng đẹp không? Bởi con người mang tên đó vừa làm một chuyện kỳ thú, bởi chính Du Bội Ngọc lại đi dự đám tang của Du Bội Ngọc!
Ngươi có thấy sự kiện đó gây húng thú chăng?
Rồi bà nhìn sững chàng.
Du Bội Ngọc điềm nhiên điểm một nụ cười :
- Tư Mã Tương Như, Lạn Tương Như, cả hai đều là Tương Như nhưng lại chẳng tương như. Thì một Du Bội Ngọc chết đi, một Du Bội Ngọc sống ở lại, cũng chẳng phải là một chuyện lạ!
Hải Đường phu nhân gằn từng tiếng :
- Ngươi có thể chứng thực Du Bội Ngọc chết đi có khác với Du Bội Ngọc còn sống chăng?
Du Bội Ngọc cười lớn :
- Không lẽ phu nhân cho rằng tại hạ là một hồn ma bóng quỷ?
Hải Đường phu nhân gật đầu :
- Thoáng nhìn qua ngươi là ta thấy quỷ khí bao bọc quanh ngươi!
Du Bội Ngọc trố mắt :
- Ạ?
Hải Đường phu nhân tiếp :
- Ta có cảm tưởng như ngươi từ cõi u minh hiện lên để tìm một chỗ đứng giữa hồng trần. Trước khi ngươi xuất hiện chẳng ai trông thấy ngươi một lần, mà cũng chẳng ai biết được lai lịch ngươi?
Du Bội Ngọc lại ạ lên một tiếng :
- Thế ra phu nhân mở cuộc điều tra về tại hạ?
Hải Đường phu nhân cười nhẹ :
- Người trong nhân loại này, có nữ nhân nào trông thấy ngươi mà không nghe niềm cảm hứng dạt dào? Ta, là một nữ nhân, tự nhiên phải ở trong công lệ đó!
Du Bội Ngọc mỉm cười :
- Phu nhân nào phải chỉ là một nữ nhân suông? Phu nhân là một siêu nữ nhân, một tiên tử trong nữ nhân!
Hải Đường phu nhân hỏi :
- Nhưng ngươi gặp ta, ngươi không có cảm hứng gì. Ta đi ngang qua mặt ngươi, ngươi không nhìn đến ta nửa mắt, thế có kỳ quái không chứ?
Giọng cười của bà vẫn quyến rũ, giọng nói của bà vẫn ấm dịu, nhưng nhìn bà, Du Bội Ngọc cảm thấy có một cái gì đó sắc bén xoáy sâu vào lòng người, và đối tượng của bà khó che giấu được bí mật.
Du Bội Ngọc giật mình, gượng điểm một nụ cười để lấy tự nhiên, chàng thốt :
- Phu nhân diễm lệ như người trời, tại hạ đâu có can đảm nhìn ngọn mắt?
Hải Đường phu nhân dịu lại :
- Ngươi không nhìn ta nhưng lại nhìn một người khác ở sau lưng ta. Ta để lộ mặt, ngươi không chú ý, trái lại ngươi tìm gương mặt ẩn sau vuông sa đen! Tại sao chứ? Ngươi muốn tìm một gương mặt quen? Ngươi có quen với nàng ấy từ trước không?
Du Bội Ngọc ấp úng :
- Nàng... Nàng là ai?
Hải Đường phu nhân cười vang :
- Đừng mong dấu ta! Trên thế gian này không có ai che dấu được ta điều gì!Ta biết ngươi là Du Bội Ngọc, một Du Bội Ngọc đã chết rồi nhưng lại còn sống!
Ánh mắt của bà có một ma lực vừa hấp dẫn mà cũng vừa sâu sắc, nhìn vào ai là thu hút tâm hồn người đó để lột trần. Đối thoại với bà, Du Bội Ngọc hết sức sợ hãi, chàng gượng điểm một nụ cười, buông lơ lửng một câu :
- Phu nhân nói đúng, trên thế gian này làm gì có kẻ lừa dối được phu nhân!
Hải Đường phu nhân trầm giọng :
- Không ai lừa dối được, nhưng chỉ mình ngươi lừa dối được, phải không?
Du Bội Ngọc không đáp câu, chỉ thốt gọn :
- Tại hạ cũng chỉ là một con người như muôn vạn người, tại hạ vẫn bị gôm trong cái bao la tổng quát!
