watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:26:3829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 16-23 - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Linh Phong Địch Ảnh - Vô Danh - Hồi 16-23
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 16

 

Hồi 22-2

Tuyệt học của Dương gia quả nhiên lợi hại vô cùng, chiêu thức biến hóa diệu ảo tàn độc vô song, màn kiếm quang dày đặc bao phủ thân hình Mai Cửu Kỳ làm cho lão không sao thoát ra được.
Mai Cửu Kỳ lại dùng một đôi binh khí của liên hóa lạc nên tình thế cực kỳ bất lợi cho lão.
Trường kiếm của Dương Ngọc Phượng không ngừng nhằm vào các yếu huyệt đâm tới, khiến cho lão không tài nào phản chiêu đánh lại mà cứ lo thủ thân thôi.
Hơn nữa thủ pháp của Dương Ngọc Phượng lại cực kỳ liều mạng, hoàn toàn công kích chứ không có thủ thế, mỗi chiêu xuất ra sát khí bốc lên rợn người.
Mai Cửu Kỳ hết sức lo sợ, thầm nghĩ:
“Nếu như mình cố đánh nữa, e rằng cái gã họ Kim kia tỉnh lại, lúc đó muốn thoát thân cũng không được, chi bằng...”.
Nghĩ vậy, lão đột nhiên ngã người ra sau, vung ống trúc quét ngang một vòng, đoạn cầm bầu rượu bên hông tu ngay một ngụm rồi bất ngờ đứng lên phun rượu vào giữa mặt đối phương.
Hơi rượu tỏa ra nồng nặc, một tia hàn quang bắn thẳng vào mặt nàng.
Dương Ngọc Phượng thấy vậy liền lắc người bay ngang qua bên trái hai bước, tránh khỏi tia rượu ghê tởm của lão.
Mai Cửu Kỳ thấy đã hở ra một khoảng trống, bèn cười hì hì nói:
- Bổn Bang chủ đi đây.
Tiếng nói chưa dứt, cái bụng quái dị và thân hình lão đã bay bổng lên không rồi mất dạng sau tòa giả sơn.
Dương Ngọc Phượng đang lo lắng cho Kim Phi Hùng nên cũng không có ý truy đuổi theo lão.
Nàng hấp tấp chạy tới trước mặt Kim Phi Hùng.

Chỉ thấy mặt chàng đỏ rực như lửa, hơi thở nồng nặc mùi rượu tựa như đã uống rượu thay nước.
Dương Ngọc Phượng khẽ nhíu mày:
- Kỳ quái thật, vừa rồi cái lão hóa tử hôi hám kia phun ra một hơi rượu, hay là...
Nghĩ ngợi một hồi, nàng vội cõng Kim Phi Hùng lên lưng, đoạn rời khỏi Xích Phụng Lĩnh.
Ra khỏi Xích Phụng Lĩnh, Dương Ngọc Phượng không đi theo hướng bờ sông mà cứ nhắm hướng núi sâu chạy tới.
Càng lúc đường sơn lộ càng khúc khuỷu khó đi vô cùng.
Dương Ngọc Phượng lưng cõng Kim Phi Hùng vượt qua bao nhiêu trở ngại, càng lúc càng cảm thấy mỏi mệt.
Tuy mệt vô cùng, mồ hôi đẫm áo, hơi thở hổn hển, song nàng vẫn thi triển khinh công mà không hề dừng lại.
Lúc này trời đã sáng.
Phía trước mặt đột ngột hiện ra một hiệp cốc chỉ đủ cho một người đi vào, bên ngoài miệng cốc có một tấm bảng đề ba chữ “Tiên Viên Hiệp”.
Dương Ngọc Phượng đưa tay quệt những giọt mồ hôi trên trán thở hổn hển, nghĩ thầm:
- Cuối cùng thì cũng đã đến rồi.
Nói rồi nàng chậm chạp đi vào con đường hẹp dẫn vào cốc. Đi được vài trượng, bỗng nàng la lên kinh ngạc:
- Ủa!
Dương Ngọc Phượng bất giác đứng ngẩn người, hai mắt trố ra ngạc nhiên không biết phải làm sao.
Thì ra trên một thân cây chắn ngang đường trong cốc có một tấm bảng gỗ độ gần một thước, phía trên có viết mấy hàng chữ:
“Bế quan tạ khách, xin quí khách dừng bước.”
Tám chữ này tựa như một cái bánh xe quay lẹ như bay trước mắt Dương Ngọc Phượng.
Nàng cảm thấy trước mắt quay cuồng, đầu nặng như đá.

