Theo dõi cử chỉ, sắc diện của hai người đối diện, Long Thiếu Vân chợt thấy vô cùng thích thú, hình như chú rất khoái cái cung cách gỗ đá của họ.
Thượng Quan Kim Hồng vẫn nhìn Kinh Vô Mạng :
- Không nói, chính là cái hay của ngươi nhưng không nghe nói thì lại chính là cái dở có thể làm cho ngươi trí mạng.
Kinh Vô Mạng làm thinh, đôi mắt cá trê của hắn không hề nháy.
Thượng Quan Kim Hồng quay lại :
- Cầu kiến cho chuyện gì ?
Long Thiếu Vân nói :
- Mỗi một chuyện rất có nhiều cách nói ,vãn bối có thể đem chuyện này nói dài dòng một chút nhưng thì giờ của Bang Chủ là vàng ngọc, vãn bối không dám hà lạm, vãn bối sẽ nói thẳng một cách thật nhanh.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tốt, đối với hạng người hay nói loanh quanh, phương pháp duy nhất của ta là tiện ngay lưỡi họ.
Long Thiếu Vân nói :
- Vãn bối đến đây định bàn với Bang Chủ một chuyện trao đổi.
Thượng Quan Kim Hồng gặn lại :
- Trao đổi ?
Sắc mặt của hắn càng sắc lạnh, hắn nói tiếp từng triếng :
- Trước đây cũng có người đến nói với ta về chuyện trao đổi, ngươi có muốn nghe sự đáp ứng của ta với người ấy hay không ?
Long Thiếu Vân nói :
- Vãn bối xin nghe.
Thượng Quan Kim Hồng nói như thét :
- Loạn đao phân thây.
Sắc mặt của Long Thiếu Vân vẫn thản nhiên, hắn nói giọng điềm đạm :
- Nhưng chuyện trao đổi này không giống những người khác, nếu không thế thì vãn bối đâu dám đến.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Trao đổi là trao đổi chứ có gì không giống ?
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện trao đổi này đối với Bang Chủ có trăm lợi chứ không một hại.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Sao ?
Long Thiếu Vân nói :
- Bang Chủ uy lừng thiên hạ, giàu muôn xe, tất cả những gì quí báu trên đời, Bang Chủ không hề thiếu.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Đúng và vì thế ta không cần nói chuyện trao đổi với ai.
Long Thiếu Vân nói :
- Nhưng còn có một vật mà chưa chắc Bang Chủ đã có.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Nói ?
Long Thiếu Vân vẫn từ tốn :
- Bản thân của vật đó có thể cũng chẳng có gì cao nhưng đối với riêng Bang Chủ thì lại khác.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Tại sao ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Tại vì trên đời này, cái gì mình muốn mà không được thì cái đó riêng đối với mình là quí giá.
Thượng Quan Kim Hồng trừng mắt :
- Nhưng cái ngươi nói đó là gì ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Cái mạng của Lý Tầm Hoan.
ánh mắt lạnh băng băng của Thượng Quan Kim Hồng vùng loé lửa, hắn hơi chồm tới :
- Nói lại ?
Long Thiếu Vân nói :
- Cái mạng của Lý Tầm Hoan hiện năm trong tay chúng tôi, nếu Bang Chủ muốn thì bất cứ lúc nào vãn bối cũng xin dâng lên.
Thượng Quan Kim Hồng lặng thinh.
Phải chờ cho đến khi ánh mắt của hắn lạnh lại như bình thường, hắn nói chậm chạp :
- Lý Tầm Hoan thì có gì ? Ta chưa bao giờ xem hắn vào đâu cả.
Long Thiếu Vân nói :
- Đã thế, vãn bối xin cáo thối.
Vừa dứt tiếng sau cùng, hắn vòng tay khom mình ra cửa.
Hắn đi rất chậm nhưng không hề ngó lại.
Thượng Quan Kim Hồng cũng không nhìn theo hắn.
Long Thiếu Vân cứ chầm chậm đi ra, hắn đưa tay xô cửa.
Thượng Quan Kim Hồng vụt nói :
- Đứng lại.
ánh mừng lộ nhanh trên đôi mắt nhưng cũng được dập tắt thật nhanh, Long Thiếu Vân lại giữ y tia mắt lờ đờ và khẽ vòng tay :
- Bang Chủ có điều chi dặn bảo ?
