watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:25:1329/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8 - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 23



Hồi 7-2

Cương thi cơ hồ dụng tận lực cửu ngưu nhị hổ, mới nắm giữ được nàng.
Cuối cùng chàng cũng đã kinh nghiệm qua hai lần, lần thứ hai không còn gian nan như lần thứ nhất.
Cương thi này đương nhiên là Vương Phong.
Huyết Nô lúc đó mới không ra sức vùng vẫy, thở hổn hển lấy hơi gần quan tài, dựa vào thân Vương Phong.
Tay áo lúc đó mới hạ xuống hoàn toàn, nàng đã nhận ra cương thi không phải là Thiết Hận, cũng không phải là cô hồn dã quỷ, là Vương Phong.
Nàng sợ hãi la thảm, Vương Phong lại mỉm cười hỉ hả.
Cho dù Vương Phong có thật sự biến thành cương thi, nàng cũng phải nhào tới đấm chàng.
Nàng thở hổn hển, trừng mắt nhìn Vương Phong, đột nhiên hỏi :
- Chàng biến thành cương thi từ hồi nào?
Vương Phong miễn cưỡng ngậm cười, đáp :
- Sáng sớm hôm nay lúc nàng thay đồ, ta đã nằm trong quan tài.
Mặt Huyết Nô ửng hồng ngay lập tức, hỏi :
- Chàng thấy hết?
Vương Phong đáp :
- Lúc đó ta còn chưa ngủ.
Mục quang của chàng đã biến trong mông lung.
Có phải chàng đang nhớ lại tấm thân ngà ngọc mịn màng của Huyết Nô?
Đôi tay dịu dàng đẩy đưa trên bộ ngực? Thần tình như say sưa si đắm?
Chàng tuy không nói ra, Huyết Nô đã khẳng định chàng nhất thiết đã nhìn lén, nàng tuyệt không tin con người này lại thật tình nằm im trong quan tài.
Nàng kêu lên :
- Tôi đánh chàng chết, tôi đánh chàng chết - Ngoài miệng nàng tuy nói những lời hung hãn, trong tâm đương nhiên tịnh không muốn đánh Vương Phong chết.
Vương Phong cũng căn bản còn chưa thả tay nàng ra.
Hai người quần thảo ôm vật nhau, làm như xung quanh không còn ai khác.
Mấy gã quan sai há hốc mồm nhìn không nói nên lời, ai ai cũng chừng như đã biến thành cương thi.
Thường Tiếu lại tức tối đến xanh mặt.
Y lại hét lên một tiếng :
- Ngừng tay!
Tiếng hét lần này càng lớn hơn, tiếng hét của y vừa phát ra, cả căn phòng cơ hồ chấn động.
Cho dù là người chết, chỉ sợ cũng bị tiếng hét của y làm nhỏm dậy.
Huyết Nô giật mình đứng dậy.
Vương Phong tuy không đứng dậy, đôi tay đang nắm giữ song thủ của Huyết Nô cũng bất giác buông liền.
Trên mặt chàng cũng còn vui vẻ, nhìn Thường Tiếu mỉm cười, đột nhiên hỏi :
- Ngươi hình như là một vị quan?
Thường Tiếu mặt cứng như sắt, lạnh lùng đáp :
- Ta đã làm quan hơn mười năm nay.
Vương Phong thốt :
- Hèn gì cổ họng của ngươi lớn như vậy.
Thường Tiếu nhìn chàng chằm chằm, hỏi :
- Ngươi không sợ quan?
Vương Phong cười đáp :
- Ta không phạm pháp, sao lại phải sợ quan?
Thường Tiếu cười lạnh, hỏi :
- Ngươi trốn trong quan tài làm gì?
Vương Phong đáp :
- Ngủ.
Thường Tiếu quét mục quang, nói :
- Nơi đây có cái giường rộng ba trượng.
Vương Phong cười nói :
- Ta cho dù không nằm trên giường, chỉ nằm trong quan tài, cũng đâu có phạm pháp.
Thường Tiếu thốt :
- Làm người ta hoảng sợ là phạm pháp.
Vương Phong liếc nhìn gã quan sai đang bò dưới đất, nói :
- Ta đâu có hù nguời ta, chỉ bất quá từ chỗ ngủ ngồi dậy.
