watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:46:0929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 1-14 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Huyết Sử Võ Lâm - Cổ Long - Chương 1-14
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 31



Hồi 1-2

Đã xuất thủ giải nạn cho người, không kể công lại còn nhận tội, trên đời này, thử hỏi còn mấy ai khiêm nhường như chàng nữa ?
Du Phóng Hạc thở dài :
- Lão đệ hành động như vậy, là vì lão phu, chứ có lợi lộc gì cho mình, mà lão phu bắt tội ? Hai tiếng thứ cho xin đừng dùng đến.
Chỉ tay về phía năm chiếc xác, lão tiếp bằng một giọng bùi ngùi :
- Năm vị đó ! Lão phu nghĩ mãi, không biết mình đã đắc tội với họ từ lúc nào, đã làm gì khiến họ tìm đến rả hận? Hận chưa trả được, họ đã mang mối hận xuống tuyền đài ! Lão phu làm sao giải thích cho linh hồn họ vơi oán đây ?
Lâu lắm, lão mới chợt nhớ đến thiếu niên còn quỳ dưới đất, lão vội bước tới một bước, đưa tay nâng thiếu niên đứng lên, điểm một nụ cười :
- Lão đệ niên thiếu, anh tuấn, lại tài cao. Nếu đúng là giọt máu của cố nhân, thì hân hạnh cho lão phu biết mấy ? Cha truyền con nối, đức nghiệp còn lưu mãi trên đời, nhân loại còn hưởng thụ được sự nghiệp của hạng chân thiện, sự nghiệp cộng đồng, không mảy may vì tư lợi.
Thiếu niên không chịu đứng lên :
- Tiền bối không nhận ra tiểu sinh, nhưng tiểu sinh vẫn nhận ra tiền bối. Cái ơn cứu tử năm xưa, không phút giây nào tiểu sinh quên được.
Du Phóng Hạc nắm tay thiếu niên cười lớn :
- Và đứa bé năm nào đã được lão phu cứu nạn, hiện tại đã trở thành một thiếu hiệp đem tài cao cứu thế độ nhân. Lão phu cứu lão đệ trong trường hợp nào, lão đệ có thể nhắc rõ cho lão phu nghe chăng?
Đột nhiên, lão biến hẳn sắc mặt, buông hẳn tay chàng thiếu niên ra và sụt lùi luôn ba bước, rung rung giọng :
- Ngươi...ngươi...thật sự ngươi là ai?
Thiếu niên đang quỳ dưới đất bất thần lộn ngược người về phía sau, đảo một vòng trên hư không, đáp xuống bật cười ha hả :
- Lão Du ! Lòng bàn tay ngươi đã bị Lập Địa Đoạt Hồn Vô Tỉnh Trâm cũa ta cắm sâu vào đấy rồi, cho dù bậc thần tiên giáng phàm, cũng không cứu sống ngươi được ! Ngươi muốn biết lai lịch ta ? Ha...ha...! Chờ xuống diêm đình mà biết !
Du Bội Ngọc đến bên cha, cầm bàn tay người lên xem.
Chỉ thoáng trong mắt, hai bàn tay Du Phóng Hạc sưng vù, to lên gấp đôi, đen hoắc như quét sơn, hừng hực tựa lửa nóng.
Chàng nhìn lên khuôn mặt, thấy da mặt cha đã trở lên màu xám xịt, đôi mắt đờ đờ mất thần, thân hình lẩy bẩy rung, đôi chân dường như quá yếu, không còn gượng giữ nổi chiếc xác. Môi ông mấp máy nhưng không thốt được thành tiếng.
Du Bội Ngọc quá đau đớn hét lên :
- Trời ! Cha con tôi đã làm gì phi nhân bội đức, tại sao các người nuôi cừu dưỡng hận hạ độc thủ như thế này ?
