watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
04:11:1930/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 16-23 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 16-23
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 16

 

Hồi 17-2

Cổ Trường Khanh vội đáp:
- Nội trong bảy ngày nếu không tự đoạn mạch phế hủy võ công thì sau bảy ngày sẽ chết cực kỳ thê thảm.
Kim Phi Hùng mỉm cười nói:
- Cũng thú vị đó chứ.
Không ngờ Cổ Trường Khanh nghiêm giọng bảo chàng:
- Vả lại ngọc lệnh lưu lại trên tử thi, nếu như kẻ nào thấy tử thi đầu tiên cũng sẽ bị chết thảm như vậy.
Kim Phi Hùng bất giác động tâm:
- Ồ! Thật vậy sao?
Cổ Trường Khanh nghiêm nghị đáp:
- Đúng thế.
Kim Phi Hùng không hề nghĩ tới việc mình đã phát hiện ra tử thi Tần Lĩnh tam quỷ đầu tiên, mà lại vui vẻ hỏi tiếp:
- Tại sao lại có cái qui củ kỳ quái như vậy?
Cổ Trường Khanh nhăn mặt cười khổ:
- Trong giang hồ võ lâm, nếu nói về kỳ quái thì không phải là không bao giờ có.
Kim Phi Hùng truy hỏi tiếp:
- Lẽ nào sau khi hạ thủ còn lưu lại để coi người phát hiện thi thể của nạn nhân đầu tiên là ai sao?
Cổ Trường Khanh vội lắc đầu:
- Cái này là chuyện của Cửu Phượng lệnh chủ, lão hủ làm sao mà biết được.
Nói đến đây lão lại ngừng lại một chút, rồi lại nghiêm giọng nói:
- Kim hiền đệ nên cẩn thận một chút mới được, vị này không hề đếm xỉa gì đến chính phái hay tà đạo, tất cả đều bị mất mạng dưới tay chủ nhân của ngọc lệnh.
Thấy bộ dạng của Cổ Trường Khanh khẩn trương, Kim Phi Hùng cảm thấy buồn cười, vội hỏi:
- Vị chủ nhân này có ai trông thấy chưa?

Cổ Trường Khanh lắc đầu:
- Ai thấy được y thì đừng mong sống sót, cho nên trừ phi đi hỏi người chết mới biết được mặt của y mà thôi.
Lão đưa mắt nhìn Kim Phi Hùng rồi nói tiếp:
- Ta biết Kim đệ là anh hào hiện thời, võ công cao tuyệt, song...
Kim Phi Hùng liền hỏi dồn:
- Song nhưng cái gì hả trang chủ?
Cổ Trường Khanh trầm ngâm một hồi, mới nói tiếp:
- Cửu Phượng lệnh chủ oai chấn võ lâm, khắp thiên hạ đều biết tiếng, Kim hiền đệ nên chú ý bảo trọng lấy thân.
Kim Phi Hùng cười lạt:
- Tại hạ kiếp này không gặp được y một lần thì quả là đáng tiếc thật, còn nếu như may mắn gặp mặt thì hay biết mấy.
Cổ Trường Khanh cười khổ:
- Cứ theo như lão hủ thấy tốt hơn là đừng nên gặp y.
Kim Phi Hùng bất giác cười lên một tràng dài:
- Ha ha ha...
Cổ Trường Khanh gật gù:
- Lão hủ vô cùng bội phục hào khí ngút trời của Kim đại hiệp, lâm nguy mà không loạn.
Kim Phi Hùng cao giọng:
- Lâm nguy hả? Tại hạ từ trước đến giờ chẳng biết lâm nguy là gì, huống hồ là một đại trượng phu thì có gì phải sợ?
Cổ Trường Khanh liền bảo:
- Tốt, tốt lắm! Hiền đệ hãy bảo trọng thân mình, ta xin cáo từ.
Nói rồi lão phóng mình vọt lên không, chốc lát đã mất hút không còn thấy hình bóng đâu nữa.
Kim Phi Hùng mân mê “Cửu Phượng truy hồn đoạt mạng liên hoàn lệnh” trong tay, đứng lặng người trầm tư hồi lâu.
Một chuỗi thanh âm vọng tới tai chàng.

