watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:50:0829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8 - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 23



Hồi 8-2

Thủ công điêu khắc như sống, hoạt linh hoạt hiện.
Chín Quỷ Tử, một Quỷ Mẫu, mười thứ biểu tình.
Vô luận bất cứ biểu tình nào cũng đều không thuộc quyền sở hữu trên nhân gian.
Nhìn thấy những ma tượng như vậy, ai ai cũng không tránh khỏi thất kinh.
Trên mặt Đường lão đại cũng lộ vẻ kinh hoàng, mục quang lại không nhìn trên ma tượng.
Gã giật mình nhìn hai làn khói mù mịt bốc lên từ hai cái hắc đỉnh, đột nhiên hét một tiếng :
- Trong khói có độc!
Chữ “độc” vừa ra khỏi miệng, người của gã đã từ bàn thờ nhảy xuống, lăn một vòng trên sàn, gấp gáp móc trong người ra một bình sứ nhỏ màu tím.
Gã mở nắp bình, đổ ra nhiều dược hoàn màu trắng, vừa định nuốt vào miệng, mặt mày chợt bị chẻ làm hai.
Một thanh trường đao sắc bén lóe lên sáng ngời như tuyết, nhanh như chớp chém xuống, chỉ một đao chừng như đã chẻ đầu của gã ra làm hai phần.
Tiếng la thảm trong yết hầu cũng bị đao chẻ câm nín.
Máu phún trào, Đường lão đại ngã gục trong khói máu.
Đổng Xương trừng trừng nhìn Đường lão đại quỵ xuống, phá lên cười cuồng dại.
Người giết Đường lão đại không ngờ chính là Đổng Xương.
Mắt Đổng Xương mở to tròn xoe, trong tròng mắt đầy những gân máu li ti, cơ bắp trên mặt đều đã nhăn nhó méo mó, tiếng cười như tiếng cú rúc.
Thần tình trên mặt hắn, ai nghĩ là tàn nhẫn, còn có vẻ tàn nhẫn hơn.
Đao đã chém sâu vào đầu của Đường lão đại, song thủ của hắn vẫn nắm chặt cán đao, khó khăn hết sức mới rút đao ra được, mồ hôi chảy dài trên mặt hắn.
Mồ hôi đã biến thành mồ hôi máu, tay của hắn vừa rút đao ra, thân mình cơ hồ đã bị chém nát nhừ như tương.
Ba gã quan sai cơ hồ mỗi gã đều chém Đổng Xương bốn năm đao.
Đao chém thấu xương, bọn chúng vốn là đồng liêu của Đổng Xương, thậm chí còn là bằng hữu chí thân của Đổng Xương, hiện tại lại đối đãi với Đổng Xương như cừu địch.
Trên mặt bọn chúng cũng chứa đầy biểu tình cực kỳ tàn nhẫn, cười rít lên như cú rúc.
Bọn chúng đã không còn là ba người, chỉ là ba gã điên khùng.
Cũng chỉ có người điên khùng mới đối đãi bằng hữu như vậy, hạ thủ giết người như vậy.
Đổng Xương vừa ngã quỵ, một trong ba gã điên khùng cũng ngã quỵ.
Gã đứng cười điên cuồng, bị tên đứng đối diện chém một đao vào cổ.
Gã không ngờ lại không chống đỡ.
Còn lại hai gã điên khùng cũng vung đao chém nhau lập tức, một đao của ngươi, một đao của ta, đao nào đao nấy ngập trong máu.
Trừ hai gã điên khùng này ra, còn có thêm ba gã điên khùng nữa.
Đường lão nhị tuy còn chút tỉnh táo, nhưng đã nhận hai đao sau lưng, hắn cũng gần như điên dại.
Tám gã quan sai vốn đều khỏe mạnh, hiện tại toàn bộ đều phát điên.
Năm gã đã ngã gục, còn lại ba gã đều đã biến thành huyết nhân.
Vừa thấy máu, bọn chúng càng nổi cuồng, như những con chó dại, loài sói lang khát máu.
Thường Tiếu chỉ biết nhìn tám thủ hạ của mình, tám thủ hạ thân tín này tự tàn sát nhau.