Thiếu niên áo lụa cười sang sảng :
- Ta không cừu hận lão họ Du ! Song đó không phải là cái lý do bắt buộc ta để yên cho lão, vì ta thích giết, có thế thôi !
Du Bội Ngọc nhìn năm chiếc xác phơi trên đất nghiến răng :
- Chính ngươi dàn cảnh để lừa cha ta !
Thiếu niên áo lụa rùn vai :
- Ngươi đoán đúng ! Muốn lấy tính mạng cha con ngươi không phải ta chỉ phí bao nhiêu xác chết đó mà thôi ! Còn nhiều nữa kia...
Và hắn ngẩng đầu lên trời, hú vọng tiếng dài.
Từ nơi bốn đầu tường trang viện, hơn hai mươi đại hán vận y phục đen vọt bắn lên không như những chiếc pháo thăng thiên.
Chúng chỉ sà ngang đà vọt một chút, đã cùng liệng đến cục trường, đáp xuống, tạo ngay vòng vây quanh Du Bội Ngọc thật cẩn mật bằng một đợt trong và một đợt ngoài.
Chân vừa chấm đất, đợt phía trong chợt hét lên một tiếng to và hơn mười loại vũ khí cùng chớp lên, tất cả đều giáng xuống đỉnh đầu Du Bội Ngọc.
Thân pháp và thủ pháp của chúng chứng tỏ toàn là những tay hữu hạng trên giang hồ, có lẽ chúng toàn là những tay quen mặt nên đều dùng lụa bao kín mặt đầu.
Giữa lúc chúng xuất phát thế công, thiếu niên nọ bật cười rộn rã :
- Tiểu tử họ Du ! Ngươi và cha ngươi nên chịu trói cho rồi ! Ta đến đây chỉ sợ có một điều là môn Kim Ty Cầm Chưởng của Du lão nhị, một môn công vô địch trong thiên hạ. Hiện tại hai bàn tay cảu Du lão nhị đã trở thành vô dụng, thì ngươi còn mong gì tạo sự màu nhiệm thay đổi tình hình?
Du Bội Ngọc đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Lòng chàng quặn đau bao nhiêu, niềm phẫn nộ cao bấy nhiêu. Nhưng chàng cũng kinh hãi không ít. Liệu chàng có thể thắng trước số địch thủ quá đông như thế này chăng? Mà chúng lại gồm toàn những tay lợi hại !
Tuy nhiên, tập luyện cầm chiếc cám bút khổng lồ từ mấy năm qua là cốt để dưỡng khí tinh thần. Chàng đã đạt đến mức hữu vi rồi, thì trước tình cảnh này, càng không mất bình tĩnh.
Thực ra, chàng không bình tĩnh cũng thế thôi bởi nhất định chỉ có vũ công mới giải quyết được trường hợp, đã nhất định rồi thì bất cứ ai cũng không hoang mang lo ngại nữa.
Chàng nắm hai vạt áo dài của Du Phóng Hạc quấn quanh người chàng, cột dứng bên mình, đoạn nhặt chiếc cán bút dưới đất, vận công tụ khí vòng quanh một vòng.
Lúc đó, bọn đại hán áo den đã đến quá gần. Thấy Du Bội Ngọc trầm tỉnh vô cùng, chúng không khỏi giật mình, hơi chột dạ. Nhưng đường dây cung đã kéo thẳng, chúng phải buông tên, không vì một phút giây sững sờ mà bỏ quên mất đấu chí.
Chúng cùng hét kên một tiếng, tăng gia nội lực, điếu động vũ khí ào ào.
Ánh thép chớp ngời, dù đang giữa ngày mà khí lạnh bốc lên rờn rợn.
Nếu nhìn kỹ, chúng vũ lộng binh khí rất có quy củ, chẳng những không rối loạn vì hỗn chiến mà mỗi món đếu hướng đúng vào cái đích riêng biệt, trên ra trên, dưới ra dưới, tả hữu đúng tả hữu, không món nào chạm vấp phải món nào, dù hơn mười món cũng đổ dồn vào người đối phương.
