watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:54:0530/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8 - Trang 18
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 18 trong tổng số 23



 Hồi 7-1: Hoảng Sợ Chết Người

Đêm đã khuya.
Một khi đêm khuya, thanh âm cũng có nhiều.
Tiếng lồng chim đu đưa, tiếng côn trùng mùa thu, vốn là những thanh âm rất nhỏ, hiện tại đều nghe rất rõ.
Bên ngoài còn có tiếng gió, còn có tiếng nhạn.
Tiếng nhạn kêu lớn hơn, thê lương hơn.
(chỗ này còn thiếu vài câu thơ, vì chưa tìm ra nguyên văn nên bỏ trống, sẽ bổ sung sau)
Tiếng nhạn giữa tiếng thu, cơ hồ rất thường được thi nhân ứng dụng, những câu thơ trên của Hoàng Trọng là một thí dụ, ông lại nói tiếng thứ nhất nghe được không phải là tiếng nhạn.
Chỉ vì một khi nghe tiếng nhạn, sầu tư rất dễ dàng ập đến.
Trương Thiết, Lâm Bình hiện tại lại không sầu tư.
Tiếng nhạn kêu này, bọn chúng nghe cũng chỉ có cảm giác khủng bố.
Thi thể bị mổ xẻ toác hoác đã dùng vải bố trắng che phủ, còn có thi thể Tiêu Bá Thảo, lão chưởng quỹ, hai gã quan sai, tất cả đều đã dời đặt lên bàn.
Dưới ánh đèn lạnh lẽo thê lương, mặt người chết như muốn nói lên điều gì đáng sợ.
Thi thể của Đàm môn tam bá tuy phủ dưới tấm vải bố trắng, chỉ tiếc hai người bọn họ đã từng thấy qua lúc thi thể bị giải phẫu, đều đã có ấn tượng thâm sâu còn lưu lại.
Mục quang chỉ cần lướt qua tấm vải bố trắng ở trên, bọn họ phảng phất đã thấy liền người chết dưới tấm vải bố.
Mục quang của bọn họ không còn lệ thuộc vào bọn họ.
Vì phía bên đó có một thanh âm truyền lại.
Thanh âm cánh ruồi bay sè sè.
Hiện tại chỉ mới là sơ thu, còn là tiết mùa của ruồi.
Ruồi xuất hiện ban đêm, luôn luôn như bay lượn gần bóng đèn, hà huống dưới bóng đèn còn có thi thể.
Thi thể bầy nhầy của Đàm môn tam bá đã bắt đầu bốc mùi hôi.
Thi thể bốc mùi hôi đối với ruồi lại là một dụ hoặc rất cường liệt.
Huyết tinh cũng vậy.
Cho nên bốn thi thể còn nguyên ở trên, cũng có ruồi bay quần thảo.
Thanh âm đó trong cảm giác của bọn họ, đã không còn chỉ là ghê tởm mà thôi.
Bọn họ đã ngưng nói chuyện.
Nói chuyện là một biện pháp rất tốt để khu trừ khủng bố, nhưng cũng cần phải có tâm tình để nói chuyện.
Bọn họ hiện tại chỉ muốn ly khai nơi này nhanh chóng.
Chỉ là muốn.
Cho dù đảm khí của bọn họ có lớn tới cỡ nào, vẫn còn muốn sống.
Người không có đảm khí lớn, căn bản không thể đi theo Thường Tiếu xuất nhập.
Đêm càng khuya, bên ngoài sương lạnh mờ mịt.
Gió thổi qua cửa sổ, kéo theo sương lạnh vào.
Ánh đèn trong sương lạnh mông lung, mặt người còn sống cũng mông lung trong sương lạnh như mặt người chết.
Đám sương lạnh này xem ra cứ nhằm vào thân người mà bao phủ.
Người còn nói chuyện có nhân khí, người đã chết cũng có quỷ khí.
Người chết có bảy người, người sống lại chỉ có hai người.
Quỷ khí tự nhiên có nhiều hơn nhân khí.
Quỷ khí âm sâm!
Trương Thiết, Lâm Bình chỉ có cảm giác toàn thân đang tẩm trong băng thủy.
Cũng may Thường Tiếu lưu lại hai người.
Đêm dài đăng đẳng, nếu quả chỉ có một người, không biết làm sao qua được.
Bọn họ hai người cũng đã thầm liệu không thể ly khai nhau.
Chỉ đáng tiếc tính toán của một người bản thân cũng có nhiều sự tình bất đắc dĩ.
Trương Thiết tịnh không muốn nghĩ tới nhà xí, nhưng đã tới lúc cần đi, gã lại không có biện pháp nào khác.
