watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:42:3729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ma Hoàn Lãnh Nhân - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 20 - Trang 7
Chỉ mục bài viết
Ma Hoàn Lãnh Nhân - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Tất cả các trang
Trang 7 trong tổng số 12

Hồi 11
Khúc Phượng Hoàng

Khi Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng đối mặt với cỗ xe thì tiếng sáo cũng ngưng tấu khúc. Hữu thủ Trịnh Đáng cầm chuôi ngọn khoái đao khẽ bóp chặt lại.
Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.
Thiên Phong giắt ngọn sáo trúc vào bên hông, nhìn Trịnh Đáng, từ tốn nói :
- Tại hạ mạn phép Trịnh huynh và các vị ở đây đưa Nghiêm tẩu tẩu rời Hoa Sơn phái.
Trịnh Đáng cau mày :
- Ngươi đưa Nghiêm Lệ Hoa đi ư?
- Tại hạ có bổn phận phải đưa tẩu tẩu đi tìm đại phu.
Thiên Phong định nhãn về phía Vạn Bá Thành :
- Thiên Phong đưa tẩu tẩu đi, Vạn chưởng môn thấy không có gì bất tiện chứ?
- Nhưng võ lâm Minh chủ..
Thiên Phong cướp lời Vạn Bá Thành :
- Kim trang Trang chủ là Nhị ca, võ lâm Minh chủ là Đại ca của Thiên Phong. Đưa tẩu tẩu đi tìm đại phu, chắc Đại Chu Thiên Đại ca không trách Thiên Phong.
Chàng nhìn lại Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng :
- Đa tạ Trịnh các hạ đã có lòng với tẩu tẩu. Hẹn ngày tái ngộ!
Trịnh Đáng thét lên khi Thiên Phong toan cầm lấy dây cương :
- Khoan!
Thiên Phong từ tốn hỏi :
- Trịnh các hạ có điều chi chỉ giáo?
Trịnh Đáng dấn đến ba bộ, đứng án ngữ trước đầu cỗ xe song mã. Y trang trọng nói :
- Trịnh mỗ đến Hoa Sơn lần này vì muốn tìm bí mật cổ vật Long cốc. Mà người giữ bí mật đó chỉ có thể là Nghiêm phu nhân. Chính vì lẽ đó mà Trịnh mỗ không để Nghiêm phu nhân đi được.
- Thì ra các hạ đến Hoa Sơn tìm Nghiêm tẩu tẩu chỉ vì muốn biết bí mật cổ vật Long cốc. Rất tiếc tẩu tẩu hiện thần trí bất ổn, tâm bất an không thể giúp Trịnh các hạ được.
Thiên Phong ôm quyền xá Trịnh Đáng, từ tốn nói :
- Vô Ảnh Đao của Trịnh các hạ nhanh ngoài một cái chớp mắt. Đao thoát ra như chớp xẹt, vừa dũng mãnh vừa tàn nhẫn và khốc liệt, tại hạ đã có nghe danh nghe tiếng. Nhưng hôm nay thì Thiên Phong nhất thiết không thể giao Nghiêm tẩu tẩu cho các hạ được. Cáo từ!
Trịnh Đáng gầm lên :
- Khoan.. Cát Thiên Phong ngươi chưa thể đi được.
Thiên Phong buông thõng hai tay :
- Trịnh các hạ không cho Cát Thiên Phong đưa Nghiêm tẩu tẩu đi tìm đại phu?
- Ngươi muốn đi thì chí ít phải cho Trịnh Đáng thấy đôi song hoàn vô địch của ngươi mà thiên hạ đã đồn đãi.
Thiên Phong nhíu mày, từ tốn nói :
- Trong binh khí phổ của võ lâm có phân định : Nhứt điếu, nhị hoàn, tam đao, tứ kiếm. Tại hạ thiết tưởng binh khí phổ đó đã xếp hạng rồi, đâu cần phải chứng khảo.
- Binh khí phổ là binh khí phổ,
nhưng kẻ dụng đao, người dụng hoàn, chưa biết ai đạt đến cái thần kỳ của binh khí mình sử dụng.
- Các hạ nói rất đúng. Vậy tại hạ mạn phép được hỏi trong võ lâm còn ai sử đúng đao thần kỳ hơn Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng chứ?
- Ngoài Trịnh mỗ ra, e rằng không còn ai nữa.
- Tại hạ không phục đao pháp của Trịnh các hạ. Cái thần của đao dựa vào sự dũng mãnh và khốc liệt. Cái uy vũ của kiếm dựa vào sự uyển chuyển và linh hoạt, còn đôi Ma hoàn của tại hạ thì dựa vào cái nhanh và chính xác. Những luân lý đó chắc Trịnh các hạ thừa bản lĩnh để khảo chứng các loại binh khí trong võ lâm.
- Trịnh mỗ thừa biết.
- Nếu đã biết như vậy ắt Trịnh các hạ không buộc tại hạ phải khảo chứng thì sợ Hoàn quá nhanh, tại hạ không kịp thu về.