Y thật sự khó lòng bảo vệ cả chính mình.
Mặt y trắng nhợt, ngồi xếp bằng trên sàn, toàn thân từ đầu tới chân bị khói trắng bao phủ.
Vương Phong cũng tịnh không tốt đẹp gì hơn, phiến đá trên tay chàng đã rơi xuống đất, người chàng cũng ngồi trên sàn, mồ hôi dầm dề trên mặt.
Đường lão đại quả nhiên kinh nghiệm phong phú, khói mù trong hắc đỉnh quả nhiên có độc, hơn nữa còn là cự độc.
Lúc ngọn lửa xanh tắt ngóm, là lúc sương khói dị hương tản mác mê mông, độc đã tràn ngập trong phòng.
Độc này, tuy không phát tác liền, nhưng một khi phát tác thì vô phương cứu vãn.
Tám gã quan sai toàn bộ đều biến thành người điên khát máu, điên cuồng tàn sát lẫn nhau.
Đạo hạnh của Vương Phong và Thường Tiếu không tệ, cao hơn hẳn tám gã quan sai, có phải có thể vận công trục xuất độc khí đã hấp nhập?
Bọn họ có lẽ đều có bản lãnh này, lại vị tất có đủ thời gian.
Một gã quan sai đã hướng về phía bọn họ đâm tới.
Tròng mắt đỏ ngầu như máu, mũi đao nhuộm đỏ máu tươi.
Mục tiêu là Thường Tiếu.
Trong mắt gã quan sai, đã không còn tồn tại vị thủ lãnh này, người chưa phóng tới, đao đã chém xuống.
Đao còn chưa chém xuống hoàn toàn, “rẹt” một tiếng, một kiếm như độc xà đã đâm vào yết hầu gã quan sai.
Gã quan sai lập tức khí tuyệt, đao thế lại còn chưa tuyệt.
Thường Tiếu hét lên một tiếng quái dị, cả thân người từ dưới sàn bay lên.
Đao chém xuống vai y, y lại nhẹ nhàng nhanh gọn nghiêng người lướt qua thân thể gã quan sai.
Kiếm tùy thế xoay một vòng, “phạch” một tiếng, đầu lâu của gã quan sai đã rời khỏi người bay lên không, Thường Tiếu lại hạ mình gần thi thể của Đường lão đại.
Y thò tay mò bên người Đường lão đại, lấy bình sứ trong tay của gã, đổ ra nhiều viên thuốc, há miệng nuốt nhanh, ngồi xếp bằng trên đất.
Tám gã quan sai hiện tại đều đã biến thành người chết, vô luận ngồi nơi nào, đều đã rất an toàn, không bị quấy nhiễu nữa.
Chỉ tiếc ngoài tám gã quan sai ra, cũng còn có Vương Phong.
Vương Phong vùng dậy, hiện tại từ dưới sàn phóng lên.
Mặt mày chàng đỏ ửng, mồ hôi chảy dầm dề hai bên má, răng nghiến chặt, phảng phất đang chịu đựng một sự đau đớn cường liệt.
Trong một phút chốc, răng chàng đang nghiến chặt đột nhiên há ra, phát xuất một tiếng rống cuồng dại.
Tiếng rống cuồng dại không khác gì tiếng hú của loài lang sói.
Tiếng hú của loài lang sói lúc nửa đêm vốn vô cùng khủng bố, làm cho con người động phách kinh tâm.
Sàn đen sì, ánh đèn trắng thảm, máu đỏ tươi, mỗi màu sắc đều quá cường liệt, giao kết tại một nơi, cả căn phòng ngập tràn một thứ không khí quỷ dị tuyệt luân.
Không có ngôn ngữ nào của nhân loại có thể hình dung nổi mùi hôi thối của căn phòng pha loãng trong mùi huyết tinh nồng nặc.
Mùi huyết tinh lại làm cho tâm tư người ta nổi cuồng.
Những thi thể ngã quỵ giữa những vũng máu cũng không thể dùng từ ngữ kinh tởm nào để hình dung nổi.
Sương khói càng mê mông, sương khỏi tỏa ra từ hắc đỉnh, Cửu Tử Quỷ Mẫu trên tế đàn cũng mờ mịt trong sương khói.