Hải Đường phu nhân bật cười khanh khách :
- Tốt! Ngươi tốt quá!
Bỗng bà vỗ tay một tiếng.
Từ trong màn hoa một thiếu nữ bước ra.
Thiếu nữ bước ra, đối với Du Bội Ngọc
, như từ giấc mộng hiện về.
Trong ánh mắt nàng là cả một trời bi ai, vẻ bi ai càng hiển lộ giữa khuôn mặt trắng xanh, niềm sầu muộn che mờ vết yêu thương cho nàng một sắc thái uể oải như sống lây lất cho qua ngày, qua tháng trong chuỗi ngày vô vị.
Tuy nhiên những điều đó không làm suy giảm nhan sắc tuyệt đẹp của nàng, nàng xuất hiện như nữ hoa thần hiện, nữ hoa thần xuất hiện là muôn hoa như xuống sắc.
Du Bội Ngọc cảm thấy trời quay, đất quay, tất cả đều quay tròn trước mắt, rồi chính chàng cũng quay theo luôn. Chàng càng quay hơi thở của chàng như ngừng, máu trong người như đọng lại.
Hải Đường phu nhân theo dõi từng biến chuyển thần sắc của chàng, nhưng bà không nói gì liền.
Một lúc lâu sau, bà đưa ta chỉ Lâm Diêu Bình hỏi chàng :
- Nhìn kỹ chưa? Ngươi đã nhận ra nàng là ai chăng?
Du Bội Ngọc trở lại ngay trạng thái bình thường, tay nâng chén rượu nốc cạn, đoạn lắc đầu :
- Không nhận được!
Ba tiếng gọn đó, muốn nói ra, nói thản nhiên.
Du Bội Ngọc nói được còn khó hơn bảo chàng xô ngã một hòn núi, tát cạn một lòng biển.
Chàng dùng tận khí lực sanh môi, đẩy ba tiếng đó từ đáy lòng, lên yết hầu, qua miệng ra ngoài. Không có cái gì khó làm hơn là việc dùng sức đẩy một vật mà không thể cho vật đó đi nhanh, bởi đi nhanh thì quá trớn, mà không dùng sức lại đẩy không trôi.
Ba tiếng đó thoát ra phải nhẹ nhàng, phải từ từ, có như vậy mới thản nhiên.
Hiện tại chàng cần thản nhiên hơn bao giơ hết. Thản nhiên trong ngôn từ, cử động, trong ánh mắt, trong vẻ cười, bởi đối tượng của chàng đang cầm cái máy đo lòng, nếu chàng hờ hững là rơi vào cạm bẫy.
Ngoài khó khăn đó, còn một niềm đau to lớn. Bởi còn gì đau đớn hơn là phải phủ nhận một con người mà chàng thân thiết nhất trên đời?
Hải Đường phu nhân nhìn sang Lâm Diêu Bình.
Lâm Diêu Bình lạnh lùng :
- Không nhận được!
Không thể thừa nhận được người thân thiết là một cái khó, nghe người thân thiết phủ nhận mình là một cái khó, khó hơn!
Ba tiếng gọn của nàng là ba mũi tên bắn ngay vào tim chàng.
Hải Đường phu nhân thở dài :
- Đến nàng cũng không nhận ra ngươi thì đúng là ngươi không phải là Du Bội Ngọc đã chết rồi! Nói một cách khác, một người mà vợ chưa cưới còn không nhìn nhận, thì có khác nào đã chết rồi!
Dù còn sống đó, Du Bội Ngọc như có con tim đã chết, chàng ngẩng mặt lên không, cười lớn :
- Phu nhân nói rất đúng! Tại hạ phải uống ba chén mới được!
Chàng tự châm, tự uống, uống như mềm môi, không thấy phút giây chàng đã cạn hơn mười chén lớn!
Chàng uống, gầm đầu mà uống, Lâm Diêu Bình quay mình bước trở lại màn hoa, chàng cũng chẳng nhìn.
Hải Đường phu nhân cười nhẹ :
- Ngươi say rồi!
Du Bội Ngọc nâng chén lên :
- Người sanh trên thế gian, có mấy dịp được say?
Hải Đường phu nhân mơ màng :
- Phải! Một say giải phá ngày sầu! Cứ say đi!
Du Bội Ngọc lẩm nhẩm :
- Rất tiếc mấy chén rượu nhạt không làm cho tại hạ say!