- Đao của ta cũng dựa vào sự dũng mãnh và nhanh nhẹn.


Trịnh Đáng vừa nói vừa hoành đao gác chéo, hướng lưỡi đao về phía Cát Thiên Phong.
Mặc nhiên với lối thủ đao của Trịnh Đáng, Cát Thiên Phong vẫn buông thõng hai tay nhưng tinh nhãn của chàng thì đóng đinh vào mắt đối phương.
Trịnh Đáng cũng chiếu thần nhãn
ngập sắc na sát khí khủng bố của mình đối lại ánh mắt sắc nét của Thiên Phong. Hai người đối mặt với nhau cứ như họ dùng mắt để khảo chứng những gì mình đã thốt ra.
Sự đối nhãn của họ khiến cho cục trường bỗng chốc trở nên im lặng nặng nề, và tiềm ẩn trong sự im lặng đó là không gian khủng bố mơ hồ.
Hai đối thủ chỉ mới đối nhãn với nhau thôi nhưng phảng phất đâu đó trong ánh mắt của họ là sắc na của tử thần, chập chờn.
Lưỡi khoái đao của Trịnh Đáng khẽ run nhẹ thì bên kia đôi bản thủ của Thiên Phong cũng nhích động. Cả hai như đang đọc ý niệm của nhau, để có thể quyết định bằng một chiêu. Đối với Trịnh Đáng, đối thủ lần này trong mắt y quả là không sao định tâm được. Chính ánh mắt rất khắt khe, và cũng rất ôn hòa của Cát Thiên Phong khiến tâm tưởng họ Trịnh chao động, không biết đao sẽ đến trước hay hoàn sẽ đến trước lưỡi hái tử thần.
Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng thoạt chớp. Một cái chớp mắt đó thôi mày đã giật mình, xương sống xuất hiện một luồng khí âm hàn giá buốt.
Thiên Phong nhìn Trịnh Đáng từ tốn nói :
- Cước pháp của các hạ vừa mới dịch sai phương vị.
Trịnh Đáng thở phào một tiếng :
- Song Hoàn Lãnh Nhân quả là lợi hại. Thiên hạ đồn đãi không ngoa.
Trịnh Đáng nói xong từ từ hạ khoái đao xuống.
Hai tay Thiên Phong cũng nắm lấy dây cương đôi tuấn mã, chàng từ tốn nói :
- Trong võ lâm Trung Nguyên khó có người đạt được cái thân như Trịnh các hạ. Đa tạ Trịnh các hạ đã mở đường!
- Ta sẽ gặp lại ngươi. Hẹn ngày tái kiến!
Thiên Phong giật dây cương, đôi tuấn mã cất đầu hí vang rồi trổ nước kiệu kéo cỗ xe lao ra ngoài quan lộ.
Bấy giờ Trịnh Đáng mới nhìn lại dưới chân mình.
Quả đúng như Thiên Phong nói, trong lúc y chớp mắt, thần thức quá căng thẳng nên chân phải hơi dịch sang trái một chút để lộ nửa dấu chân ra ngoài.
Trịnh Đáng nhìn theo cỗ xe song mã, lẩm nhẩm nói :
- Đao hoàn cũng có lúc phải đối
chứng với nhau.
Y nói xong liền trổ khinh công thượng thừa thoát đi, rời khỏi Tổng đàn Hoa Sơn phái, mặc nhiên không màng đến những kẻ đang có mặt tại cục trường.
Cuộc đối nhãn vừa rồi buộc Trịnh Đáng phải nghĩ tới một điều, trên giang hồ còn có một người nhanh hơn y, lạnh lùng hơn y, người đó chính là Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong.

* * * * *

Trở lại Cát Thiên Phong. Chàng cùng Nghiêm Lệ Hoa rời Hoa Sơn phái trên cỗ xe song mã của Vô Ảnh Đao Trịnh Đáng, theo quan lộ trở về trấn Trung Châu.
Khi trời sập tối thì Thiên Phong đến ngoài bìa trấn.
Chàng dừng xe ven một bìa rừng, vén rèm nhìn vào trong.
Nghiêm Lệ Hoa ngồi ủ rũ, đôi mắt buồn vời vợi như chìm vào cõi hoài kỷ xa vắng nào đó. Chính vẻ tiều tụy, vô thần của Lệ Hoa buộc Thiên Phong phải buông một tiếng thở dài ảo não.
Chàng khép rèm cửa lại, rồi ra roi
Khiến đôi tuấn mã kéo xe vào trong trấn.
Thiên Phong dừng cỗ xe trước một tòa trang viện có treo tấm liễn sơn son thếp vàng : Giản Hoa thiền viện.
Ngồi trên ghế xà ích, Thiên Phong thoáng một chút lưỡng lự, nhưng rồi cũng quyết định phi thân xuống xe, bước đến cánh cửa đóng im lìm, trên có hai chiếc đèn lồng. Chàng nắm tay vào chiếc vòng sắt gõ.
