watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:57:2430/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Hậu Tiểu Lý Phi Đao - Cổ Long - Chương 31-41- Hết - Trang 19
Chỉ mục bài viết
Hậu Tiểu Lý Phi Đao - Cổ Long - Chương 31-41- Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Tất cả các trang
Trang 19 trong tổng số 23


Hồi 40-2

Tôn Tiểu Bạch đứng yên nhìn theo cho đến khi Lý Tầm Hoan khuất bóng, thật lâu, tia mắt nàng dời về phía Lâm Tiên Nhi.
Lâm Tiên Nhi đang lóp ngóp trong vũng sình và cố đứng lên.
Hình như nàng cố hết sức êể phục hồi dáng cách kiêu ngạo nhưng nàng lại thấy đã không còn cách nào cố gằng hơn được, cách ấy bây giờ cũng trở thành vô dụng.
Bởi vì chính nàng cũng đã tự thấy mình đang khốn đốn vô cùng.
Tôn Tiểu Bạch đứng nhìn không nói một lời nào.
Nàng không lộ một chút cảm tình mà cũng không lộ vẻ gì khinh miệt.
Lâm Tiên Nhi vùng cười nhạt :
- Tôi biết cô đã xem tôi không ra gì nhưng cô có biết tôi càng xem cô không ra gì hơn nữa
?
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Không
, tôi không biết điều đó.
Lâm Tiên Nhi nói :
- Cô đã làm hại Lý Tầm Hoan thế mà cô lại đứng trơ trơ như cây đá
, con người cô như thế hay sao?
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
- Theo cô thì tôi phải làm sao
?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Chính cô
, cô phải biết chứ? Chẳng lẽ cô không thấy mình đã làm sai à?
Không để cho Tôn Tiểu Bạch có phản ứng, Lâm Tiên Nhi nói luôn :
- Cô đã biết chuyến đi này hắn chết
, thế mà cô lại. ..
Tôn Tiểu Bạch chặn ngang :
- Cô bảo tôi kéo hắn lại à
? Tôi có thể kéo hắn lại không?
Nàng chợt cười cười và nhìn thẳng vào mặt Lâm Tiên Nhi :
- Tôi không biết chuyện nhiều như cô nhưng tôi biết cô đang tìm cách đả kích tôi nhưng tôi không hề trách cô vì bỗng nhiên tôi cảm thấy cô là người đáng thương hết sức
.
Lâm Tiên Nhi cười khẩy :
- Đáng thương
? Có gì đâu mà lại phải dùng hai tiếng "đáng thương "?
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Cô cho rằng cô trẻ
, cô đẹp, cô thông minh, cô cho rằng tất cả đàn ông trên đời này sẽ bái phục dưới chan cô, thế cho nên người ta thành tâm thật ý đối đãi tốt với cô, trái lại cô cho người ta ngu ngốc nhưng nhất định có một ngày cô sẽ phát giác ra rằng trên đời này người thật tình yêu cô không có mấy bởi vì chân tình không khi nào dùng cái trẻ, cái đẹp ra để mua mà cô.
Nàng mỉm cười và nói tiếp bằng một giọng buồn buồn :
- Đến lúc đó
, đến lúc mà cô nhìn thấy được sự thật trần truồng như thế đó thì cô sẽ phát giác thêm rằng cô hoàn toàn không có được cái gì cả, hoàn toàn là một số không, một con người đã đến lúc đó thì thật đáng thương vô hạn.
Giọng của Lâm Tiên Nhi hơi rung rung :
- Cô nghĩ rằng tôi đã đến thời kỳ ấy rồi à
?
Giọng nàng đã rung, thân thể nàng cũng rung theo, không biết nàng vì lạnh, vì giận hay đang sợ sệt.
Tôn Tiểu Bạch không nói, nàng chỉ nhìn Lâm Tiên Nhi đang lem luốt, đang xơ xác trước mặt nàng.
