watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:54:4029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 20-25 -Hết - Trang 12
Chỉ mục bài viết
Tiêu Thập Nhất Lang - Cổ Long - Chương 20-25 -Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 12 trong tổng số 16



Hồi 24-1: Tình Này Thôi Đợi Thành Ký Ức

Gió thật lạnh, lạnh thấu tới linh hồn.

Trên cây lá vàng từng chiếc rơi lả tả. Tiêu Thập Nhất Lang đứng yên dưới tàn cây, không một tiếng nói, không một biểu tình, không một cử động.

Không biết qua một thời gian bao lâu, Phong Tứ Nương rốt cuộc thở ra một hơi thật dài, cười khổ nói:

- Tôi làm hại anh.... Cái người của tôi sao mà cứ làm sai chuyện, nói sai lời.

Tiêu Thập Nhất Lang hình như chẳng nghe nàng nói gì, lại qua một thời gian thật lâu, y đột nhiên nói:

- Chuyện gì chẳng dính líu gì đến cô.

Phong Tứ Nương nói:

- Nhưng mà...

Tiêu Thập Nhất Lang ngắt lời nàng nói:

- Người đến lúc phải đi, sớm muộn gì cũng đi, như vậy mà lại tốt.

Phong Tứ Nương trầm ngâm một hồi, nói:

- ö của anh là, đau triền miên không bằng đau một lần.

Tiêu Thập Nhất Lang nói:

- ­.

Phong Tứ Nương nói:

- Đương nhiên nói thì nói vậy, người nói nhất định là thông minh, nhưng tình cảm con người, chẳng phải đơn giản như vậy.

Nàng cười lên một tiếng, nụ cười sao thê lương, chầm chậm nói tiếp:

- Có những vấn đề, chẳng phải chỉ có giải quyết dễ dàng như vậy.

Tiêu Thập Nhất Lang nhắm mắt lại, cúi đầu hỏi:

- Không giải quyết rồi sao?

Phong Tứ Nương yên lặng một hồi thật lâu, ủ rủ nói:

- Không chừng anh đúng, không giải quyết được rồi cũng xong, bởi vì đấy là chuyện không thể làm gì khác hơn.

Tiêu Thập Nhất Lang cũng yên lặng một hồi thật lâu, bỗng ngẫng phắt đầu lên, nói:

- Đi, hôm nay tôi phá lệ cho cô mời tôi uống rượu một lần.

Y cười lên, Phong Tứ Nương cũng cười lên.

Nhưng nụ cười của hai người, đều mang nặng nổi khổ đau, tịch mịch không kể xiết...

Thử tình khả đãi thành truy ức (Tình này chỉ còn chờ thành kỷ niệm) Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên (Còn lúc này thì đang ngẫn ngơ) Hai câu thơ, Thẩm Bích Quân đã từng đọc qua, nhưng chưa bao giờ hiểu.

Đến bây giờ, nàng mới thông cảm cái tịch mịch và đau khổ hàm chứa trong đó, nồng đậm không bao giờ phai.

Bất cứ ai đụng phải chuyện như vậy, đều tan nát cả lòng.

Nước mắt của Thẩm Bích Quân đã lả chả tuông rơi, lòng nàng đang kêu lên:

- Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang, em chẳng muốn làm vậy đâu, lại càng không muốn đối xử với anh như thế, nhưng mà, anh còn trẻ, còn có tiền đồ, em không thể làm liên lụy đến anh.

- Bây giờ đương nhiên anh rất đau đớn, nhưng ngày tháng trôi qua, anh từ từ rồi sẽ quên em.

Quên, quên, quên.... quên đơn giản như vậy sao? dễ dàng như vậy sao?

Trái tim của Thẩm Bích Quân đang bị cấu xé, nàng biết mình không bao giờ có cách nào quên được y.

Tận đáy lòng, nàng chẳng từng hy vọng y vĩnh viễn cũng không quên nàng.... nếu có lúc nàng biết y đã quên nàng rồi, nàng thà chết đi, đem người mình ra cắt từng mãnh từng mãnh, nát thành bùn, thiêu thành tro còn hơn.

Bên đường là rừng.

Thẩm Bích Quân đột nhiên chạy vào rừng, gục đầu vào gốc cây, cất tiếng khóc òa.

Nàng chỉ hy vọng mình khóc ngất đi, khóc chết đi.

Bởi vì nàng đã chịu hết nổi sự đau khổ trong lòng.

Nàng vốn cho rằng mình làm như vậy là đúng, vốn cho rằng mình có thê?

chịu được, nhưng lại không nghĩ ra được rằng sự đau khổ lại mãnh liệt, lại sâu xa như vậy.

Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng bỗng nhiên có một bàn tay nhe.

nhàng mà cứng cỏi, đang nhè nhẹ vuốt trên tóc nàng.