Gã đương nhiên không muốn giải quyết cái ý tứ bất hảo này bằng cách muốn Lâm Bình đi theo bầu bạn.
Lâm Bình cũng không có cái ý tứ bất hảo như vậy.
Điếm đường hiện tại chỉ còn lại một mình Lâm Bình.
Dưới hoàn cảnh như vầy, dù là người sống cũng không hay hơn người chết là bao nhiêu.
Trương Thiết vừa đi khỏi, Lâm Bình liền cảm thấy hoang mang.
Hắn đột nhiên có cảm giác điếm đường lại lạnh lẽo hơn thập phần.
Thiếu một người sống, quỷ khí tự nhiên tương ứng trọng trùng.
Trán hắn lại xuất mồ hôi.
Mồ hôi lạnh.
Cũng ngay lúc đó, hắn nghe một tiếng động yếu ớt.
Thanh âm từ đằng sau hắn truyền tới, hắn không quay đầu, khuôn mặt bạnh ra, hỏi :
- Nhanh vậy hả?
Câu nói của hắn vừa ra khỏi miệng, sắc mặt hắn biến đổi liền.
Trương Thiết đi ra, không có lý do gì quay lại nhanh như vậy.
Tiếng bước chân của Trương Thiết không phải là nhẹ.
Hắn căn bản không nghe tiếng bước chân.
“Ai?” Gắt gỏng một tiếng, hắn quay đầu lại mau.
Vừa mới cử động, hắn phát giác cổ mình không thể quay qua quay lại, một đôi tay lạnh như băng đã giơ ra từ phía sau bóp vào cổ hắn.
Đây không giống tay người.
Không là người thì là gì?
Quỷ? Cương thi?
Mặt mày Lâm Bình xám xanh, há miệng la thảm một tiếng.

* * * * *

Khu vườn đằng sau điếm đường tối tăm phi thường.
Không có đèn, chỉ có ánh trăng lưỡi liềm chiếu mờ mờ ảm đạm nơi chân trời.
Nơi không có đèn vốn đã âm sâm, hà huống giữa khu vườn còn có một cây bạch dương.
Lá bạch dương to dài, gió thổi xào xạc, là loại cây mùa thu làm cho con người buồn thảm, cũng là đại biểu cho âm thanh mùa thu buồn thảm.
Trong vườn gió tây lùa khắc khoải.
Bạch dương vờn cơn gió buồn bả, rên rỉ nỗi sầu chết người.
Trong vườn, lúc này, lại không chỉ sầu chết người, đơn giản đã làm hoảng sợ chết người.
Đảm tâm của Trương Thiết lạnh ngắc.
Tên của gã tuy có một chữ “thiết”, trên người gã lại chỉ có một thứ làm bằng sắt.
Đao của gã.
Lưỡi đao tuy chưa rời khỏi vỏ, cán đao đã nằm trong tay gã.
Tại chỗ này, vô luận làm cái gì, gã tuyệt không để cán đao rời khỏi tay.
Đao có sát khí, một khi đao trong tay, nghe nói cả quỷ cũng phải nhượng ba phần, một tay gã nắm đao, một tay vừa mới cởi quần, đã nghe tiếng hô thảm thê lệ của Lâm Bình.
Gương mặt gã lập tức trắng nhợt, đao đã rút ra khỏi vỏ, hoang mang chạy về.
Sương mù dày đặc trong điếm đường, sương mù lại càng ảm đạm hơn trong ánh đèn.
Lâm Bình gục trên đất.
Mặt của hắn méo mó, sắc mặt kinh khiếp.
Sắc mặt kinh khiếp này, cho dù ai tưởng tượng cường liệt tới cỡ nào lại càng cường liệt hơn.
Đôi mắt của hắn xoe tròn, tròng mắt lòi ra ngưng kết.
Tròng mắt người chết căn bản không còn có thể biến hóa.
Xem ra hắn tự nhiên đã hoảng sợ tới chết.
Trên người hắn tịnh không có máu, y phục trên người lại tàn lụi, toàn thân bốc một làn khói trắng mờ ảo.
Tuyệt không phải là sương lạnh bao phủ, cũng tuyệt không phải là tử khí.
Tử khí không có màu sắc, sương lạnh thông thường ban đêm chỉ mang lại mùi thơm lá cây, làn khói trắng này lại phảng phất một mùi hôi khó chịu lỗ mũi.
Trong khói trắng mờ ảo, da thịt Lâm Bình chợt tiêu tán.
Chỉ trong phút chốc, tay của hắn không còn là tay người, mặt của hắn cũng không còn là mặt người.
