Trên mặt lão nhân đó mông lung, chừng như có sương mù. Nghe nói người mới chết, trên mặt còn vương tử khí, giống như sương mù. Vương Phong thở dài, thốt : - Nhìn giống như quả thật ông là người mới chết. Lão nhân đáp : - Vốn là như vậy. Vương Phong nói : - Ở đây cũng không có người khác, nhìn có vẻ chính tôi đã hại ông chết. Lão nhân đáp : - Vốn là như vậy. Vương Phong cười khổ : - Chỉ bất quá - nếu tôi là người giết ông, sao tôi lại không biết gì hết. Lão nhân thốt : - Ngươi đương nhiên không biết, có rất nhiều rất nhiều chuyện ngươi không biết. Vương Phong hỏi : - Ông có thể cho tôi biết không? Lão nhân đáp : - Có những chuyện ngươi biết được, đối với ngươi tịnh không có lợi, bởi vì... Trên mặt lão ta có vẻ thần bí, đột nhiên nhắm mắt, thản nhiên nằm xuống trong quan tài. Vương Phong không chịu bỏ qua, ngồi ở trên nói vọng xuống quan tài, hỏi : - Tại sao? Lão nhân vẫn nhắm mắt không động đậy. Vương Phong thốt : - Được, ông không nói, tôi ngồi ở đây không đi. Lão nhân thở dài, thở dài nhiều lần, chợt hỏi : - Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Vương Phong đáp : - Hai mươi sáu. Lão nhân thốt : - Người hai mươi sáu tuổi, tuyệt không thể biết chuyện này. Vương Phong hỏi : - Tại sao? Lão nhân đáp : - Bởi vì ngươi muốn biết chuyện này, phải thuộc vào một thế giới khác. Vương Phong hỏi : - Còn có thế giới khác sao? Lão nhân đáp : - Có. Vương Phong hỏi : - Thế giới nào? Trên mặt lão nhân phảng phất có uẩn khúc, một hồi lâu sau, mới chậm rãi nói : - Thế giới u minh của chư ma thần quỷ. Câu nói của lão rất chân thật. Vào một đêm thu âm u thê lương như vầy, ở khu mộ địa cỏ dại um tùm như vầy, tưởng lại càng chân thật. Vương Phong muốn cười, nhưng trong tâm linh lại bị lạnh run. Lão nhân thốt : - Ngươi nếu đã biết bí mật của bọn họ, nhất định sống không được lâu. Lão nắm tay Vương Phong. Bàn tay của lão lạnh như băng, thanh âm lại rất ôn hòa, nói tiếp : - Nhưng nếu ngươi chỉ mới hai mươi sáu tuổi, ngươi ít ra cũng còn có thể sống ba bốn chục năm nữa. Vương Phong mỉm cười. Lão nhân hỏi : - Ngươi nghĩ ta đang nói láo? Vương Phong thốt : - Ta biết ông không nói láo, nhưng ông nói sai. Lão nhân hỏi : - Sai chỗ nào? Vương Phong đột nhiên mở ngực áo, để lộ bộ ngực chắc nịch khỏe mạnh, trên ngực có một chấm đen nhỏ. Chàng hỏi : - Ông thấy cái này là cái gì? Lão nhân đáp : - Nốt ruồi. Vương Phong thốt : - Không phải. Lão nhân nói lại : - Một chấm đen nhỏ. Vương Phong thốt : - Cũng không phải. Lão nhân nhìn chàng, đợi chàng giải thích. Vương Phong thốt : - Đây là một ký hiệu. Lão nhân hỏi : - Ký hiệu gì? Vương Phong đáp : - Ký hiệu yếu mệnh. Chàng giải thích tiếp : - Vô luận ai có ký hiệu này, đều biểu hiện mạng của hắn không còn thuộc về hắn nữa. Lão nhân hỏi : - Ký hiệu này ở đâu