Do đó, thế công của chúng không ngăn trở nhau, không vướng vấp vì nhau, trái lại còn lợi hại vô tưởng bởi một ngưởi phải bảo vệ toàn thân che chở một lúc hơn mười điểm yếu trên cơ thể,không phải là một việc dễ dàng. Mà mỗi một sơ hở sẽ gây nên nguy hại khôn lường, hoặc chết ngay hoặc tàn phế suốt đời.
Nhưng cán bút to vừa chớp lên, một luồng gió lạnh bốc theo, nhiều tiếng thép chạm nhau bật thành một tiếng hỗn hợp vang dội kinh hồn.
Hơn mười món vũ khí gồm đao, thương, côn, kiếm, tiêu chuỳ, món nào gãy, món nào bay khỏi tay, món nào dội trở lại thì dội, còn mười mấy tên đại hán thì đồng một loạt bị chấn động mãnh liệt, cũng lùi lại, nghe thâm mình tê dại, lâu lắm mà không nâng tay lên nổi.
Chúng không tưởng tượng nổi, một thiếu niên có dáng dấp văn nhu, lại có phần lực kinh hồn như thế.
Chúng ngây người sửng sốt trong một phút, chưa nghĩ đến việc tiếp tục tấn công thì đợt thứ hai lướt tới, thay phiên.
Du Bội Ngọc lại như lần trước, bang cán bút vút quanh một vòng.
Lần này, bọn người trong đợt thứ hai rút kinh nghiệm của đợt một, biết thực lực của đối phương rồi, không dám khinh thường như đồng bọn.
Chúng không dám khinh thường thì không một tên nào dám để vũ khí chạm vào cán bút, chúng chỉ vũ lộng vù vù bên ngoài thừa một sơ hở mới dám thọc vũ khí qua màn bút ảnh.
Mà cuộc đấu càng kéo dài thì bên đông có lợi hơn bên ít.
Ở đây, bọn đại hán áo đen gồm hơn hai mươi tên, phân làm hai đợt, sẵn sàng thay phiên nhau, áp dụng xa luân chiến, không kể thiếu niên đứng bên ngoài.
Còn Du Bội Ngọc thì độc lực đơn thân, muốn thủ thắng cũng phải chật vật lắm.
Tuy nhiên, đã qua một lúc lâu rồi, không môt tên nào còn chọc thủng bức màn ảnh. Cán bút luôn luôn tung hoành đảo lộn, thu hẹp thì bảo vệ toàn thân, vung động thì bứt thoái địch ra xa.
Đã mấy lượt chàng suýt phá vỡ vòng vây, song địch đông quá, không trống lỗ hổng nào. Chàng nhào tới thì phía sau chúng nhào theo liền, địch thủ chỉ thay đổi vị trí vòng chiến, chứ chung quanh chàng vẫn còn bị bao vây như thường.
Sức người có hạn, mãi về sau, Du Bội Ngọc cảm thấy khí lực tiêu hao quá nhiều, mồ hôi đã điểm hai góc trán.
Thiếu niên áo lụa đứng bên ngoài vỗ tay cười lớn :
- Phải đó! Các anh em khéo áp dụng chiến pháp vô cùng hiệu nghiệm ! Trước hết hãy làm cho hắn tiêu hao công lực, sau đó, sẽ hạ hắn ngã xuống bắt trói hắn như con nai tơ, hắn làm gì thoát khỏi bọn ta chứ ? Ha ha ! Nào cố gắng lên anh em!
Hắn mang một chiếc mặt nạ, có gương mặt già dặn, song âm thanh của hắn còn non trẻ lắm.