Da thịt tiêu tán, hiện xương lòi ra, xương cốt cũng bắt đầu tiêu tán.
Gió thổi qua, cốt nhục tiêu tán tản mác theo gió, tản mác vào sương lạnh.
Trương Thiết thất thần nhìn thi thể của Lâm Bình, thân người gã cứng ngắc.
Tay gã cũng lạnh như băng, thậm chí cả tâm gã cũng lạnh như băng, sương lạnh phảng phất đã kết thành mũi kim đâm sâu vào tim gã.
Gã nhảy phắt lên, trong điếm đường tịnh không có người.
Hiện tại cũng không, nhưng không biết tại sao, gã luôn cảm thấy có người tồn tại, đằng sau lưng hắn.
Gã đột nhiên quay đầu.
Đằng sau người gã, quả nhiên có một người đứng yên.
Gã đột nhiên cảm thấy kinh hoàng, hoàn toàn không biết người này đến đằng sau người hắn từ lúc nào.
Người này giống như phóng ra từ cõi u linh.
Sự thật, người này đích xác đã chết bảy tám ngày rồi, không còn có thể là một người, lại chỉ sợ còn chưa xuống tới âm phủ.
Hai ngày nay hắn còn bồi hồi hoàn tại nhân gian.
Hắn còn là một cương thi.
Khuôn mặt lãnh đạm, nhãn thần tàn khốc.
Đứng đằng sau Trương Thiết chính là Thiết Hận.
“Thiết thủ vô tình” Thiết Hận!
Dung mạo hắn như lúc còn sống, thân mình thẳng đứng như ngọn tiêu thương.
Thân mình cương thi vốn rất cứng, rất thẳng.
Gương mặt của cương thi, có ai biết giống ra sao?
Đột nhiên thấy mặt cương thi, có ai không sợ?
“Thiết đô đầu!”
Trương Thiết thất thanh la hoảng, mặt mày trắng nhợt.
Thanh âm la hoảng của gã rất kỳ quái, hoàn toàn không còn là thanh âm của gã nữa.
Biểu tình trên mặt gã lại càng kỳ quái hơn, giống như một người đột nhiên gặp quỷ.
Gã sợ rằng đã gặp quỷ.
Thiết Hận phảng phất không nghe, trên mặt hoàn toàn không có chút biểu tình gì, song cước nhảy một cái, nhảy tới trước mặt Trương Thiết.
Trương Thiết hét lớn, mau mắn khởi đao trong tay.
Không ít người đã chết dưới đao của gã, trên đao đã có sát khí. Cương thi không thể chết, lại có thể nào ngã quỵ dưới sát khí trên đao của gã? Chỉ đáng tiếc đao của gã còn đang giơ lên, song thủ của Thiết Hận đã bóp trên yết hầu của gã.
Thiết thủ vốn vô tình, biến thành cương thi lại càng không thể lưu tình.
“Cương thi....”
Trương Thiết la thảm tắt nghẹn, ngữ thanh đã bị bóp chặn, lưỡi đã bị bóp nghẹn thè ra.
Đôi mắt của gã cũng như mắt cá chết.
Một mùi hôi thối đột nhiên bốc lên từ quần gã, quần của gã đã ướt đẫm.
Thiết Hận hiện tại nới lỏng tay một chút.
Tròng mắt của hắn chuyển động.
Tròng mắt của cương thi lại còn có thể chuyển động sao?
Mục quang rơi trên thi thể của Tiêu Bá Thảo, trên mặt Thiết Hận không ngờ lại lộ sắc thương tiếc.
Mặt mày của cương thi còn có thể biến hóa sao?
Cương thi còn có cảm tình sao?

* * * * *

Cổng đỏ tươi, đỏ như máu.
Trong hẻm chỉ có phiến cửa đỏ này.
Anh Vũ lâu cũng nằm sau phiến cửa đỏ này.
Cánh cửa đã mở.
Người mở cổng lại là một tiểu cô nương, một tiểu cô nương vận y phục đỏ, hai tròng mắt lại đen nhánh như than.
Lúc mở cửa cho Vương Phong, ả nhìn Vương Phong từ trên xuống dưới như muốn đánh giá Vương Phong, hiện tại mở cửa cho Thường Tiếu, mắt lại luôn luôn không dám nhìn Thường Tiếu một lần, chừng như ả đã thấy người này so với Vương Phong còn đáng sợ hơn nhiều.
Ả cúi đầu, ngập ngừng thốt :
- Ông là...
An Tử Hào ngắt lời :
- Bọn ta đến tra án.
Tiểu cô nương bây giờ mới thấy An Tử Hào, nhìn hắn một cách kỳ quái.
