watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:57:3729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 20-25 -Hết - Trang 14
Chỉ mục bài viết
Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 20-25 -Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 14 trong tổng số 16



Hồi 24-3

Điều ấy không hề lọt khỏi cặp mắt Phong Tứ Nương.

Nàng lập tức hỏi tới:

- Có phải anh tính đi tìm y liều mạng?

Tiêu Thập Nhất Lang cười hững hờ nói:

- Tại sao tôi lại đi tìm y liều mạng?

Ánh mặt của Phong Tứ Nương hình như không dời khỏi gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang, nói từng tiếng một:

- Chỉ vì anh muốn chết!

Nàng vội vã nói tiếp:

- Không chừng anh cho là chết mới giải thoát hết nổi đau khổ của anh, có phải không?

Da thịt trên mặt của Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên co rúm lại.

Y rốt cuộc không thể nào tự khống chế được mình, đột nhiên đứng phắt người dậy, nói:

- Tôi đã uống rượu quá đủ rồi, cám ơn rất nhiều.

Phong Tứ Nương lập tức giữ lấy tay y, lớn tiếng nói:

- Anh không được đi.

Tiêu Thập Nhất Lang lạnh lùng nói:

- Tôi muốn đi lúc nào, không ai giữ được tôi.

Đột nhiên có tiếng người nói:

- Nhưng tôi nhất định phải giữ ông lại.

Giọng nói tuy nhẹ nhàng, cũng rất bình tĩnh, nhưng đượm đầy vẻ lạnh lùng khôn tả.

Trong tiếng thốt, người ấy từ từ trong bóng tối bước ra, gương mặt trắng bệch, cặp mắt sáng rực, bước đi rất an tường, thái độ rất khoan thai, chính như một gã thư sinh. Chẳng qua, bên hông y có giắt một thanh kiếm, một thanh trường kiếm.

Võ kiếm màu đen tuyền, dưới ánh đèn heo hắt phát ra những điểm hàn quang lạnh cả người.

Phong Tứ Nương thất thanh kêu lên:

- Liên công tử phải không?

Liên Thành Bích chầm chậm nói:

- Không sai, chính là tại hạ, trên đời này không chừng chỉ có một mình tại hạ là có thể giữ lại được Tiêu Thập Nhất Lang.

Tiêu Thập Nhất Lang biến sắc mặt, nhịn không nổi hỏi:

- Các hạ thật tình muốn giữ tôi lại?

Liên Thành Bích cười hững hờ nói:

- Đó không chừng chỉ vì tại hạ tâm tình không vui, muốn giữ các hạ Ở lại uống vài ly rượu.

Con ngươi của y hình như thu nhỏ lại, chăm chú nhìn Tiêu Thập Nhất Lang, chầm chậm nói:

- Hôm nay tại hạ tâm tình thế này, hoàn toàn là do các hạ thưởng cho, dù có miễn cưỡng giữ các hạ lại uống vài ly, các hạ cũng không nên cự tuyệt, có phải không?

Tiêu Thập Nhất Lang cũng nhìn y không chớp mắt, một hồi thật lâu, rốt cuộc y từ từ ngồi xuống.

Phong Tứ Nương bấy giờ mới thở ra một hơi, nhoẽn miệng cười, nói:

- Liên công tử, mời ông ngồi!

Ánh đèn hình như mờ đi.

Gương mặt của Liên Thành Bích, dưới ánh đèn u ám đó, xem ra y như một gương mặt người chết.

Ánh mắt của y đến bây giờ, vẫn chưa rời khỏi cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang. Hình như y muốn từ trong cặp mắt của Tiêu Thập Nhất Lang, tìm ra ý nghĩ trong đầu của y.

Nhưng ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang trống không, chẳng có gì ở đó cả.

Người bán rượu nãy giờ đang nhìn bọn ho.... nhất là Phong Tứ Nương, y bán rượu cả đời mà cỡ người nữ khách như Phong Tứ Nương, y mới thấy lần đầu.

Y chẳng phải là một người quân tử, chỉ hy vọng ba người đó mau mau uống say, tốt nhất là uống say mềm không biết trời trăng, như vậy, y sẽ có dịp mò mẫm bàn tay Phong Tứ Nương.... nếu rờ được tới chỗ khác thì càng tốt. Nhưng bây giờ...

Y phát giác ra từ hồi gã thiếu niên nho nhã kia lại, giữa hai người đó có một cái gì đó như khó thở.

Y không biết đó là sát khí hay không, y chỉ biết mình mà đi lại gần, lòng bàn tay lập tức đẫm mồ hôi, ngay cả trái tim cũng muốn ngừng đập.

Phong Tứ Nương đang rót rượu, nàng cười nói:

- Thứ rượu này thật tình không ngon, không biết Liên công tử uống vào không?

Liên Thành Bích nâng ly lên, hững hờ nói:

- Chỉ cần làm cho người ta say, tức là rượu ngon, xin mời.

