watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:54:1030/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 23



Hồi 2-3

Dưới ánh đèn trắng thảm, mặt của Thiết Hận cũng rướm mồ hôi lạnh - có phải vì hắn cũng nghĩ tới chuyện đó?
Cấm vệ của vương phủ sâm nghiêm, ngoại trừ Quách Phồn ra, tuyệt không có người thứ hai nào trong một đêm có thể dời hết châu bảo trong bảo khố đi.
Tuyệt đối không thể có một ai, trừ phi...
Vương Phong đột nhiên nói lớn :
- Trừ phi vụ án này căn bản không phải do người làm.
Thiết Hận lạnh lùng nhìn chàng, hỏi :
- Ngươi nói cái gì?
Vương Phong đáp :
- Không có người nào có thể làm vụ này.
Thiết Hận hỏi lại :
- Vậy có thể tạo ra cái án này, không phải là người?
Vương Phong gật đầu :
- Không phải.
Thiết Hận hỏi :
- Không là người thì là gì?
Vương Phong đáp :
- Ma Vương.
Thiết Hận hỏi :
- Là chủ nhân của Huyết anh vũ?
Vương Phong đáp :
- Là y.
Thiết Hận mỉm cười, cười lạnh.
Vương Phong nói :
- Tai họa và động loạn trên nhân thế, tất cả không phải vì hắn mà ra sao?
Chàng biết Thiết Hận không thể trả lời, tự mình nói tiếp :
- Là tham lam và đố kị.
Thiết Hận lại cười lạnh.
Vương Phong nói :
- Ma Vương đương nhiên tịnh không cần đám châu bảo đó, nhưng muốn làm cho người ta tham lam và đố kỵ, phải tạo ra tai họa và động loạn trên nhân thế, y lúc đó làm chuyện gì cũng được.
Thiết Hận cười lạnh thốt :
- Ta vốn nghĩ ngươi là người lớn, không ngờ ngươi vẫn còn là đứa bé.
Vương Phong nói :
- Đây đâu có phải là chuyện để cho trẻ nít nghe, vì đạo lý của chuyện này quá thâm thúy, không những trẻ nít nghe không hiểu, chừng như cả ngươi cũng không hiểu.
Thiết Hận cười lạnh thốt :
- Bên ngoài rất mát mẻ, sao ngươi không đi?
Vương Phong đáp :
- Ta sợ bị lạnh.
Thiết Hận thốt :
- Như quả ngươi muốn đi cùng ta, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận nhanh chóng.
Vương Phong nói :
- Nếu ngươi là một tiểu cô nương, có lẽ ta có thể xác định, rất tiếc ngươi không phải.
Thiết Hận trầm mặt, hắn tịnh không phải là người thích nói đùa.
Vương Phong nói :
- Ta lưu lại đây, chỉ bất quá muốn phụ ngươi.
Thiết Hận thốt :
- Nếu ngươi có thể đi nhanh, đi xa, tính ra như vậy là ngươi đã giúp ta rồi đó.
Vương Phong nói :
- Không tính vậy được.
Chàng không để Thiết Hận mở miệng, nhanh nhẹn nói tiếp :
- Ta muốn giúp ngươi phá án.
Thiết Hận hỏi :
- Ngươi nghĩ chúng ta cùng một hội?
Vương Phong nói :
- Chỉ điểm cho ngươi con đường sáng.
Thiết Hận cười, không phải cười mỉa, mà cười khổ.
Vương Phong nói :
- Muốn phá vụ án này, chỉ có một con đường.
Thiết Hận ráng nhịn, đợi nghe chàng nói.
Vương Phong nói tiếp :
- Chỉ cần ngươi có thể tìm ra một vật, vụ án này nghĩ ngươi không phá cũng không được.
Thiết Hận hỏi :
- Tìm vật gì?
Vương Phong đáp :
- Anh vũ, Huyết anh vũ!
Thiết Hận hỏi :
- Ngươi không thể giúp ta tìm ra sao?
Vương Phong ngậm miệng.
Chàng không thể.
Sự thật chàng không những chưa thấy qua con Huyết anh vũ, tối hôm qua cũng là lần đầu tiên chàng nghe được ba tiếng đó.
Nhưng lúc này, chàng nghe có tiếng chuông - tiếng chuông kỳ quái lạ thường, chừng như muốn nhiếp hồn người ta.
Tiếng chuông này không phải là lần đầu tiên chàng nghe được.
Chàng lập tức la lên :
- Huyết nô.
Thanh âm của chàng cũng rất kỳ quái, giống như một người đột nhiên thấy quỷ.
Thiết Hận nhịn không được, hỏi :
- Huyết nô nghĩa là sao?
Vương Phong đáp :
- Nghĩa là, ta rất có thể nhanh chóng tìm ra con Huyết anh vũ cho ngươi.
Thiết Hận hỏi :
- Tại sao?
Vương Phong đáp :
- Vì huyết nô là nô tài của Huyết anh vũ, một khi huyết nô xuất hiện, Huyết anh vũ cũng liền xuất hiện.
Thiết Hận nhìn chàng, giống như đang nhìn vật gì rất cổ quái.
Vương Phong không nhìn hắn, cho nên không thấy biểu tình của hắn, cho nên lại nói tiếp :
- Nếu ta có thể bắt Huyết anh vũ, nguyện vọng thứ nhất của ta, nhất định muốn nó nói ra bí mật của vụ án này.
Thiết Hận hỏi :
- Ngươi thật sự tin?
Vương Phong hỏi lại :
- Tin cái gì?
Thiết Hận đáp :
- Tin trên thế gian này thật sự có Huyết anh vũ?
Vương Phong gật đầu, biểu tình trên mặt không có một điểm gì như đang nói đùa.
Thiết Hận hỏi :
- Như quả ta có thể thấy Huyết anh vũ, ngươi đoán thử nguyện vọng đầu tiên của ta là gì?
Vương Phong hỏi :
- Muốn nó để ngươi chết?
Thiết Hận lạnh lùng thốt :
- Xem ra ngươi biết ta quá rõ.
Vương Phong mỉm cười.
Không phải là cười lạnh, cũng không phải là cười khổ, là một nụ cười tươi.
Vừa lúc chàng nở nụ cười, bên ngoài tiếng chuông quái dị đó lại vang lên.
.... Huyết nô quay trở lại.
.... Tại sao phải quay trở lại?
.... Có phải muốn dẫn bọn họ đi tìm chủ nhân?
Tiếng chuông vang lên, Vương Phong phóng ra ngoài.
Thiết Hận cũng phóng ra.