Tiếng gà gáy xa xa vọng lại cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng.
Phía đông đã bắt đầu có ánh sáng hiện ra.
Trời đã bắt đầu hửng sáng.
Chàng vội cất miếng ngọc lệnh vào người, lẹ làng triển khai khinh công trực chỉ về hướng khách điếm.
Chàng chỉ lo lắng không biết thương thế của Dương Ngọc Phượng có bình phục chưa?
Khi về đến khách điếm thì trời đã ửng hồng.
Cho dù chàng vắng mặt suốt đêm, cũng không có ai trách cứ.
Kim Phi Hùng về phòng mình thì Dương Ngọc Phượng đã bỏ đi rồi, thế là chàng nằm xuống nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên chàng đứng ngẩn người ra, kinh ngạc không sao tả xiết.
Trên chiếc gối của chàng có một miếng “Cửu Phượng truy hồn đoạt mạng liên hoàn lệnh” sáng lấp lánh đập vào mắt chàng.
Kim Phi Hùng trợn mắt, nhìn vào miếng lệnh bài hồi lâu không chớp. Chàng không phải vì Cửu Phượng đoạt mệnh lệnh bài làm sợ hãi, mà bởi vì sự việc xảy ra quá là đột ngột, thậm chí chàng còn tưởng lệnh bài đó từ trong người chàng rớt ra.
Kim Phi Hùng bất giác đưa tay sờ vào trong ngươi thấy miếng ngọc lệnh vẫn còn nằm yên, mới biết đây là một ngọc lệnh khác.
Chàng biết rằng miếng ngọc lệnh này dành cho chàng.
Kim Phi Hùng thầm nghĩ:
“Cổ Trường Khanh đã nói kẻ nào thấy ngọc lệnh này nội trong bảy ngày phải tự hủy võ công, nếu không. Hừ! Ta cứ chờ xem y sẽ giở cái trò quái quỷ gì?”
Nghĩ vậy chàng liền ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì hoàng hôn đã buông xuống, vội vàng bật dậy khỏi giường định đi tìm muội muội của chàng.
Nhưng mà bên sông Tần Hoài không còn thấy bóng dáng hoa thuyền Kỷ La Xuân đâu nữa.
Lúc quay về khách điếm, chàng thấy tên tiểu nhị cười bảo:
- Bẩm công tử, vừa rồi có người đến tặng đồ cho công tử, đáng tiếc là công tử không có ở trong phòng, nên nhờ tiểu nhân chuyển nó cho công tử.
Nói rồi gã đưa cho chàng một cái hộp nhỏ.
Chàng ngạc nhiên tự nhủ:
“Chẳng rõ kẻ lạ mặt nào có hảo ý như vậy?”
Không ngờ lúc chàng trở về phòng mở hộp ra xem, hóa ra bên trong lại là một miếng “Cửu Phượng truy hồn đoạt mạng liên hoàn lệnh” xanh biếc chiếu vào mắt chàng.
Kim Phi Hùng cực kỳ phẫn nộ:
- Hừ, cái đồ chết bầm! Sao cứ đợi lúc ta vắng mặt mà đến đây quấy rầy?

Chàng vội kêu tiểu nhị lên hỏi:
- Người đưa vật này đến đây hình dáng ra sao?
Tiểu nhị đáp:
- Đó là một hán tử trẻ tuổi, thân hình cường tráng, tựa như ngoại nhân nơi biên thùy thì phải.
Kim Phi Hùng đoán rằng người này không phải là chủ nhân của ngọc lệnh, nên hỏi tiếp:
- Y đến đây vào lúc nào vậy?
Tiểu nhị vội đáp:
- Tướng công vừa mới ra khỏi đây không lâu thì người đó tới.
Kim Phi Hùng liền hỏi:
- Y có lưu lại lời nào không?
Tiểu nhị đáp ngay:
- Người đó chỉ bảo tiểu nhân đưa vật này cho công tử rồi lẳng lặng bỏ đi, không nói thêm tiếng nào nữa.
Kim Phi Hùng khẽ hừ lên một tiếng.
Tiểu nhị thấy vậy vội hỏi:
- Công tử có điều gì không phải vậy?
Kim Phi Hùng lập tức xua tay lắc đầu:
- Không, không có gì đâu.
Chàng khóat tay ra hiệu cho tiểu nhị đi ra, đoạn chạy nhanh về phía bờ sông, định tìm Cổ Trường Khanh để hỏi về chuyện lạ lùng kỳ quái này.
Nhưng Kim Phi Hùng không gặp được Cổ Trường Khanh.
Nghe nói lão đã trở về Phụng Lăng trang sắp xếp sự việc, mười ngày sau mới trở lại thành Kim Lăng.
Chàng thất vọng đi dọc theo bờ sông Tần Hoài, đưa mắt nhìn mông lung ra dòng sông mênh mông.
Hốt nhiên chàng thấy một bóng người đi như tên bắn cách trước mặt chàng không xa.
Người này vận một bộ trường sam màu lam, tả thủ xách một chiếc làn tre cực kỳ lớn, phía trong đựng đầy cá thịt xem có vẻ nặng nề vô cùng.
Nhưng thân pháp của người này nhanh nhẹn khác thường, chân lướt đi nhẹ nhàng như có một công phu thượng thừa.
Kim Phi Hùng nhất thời háo kỳ vội phóng lẹ tới trước.
Lúc hai người còn cách nhau độ năm bước, Kim Phi Hùng không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng:
- Bạch Nghĩa.