Cánh cửa trang viện nhanh chóng mở ra. Một thiếu nữ tuổi trạc hai mươi bước ra nhìn Thiên Phong. Nàng nhìn chàng một lúc rồi như nhận ra kẻ đứng trước mặt mình là ai, liền reo lên :
- Cát thiếu gia!
- Chỉ Ngọc còn nhận ra ta à.
- Làm sao Chỉ Ngọc có thể quên được Cát thiếu gia chứ. Thiếu gia trên đường du lãm, quá vãng Giản Hoa thiền viện thăm..
Chỉ Ngọc bỏ lửng câu nói ở đó.
Thiên Phong mỉm cười nói :
- Ta không đến một mình mà đến cùng một người nữa.
- Ai vậy? Chẳng lẽ..
Thiên Phong lắc đầu :
- Chỉ Ngọc đừng nghĩ bậy. Người này tâm thần bất định, nên ta mới đưa đến Giản Hoa thiền viện. Bình Nhi còn ở đây không?
Chỉ Ngọc gật đầu :
- Bình Nhi cô cô vẫn luôn ở đây, và..
Chỉ Ngọc chưa nói hết ý thì có tiếng một nữ nhân cất lên ngay sau lưng. Giọng của nàng nghe thật nghiêm khắc nhưng không thiếu từ tốn và từ tâm :
- Chỉ Ngọc..
Chỉ Ngọc nghe giọng nói đó liền cúi đầu thối lui hai bộ. Người vừa thốt ra lời nói vừa rồi làmột trang giai nhân tuyệt sắc.
Nàng đẹp nhưng thần thái như mai như tuyết, vừa nghiêm vừa rộng lượng.
Cát Thiên Phong nhìn nàng :
- Thiên Phong đến Giản Hoa thiền viện không làm phiền đến Bình Nhi chứ?
Nàng mỉm cười :
- Giản Hoa thiền viện lúc nào cũng rộng cửa đối với Cát huynh.
- Huynh với một người.
- Nếu không có người kia thì có lẽ Thiên Phong chẳng bao giờ nhớ đến Giản Hoa thiền viện, phải không?
Nàng nói và nhưng lại mỉm cười với chàng.
Thiên Phong từ tốn đáp :
- Huynh không muốn làm phiền muội thôi.
- Chúng ta hãy vào trong. Bình Nhi vẫn để dành vò rượu Tương Tư Thảo cho Cát huynh.
Thiên Phong nói :
- Ngoài cỗ xe kia là Nghiêm Lệ Hoa, phu nhân của Kim trang đại phủ. Lệ Hoa sau kiếp nạn của Kim trang đã bị thất thần, mất trí nên huynh muốn nhờ đến Giản Hoa thiền viện.
- Bình Nhi sẵn sàng giúp huynh mà.
Nàng quay lại Chỉ ngọc :
- Chỉ Ngọc, mau thu xếp một chỗ
cho Nghiêm phu nhân.
- Thưa vâng.
Thiên Phong nhìn Chỉ Ngọc di bước chân về phía cỗ xe, rồi quay lại Bình Nhi, từ tốn nói :
- Huynh vô cùng cảm kích tấm lòng độ lượng của Bình Nhi!
Nàng nhướng đôi chân mày vòng nguyệt :
- Cát huynh khách sáo từ bao giờ vậy.
Nàng mỉm cười nói tiếp :
- Đã lâu Cát huynh không đến Giản Hoa thiền viện, Bình Nhi thỉnh huynh vào thư khách đàm đạo. Tất nhiên huynh phải uống hết vò rượu Tương Tư Thảo đấy.
- Huynh sẽ uống cạn vò rượu đó.
Hai người rời mái hiên gian tiền sảnh bước vào trong trong khi Chỉ Ngọc dìu Lệ Hoa vào hậu liêu trang viện.
Thiên Phong nhìn Bình Nhi châm rượu ra hai chiếc chén ngọc. Động tác của nàng vẫn như hôm nào, vẫn không có gì thay đổi.
Bình Nhi đặt vò rượu xuống bàn, nhìn Thiên Phong nói :
- Vò rượu Tương Tư Thảo này đã quá ba năm rồi, Bình Nhi cứ ngỡ đâu nó sẽ chẳng bao giờ được tỏa mùi. Không ngờ hôm nay Cát huynh lại trở về.
Thiên Phong đến Giản Hoa thiền viện để uống cạn vò rượu này rồi lại đi.
Chàng bưng chén rượu dốc ngược uống cạn số rượu mà Bình Nhi đã rót ra chén.
Nàng nhìn Thiên Phong uống rượu, chờ cho Không đặt chén xuống mới nói :
- Huynh vẫn là con sâu rượu như hồi
ba năm về trước.
- Đã có bao giờ huynh uống rượu với Bình Nhi mà con sâu rượu không thức dậy đâu.
Thiên Phong tự tay bưng vò rượu rót ra chén mình. Chàng vừa rót rượu vừa nói :
- Đối với huynh, rượu của Giản Hoa thiền viện lúc nào cũng là thiên hạ đệ nhất hảo tửu. Không có một thứ rượu nào trong thiên hạ khả dĩ sánh bằng.
- Huynh lại khách sáo rồi.