Chàng lại cười, nói tiếp :
- Đảm khí của thuộc hạ của ngươi, tựa hồ không lớn.
Cơ bắp nơi khóe mắt Thường Tiếu hơi giật giật, lạnh lùng thốt :
- Đảm khí của ngươi lại không nhỏ.
Vương Phong nói :
- Vốn không nhỏ.
Thường Tiếu “hừm” một tiếng :
- Hèn gì dám ngủ trong quan tài.
Vương Phong đáp :
- Không dám cũng phải dám.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi có biết quan tài là để chôn người chết không?
- Biết.
- Ngươi có biết quan tài đó đã có người chết nằm ở trỏng không?
- Biết.
- Biết như vậy, ngươi còn khoan khoái nằm trong quan tài đó?
Vương Phong lập tức lắc đầu :
- Không khoan khoái.
- Không khoan khoái sao lại nằm trong đó?
- Ta không còn chỗ nào để ngủ yên.
Mục quang của Thường Tiếu lạc trên cái giường rộng ba trượng, hỏi :
- Cái giường rộng này cũng không tốt?
Vương Phong đáp :
- Đối với người khác rất tốt, nhưng đối với ta lại không tốt.
Chàng mỉm cười giải thích :
- Sáng sớm hôm nay ta quả thật quá mệt mỏi, trừ phi không ngủ, một khi nhắm mắt ngủ thế nào cũng không khác gì một người chết.
Thường Tiếu hỏi :
- Cho nên ngươi chui vào quan tài?
Vương Phong đáp :
- Đó không phải là nguyên nhân chính.
Thường Tiếu hỏi :
- Nguyên nhân chính là gì?
Vương Phong đáp :
- Ta không muốn nhanh chóng biến thành người chết.
Thường Tiếu ngẩn ngơ hỏi :
- Có người muốn giết ngươi?
Vương Phong thốt :
- Có, ngày hôm qua đã có bốn người, chân chính muốn giết ta lại không phải là bọn chúng.
Thường Tiếu hỏi :
- Bọn chúng chỉ là bốn sát thủ?
Vương Phong đáp :
- Ta thấy vậy.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi đã đắc tội với ai?
Vương Phong đáp :
- Ta cũng chưa đắc tội với ai hết, bọn chúng muốn giết ta có lẽ vì ta còn lưu lại ở đây, vì ta là một người thông minh.
Thường Tiếu nói :
- Cứ theo ta biết, người thông minh đều không sống lâu.
Vương Phong thốt :
- Có đôi khi thôi.
Thường Tiếu hỏi :
- Đôi khi là lúc nào?
Vương Phong đáp :
- Khi hắn để người ta có cảm giác hắn có điểm nguy hiểm.
Đây vốn là lời của Vũ Trấn Sơn Vũ tam gia, chàng nhớ rất rõ, có lẽ nghĩ điều này rất có lý.
Thường Tiếu gật đầu :
- Một người làm cho người khác có cảm giác nguy hiểm, nhất định không được hoan nghênh.
Vương Phong nói :
- Xử lý một người đối với mình là người nguy hiểm, ngươi đương nhiên cũng biết biện pháp nào là tốt nhất.
Thường Tiếu gật gật đầu :
- Biện pháp đó quả thật rất tốt, ta cũng thường dùng tới.
Vương Phong thốt :
- Biện pháp tốt vị tất là biện pháp hữu hiệu.
Thường Tiếu nói :
- Nếu bọn chúng phát giác ngươi ngủ như chết, thì rất hữu hiệu.
Vương Phong thốt :
- Cho nên chỉ còn ngủ trong quan tài.
Thường Tiếu nói :
- Quan tài cũng vị tất là an toàn, một khi bị phát hiện, rất dễ dàng bị đóng đinh chôn sống trong quan tài, cái chết đó ra sao, chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng?
Vương Phong rùng mình, đáp :
- Cũng đỡ quan tài đã từng có cương thi leo ra.
Thường Tiếu thốt :
- Loại quan tài như vậy đương nhiên không có ai nguyện ý đi tới gần, nếu quả không sợ cương thi quay về tổ, quả thật là một chỗ ngủ rất tốt.