Tuy giao đấu với bọn đại hán áo đen, Du Bội Ngọc luôn luôn lưu ý đến thiếu niên áo lụa, đúng ra là chàng lưu ý đến hai bàn tay của hắn nhiều hơn, biết đâu trong hai bàn tay đó chẳng có một số Vô Tỉnh Châm, sẵn sàng bay ra bất cứ lúc nào.
Sau lưng chàng, hơi thở của Du Phóng Hạc mỗi phút mỗi mỏi mòn dần, giờ đây thì hơi thở của lão hết sức yếu, yếu như đường tơ nhện.
Càng đau lòng, càng bối rối, càng cảm thấy sức lực quá kiệt quệ, liệu chàng còn duy trì được bao lâu nữa đây ?
Chàng hét lên một tiếng tuyệt vọng :
- Xong !
Chàng biết rõ, trong trường hợp này, nếu bỏ cuộc chiến thoát đi, thì vĩnh viễn không còn dịp nào biết được lai lịch, chân tướng của kẻ thù. Nhưng chàng còn biết làm sao hơn, bởi nếu ở lại thì luôn cả chàng cũng rơi vào tay chúng.
Lâm vào tình trạng bất khả kháng, bắt buộc chàng phải nghĩ đến sinh tồn. Có sinh tồn thì có dịp trả thù, bất quá mau hay chậm tùy truy nguyên tung tích, lai lịch kẻ thùm, chóng có kết quả hay chậm mà thôi, chứ liều lĩnh để bị hại trong lúc này là coi như ôm hận vĩnh viễn nơi âm cảnh.
Do đó, cái ý định thoát đi đã quyết.
Hét lên một tiếng xong, Du Bội Ngọc đảo lộn cán bút theo chiêu thức Hoành Tảo Thích Quân một vòng, bức thoái vòng vây nới rộng ra một bước đoạn bất thình lình quật mạnh cán bút từ bên trên xuống đỉnh đầu một đại hán áo đen cầm đao.
Đại hán hoảng sợ, biết không làm sao phản công kịp, cấp tốc ngã người vọt phía hông nhảy xuống đài, lăn đi mấy vòng.
Đầu cán bút giáng xuống mặt đất, bật lên một tiếng bịch, rung chuyển cả một khoảng rộng.
Không chậm trễ, chàng ấn luôn đầu cán bút xuống đất chỏi đà, nhún chân nhảy qua đầu chúng.
Nhờ chỏi cán bút, chàng nâng bổng người lên tận cành cao, dở thuật khinh công chuyền từ cành cây này sang cành cây khác, nhẹ nhàng như con én, nhanh nhẹn như con vượn.
Thiếu niên áo lụa biến sắc, dậm chân hét :
- Đuổi theo ngay !
Chính hắn đã phóng mình vọt đi như mũi tên lao, dẫn đầu bọn đại hán áo đen.
Nhưng vô ích, hắn đã chậm mất một chút. Nội một phút ngắn ngủi đó, Du Bội Ngọc đã tạo được một khoảng cách xa rồi.
Hơn nữa, thuật khinh công của hắn còn kém Du Bội Ngọc một bậc. Du Bội Ngọc có đèo thân phụ sau lưng, hắn vẫn không tài nào theo kịp. Khi hắn lên đến đầu tường thì bên ngoài tịch mịch im lìm, không một tiếng động, không một bóng người.
Dưới ánh dương quang, bên cạnh chiếc cầu bắt ngang lạch nhỏ, một con chó vàng nằm híp mắt, chốc chốc lại vẩy vẩy chót đuôi.

oOo

Du Bội Ngọc chưa đi xa.
Chàng đâu dám chạy xa hơn, giữa ban ngày, để lộ hình tích, đứng trên đầu tường, thiếu niên áo lụa sẽ trông thấy chàng dễ dàng.
Chàng chỉ nấp mình trong một bụi cỏ hoang, chàng nghe rõ thiếu niên áo lụa truyền lịnh :
- Phân tán thành bốn toán, mỗi toán một phương hướng, cấp tốc đuổi theo !