Lâm Tiên Nhi vụt cười, nàng cười thật lớn :
- Đúng
, quả thật ta đã xem hắn chẳng ra gì, ta luôn luôn cho hắn là một thằng ngu, ta cho cô biết nhé, nếu bây giờ mà tìm đến hắn thì hắn vẫn y như cũ, hắn vẫn qùy mọp dưới chân ta.
Tôn Tiểu Bạch háy háy mắt :
- Thế sao cô không mau đi tìm hắn thử xem
?
Lâm Tiên Nhi nói :
- Không cần
, không cần phải thử, ta biết chắc như thế, ta biết nếu không có ta thì hắn không khi nào sống nổi.
Ngoài miệng nói " không cần " nhưng chân nàng đã phóng như bay.
Lâm Tiên Nhi chạy thật nhanh.
Nàng đã dùng tận lực vì nàng biết rất rõ rằng đây là cơ hội sau cùng, cơ hội này mà không chụp được thì chính nàng, nàng mới là kẻ không làm sao sống nổi.
Nàng không dám nhận bằng lời nhưng trong thâm tâm của nàng, nàng thấy câu nói của Tôn Tiểu Bạch là đúng.
Bây giờ nàng không còn gì cả, nàng chỉ còn hy vọng Tiểu Phi giữ được y như cũ hoặc hắn có thống trách nàng, sỉ nhục nàng nhưng mong hắn không nỡ bỏ nàng.

***

Đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng của Lâm Tiên Nhi mất hút
, Tôn Tiểu Bạch mới quay lại nhè nhẹ thở dài.
Nhưng cũng vừa lúc ấy thì nàng chợt thấy một bóng người xuất hiện ở ven rừng.
Không, không phải tới bây giờ, hình như người ấy đã tới lâu rồi, đứng ở đó lâu rồi.
Cái nhìn thấy đầu tiên của Tôn Tiểu Bạch là đôi mắt của người ấy.
Đôi mắt thật sáng nhưng có lẽ vì đôi mắt sáng ấy vì chảy nước mắt quá nhiều nên vẻ tinh anh đã có phần trì trệ.
Tuy đôi mắt ấy không được kinh hoạt lắm nhưng bằng vào vẻ y trầm như chứa đựng một mối sầu vạn cổ, đôi mắt ấy vẫn còn đủ sức lay động hồn người cho dầu kẻ ấy là sắt đá.
Da mặt thật trắng nhưng màu trắng ấy đã xanh, da mặt mịm nhưng nó đã tiềm ẩn những đường nhăn không phải vì thời gian mà vì đau khổ.
Chỉ cần nhìn qua, mặc dù chưa gặp lần nào nhưng bằng vào phong thái ấy, bằng vào sự xuất hiện nơi đây và lúc bây giờ, Tôn Tiểu Bạch đã đoán ra ngay người ấy là ai.
Lâm Thi Âm, chắc chắn đó là Lâm Thi Âm chứ không còn ai nữa.
Đàn bà nhìn đàn bà không giống như cái nhìn của đàn ông.
Lâm Thi Âm cũng đã thấy Tôn Tiểu Bạch, nàng chậm chậm bước ra và hỏi một giọng như chỉ thoảng qua trong gió :
- Cô là Tôn cô nương
?
Mối thiện cảm có ngay với Tôn Tiểu Bạch đối với người thiếu phụ, nàng nhoẻn miệng cười :
- Tôi biết tỷ tỷ rồi
, Lý Thám Hoa thường nhắc tới chị.
Lâm Thi Âm cũng cười, nụ cười ảo não làm sao.
Tôn Tiểu Bạch hỏi tiếp :
- Chị đến đây sớm lắm phải không
?
Lâm Thi Âm cúi mặt :
- Tôi nghe nói Lý Thám Hoa có trận quyết đấu tại đây
, vốn muốn đến gặp để cùng Thám Hoa nói đôi lời nhưng vì đã lâu quá tôi không ra khỏi cửa vì thế nên đi lạc mãi bây giờ mới tới.