Vương Phong nói :
- Cũng không phải tốt cho lắm, bên trong có vôi, cũng đã từng có người chết nằm, cũng may nguời chết là bằng hữu của ta, xem ra cũng đủ an toàn để chịu đựng.
Chàng đột nhiên thở dài một tiếng, nói tiếp :
- Chỉ đáng tiếc chỗ như vầy ta cũng chỉ có thể ngủ một lần.
Bí mật bị phát hiện không còn trở lại thành bí mật nữa, nếu quả chàng lại ngủ trong quan tài, rất có thể vĩnh viễn ngủ yên, vĩnh viễn không đi ra được nữa.
Thường Tiếu lạnh lùng ngưng chú nhìn Vương Phong, đột nhiên hỏi :
- Ngươi sợ chết?
Vương Phong lập tức lắc đầu.
Thường Tiếu lạnh lùng “hừm” một tiếng, thốt :
- Ngươi xem ra cũng còn sợ rất nhiều.
Vương Phong đáp :
- Ta chỉ không muốn chết bất minh bất bạch.
Chàng cười cười, đột nhiên hỏi :
- Chết có gì để sợ? Chết quả thật không có gì đáng sợ. Không còn phải bị mặt trời nóng bỏng đốt cháy, không còn phải bị gió lạnh đâm chích da thịt. Không còn phải ưu thương, không còn phải đau đớn thống khổ. Lại bất tất phải có những tư tưởng đam mê ti tiện, lại bất tất phải sốt sắng tham cầu bất cứ cái gì. Chết, kỳ thật chỉ là một lối giải thoát.
Nói như Vương Phong, chết, là một mạo hiểm cao đẹp nhất trong cuộc đời chàng.
Một mũi Yếu Mệnh Diêm Vương Châm, đã quyết định sinh mạng của chàng rồi...
chàng vốn chỉ còn có thể sống thêm nửa canh giờ, vận khí lại còn may mắn, gần chết lại gặp được thiên hạ đệ nhất danh y Diệp Thiên Sĩ, mới bảo trụ được tính mạng, lại cũng chỉ có thể sống thêm một trăm ngày. Một trăm ngày hiện tại đã qua bốn mươi chín ngày... Chỉ còn lại năm mươi mốt ngày. Năm mươi mốt ngày tịnh không là năm mươi mốt năm, chết sớm hơn năm mươi mốt ngày, hay muộn hơn năm mươi mốt ngày cũng không có điểm phân biệt gì đáng kể cả. Chàng sao còn sợ chết được?
Thường Tiếu không hồi đáp câu hỏi của Vương Phong, lại hỏi ngược :
- Ngươi còn có điểm gì chưa minh bạch?
Vương Phong đáp :
- Nguyên nhân chính tại sao bọn chúng phải giết ta, chân chính muốn giết ta vốn là người nào, hiện tại ta vẫn chưa minh bạch.
Chàng nói tiếp ngay lập tức :
- Chuyện này kỳ thật có minh bạch hay không, cũng không phải là một vấn đề cần thiết.
Thường Tiếu hỏi :
- Chuyện nào mới cần thiết?
Vương Phong đáp :
- Ta còn lo chuyện khác.
Thường Tiếu hỏi dò :
- Chuyện nghiệm thi?
Vương Phong đáp :
- Tìm thi thể bằng hữu của ta, hộ tống về cố hương của hắn.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi và Thiết Hận là bằng hữu?
Vương Phong gật đầu.
Thường Tiếu chú mục hỏi tiếp :
- Bọn ngươi quen biết nhau bao lâu?
Vương Phong đáp :
- Tám chín ngày trước.
Thường Tiếu hỏi :
- Bảy tám ngày trước hắn đã thành người chết, ngươi lại quen biết hắn tám chín ngày trước, xem ra ngươi chỉ quen biết hắn có một ngày?
Vương Phong đáp :
- Không.