Có kẻ nhắc :
- Dưới cầu !
Thiếu niên quát :
- Gã họ Du có phải là ngốc tử đâu, mà hắn dám nấp dưới cầu !
Một bóng người từ đâu tường lao xuống, rồi kế tiếp những bóng khác, tất cả bọn đại hán cùng xuống, rồi từng tên một chạy qua cầu.
Thiếu niên vượt lên cầu trước. Con chó vàng vụt hự lên một tiếng, nó đã bị hụt chân rơi xuống dòng lạch, nước bắn lên tung tóe.
Ngồi trong bụi cỏ, Du Bội Ngọc lo sợ vô cùng, chàng nín thở, ngầm vận công, sẵn sàng xuất thủ, liều mình tử chiến nếu chúng phát hiện ra chàng.
Trong khi thiếu niên vẫn chạy, bọn đại hán áo đen vẫn chạy, toán nào rẽ thoe phương hướng đã định cho toán nấy, không tên nào lưu ý nhìn qua bụi cỏ ven đường.
Du Bội Ngọc căng thẳng thần kinh cực độ.
Đợi một lúc lâu, nghe ngóng bốn phía, không còn một tiếng động nhỏ, Du Bội Ngọc chắc ý là bọn chúng đã đi xa và ít nhất chúng cũng không trở lại trong lúc này, chàng rời bụi cỏ, nhưng không đi nơi nào khác, lại trở vào trang viện.
Chàng trở vào trang viện vì chàng nghĩ là không ai tưởng chàng dám trở vào, bởi sau biến cố vừa rồi, chàng phải tìm nơi nào đó lánh mặt một thời gian, chàng có gan bằng trời cũng không dám liều lĩnh bẹo hình bẹo dạng một cánh ngu xuẩn như vậy.
Biết đâu bọn kia chẳng lưu lại một vài tên thuộc hạ làm tai mắt dẫn hành tung của chàng ?
Có lẽ chàng đã nhận thấy thiếu niên không có mưu lược tâm cơ gì như những tay giàu kinh nghiệm giang hồ, hành động chưa đáng sợ chăng, nên chàng mới dám trở lại nhà như vậy.
Bên trong trang viện, vẫn im vắng như thường. Nếu không có sáu xác chết còn nằm kia, không ai tưởng tượng nơi đâu vừa xảy ra một biến cố vô cùng quan trọng.
Chàng vượt qua hậu viện, vào thẳng trong nhà, mở vạt áo, đặt phụ thân lên giường, rồi lấy một chiếc bình, dốc hoàn thuốc bên trong vào miệng lão.
Loại thuốc đó do Lạc Sơn Lão Nhân tự chế luyện theo một phương pháp bí truyền, từng cứu không biết bao nhiêu mạng người.
Nhưng thuốc đó không hiệu nghiệm đối với lão. Uống xong thuốc một hồi lâu, lão vẫn y nguyên, tình trạng không thay đổi chút nào.
Du Bội Ngọc lắc đầu, lệ thảm trào ra ướt đẫm mặt.
Ánh dương quang chiếu nghiêng qua khung cửa sổ, soi rõ gương mặt Lạc Sơn Lão Nhân Du Phóng Hạc đã biến màu sạm đen, trông hết sức thê thảm. Lâu lâu, lồng ngực mới nhô lên một chút, chứng tỏ lão chưa đứt hơi hẳn, lão mở tròn đôi mắt, đôi mắt đó lờ đờ, thất thần, môi lão mấp máy. Khó khăn lắm, lão mới phều phào được mấy tiếng :
- Ta có làm điều gì sai quấy chăng ? Ta đã làm gì sai quấy ?
Du Bội Ngọc lại dịch thân hình, che bớt ánh dương quang cho lão không chói mắt, lệ thảm quanh tròng, chàng nức nở :
- Không ! Gia gia ạ ! Gia gia chẳng làm điều gì sai quấy ! Bình sanh gia gia không có làm một điều gì để thẹn cho lương tâm !