- Đối với Bình Nhi, một Thánh Cô thì Cát Thiên Phong này nào dám khách sáo chứ.
- Huynh đã nói vậy thì Bình Nhi phải uống với người có cái tâm lạnh lùng một chén.
Nàng bưng chén rượu của Thiên Phong nhấp một ngụm nhỏ rồi trao lại cho chàng :
- Bình Nhi không có con sâu rượu như huynh.
Thiên Phong nhìn nàng, mỉm cười :
- Con sâu rượu trong huynh chỉ thức dậy khi đối mặt với Thánh cô Bình Nhi mà thôi. Bởi vì hơn bất cứ thứ gì trên đời này, con sâu rượu trong huynh biết Thiên Phong đang nghĩ gì khi đối mặt với Thánh Cô.
Bình Nhi thoạt đỏ mặt và diện dung liền lộ ngay nét nghiêm khắc.
Bình Nhi buông một tiếng thở dài, nhỏ giọng nói :
- Bình Nhi làmột nữ nhân, nhưng không giống như những nữ nhân khác. Nếu Cát Thiên Phong là kẻ lãnh tâm lạnh lùng, thì tim của Bình Nhi cũng đã giao trọn cho sư tôn của mình.
Thiên Phong uống cạn số rượu trong chén. Chàng đặt chén xuống bàn, nhìn Bình Nhi, nói :
- Bình Nhi mãi mãi làmột Thánh Cô, còn huynh vĩnh viễn là kẻ lữ hành không định hướng.
- Như vậy có lẽ tốt hơn.
Nàng châm rượu vào chén của Thiên Phong :
- Chừng nào huynh đi?
- Huynh muốn gởi Nghiêm tẩu tẩu lại đây.
- Bình Nhi sẽ lo cho Nghiêm tẩu tẩu. Giữa Nghiêm phu nhân và võ lâm Minh chủ như đã xảy ra điều gì đó, mà mấy hôm nay những cao thủ ở Tổng đàn võ lâm thường quá vãng đến đây. Hình như họ tìm Nghiêm phu nhân.
- Vấn đề này Thiên Phong chưa thề khẳng khái lý giải được, nhưng tẩu tẩu của Thiên Phong lúc này có rất nhiều người muốn bắt đi, trong lúc thần trí bấn loạn. Có lẽ người biết một phần nào trong vụ huyết án ở Kim trang đại phủ. Thiên Phong muốn nhờ muội bảo bọc.
- Bình Nhi hiểu. Cát huynh cứ yên tâm. Nghiêm phu nhân một khi đã được Cát huynh gởi gắm thì Bình Nhi phải có trách nhiệm.
- Thiên Phong cảm kích tấm lòng bao dung của Thánh Cô, hẹn có ngày sẽ báo đáp.
Bình Nhi lắc đầu :
- Cát huynh đừng nói thế, Bình Nhi mở Giản Hoa thiền viện mục đích cũng vì muốn cưu mang những người như Nghiêm phu nhân. Đây đã là tôn chỉ của Bình Nhi mà, sao huynh còn nặng ơn mang nghĩa chứ.
Nàng đứng lên :
- Cát huynh.. Tình trạng của Nghiêm phu nhân mất thần mất trí, thì chỉ có một người khả dĩ khôi phục lại thần trí cho Nghiêm phu nhân mà thôi.
- Thánh Cô muốn nói đến Diệu Thủ Thần Y Chữ Hàn Thông?
Bình Nhi gật đầu :
- Theo Bình Nhi thì chỉ có Chữ Hàn Thông lão đại phu mới có thể phục hồi thần thức của Nghiêm phu nhân. Chữ Hàn Thông lại có hành tung vô định, không biết đâu mà tìm.
- Thiên Phong sẽ tìm ra Chữ Hàn Thông.
- Bình Nhi mong Cát huynh sớm tìm ra Chữ đại phu. Còn sự an nguy của Nghiêm phu nhân, huynh cứ yên tâm. Sẽ không ai làm gì được phu nhân khi người ở trong Giản Hoa thiền viện.
- Thiên Phong cũng mong như vậy.


Chàng bưng chén rượu uống cạn, rồi nhìn Bình Nhi, nói :
- Đã ba năm rồi, Thiên Phong và Thánh Cô chưa hợp tấu lại giai khúc Phụng Hoàng Ca. Giờ chúng ta có thể tấu giai khúc đó chứ?
- Bình Nhi cũng đang cao hứng.
Nàng lấy ống tiêu ngọc giắt bên hông.
Thiên Phong cũng lấy ống sáo bằng trúc.
Bình Nhi nói :
- Mời huynh.
Thiên Phong khẽ điểm mũi giày. Thân pháp của chàng cất lên cao ba trượng, từ từ xoay tròn trong không trung, cùng với tiếng sáo ngọc vi vu cất lên.
Tiếng sáo của chàng vừa dứt thì tiếng tiêu của Bình Nhi cất lên, hòa đúng với tấu khúc mà chàng vừa thổi.