Người kia nghe tiếng gọi cũng hết sức ngạc nhiên, hơi quay đầu lại, dường như không nhận ra Kim Phi Hùng.
Chợt thấy mặt người đó biến sắc đứng nguyên tại chỗ, giọng lanh lảnh quát nạt lớn tiếng:
- Ai là Bạch Nghĩa, Hắc Nghĩa hả? Bộ ngươi gặp quỷ mị giữa trưa rồi hay sao?
Kim Phi Hùng cũng kinh hãi không kém, chàng rõ ràng thấy là lão già Bạch Nghĩa có hàng ria mép và hàm râu trắng bạc, tại sao chỉ trong nháy mắt đã thay đổi lẹ như vậy.
Chàng nhìn kỹ lại, thấy khuôn mặt, mái tóc giống tựa như Bạch Nghĩa chỉ có hai bên mép và cằm láng bóng, không hề có một sợi râu nào, còn thanh âm phát ra lại trong trẻo, tựa như thanh âm của nữ nhân.
Kim Phi Hùng đành lúng túng nhăn mặt cười khổ:
- Tại hạ nhận lầm người rồi.
Mặt người đó lộ vẻ không vui:
- Hừ! Ngày nào ta cũng đi qua đây mà đâu có ai nhìn lầm, ngươi thật là kỳ quái.
Nói xong lại vọt mình lao đi vun vút.
Kim Phi Hùng thầm nhủ:
“Lạ thật, mấy hôm nay mình toàn gặp chuyện kỳ quái, rõ ràng là trên mặt người đó có râu, mà cớ sao chỉ trong nháy mắt lại mất, không thể nào như thế được, còn thân pháp của y thật là ảo diệu, mình phải đến hỏi mới được.”
Nhưng mà đã trễ rồi, bóng người lạ mặt nọ đã biến mất.
Kim Phi Hùng lẩm bẩm:
- Nhưng mà Bạch Nghĩa đâu có biết võ công.
Cốc Chi Dương đột ngột xuất hiện sau lưng chàng, cất tiếng cười lớn đáp:
- Điều đó thì chưa chắc, Kim huynh làm sao biết được Bạch Nghĩa không biết võ công?
Bởi vì Kim Phi Hùng đang trầm ngâm nghĩ ngợi, nên Cốc Chi Dương đến bên chàng lúc nào chàng cũng không hề biết.
Chàng giật mình nhăn mặt cười khổ:
- Ồ, Cốc huynh đó sao? Huynh đài nói đến lão hán Bạch Nghĩa trên du thuyền Kỷ La Xuân phải không
Cốc Chi Dương cười lạt:
- Tiểu đệ muốn nói đến y chứ không phải là người nào khác.
Kim Phi Hùng không biết nói sao cho phải, lòng thầm nghĩ:
“Lẽ nào mình lại nhìn người lầm lẫn đến như vậy?”
Cốc Chi Dương cất tiếng nói tiếp:
- Kim huynh à, ngay cả con tiểu nha đầu cũng có thân thủ phi phàm tuyệt thế đó.
Kim Phi Hùng vội hỏi:
- Cốc huynh muốn nói đến Tử Quyên ư?