ra? Vương Phong đáp : - Từ một thứ mà ra, “Yếu Mệnh Diêm Vương châm” phóng ra. Lão nhân hỏi lại : - Yếu mệnh diêm vương châm? Vương Phong thốt : - Tùy tiện người nào bị ám khí đó bắn trúng người, tuyệt không thể nói chuyện quá nửa canh giờ. Lão nhân nói : - Ngươi hình như đã sống quá nửa canh giờ rồi. Vương Phong thốt : - Đó là nhờ vận khí của tôi còn tốt, tôi lúc đó gần chết, lại gặp được Diệp lão tiên sinh. Lão nhân hỏi : - Diệp lão tiên sinh là ai? Vương Phong đáp : - Diệp lão tiên sinh là Diệp Thiên Sĩ, cũng là thiên hạ đệ nhất danh y. Lão nhân hỏi : - Ông ta cứu ngươi? Vương Phong đáp : - Ông ta chỉ bất quá tạm thời bảo trụ cái mạng của tôi. Lão nhân hỏi : - Tạm thời là bao lâu? Vương Phong đáp : - Một trăm ngày. Chàng cười, khuôn mặt tuy cười mà đượm vẻ thê lương : - Cho nên năm nay tuy tôi mới hai mươi sáu, nhưng tôi chỉ còn sống không quá một trăm ngày, hiện tại đã qua ngày thứ ba mươi chín. Một trăm ngày trừ ra ba mươi chín ngày, còn sáu mươi mốt ngày. Lão nhân thốt : - Cho nên ngươi hiện tại chỉ có thể sống thêm hai tháng nữa. Vương Phong nói : - Có lẽ cũng có thể sống hai tháng hai ngày. Tháng chín chỉ có hai mươi chín ngày. Người biết mình chỉ còn sống tối đa hai tháng, đối với sinh mạng còn trân quý gì nữa? Tại sao không dám liều mạng? Cho nên ba mươi chín ngày qua, chàng đã làm những chuyện mà những người hung hãn nhất cũng không dám làm. Chàng đã giết bảy tám tên hung hãn vốn rất đáng chết, mà tới lúc đó vẫn chưa chết. Sở dĩ vậy cho nên chàng vô tình, chàng tàn độc. Vì chàng không muốn làm người khác thương tâm. Bóng đêm mê muội thê lương. Lão nhân nhìn hắn rất lâu, chợt hỏi : - Ngươi hồi nãy có thấy một con chim? Vương Phong đương nhiên thấy. Con chim bay ra từ khu mộ địa, tiếng chuông nhiếp hồn. Lão nhân hỏi : - Ngươi biết con chim đó là chim gì không? Vương Phong đáp : - Không biết. Lão nhân nói : - Ngươi đương nhiên không biết, vì căn bản nó không phải là chim. Vương Phong hỏi : - Vậy nó là gì? Lão nhân đáp : - Là huyết nô. Vương Phong không hiểu, hỏi lại : - Huyết nô là gì? Lão nhân đáp : - Huyết nô là nô tài của huyết anh vũ, huyết nô xuất hiện, huyết anh vũ cũng liền xuất hiện. Vương Phong vẫn không hiểu : - Huyết anh vũ? Lão nhân thốt : - Thập vạn thần ma trích ma huyết, hóa thành con huyết anh vũ này. Thanh âm của lão thần bí xa xăm, chầm chậm nói tiếp : - Có một ngày, chư ma đông phương và chư ma tây phương, vì để mừng thọ của Ma Vương, tụ họp ở Nồng gia phổ. Vương Phong chưa bao giờ nghe qua địa phương kỳ quái đó. Lão nhân nói tiếp : - Đó là thế giới của chư ma, không có trời xanh, cũng không có mặt đất, chỉ có gió và sương, hàn băng và hỏa diệm. Thanh âm của lão như vọng từ xa xăm : - Hôm đó là ngày đại thọ thập vạn tuế thiên thị ma công, chư ma cửu thiên thập