Lý Tầm Hoan ngồi thật ngay ngắn. Hắn chầm chậm uống từng ngụm nhỏ. Lâm Tiên Nhi nhìn sâu vào mắt hắn, nàng nhích sát lại và cười thật dịu : - Anh thật đúng là hay, lời lẽ đã hay hành sự lại hay mà uống rượu cũng hay. Mỗi lần nhìn thấy anh uống rượu, tôi tức vì không thể biến thành cái chén trong tay anh, tôi cứ muốn biết xem anh đối với đàn bà có dịu dàng được như anh đối với chén rượu không? Lý Tầm Hoan lẳng lặng ngồi nghe. Lâm Tiên Nhi lại cười : - Đến việc đối phó đàn bà, anh lại càng hay hơn nữa, hình như anh cứ dùng đủ mọi phương pháp để nhìn suốt tâm tư của người đàn bà đối diện, để làm tất cả những gì cho họ vui lòng, có lúc anh chẳng làm một việc gì cả mà tự nhiên những cô gái lại vẫn phải đưa cổ vào tròng của anh ngay. Nàng thở dài và nói tiếp : - Vì thế, bất luận người đàn bà lợi hại đến mức nào, khi gặp anh rồi thì cũng vô phương đào thoát. Lý Tầm Hoan im lặng ngồi nghe. Lâm Tiên Nhi cười : - Mỗi bận tôi gặp anh đều nhận thấy rằng ngồi nói chuyện với anh vô cùng thích thú nhưng sau đó, suy nghĩ kỹ lại thì phác giác là đã mắc bẫy của anh trong khi anh vẫn không nói một tiếng nào. Con người nói hay lại là con người ít hay nói, chỉ có điều rất tiếc là ít ai nhận cho thật rõ được như thế ấy. Lâm Tiên Nhi lại cười : - Nhưng lần này thì tôi không thể mắc bẫy của anh đâu, tôi bắt anh phải nói. Lý Tầm Hoan điềm đạm : - Chờ cô xem cho đủ rồi tôi sẽ nói. Lâm Tiên Nhi nói : - Đủ rồi, tôi xem anh đủ rồi đó. Lý Tầm Hoan hỏi : - Té cô còn cần gì nữa? Lâm Tiên Nhi nhìn hắn châm bẩm, hình như nếu con mắt của nàng có răng, nàng sẽ nuốt chửng hắn vào lòng. Được một người gái đẹp nhìn như thế, tự nhiên là một chuyện khoan khoái nhưng cũng là việc khốn đốn vô cùng. Lâm Tiên Nhi luôn luôn muốn cho người khốn khổ. Nàng muốn cho người chịu không nổi đến mức phát điên luôn, nàng rất thích có người bị nàng làm hại cho đến phát điên như thế. Nhưng Lý Tầm Hoan thì chịu rồi. Lâm Tiên Nhi nhìn hắn như thế thật lâu và cuối cùng nàng cắn môi cười lên ánh mắt : - Tôi không cần gì cả, tôi chỉ cần anh thôi. Lý Tầm Hoan gặn lại : - Cần tôi? Lâm Tiên Nhi chớp mắt : - Đem anh đổi lấy Tiểu Phi, chẳng lẽ như thế là không công bình? Lý Tầm Hoan nói : - Không công bình. Lâm Tiên Nhi hỏi : - Có chỗ nào không công bình? Anh cho rằng bây giờ hắn không còn về tôi à? Lý Tầm Hoan nói : - Đúng, vì cô đã hủy diệt hắn rồi. Lâm Tiên Nhi nói : - Chính vì tôi hủy diệt hắn cho nên vĩnh viễn hắn thuộc về tôi, nếu tôi đi cứu hắn, hắn sẽ không còn thuộc về của tôi nữa, chân lý đó đáng lý anh phải hiểu hơn ai hết chứ? Tự nhiên là Lý Tầm Hoan biết, đúng như Lâm Tiên Nhi đã nói và cũng chính vì biết rõ như thế cho nên hắn mới phải chịu thống khổ không bao giờ chấm dứt. Lâm Tiên Nhi cười : - Vì thế nếu anh muốn cứu hắn, tất phải dùng anh để thay thế vào chỗ của hắn trong lòng tôi, nếu không hắn sẽ ở lại trong lòng tôi mãi mãi và anh cũng sẽ không