Một Quỷ Mẫu, chín Quỷ Tử, mười khuôn mặt phảng phất đều đã hé cười, một nụ cười chế giễu.
Địa phương này đơn giản đã biến thành một địa ngục nhân gian.
Vương Phong chừng như biến thành một ác quỷ trong địa ngục.
Nhìn thấy lưỡi đao nhuộm máu, thi thể tắm máu, mắt chàng thất thần mở to tròn xoe.
Trong nhãn cầu đã đầy nghẹt tia máu đỏ tươi, đột nhiên quay sang nhìn lên mặt Thường Tiếu đang ngồi tĩnh tọa dưới sàn.
Hú lên như một con sói, chàng cúi xuống lượm thanh đao đẫm máu, hướng về phía Thường Tiếu bước tới.
Thường Tiếu không còn nhập định, nghe tiếng hú của Vương Phong, y mở mắt nhìn Vương Phong, lại thấy Vương Phong lượm đao bước qua, vội vàng phóng người đứng dậy.
Liều thuốc của Đường lão đại hiển nhiên rất hữu hiệu, y khong những không biến thành điên khùng, hơn nữa lại rất tỉnh táo.
Một khi nhìn thấy phong cách của Vương Phong, y đã biết người này không còn có thể dùng lý lẽ để dẫn dụ, hơn nữa khí thế hung mãnh đi qua, y không chắc có thể đương đầu.
Cho nên vừa phóng mình lên y đã bay ra về phía cửa.
Vương Phong đuổi theo sau Thường Tiếu, rõ ràng phải liều mạng với Thường Tiếu.
Lúc chàng còn tỉnh táo, Thường Tiếu còn không dám cùng chàng liều mạng, hiện tại đương nhiên lại càng không dám.
Cũng chỉ có một tên điên mới đi liều mạng với người điên.
Vương Phong hiện tại đã thành một người điên.
Cánh cửa không biết đã đóng từ hồi nào, Thường Tiếu phóng qua, một cước đá vỡ một lỗ lớn trên cửa, mau mắn lòn qua lỗ hổng đó.
Y căn bản vốn không có thời gian để mở cửa.
Y vừa phóng ra khỏi cửa, Vương Phong đã chém một đao trên cửa.
Một mảnh gỗ to bị đao chém vỡ, một đao này nếu chém trên thân mình, tất nhiên máu thịt bắn tung.
Đao thứ nhì, thứ ba của Vương Phong đang chém xuống.
Chém xuống liên tục mấy chục đao, cánh cửa đã bị chàng chém nát, chạy ra ngoài.
Xem ra chàng quả thật đã phát cuồng, nếu quả chàng không phát cuồng, cho dù không mở cửa, cũng có thể chui qua cái lỗ mà Thường Tiếu đã đá vỡ, chàng lại chỉ biết dùng đao chém văng cửa để đi ra.
Ra khỏi cửa, không còn thấy bóng dáng của Thường Tiếu.
Chàng lập tức như biến thành hoảng kinh vô chủ.
Chàng trừng mắt nhìn bên trái, bên phải, nhìn lên trời.
Trăng lưỡi liềm lạnh lẽo nằm cong vòng nơi chân trời.
Chàng thất thần trừng trừng nhìn vầng trăng lưỡi liềm, đột nhiên, hướng về phía vầng trăng truy đuổi.

o0o

Từ xưa đến nay trong mắt loài người ánh trăng có một thứ dụ hoặc huyền bí, trong mắt người điên cũng vậy sao?
Vầng trăng ở hướng tây.
Hướng tây có một nghĩa địa giữa đám loạn thạch.
Bạch dương hoang thảo, sương lạnh khói mù, gò loạn táng giống như một thế giới quỷ.
Gió lùa cây cỏ phất phơ, giống như quần quỷ loạn vũ.
Vương Phong dừng chân trên gò.
Hươi đao trước một ngôi mộ cũ kỹ, song thủ của chàng nắm chặt đao, thân người chàng lắc lư.
Mồ hôi đã ướt đẫm y phục chàng, toàn thân phảng phất đều đã hư thoát.