Hai cánh môi của nàng tạo ra một nụ hoa chực chờ chớm nở, còn chân bước đi tợ các nàng tiên múa khúc Nghê Thường trong không trung. Mỗi bước chân của Bình Nhi đều tạo ra những đóa hoa khí công, lượn lờ tợ như những cánh sen trôi theo nàng.
Tiếng sáo và tiếng tiêu phối hợp với nhau, quyện lẫn vào nhau. Nếu tiếng tiêu cao vút vời vợi thì tiếng sáo lại có âm hưởng trầm trầm.
Nghe hai người hợp tấu sáo và tiêu, người ta những tưởng như đôi Tiên Đồng Ngọc Nữ đang phiêu bồng, chơi đùa trong khoảng không bao la vô tận.
Nếu tiếng tiêu của Thiên Phong mang âm hưởng gợi cho người nghe liên tưởng đến sự hùng vĩ của đại dương, thì tiếng tiêu của Bình Nhi lại bắt mọi người liên tưởng đến cánh buồm lãng đãng trên đại dương bao la vô tận đó.
Thiên Phong thổi dứt tấu khúc thì Bình Nhi cũng hoàn thành khúc tiêu của mình. Hai người với bộ pháp khinh thân thần kỳ quán tuyệt hạ thân trở về chỗ cũ.
Bình Nhi nhìn Thiên Phong :
- Giai khúc của huynh cũng như hôm nào.
- Thánh Cô cũng vậy.
- Ba năm trôi qua, Bình Nhi cứ ngỡ đâu Thiên Phong đã quên tấu khúc Phụng Hoàng Ca.
Thiên Phong lắc đầu :
- Làm sao Thiên Phong có thể quên được khúc Phượng Hoàng do chính Bình Nhi và Thiên Phong sáng tạo. Khúc Phượng Hoàng đã ở trong tim, trong thần thức của huynh.
- Nó là nhịp nối để một ngày nào đó xóa đi khoảng cách giữa Bình Nhi và Cát huynh.
Nàng châm rượu vào chén của Thiên Phong :
- Thời gian qua mau thật, nhưng với sự cô đơn thì nó lại trải dài và gậm nhấm một đời người.
Nàng nói xong buông một tiếng thở dài. Đó cũng là tiếng lòng mà nàng muốn gởi lại cho Thiên Phong.
Không biết tiếng thở ra của nàng mang ẩn ý gì nhưng có lẽ nó là biểu trưng của nỗi cô đơn mà một nữ nhân phải chịu.
Có tiếng gõ cửa, buộc Bình Nhi phải cắt ngang những ý tưởng trong đầu mình.
Nàng ngoảnh mặt nhìn ra :
- Vào đi!
Chỉ Ngọc bước vào. Nàng khép nép đến bên Bình Nhi, nhỏ giọng nói :
- Thánh Cô, có Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu công tử cầu kiến.
Bình Nhi cau mày :
- Chỉ Ngọc hãy nói với Công Tôn công tử hôm nay Bình Nhi không tiếp khách.
- Chỉ Ngọc có nói, nhưng Thiết Phiến thư sinh công Tôn Cửu nhứt định đòi gặp cho bằng được Thánh Cô.
Bình Nhi hừ nhạt.
Chỉ Ngọc khép nép nhìn nàng.
Thiên Phong nhìn nàng, nói :
- Thánh Cô không cần vì Thiên Phong mà thất lễ với Công Tôn công tử. Đêm nay Thiên Phong sẽ uống cạn vò rượu Tương Tư Thảo này rồi ngày mai lại ra đi.
- Thiên Phong.
Chàng mỉm cười :
- Một ngày nào đó khúc Phượng Hoàng cũng sẽ trổ lên trong Giản Hoa thiền viện.
- Thiên Phong chờ Bình Nhi chứ?
Chàng nhìn nàng điểm một nụ cười mỉm.
Bình Nhi đáp lại Thiên Phong cũng bằng một nụ cười mỉm, rồi đứng lên theo Chỉ Ngọc bước ra ngoài gian thư khách.
Khi cánh cửa gian thư khách đóng lại thì Thiên Phong cảm nhận trông tâm tưởng mình một cảm giác mơ hồ mông lung của một nỗi buồn cô tịch.
Thiên Phong rảo bước tiến lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài nhà phía bên kia là hoa viên. Những gian nhà trong màn đêm nhấp nhoáng trông chẳng khác nào những ngôi cốc nhỏ dành cho những bậc hành giả tham thiền nhập định.
Bỗng trong màn đêm nhá nhem đó, Thiên Phong chợt phát hiện thấy một bóng người nhỏ nhắn với khinh pháp tuyệt luân lẩn nhanh vào một ngôi cốc.
Hành tung của người đó khiến Thiên Phong suy nghĩ một chút. Chàng toan phi thân qua cửa sổ thì bóng người kia lại xuất hiện. Lần xuất hiện này thân pháp của người đó xem chừng rất vội vã và bí mật.
Mặc dù chỉ có ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt từ những ngọn đèn lồng hắt ra bên ngoài nhưng thần nhãn của Cát Thiên Phong vẫn phát hiện người kia cõng theo một chiếc bao khá to so với thân ảnh của y.
