watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:17:3129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8 - Trang 15
Chỉ mục bài viết
Huyết Anh Vu - Cổ Long - Chương 1-8
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 15 trong tổng số 23


 
Hồi 6-1: Độc Kiếm Thường Tiếu

Độc Kiếm Thường Tiếu vô luận đi đâu cũng không chỉ đi một mình.
Giống như Huyết anh vũ, y cũng có mười ba nô tài.
Mười ba người là những hảo thủ Lục Phiến môn do chính y chọn lựa, đa số luôn luôn cả ngày vây quanh hai bên tả hữu của y, còn có một số ít, nếu không phụng mệnh đi điều tra, xếp hàng đi trước mặt y.
Bọn họ mỗi người đều có bản lãnh riêng.
Có người tài năng truy bắt thiên phú, linh mẫn như chó săn; có người phân tích được giả thiệt, phân biệt được châu báu ngọc thạch và phế phẩm; có người chỉ vừa thấy vết thương là biết do binh khí nào gây nên, kỳ trung là cao thủ nghiên cứu y dược.
Có đám thủ hạ tả hữu này, y không thành danh bộ sao được.
Tên của y vốn là một cái tên hay, người của y cũng như tên, cười nói vui vẻ, thường hay cười.
Lúc giết người y cũng tươi cười.
Cười vốn tượng trưng cho khoái lạc, dùng thủ đoạn tàn khốc đối đãi với phạm nhân đối với y mà nói có lẽ là một thứ lạc thú.
Ngoại hiệu của y tịnh không hay, lại rất thích hợp.
Trên kiếm kỳ thật không có tẩm độc, tâm y mới độc, tay của y, một khi xuất thủ, thường lấy mạng người ta.
Chuyện này so sánh với chuyện dụng độc sao lại không thần tốc hơn được?
Chính ngọ.
Ánh thu huyền ảo, gió thu lại tiêu hồn.
Văng vẳng có tiếng nhạn kêu.
Tiếng nhạn thê sầu, thu ý tiêu sắt.
Thu, vốn là thế giới của âm thanh, tiếng nhạn kêu chính thị là linh hồn của âm thanh mùa thu.
Tiếng vó ngựa và âm thanh mùa thu tịnh không có quan hệ gì, bất cứ lúc nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể nghe thấy.
Ngay bây giờ, linh hồn của âm thanh mùa thu tản mát.
Tiếng nhạn kêu vang rền cơ hồ bị tiếng vó ngựa như sấm sét rầm rập che phủ mất.
Tiếng vó ngựa sấm sét, mười bốn con kiện mã sóng hàng phóng trên đường trường.
Con đường dài tuy rộng rãi, nhưng cũng không thể cung phụng mười bốn con kiện mã sóng hàng.
Ngựa tới, roi tới trước, hàng cây hai bên đường run rẩy dưới bóng roi hung hãn phất bay, mười bốn kỵ mã dẫm đạp trên mặt đường rộng rãi.
Đằng sau vó ngựa cát bụi bay mù mịt, lá rơi như mưa trong cát bụi.
Toàn là lá phong.
Cây phong là cây của trời thu, gió thu vừa thổi qua, lá thay mình biến thành màu đỏ, sáng tươi như sớm tinh sương, chính thị là má hồng trên khuôn mặt mùa thu.
Thân con đường dài hợp cùng hai mảnh má hồng này, giống như một giai nhân yêu kiều mỹ lệ.
Mỹ tửu không thể làm hư, giai nhân không thể đường đột.
Chỉ đáng tiếc khuôn mặt giai nhân cho dù có mỹ lệ, đám người đã đến cũng vị tất thương hương tiếc ngọc.
Má hồng trên khuôn mặt mùa thu làm sao mà không bị hủy diệt cho được?
Kiện mã xung nhập đường trường cả đoàn có trước có sau. Vó ngựa từ từ chậm lại.
Ngựa của Thường Tiếu phóng đằng trước, hãm cương, quan phục trên người đỏ tươi, dưới ánh thu trông như máu.
Trên mặt y hé một nụ cười, một nụ cười hòa ái.
Tướng mạo cũng là một tướng mạo hòa nhã, cho dù vận quan phục, y cũng còn hiển lộ vẻ hòa ái lịch sự.
Có ai tưởng tượng được người như vầy, tâm của y, kiếm của y, lại ngoan độc hơn cả độc xà?