địa kéo về đông đủ, tất cả đều đâm ngón tay giữa trích một giọt ma huyết, hóa thành con huyết anh vũ, làm quà của bọn họ. Vương Phong hỏi : - Để tặng cho Ma Vương? Lão nhân thốt : - Không sai! Lão nói tiếp : - Nhưng, con huyết anh vũ cứ mỗi bảy năm lại giáng lâm xuống nhân gian một lần, lại mang theo ba nguyện vọng. Vương Phong hỏi lại : - Ba nguyện vọng? Lão nhân đáp : - Ngươi chỉ cần có thể thấy nó, nó có thể cho ngươi ba nguyện vọng. Vương Phong hỏi : - Không cần biết là nguyện vọng gì, đều có thể thực hiện? Lão nhân thốt : - Tuyệt đối có thể thực hiện. Vương Phong mỉm cười, nói : - Chuyện này chỉ bất quá là một truyền thuyết, tuyệt không thể có người tận mắt thấy qua nó. Lão nhân thốt : - Thật sự có. Vương Phong thốt : - Ồ? Lão nhân nói : - Ta biết bảy năm trước có người thấy nó, hơn nữa đã được hoàn thành ba nguyện vọng. Đôi mắt của lão chứa đầy hưng phấn, cũng chứa đầy khủng bố, tuyệt không giống như đang nói láo. Vương Phong hỏi : - Ông biết ai đã thấy qua nó? Lão nhân đáp : - Chính là huynh đệ của ta. Vương Phong hỏi : - Hiện tại hắn ở đâu? Lão nhân ảm đạm thốt : - Hiện tại hắn đã chết rồi. Vương Phong hỏi : - Trong ba nguyện vọng của ông ta không có cầu trường sinh? Lão nhân thốt : - Vì lúc đương thời hắn có nỗi khổ lớn, vốn gần như không có cách nào giải quyết nỗi khổ đó. Lão đột nhiên hỏi : - Ngươi có biết vụ án vương phủ bảo khố bị mất bảy năm trước? Vương Phong biết. Lúc đó, đó đích xác là một đại án oanh động thiên hạ - Phú Quí Vương phú giáp Thiên Nam, trân bảo trong bảo khố của ông ta trên núi, một đêm lại tự nhiên thất tung một cách thần bí. Trong vụ án cực kỳ nghiêm trọng đó, người đương nhiên bị hiềm nghi nhất đương thời là Tổng quản của vương phủ, Quách Phồn. Hắn vốn là anh rễ của Phú Quí Vương, cũng là người thân tín của Phú Quí Vương, nhưng sau khi chuyện này phát sinh, hắn cũng biết khó thoát khỏi bị nghi ngờ. Lão nhân thốt : - Hắn vốn muốn dùng cái chết để biểu thị sự thanh bạch, ai biết được lúc hắn chuẩn bị tự tử, lại gặp con huyết anh vũ. Vương Phong trên miệng nở một nụ cười khổ, thốt : - Cho nên nguyện vọng đầu tiên của hắn, phải là kiếm được về những bảo châu thất thoát? Lão nhân đáp : - Đương nhiên. Vương Phong hỏi : - Nguyện vọng đó có được thực hiện không? Lão nhân thốt : - Lúc đó đêm đã khuya, hắn tuy đã có nghe qua truyền thuyết về con huyết anh vũ, nhưng vẫn còn bán tín bán nghi, chỉ bất quá vạn nhất hy vọng, nào ngờ... Vương Phong nhịn không được, nói : - Có phải sang ngày thứ hai, có người đem châu báu về? Lão nhân đáp : - Quả vậy. Vương Phong ngẩn ngơ, có cảm giác lông lá toàn thân dựng lên hết, một hồi lâu sau, lại hỏi : - Ai đem về? Lão nhân đáp : - Là một trung niên nhân ăn mặc tinh khiết, lại là từ... từ... Mục trung của lão hiện lộ nét khủng