Cốc Chi Dương gật đầu:
- Không sai, tất cả các nhân vật trên hoa thuyền Kỷ La Xuân đều là những cao thủ võ lâm, hành động của bọn họ làm sao mà qua mắt được bản công tử.
Kim Phi Hùng thấy Cốc Chi Dương nói vậy, bất giác cười khổ:
- Chẳng lẽ bọn họ đều là người của Trường Xuân đảo?
Cốc Chi Dương liền đáp:
- Không ngoài liệu định như Kim huynh vừa nói.
Kim Phi Hùng một mực cho rằng Cốc Chi Dương là người của Thái Dương cốc, nên mới nghi rằng người trên du thuyền Kỷ La Xuân là người của Trường Xuân đảo, không ngờ y lại xác nhận lời nói của chàng là thật.
- Ha ha ha...
Kim Phi Hùng cất tiếng cười hồi lâu không ngớt, rồi hỏi tiếp:
- Cốc huynh cho rằng mình nghĩ đúng phải không?
Cốc Chi Dương nghiêm mặt:
- Trên giang hồ đâu có chuyện gì là lạ, mọi sự đều có thể xảy ra mà, Kim huynh không biết sao?
Kim Phi Hùng liền nói:
- Không phải, thân thế của Bạch Lãnh Thu có lẽ Cốc huynh không được biết nên mới suy đoán như vậy?
Cốc Chi Dương gật đầu:
- Điểm này thì tiểu đệ không được minh bạch.
Kim Phi Hùng nói tiếp:
- Bạch Lãnh Thu chính là con gái của Thiết diện ngự sử Bạch đại nhân, bởi vì muốn báo thù cho phụ thân nên mới đến sông Tần Hoài truy tầm dấu vết kẻ thù, chứ đâu có quan hệ gì đến Trường Xuân đảo.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp tục lên tiếng:
- Giả sử Bạch Lãnh Thu là người của Trường Xuân đảo, vậy thì tại sao lại để cho người của Trường Xuân đảo phải bắt cóc nàng?
Cốc Chi Dương ấp úng đáp:
- Cái này thì...
Kim Phi Hùng lại nói:
- Cốc huynh đừng nói lung tung nữa, tại hạ có một chuyện muốn thỉnh giáo.

Cốc Chi Dương vội nói:
- Kim huynh hơi khách khí quá đó.
Kim Phi Hùng đưa tay chỉ vào rặng liễu um tùm bên bờ sông, rồi bảo y:
- Chuyện nói ra dài dòng lắm, chúng ta hãy lại chỗ đó đàm luận thì hay hơn.
Cốc Chi Dương gật đầu tán thành:
- Hay lắm.
Nói đoạn cả hai cùng đi về phía rặng liễu rậm rạp, chọn một nơi kín đáo yên tĩnh ngồi xuống.
Kim Phi Hùng lên tiếng trước tiên:
- Cốc huynh đã có kinh nghiệm giang hồ lão luyện, cho nên chắc có kiến thức rộng lớn hơn người.
Cốc Chi Dương khiêm tốn đáp:
- Kim huynh quá khen đó thôi.
Kim Phi Hùng liền nói thẳng vào câu chuyện:
- Cốc huynh có biết trên giang hồ võ lâm vị nào là Cửu Phượng lệnh chủ không?
Cốc Chi Dương ngạc nhiên hỏi lại:
- Ồ! Tại sao Kim huynh hỏi đến người này?
Kim Phi Hùng cười lại:
- Nói như vậy là Cốc huynh biết rồi chứ gì?
Cốc Chi Dương thoáng đỏ mặt:
- Chỉ biết một hai điều mà thôi.
- Tốt lắm!
Kim Phi Hùng nói xong đưa tay lấy từ trong người ra ba miếng “Cửu Phượng truy hồn đoạt mạng liên hoàn lệnh” đặt xuống bãi cỏ trước mặt thành hàng chữ nhất, rồi cười bảo:
- Ba chiếc lệnh bài này chắc Cốc huynh không lạ chứ?