Thiên Phong không dằn được tò mò liền trổ khinh thuật siêu phàm thoát ra ngoài cửa sổ băng theo bóng người nọ. Chàng nghĩ thầm :
- Người này là ai, sao hành tung kỳ dị như vậy?

Hồi 12
Thiết Phiến thư sinh

Công Tôn Cửu trong bộ trường y nho sinh may bằng gấm tơ tầm, thứ gấm nổi tiếng của Hàng Châu, trên tay là cây quạt với những nan hoa được mạ vàng sáng ngời. Mặc dù tự cho mình làmột công tử phong lưu nho nhã nhưng bộ dáng bề ngoài Công Tôn Cửu chẳng nho nhã chút nào. Y chỉ cao độ ba bộ, mà bề ngang lại quá bề thế, phối hợp cùng bộ trường y bằng gấm thêu hoa, trông lại càng lùn và càng mập.
Ngồi hầu hai bên Công Tôn Cửu là hai gã gầy nhom, vận hắc y võ phục bó chẽn, kiếm giắt sau lưng, mặt lúc nào cũng khằm khằm ra vẻ làmột sát thân giết người không gớm tay.
Bình Nhi vừa bước ra, Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu đã vội vã đứng lên, vồn vã bước đến đối diện với nàng. Y trịnh trọng ôm quyền xá Bình Nhi :
- Công Tôn Cửu công tử hạnh ngộ bái kiến Thánh Cô Bình Nhi!
Nghe gã Công Tôn công tử xưng, Bình Nhi chỉ chực bật cười, nhưng nàng kịp nén tiếng cười vào trong để không mất vẻ nghiêm khắc vốn đã có trên dung diện.
Bình Nhi từ tốn nói :
- Công Tôn công tử từ đất Tô Châu, quá vãng đến Giản Hoa thiền viện chẳng hay có chuyện chi?
Công Tôn Cửu xoa tay nói :
- Ở Tô Châu, tại hạ đã nghe danh tiếng Thánh Cô.
Bình Nhi cướp lời Công Tôn Cửu :
- Thiên hạ ở Tô Châu nói về tôi như thế nào?
Công Tôn Cửu chắc lưỡi :
- Thiên hạ nói rất nhiều về Thánh Cô Bình Nhi.
Gã ngập ngừng một lúc rói nói tiếp :
- Thiên hạ đồn đãi Thánh Cô làmột giai nhân mình hạc sương mai..
Bình Nhi khoát tay :
- Đa tạ Công Tôn công tử, nhưng Bình Nhi không thích nghe những lời lẽ sáo rỗng đó.
- Ơ.. Ơ.. Đúng rồi. Tại hạ biết một người như Thánh Cô cần gì phải nghe những lời sáo mòn như vậy. Thiên hạ không cần nói mà tại hạ đây chỉ gặp Thánh Cô một lần ở Tô Châu thì không thể không đến Trung Châu để được hạnh ngộ lần thứ hai.
Đôi chân mày vòng nguyệt của nàng thoạt nhìu lại. Bình Nhi nhìn Công Tôn Cửu :
- Công Tôn công tử từ Tô Châu tìm đến Giản Hoa thiền viện cốt chỉ để nói những lời này sao?
Công Tôn Cửu xoa tay, toét miệng cố rặn một nụ cười cầu duyên. Bộ dạng gã trông chẳng khác gì một con lật đật.
Công Tôn Cửu nói :
- Ấy.. Tại hạ không chỉ đến thăm Thánh Cô bằng những lời nói xuông mà còn bằng tấm lòng thành thật nữa.
Công Tôn Cửu nói :
- Lòng thành thật của Công Tôn công tử biểu hiện như thế nào?
- Ậy.. Ậy.. Thánh Cô nói rất đúng.
Y vỗ tay vào trán ra chiều suy nghĩ mông lung.
- Ái chà.. Không biết bao nhiêu đây có đủ nói hết lòng thành của Công Tôn Cửu đối với Thánh Cô hay không? Tại hạ xem chừng nó cũng quá ít, chưa nói hết đặng. Nhưng gã càng làm dáng lại càng giống một tên hề. Y vừa làm dáng vừa nói :
- Nói ra thật hổ thẹn, nhưng tại hạ phải nói. Tại hạ.. Tại hạ gặp Bình Nhi Thánh Cô liền đem lòng nhớ thương.
Gã nhăn nhó bộ mặt núc ních như một kẻ đang gặp cảnh khốn nạn :
- Tại hạ.. Tại hạ đã yêu Thánh Cô
Rồi. Nếu Thánh Cô ưng thuận thì.. Thì tại hạ.. Sẽ đem toàn bộ gia sản ở Tô Châu dâng lên Thánh Cô.
Nói xong vội vã nhìn ra ngoài cứ như muốn tránh né ánh mắt khắt khe nghiêm nghị của Bình Nhi.
Hai gã sai nô của Công Tôn Cửu khiêng vào một chiếc rương đặt xuống trước mặt gã.