* * * * *

Mới vào thu.
Trời đáng lẽ quang đãng, không khí đáng lẽ trong lành. Chỉ đáng tiếc, thế gian không có chuyện gì là tuyệt đối, cho nên trời đáng lẽ quang đãng, không khí mùa thu đáng lẽ trong lành, cũng tịnh không nhất định là trời quang đãng, không khí trong lành.
Hôm nay trên trời mây che âm u. Trời không những không quang đãng, mà còn âm u giống như muốn rớt đè trên đầu người.
Tiếng chuông vẫn còn chưa tiêu tan hẵn.
Giữa không trung âm u, một bóng chim bay về hướng tây, tiếng chuông cũng bay về hướng tây.
Tây phương có thế giới cực lạc.
Tây phương cũng có cùng sơn, ác thủy, hoang dã, hoang mộ.
Bọn họ đến khu mộ địa. Vì tiếng chuông tiêu tán trong khu hoang mộ, bóng chim cũng bay vào khu hoang mộ.
Bọn họ không phải là chim, không thể bay.
Họ tịnh không phải là nhữn người nổi danh về khinh công trên giang hồ.
Nhưng bọn họ thi triển khinh công, tốc độ tịnh không kém con chim bao nhiêu, cho nên bọn họ có thể truy tới nơi này.
Chỉ đáng tiếc đợi đến khi bọn họ truy đuổi tới nơi, tiếng chuông không còn nghe, bóng chim cũng không còn thấy.
Chỉ còn mộ phần.
Tuy giữa ban ngày, giữa khu mộ phần vẫn có sương, trong mộ cũng vẫn còn xương cốt người chết.
Khí trời âm trầm, sương lạnh thê mê.
“Khí trời như vầy, xem ra quả thật là khí trời để Huyết anh vũ xuất hiện”.
“Địa phương như vầy, đương nhiên cũng quả thật là địa phương để Huyết anh vũ xuất hiện”.
“Đúng”.
“Vậy thì chúng ta đợi tại đây”.
Hai người ngồi đối diện nhau, ngồi trên hai ngôi mộ, trên mộ cỏ vàng thê lương.
.... Những phần mộ này chôn ai?
.... Lúc sinh tiền, bọn họ có sung sướng nhiều không? Có đau khổ nhiều không?
Hạnh phúc bao nhiêu? Bất hạnh bao nhiêu?
Một cơn gió lướt qua, lá rừng bay đầy trời.
Thiết Hận ngồi trên đầu mộ, chợt cảm thấy rất mệt mỏi, rất mệt mỏi, mệt mỏi...
Trong đời hắn, cũng đã có bao nhiêu lần hoan lạc? Bao nhiêu lần thống khổ?
Người như hắn, tai họa và thống khổ trong cuộc đời, nghĩ còn nhiều hơn cả hoan lạc.
Hiện tại hắn đã quá mệt mỏi lối sống này, mệt mỏi vì bọn tội phạm và đạo tặc luôn luôn khó tiêu diệt, mệt mỏi vì phải không ngưng nghỉ cứ tuân lệnh đi săn lùng, bắt bớ, giết chóc.
Vương Phong nhìn hắn, chợt nói :
- Ta hiểu tâm tình của ngươi.
Thiết Hận thốt :
- Ồ?
Vương Phong hỏi :
- Ngươi có phải từ lúc thiếu niên đã là người của Lục Phiến môn?
Thiết Hận đáp :
- Ừm.
Vương Phong thốt :
- Bao năm qua, số người chết trong tay ngương, ít ra cũng đã bảy tám chục người.
Thiết Hận thốt :
- Ta chưa bao giờ giết sai một người nào.
Vương Phong nói :
- Nhưng người ngươi giết ai ai cũng vẫn là người, người sống, người có máu thịt.