Câu nói ấy hình như cùng câu mà Tiêu Thập Nhất Lang nói hồi nãy giống nhau như hệt.

Phong Tứ Nương nằm mộng cũng không nghĩ ra được Liên Thành Bích và Tiêu Thập Nhất Lang sẽ nói một câu như nhau, bởi vì hai người vốn là hai đầu cực đoan đối nghịch.

Đó không chừng vì bọn họ căn bản vốn như nhau, chỉ hoàn cảnh sau này làm cho họ biến thành hai người đối nghịch.

Cũng không chừng bởi vì hai người cùng nghĩ chung đến một người, có cùng chung một tâm tình.

Trong lòng của Phong Tứ Nương cũng tràn đầy cảm xúc, nàng bỗng nhiên nghĩ tới Dương Khai Thái.

Nàng chưa bao giờ nghĩ mình làm điều gì không phải với y, bởi vì nàng chưa từng yêu y, y muốn lao đầu vào yêu, có khổ thì ráng mà chịu thôi, chẳng được kêu ca gì ai.

Nhưng bây giờ, nàng bỗng nhiên hiểu được cái khổ của y, bỗng nhiên hiểu được cái đau khổ thế nào của người đang yêu bị cự tuyệt, bị khinh rẻ.

Trong lòng nàng bỗng nhiên có cảm giác buồn buồn, rầu rầu, nàng chầm chậm nâng ly lên, uống một hơi thật nhanh.

Rượu trong ly của Liên Thành Bích lại được rót đầy, y nâng ly hướng về Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- Tôi cũng mời ông một ly, xin mời.

Hình như y đang muốn uống liều cho say, hình như y đang có nổi đau khô?

không làm sao đuổi đi được, hình như chỉ có rượu mới làm cho y biến thành gỗ đá.

Tại sao y lại như vậy?

Phong Tứ Nương không nhịn nổi hỏi dò một câu:

- Liên công tử không chừng không biết rằng cô ấy...

Nàng đang ngần ngừ không biết nói tiếp như thế nào, Liên Thành Bích đã ngắt lời, hững hờ nói:

- Tôi biết hết rồi.

Phong Tứ Nương hỏi:

- Ông biết? biết có người đang đi tìm ông?

Liên Thành Bích cười một tiếng, thật là chua chát, nói:

- Nàng chẳng cần phải tìm, bởi vì tôi vẫn luôn luôn theo bên cạnh.

Ánh mắt của Liên Thành Bích dời ra chỗ bóng tối ở xa xa, chầm chậm nói:

- Tôi đã gặp rồi.

Phong Tứ Nương lộ vẻ kinh dị, hỏi:

- Vậy thì cô ấy đâu?

Liên Thành Bích đáp:

- Đi rồi, đi rồi.... phải đi, sớm muộn gì rồi cũng sẽ đi...

Câu nói ấy lại giống y như câu của Tiêu Thập Nhất Lang nói hồi nãy.

Phong Tứ Nương càng kinh dị:

- Không lẽ cô ta cũng bỏ y mà đi?

- Cô ta rõ ràng muốn về nhà, tại sao lại đi lại?

- Cô ta đã quyết tâm bỏ y, tại sao lại đối xử tuyệt tình, tàn nhẫn với Tiêu Thập Nhất Lang như vậy?

Phong Tứ Nương tự mình cũng là đàn bà, mà cũng chẳng cách nào hiểu được đàn bà đang nghĩ gì.

Có lúc chính nàng cũng không cách nào hiểu được mình.

Nhưng Tiêu Thập Nhất Lang hình như bỗng nhiên hiểu ra, cả người y đột nhiên lạnh hẳn, từ trong tim, trong ruột, ra đến tận bàn chân.

Nhưng cặp mắt của y ngược lại bỗng như thiêu đốt lên như lữa.

Y biết nàng càng đau khổ, càng mâu thuẩn, nàng không còn cách trốn tránh, không còn cách giải quyết.

Nàng chỉ còn đường chết.

Nhưng nàng không thể chết đơn giản như vậy, cái chết của nàng, phải có giá trị, bởi vì nàng không phải là một người đàn bà tầm thường, trước khi chết, nhất định phải lấy máu tẩy sạch đi nhục nhã và cừu hận.

Tiêu Thập Nhất Lang nắm chặt bàn tay, bởi vì y đã hiểu rõ dụng ý của nàng, y chỉ hận mình hồi nãy tại sao không nghĩ tới, tại sao không ngăn cản nàng.

Y hận không thể lập tức rượt theo, lấy tính mạng của mình, đổi lại tính mạng của nàng.

Có điều, bây giờ còn chưa thể được, chuyện này y phải làm một mình.

Y không thể thiếu nợ người nào khác được nữa.