Nàng trầm ngâm một lát, rồi lẩm bẩm một mình:
- Hừ, có muốn bế quan tạ khách cũng không được.
Nàng nhảy vọt qua thân cây, tiếp tục đi nhanh vào trong hiệp cốc, đi được vài trượng ngửa mặt nhìn lên, chợt thấy một miếng bản gỗ đóng dính trên thân cây có vài chữ đập vào mắt nàng:
“Đây là cấm địa, không được bước vào.”
Dương Ngọc Phượng hơi cau mày, rồi lại thản nhiên vượt qua thân cây, tiếp tục đi tới trước.
Cách chừng hai trượng lại có một tấm bảng trắng, trên có viết chữ đỏ nhìn cực kỳ chói mắt:
“Bước thêm một bước là vào tử địa.”
Dương Ngọc Phượng đứng sững lại đưa mắt nhìn vào tấm bảng trước mặt đó, không biết có nên bước tới nữa hay không. Nàng trầm tư một hồi lâu rồi cắm cúi đi vào trong hiệp cốc.
- Thiệt là to gan!
Một tiếng hét lảnh lót từ trên đỉnh hiệp cốc truyền xuống.
Dương Ngọc Phượng liền thu thân, dừng bước ngẩng mặt nhìn lên.
Một bé gái hai má đỏ hồng như đánh phấn, đôi mắt tròn xoe đang đứng trên vách đá cao hơn ba chục trượng đưa mắt nhìn xuống.
Hai bím tóc dài gần quá vai lắc qua lắc lại trước ngực, mình mặc chiếc áo gấm ngắn màu xanh trông hết sức đáng yêu, khoảng chừng không quá mười tuổi.
Dương Ngọc Phượng lớn tiếng gọi:
- Tiểu muội muội, cớ sao đường vào Tiên Viên Hiệp bây giờ trắc trở quá vậy?
Đứa bé nghịch ngợm đáp:
- Bộ ngươi không nhìn thấy chữ viết trên bảng hay sao?

Dương Ngọc Phượng lại nói:
- Vậy thì ta cần tìm Cửu Chỉ Thần Y Lăng Đại Bằng thì đi đâu?
Đứa bé vừa nghe liền cười hỏi:
- Hóa ra người kiếm nội tổ ta phải không?
Dương Ngọc Phượng tỏ vẻ vui mừng hết sức, vội nói:
- Thật là hay quá, nếu như bây giờ muốn tìm Lăng lão nhân gia thì phải đi đường nào hả tiểu muội muội?
Đứa bé chỉ vào con đường độc đạo nói:
- Trừ con đường đó ra thì không còn đường nào khác nữa, đương nhiên người phải đi con đường đó thôi.
Dương Ngọc Phượng thoáng nhăn mặt cười khổ:
- Nhưng mà con đường đó không được phép đi, hơn nữa lại nguy hiểm quá chừng.
Đứa bé vui vẻ cười nói:
- Hì hì, vậy là nội tổ ta không cho ai vào, ai mà dám đi thì sẽ mất mạng ngay đó.
Dương Ngọc Phượng lo lắng nói:
- Nhưng mà ta kiếm nội tổ tiểu muội có việc cấp bách lắm.
Đứa bé ngây thơ hỏi nàng:
- Người là ai vậy?