Chàng cho rằng mình tửu lượng rất cao, chẳng có loại rượu nào làm say được, chàng có ngờ đâu loại Bách Hoa Giai Tương của Hải Đường phu nhân là loại phi thường, tửu lượng của chàng gặp thứ rượu phi thường đó phải quy hàng ngay, chẳng bao lâu chàng chập chờn trong cơn mộng.
Chàng mang máng nghe Hải Đường phu nhân dịu giọng thốt :
- Say đi! Cứ say! Đã dấn thân trên con đường giang hồ đầy nguy hiểm này, đến cái say mà cũng chẳng say được thì cuộc đời bi thảm biết bao! Lần sau, nếu ngươi muốn tìm lại cái say, cứ đến đây, ta sẽ giúp cho ngươi say!
Say! Thì nơi nào lại chẳng say được? Bất cứ nơi nào, có rượu là có thể say!
Thế thì tại sao, bà lại bảo Du Bội Ngọc khi nào muốn say, cứ đến tìm bà?
Cái say do bà cung cấp cho chàng hẳn phải đặc biệt lắm chăng? Đặc biệt về khung cảnh? Đặc biệt về rượu?
Phải có cái gì đặc biệt, bà mới bảo chàng như vậy!
Rồi chàng còn phảng phất thấy có rất nhiều người, cao có, thấp có, bao vây quanh chàng. Người nào cũng có gương mặt hết sức hung bạo.
Hải Đường phu nhân lại thốt :
- Hắn là Du Bội Ngọc, một con chim non vừa rời tổ ấm, vỗ cánh bay lượn trong bầu trời rộng giang hồ, các vị nên tin như vậy.
Giang hồ có nhiều nguy hiểm đến thế sao?
Người giang hồ hiếu kỳ đến thế sao? Đối với bất kỳ một kẻ nào vừa đặt bước chân đầu tiên lên giang hồ, là họ phải tìm hiểu lai lịch cả sao?
Nếu không có Hải Đường phu nhân can thiệp, liệu Du Bội Ngọc có tránh khỏi sự quấy nhiễu của bọn người đó chăng?
Hải Đường phu nhân còn thốt tiếp :
- Hôm nay thiếu niên đó là khách của ta thì vĩnh viễn hắn vẫn là quý khách của Bách Hoa Cung, bất cứ trong trường hợp nào, bất cứ trong thời gian nào, các vị không nên gây sự với hắn. Bây giờ các vị lui đi, để cho hắn ngủ yên!
Lúc Du Bội Ngọc tỉnh lại thì hương hoa mất, ánh trăng mất, tất cả những gì chàng thấy đêm qua đều mất và thái dương đã trở về với vạn vật, nơi phương Đông rạng rỡ những áng mây hồng.
Có tiếng oanh trỗi dịu dàng nơi đây...
Chàng chớp mắt nhìn ra, thấy một bóng người thướt tha đi tới, bóng đó nhẹ nhàng đặt bước trên những cánh hoa rụng còn tươi đẹp dưới lớp sương mai.
Bóng đó có đôi mắt trong suốt như gương, ánh mắt không sắc bén như tia nhìn của Hải Đường phu nhân, mà cũng chẳng đọng niềm bi ai như ánh mắt của Lâm Diêu Bình.
Trong ánh mắt đó, vũ trụ hiện ra rất đơn thuần, một vũ trụ thanh bình không gió không mưa, không sấm sét, một vũ trụ trầm lặng như vũng nước ao tù.
Nàng từ từ đi tới, đến cạnh Du Bội Ngọc, nhẹ nhàng cất tiếng :
- Hỡi cánh yến lạc lõng giữa bầu trời mênh mang kia! Đã tỉnh lại rồi, phải không? Trên thế gian, có biết bao nhiêu dòng suối ngọt ngào, sao không uống, lại đi uống làm gì cái thứ nước đắng cay nồng?
Lời nói ấm dịu làm sao? Cái nhìn âu yếm làm sao?
Du Bội Ngọc khẽ thở ra mấy lượt, lẩm bẩm :
- Những phiền não trong cõi nhân sanh, Vân Tước cô nương làm sao hiểu được?
Cơ Linh Yến cúi đầu, trầm lặng một lúc, rồi thở dài tiếp nối với giọng u buồn :
- Ngươi có biết chăng, Vân Tước vô ưu tư, vô phiền não của ngày nào, giờ đây lại nặng ưu tư phiền não chăng?


HOMECHAT
1 | 1 | 78
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com