Bao nhiêu thời gian nặng trĩu hình như đã làm cho gã mặt rõ càng nói kín tâm tư nhưng bây giờ, bây giờ thời gian như quay trở lại, hắn ngậm ngùi ủ rũ. Hắn nói bằng một giọng buồn buồn : - Nghĩa khí đối với bằng hữu của Ông đại ca, thiên hạ ai cũng biết. Lý Tầm Hoan gật đầu : - Tôi đã có nghe và mến phục. Gã mặt rỗ nói : - Vì thế bất cứ trường hợp nào, bất cứ gia cảnh ra sao nếu có một bằng hữu đến nhờ thì trăm lần như một, anh ấy không bao giờ từ chối. Vì thế những năm sau cùng gia tài sự sản của anh ấy tiêu tan nhưng bằng hữu thì chỉ thêm chứ không hề bớt, vì thế anh ấy phải âm thầm lo liệu, không phải cho anh ấy mà là cho bạn. Tên bán rượu hỏi : - Anh bảo Ông đại ca phải lo làm việc cho có tiền để trang trải cho anh em? Gã mặt rỗ thở ra : - Đúng, anh ấy đã âm thầm đi ăn cướp, cướp của nhà giàu để trang trải cho bằng hữu đang xơ xác. Tất cả mọi người không ai tỏ vẻ ngạc nhiên vì chuyện ấy trong giang hồ âu cũng là chuyện tầm thường. Gã mặt rỗ nói tiếp : - Nhưng cướp là cướp, đối với quan sai không hề phân biệt, họ không bao giờ đặt vấn đề đạo nghĩa đối với kẻ cướp, vì thế Ông đại ca bị người theo dõi, người ấy là thám tử quan nha và cũng là người bạn đồng song với Thiết Giáp Kim Cương từ thuở nhỏ. Hắn thở dài : - Tự nhiên Thiết Giáp Kim Cương biết chuyện ấy, trong cái thể lưỡng lập của hai người bạn, Thiết Giáp Kim Cương đứng về phía nào là phía đó thắng ngay. Nhưng Thiết Giáp Kim Cương không làm sao đứng về phía bên nào cả vì cả hai đều là bạn thâm giao, hắn đành nuốt nước mắt trốn đi, hắn buông trôi cho chuyện đến đâu thì đến. Và chuyện đến đã đến rồi. Đúng như hắn nói, hắn không trốn ai cả, hắn trốn với chính bản thân hắn. Dịch Minh Hồ cau mặt : - Nhưng tại sao đến bây giờ anh mới chịu nói ra? Gã mặt rỗ cười thê thảm : - Anh nghĩ tôi là hạng người gì? Thiết Giáp Kim Cương không nói mà anh bảo tôi nói à? Vâng, tôi nói, tôi nhất định nói. Hắn cúi nhìn Thiết Giáp Kim Cương rồi ngẩng mặt lên rắn giọng : - Tôi chỉ nói khi nào Thiết Giáp Kim Cương không còn nói được để rồi tôi. .. Tiếng sau cùng là tiếng " chết " nhưng hắn không nói kịp hay hắn đã nói mà không ra tiếng vì mũi đao của hắn đã đâm thốc vào yết hầu của hắn. Hắn ngã xuống không một tiếng rên. Lý Tầm Hoan mím miệng thở dài. Tên bán rượu quay lại phía Dịch Minh Hồ : - Nhị ca, tôi đi trước. Một vòi máu nữa lại bắn ra, một thây người nữa ngã xuống. Họ chết thật dễ dàng. Dịch Minh Hồ vùng ngửa mặt cười sằng sặc : - Đúng, chết như thế là đúng, Trung Nguyên Bát Nghĩa sống cùng sống, chết cùng chết. Ông đại ca dưới cửu tuyền chắc anh cũng mỉm cười. Hắn quay lại nói với Lý Tầm Hoan : - Tôi chưa đi vội vì tôi có lời muốn nói. Lý Tầm Hoan gật đầu : - Vâng, tôi xin nghe. Dịch Minh Hồ nói : - Âm mưu của Thượng Quan Kim Hồng, chúng tôi biết từ thuở ban đầu, Long Tiêu Vân cũng biết, tôi lấy làm lạ không hiểu tại sao Thám Hoa lại có một người bằng hữu như thế ấy. Lý Tầm Hoan cúi đầu im lặng. Dịch Minh Hồ nói tiếp : - Chỉ có Lâm Thi Âm cô nương thì không biết chuyện ấy, nàng chỉ biết Thượng Quan Kim Hồng ước hội với Thám Hoa tại Trường Đình. Dịch Minh Hồ nhìn Lý Tầm Hoan, mặt hắn thản nhiên : - Bây giờ anh em chúng tôi ân oán đã rõ ràng, chỉ hy vọng Thám Hoa hãy cho chúng tôi chung một chỗ, sau này nếu có người nhắc nhở hy vọng Thám Hoa nói dùm tiếng rằng :Trung Nguyên Bát Nghĩa thuở sinh tiền cũng có làm chuyện quấy nhưng khi chết, tất cả nợ đều trả xong.