Dương Ngọc Phượng đáp:
- Ta là nghĩa nữ của nội tổ tiểu muội tên là Dương Ngọc Phượng.
Đứa bé nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
- Tiểu hài nhi là Lăng Nhạn, nếu như vậy người là cô cô của tiểu hài nhi Lăng Nhạn này sao?
Dương Ngọc Phượng gật đầu đáp:
- Đúng, đúng rồi. Tiểu hài Lăng Nhạn thông minh quá.
Nàng đang mải suy nghĩ tìm cách vào trong Tiên Viên Hiệp cầu cứu Cửu Chỉ Thần Y Lăng Đại Bằng trừ khử độc chất cứu mạng Kim Phi Hùng.
Do vậy, nàng cố gắng mỉm cười nói với Lăng Nhạn:
- Tiểu Nhạn thật là khả ái, năm nay mấy tuổi rồi?
Lăng Nhạn cao hứng đáp lại:
- Chín tuổi rồi, cô cô ơi, đi vào rồi cô cô có đi ra không?
Dương Ngọc Phượng thoáng bối rối không dám trả lời ngay, bởi vì nàng không hiểu ý câu nói của Lăng Nhạn, bèn hỏi lại:
- Cái gì vậy Lăng Nhạn?
Lăng Nhạn quả nhiên thật thà nói:
- Nếu như cô cô không đi ra thì Tiểu Nhạn sẽ tìm cách cho cô cô vào đây để chơi đùa chung với Tiểu Nhạn, chứ ở trong đây một mình thật là buồn chết đi được.
Dương Ngọc Phượng mừng rỡ đáp:
- Ta nhất định sẽ chơi chung với Tiểu Nhạn mà.
Lăng Nhạn chúm cái miệng lại phụng phịu nói:
- Nếu như người đi vô rồi lại đi ra thì Tiểu Nhạn không chỉ cách vào trong đây đâu.
Dương Ngọc Phượng vội bảo:
- Cô cô không lừa gạt Tiểu Nhạn đâu, cô cô sẽ chơi chung với Tiểu Nhạn mà.
Lăng Nhạn cao hứng reo lên:
- Cô cô đợi cho Tiểu Nhạn làm nè.

Nói rồi Lăng Nhạn bẻ lấy mấy chục cành cây, mỗi cây dài hơn một thước cầm trên tay, sau đó dùng Bích hổ công bám mình trên vách đá, rồi từ từ bò xuống vách đá cao hơn ba chục trượng, nhẹ nhàng đến trước mặt Dương Ngọc Phượng.
Lăng Nhạn tuy nhỏ tuổi nhưng thân pháp linh hoạt lẹ làng vô cùng, chỉ trong thoáng chốc Tiểu Nhạn đã xuống dưới, mở đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Dương Ngọc Phượng không chớp, đoạn nói với nàng:
- Cô cô cõng người nặng như vậy thì phải cẩn thận đó nghe.
Nói rồi Tiểu Nhạn bước tới bên vách, tay lấy cây cắm vào khe hở trên vách đá.
Sau đó Tiểu Nhạn nhẹ nhàng như một chiếc lá phóng mình nhảy lên những cây cắm trên vách đá, vừa leo vừa rút cây cắm vào vách đá tiếp tục trèo lên.
Khi còn cách đỉnh năm thước Tiểu Nhạn bay mình lên trên nhìn cực kỳ đẹp mắt.
Lăng Nhạn lên đến đỉnh rồi liền vẫy tay lớn tiếng gọi:
- Cô cô ơi, lên đây lẹ lên, lên đây chơi với Tiểu Nhạn.
Dương Ngọc Phượng thầm nhủ:
“Thiệt là xấu hổ, mình không sao nghĩ ra diệu pháp này.”
Nghĩ vậy nàng vội hít một hơi chân khí, đoạn tung mình lên trên nhánh cây đã cắm sẵn mà lên đến đỉnh núi, miệng không ngớt trầm trồ khen ngợi:
- Nhạn Nhạn thật là ngoan lại thông minh nữa, ai dạy Tiểu Nhạn vậy?
Lăng Nhạn đắc ý cười đáp:
- Hì hì, nội tổ của Tiểu Nhạn bế quan tạ khách, muốn đi ra ngoài chơi nên Tiểu Nhạn mới nghĩ ra cách này đó.
Dương Ngọc Phượng bèn hỏi:
- Tại sao nội tổ Tiểu Nhạn lại bế quan phong cốc không chịu tiếp khách nữa?
Lăng Nhạn liền đáp:
- Hôm bữa có một lão quỷ đáng ghét tên... tên là Âm Sơn Thần Ma vào đây kêu gia gia xem bệnh, gia gia không xem thế là lão quỷ đánh với gia gia một trận rồi còn cướp của gia gia một bình thuốc, cho nên gia gia bực tức bế quan phong cốc không chịu tiếp khách nữa.