Y năm nay chỉ mới ba mươi sáu, trong nghề chỉ mới mười năm, người chết dưới tay y lại có cả ngàn.
Bình quân cứ mỗi ba ngày, có một người chết dưới tay y.
Người biết được chuyện đó, có còn cảm thấy y hòa ái nữa không?
Đằng sau y, là mười hai gã quan sai, và một lão nhân.
Lão nhân lại chính là Tiêu Bá Thảo.
Hành động lần này của Thường Tiếu chắc cần phải dùng tới vị đoạn luân lão thủ này người đi khám nghiệm tử thi?
Tiêu Bá Thảo quả thật đã rất già, bắt lão cưỡi ngựa theo nhanh đơn giản chẳng khác nào bắt lão chịu tội, lão bất cứ lúc nào cũng có thể té ngựa.
Có phải vì nguyên nhân này mà Thường Tiếu không thể không cột chặt lão trên yên ngựa?
Người qua lại trên đường không nhiều, hiện tại đều né vào lề để nhường đường, chỉ có hai người là ngoại lệ.
Kỳ trung một người chính là người có quan chức tối cao trong suốt mấy trăm dặm phụ cận, An Tử Hào.
Đúng gần gã là một bộ khoái đội mão hồng anh, lưng đeo đao, là thủ hạ của gã.
Ở dịch trạm của gã vốn có hai tay đao, hiện tại chỉ còn có một.
Thường Tiếu dừng ngựa trước mặt gã.
Gã lập tức vòng tay vái một cái.
Một vái này cơ hồ gần đụng đất, thốt :
- Ty chức...
Vừa nói xong hai chữ, Thường Tiếu đã ngắt lời :
- Ngươi là An Tử Hào?
Y tự nhiên đã biết An Tử Hào con người này tồn tại ở đây.
An Tử Hào thật sự cảm thấy có chút hãnh diện, đáp gấp :
- Ty chức chính thị là An Tử Hào.
Mục quang của Thường Tiếu từ từ nhìn quan phục của An Tử Hào từ trên xuống dưới, lại nhìn lên mặt gã, hỏi :
- Ngươi là dịch thừa?
An Tử Hào đáp :
- Dạ.
Thường Tiếu vừa cười vừa nói :
- Vậy người có quan chức tối cao trong mấy trăm dặm phụ cận là ngươi.
An Tử Hào đáp :
- Chắc là vậy...
Thường Tiếu ngắt lời :
- Đúng là đúng, dùng “chắc là vậy” như vầy không phải là câu xác thực.
Trong câu nói của y chứa đựng ý tứ trách móc, trên mặt y lại vẫn nở một nụ cười.
An Tử Hào không khỏi rùng mình, ngập ngừng đáp :
- Ty chức biết tội.
Thường Tiếu cười nói :
- Ta không nói ngươi có tội.
An Tử Hào nói theo :
- Không có.
Thường Tiếu vừa cười vừa nói :
- Ngươi tất đã nắm rõ sự tình mấy trăm dặm phụ cận.
An Tử Hào đáp :
- Rất rõ.
Bộ quan phục trên người gã vốn rất có thần khí, nhưng trước mặt Thường Tiếu lại không còn một chút thần khí.
Gã cơ hồ biến thành loài côn trùng, ứng thanh trùng.
Gã không dám nói là không rõ.
Đối phó với một quan viên hồ đồ, gã biết Thường Tiếu thông thường chỉ có một biện pháp.
Đầu người bị kiếm chém xuống, tính ra quả thật có bệnh cũng không còn là vấn đề nữa.
Gã cũng nhớ có lần có người nói kiếm của Thường Tiếu là Thượng Phương bảo kiếm.
Truyền thuyết này có thực hay không gã không cần biết, không muốn dùng cái đầu mình để chứng minh.
Thường Tiếu tựa hồ rất thỏa mãn câu phúc đáp của An Tử Hào, cười nói :
- Rất tốt, bắt đầu từ bây giờ, ngươi đi theo ta, ta có lẽ có chỗ dùng ngươi.
An Tử Hào đáp :
- Dạ.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi biết ta đến là nghe Vạn Thông nói?
An Tử Hào đáp :
- Vạn huynh tối hôm qua đến đây, đã phân phó chuẩn bị hôm nay tiếp đãi đại nhân.
Thường Tiếu hỏi :
- Vạn Thông hiện tại ở đâu?
An Tử Hào ngập ngừng đáp :
- Ở đây.