Nàng cười thật buồn và nói tiếp :
- Nhưng thôi
, không sao, tôi nói chuyện được với cô cũng như tôi nói chuyện với Thám Hoa.
Nàng nói chuyện thật nhẹ, thật chậm, hình như mỗi tiếng nàng đã cân nhắc thật kỹ càng. Bất cứ nói tiếng nào, nàng cũng cứ bằng một giọng thật êm, thật rõ, người nghe nhất định sẽ cho nàng là một con người lãnh đạm vô cùng.
Nhưng Tôn Tiểu Bạch thì lại cảm thông sâu sắc, nàng có thể nói những câu như thế, có thể nói bằng giọng lãnh đạm như thế là vì nàng đau khỗ đã quá nhiều, nàng đã bị dằn vặt quá nhiều.
Cũng như một dòng suối nhỏ bị nắng hạn quá lâu làm cho khô cạn.
Tôn Tiểu Bạch không ngăn được xúc cảm của mình, nàng nói :
- Tôi biết Thám Hoa từ lâu rồi rất muốn gặp chị
, bây giờ chị đã đến đây thì tại sao lại không muốn gặp người?
Lâm Thi Âm nói :
- Không
. .. tôi không thể. ..
Thật thì nàng rất mong cùng Lý Tầm Hoan gặp gỡ nhưng khi nàng đến thì đã có đông người
, vì thế nên nàng không dám lộ mặt bởi vì nàng rất sợ người khác đọc thấy tình cảm giữa nàng và Lý Tầm Hoan.
Bởi vì nàng biết chắc nếu nàng đối diện với Lý Tầm Hoan thì chắc chắn nàng sẽ không làm sao khống chế tâm tình mình được nữa.
Nàng không nói những điều ấy nhưng Tôn Tiểu Bạch cũng đã hiểu rồi.
Tôn Tiểu Bạch thở ra :
- Treức kia tôi không hiểu
, tôi không biết tại sao có người lại bằng lòng sống theo sự an bày của kẻ khác, bằng lòng để cho người khác cải biến đời sống tình cảm của đời mình nhưng bây giờ thì tôi đã biết rồi, sở dĩ mình bằng lòng nghe theo người nào đó là tại vì mình yêu người đó, biết rằng người ấy bất cứ nói gì, bất cứ làm chuyện gì cũng đều đã vì mình.
Lâm Thi Âm vốn là con người thận trọng, là con người đã quen kiềm chế bản năng nhưng bây giờ thì nàng để mặc cho tình cảm mình phát lộ.
Nàng để cho nước mắt nàng mặc tình đổ xuống.
Vì nàng thấy rõ con người đối diện, nàng đã thấy một sự cảm thoong, bởi vì mỗi một tiếng nói của Tôn Tiểu Bạch đều thấm tận tim nàng, mỗi một tiếng của Tôn Tiểu Bạch y như một mũi kim xâm đúng vào tim. Nàng đã từng oán trách Lý Tầm Hoan, nàng đã thấy nàng không được gì cả, cũng như Lâm Tiên Nhi, nàng hoàn toàn mất hết nhưng kết cục bi thảm ấy, Lâm Tiên Nhi thì khác mà nàng thì khác.
Bây giờ nàng cảm thấy hậu quả của một lỗi lầm.
Lý Tầm Hoan vì tình, vì nghĩa, bằng lòng trao sản nghiệp lại cho Long Tiêu Vân, gởi gắm nàng lại cho Long Tiêu Vân nhưng hắn đâu đã gả nàng cho Long Tiêu Vân?
Chỉ vì nàng hiểu lầm, chỉ vì nàng oán trách Lý Tầm Hoan nên nàng mới lấy Long Tiêu Vân, không phải Lý Tầm Hoan mà chính nàng, nàng đã làm cho nàng lỡ dỡ.