Bọn họ quen nhau không tới một ngày, phải đuổi bắt Huyết anh vũ, Huyết anh vũ đã mang tai họa tà ác đến trên mình Thiết Hận. Đây kỳ thật lại là nguyện vọng của Thiết Hận. Huyết anh vũ nghe nói mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, cho nhân gian ba nguyện vọng. Chỉ cần có thể thấy được Huyết anh vũ, là nó sẽ cho ba nguyện vọng. Vô luận là nguyện vọng gì, nó cũng thực hiện. Nguyện vọng thứ nhất của Thiết Hận lại là muốn chết. Chỉ vì hắn tuyệt đối không tin Huyết anh vũ tồn tại, hắn lại càng không nghĩ sẽ thấy được Huyết anh vũ. Huyết anh vũ chỉ thành đạt nguyện vọng của hắn. Nghĩ lại về chuyện đó, Vương Phong không khỏi lắc đầu.
Thường Tiếu cũng lắc đầu, hỏi :
- Bằng hữu quen biết nhau chua tới một ngày, ngươi lại chịu bán mạng vì hắn?
Vương Phong thốt :
- Ta tuy quen biết hắn còn chưa quá một ngày, lại hiểu hắn rất nhiều.
Thường Tiếu hỏi :
- Hiểu cái gì?
Vương Phong đáp :
- Hiểu hắn là một người chính trực, ta luôn luôn bội phục người chính trực.
Thường Tiếu một hồi lâu chưa cười, nghe câu nói của Vương Phong, lại mỉm cười.
Y cười nói :
- Nếu quả ngươi chỉ vì nguyên nhân này mà bán mạng vì hắn, ta đảm bảo sau này ngươi nhất định sẽ hối hận.
Y lại bổ sung :
- Người chính trực tuyệt không nói láo, nhưng theo ta biết, trong vụ án Huyết anh vũ, hắn đã nói láo không chỉ một lần.
Vương Phong tịnh không dò hỏi, lại mỉm cười :
- Nói láo cố nhiên là xấu xa, nhưng nếu thố lộ sự thật lại khuấy động một nỗi bất hạnh lớn hơn, còn có thể tha thứ được.
Thường Tiếu cười lạnh, từ từ đi tới.
Mục quang của mọi người toàn bộ đang nhìn trên người y.
Y đi chầm chậm, đến đối diện Vương Phong :
- Thi thể Thiết Hận nghe nói ngươi mang về nha môn?
Vương Phong thừa nhận.
- Lúc đó Thiết Hận đã chết rồi?
Vương Phong gật đầu.
- Ngươi khẳng định hắn quả thật đã chết?
Vương Phong đáp :
- Một người sống hay chết, ta còn có khả năng phân biệt rõ ràng.
- Lúc Tiêu Bá Thảo giải phẫu khám nghiệm thi thể, ngươi có đứng một bên quan sát?
- Không, công chuyện của Tiêu lão tiên sinh tịnh không thích có người đứng nhìn, vì lão sợ có thể ảnh hưởng tới công chuyện của lão, kỳ thật lão có cho phép ta ở lại, ta cũng vị tất nguyện ý lưu lại.
- Ngươi sợ nhìn thấy?
- Ta còn sợ bị ói mửa.
Vương Phong hỏi ngược lại :
- Ngươi không biết chuyện đó kinh tởm đến thế nào sao?
Thường Tiếu không đáp, ngẩng đầu lên, thốt :
- Ngươi chỉ nên trả lời câu hỏi của ta.
Vương Phong hỏi :
- Chỉ có thể đáp, không thể hỏi?
Thường Tiếu đáp :
- Không hỏi.
Vương Phong hỏi :
- Ngươi coi ngươi là gì?
Thường Tiếu đáp :
- Quan!
Vương Phong hỏi :
- Ngươi coi ta là gì?
Thường Tiếu thốt :
- Bình dân bá tánh.
Vương Phong sửa liền :
- Người giang hồ.
Thường Tiếu lại cưòi lạnh.
Vương Phong nói tiếp :
- Người giang hồ không sợ quan, không chịu bị điều khiển, cũng không để quan dám điều khiển.
Thường Tiếu lại cười lạnh :
- Ta dám điều khiển.
Vương Phong thốt :
- Cho dù có dám điều khiển, ta cho dù có chịu cho điều khiển, vậy thì sao? Ta đâu có phạm pháp.
Vương Phong lại lạnh lùng nói tiếp :
- Ta bị hiềm nghi phạm pháp chỗ nào?
Thường Tiếu lạnh lùng đáp :
- Ngươi hiệp trợ phạm nhân bị hiềm nghi, tiêu dao pháp ngoại.