bao giờ gặp mặt. Lý Tầm Hoan chầm chậm uống hết chén rượu và chầm chậm bước tới trước mặt nàng : - Xem như thế này thì chắc chắn là tôi phải chịu theo cô, phải không? Nụ cười của Lâm Tiên Nhi càng đậm đà hơn nữa, nàng nói qua hơi thở dập dồn : - Tôi cả quyết cam đoan rằng sẽ không bao giờ để cho anh thất vọng về tôi, tôi sẽ làm cho anh sung sướng hơn tất. ... Giọng nói của nàng bị cắt ngang. Một cái tát nảy lửa cắt ngang câu nói mà Lý Tầm Hoan rất biết rõ những tiếng cuối cùng của nó. Luôn luôn những tiếng cuối cùng của nàng trong trường hợp tương tự là những tiếng khêu gợi dục tình làm cho hầu hết đàn ông phải gục đầu vào trũng ngực của nàng và không bao giờ ngóc lên được nữa. Lâm Tiên Nhi không trách mà cũng không giận, nàng cười hăn hắc và sà vào lòng hắn vừa thở vừa nói : - Đánh đi, anh cứ đánh tôi đi. Chỉ cần anh bằng lòng rồi anh có đánh tôi suốt sáng tôi cũng dư sức để mà chịu đựng. Lý Tầm Hoan chưa nói gì thì chợt nghe có tiếng reo lên : - Hay, chịu đánh như thế là hay, nàng đã thích như thế, tại sao anh lại ngưng đi? Trước quán có treo chiếc đèn lồng, chung quanh chiếc đèn đã bị khói ám trở thàn hơi tối, dưới lồng đèn ấy có một người đang đứng mà nếu sơ ý thì không ai nhìn thấy. Nhưng bây giờ nhờ lên tiếng nên ai cũng nhìn ra, người ta thấy trước hết là cặp mắt tròn tròn, đen láy có ngời và hai bím tóc chảy dài trước ngực. Lý Tầm Hoan buộc miệng kêu lên : - Tôn cô nương ! Tôn Tiểu Bạch nhoẻn miệng cười : - Tôi vốn rất sợ thấy đàn ông đánh đàn bà nhưng lần này tôi rất thích. Lâm Tiên Nhi nói : - Tôi cũng thích, tôi rất thích được có người đánh. Nàng lại đeo dính cánh tay của Lý Tầm Hoan cười khúc khích : - Nếu cô nương có ghen thì hãy bước vào đây uống chén rượu đi, ghen có thể làm cho người ta tỉnh rượu nhưng rượu cũng có thể làm cho nhẹ bớt cơn ghen. Tôn Tiểu Bạch đi vào thật, nàng lấy cái chén của Lý Tầm Hoan rót đầy một chén ngửa cổ uống cạn rồi chép môi : - Rượu này so với rượu ngon thì cũng không kém là bao nhưng mới uống ngụm đầu nghe khó nuốt quá. Lâm Tiên Nhi cười : - Chờ đến khi Tôn cô nương đến nhà chúng tôi, tôi sẽ đãi Tôn cô nương một thứ rượu ngon đặc biệt. Nàng ngửa mặt lên cười nói với Lý Tầm Hoan : - Anh thấy thế có tiện không? Lý Tầm Hoan chưa kịp trả lời thì Tôn Tiểu Bạch đã nói trước : - Cô cười thật đẹp, tôi tuy cũng là đàn bà nhưng khi thấy cũng phải nhìn. Lâm Tiên Nhi cười hăn hắc : - Tiểu muội muội, cô em chưa phải là đàn bà đâu, cô chỉ là một cô bé thôi mà. Tôn Tiểu Bạch nói : - Cô nương hãy cười nữa đi vì chẳng lâu hơn nữa đâu ,chỉ chốc nữa đây thôi rồi cô sẽ không còn cười được nữa. Lâm Tiên Nhi trố mắt : - Sao? Tôn Tiểu Bạch nói : - Lý Thám Hoa không khi nào chịu nghe theo yêu cầu của cô đâu. Lâm Tiên Nhi nghiêng mặt : - Sao? Tôn Tiểu Bạch nói : - Bởi vì chuyện gì mà cô làm được thì tôi đã làm rồi. Lâm Tiên Nhi lại cười : - Cô có thể làm đựoc ư? Một cô bé vẫn là