Thần thái chàng lại chừng như hoảng hốt.
Vầng trăng lưỡi liềm đã bị mây đen che phủ, chàng đã mất mục tiêu.
Mây đen nhanh chóng nuốt trọn tinh quang khắp nơi, trời tối đen như mực. Loạn táng cương biến thành một địa ngục hắc ám.
Gió thổi xào xạc.
Sấm sét đột nhiên vang lên một tiếng, mưa nặng hạt rơi nhanh.
Vương Phong như cọng cỏ run rẩy trong mưa gió, toàn thân từ đầu tới chân lả tả nước mưa, cuối cùng thân người cũng đẫm ướt nước mưa.
Chàng nằm xuống, không động đậy, như đang nghỉ ngơi.
Một tia chớp xé bầu trời đen nhánh, chiếu rọi cả loạn táng cương.
Phút giây tia chớp tiêu tan, trên một ngôi mộ đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Gò mộ địa trong đêm mưa, vào lúc này, địa phương như vầy, làm sao có thể còn có người sống?
Có phải đó là u linh trong hoang mộ?
Lại có một ánh chớp.
Lúc ánh chớp này chiếu trên loạn táng cương, u linh đã đứng gần Vương Phong.
U linh cúi xuống, giơ hai tay mở miệng Vương Phong ra, lại dùng hai tay nhét một dược hoàn màu đen vào miệng Vương Phong.
Cặp mắt thất thần của Vương Phong, tròng mắt vẫn còn bất động, càng không có chút vùng vẫy.
Toàn thân chàng đã mềm nhũn, cho dù u linh có lôi chàng xuống địa ngục, chàng cũng không có sức phản kháng.
Kỳ thật mắt chàng tuy còn mở to, ý chí đã tiêu thất, căn bản đã không còn cảm giác.
U linh cũng không hại gì tới Vương Phong, chỉ nâng cằm Vương Phong, cưỡng bách Vương Phong nuốt dược hoàn đó.
Sau đó u linh dập dờn bỏ đi, phiêu thất trong mưa gió.
Mưa vẫn còn rơi.
Vương Phong nằm dài giữa đám cỏ dại ngả nghiêng, giống như một đống bùn.
Cũng không biết bao lâu sau, chàng mới ngồi dậy từ chỗ đó.
Sắc mặt chàng càng trắng nhợt, thần thái mệt mỏi phi thường, mở mắt nhìn bốn phía, phảng phất không biết mình đang ở đâu.
.... Nơi đây phía đông có một khu mộ địa gần núi, phía Tây cũng có một gò mộ địa giữa đám loạn thạch.
Chàng hồi ức lời nói của Huyết Nô, chợt mỉm cười, lẩm bẩm :
- Có thể nào ta hiện tại đang ở loạn táng cương đó?
Chàng không ngờ còn có thể cười.
Một người biết mình sẽ chết, đảm khí quả nhiên hơn người thường rất nhiều.
Người thường nếu phát hiện mình ở nơi này, trong hoàn cảnh này, tin rằng đã bỏ chạy mau mắn.
Chàng cười xong lại ngồi xuống trên đất, hai tay ôm đầu.
Thần trí chàng tuy đã hồi tỉnh, nhưng từ lúc bắt đầu huy đao chém Thường Tiếu, chàng đã liên tục ở trong trạng thái điên cuồng.
Một hồi lâu sau, chàng ngẩng đầu, thở dài một hơi, lẩm bẩm :
- Độc dược lợi hại.
Chàng đã nhớ chuyện mình bị trúng độc, có lẽ chuyện mình huy đao rượt chém Thường Tiếu, chàng đều đã nhớ ra.
Chàng lại lẩm bẩm :
- Ta không ngờ đã truy tới chỗ này.
Nghĩ một hồi, chàng lại thì thầm :
- Thứ độc dược này tuy lợi hại, tựa hồ làm cho người ta hóa điên, điên một trận xong, lại không sao.
U linh xuất hiện, chàng hiển nhiên căn bản không có ấn tượng gì.
“Phía bên Anh Vũ lâu đó, không biết đã thành gì rồi?”