Vương Phong hỏi :
- Có một hiềm nghi, phạm nhân bị hiềm nghi là ai?
Thường Tiếu đáp :
- Thiết Hận.
Vương Phong ngẩn người, chợt cười thốt :
- Cho tới bây giờ, tuy ngươi chưa tự giới thiệu mình, ta lại cũng đã đoán ra ngươi là ai.
Thường Tiếu hỏi :
- Ai?
Vương Phong đáp :
- Thường Tiếu! Độc Kiếm Thường Tiếu.
Thường Tiếu cười lạnh thốt :
- Ngươi ngủ trong quan tài, tin tức lại linh thông như vậy.
Vương Phong nói :
- Sáng sớm hôm nay, An Tử Hào đã nói cho ta nghe.
Thường Tiếu “hừm” một tiếng :
- Người này nói hơi nhiều.
Vương Phong thốt :
- Ta còn biết một chuyện.
Thường Tiếu hỏi :
- Cũng do hắn nói?
Vương Phong lắc đầu :
- Chuyện này ta nghe người ta nói tối thiểu cũng đã mười lần, lần thứ nhất tối thiểu cũng đã năm năm trước.
Thường Tiếu hỏi :
- Chuyện gì?
Vương Phong cười đáp :
- Ta còn biết ngươi có một cái ngoại hiệu kinh người, là Hoạt Diêm Vương.
Thường Tiếu không có biểu tình gì, hỏi ngược lại :
- Cái ngoại hiệu đó có gì không hay?
Vương Phong đáp :
- Hay thì hay, có một điểm, ta còn chưa minh bạch.
Thường Tiếu hỏi :
- Điểm nào?
Vương Phong đáp :
- Hoạt Diêm Vương như cái tên đã gợi ý, là Diêm Vương trên nhân gian, không phải yêu quỷ đều do ngươi điều khiển sao?
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi nói tới Thiết Hận?
Vương Phong hỏi lại :
- Cương thi không phải là quỷ sao?
Thường Tiếu thốt :
- Ngươi khẳng định hắn đã biến thành cương thi?
Vương Phong nói :
- Ta chưa thấy qua cương thi, lại thấy qua thi thể, ta dám đảm bảo hắn đã là một người chết.
Thường Tiếu nói :
- Ta cả thi thể cũng chưa thấy qua, lúc trước cũng không thấy thi thể, ta đương nhiên coi hắn còn là một người sống.
Y nhìn Vương Phong dò xét :
- Ngươi cũng dám đảm bảo lời nói của ngươi hoàn toàn là sự thật?
Vương Phong lại cười một tiếng, đáp :
- Cho dù là sự thật, ngươi chừng như cũng không chịu tin.
Thường Tiếu cũng cười, thốt :
- Ngươi đã biết ta cũng có một ngoại hiệu là Hoạt Diêm Vương, lại tựa hồ không biết ngoại hiệu của ta vì sao mà có.
Vương Phong nói :
- Đó là vì tâm địa ngươi tàn ác, tay lạt, kiếm độc.
Thường Tiếu thốt :
- Tâm tàn ác tự nhiên tay lạt, tay lạt tự nhiên kiếm độc, ba thứ này kỳ thật chỉ là một, ngươi chỉ nói trúng một thứ, còn thiếu một thứ.
Vương Phong hỏi :
- Thứ gì?
Thường Tiếu đáp :
- Hình phạt nặng nề.
Y lại cười :
- Dưới hình phạt nặng nề của ta, ta đảm bảo những gì nghe được nhất định là sự thật.
Vương Phong cười nói :
- Ngươi chừng như đối với ta đã có ý muốn dụng hình bức cung?
Thường Tiếu chỉ cười, nụ cười này lộ vẻ rất tàn nhẫn.
Vương Phong cười cười nói tiếp :
- Chỉ không biết ngươi tính dùng trọng hình nào?
Thường Tiếu đáp :
- Muốn biết không dễ lắm sao?
Nói vừa dứt lời, bàn tay trái của y đã chỉ một cái.
Cái chỉ đó chỉ về hướng Vương Phong, bảy gã quan sai đã có ba gã bộc phát phóng tới.