Lão muốn nở một nụ cười khoan khoái, song sức lực đâu còn để lão để tròn nụ cười, dù là một nụ cười nhẹ nhàng ? Lão chỉ nhếch môi, một đốm sáng loé nhanh trong đôi mắt thay đôi môi biểu tượng một nụ cười, lão tiếp bằng từng tiếng một :
- Ta không làm điều gì sai quấy ! Con phải noi gương ta nhé ! Luôn luôn con phải ghi nhớ :
dung, nhượng, nhẫn là ba điểm rất cần. Dung người, nhượng lợi, nhẫn việc ! Con nhé ! Được ba điểm đó con mới đáng làm người ! Còn ra những thành bại trong cuộc tương tranh... Vô ích ! Vô ích !...
Giọng nói nhỏ dần, nhỏ dần, không còn nghe được nữa.
Du Bội Ngọc quỳ tại chỗ, bên cha chàng như một pho tượng gỗ, hai bên má hai dòng nước mắt rỉ mãi rỉ mãi, không khác nào một nguồn vô tận tiếp tế cho dòng nguồn.
Chàng quỳ tại chỗ không rõ được bao lâu nữa, chàng đổ lệ không rõ được bao lâu rồi, lệ vẫn còn đó, gối vẫn còn rung.
Ánh dương quang rọi bóng song thưa, bóng rung rung, bóng di động theo ánh dương quang mỗi phút một nghiêng đầu nhếch dần về phía Tây, và cuối cùng thì bóng song đã tắt, gian phòng chìm trong vùng đen mờ.
Cùng với bóng đêm sắp về, không gian càng nặng đọng tịch mịch, một thứ tịch mịch có tử khí trùng trùng và toà trang viện biến thành nhà mồ giữa bãi tha ma.
Trong cảnh tịch mịch thê lương đó, đột nhiên có tiếng chân người vang lên.
Tiếng chân ngh chầm chậm nặng nề, tiếng chân vọng từ hành lang đến tận gian phòng, tiếng chân của một người không muốn bước nhưng bắt buộc phải đi, mà mỗi một bước đi là bỏ rơi một mảng lông nơi dấu chân.
Nghe tiếng chân cũng có thể ức độ tâm trạng của con người đó một phần nào !
Tiếng chân mỗi lúc mỗi gần, cuối cùng thì dừng nơi cửa.
Rồi cánh cửa phòng từ từ mở.
Du Bội Ngọc vẫn quỳ tại chỗ bất động.
Một bóng người từ ngoài cửa bước vào, từ từ, dè dặt, nhẹ nhàng như một bóng ma, không nặng nề như lúc đầu, bên ngoài hành lang.
Bóng đó, có thân hình thấp nhỏ, không rõ có nhận thấy sự vật gì bên trong phòng hay chăng vẫn cứ bước tới, càng phút càng gần Du Bội Ngọc.
Dù sao thì Du Bội Ngọc cũng phải đứng lên để xem cho biết người khách đột ngột ấy là ai ?
Chàng đứng lên.
Động tác của chàng làm bóng đó giật mình. Nhanh như chớp, bóng đó nhảy vọt ra cửa, quát khẽ :
- Ngươi ! Ngươi là ai ?
Du Bội Ngọc nhếch môi điểm một nụ cười chua chát ! Câu hỏi đó phải do chàng nêu lên, nhưng hiện tại thì chính kẻ đột nhập vào nhà hỏi ngược lại chủ nhân !
Nhưng chẳng sao ! Bên cạnh cái đau thương ngập trời, tràn biển, có xá gì một sự Oái ăm nhỏ nhặt ?
Chàng bình lặng nhìn qua bóng tối lờ mờ, nhận ra một thiếu nữ, tóc buông thõng phủ vai.