An Tử Hào hỏi ngay lập tức :
- Huyết Nô còn ở trong đó không?
Tiểu cô nương đáp :
- Còn, để tôi thế các ông thông truyền.
An Tử Hào chưa kịp nói, Thường Tiếu đã lắc đầu, thốt :
- Bất tất, bọn ta tự đi vào tìm nàng.
Câu nói vừa ra khỏi miệng, chân y đã giơ lên, một bước đi vào.
An Tử Hào đi nhanh tới trước dẫn đường.
Tiểu cô nương tránh mau nhường đường, một câu cũng không dám nói.
Ả tuy còn nhỏ tuổi, kiến thức cũng không có nhiều, nhưng đã thấy Thường Tiếu là một vị quan, so với An Tử Hào còn cao chức hơn, vô luận Thường Tiếu làm gì, ả đều chỉ có thể đứng bên lề nhìn, thậm chí tốt hơn là không nhìn, tránh càng xa càng tốt.
Ả đương nhiên không theo chân.
Xuyên qua hành lang, đi qua hoa kính.
Hoa hàn thị mộng, thiền ngữ tố thu tâm.
Trên đường đi chỉ có hương hoa, chỉ có tiếng côn trùng, không nghe tiếng hát hò, không thấy bóng ai, mùi rượu cũng không có.
Đây tịnh không giống Anh Vũ lâu hàng ngày, càng không giống một kỹ viện.
Hiện tại là giờ hoàng kim của kỹ viện, nhưng trừ đám bọn họ một hàng mười người đi vào ra, trừ hồng y tiểu cô nương mở cửa ra, không có một ai khác qua lại.
Lâu phòng hai bên tả hữu đều có thắp đèn, màn giấy cửa sổ cũng có in bóng người.
Bóng người trầm mặc phảng phất len lén nhìn trộm những vị khách không phải tầm thường này.
Sơn vũ dục lai phong mãn lâu.
Bọn họ có phải đã nghe phong thanh, trước hết đã trốn tránh?
Thường Tiếu đang đi bỗng thốt :
- Kỳ viện này làm ăn coi bộ không tốt lắm.
An Tử Hào lập tức lắc đầu :
- Chỉ là đêm nay không tốt.
Thường Tiếu hỏi :
- Chuyện ta phải đến kỹ viện này để điều tra, lại đã truyền tới đây?
An Tử Hào đáp :
- Địa phương này tuy nhỏ, người lại không ít, miệng có rất nhiều.
Thường Tiếu thốt :
- Người thông minh cũng có rất nhiều.
An Tử Hào nói :
- Sự tình phát sinh tại Bình An lão điếm và Anh Vũ lâu hai nơi này, đại nhân đã ghé qua Bình An lão điếm, bọn họ tịnh không dám tới Anh Vũ lâu.
Thường Tiếu đột nhiên cười hỏi :
- Đêm qua cương thi xuất hiện, cũng không phải là một nguyên nhân?
An Tử Hào miễn cưỡng cười, nói :
- Tôi cũng thấy vậy.
Nói chưa dứt, hắn đã run lên hai lần.
Bóng đêm dày đặc, hiện giờ là lúc cương thi thường xuất hiện hành động.
Thường Tiếu nhìn An Tử Hào chằm chằm, thốt :
- Đảm khí của ngươi tịnh không lớn.
An Tử Hào cười khổ :
- Vốn không lớn.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi thật sự tin có cương thi tồn tại trên thế gian?
An Tử Hào thở dài, nói :
- Thủ hạ của tôi không còn nghi ngờ gì nữa đã hoảng sợ tới chết.
Thường Tiếu thốt :
- Tịnh không nhất định là cương thi làm hoảng sợ chết người.
Y cười lạnh một tiếng, nói tiếp :
- Thủ hạ của ngươi, một người tự nhiên trở lại chỗ quan tài, đằng sau tuyệt không có nguyên nhân?
An Tử Hào đáp :
- Có thể gã đã có phát hiện.
Thường Tiếu cười lạnh :
- Tại sao ngươi không nói gã đã thấy trong miệng Thiết Hận có ngậm viên tị độc châu?
An Tử Hào không nói một lời.
Thường Tiếu thốt :
- Thủ hạ của ngươi không phải đã nói bọn chúng nạy nắp quan tài, thấy diện mạo của Thiết Hận còn như đang sống, tịnh không giống người đã chết bảy tám ngày, Vương Phong nói với bọn chúng hoàn toàn chỉ vì miệng Thiết Hận có ngậm tị độc châu, có thể duy trì thi thể bất biến?
An Tử Hào gật đầu.