Gã quan sai khai quan hồi nãy đứng gần nhất, là người đầu tiên phóng tới, lại không phải để bắt người, một quyền nhắm ngay mặt Vương Phong đấm tới.
Một quyền này rõ ràng là để báo tư thù.
Người bị Vương Phong hù thê thảm nhất chính là gã, đối với tiểu tử này gã không có chút hảo cảm, đối với khuôn mặt cười cười của tiểu tử này không chút nào thuận mắt gã, cho nên một khi Thường Tiếu hạ lệnh bắt người, gã lập tức muốn bay tới đấm vào khuôn mặt tươi cười của tiểu tử này.
Chỗ đó tịnh không phải là chỗ trí mệnh, cho dù đánh có mạnh cũng không chết người, cho nên gã đánh thoải mái.
Gã đánh cũng rất nặng tay.
Một quyền này nếu không một trăm thì ít nhất cũng có chín mươi chín cân khí lực, đánh như vậy không những tản mác nụ cười mà cả khuôn mặt cũng sưng vù.
“Bình” một tiếng chấn động, một bóng người bay lên.
Vương Phong ngồi nguyên tại chỗ, mặt cũng không bị sưng.
Mặt của gã quan sai lại bị sưng. Một quyền của gã vừa mới xuất, quyền đầu của Vương Phong đã mạnh mẽ đấm vào mặt gã, đánh gãy mũi gã, máu mũi sặc đầy mặt, thậm chí đánh mạnh tới mức gã bay bổng hơn một trượng.
Một quyền của Vương Phong đã không chỉ có một trăm cân.
Gã quan sai vừa bay ra, hai gã quan sai bên ngoài đã phóng tới, bốn bàn tay hóa thành trảo phong nhắm tả hữu thủ của Vương Phong chụp tới.
Nắm thì nắm được, tả hữu thủ của Vương Phong lại như đại bàng tung cánh, phản trảo chộp vào cổ tay của bọn chúng.
Vương Phong hét một tiếng lớn, tung bọn chúng lên, quăng về phía bốn gã quan sai còn lại.
Bay tới nơi bốn gã còn lại, hai gã quan sai như thái sơn áp đỉnh vụt hạ xuống.
Bọn chúng nhanh tay nhanh mắt, lập thành hai hàng song song, song song tề tâm hợp lực, cứng rắn đón đỡ đồng bọn rớt xuống, bốn người, toàn bộ bị chấn động thối lui một bước.
Khí lực Vương Phong quả thật không nhỏ.
Hai gã quan sai bị chàng quăng lên mặt mày xanh dờn, thần sắc của bốn gã quan sai đón đỡ cũng không tốt hơn bao nhiêu, “rảng rảng rảng rảng” bốn tiếng, bốn thanh đao không hẹn mà đồng thời rút ra trên tay.
Đao quang chói ngời như tuyết, đây hiển nhiên là bốn thanh đao tốt.
Có đao trong tay, bốn gã quan sai trên mặt bỗng hiển lộ sát cơ.
Chỉ xem qua tư thế bạt đao, đã biết bọn chúng dụng đao rất giỏi; chỉ xem qua thần sắc trên mặt, đã biết bọn chúng đao hạ tuyệt bất lưu tình.
Vương Phong tựa hồ không thèm nhìn bọn chúng, hai tay chàng khoanh lại, làm như ba gã quan sai phóng tới đánh chàng hồi nãy không còn trong ý tưởng, càng hình như quăng hai gã lên trời là kết thúc mọi chuyện.
Làm sao sự tình có thể kết thúc như vầy được?
Bốn gã quan sai rút đao ra khỏi vỏ, cước bộ bắt đầu di động, trái phải di động, bốn người chia nhau đứng bốn phía.
Mắt Vương Phong một khi nhìn, tối thiểu cũng thấy ít nhất hai thanh đao.
Chàng đã buông tay, giang tay vươn vai, chợt nói :
- Ngủ đã quá, tinh lực sung mãn, giờ này hoạt động giãn gân giãn cốt là tốt nhất.
Một người trong bốn gã quan sai lập tức thốt :
- Bọn ta nhất định giúp ngươi hoạt động.
Mục quang của Vương Phong quét từ từ qua bốn thanh đao, thốt :
- Nhưng động tới đao ta lại không thể phụng bồi, những thứ đó không có lợi cho sức khỏe.