Thường Tiếu cười hỏi :
- Hắn đang bận?
An Tử Hào đáp :
- Không bận chút nào.
Thường Tiếu cười hỏi :
- Hắn không thể ra gặp ta sao?
An Tử Hào đáp :
- Hắn không thể ra gặp đại nhân.
Thường Tiếu hỏi :
- Có lẽ nào bị người ta đánh, chỉ còn nửa nhân mạng nằm liệt?
An Tử Hào trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thốt :
- Hắn chỉ còn lại một cánh tay, một vũng máu.
Thường Tiếu ngạc nhiên biến sắc :
- Chuyện này xảy ra hồi nào?
An Tử Hào run rẩy đáp :
- Tôi hôm qua hắn mang hai thủ hạ của tôi đi khai quan nghiệm thi...
Thường Tiếu hỏi :
- Nghiệm thi Thiết Hận?
An Tử Hào đáp :
- Bọn họ nạy quan tài, mới biết là quan tài của Thiết Hận.
Thường Tiếu hỏi :
- Khám thấy gì?
An Tử Hào run rẩy đáp :
- Cương thi!
Thường Tiếu thở dài :
- Thiết Hận biến thành cương thi?
An Tử Hào gật đầu, mặt đã biến thành xanh dờn.
Thường Tiếu lại cười :
- Hắn lúc sinh thời rất hung hãn, chết đi không ngờ cũng biến thành ác quỷ.
An Tử Hào gật đầu thốt :
- Cương thi đích xác là một loại ác quỷ.
Thường Tiếu nói :
- Đảm khí của Vạn Thông rất nhỏ, nếu quả thấy qua cương thi, chắc sợ tới chết.
An Tử Hào thốt :
- Một thủ hạ của tôi cũng sợ tới chết.
Thường Tiếu quan tâm hỏi :
- Hắn cũng chỉ còn dư một cánh tay, một vũng máu?
An Tử Hào lắc đầu nói :
- Toàn thân hắn vẫn được bảo tồn, chỉ có mặt mày sợ hãi hoàn toàn méo mó.
Thường Tiếu thốt :
- Nghe ngươi nói như vậy, hắn coi bộ sợ hãi qua cho nên chết.
Y lại mỉm cười, nói tiếp :
- Nguyên nhân cái chết của Vạn Thông tựu thành một vấn đề, nghe nói cương thi có thể hút máu, cũng có thể bóp cổ người ta, nhưng làm cho người ta biến thành một vũng máu bầm, ta mới nghe lần đầu.
An Tử Hào nói :
- Có lẽ là độc cương thi.
Thường Tiếu hỏi :
- Đó quả thật rất có thể do độc, hiện tại cương thi không còn trong quan tài?
An Tử Hào lắc đầu, đáp :
- Sau khi chuyện đó xảy ra, không biết hành tung.
Thường Tiếu gật gật đầu, chợt hỏi :
- Bằng hữu hộ tống quan tài hắn là ai?
An Tử Hào đáp :
- Vương Phong!
Thường Tiếu thốt :
- Chính thị Vương Phong.
An Tử Hào nói :
- Hắn rất giỏi.
Thường Tiếu mỉm cười :
- Thiết Hận biến thành cương thi cũng còn nhận ra bằng hữu?
An Tử Hào không hồi đáp, sự thật không biết làm sao hồi đáp.
Thường Tiếu lại hỏi :
- Tối hôm qua có phải ở đây phát sinh rất nhiều sự tình khủng bố kỳ quái?
An Tử Hào gật đầu.
Thường Tiếu hỏi :
- Ngươi đã biết hết?
An Tử Hào đáp :
- Dạ.
Thường Tiếu thốt :
- Kể chi tiết cho ta rõ.
Y ra lệnh, An Tử Hào không dám không tuân theo.
Gã trầm ngâm một chút, phảng phất đang đắn đo xem nói cái gì trước.
Thường Tiếu đề tỉnh gã, thốt :
- Ngươi có thể bắt đầu từ lúc Vương Phong hộ tống cái quan tài đến đây.
An Tử Hào tỉnh miệng, nói :
- Tất cả mọi sự tình quả thật phát sinh từ lúc hắn đến.
Gã ngẫm nghĩ, lại nói tiếp :
- Hắn đến Bình An lão điếm.
Thường Tiếu hỏi :
- Bình An lão điếm là chỗ nào?
An Tử Hào đáp :
- Là khách sạn, cũng là tửu lâu.