Thường Tiếu hỏi :
- Một viên minh châu như vậy, ngươi nói trị giá bao nhiêu?
An Tử Hào đáp :
- Giá trị liên thành.
Thường Tiếu hỏi :
- Có thể là nguyên nhân làm cho người phạm tội không?
An Tử Hào thở dài đáp :
- Thủ hạ của tôi quả thật có lòng tham.
Thường Tiếu thốt :
- Một người khi đi trộm thì tâm không khỏi sợ hãi, nếu đảm khí không cực lớn, không cần nói tới cương thi, một nguời đột nhiên từ trong quan tài bật dậy, đã đủ làm cho gã hoảng sợ tới chết.
An Tử Hào ngập ngừng lẩm bẩm :
- Nhưng... Thiết Hận nằm trong quan tài... Thiết Hận đã chết bảy tám ngày rồi... quan tài đã đóng đinh bảy tám ngày...
Cho dù còn là người sống, nằm trong quan tài đóng đinh bảy tám ngày, không bị ngộp chết cũng bị đói chết.
Người chết có phải không thể sống lại?
Hỏi bất cứ một ai điều này, ai chắc cũng lắc đầu.
Nhưng người xưa tương truyền, người chết có thể biến thành cương thi.
Truyền thuyết này có chân thật không? Không ai dám khẳng định.
Trên thế gian vốn có rất nhiều chuyện làm cho người ta không thể tin được, nhưng lại là chuyện không thể giải thích được.
Sự kiện này Thường Tiếu có thể giải thích không?
Thường Tiếu không giải thích, cười lạnh :
- Ai biết Thiết Hận bảy tám ngày nay đều nằm trong quan tài?
An Tử Hào đáp :
- Tối thiểu còn có một người biết.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi nói Vương Phong?
An Tử Hào thốt :
- Hắn nhất định biết, vấn đề chỉ là hắn có chịu nói ra sự thật không.
Thường Tiếu nói :
- Trước mặt ta, không ai dám không nói sự thật.
Đây có phải là lời khoa trương? Quá tự tin?
Y bổ sung :
- Theo ta biết, trước mặt hắn chỉ có một con đường, không ai muốn đi con đường đó.
Đó cũng là tử lộ.
An Tử Hào không nói tiếng nào.
Vô luận Thường Tiếu nói gì, hắn không muốn bàn cải, cũng không dám bàn cải.
Thường Tiếu hỏi tiếp :
- Hắn có còn ở trong Anh Vũ lâu?
An Tử Hào đáp :
- Sáng nay, tôi hỏi hắn thì hắn nói hắn ở lại.
Vương Phong hiện tại tịnh không có ở đó.
Trong Anh Vũ lâu chỉ có một mình Huyết Nô.
Mùi vôi trắng phảng phất từ bức tường dài năm trượng, thập vạn yêu ma tụ hội tại Nồng gia phổ, yêu ma bái lạy Ma Vương, thập vạn ma đao trích thập vạn giọt ma huyết, ma huyết hóa thành Huyết anh vũ, còn có mười ba huyết nô thần tử của Huyết anh vũ, tất cả đã tiêu thất đằng sau lớp vôi trắng.
Bức tường đã bị vôi quét trắng như tuyết, không còn bức ma họa, chỉ còn là một bức tường bình thường.
Dưới bức ma họa, chỗ này giống như địa ngục.
Địa ngục mỹ lệ, nay đã bị hủy dưới tay Vương Phong.
Không còn ma họa, chỗ này cũng chỉ còn là một chỗ bình thường.
Cho nên Thường Tiếu tịnh không giống Vương Phong, mắt không trân trân nhìn bức tường.
Mắt của y lại lạc trên người Huyết Nô.
Chỗ này hiện tại còn có gì có thể hấp dẫn hơn Huyết Nô?
Huyết Nô đã thay y phục chỉnh tề, nửa người bên trái đã không còn giống như một đứa trẻ sơ sinh, người chỉnh tề không giống một bầy tôi của Huyết anh vũ.
Nhưng nàng vẫn còn là Huyết Nô, nàng cũng đẹp như trước.
Nữ nhân mỹ lệ vốn luôn luôn thu hút sự chú ý.
Ánh mắt của Thường Tiếu tịnh không bị nàng thu hút, nhanh chóng chuyển dời.
Đôi giày da đế cứng, ngọn roi dài bén nhọn, cái giường rộng ba trượng, trên đầu giường có còng bạc, bức vách mới quét vôi trắng xóa, mục quang của Thường Tiếu nhất nhất kinh lược qua hết, rồi mới quay lại nhìn lên mặt Huyết Nô.