Một gã quan sai cười lạnh một tiếng, nói :
- Chỉ tiếc ngươi phải.
Tiếng nói vừa dứt, người của gã bay lên.
Ba gã quan sai kia cũng đồng thời phát động.
Mũi đao lóe tia sáng trắng như tuyết chói ngời, bốn gã quan sai này sử dụng một dạng đao pháp.
Hai đao chém vào hai vai Vương Phong, hai đao chém vào hai chân Vương Phong, bọn chúng tịnh chưa hạ sát thủ.
Bởi vì Thường Tiếu còn muốn lưu giữ mạng sống của Vương Phong, còn muốn hỏi cung Vương Phong.
Nhưng bốn đao này chém trúng, Vương Phong chắc biến thành con rùa, tuy bảo toàn được tính mạng, cũng chỉ còn có thể lăn bò trên đất.
Vương Phong tuy không muốn phụng bồi, càng không muốn biến thành con rùa.
Đằng sau lưng chàng là quan tài, đằng sau quan tài là bức tường, chàng không thể lại trốn trong quan tài, cũng không có đường lui thoát.
Chàng phải nghĩ ra biện pháp đối phó với bốn lưỡi đao.
Một người phải đối phó với bốn lưỡi đao không phải là chuyện dễ dàng, cũng may bốn lưỡi đao đang dùng đao pháp đả thương người, không phải là đao pháp lấy mạng người.
Đao pháp đả thương người, so với đao pháp lấy mạng người, dễ ứng phó hơn.
Chàng hét lên một tiếng, nghiêng mình một cái, đột nhiên bay lên một cái, nghênh đón gã quan sai đang huy đao chém bên trái.
Cái bay người này, hai đao chém dưới chân chàng đã hụt, cái nghiêng mình đó, một đao chém về bên vai phải cũng lạc vào khoảng không.
Tránh được ba lưỡi đao, không thể nói chàng không có bản lãnh, chỉ đáng tiếc còn thêm một đao.
Đao này vốn chỉ chém lên vai chàng, nhưng vì cái nghiêng mình của chàng, lại chém vào ngực chàng.
Vai không phải là một chỗ trí mệnh, ngực lại là chỗ trí mệnh.
Chàng tránh được ba đao, càng nhập sâu vào một tử lộ.
Tinh minh như chàng, là một người kinh nghiệm lâm địch phong phú, quả thật khong có lý do phạm vào sai lầm trí mệnh như vậy.
Có phải vì chàng chợt nhớ mình chỉ còn sống thêm năm mươi mốt ngày nữa, đợi không nỗi nữa, thừa cơ hội này, liều mạng?
Chàng tuy dám liều mạng, không sợ chết, gã quan sại lại không dám để chàng liều mạng.
Thường Tiếu tịnh không ra mệnh lệnh cho gã giết Vương Phong, gã tuyệt không dám giết Vương Phong.
Bởi vì như vậy thông thường có nghĩa là gã tự lấy cái mạng mình.
Cho nên vừa khi phát giác ngực Vương Phong đang hứng mũi đao của mình, gã đã nhảy tránh ngay lập tức.
Cũng may, khi gã ra đao đã có phần nương tay, cho nên dễ dàng biến chiêu.
Gã chỉ tưỏng Vương Phong bị ba thanh đao kia bức nhập vào tử lộ, lại càng không biết rằng Vương Phong tự mình xâm nhập vào tử lộ, cơ hồ liều mạng, thân hình sau khi nghiêng mình lại có biến hóa, đao của gã cho dù không lơi tay, cũng vị tất có thể chém vào ngực Vương Phong.
Biến hóa đó đương nhiên mục đích là để đón đỡ mọt đao chém vào ngực, hiện tại đao đã lơi lỏng, không cần phải thi hành biến hóa đó.
Cho nên Vương Phong tịnh không thi hành biến hóa đó.
Chàng lại thực hiện một biến hóa khác.
Thanh đao phải né tránh, gã quan sai đứng đằng trước phải lộ sơ hở, chàng vồ lấy sơ hở đó, huy quyền đấm vào mặt gã quan sai.