khiếp, thanh âm bắt đầu run rẩy. Vương Phong hỏi : - Gã đến từ thế giới u minh? Lão nhân gật đầu, một hồi lâu sau, mở miệng nói tiếp : - Gã nói gã là phán quan dưới âm tào địa phủ. Vương Phong ngẩn người. Lão nhân nói : - Gã nói thủ hạ của gã Truy Hồn Sách Mệnh Quỷ, tối hôm qua câu bắt nhầm hồn phách một người, gã nói vốn phải là người khác, nhưng lại bắt nhầm Quách Lan Nhân, con của Quách Phồn. Sở dĩ vậy cho nên gã tìm ra châu báu này, coi như là bồi thường. Vương Phong xuất mồ hôi lạnh dầm dề. Lão nhân nói tiếp : - Nói xong, người gã đột nhiên biến mất. Vương Phong hỏi : - Quách Lan Nhân quả thật bị chết? Lão nhân ảm đạm đáp : - Thật, vị phán quan đi không lâu, có người đem thi hài y trả về. Vương Phong hỏi : - Y làm sao chết? Lão nhân đáp : - Trượt chân rơi xuống nước, bị chết đuối, chết rất ghê gớm, cũng rất đáng sợ. Vương Phong không cầm được tiếng thở dài, thốt : - Quách tổng quản tuy tầm hồi được châu báu, nhưng lại mất nhi tử, tâm lý nhất định rất bực bội. Lão nhân nói : - Vương gia lúc đó cũng biết đã buộc tội hắn sai lầm, cho nên một mực an ủi hắn. Vương Phong thốt : - Bực bội nhất, có lẽ không phải là hắn, mà là vợ hắn, mẫu thân của đứa bé. Lão nhân thở dài : - Em dâu ta khóc nức nở, nhưng huynh đệ của ta lại rất trấn định, chỉ vì hắn biết hắn còn có hai nguyện vọng. Vương Phong hỏi : - Huyết anh vũ lại xuất hiện? Lão nhân gật gật đầu, nói : - Xuất hiện tại đại sảnh của vương phủ, giống như một cụm lửa. Vương Phong thốt : - Nguyện vọng thứ hai của Quách tổng quản, đương nhiên hy vọng có thể cứu sống nhi tử của mình. Lão nhân đáp : - Đúng vậy. Vương Phong hỏi : - Nguyện vọng đó có được thực hiện không? Lão nhân đáp : - Được. Lão miễn cưỡng khống chế mình, chung quy cũng nói tiếp : - Đêm đó trên trời phát sinh cuồng phong bạo vũ. Lúc đó quan tài của Quách Lan Nhân hoàn tại linh đường, vương gia cũng phụ Quách tổng quản lo chuyện trong hoa sảnh. Ông ta cũng muốn thấy sự kiện không thể tưởng tượng được này, không nghĩ là có thể xảy ra. Đêm càng khuya, gió càng thổi mạnh. Trong linh đường có một tràng thanh âm đập gõ, thanh âm đập gõ quan tài. Tiếp đó, có người la lớn trong quan tài, có người vùng vẫy trong quan tài, đòi thả y ra. Tiếng hô thê lệ, rõ ràng là thanh âm nhi tử của Quách Phồn, bọn họ ai ai cũng nghe. Vương gia và vương phi gần như sợ muốn ngất xỉu. Quách Phồn chuẩn bị chạy ra cứu con của lão, vương gia và vương phi lại giữ hắn lại, cầu xin hắn đừng đi ra. Sự kiện này thật quá thần bí, quá đáng sợ. Quách Phồn không chịu nghe. Phi tử sủng ái nhất của vương gia đột nhiên rút ra một thanh đoản đao, đâm hắn một đao. Lúc hắn tắt thở, thanh âm hô hoán trong linh đường cũng lập tức đình chỉ. Thậm chí mưa gió cũng từ từ đình chỉ, đất trời trở lại yên bình. Huyết anh vũ cũng