Công Tôn Cửu chỉ chiếc rương gài khóa cẩn thận, nói với Bình Nhi :
- Đây chỉ là chút lễ mọn để Công Tôn Cửu thổ lộ tình yêu với Thánh Cô. Tại hạ cung thỉnh Thánh Cô đoái tưởng đến lòng ngưỡng mộ thành kính của Công Tôn Cửu thư sinh mà nhìn qua.
Y mở nắp rương, cúi mình soạn ra từng thứ để ra bên ngoài. Y vừa soạn vừa nói :
- Đây là tơ Hàng Châu, thứ tơ mà không một nơi nào có được. Nó vừa đẹp vừa bền, nếu Thánh Cô dùng để may xiêm y thì sắc đẹp không một giai nhân nào sánh bằng.
Còn đây làmiếng ngọc bội cực kỳ quí giá, nó có thể kỵ hàn khí xâm nhập vào cơ thể. Nếu Bình Nhi Thánh Cô đeo nó thì chẳng còn hàn khí nào có thể hại được nàng, còn đây là chiếc hòm trong có chứa trăm nén vàng ròng, tại hạ mong Thánh Cô hãy nhận lấy, để tại hạ được tỏ lòng ngưỡng mộ Thánh Cô.
Công Tôn Cửu vừa nói vừa soạn các đồ vật trong rương, thái độ của gã thật là kiêu hãnh, huênh hoang, và nhứt nhứt chú nhãn vào chiếc rương mà không nhìn chung quanh.
Công Tôn Cửu soạn xong ngẩng mặt nhìn lại, Bình Nhi chẳng còn đứng ở đó nữa. Nàng đã bỏ đi vào trong từ lúc nào mà Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu chẳng hề hay chẳng hề biết.
Công Tôn Cửu ngơ ngơ ngác ngác nói :
- Ơ.. Ơ.. Thánh Cô đâu rồi nhỉ?
Công Tôn Cửu nhìn ra ngoài cửa. Đập vào mắt Công Tôn Cửu bây giờ không chỉ có hai gã thuộc hạ với bộ mặt như hung thần mà còn có thêm bốn gã đại hán vận thanh y võ phục đứng án ngữ ngay cửa tiền sảnh Giản Hoa thiền viện.
Công Tôn Cửu bực dọc :
- Hai ngươi không thấy gì à!
Hai gã thuộc nhân ngơ ngẩn nói :
- Công tử Chúng tôi thấy gì?
- Bốn con khỉ kia vào bất thình lình nên Thánh Cô bỏ đi. Hai ngươi thật là vô dụng!
Hai gã thuộc nhân của Công Tôn Cửu quay lại.
Một gã hất mặt nói :
- Các ngươi là ai?


Lời còn đọng trên hai vành môi của gã thì ánh kiếm ngay lập tức xuất hiện. Chỉ có thể nói ánh kiếm thoát ra tạo thành một chiếc cầu vồng sáng ngời ánh sắc bạc rồi nhanh chóng biến mất.
Ánh kiếm biến mất nhưng gã thuộc nhân của Công Tôn Cửu hồn đã lìa khỏi xác. Đường kiếm vừa rồi của Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn đâm thủng trái tim gã thuộc nhân của Công Tôn Cửu.
Gã thuộc nhân còn lại vội thối bộ đến bên Công Tôn Cửu.
Công Tôn Cửu tròn mắt nhìn Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn. Y ngập ngừng một lúc rồi nói :
- A.. Các hạ chính là Mạc Lịnh Cẩn với ngoại danh là Ma Kiếm Vô Nhân.
Mạc Lịnh Cẩn nhìn Công Tôn Cửu :
- Biết ta là Ma Kiếm Vô Nhân, sao lũ sâu bọ các ngươi còn chưa cút xéo đi, hay đợi Mạc mỗ tống tiễn hồn các ngươi về chầu diêm chúa?
Công Tôn Cửu xòe Thiết phiến phe phẩy nói :
- Ái cha! Mạc kiếm thủ nói hay quá hay quá.
Y nhướng mày, tiếp :
- Mạc kiếm thủ không biết Công Tôn Cửu đang.. Đang..
Mạc Lịnh Cẩn gằn giọng :
- Ta không cần biết ngươi đang làm gì, hãy cút đi!
- Hê, tự nhiên Mạc kiếm thủ lại đuổi ta. Vô lý thật. Vô lý thật. Ở đây là tiền sảnh của Thánh Cô Bình Nhi chứ đâu phải nhà của Mạc kiếm thủ.
Mạc Lịnh Cẩn nhíu mày tỏ lộ vẻ bất nhăn ra bên ngoài :
- Thằng lùn kia. Ngươi muốn bổn Hộ pháp cắt lưỡi ngươi à.
- Ê.. Ngươi đừng nói quá vậy chứ. Bộ ngươi tưởng mang ngoại danh Ma Kiếm Vô Nhân muốn bắt nạt Công Tôn Cửu này là được hay sao? Nói cho ngươi biết, ngươi bắt nạt công Tôn Cửu không dễ đâu. Trên đời này chỉ có Công Tôn Cửu thư sinh bắt nạt ngươi khác thôi chứ chưa có ai bắt nạt được ta.