- “Nàng là Huyết Nô?” - Y mỉm cười hỏi.
- “Ừm”. - Huyết Nô cũng cười đáp.
Thanh âm mị hồn, nụ cười mê hoặc, nàng chừng như rất hoan nghênh Thường Tiếu giáng lâm.
Thường Tiếu nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, hỏi :
- Nghe nói nàng luôn chỉ mặc một nửa y phục trên mình?
Huyết Nô cười đáp :
- Đó là sự thật.
Thường Tiếu thốt :
- Hiện tại nàng lại ăn mặc rất chỉnh tề.
Huyết Nô nói :
- Vì tôi sợ bị cảm lạnh.
Thường Tiếu thốt :
- Mấy ngày nay hoàn toàn đâu có lạnh.
Huyết Nô đáp :
- Tối hôm qua sau khi cương thi xuất hiện, chỗ này không biết sao lại biến thành âm âm sâm sâm.
Vừa nói đến cương thi, giọng nói của nàng không còn ổn định.
Thường Tiếu hỏi :
- Nàng cũng sợ cương thi?
Huyết Nô đáp :
- Tôi chỉ là một nữ nhân.
Đảm khí của nữ nhân thường nghe nói đều không lớn.
Thường Tiếu hỏi :
- Vậy sao nàng không ly khai, còn ở lại đây?
- “Tôi không còn chỗ để đi”. - Mắt Huyết Nô chừng như đo đỏ.
Một nữ nhân nếu như còn chỗ để đi, cũng không lưu lại kỹ viện làm gì.
Thường Tiếu hỏi :
- Nơi của Lý đại nương không tốt sao?
Sắc mặt Huyết Nô lập tức biến đổi, lạnh lùng đáp :
- Nếu quả là tốt, tôi căn bản không còn ở lại đây.
Lý đại nương là mẫu thân của Huyết Nô, nếu quả là một mẫu thân tốt, con gái cũng căn bản không thể nào trở thành kỹ nữ.
Thường Tiếu gật gật đầu, mục quang chuyển về hướng quan tài gần tường, hỏi :
- Ít ra nàng cũng phải khiêng dời cái quan tài đó ra, nàng không biết cái quan tài đó là tổ của cương thi, cương thi bất cứ lúc nào cũng có thể quay về tổ của hắn nghỉ ngơi sao?
Mặt Huyết Nô trắng nhợt, ấp úng :
- Quan tài đó tịnh không phải là đồ của tôi, tôi không thể tự khiêng nó ra.
Thường Tiếu hỏi :
- Vương Phong không chịu khiêng quan tài ra?
Huyết Nô đáp :
- Tôi không có hỏi hắn, sáng sớm hôm nay tới giờ còn chưa gặp.
Thường Tiếu trầm giọng :
- Hắn còn ở nơi này?
Huyết Nô đáp :
- Sáng sớm hôm nay đã đi ra, hiện tại vẫn còn chưa quay về.
Thường Tiếu hỏi :
- Cả ngày nay, hắn đi tới đâu?
Huyết Nô đáp :
- Không biết.
- Không nhắn lại một lời?
- Hắn từng nói qua đi tìm thi thể bằng hữu của hắn.
- Cương thi Thiết Hận?
Huyết Nô gật gật đầu :
- Cương thi nghe nói buổi sáng chỉ là một thi thể, nghe hắn nói, hắn muốn tìm ra thi thể nhanh chóng.
Thường Tiếu hỏi :
- Tại sao?
Huyết Nô đáp :
- Chỉ cần tìm ra thi thể, hắn nói có lẽ có biện pháp không cho Thiết Hận biến lại thành cương thi, hắn tựa hồ không muốn bằng hữu của hắn lại biến thành cương thi hại người.
Thường Tiếu cười lạnh thốt :
- Hắn là một pháp sư? Cũng thấu hiểu hàng ma tróc quỷ?
Huyết Nô không thể trả lời.
Thường Tiếu lại nói tiếp :
- Như quả hắn tìm ra cương thi, hắn thế nào cũng khiêng về, lại bỏ vào quan tài đóng đinh thật chặt, hiện tại là lúc cương thi đã xuất hiện, hắn lại còn chưa về, e rằng hắn tìm không ra thi thể, định bắt trói cương thi mang về?
An Tử Hào xen vào :
- Có lẽ hắn hiện tại đã gặp cương thi, bị cương thi bóp cổ, không thể quay trở về.
Câu nói của hắn vừa ra khỏi miệng, hắn tự nhiên cảm thấy lạnh người.
Mặt Huyết Nô trắng nhợt.