lại trở về thế giới u minh. Đảm khí của Vương Phong không phải là nhỏ, nhưng nghe chuyện này, nhịn không được người cảm thấy lạnh lẽo run rẩy không ngớt. Chàng không cầm được phải hỏi : - Tại sao Quách Phồn chết, con của hắn lại không thể phục sinh? Lão nhân đáp : - Vì một khi hắn chết, nguyện vọng của hắn cũng tiêu thất. Vương Phong hỏi : - Châu báu thì sao? Lão nhân đáp : - Châu báu đương nhiên cũng tiêu thất một cách thần bí. Vương Phong hỏi : - Nói như vậy, huyết anh vũ cấp cho người ba nguyện vọng, tịnh không phải là hạnh vận, lại là tai họa? Lão nhân đáp : - Nhưng chuyện nó đáp ứng nguyện vọng của người ta, quả thật đã thực hiện. Vương Phong trầm mặc. Chàng không thể phủ nhận, đây là điểm quan trọng nhất. Lão nhân nói : - Sự kiện đó sau đó còn lưu lại một vài cơn sóng. Vương Phong lắng nghe. Lão nhân nói tiếp : - Quách Phồn chết, vợ hắn cũng chết, phi tử giết hắn, không quá ba ngày sau, chợt biến thành điên khùng, đám hộ vệ bảo khố, cũng toàn bộ tự sát tạ tội, vương gia đau buồn vì thương ái phi mà cũng vì châu báu không cánh mà bay, tự nhiên biến thành một tên khờ dại. Đây quả thật là một đại bi kịch. Vương Phong thốt : - Có lẽ đó là nguyên nhân Ma Vương muốn con huyết anh vũ của lão mỗi bảy năm lại xuống nhân gian một lần. Lão nhân hỏi : - Sao vậy? Vương Phong thốt : - Bởi vì lão biết nguyện vọng ngẫu nhiên cấp cho con người, có khi tịnh không hạnh vận chút nào, mà lại còn là tai họa. Để cho nhân gian tràn đầy tai họa và bất hạnh, đó là nguyện vọng và mục đích lớn nhất của Ma Vương. Lão nhân nói : - Nguyện vọng huyết anh vũ nhất định phải trả một cái giá lớn. Vương Phong hỏi : - Nhưng ông lại muốn thấy nó? Lão nhân gật gật đầu. Vương Phong thốt : - Vì ông cũng có một nỗi khổ cực lớn, nếu không thể gặp nó, chỉ còn đường chết. Lão nhân trầm mặc, thần sắc thê lương, qua một hồi lâu, rất lâu, mới chầm chậm cất tiếng : - Hiện tại ta đã là người chết rồi. Có người cho dù chưa chết, cũng là đang chờ chết. Cũng có người tuy đã chết, nhưng lại vĩnh viễn sống, sống trong tâm người ta. Hoang mộ, sương lạnh. Lão nhân bình tĩnh nằm trong quan tài, lại nhắm mắt, hỏi : - Hiện tại ngươi còn chưa đi sao? Vương Phong đáp : - Tôi không đi. Lão nhân hỏi : - Ngươi muốn biết chuyện gì? Vương Phong hỏi lại : - Ông không thể giải quyết nỗi khổ đó? Lão nhân thốt : - Không có quan hệ gì tới ngươi. Vương Phong nói : - Có. Lão nhân hỏi : - Có quan hệ gì? Vương Phong thốt : - Tôi kinh động đến huyết nô, làm nó bay mất, huyết anh vũ vậy là không đến, nỗi khổ của ông tôi đương nhiên phải nghĩ ra phương pháp giải quyết. Hắn mỉm cười, thốt : - Có lẽ tôi cũng giống như con huyết anh vũ, có thể cấp cho ông ba nguyện vọng. Chợt nghe có tiếng người cười lạnh, thốt : - Ta biết nguyện vọng thứ nhất của lão ta là gì.