Thường Tiếu lại hỏi :
- Ở đâu?
An Tử Hào đáp :
- Cũng không xa, ngay đằng trước con hẻm dài này.
Thường Tiếu thốt :
- Rất tốt.
An Tử Hào không hiểu Thường Tiếu nói “rất tốt” là có ý gì.
Thường Tiếu tịnh không muốn gã ngẫm nghĩ, nói tiếp :
- Hiện trường bất quá chỗ đó ngồi nghe kể chuyện là rất tốt, bọn ta cũng nghĩ chân tại đó.
Y nhảy xuống ngựa lập tức.
Mười hai gã quan sai cũng buông cương nhảy xuống, chỉ có Tiêu Bá Thảo là người ngoại lệ, dây cương cột chặt mình lão trên yên ngựa.
An Tử Hào lúc này mới chú ý tới Tiêu Bá Thảo, hỏi dò :
- Lão già đó...
Thường Tiếu ngắt lời :
- Lão chỉ là một phạm nhân, để ta lo cho lão, không cần ngươi bận tâm.
An Tử Hào lại hỏi :
- Lão phạm tội gì?
Thường Tiếu không đáp, chỉ mỉm cười.
Lần này nụ cười của y lại giống như tuyết lạnh mùa đông khốc liệt, giống như băng lạnh mùa xuân ảm đạm.
An Tử Hào không thể cầm được người, run rẩy.
Gã không hỏi lần nữa, đi nhanh phía trước dẫn đường.
Gã tất cũng còn là một người thông minh.

* * * * *

Lão chưởng quỹ của Bình An lão điếm cũng là người thông minh như vậy.
Người càng già càng tinh, quỷ càng già càng linh.
Một người sống tới từng tuổi này, cho dù lúc trẻ có ngốc tới mức nào, cũng thức ngộ giới hạn.
Lão thấy người An Tử Hào dẫn vào tuyệt không phải là một người bình thường.
Người bình thường vốn không thể có mười hai gã quan sai theo hầu tả hữu.
Cho nên lão hợp tác một cách phi thường.
Lời lão kể so với lời của An Tử Hào, cũng tường tận hơn.
An Tử Hào chỉ nghe nói lại, lão tận mắt chứng kiến tất cả.
Chỉ đáng tiếc lão tịnh không dẻo miệng như An Tử Hào, lời nói của lão thậm chí không có thứ tự trước sau.
Thường Tiếu tuy nghe một cách khổ ải, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi nghe.
Thái độ của y đối với lão chưởng quỹ có vẻ mãn ý, trên mặt luôn luôn nở một nụ cười hòa ái.
Y thích người hợp tác, bởi vì người như vậy rất tiện lợi.
Lão chưởng quỹ nói không nhanh, nhưng chung quy cũng kể xong.
An Tử Hào cũng không dám nói.
Trong điếm yên lặng như tờ, giống như đã biến thành một khu mộ địa.
Không khí âm trầm thê thảm bao trùm điếm đường.
Sự tình xảy ra tối hôm qua ở vùng này vốn đã thập phần khủng bố, giọng điệu quái dị của lão chưởng quỹ lại càng thổi phồng lên, khủng bố càng tăng gia thêm thập phần.
Hà huống trong điếm đường hiện tại còn quàn ba thi thể của Đàm môn tam bá.
Mặt mày méo mó, thần thái trợn trừng, thi thể của bọn Đàm môn tam bá như muốn nói lên sự tình quỷ dị khủng bố này.
Người phá tan sự im lặng chết chóc đó là Thường Tiếu.
Mục quang của y vẫn dính sát mặt lão chưởng quỹ, hỏi :
- Sau đó ngươi có quét dọn lau chùi chỗ này không?
Lão chưởng quỹ lắc đầu, đáp :
- Có vị Vạn đại nhân từ ngoài vào phân phó tôi không được di động bất cứ cái gì, phải bảo trì nguyên trạng, đợi cho ông ta quay về kiểm tra, nhưng ông ta dẫn hai bộ khoái đi hiện tại vẫn còn chưa gặp lại.
An Tử Hào lỡ miệng :
- Hắn không thể trở lại.
Lão chưởng quỷ giọng run rẩy :
- Chuyện phát sinh ở Anh Vũ lâu đêm hôm qua tôi đã nghe nói...
Thường Tiếu ngắt lời lão, hỏi :
- Bọn họ tự đến đây hay là lão mời họ đến?