Thường Tiếu lại hoàn toàn không có phản ứng, sắc mặt vẫn như trước, nụ cười vẫn như trước, mục quang rơi trên quan tài, thốt :
- Vết đinh đóng trên quan tài, cũng có thể xem coi có đậy chặt quan tài trong vòng bảy tám ngày qua không.
Không chờ y nói lần nữa, hai gã quan sai giải phẫu thi thể hồi nãy đã tự mình đi tới.
Người xuất thân từ nghề khám nghiệm thi thể đối với quan tài vốn cũng có nghiên cứu rất kỹ càng.
Thường Tiếu cũng không phân phó lại, nhìn sang An Tử Hào :
- Vạn Thông còn dư lại một vũng máu, một cánh tay đen bầm, ở chỗ nào?
An Tử Hào đáp :
- Ở dưới lầu, trong tiểu ốc đằng sau cầu thang.
Mục quang Thường Tiếu quay một vòng, thốt :
- Đường lão đại, Đường lão nhị, bọn ngươi hai người đi xuống coi, Đổng Xương, ngươi cũng đi.
Đường thị huynh đệ vâng lệnh đi về phía An Tử Hào, một trong hai gã quan sai đang đi về hướng quan tài cũng nghe lệnh dừng chân.
Thường Tiếu liền nói tiếp :
- Kiểm nghiệm quan tài một người đã đủ rồi.
Đổng Xương vâng lệnh, quay về phía An Tử Hào cất bước.
An Tử Hào nhanh nhẹn lui ra ngoài lầu, đi trước dẫn đường.
Thường Tiếu nhìn theo bọn họ bốn người đi ra, lẩm bẩm :
- Huyết đặc, hắc thủ, đây nếu quả không phải do cương thi gây ra, tin rằng kết quả sẽ cho biết là loại độc dược gì.
Chuyện này nếu quả do độc dược gây nên, kiến thức về độc dược của Đường thị huynh đệ, thêm vào xuất thân nghiệm thi của Đổng Xương, nhất định sẽ mang ra ánh sáng.
Sự tình không phải giản đơn như vậy sao?
Ánh đèn tuy sáng chói, đi đến tường bên đó, đã biến thành ảm đạm.
Quan tài dưới ánh đèn ảm đạm, càng có cảm giác khủng bố.
Cho nên gã quan sai cũng phải đem theo một cái lồng đèn di qua.
Gã chỉ vì lo lắng cho công chuyện của mình.
Công chuyện của gã, cho dù có kinh nghiệm phong phú, hoàn cảnh nếu không sáng rõ, cũng rất dễ dàng phán đoán sai lầm.
Nhờ cái lồng đèn, nhờ ánh sáng chiếu vào quan tài, tuy thủy chung vẫn còn không khí tử vong, xem ra đã không còn khủng bố như trước.
Nắp quan tài đã mở ra trước sau hai lần, lần thứ hai mở ra, còn chưa đóng đinh trở lại, vì thi thể không còn trong đó. Thi thể đã biến thành cương thi đi mất. Chưa bắt lại được cương thi, chưa tầm hồi lại được thi thể, đinh trên nắp quan tài làm sao đóng lại được. Vương Phong thậm chí không đậy nắp đàng hoàng, chỉ tùy tùy tiện tiện để nắp trên mặt quan tài, che đầu quan tài, còn hở lộ hai ba phân không khít.
Sở dĩ vậy cho nên giở nắp quan tài không phải là một chuyện khó khăn. Gã quan sai để lồng đèn sang một bên, đi tới, nghiêng người giơ tay ra, chừng như muốn bưng cái nắp quan tài xuống.
Nắp quan tài vừa mở ra, một người vút từ trong quan tài ngồi bật dậy.
Cương thi!
Quan tài là vật của người chết. Đi ra từ quan tài làm sao có thể là một người sống?
Trong số người chết, nghe nói chỉ có một loại có thể khiêu động - quan tài là tổ của cương thi, cương thi bất cứ lúc nào cũng có thể quay về tổ của hắn nghỉ ngơi.
Nhớ lại mình đã nói những lời đó, Thường Tiếu bất giác rùng mình.
Đám quan sai kia cũng sợ hãi la thất thanh.
Huyết Nô càng giống như một con mèo cái bị đạp lên đuôi, giọng khàn khàn thét lên.
Sợ hãi thê thảm nhất đương nhiên là gã quan sai đang bưng nắp quan tài khai quan.
Gã tuy xuất thân làm nghề nghiệm thi, đây lại là lần thứ nhất thấy thi biến, thấy cương thi.
Y phục trắng thảm dưới ánh đèn trắng thảm, giống như một đám sương.