Dương Ngọc Phượng gật gù:
- Hóa ra là như vậy, đi Tiểu Nhạn, đưa ta đến gặp nội tổ đi.
Lăng Nhạn vui vẻ dẫn Dương Ngọc Phượng ra phía sau vách núi.
Mấy khóm cúc nở hoa vàng rực, một căn nhà nhỏ xinh xắn hiện ra.
Bên một dòng suối nhỏ trong vắt có một lão già vận đồ xám đang ngồi trên một tảng đá, tay cầm một cần trúc dài như đang câu cá.
Lăng Nhạn gọi lớn:
- Gia gia, gia gia.
Lão già hơi quay đầu lại rồi đột nhiên đứng phắt dậy, giọng giận dữ:
- Ai đó?
Hai luồng nhãn quang chiếu ra nghiêm lạ thường, nhìn thẳng vào Dương Ngọc Phượng:
- Lẽ nào ngươi không thấy cái bảng đề bế quan phong cốc của Lăng mỗ hay sao?
Lăng Nhạn sợ đến tái mặt, miễn cưỡng nói:
- Gia gia, đó là Dương cô cô.
Cửu Chỉ Thần Y Lăng Đại Bằng bất giác kinh ngạc, nheo mắt nhìn Dương Ngọc Phượng một hồi lâu rồi mới chậm rãi hỏi:
- Dương cô cô? Ngươi... ngươi là Dương cô nương phải không?
Dương Ngọc Phượng bôn tẩu suốt ngày, nàng mệt muốn đứt hơi, nên tâm động ý loạn, chỉ mong đến sớm để gặp Lăng Đại Bằng mà quên đi mệt mỏi.
Bây giờ đến được nơi rồi nàng mới cảm thấy lưng đau ê ẩm, toàn thân vô giác.
Nàng vội bỏ Kim Phi Hùng xuống, thở hổn hển nói:
- Nghĩa phụ quên mất Phượng nhi rồi à?
Lăng Đại Bằng ngửa mặt cười lớn:
- Ha ha ha... Phượng cô nương nay thành người lớn rồi, lão hủ không sao nhận ra nổi, cô nương thật là xinh đẹp ra.
Dương Ngọc Phượng không khỏi bẽn lẽn đáp:
- Nghĩa phụ à, mười năm đã qua rồi còn gì?

Lăng Đại Bằng đáp:
- Đúng, đúng rồi. Mười năm về trước khi ta đến Vân Sơn hái thuốc, lúc đó ngươi mới có tám tuổi. Cha ngươi hỏi ta nhận ngươi làm nghĩa tử, chỉ chớp mắt mà đã qua mười năm, thời gian quả nhiên lẹ vô cùng.
Dương Ngọc Phượng lúc này mới chợt tỉnh, nhớ lại chuyện ngày xưa:
- May mà hôm nay gặp được nghĩa phụ.
Lăng Đại Bằng nói với Lăng Nhạn:
- May mà hôm nay ngươi gặp Phượng cô nương đó, nếu không thì... hừ... chớ trách ta đánh đau đó nghe.
Dương Ngọc Phượng bước tới nói:
- Có đánh thì nghĩa phụ đánh Phượng nhi này nè...
Lăng Đại Bằng vội ngắt lời nàng:
- Chúng ta vào trong phòng rồi hàn huyên sau.
Dương Ngọc Phượng chỉ vào Kim Phi Hùng đang nằm dưới đất:
- Nghĩa phụ à, y... y bị thương rồi.
Lăng Đại Bằng nhíu đôi mày bạc, vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Người bị thương không được cõng vào trong phòng, nằm đó một chút cũng không sao, chúng ta hãy vào trong phòng đàm luận một chút.
Dương Ngọc Phượng lo lắng:
- Nghĩa phụ à, tiểu nữ đã cõng chàng đi một ngày một đêm rồi đó.
Lăng Đại Bằng nói tiếp:
- Như vậy thì ngươi vừa đói vừa khát rồi đó, thôi hãy vào trong phòng ăn uống trước đã.
Nói rồi lão không buồn đưa mắt nhìn Kim Phi Hùng mà cứ đi thẳng vào trong nhà.
Dương Ngọc Phượng không nhịn được nữa, liền nói lớn:
- Nghĩa phụ hôm nay làm sao vậy?
Lăng Đại Bằng đáp:
- Mấy năm nay hả? Ta già lão rồi.
Dương Ngọc Phượng càng lo hơn:
- Tiểu nữ đâu có hỏi người về điều này đâu.