Thiết Hận không cãi lại, chỉ thấy có vẻ mệt mỏi.
Vương Phong nói :
- Sở dĩ vậy, hiện tại ngươi dù có muốn buông tay, cũng không buông được, lối sống này giống như đã biến thành một sợi dây xích, khóa chặt toàn thân ngươi, vĩnh viễn không có cách giải thoát.
Thiết Hận ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chàng, hỏi :
- Ngươi tính nói gì đây?
Vương Phong đáp :
- Ta nghĩ, nếu như quả ngươi thấy được con Huyết anh vũ, có lẽ nguyện vọng đầu tiên của ngươi, không biết có phải là...
Thanh âm của hắn đột nhiên đình đốn, tròng mắt đột nhiên co thắt, nhìn chằm chằm đằng sau Thiết Hận.
Phía sau người Thiết Hận vốn là một khoảng không hắc ám.
Vương Phong đột nhiên đã thấy cái gì?
Chàng vốn là một người kiên cường lãnh khốc, chết cũng không sợ, tại sao hiện tại chợt biến đổi khủng khiếp như vậy?
Bàn tay Thiết Hận đột nhiên lạnh như băng, toàn thân cũng lạnh như băng, chừng như hốt nhiên bạch cốt của người chết giơ tay châm một mũi kim lạnh như băng, đâm vào lưng hắn.
Ai đã xuất hiện sao lưng hắn?
Hắn muốn quay đầu lại.
Vương Phong hét lớn :
- Đừng quay đầu, nhất định đừng quay đầu.
Thanh âm của chàng vừa khản vừa gấp, chàng thậm chí còn tính lao tới, kéo đầu Thiết Hận lại.
Chỉ đáng tiếc chàng làm không kịp.
Thiết Hận quay đầu, trên cái cây khô đằng sau lưng hắn, xuất hiện một con anh vũ uy nghi.
Huyết anh vũ.
Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, trích thành một con Huyết anh vũ.
Nó cấp cho người thường, nếu không là nguyện vọng tà ác, cũng là tai họa.
Bản thân nó chính là tai họa tà ác.
Tròng mắt Thiết Hận đột nhiên co thắt.
Vừa trong phút chốc thấy được Huyết anh vũ, toàn thân hắn đột nhiên co thắt.
Huyết anh vũ mang đến tai họa và tà ác, cơ hồ đã như sét đánh vào người hắn.
Tên hán tử vô tình này, những tưởng toàn thân đã biến thành sắt đá, tự nhiên chợt khô héo trong một phút chốc.
Lá khô lại càng khô hơn.
Tiếp đó, hắn từ từ ngã gục, gục xuống mộ phần.
Huyết anh vũ cười, chẳng khác gì một người, tiếng cười chứa đầy tà ác, một tiếng cười tà ác.
Toàn thân Vương Phong lạnh như băng, đột nhiên thét lớn, phi thân bay tới.
Chàng muốn chụp Huyết anh vũ.
Chàng xuất thủ nhanh như điện, chỉ tiếc đến trễ một bước.
Huyết anh vũ phát ra những tiếng cười tà ác chế giễu, bay cao thẳng lên trời, tiếng cười cũng bay xa.
Trong không trung đột nhiên có tiếng người truyền lại :
- Bọn ngươi đồng thời thấy được ta, hiện tại, nguyện vọng của hắn đã được thực hiện, vẫn còn hai nguyện vọng, ta lưu lại toại nguyện cho ngươi, ngươi cứ đợi...
Thanh âm đầy tà ác, nói xong, đã mất dạng phiêu diêu trong hư vô xa vời.