Bao nhiêu năm tự giam mình giữa vùng sa mạc hoang vu nơi quan ngoại, cuối cùng rồi Lý Tầm Hoan cũng vẫn quay về.
Lúc Lý Tầm Hoan ở nhà, lúc hắn ra đi và lúc hắn trở về, đôi mắt hắn vẫn chứa cả một trời thương nhớ.
Tôn Tiểu Bạch dịu giọng :
- Tôi không biết rõ lắm về chuyện giữa chị và Lý Thám Hoa nhưng tôi biết
. ..
Lâm Thi Âm vụt ngắt lời :
- Bây giờ thì tôi cũng đã biết
, vì tôi không được như cô nên tôi đã làm một chuyện sai lầm.
Tôn Tiểu Bạch ngạc nhiên :
- Sao
? Chị bào sao?
Lâm Thi Âm nói :
- Tại sao tôi không dám nói thẳng với hắn là tôi yêu hắn
, bất cứ hắn đi đâu, cho dầu góc biển chân trời tôi cũng quyết kề cận bên hắn và hơn nữa, tại sao tôi không chờ hắn trở về? Tại tôi, tại tôi không có dũng khí, tại tôi tự tôn tự trọng rồi lại đâm ra tự ái, tại tôi, chính tại tôi đã làm hỏng cuộc đời tôi và chính tại tôi đã làm cho hắn khổ đau.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Nhưng
. .. nhưng chị. ..
Lâm Thi Âm lại ngắt ngang :
- Bây giờ tôi biết tôi không xứng đáng làm vợ hắn
, chỉ có cô mới thật xứng đáng mà thôi.
Không để cho Tôn Tiểu Bạch phân trần, Lâm Thi Âm nói luôn :
- Bởi vì chỉ có cô mới có thể an ủi hắn
, chỉ có cô mới xứng đáng lấp vào chỗ trống thê thảm trong tâm hồn hắn, chỉ có cô mới khuyến khích, mới giúp hắn dựng lại cuộc đời, bởi vì đối với hắn cô có một niềm tin, không có gì cải biến được, còn tôi. .. tôi. ..
Nàng nghẹn ngào
, nước mắt tuôn ra như xối.
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu thật lâu rồi nàng vụt ngẩng lên cười thật dịu :
- Qúa khứ là chuyện trôi qua
, ngày mai gặp lại. ..
Lâm Thi Âm lại ngắt lời :
- Ngày mai
? Cuộc quyết đấu này. ..
Tôn Tiểu Bạch nói bằng một giọng cả quyết :
- Người ta thấy hắn như thế
, ai cũng cho là con người đã buông mất niềm tin nhưng dưới con mắt của tôi, lòngt in của hắn bao giờ cũng thế, bao giờ cũng vững vàng như đỉnh Thái Sơn và chính đó là hy vọng.
Lâm Thi Âm gật đầu :
- Cô nói đúng
, cô quả hiểu hắn hoàn toàn.
Tôn Tiểu Bạch nói tiếp :
- Sở dĩ tôi hiểu như thế là vì tôi biết hắn đã âm thầm giăng một cái bẫy cho Thượng Quan Kim Hồng
, hắn làm ra dáng cách như thế để cho Thượng Quan Kim Hồng khinh thị hắn và chỉ cần một chút lòng khinh địch tất nhiên sẽ có một chút sơ hở, chắc chị cũng thừa hiểu, hắn chỉ cần một thoáng giây sơ hở là đủ lắm rồi.
Lâm Thi Âm cười thật tươi, có lẽ không biết bao lâu rồi nàng mới có lại được một nụ cười tươi như thế, nàng nói :
- Hắn có được một lòng tin với chính mình như thế
, có lẽ nhờ vào lòng tin của cô đối với hắn, sự hỗ trợ của cô đối với hắn to lớn lắm, có lẽ chính cô cũng chưa thấy được rõ ràng.