Thượng Quan Kim Hồng không nhìn Long Thiếu Vân, tia mắt chăm chăm vào ánh lửa trên bàn :
- Ngươi muốn đem cái mạng của Lý Tầm Hoan để đổi lấy gì ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Gia phụ ngưỡng mộ uy danh của Bang Chủ đã lâu, chỉ hiềm vì không có cơ bái kiến.
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Không cần những lời đó, ngươi muốn cần những gì ?
Long Thiếu Vân nói :
- Gia phụ mong thiên hạ quần hùng được cùng với Bang Chủ bái giao.
ánh mắt của Thượng Quan Kim Hồng vụt bắn ra những tia giận dữ nhưng cũng được dập tắt rất nhanh :
- Xem chừng Long Tiêu Vân cũng tưởng xứng đáng là kẻ thông minh thế nhưng trong chuyện này hắn quá ngu.
Long Thiếu Vân nói :
- Cách làm này quả thật có ngu nhưng cái ngu nhất cũng là cái thường công hiệu nhất.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi nắm chắc chuyện bàn về trao đổi này kết quả à ?
Long Thiếu Vân đáp ;
- Vâng.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Nếu như thế thì hắn không cần sai ngươi đến.
Long Thiếu Vân nói :
- Bởi vì nếu thay người khác thì không sao diện kiến Bang Chủ.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Các ngươi vốn là chủ trong việc trao đổi này nhưng ngươi đến đây thì cuộc diện đã đổi thay.
Long Thiếu Vân nói :
- ý Bang Chủ muốn nói là sẽ dùng vãn bối để uy hiếp gia phụ, buộc phải giao Lý Tầm Hoan ?
Thượng Quan Kim Hồng nhếch môi :
- Đúng, khá lắm.
Long Thiếu Vân bật cười :
- Bang Chủ là bậc sáng suốt biết người biết ta nhưng đối với gia phụ thì lại hiểu lầm.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Chẳng lẽ hắn bằng lòng để ta giết ngươi chứ không chịu giao Lý Tầm Hoan ?
Long Thiếu Vân gật đầu :
- Đúng như thế.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Chẳng lẽ hắn không phải là người ?
Long Thiếu Vân nói :
- Là người nhưng người cũng có nhiều loại.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Hắn thuộc loại nào ?
Long Thiếu Vân nói :
- Gia phụ và Bang Chủ cùng một loại người, khi cần đạt mục đích thì không từ một thủ đoạn nào, không từ một sự hy sinh nào.
Môi của Thượng Quan Kim Hồng mím lại, mím lại trông như một sợi chỉ kéo ngang.
Thật lâu, hắn nói từ từ :
- Gần suốt hai mươi năm nay không có người nào dám nói trước mặt ta câu ấy.
Long Thiếu Vân nói :
- Bởi vì Bang Chủ là loại người như thế nên vãn bối mới dám nói những lời như thế, chỉ có những lời như thế có thể khơi động được loại người như thế.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn sững vào mặt Long Thiếu Vân :
- Nếu ta không bằng lòng thì chẳng lẽ các ngươi lại thả Lý Tầm Hoan ?
Long Thiếu Vân gật đầu :
- Hay, sẽ thả.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Cá ngươi không sợ hắn báo thù à ?
Long Thiếu Vân nói :
- Hắn thuộc về loại người khác, hắn không bao giờ làm những chuyện như thế.
Hắn mỉm cười nói tiếp :
- Nếu hắn chịu làm những chuyện như thế thì hắn không gặp những bi thảm ngày nay.
Thượng Quan Kim Hồng gắt giọng :
- Các ngươi có thể tha hắn, thế thì tại sao các ngươi không nghĩ rằng ta có thể giết hắn ?
Long Thiếu Vân không trả lời thẳng mà lại nói :
- Tiểu Lý Phi Đao trăm phát không sai một.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Ngươi cho rằng ta cũng tránh được phi đao của hắn.
Long Thiếu Vân hỏi lại :
- ít nhất Bang Chủ phải thấy rằng không nắm chắc phần thắng, có phải thế không ?
Thượng Quan Kim Hồng hừ hừ trong cổ chứ không chịu trả lời.
Long Thiếu Vân nói tiếp :
- Giá trị cái mạng của Bang Chủ lớn hơn mọi vật trên đời không lẽ lại mang đi làm chuyện mạo hiểm như thế hay sao ?
Vành môi của Thượng Quan Kim Hồng mím chặt.