Song chưởng của cương thi che trên mày, hai tay áo che mặt, mới vừa nhảy ra khỏi quan tài, nhảy tới gần thân người gã quan sai.
Trên người hắn phảng phất xương cốt xuất hàn khí, vừa nhảy lên hàn khí đã biến thành âm phong, thổi tắt nhiều ngọn đèn.
Không còn ánh đèn trắng thảm, mặt mày gã quan sai cũng còn trắng nhợt, mắt mở to tròn xoe, trong mắt chứa đầy nét kinh hãi khủng khiếp, kinh hãi khủng khiếp tới mức gã muốn chạy, nhưng hai chân hoàn toàn không chìu theo ý gã, chừng như bị đóng đinh chặt xuống sàn. Gã muốn la, nước miếng trong miệng lại như đã bị âm phong thổi thành hàn băng, nghẹn cứng yết hầu. “Cạch” một tiếng, nắp quan tài trên tay gã rơi xuống đất, toàn thân gã cũng mềm như cọng bún quỵ xuống.
Cương thi lại không động đậy, mục quang lạnh lẽo thê lương lóe ra từ hai tay áo, trừng trừng nhìn gã quan sai mềm nhũn trên sàn, thân hình cứng ngắc đột nhiên cong lại, ngồi xuống cái ghế gần quan tài, hai tay áo cũng hạ xuống, hắn lại há miệng, cười lớn.
Tiếng cười đắc ý, tiếng cười đáng sợ. Nghe qua dưới hoàn cảnh này lại càng đáng sợ hơn.
Tiếng cười đó vừa vang lên, ít ra có một nửa đám quan sai bị tiếng cười làm thất hồn lạc phách.
Cương thi cũng có thể cười sao? Tiếng cười này có phải đã làm tiêu tán hồn phách người sống?
Đảm khí của nữ nhân thông thường đều rất nhỏ, lần này lại ngoại lệ.
Huyết Nô vốn sợ hãi tới mức gần xỉu, nhưng khi tay áo của cương thi hạ xuống, tiếng cười của cương thi vừa mới vang lên, nàng từ đầu xuống chân không ngờ lại lấy lại khí lực, nét mặt xanh dờn cũng ửng hồng. Nàng tự nhiên đứng yên trừng mắt nhìn cương thi. Xem biểu tình của nàng, gần như muốn bước qua đấm cương thi một quyền, cắn cương thi một cái.
Nàng không ngờ quả thật đi qua. Vừa đi tới đã đấm xuống một quyền.
Tuy tịnh không cắn cương thi một cái, nàng ít nhất đã đánh cương thi mười quyền.
Quả là can đảm có thừa.
Có phải nàng lại bị ma nhập, con quái điểu thứ mười ba biến mất trên tường tối hôm qua, huyết nô thứ mười ba đã nhập vào người nàng?
Huyết nô là nô tài của Huyết anh vũ, cũng là một loại yêu ma trong ma vực Nồng gia phổ.
Yêu ma đánh cương thi, đây không phải là quỷ đánh quỷ sao?
Đảm khí của Thường Tiếu lại càng lớn hơn.
Lúc mới bắt đầu, y cũng kinh ngạc, nhưng hiện tại, trên mặt y chỉ có một nụ cười lãnh khốc.
Tiếng cười của cương thi vang trong tai y, tay của y đã nắm chặt cán kiếm.
Hiện tại kiếm vẫn nằm trong vỏ, sát khí lại từ từ tích tụ.
Sát khí này lan khắp thân người y. Đôi mắt y đã lộ sát cơ, nhìn chằm chằm cương thi.
Tuy y còn chưa hành động, lưỡi kiếm đã hò hét giục xúi y rút ra.
Người còn chưa xuất, kiếm còn chưa xuất. Trước hết lại có tiếng hô :
- Ngừng lại.
Tiếng hô như phích lịch sấm sét đánh xuống, quỷ khí trong lầu bị đánh văng tản mác.
Cổ họng Thường Tiếu quả thật rất lớn.
Một người làm đại quan đã hơn mười năm, người hò hét quát tháo trong suốt hơn mười năm làm quan, cổ họng không lớn mới là quái lạ.
Hà huống y còn luyện qua mười mấy hai chục năm khí công.
Huyết Nô đã dừng tay, song thủ không phải bị Thường Tiếu làm thất kinh hạ xuống, mà đang bị cương thi nắm giữ.
Muốn nắm giữ song thủ của nàng quả thật không phải dễ, nàng hung hãn tựa như trong người nàng có ma thần phụ thể, khí lực mạnh mẽ kinh người.


HOMECHAT
1 | 1 | 69
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com