Nàng trầm ngâm và vụt hỏi :
- Còn Kinh Vô Mạng
? Hắn dầu có thể đánh bại Thượng Quan Kim Hồng nhưng nhất định không thể cự nổi cả hai liên hợp.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Kinh Vô Mạng cũng có thể không ra tay bởi vì Thượng Quan Kim Hồng đã cảm thấy nắm chắc vững phần thắng trong tay thì không cần phải làm chuyện ấy và chờ cho đến lúc hắn thấy dầu phải ra tay thì đã muộn rồi
.
Lâm Thi Âm hỏi :
- Cô có biết chắc rằng Kinh Vô Mạng sẽ chẳng ra tay
?
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Làm sao biết chắc được
?
Lâm Thi Âm cúi mặt :
- Như thế thì
. .. thì khó chắc có được chuyện may. ..
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Có
.
Lâm Thi Âm hỏi :
- Làm sao
?
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Tiểu Phi !
Lâm Thi Âm không nói nhưng nàng lộ đầy thất vọng
.
Quả thật, ai cũng cùng thất vọng về Tiểu Phi.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Ai cũng bảo Tiểu Phi không còn mong gì đứng lên được nữa bởi vì cổ hắn đang đeo một cái gông
.
Lâm Thi Âm rố mắt :
- Cái gông
?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu :
- Phải
, cái gông của hắn chỉ có mỗi một người gỡ được.
Lâm Thi Âm hỏi :
- Ai
?
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Người nào tròng vào cổ hắn là người ấy gỡ được
.
Lâm Thi Âm nhăn mặt :
- Cô muốn nói Lâm Tiên Nhi
?
Tôn Tiểu Bạch gật đầu :
- Phải
, chỉ khi nào hắn cảm thấy Lâm Tiên Nhi là người không đáng cho hắn yêu, lúc đó cái gông sẽ rớt.
Lâm Thi Âm thở ra :
- Tôi cũng mong như thế
.
Và nàng vụt hỏi :
- Còn
. .. còn Tôn Lão Tiên Sinh?
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Ông tôi và cả Nhị Thúc tôi đã phải gấp ra vùng quan ngoại
, hình như có hẹn với Vương. ..
Nghe nhắc tới Lão Tôn Gù
, Lâm Thi Âm vùng cúi mặt vân vê tà áo, hình như nàng muốn nói nhưng rồi lại ngập ngừng.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
- Có phải chị muốn tôi chuyển lời cho hắn về quyển bí kíp không
?
Lâm Thi Âm kinh ngạc :
- Cô cũng biết chuyện ấy hay sao
?
Tôn Tiểu Bạch cười :
- Chuyện ấy chính tôi đã cho hắn biết vì Nhị Thúc
. ..
Lâm Thi Âm ật đầu :
- Vâng
, chính lúc Vương lão tiền bối đến thì đã có Tôn Nhị Hiệp.
Tôn Tiểu Bạch hỏi :
- Thế thì tại sao chị lại không cho hắn biết về chuyện đó
?
Lâm Thi Âm nói :
- Bởi vì lúc đó tôi cảm thấy rằng võ công chẳng những không có ích gì đối với hắn
, trái lạ còn có thể làm cho đời hắn nguy hiểm nhiều hơn.
Tôn Tiểu Bạch cười :
- Chính vì thế nên chị mới dấu
, chị muốn đời hắn sẽ mãi mãi là một người tầm thường yên ổn sống với hạnh phúc gia đình, bên cạnh vợ đẹp con ngoan.
Lâm Thi Âm buồn buồn :
- Đó là nguyên nhân chính yếu
, người khác có thể không tin.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Tôi tin vì tôi đâu đợi chị nói
, chính tôi đã cảm thông như thế.
Nàng mỉm cười nói tiếp :
- Đàn bà chúng mình chắc ai cũng thế cả
, ai cũng muốn yên lành bên cạnh chồng con, rồi cũng muốn cho chồng mình đừng đi vào con đường nguy hiểm, dầu con đường đó mang lại lắm vinh quang.