Ánh mắt của Liên Thành Bích từ xa xa bỗng chuyển về nhìn chăm chú vào Tiêu Thập Nhất Lang, chầm chậm nói:

- Tôi trước giờ vẫn cho ông là một người thật đáng thương, nhưng bây giờ, tôi mới biết, thật ra ông còn may mắn hơn tôi nhiều.

Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:

- May mắn?

Liên Thành Bích lại cười lên, nói:

- Bởi vì bây giờ tôi mới biết, trước giờ tôi chưa bao giờ được nàng hoàn toàn.

Y cười lại càng chua chát, hình như có vẻ trêu cợt, không biết là trêu cợt sinh mệnh, hay trêu cợt người khác, hay là chính mình.

Tiêu Thập Nhất Lang trầm ngâm một hồi, nói từng tiếng một:

- Tôi biết rằng trước giờ nàng chưa bao giờ làm chuyện gì không phải với ông.

Liên Thành Bích trừng mắt nhìn y, đột nhiên ngẫng mặt lên trời cười lớn nói:

- Cái gì là không phải? cái gì là không phải? Trên đời này chẳng có cái gì là tuyệt đối, chuyện gì mà người ta phải khổ sở đi tìm kiếm?

Tiêu Thập Nhất Lang gằn giọng hỏi:

- Ông không tin?

Liên Thành Bích đột nhiên im bặt tiếng cười, đăm đăm nhìn ly rượu, lẩm bẩm:

- Bây giờ chuyện gì tôi cũng không tin, chỉ có một thứ tin được, là rượu, bởi vì rượu so với thứ gì khác tin cậy hơn nhiều, ít nhất là làm cho tôi say.

Y lại ực một hơi cạn ly rượu, vỗ bàn ca lên:

- Phong Tứ Nương, Thập Nhất Lang, tương tiến tửu, bôi mạc đình, hôm nay phải uống ba trăm ly, chỉ muốn say lăn ra không muốn tỉnh lại, xưa nay thánh hiền đều tịch mịch, chỉ có kẻ uống rượu là còn để tiếng lại...

Khi người ta uống rượu không muốn vào rồi, nếu có người tìm họ thi uống rượu, họ sẽ lập tức uống càng nhanh.

Liên Thành Bích đã nằm phục xuống bàn, trong tay còn nắm chắc ly rượu, lẩm bẩm nói:

- Uống đi! Uống đi! Mấy người không dám uống nữa sao?

Phong Tứ Nương cũng đã say mèm, nàng lớn tiếng nói:

- Được, uống, hôm nay ông uống bất kể bao nhiêu, tôi cũng xin tiếp.

Nàng càng uống say, càng thấy thương cho Liên Thành Bích.

Một người vốn lạnh lùng kiên cường như y, bỗng nhiên biến thành yếm thế, người ta đã muốn đồng tình. Bởi vì biến đổi quá đột ngột, làm cho người khác càng cảm thấy khốc liệt.

Cho đến bây giờ, Phong Tứ Nương mới biết rằng Liên Thành Bích cũng là con người có tình cảm.

Tiêu Thập Nhất Lang hình như cũng say mèm.

Lúc sắp say rồi, cũng chính là lúc say nhanh nhất.

Liên Thành Bích lẩm bẩm nói:

- Tiêu Thập Nhất Lang, đáng lý ra ta phải giết mi...

Y bỗng nhiên đứng phắt dậy, rút kiếm trừng mắt nhìn Tiêu Thập Nhất Lang.

Có điều y loạng choạng đứng dậy không nổi, quăng mạnh thanh kiếm, té bổ nhào xuống.

Phong Tứ Nương chạy lại, tính đở y dậy, nhưng chính nàng cũng lăn đùng ra, nàng lớn tiếng nói:

- Anh ta là bạn của tôi, ông không được giết y.

Liên Thành Bích cười khanh khách nói:

- Ta tính là giết hắn, có điều hắn đã say, hắn cũng chẳng hay gì, chẳng hay gì...

Hai người nói qua nói lại, hình như hung hăng lắm, nhưng trừ họ ra, chẳng ai hiểu được họ đang nói gì.

Rồi sau đó, đột nhiên chẳng ai nói gì nữa.

Một hồi lâu, Tiêu Thập Nhất Lang bỗng từ từ đứng dậy, dưới ánh đèn thảm đạm, y cúi đầu chăm chú nhìn Liên Thành Bích, một hồi thật lâu.

Thần tình của y giống như một con mãnh thú đang bị thương, cả người đều đầy những thương tích và đau đớn, không những vậy, còn biết mình sống không được bao lâu nữa.

Liên Thành Bích đột nhiên thét lớn:

- Em không phải với anh, em không phải với anh...

Tiêu Thập Nhất Lang cắn răng, lẩm bẩm nói:

- Ông yên lòng, tôi nhất định sẽ đem nàng trở về, tôi chỉ mong ông đối xử tốt với nàng, chỉ mong hai người càng hạnh phúc hơn lúc trước...

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 73
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com