Câu nói này vừa ra khỏi miệng, chàng nhổm dậy.
Ngay lúc đó, trong gió mưa đột nhiên truyền lại tiếng vó ngựa dồn dập loạn tạp.
Tiếng vó ngựa nhắm hướng loạn táng cương phóng tới.
Vương Phong không khỏi ngẩn người, phải đứng dậy xoay mình ẩn trong đám cỏ dại cao quá đầu.
Mưa gió ầm ầm, lúc chàng nghe tiếng vó ngựa, đội kỵ mã đã cận kề.
Người đến là bảy kỵ sĩ, ai ai cũng như tên bắn phóng tới loạn táng cương.
Vương Phong mau mắn ghé mắt từ đám cỏ dại nhìn lén ra ngoài.
Ánh mắt mờ mịt trong mưa gió bão bùng, tuy đã rất gần, chàng vô phương nhận ra mấy người đó là ai.
Kỵ sĩ trên ngựa cũng không phát giác Vương Phong đang ở đó, vừa đến loạn táng cương, đã giật cương dừng ngựa.
Một người thanh âm như tiếng chuông đồng từ đằng sau vọng tới, hỏi :
- Tam gia còn chưa tới?
Một giọng nói âm trầm đáp :
- Đã đến giờ.
Đã đến giờ, bảy kỵ sĩ phó ước tới đây.
Bọn chúng đến để gặp ai? Tam gia ước hội với bọn chúng là ai?
Tính hiếu kỳ của Vương Phong vốn rất lớn, hiện tại cho dù tất cả hồn ma đều xuất động ở loạn táng cương này, chàng cũng không chịu ly khai.
Bảy kỵ sĩ cùng một lúc nhảy xuống ngựa.
Cơ hồ cùng lúc đó, bên dưới loạn táng cương xuất hiện một người.
Người này mặc áo mưa, đầu đội nón trúc, đi bộ trong mưa gió, bước thẳng lên loạn táng cương.
Bảy kỵ sĩ nhìn thấy người này đi lên, đều hiển lộ thần sắc cảnh giới.
Nón trúc che đè xuống tới lông mày của người đến, cho dù không có mưa gió, ánh trăng có sáng ngời, nón che thấp đầy bóng tối như vậy, cũng khó mà thấy rõ được diện mạo của người này.
Người này tiếp tục bước đến trước mặt bảy kỵ sĩ khoảng bảy thước rồi mới dừng chân.
Hắn không tháo nón trúc xuống, chỉ giơ tay phải, dùng ngón trỏ đẩy cái nón trúc đó lên một chút, vậy cũng đủ rồi.
Vương Phong tuy nhìn không ra, bảy gã kỵ sĩ đã nhận ra mặt mày người đến. Thần tình bọn chúng lập tức nhẹ nhõm.
Người đến hiển nhiên là tam gia đã cùng bọn chúng tương ước.
Vị tam gia này từ từ bỏ tay xuống, thốt :
- Tốt! Các ngươi đều đã đến.
Vừa nghe thanh âm người đó, tâm Vương Phong chợt giật mình.
Thanh âm này chàng không lạ gì, vị tam gia này tối hôm qua chàng đã gặp hai lần.
Lần đầu gặp khi chàng kéo An Tử Hào đi mua vôi trắng, còn gặp thêm một lần khi chàng về tới, khi quay trở lại Anh Vũ lâu.
Lúc đó lão nhân này đã ngồi trong lục giác đình ngoài vườn đợi chàng.
Vị tam gia này cũng chính là Vũ Trấn Sơn Vũ tam gia.
Vũ tam gia khong những giàu có, hơn nữa còn có thế lực.
An Tử Hào tuy là một viên quan chức vụ tối cao trong mấy trăm dặm phụ cận, cũng phải nghe lời lão nói, xem xét sắc mặt của lão.
Thị trấn này một nửa là địa phương của lão, nếu quả không có Lý đại nương, lão thậm chí đã mua luôn một nửa còn lại.
Chừng như dạng người có tiền, có thế lực như vậy, lại giữa đêm hôm mưa gió hẹn ước, một thân đi tới loạn táng cương này, làm sao mà không phải là một quá i sự!


HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com