Lão chưởng quỹ đáp :
- Phát sinh những chuyện như vầy vốn tôi phải đi cáo quan, nhưng tôi còn chưa đi, bọn họ đã đến.
Thường Tiếu gật gật đầu, lẩm bẩm :
- Vạn Thông đại khái truy tầm quan tài đến nơi đây.
Mục quang của y ghim trên thi thể, lại mỉm cười :
- Người này tuy ham lợi tham công, tính ra cũng rất khôn ngoan.
Đối với việc Vạn Thông tử vong, y cũng không để lộ một chút ý tứ thương tiếc.
Mặt y tuy hòa ái thân thiện, nội tâm lại lãnh khốc vô tình.
Y nhích người, cười cười thốt :
- Bốn viên đá Vương Phong lượm được một, còn lại ba viên, còn ở đây.
Câu nói của y vừa dứt, không cần chờ y phân phó, mười hai gã quan sai đã triển khai hành động.
Đá màu đỏ như máu, đỏ đáng sợ.
Thập vạn thần ma, thập vạn giọt ma huyết, tích thành một Huyết anh vũ, nghe nói kỳ thật chỉ dùng tám ngàn sáu trăm tám mươi bảy giọt, còn một ngàn ba trăm giọt, hóa thành mười ba Huyết Nô.
Còn có mười ba giọt.
Cuối cùng mười ba giọt này kết thành đá, mười ba viên đá đỏ như máu.
Bề mặt là viên đá, kỳ thật lại là ma huyết.
Thường Tiếu tịnh chưa thấy ma huyết.
Mười ba giọt ma huyết đó, một giọt y cũng chưa uống qua.
Mười hai gã quan sai mò nát điếm đường mới tìm ra ba viên đá, dâng lên cho y.
Giống hệt máu, viên đá đỏ đáng sợ, mùi máu còn bốc ra phảng phất.
Y chầm chậm đưa lên sát mũi, hít nhẹ, hé cười, phất tay.
Ba gã quan sai lật đật chạy tới, mỗi gã cầm một viên đá đỏ, lui mình.
Bọn chúng để đá trên bàn, tháo bọc đeo đằng sau lưng, mở ra.
Trong bọc có nhiều dụng cụ tinh trí, nhiều loại dược vật kỳ quái.
Bọn chúng chính thị là ba thủ hạ của Thường Tiếu tinh thông về dược vật.
Đá trên bàn nếu có tẩm độc, vô luận là loại độc gì, chỉ cần đã từng xuất hiện trên thế gian, bọn chúng có thể phân biệt ra.
Ma huyết lại tịnh không phải là vật sở hữu của nhân gian.
Bọn chúng kiểm nghiệm có kết quả gì không?
Mục quang của Thường Tiếu rơi trên thi thể trên bàn, đột nhiên nói lớn :
- Giải Tiêu Bá Thảo xuống, dẫn vào đây.
Hai gã quan sai tuân lệnh lui ra.
Thường Tiếu mỉm cười.
Lời nói của một người có thể phát sinh tác dụng mau lẹ, quả thật là một chuyện rất đáng khai tâm vui vẻ.
Tiêu Bá Thảo bị cột chặt trên ngựa.
Hông lão cong oằn như lưng tôm.
Cho dù là một người trẻ tuổi, bị cột trên lưng ngựa lâu như vậy, hông cũng khó có thể đứng thẳng lại được.
Mặt mày lão mệt mỏi, thần thái lại lãnh đạm dị thường, dường như tịnh không thèm để ý đến tao ngộ khổ ải của mình.
Hai gã quan sai đứng hai bên tả hữu, nhanh nhẹn khiêng kéo lão vào trước mặt Thường Tiếu.
Thường Tiếu nhìn lão chằm chằm, chầm chậm hỏi :
- Tiêu lão đầu, còn chịu đựng nỗi không?
Mục quang của Tiêu Bá Thảo lạnh lùng liếc Thường Tiếu, hỏi lại :
- Thường đại nhân lại chuẩn bị sai lão phu làm gì?
Câu nói của lão hiển lộ vẻ hữu khí vô lực.
Thường Tiếu không đáp lời, phẩy tay một cái.
Hai gã quan sai lập tức thối lui.
Không có người phù trì, thân thể Tiêu Bá Thảo lung lay lảo đảo, cơ hồ mặt hồ trong gió thu, tịnh không té quỵ.


HOMECHAT
1 | 1 | 66
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com