Tiêu Thập Nhất Lang? Tiêu Thập Nhất Lang về lại sao?

Tiêu Thập Nhất Lang mà về lại đây, nàng quyết định bất chấp nhất thiết, sà vào lòng y, vĩnh viễn sẽ không rời, dù muốn nàng bỏ mọi thứ, muốn nàng trốn ra khỏi vòm trời này, nàng cũng chịu.

Nàng quay đầu lại.

Trái tim của nàng chìm hẳn xuống.

Trong rừng ánh sáng mờ mờ, ánh trăng ảm đạm chiếu qua chỗ hở của lá cây, chiếu trên gương mặt một người, gương mặt rất anh tuấn, thanh tú, ôn nhu.

Người đến là Liên Thành Bích.

Y cũng có vẻ rất tiều tụy, chỉ có cặp mắt vẫn còn nét ôn nhu, thân thiết như xưa.

Y yên lặng nhìn Thẩm Bích Quân, bao nhiêu tình ý, chỉ ở trong sự yên lặng. Cô họng của Thẩm Bich Quân đã bị nghẹn lại, lòng nàng cũng bị tắc nghẽn.

Lâu thật lâu, Liên Thành Bích rốt cuộc mở miệng:

- Nhà đang đợi đó, mình về thôi!

Giọng nói của y vẫn bình tĩnh như thưở nào, hình như đã quên đi hết tất cả mọi điều, mà cũng hình như chẳng có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Thẩm Bích Quân làm sao mà quên được nhĩ? Mỗi sung sướng, đau khổ đều đã ăn sâu vào trong cốt tủy, khắc sâu vào trong lòng của nàng.

Đến chết nàng cũng không quên.

Xuân tàm đáo tử ty phương tận (Con tằm đến chết thì tơ mới hết nhả) Cự chúc thành hôi lệ thủy can (Cây nến đốt hết rồi nước mắt mới khô) Ánh mắt của Thẩm Bích Quân cũng trở nên xe xôi, lòng nàng đang nhớ về lúc nào đó xa lắm.

Nàng nhớ lúc nào đó lâu lắm, cũng vào một buổi hoàng hôn mùa thu, họ đi tản bộ trong một khu rừng xơ xác, nhìn ánh tà dương chiếu xuống tàn cây khô, ta thán cái ngắn ngủi của cuộc đời, cho đến khi màn đêm đã bao trùm vạn vật, nàng còn chưa muốn nghĩ đến chuyện về nhà.

Lúc ấy, Liên Thành Bích đã nói với nàng:

- Nhà đang đợi đó, mình về thôi!

Cũng một câu nói đó, hình như cũng cùng một giọng nói y như vậy.

Hôm ấy, nàng lập tức theo y về nhà.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đều đã biến đổi hoàn toàn, người của nàng cũng biến đổi, thời xa xưa đã qua, không ai níu kéo nó lại được.

Thẩm Bích Quân thở ra một hơi thật dài, nói thật buồn:

- Về, về đâu?

Liên Thành Bích vẫn cười thật ôn nhu, dịu dàng nói:

- Về nhà, tự nhiên là về nhà.

Thẩm Bích Quân thê lương nói:

- Nhà? Tôi còn nhà sao?

Liên Thành Bích nói:

- Trước giờ em vẫn có nhà.

Thẩm Bích Quân nói:

- Nhưng bây giờ thì không phải vậy nữa.

Liên Thành Bích nói:

- Không có gì không giống, bởi vì mọi chuyện đã trôi qua, chỉ cần em về nhà, bao nhiêu chuyện đều không hề biến đổi.

Thẩm Bích Quân yên lặng một hồi thật lâu, khóe miệng lộ ra một nụ cười thê lương, chầm chậm nói:

- Bây giờ tôi mới hiểu rõ.

Liên Thành Bích hỏi:

- Em hiểu gì?

Thẩm Bích Quân hững hờ nói:

- Anh chẳng cần gì tôi, chẳng qua anh cần tôi về thôi.

Liên Thành Bích nói:

- Tại sao em lại nói...

Thẩm Bích Quân ngắt lời y, nói:

- Bởi vì thanh danh nhà họ Liên chí cao vô thượng, không thể bị một chuyện gì làm ô nhục, con dâu nhà họ Liên tuyệt không thể làm chuyện bại hoại môn phong.

Liên Thành Bích không nói gì.

Thẩm Bích Quân chầm chậm nói:

- Do đó, tôi phải về nhà, chỉ cần tôi về, chuyện gì cũng có thể tha thứ, nhưng mà...

Thẩm Bích Quân đột nhiên khích động lên, nàng nói tiếp:

- Anh có nghĩ dùm cho tôi, tôi cũng là người, tôi không phải là vật bố trí trong nhà họ Liên của anh.