Nàng thở dài :
- Nếu tôi là chị trong lúc đó chắc tôi cũng hành động như thế
.
Nàng vụt hỏi :
- Nhưng sau này nhất định sẽ còn gặp gỡ
, tại sao chị lại định nhờ tôi nói lại với hắn chuyện đó làm chi?
Lâm Thi Âm cúi mặt :
- Bởi vì
. .. bởi vì tôi chỉ cần gặp cô lần này rồi thôi, chắc tôi sẽ. .. đi xa lắm. ..
Tôn Tiểu Bạch ngạc nhiên :
- Sao
? Chị đã quyết. ..
Lâm Thi Âm cười buồn :
- Nhược điểm suốt đời tôi là bất cứ chuyện gì tôi cũng thiếu quyết tâm nhưng có lẽ đây là lần thứ nhất tôi hạ quyết tâm
, tôi hy vọng, tôi khấu cầu đừng ai làm tiêu tan cái quyết tâm đó của tôi, vì nó là lần thứ nhất trong đời.
Nàng do dự một giây rồi vụt hỏi :
- Hiònh như trong cái chuyện do thám Hưng Vân Trang bao lần
, Thượng Quan Kim Hồng có nghe phong thanh về quyển Bí Kíp võ lâm của Vương lão tiền bối.
Tôn Tiểu Bạch nói :
- Hắn biết có quyển đó nhưng hắn không biết về tay ai
, chuyện do thám Hưng Vân Trang là chuyện đoán mò.
Lâm Thi Âm cắn môi :
- Nhưng chắc chắn là hán có nhiều tham vọng về quyển Bí Kíp ấy lắm
?
Tôn Tiểu Bạch cười :
- Tự nhiên
.
Lâm Thi Âm cúi mặt trầm ngâm.
Thật lâu, nàng ngẩng mặt nói :
- Tôi mới có một quyết tâm khác nữa
.
Tôn Tiểu Bạch thoáng hơi ngạc nhiên, nàng nhìn chăm chăm vào mặt Lâm Thi Âm một lúc và nàng bật hỏi :
- Có phải chị muốn đánh đổi
? Có phải chị muốn tôi giải tỏa cho hắn bằng quyển Bí Kíp ấy không?
Lâm Thi Âm đưa mắt nhìn về khoảng trống xa xôi và nàng nói trầm thầm như để mình nghe :
- Tôi có thể lại làm sao nhưng tôi nhất quyết phải hành động theo ý nghĩ
, tôi đã thất bại vì do dự, tôi đã laàm h đời tôi và làm khổ cho người khác vì do dự, tôi nhất định phải quyết tâm.
Tôn Tiểu Bạch cúi đầu.
Nàng không dám lên tiếng mà cũng không dám can ngăn.
Nàng nhìn theo dáng dấp mảnh khảnh, lảo đảo vì hấp tấp của Lâm Thi Âm mà nước mắt bỗng ứa ra.
Thân phận đàn bà.
Chỉ vì tự trọng, chỉ vì hạnh phúc mà phải đánh để mất cả một đời hạnh phúc.
Tôn Tiểu Bạch ngẩng mặt nhìn lên trời và lau nước mắt.
Không, nàng không thể khóc, nàng biết bất cứ giọt nước mắt nào, bất cứ vì ai, căn bản cũng vì lòng của nàng đối với Lý Tầm Hoan.
Bây giờ còn lâu mới sáng, nàng phải hành động khi trời sáng.
Nàngkhông thể cầu may.
Cuộc chiến nơi nào cũng có phần thắng bại cầu may nhưng tình yêu của nàng không thể phó mặc vào may rủi.
Nàng phải hành động ngay lúc bây giờ.
Bằng mọi cách phải có người hộ trợ.
Bằng mọi cách phải có người trước khi trời sáng.


HOMECHAT
1 | 1 | 75
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com