một cô bé thì không thể biết những gì cả và một cô bé thì thường hay tỏ ra rằng cái gì mình cũng biết. Nàng cười hăn hắc và nói tiếp : - Có những chuyện chỉ cần là đàn bà là làm được nhưng khi hay hay không lại là chuyện khác, khác rất xa, cái chân lý ấy chắc cô cũng có nghe rồi chứ? Tôn Tiểu Bạch hơi đỏ mặt, nàng cắn môi nhưng rồi nàng lấy lại tự nhiên : - ít nhất tôi cũng có thể đưa Lý Thám Hoa đi tới nơi Tiểu Phi. Lâm Tiên Nhi gặn lại : - Cô có thể tìm được? Tôn Tiểu Bạch nói : - Đương nhiên, hơn nữa, tôi có thể biết cách nào để cứu thoát hắn. Lâm Tiên Nhi nhướng mắt : - Sao? Tôn Tiểu Bạch nói : - Muốn cứu hắn thì chỉ có một cách tốt nhất. Lâm Tiên Nhi hỏi : - Cách gì? Tôn Tiểu Bạch nói : - Giết cô để cứu hắn. Chỉ cần giết cô làm cho cô đừng có mặt trên này nữa thì hắn sẽ không còn đau khổ. Lý Tầm Hoan nâng chén rượu lên uống cạn và cười lớn : - Hay, nói thật hay. Lâm Tiên Nhi thở ra : - Xem chừng anh cũng giống y như Tiểu Phi. Anh không biết đại đa số đàn bà nói không thể tin được hay sao? Anh tin rằng nàng có thể đưa anh đi tìm Tiểu Phi thật à? Lý Tầm Hoan cười : - Trên đời này có những người đàn ông nói dối thì cũng phải có đàn bà nói thật chứ? Lâm Tiên Nhi nói : - Tốt, vậy tôi hỏi cô, Tiểu Phi hiện đang ở đâu? Tôn Tiểu Bạch cười : - Cùng ở chung với ông nội tôi, ông nội tôi đã rước hắn từ chỗ của Thượng Quan Kim Hồng, đã cứu hắn khỏi tay Thượng Quan Kim Hồng. Lâm Tiên Nhi ngó Lý Tầm Hoan và cười : - Anh có tin như thế không? Trong thiên hạ mấy ai có thể cứu người thoát khỏi tay Thượng Quan Kim Hồng? Lý Tầm Hoan mỉm cười : - Đúng, không có mấy ai nhưng có thể có một người, đó là Tôn Lão Tiên Sinh. Nụ cười của Lâm Tiên Nhi có hơi miễn cưỡng : - Tốt, đã thế thì tôi cũng chờ xem. Tôn Tiểu Bạch nói : - E rằng không có cơ hội vì hắn đâu có cần gặp lại cô. Nàng lanh lảnh nói luôn : - Ngay bây giờ tôi thấy cô sống đã hơi thừa rồi đấy. Lâm Tiên Nhi gặn lại : - Cô muốn cho tôi chết? Tôn Tiểu Bạch nói : - Đáng lý thì cô nên chết sớm hơn. Lâm Tiên Nhi cười : - Nhưng cô có nghĩ tới chuyện này không? Cô có nghĩ là ai có thể giết tôi nhỉ? Tôn Tiểu Bạch hỏi : - Cô tưởng rằng không có ai có thể hạ thủ được à? Lâm Tiên Nhi chớp mắt : - Tất cả đàn ông trên thế gian này có thể chỉ có một người không xuống tay nhưng hắn lại không làm. Nàng khẽ liếc Lý Tầm Hoan và nói tiếp : - Bởi vì hắn biết rằng nếu hắn giết tôi thì Tiểu Phi hận hắn muôn đời. Tôn Tiểu Bạch nói : - Cô cũng đừng quên rằng tôi không phải đàn ông, tôi cũng không hề sợ Tiểu Phi hận tôi. Lâm Tiên Nhi vụt cười thật lớn : - Tiểu muội muội, chẳng lẽ đây là nơi khiêu chiến đấy ư? Chẳng lẽ tiểu muội muội muốn cùng tôi quyết đấu? Tôn Tiểu Bạch hất mặt lên : - Đúng như thế. Không đợi Lâm Tiên Nhi nói, nàng tiếp theo luôn : - Địa điểm có thể do cô còn thời gian thì tôi quyết định. Lâm Tiên Nhi hỏi : - Cô định đến bao giờ? Tôn Tiểu Bạch nói : - Ngay bây giờ.