Cốc Chi Dương rúng động, đột nhiên đứng phắt dậy, thoái lui ra sau hơn một trượng.
Đồng thời hai mắt y ngưng trọng, âm thầm ngưng tụ chân khí, vận công chuẩn bị giao chiến.
Kim Phi Hùng không ngờ rằng Cốc Chi Dương lại hốt hoảng như vậy, chàng vội mỉm cười, phất tay nhẹ nhàng bảo y:
- Cốc huynh làm sao lại hốt hoảng như vậy, ngồi xuống, ngồi xuống đi mà.
Cốc Chi Dương vẫn lạnh lùng:
- Kim huynh có dụng tâm gì vậy?
Kim Phi Hùng mỉm cười, khẽ khoát tay, đáp:
- Tại hạ không hề có ác ý, mà đang muốn thỉnh giáo Cốc huynh về mấy miếng ngọc lệnh này.
Cốc Chi Dương lúc này mới thu hồi công lực, cất bước đi về chỗ ngồi, hai mắt chăm chú nhìn vào ba chiếc lệnh bài để nơi đất, rồi chậm chạp hỏi:
- Kim huynh ở đâu có được vật này?
Kim Phi Hùng đợi cho y ngồi yên chỗ rồi nói:
- Chuyện hết sức quái lạ, bởi vì...
Chàng bèn đem chuyện đến Kê Minh tự, sau đó gặp Tần Lĩnh tam quỷ bị giết chết, rồi nhận được ba tấm lệnh bài kể cho Cốc Chi Dương nghe.
Đợi cho Kim Phi Hùng kể xong, Cốc Chi Dương mới nói:
- Chuyện này thì có lắm điều lạ kỳ đây.
Kim Phi Hùng vội hỏi:
- Cốc huynh có cao kiến gì chăng?
Cốc Chi Dương liền đáp:
- Theo như tiểu đệ biết, Cửu Phượng lệnh chủ có tất cả chín cái ngọc lệnh thôi.
Kim Phi Hùng bất giác nói chen vào:
- Hừ! Cái gã nào dám đưa cho một lúc ba cái thật là...
Cốc Chi Dương không chú ý đến câu nói của Kim Phi Hùng mà vẫn ôn tồn tiếp:
- Chín miếng ngọc lệnh đó đã bị Trường Xuân đảo hủy mất ba cái, tiếp đó lại bị người của Thái Dương cốc hủy tiếp ba cái nữa.

Kim Phi Hùng bất giác nói:
- Nói như vậy, y chỉ còn lại ba miếng ngọc lệnh phải không?
Cốc Chi Dương gật đầu:
- Đây cũng chính là nguyên nhân khiến cho Cửu Phượng lệnh chủ phải lui ẩn khỏi chốn giang hồ, bởi vì qua hai trận giao thủ, Cửu Phượng lệnh chủ đã biến thành tam phượng lệnh chủ thì còn mặt mũi nào mà trông thấy võ lâm đồng đạo nữa.
Kim Phi Hùng bất ngờ lên tiếng nói:
- Đó là chuyện hai mươi năm trước đây?
Cốc Chi Dương gật đầu nói tiếp:
- Hai mươi năm trước Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo xảy ra một chuyện hiểu lầm, nên đồng thời lui ra khỏi Trung Nguyên, tiếp đó là Cửu Phượng lệnh chủ nổi lên hùng cứ nơi võ lâm Trung Nguyên.
Kim Phi Hùng nói:
- Cái này gọi là thời thế tạo anh hùng.
Cốc Chi Dương lại bảo chàng:
- Cửu Phượng lệnh chủ xuất hiện làm cho võ lâm rúng động, thành danh trên giang hồ khiến cho ai nghe nói đến cũng phải kinh hoàng thất sắc.
Kim Phi Hùng nói tiếp:
- Y không phân biệt chính tà, gặp ai giết ngay phải không?
Cốc Chi Dương lắc đầu:
- Y tìm đến các danh môn chính phái lưu ngọc lệnh trước cửa, bảy ngày sau đến lấy mạng.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên:
- Thật là có lối giết người như vậy sao?
Cốc Chi Dương gật đầu:
- Nghe nói Cửu Phượng lệnh chủ luyện thành một loại tiên thiên cang khí, xuất thủ cực kỳ bá đạo, đạt tới chín thành hỏa hầu.
Kim Phi Hùng mỉm cười:
- Người luyện cang khí chỉ có hư danh mà thôi.