“Chát” một tiếng, gã quan sai bị tống văng ít nhất cũng một trượng, tuy còn chưa lấy lại thăng bằng, nửa khuôn mặt bên trái đã sưng vù. Một quyền của Vương Phong đánh ra, toàn thân cũng bay lên nửa trượng, tả hữu cước xoay một vòng, chính là quyền tay phải!
Vừa xong, tai chợt nghe một tiếng “xoảng” kỳ dị, khóe mặt đồng thời thoáng thấy ánh kiếm lăng không bay tới. Kiếm quang nhanh gấp, kiếm thế độc lạt.
Độc Kiếm Thường Tiếu chung quy đã xuất thủ.
Luồng sáng xanh dài ba thước nhanh như chớp đâm vào giữa ngực Vương Phong.
Nghe y nói, chỉ muốn mấy gã quan sai bắt sống Vương Phong, dụng hình nặng nề để bức cung, nhưng đến khi thấy y xuất thủ, rõ ràng huy kiếm muốn giết Vương Phong.
Y tịnh không phải là một người có hai tâm địa, chỉ bất quá y đã thấy xuất kích giết Vương Phong đơn giản hơn là cầm giữ Vương Phong.
Một phạm nhân khó bắt giữ, muốn đào tẩu nhất định rất dễ, kinh nghiệm này y đã kinh qua một lần.
Chỉ có một lần.
Một lần là đã đủ quá rồi, sau lần thứ nhất, đối với phạm nhân khó bắt giữ, y bắt đầu thực hiện phương pháp đơn giản hữu hiệu hơn.
Không sợ giết lầm người tốt, y chỉ sợ phạm nhân tẩu thoát.
Giết lầm người tốt đối với y tịnh không có ảnh hưởng, phạm nhân tẩu thoát lại làm thương tổn não bộ của y, phí tổn khí lực của y.
Y khác với Thiết Hận.
Thiết Hận thà thương tổn đầu óc thêm một lần, phí tổn khí lực thêm một lần, cũng không muốn giết lầm một tốt.
Y lại thà giết lầm thẳng thừng.
Cho nên nếu quả y đã giết một ngàn người, người chết oan nếu không tới chín trăm, cũng đã tám trăm.
Trong vòng mười năm nay, số người y giết không chỉ có một ngàn. Giết lầm thêm một Vương Phong, y cần gì đắn đo?
Kiếm chớp lên một cái. Nhanh. Chuẩn. Độc!
Đoạt Mệnh thập nhị kiếm của Nga Mi kiếm phái, một kiếm y dùng kỳ thật không uổng danh chút nào.
Muốn chống đỡ một kiếm như vậy không phải dễ dàng, nhưng bằng vào thân thủ của Vương Phong, cũng không thể rơi vào cảnh khốn cùng.
Chàng lại không chống đỡ, lại đón chờ.
Chỉ trong một sát na, trong tay chàng đã xuất hiện một đoản kiếm. Đoản kiếm hướng ngực Thường Tiếu đâm tới.
Trường kiếm ba thước, đoản kiếm chỉ sáu phân, tuy ngắn hơn nhiều, trường kiếm của Thường Tiếu có đâm trúng ngực của chàng, đoản kiếm của chàng tất cũng đâm trúng ngực y.
Chàng có cái tự tin đó.
Chàng dám liều mạng, một kiếm đâm ra, không phải để bảo vệ mình, chỉ là để giết đối thủ.
Một kiếm này, cũng không có biến hóa gì.
Độc kiếm của Thường Tiếu đâm tới, chàng thấy bất cứ biến hóa gì cũng đưa tới chung một kết quả - chỉ có khi biến hóa lại càng làm cho tình huống ác liệt hơn.
Chàng tịnh không vui thích cái kết quả này, hà huống Thường Tiếu con người này rất xứng đáng để chàng liều mạng.
Thường Tiếu cũng thấy Vương Phong liều mạng, càng thấy Vương Phong thật sự có cái bản lãnh liều mạng.
Một cảm giác sợ hãi thoáng qua tâm y ngay lập tức.
Y tịnh không tính tới liều mạng với Vương Phong. Y tuy thích giết người, lại tuyệt không thích mình cũng đồng thời bị giết, cho dù có bị thương cũng không thích.


HOMECHAT
1 | 1 | 70
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com