* * * * *

Đêm.
Trong tiểu viện tiếng lá cây đại ngân hạnh than van.
Vương Phong đợi ở đó, đợi đã rất lâu.
Tiêu Bá Thảo đã vào nghiệm thi phòng, Thiết Hận cũng vào đó, do chính tay Vương Phong ẳm vào.
Lần này thi thể của hắn lạnh như băng.
Bộ đầu huyện lý xuất lãnh thuộc hạ đến tiểu viện này, Thiết Hận đột nhiên chết bất ngờ, chỉ có Vương Phong là bị hiềm nghi nặng nhất.
Nhưng bọn họ tịnh không khinh xuất ra tay, bọn họ vẫn còn đợi Tiêu Bá Thảo điều tra nguyên nhân cái chết của Thiết Hận.
Đây là một huyện lớn, bộ đầu huyện lý Hà Năng, niên kỷ tuy không lớn, danh khí cũng không vang, làm việc lại rất khôn khéo.
Gió thu sầu thảm, bọn họ đã đợi suốt ba canh giờ, lão Tiêu Bá Thảo này làm càng lâu hơn lúc thường nhiều.
Bởi vì Thiết Hận không những là người lão tôn kính, mà còn là bằng hữu của lão.
Hiện tại lão chung quy cũng từ từ bước ra, không những lộ vẻ mỏi mệt, thần sắc lại còn mang vẻ khủng khiếp không tả được.
Người đầu tiên đến là Hà Năng, vừa nắm tay lão một cái, đã giật tay lại.
Tay của lão lạnh ngắc.
Hà Năng há miệng hỏi :
- Lão tiên sinh đã tra ra nguyên nhân cái chết của hắn chưa?
Tiêu Bá Thảo ngậm miệng, môi run run.
Hà Năng hỏi :
- Thiết đô đầu vì sao mà chết?
Tiêu Bá Thảo chung quy cũng mở miệng, đáp :
- Không biết.
Hà Năng kinh ngạc :
- Không biết? Lão tiên sinh điều tra không ra nguyên nhân?
Tiêu Bá Thảo đáp :
- Ta có thể tìm ra nguyên nhân, vô luận nguyên nhân cái chết của hắn ra sao, chỉ cần đã từng có qua trên nhân thế, ta luôn có thể tìm ra.
Hà Năng nói :
- Nhưng hiện tại ông không tìm ra.
Tiêu Bá Thảo chầm chậm gật đầu, trong mắt chứa đầy vẻ sợ hãi cường liệt.
Nhìn thấy nhãn thần của lão, Hà Năng đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh ăn sâu tới tận xương tủy, hỏi :
- Hung thủ không phải là người sao?
Tiêu Bá Thảo đáp :
- Tuyệt không phải.


HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com