Cốc Chi Dương vỗ tay khen:
- Kim huynh quả là cao minh.
Kim Phi Hùng hỏi:
- Tại sao vậy?
Cốc Chi Dương đáp:
- Cửu Phượng lệnh chủ dựa vào cang khí, chỉ nội trong một tuần đã quét sạch cửu đại môn phái, thập đại bang hội bấy giờ, ngay cả sư phụ của Thực Nhân Ma Tôn tiếp được lệnh bài của Cửu Phượng lệnh chủ, mấy ngày sau phải vung kiếm tự sát.
Kim Phi Hùng gật gù:
- Thân thủ quả nhiên phi phàm.
Cốc Chi Dương lại nói tiếp:
- Cửu Phượng lệnh chủ đã mãn nguyện, nếu như biết thoái lui đúng lúc thì không hổ danh là người thức thời, ngờ đâu càng ngày dã tâm của y càng lớn.
Kim Phi Hùng chợt hỏi:
- Dã tâm gì vậy?
Cốc Chi Dương thoáng lộ vẻ tự hào:
- Chỉ nội trong một đêm y đã đưa ba miếng Cửu Phượng lệnh đến Thái Dương cốc.
Kim Phi Hùng kinh ngạc:
- Rồi kết quả ra sao?
Cốc Chi Dương cười đáp:
- Y đã bị bản cốc...
Mặt Cốc Chi Dương chợt đỏ bừng lên, ngừng một lát, đoạn nói tiếp:
- Y đã bị người của Thái Dương cốc phế bỏ một cánh tay trái.
Kim Phi Hùng thập phần đắc ý:
- Thái Dương cốc quả nhiên không hổ danh là Thái Dương cốc.
Cốc Chi Dương khẽ điểm nụ cười:
- Nào ngờ dã tâm của y vẫn chưa hết, y xông tới Trường Xuân đảo phát ra ba miếng ngọc lệnh chỉ trong một đêm, ước hẹn người của Trường Xuân đảo đến Trung Nguyên cùng so cao thấp.
Kim Phi Hùng hấp tấp hỏi:
- Rồi sao nữa?

Cốc Chi Dương liền kể tiếp:
- Trường Xuân đảo đâu có tha thứ cho y, lúc đó tuy không lấy mạng y, song Trường Xuân đảo cũng phế bỏ cánh tay phải của y.
Kim Phi Hùng thích thú vỗ tay la lớn:
- Hay lắm! Vậy thì Cửu Phượng lệnh chủ bị phế hết hai cánh tay rồi còn gì.
Cốc Chi Dương nói:
- Sự tình đến đó coi như đã chấm dứt rồi.
Kim Phi Hùng hỏi y:
- Tại sao lại chấm dứt tuyệt vọng?
Cốc Chi Dương kể tiếp:
- Thái Dương cốc đem ba miếng ngọc lệnh treo công khai trước cổng thành Bích Lương, rồi sau đó không hẹn mà gặp Trường Xuân đảo cũng đem ba miếng ngọc lệnh treo trước cửa thành Kim Lăng.
Kim Phi Hùng cao hứng nói:
- Cửu Phượng lệnh chủ đương nhiên là không còn dám xuất hiện trên giang hồ nữa.
Cốc Chi Dương lại lên tiếng:
- Bởi vì có chuyện này xảy ra cho nên Cửu Phượng lệnh chủ đột ngột ẩn mình lui khỏi võ lâm, suốt hai mươi năm không tái xuất giang hồ, không ngờ...
Nói rồi y nhìn chằm chằm vào ba miếng ngọc lệnh hồi lâu không chớp.
Kim Phi Hùng chợt nói:
- Thì không ngờ hai mươi năm sau lại để mắt đến Thanh Y Tu La.
Cốc Chi Dương bảo chàng:
- Việc này có nhiều bí ẩn chứ không đơn giản như vậy đâu.
Kim Phi Hùng bèn hỏi y:
- Ý của Cốc huynh là...
Cốc Chi Dương trầm tư một lát rồi nói:
- Ba miếng ngọc lệnh này liên tiếp đến tay Kim huynh ba cái, thật khác với qui củ thường tình của Cửu Phượng lệnh chủ.
Kim Phi Hùng vội hỏi:
- Tại sao Cốc huynh lại nói vậy?