Lăng Đại Bằng lãnh đạm nói:
- Ngươi hỏi ta về...
Dương Ngọc Phượng không hề quanh co mà nói thẳng vào đề:
- Tiểu nữ đến nhờ nghĩa phụ trị thương.
Nàng chỉ vào Kim Phi Hùng đang nằm im dưới đất, đoạn nói tiếp:
- Chàng bị trúng Âm Hàn chưởng của Thực Nhân Ma Tôn.
Lăng Đại Bằng vẫn ôn tồn đáp:
- Phượng nhi à, ngươi đến không đúng lúc rồi.
Dương Ngọc Phượng bất giác nhướng mày ngạc nhiên:
- Tại sao vậy?
Lăng Đại Bằng buông tiếng thở dài:
- Năm ngày trước đây ta đã rửa tay bế quan phong cốc, thề không trị bệnh cho bất cứ ai nữa.
- Nhưng mà...
Dương Ngọc Phượng giận tím mặt nói không lên lời.
Lăng Đại Bằng lại lạnh lùng nói tiếp:
- Cứu người như cứu hỏa, Âm Hàn độc chưởng cực kỳ lợi hại, ta không có ý lưu ngươi lại đây, e rằng để lâu sẽ càng trầm trọng thêm, ngươi hãy mang hắn đi ngay đi.
Dương Ngọc Phượng bất giác giận run người, nàng không ngờ bằng hữu của phụ thân nàng lúc sinh tiền, hơn nữa đã nhận lão làm nghĩa phụ mà lại nhẫn tâm nói như vậy với nàng, bất giác nàng bật khóc nức nở:
- Người... người bảo tiểu nữ phải đi... đi đâu bây giờ?
Lăng Đại Bằng tựa như cũng hết sức thương cảm, quay mặt đi không dám nhìn thẳng vào mặt Dương Ngọc Phượng, hạ giọng nói:
- Ngươi có thể đi kiếm Thiên Sơn y sư, lão đó có thể...
Dương Ngọc Phượng quì sụp xuống đất, vừa khóc vừa nói:
- Nghĩa phụ, Thiên Sơn cách đây năm ngày đường, mà Âm Hàn độc chưởng nội trong ba ngày sẽ phát tác, nghĩa phụ, người... người cứu y đi.

Giọng Lăng Đại Bằng vẫn cố chấp:
- Không được.
Dương Ngọc Phượng cầu khẩn:
- Nghĩa phụ ơi, thương thế của chàng do tiểu nữ gây ra, hơn nữa chàng là một người tốt mà.
Lăng Đại Bằng gật đầu:
- Y gia đây tâm đã quyết, bất kể hắn là ai cũng mặc kệ.
Lăng Nhạn đứng bên cạnh thấy Dương Ngọc Phượng khóc như mưa, tiếng khóc nghe cực kỳ thê lương, bất giác cũng thỏ thẻ nói:
- Gia gia...
Không ngờ Lăng Đại Bằng tức giận thét lớn:
- Câm mồm! Hài nhi không hiểu chuyện gì cả, chớ nói nhiều.
Dương Ngọc Phượng thấy Lăng Đại Bằng cố chấp như vậy, không khỏi nộ khí công tâm, liền rút kiếm quát vang:
- Ta đã nói hết lời mà lão không nghe, vậy thì chớ trách Dương Ngọc Phượng hạ thủ tàn độc.
Lăng Đại Bằng kinh ngạc:
- Dương cô nương...
Một bóng áo vàng lướt qua lẹ như điện xẹt.
Dương Ngọc Phượng thừa lúc Lăng Đại Bằng không phòng bị lẻn ra đằng sau lưng Lăng Nhạn đang đứng như trời trồng, một tay nắm lấy cổ áo, một tay nắm chặt thanh trường kiếm sắc bén kề vào sau gáy của Lăng Nhạn, miệng lạnh lùng bảo:
- Tiểu nữ bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này đây.

 

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 79
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com