Vẻ mặt của Liên Thành Bích cũng rất ủ dột, y cất tiếng than:

- Không lẽ em.... em cho là tôi đã làm chuyện gì sai lầm?

Thẩm Bích Quân cúi đầu, nước mắt lả chả rơi, nàng buồn bã nói:

- Anh không làm gì sai, người làm sai là tôi, tôi làm chuyện không phải với anh.

Liên Thành Bích dịu dàng nói:

- Mỗi người đều có lúc làm sai, anh đã quên tất cả mọi chuyện từ lâu.

Thẩm Bích Quân chầm chậm lắc đầu, nói:

- Anh quên được, tôi không thể quên.

Liên Thành Bích hỏi:

- Tại sao?

Thẩm Bích Quân yên lặng một hồi thật lâu, hình như đã quyết định một điều gì thật lớn lao, nàng nói từng tiếng một:

- Bởi vì lòng em đã biến đổi!

Liên Thành Bích hình như cũng bị người đánh cho một cây roi, ngay ca?

đứng cũng không vững.

Thẩm Bích Quân cắn môi, chầm chậm nói tiếp:

- Tôi biết nói thật cũng có lúc làm người ta đau lòng, nhưng bất kể ra sao, còn hơn là nói láo.

Liên Thành Bích nắm chặt bàn tay, hỏi:

- Em.... em.... em yêu hắn thật sao?

Môi của Thẩm Bích Quân đã ứa ra máu, nàng chầm chậm gật gật đầu.

Liên Thành Bích đột nhiên đưa tay ra nắm chặt lấy vai nàng, gằn giọng hỏi:

- Em nói, anh có chỗ nào không bằng y?

Giọng nói của y cũng biến thành ú ớ, ngay cả thân hình cũng rung lên vì khích động.

Y trước giờ vẫn cho là mình bao giờ cũng trấn tĩnh trước bất kỳ chuyện gì, bởi vì y biết chỉ có trấn tĩnh mới là cách giải quyết vấn đề.

Cho đến bây giờ, y mới biết mình sai quá.

Y rốt cuộc cũng là con người, một con người sống, máu của y rốt cuộc cũng nóng hổi.

Vai của Thẩm Bích Quân hình như đã bị bóp vỡ, nàng gắng gượng nhẫn nhịn, không chịu để rơi nước mắt.

Nàng cắn chặt răng nói:

- Không chừng y không bằng anh, không có gì bằng anh, nhưng y vì tôi mà bất kể điều gì, thậm chí vì tôi mà chết, còn anh.... anh làm được không?

Liên Thành Bích ngẫn người, bàn tay từ từ buông ra, thân hình chầm chầm bước lui lại.

Ánh mắt của Thẩm Bích Quân cũng tránh nhìn y, nàng nói:

- Anh đã từng nói, trái tim người đàn bà một khi đã biến đổi, không có cách nào kéo lại được, nếu người ta ráng miễn cưỡng, chỉ gây thêm đau khổ mà thôi.

Cặp mắt trong sáng của Liên Thành Bích cũng chợt biến thành trống không, ngớ ngẫn nhìn nàng, lẩm bẩm:

- Tốt, em rất tốt...

Câu nói ấy, y lập đi lập lại không biết bao nhiêu lần, đột nhiên y xông lại, tát cho nàng một cái bạt tai.

Thẩm Bích Quân đứng yên đó, hình như đã thành tê liệt, hình như đã biến thành một người gỗ đá, chỉ lạnh lùng nhìn y, lạnh lùng nói:

- Anh có thể đánh tôi, thậm chí giết tôi, tôi không trách gì anh, nhưng anh không bao giờ có cách gì làm cho tôi hồi tâm chuyển ý...

Liên Thành Bích đột nhiên xoay người lại, chạy như điên cuồng.

Ánh mắt của Thẩm Bích Quân đến bây giờ mới quay qua nhìn y.

Mắt nhìn theo lưng y từ từ ra xa tít rồi biến mất, nước mắt của nàng lại lã chã rơi xuống từng hàng.

- Em đối xử không tốt với anh, em làm như vậy, chỉ là chuyện bất đắc dĩ, em không phải là người ác độc xấu xa như anh nghĩ.

- Em làm như vậy, cũng là vì không nỡ làm liên lụy đến anh.

- Em chỉ biết chết để báo đáp anh, báo đáp các anh...

Nàng chỉ hận không thể đem trái tim ra xé tan ra, tan ra làm đôi.

Nàng không thể nào.

Trừ cái chết, nàng không còn cách thứ hai để giải quyết, không còn đường để chọn lựa!

Màn đêm đã buông xuống.

Nước mắt của Thẩm Bích Quân hình như đã chảy cạn.

Nàng đột nhiên đứng phắt dậy, sửa lại áo quần, rồi cất bước đi về phía trước!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 74
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com