Thiếu nữ lại hét lên :
- Ác tặc ! Thủ đoạn tàn độc thiệt ! Ngươi... ngươi còn ở đây à ?
Hoành tay ra sau lưng, nàng rút ra thanh trường kiếm, ánh thép chớp lên tiếng gió rít theo liền.
Du Bội Ngọc đảo bộ tránh đủ bảy thế công mà không hề trả đòn. Chàng buột miệng kêu lên :
- Lăng Hoa Kiếm !
Thiếu nữ giật mình nhưng lấy lại ngay bình tĩnh, cười lạnh :
- Ác tặc ! Đã nhận ra kiếm pháp nhà họ Lâm, sao chưa...
Du Bội Ngọc lùi lại mấy bước, thở dài cất lời :
- Tại hạ là Du Bội Ngọc !
Thiếu nữ lại giật mình lần nữa, buông thõng tay kiếm, gầm đầu ấp úng :
- Du... Du đại ca ! Hay là lão bá đã...
Đã quen dần với bóng tối trong căn phòng, nàng vừa thốt vừa đưa mắt nhìn lên giường...
Toàn thân vụt rung lên bần bật và cuối cùng lảo đảo nhào xuống nền nhà, suối bi thương lại được dịp trào ra hai khoé mắt.
Nàng thảm thiết kêu lên :
- Trời ! Có thể như thế được sao ? Không, tôi không thể tin được ! Không, tôi không muốn tin ! Không, không...
Du Bội Ngọc đứng lặng thinh để mặc cho nàng khóc, không hề khuyên dứt một câu.
Thiếu nữ khóc mãi, khóc khan cả hơi, chợt ngẩng đầu lên ánh mắt đỏ hoe nhìn Du Bội Ngọc :
- Đủ rồi ! Tôi khóc đã nhiều rồi ! Bây giờ Du đại ca hãy nói rõ mọi việc cho tiểu muội nghe đi !
Nhưng Du Bội Ngọc không vội lên tiếng, lẳng lặng tìm mồi lửa đốt đèn.
Ánh sáng của ngọn nến vừa bùng lên, một bộ tang phục trên người thiếu nữ như nổi bật hẳn, trắng toát...
Du Bội Ngọc giật bắn người, kêu lên thất thanh :
- Lâm lão bá đã... đã...
Thiếu nữ gật đầu thê thảm :
- Vâng ! Còn đâu nữa ! Sáng hôm trước đấy thôi ! Có kẻ hạ độc thủ...
Du Bội Ngọc càng biến sắc :
- Ai ? Ai ?
Thiếu nữ lắc đầu :
- Không biết được... Tiểu muội không biết !
Và nàng xoay phắt người lại, đối diện với Du Bội Ngọc. Dưới ánh đèn chao chao, khuôn mặt mỹ miều của nàng giờ đây ảo não làm sao. Đôi mắt tuy đỏ bụp vì chứa đầy bi thương, nhưng vẫn thao láo mở tròn nhìn đối tượng, và tia nhìn vẫn chưa giảm đi ý quật cường, nàng dằn dằn từng tiếng :
- Du đại ca lạ lắm phải không ? Cha mình chết mà lại không biết kẻ thù là ai, còn gì đáng mỉa mai hơn ?
Nàng cười khẩy lên một tiếng và nói tiếp ngay :
- Cái hôm mà cha tiểu muội chết, tiểu muội có việc đi khỏi, đến lúc trở về thì xác đã lạnh, trong nhà không ai còn sống !
Du Bội Ngọc thật không ngờ, một cô gái trông bề ngoài yếu đuối uỷ mị như một tiểu thư đài các vàng son thế mà qua cơn biến thảm tày trời, còn đủ nghị lực từ ngàn dặm bươn bả đến đây, vẫn bình tĩnh khi cùng chàng đối đáp.


HOMECHAT
1 | 1 | 97
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com