***
Đám người áo vàng không biết đã lẻn đi tự bao giờ. Cho dầu thấy, Lý Tầm Hoan cũng không hề cản. Cũng như hắn đã không cản Dịch Minh Hồ. Bởi vì hắn biết Dịch Minh Hồ không còn lý do gì để sống. Một con người khi chết mà tinh thần yên ổn, khi chết mà vẫn giữ được nụ cười, cái chết đó cũng nên. Nhưng bây giờ nhìn vcào những xác chết nằm la liệt, Lý Tầm Hoan bất giác rùng mình. Hắn phát run không phải vì hắn sợ khi nhìn cái chết mà hắn sợ vì hắn hiểu rõ hơn về hai tiếng " hận cừu ". Thật là đáng sợ. Vì nó, người ta đã quăng cả sinh mạng của mình, của bạn của mình xuống tận hố sâu. Vì nó, người ta đã cam lòng tuyệt tự. Nhưng đối với những người này, cho dầu cừu hận sâu đến mức nào, bây giờ kể như họ đã thong dong. Đúng như lời của Dịch Minh Hồ đã nói " Khi sống rất có thể họ thường có những hành động sai lầm nhưng đến khi chết, bao nhiêu nợ đã thanh toán xong xuôi ". Họ đã rửa sạch tất cả hận cừu, họ đã yên lòng nhắm mắt. Họ đã chết một cách đường đường chính chính, họ đã chết mà lòng không thẹn. Lý Tầm Hoan vụt quỳ phục xuống. Hắn quỳ trong vũng máu của bao nhiêu người hòa lại, hắn cảm phục họ. Những ai không thông cảm, nghe qua cái chết của Trung Nguyên Bát Nghĩa có thể sẽ cho là vô lý nhưng với Lý Tầm Hoan, hắn chẳng những không thấy vô lý mà hắn còn bái phục. Hắn bằng lòng qùy trong vũng máu đó cùng với những kẻ ngang tàng này làm bạn chứ hắn không lòng đối diện với hạng người huyênh hoang lỗ miệng mà nhân nghĩa họ có thể bán từng đồng. Hắn biết hơn ai hết, những cái chết đó tuy thấy nhưng không phải dễ.
***
Tôn Tiểu Bạch vẫn không bước chân vào. Không phải vì nàng không dám mà vì nàng không đành lòng ngó. Nhìn cái chết của những người trai ngang dọc trên đời, nàng mới thấy rằng đàn bà thật không sánh nổi đàn ông. Nàng cảm thấy lần thứ nhất rằng được sinh làm một người đàn bà thật là phúc đức cho ngàn đời.
***
Đêm đen đặc một màu. Trong tiểu điếm chỉ có hai người. ánh đèn thật là ảm đạm, trong lòng của họ còn ảm đạm nhiều hơn. Rượu đang có trước mặt Lý Tầm Hoan nhưng bây giờ hắn không còn uống nổi. Hắn nhìn vào chén rượu bằng dôi mắt sững sờ. Tim đèn được khêu lên rồi lại lụn xuống không biết đã bao lần như thế. Cả hai không ai nói được tiếng nào. Thật lâu, có lẽ đêm đã vào khuya, Lý Tầm Hoan thở dài : - Đi ! Tôn Tiểu Bạch nói : - Tôi. .. tôi cùng đi à? Lý Tầm Hoan nói : - Đã đến thì cũng cùng đi chứ sao. Tôn Tiểu Bạch hỏi : - Anh không vào Hưng Vân Trang sao? Lý Tầm Hoan nhè nhẹ lắc đầu. Tôn Tiểu Bạch cau mặt : - Nhưng anh đến đây chẳng phải vì mục đích nhìn qua Hưng Vân Trang đấy sao? Lý Tầm Hoan nói : - Nhưng bây giờ thì không cần thiết. Tôn Tiểu Bạch hỏi : - Tại làm sao thế? Lý Tầm Hoan nói : - Dịch Minh Hồ đã nói là nàng hãy còn yên nơi đó, như thế đã là đủ rồi. Tôn Tiểu Bạch chớp mắt : - Nhưng anh không thấy cần nên gặp lại nàng một bận sao? Lý Tầm Hoan trầm ngâm : - Gặp rồi cũng. .. thế thôi. .. biết nàng được yên cũng quá đủ rồi. Hắn nghiêm trang nói tiếp : - Vả lại cũng nên đi cho kịp giờ hội ước với Thượng Quan Kim Hồng, đáng lý cô nên giục tôi đi là phải vì cô nên biết rằng tôi là người không bao giờ thất ước. Tôn Tiểu Bạch nói mà cố tránh tia mắt của Lý Tầm Hoan : - Tôi chỉ muốn yêu cầu anh một việc. Lý Tầm Hoan nói : - Cô cứ nói. Tôn Tiểu Bạch nói : - Tôi muón chuyến trở về này chúng ta ngồi xe chứ không cần phải dùng đến khinh công. Lý Tầm Hoan cười : - Cô muốn tôi có thời gian nghỉ ngơi phải không? Tôn Tiểu Bạch cúi mặt : - Vâng, tôi muốn. Nhưng nàng lại lảng tránh ngay : - Tôi muốn anh khi gặp Thượng Quan Kim Hồng sẽ có đủ sức khỏe cần thiết chứ không thể để ngủ trong khi quyết đấu. Lý Tầm Hoan cười : - Hay lắm, như thế thì tôi xin vâng theo lời cô. Tôn Tiểu Bạch tươi ngay : - Chúng ta có thể mang cả rượu và thức ăn lên xe, nếu lúc nào anh không ngủ được thì tôi sẽ hầu rượu anh. Lý Tầm Hoan cười : - Rượu mà vào được nhiều rồi thì ngủ là hạng nhất. Tôn Tiểu Bạch cũng cười : - Đúng như thế, chỉ cần anh có thể ngủ ngon trên xe thì nhất định Thượng Quan Kim Hồng sẽ không thể cùng anh là đối thủ. Lý Tầm Hoan nhìn vào mắt nàng : - Cô tin tưởng như thế lắm sao? Tôn Tiểu Bạch nói : - Chứ sao, nếu không tin tưởng anh thì tôi chẳng. .. Nàng vụt nín ngang, mặt nàng ửng đỏ và nàng bỏ chạy ra ngoài.