Cốc Chi Dương đáp:
- “Ngọc lệnh truy hồn.
Thất nhật đoạt mạng
Nếu không tự đoạn
Tất chết thảm thương.”
Đó là mười sáu chữ giang hồ truyền ngôn về Cửu Phượng ngọc lệnh. Chỉ cần một miếng cũng đủ mất mạng rồi, chứ đâu có đưa liền ba chiếc ngọc lệnh cho một người.
Kim Phi Hùng ngạc nhiên:
- Nhưng mà y đều đưa ba đạo lệnh phù này cho Trường Xuân đảo và Thái Dương cốc mà?
Cốc Chi Dương liền đáp:
- Điều này thì có khác, Cửu Phượng lệnh chủ không hề biết tại Trường Xuân đảo và Thái Dương cốc có những nhân vật nào nên mới phát ra ba miếng ngọc lệnh để chỉ tam đại thủ lĩnh nộp mạng, mỗi người nhận một cái, còn như hôm nay thì...
Y ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Hơn nữa y cũng không thể làm như vậy được, chẳng lẽ còn có ba miếng ngọc lệnh đều đem ra cho người ta hết sao?
Chàng cảm thấy lời nói của Cốc Chi Dương cực kỳ có lý, nhưng mà nhất thời chàng không sao hiểu nổi ý của Cửu Phượng lệnh chủ ra sao.
Chàng nhặt ba miếng ngọc lệnh lên rồi từ tốn nói:
- Phúc hay là họa? Nếu như là họa thì sao tránh nổi, đợi bảy ngày sau mọi việc sẽ rõ ràng mà thôi.
Cốc Chi Dương liền nói:
- Nếu như Kim huynh cần đến, thì tiểu đệ sẵn sàng giúp sức.
Kim Phi Hùng vội nói:
- Đa tạ, tại hạ thật không dám phiền đến Cốc huynh.
Cốc Chi Dương nghiêm mặt nói lớn:
- Cửu Phượng lệnh chủ đã tái xuất giang hồ, lại đưa ngọc lệnh cho một trong Tứ đại ma tôn, thì Kim huynh cũng chớ nên khinh thường y.
Kim Phi Hùng gật đầu:
- Cốc huynh nói chí phải, nhưng mà tại hạ phải xem thử Cửu Phượng lệnh chủ hay chỗ nào mà làm giang hồ phải kinh sợ.
Nói rồi hai người cùng vòng tay cáo biệt.
Kim Phi Hùng vừa đi vừa trầm tư nghĩ ngợi, phút chốc đã đi vào một nơi náo nhiệt.
Lúc này ánh đèn lung linh tỏa sáng khắp nơi.
Khi chàng sắp về tới khách điếm, bỗng thấy Ngọc Phiến Lang Quân từ phía trong khách điếm bay vọt ra ngoài.
Hắn ta dường như phát hiện ra Kim Phi Hùng, nên vội vàng lẩn mình trốn vào trong đám đông.
Lúc đầu Kim Phi Hùng định đuổi theo hắn, nhưng chàng chợt bỏ ý định đó ngay.
Bởi vì Bách Kiếm Minh đối với chàng quá ư tầm thường, cho nên chàng không thèm để mắt đến bọn họ.
Thế là chàng vào phòng, đốt đèn lên:
- Ủa?