Long Thiếu Vân nói :
- Huống chi, võ công của gia phụ tuy không cao nhưng thanh danh địa vị, thủ đoạn và cơ mưu thì không dưới một ai, nếu Bang Chủ và người kết nghĩa huynh đệ thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Trầm ngâm một lúc, Thượng Quan Kim Hồng vụt hỏi :
- Lý Tầm Hoan cũng là huynh đệ của cha ngươi phải không ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Vâng.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Hắn đã bán đứng Lý Tầm Hoan thì làm sao biết được rằng hắn sẽ chẳng bán đứng ta ?
Long Thiếu Vân cười :
- Bởi vì Bang Chủ không phải là Lý Tầm Hoan.
Câu trả lời thật đơn giản mà cũng thật là sắc bén.
Thượng Quan Kim Hồng vụt cười ha hả :
- Đúng, cho dầu Long Tiêu Vân có gan dám bán đứng ta thì không làm sao có được thủ đoạn to lớn như thế.
Long Thiếu Vân hỏi :
- Bang Chủ đã bằng lòng ?
Tiếng cười ngon trớn của Thượng Quan Kim Hồng vụt tắt ngang :
- Làm sao ta biết được rằng Lý Tầm Hoan đang ở trong tay các ngươi ?
Long Thiếu Vân nói :
- Bang Chủ chỉ cần phát thiếp mời thiên hạ anh hùng đến dự lễ kết giao giữa Bang Chủ và gia phụ.
Thượng Quan Kim Hồng ngắt ngang :
- Ngươi cho rằng họ dám đến à ?
Long Thiếu Vân nói :
- Đến hay không, điều đó không quan trọng, chỉ cần họ biết là mục đích đạt thành.
Thượng Quan Kim Hồng cười nhạt :
- Ngươi nghiên cứu vấn đề chu đáo lắm.
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện này có lẽ Bang Chủ cũng phải nghiên cứu lại, vãn bối tạm dừng chân tại Như Vân Khách Sạn để đợi tin.
Hắn chậm rãi nói tiếp :
- Chỉ cần Bang Chủ phát thiếp mời và có người nhận được thì vãn bối sẽ dẫn độ Lý Tầm Hoan đến Tổng Đàn.
Thượng Quan Kim Hồng nhướng mắt :
- Dẫn hắn đến đây ? Hừ, chỉ sợ cha con ngươi không đủ sức làm chuyện đó.
Long Thiếu Vân nói :
- Chuyện đó tự nhiên vãn bối rất biết, cả Tâm Mi đại sư của Thiếu Lâm và Điền đại gia ngày trước cũng không làm được, vãn bối có biết nhưng ...
Thượng Quan Kim Hồng hỏi nhanh :
- Nhưng sao ?
Long Thiếu Vân đáp :
- Trên đường dẫn độ Lý Tầm Hoan, nếu Kinh Tiên Sinh hộ tống thì vạn sự đạt thành.
Thượng Quan Kim Hồng trầm ngâm không nói.
Kinh Vô Mạng vùng lên tiếng :
- Tôi đi.
Long Thiếu Vân mừng lên ánh mắt, hắn vòng tay cúi mình :
- Đa tạ.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi :
- Võ công của ngươi bị phế không thể nào khôi phục, người hạ thủ có phải là Lý Tầm Hoan ?
Long Thiếu Vân nghiến răng gật đầu :
- Đúng.
Thượng Quan Kim Hồng hỏi gặn :
- Ngươi căm hận hắn ?
Long Thiếu Vân nắm chặt hai tay :
- Đúng.
Thượng Quan Kim Hồng nhìn chăm chú vào hắn và nói từng tiếng một :
- Đáng lý ngươi nên cảm kích hắn.
Long Thiếu Vân ngạc nhiên :
- Cảm kích hắn ?
Thượng Quan Kim Hồng lạnh lùng :
- Nếu hắn không phế võ công của ngươi thì hôm nay ngươi sẽ chết tại chỗ này.
Long Thiếu Vân cúi mặt làm thinh.
Thượng Quan Kim Hồng nói :
- Tuổi ngươi còn nhỏ mà lại thâm độc tàn nhẫn như thế, chỉ chừng hai mươi năm nữa ngươi sẽ tranh hùng hơn kém với ta, ta làm sao để cho ngươi sống được, nếu ngươi không bị phế võ công ?
Long Thiếu Vân cắn môi rướm máu nhưng hắn cứ cúi gầm mặt xuống .