Kim Phi Hùng bất giác kinh ngạc la lên một tiếng.
Bên cạnh chiếc gối trên giường của chàng lại có một miếng “Cửu Phượng truy hồn đoạt mạng liên hoàn lệnh” sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Chàng ngạc nhiên đưa tay rờ vào ba miếng ngọc trong người, cảm thấy quái dị về xuất xứ của miếng ngọc lệnh mới tinh này.
Chợt nghĩ tới lời Cốc Chi Dương nói, Cửu Phượng lệnh chủ đã biến thành Tam Phượng lệnh chủ.
Cửu Phượng lệnh chủ chỉ còn có ba miếng lệnh bài, vậy thì miếng lệnh bài thứ tư này ở đâu mà có, chẳng lẽ nó từ Thái Dương cốc hay Trường Xuân đảo?
Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo võ công siêu tuyệt, đương nhiên đâu cần dụng đến những vật này để dọa nạt người ta.
Kim Phi Hùng trầm tư nghĩ ngợi về lai lịch của miếng ngọc lệnh, chàng không hề sợ chủ nhân của ngọc lệnh, mà chỉ thấy lạ lùng về bốn miếng ngọc lệnh mà thôi.
Lúc đó chợt nghe tiểu nhị lớn tiếng chào:
- Cốc công tử đã về rồi.
Kim Phi Hùng vội bước ra khỏi phòng mình, vẫy tay gọi lớn:
- Cốc huynh, Cốc huynh...
Cốc Chi Dương ứng tiếng cười nói:
- Kim huynh cũng đã về rồi à?
Kim Phi Hùng vội bảo y:
- Mời Cốc huynh quá bộ qua đây một lát.
Cốc Chi Dương liền đáp:
- Tuân mệnh!
Rồi y phóng người lướt tới trước cửa phòng Kim Phi Hùng.
Chàng hấp tấp kéo y vào trong phòng rồi nói:
- Cốc huynh à, chuyện lạ lúc nào cũng có cả, xem đây.
Chàng đưa tay chỉ vào chiếc ngọc lệnh đang nằm trên gối, rồi thuận tay lấy ra ba chiếc khác nữa, đoạn hỏi y:
- Cứ như Cốc huynh nói thì Cửu Phượng lệnh chủ chỉ còn lại ba miếng ngọc lệnh phải không? Tại sao lại còn cái thứ tư nữa?
Cốc Chi Dương liền nói:
- Những lời kể với Kim huynh lúc nãy dưới rặng liễu đều là sự thật hết.
Kim Phi Hùng cười khổ:
- Chẳng lẽ lệnh phù này là đồ giả?
Cốc Chi Dương cũng vô cùng nghi hoặc:
- Điều này quả nhiên không thể giải thích được trừ. trừ phi Cửu Phượng lệnh chủ cho làm thêm sáu cái mới nữa.
Kim Phi Hùng lắc đầu:
- Không thể như vậy được, Cốc huynh nhìn nè.
Nói rồi chàng để bốn miếng ngọc lệnh cạnh nhau rồi chỉ vào nói:
- Cốc huynh xem, bốn miếng ngọc lệnh giống hệt nhau.

Quả nhiên bốn miếng ngọc lệnh giống nhau không thể nào phân biệt được cái nào trước cái nào sau, ngay cả những hoa văn tinh xảo cũng không thấy có gì khác lạ.
Cốc Chi Dương bất giác thở dài:
- Đáng tiếc là chúng ta không có một miếng ngọc lệnh nào của Thái Dương cốc hay Trường Xuân đảo để so sánh, nếu như có được nó thì chuyện cực kỳ dễ dàng.
Kim Phi Hùng hỏi tiếp:
- Tại sao phải như vậy?
Cốc Chi Dương đáp:
- Trước mắt chỉ có một cách giải thích là Cửu Phượng lệnh chủ tạo ra chín lệnh phù mới, nếu không thì không thể xuất hiện ở đây nhiều như vậy.
Kim Phi Hùng cười khổ:
- Chuyện đến Thái Dương cốc hay Trường Xuân đảo để lấy một lệnh phù thật còn khó hơn mò kim đáy biển.
Cốc Chi Dương không hề ngạc nhiên:
- Không phải, nếu như Cửu Phượng lệnh chủ tái xuất giang hồ thì hết sức bất lợi cho Thái Dương cốc và Trường Xuân đảo, bọn họ rất có thể đáp ứng đưa cho chúng ta một miếng ngọc lệnh, chỉ sợ đường quá xa không thể về đây sớm hơn năm ngày được.
Kim Phi Hùng điềm tĩnh đáp:
- Đúng vậy, cho dù năm ngày đi chăng nữa thì kể như Cửu Phượng lệnh chủ đã đến đòi mạng tại hạ rồi còn gì.
Cốc Chi Dương khẽ điểm nụ cười:
- Với công lực của Kim huynh e rằng Cửu Phượng lệnh chủ sẽ thành Phượng lệnh chủ.
Kim Phi Hùng cũng bật cười:
- Tại hạ đâu sợ y đến lấy tánh mạng, chỉ e rằng năm ngày quá dài, tại hạ sợ rằng khó mà đợi được đến lúc đó.
Cốc Chi Dương nói:
- Tiểu đệ không biết nơi ở của Cửu Phượng lệnh chủ, nếu không thì làm gì phải đợi đến năm ngày cho mệt.
Kim Phi Hùng thoáng động lòng, thầm nghĩ:
“Đúng rồi, nghe Cổ Trường Khanh nói Cửu Phượng lệnh chủ quy ẩn trong Bạch Vân cốc ở Lư Sơn, tại sao ta không đến đó xem thử để khỏi phải đợi đến năm ngày thì hay biết bao.”

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 84
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com