Công Tôn Cửu xoa tay :
- Nói cho ngươi biết, đến ngay cả võ lâm Minh chủ Đại Chu Thiên cũng phải nể mặt dòng họ Công Tôn ở Tô Châu.
Công Tôn Cửu phẩy chiết Thiết phiến :
- Thôi, các ngươi đi đi!
Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn sa sầm mặt. Y dấn đến một bộ :
- Mạc mỗ xem thử ngươi có bản lĩnh như thế nào mà đòi lên mặt với Mạc mỗ chứ.
Mạc Lịnh Cẩn vừa nói vừa thi triển một thế kiếm, tạo ra ba đóm sáng hình chữ phẩm công thẳng vào vùng phương vị của Công Tôn Cửu.
Bộ dạng lùn tịt, lật đật của Công Tôn Cửu ngỡ đâu chỉ là chiếc bị thịt để Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn thử kiếm.
Nhưng thật không ngờ, khác hẳn với bộ tạng ục ịch đó, Công Tôn Cửu lại có bộ pháp vô cùng nhanh nhẹn.
Khi ba điểm sáng tạo hình chữ phẩm ập tới tập kích, thì gã Thiết phiến công tử khẽ rùng mình Thân ảnh của gã như thu nhỏ lại hơn nữa và nhanh như một con sóc lòn qua ánh kiếm của Mạc Lịnh Cẩn chẳng chút khó khăn gì.
Y vừa tránh được thế kiếm liền phản công bằng một thế điểm cực kỳ lợi hại tàn khốc.
Ngọn Thiết phiến trong tay Công Tôn Cửu chập lại, điểm tới ngay tam tinh Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn. Thế điểm này của gã vừa nhanh vừa chính xác và lợi đụng vào thế công của đối phương.
Nếu như trúng thế điểm của Công Tôn Cửu, thì tam tinh của Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn chắc chắn sẽ vỡ toang.
Vừa công hụt đối phương Mạc Lịnh Cẩn kịp thời nhận ra đối phương của mình không phải tầm thường như gã nghĩ mà làmột đại cao thủ chuyên dụng những thế điểm cực kỳ ảo diệu, nên vừa nhác thấy bóng ngọn Thiết phiến liền liền thi triển thế Hoài Long Quá Bộ, ngã người ra sau, còn trường kiếm thì biến chiêu thành một thế phạt ngang đỡ ngọn Thiết phiến.
Choang..
Kiếm và quạt chạm thẳng vào nhau tóe ra những tia lửa li ti.
Công Tôn Cửu buột miệng thốt :
- Hay lắm.. Xứng đáng làmột kiếm thủ vô song.


Miệng thì thốt lời khen nhưng tay thì liên thủ dụng Thiết phiến công kích Ma Kiếm Vô Nhân. Phải công nhận thủ pháp điểm huyệt của Công Tôn Cửu vô cùng kỳ ảo và linh hoạt.
Trong khi Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn chủ động công kích trước, đáng lẽ phải chiếm thế chủ công, nhưng sau khi công hụt đối phương một chiêu thì y nhanh chóng rơi ngay vào thế bị động bởi những thế điểm liên hoàn bất tận của Công Tôn Cửu.
Thủ pháp dụng Thiết phiến điểm vào các tử huyệt của đối phương hợp cùng bộ pháp thần kỳ, chỉ trong không đầy một tuần trà mà Công Tôn Cửu đã thi thố được năm mươi thức điểm. Tất cả những thế điểm của gã đều buộc đối thủ không sao rãnh tay phát triển thế công lấy lại sự quân bình ban đầu.
Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn tưởng chừng như mình rơi vào một trận đồ phải đối phó với trăm cao thủ, mà người nào cũng dụng Thiết phiến với những thức, chiêu như thần, nhứt nhứt đều có thế công vào tử huyệt của gã.
Mạc Lịnh Cẩn vốn làmột kiếm thủ lẫy lừng đất Giang Đông và được Đại Chu Thiên trọng dụng giao trọng trách Hộ pháp võ lâm Tổng đàn, thế mà giờ đây đối phó với Công Tôn Cửu, một con người có bộ tạng vừa lùn vừa mập, dáng thì ì ạch, lại lúng túng và khó khăn vô cùng.
Từ lúc khởi đầu cuộc đầu cho đến lúc này, Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn tuyệt nhiên chỉ biết đón đỡ những thế điểm bất tận của gã Thiết Phiến thư sinh mà không sao phản công được.
Ma Kiếm Vô Nhân xuất hạn mồ hôi vì không ngừng đỡ những thế điểm của đối phương. Y bắt đầu cáu giận, quát lớn :
- Ta giết ngươi!
Trong lúc tức giận, Ma Kiếm Vô
nhân Mạc Lịnh Cẩn bất kể đến thế điểm của đối phương mà dồn nội lực vào thanh trường kiếm đâm thẳng tới vùng chân tâm của Công Tôn Cửu, mặc nhiên để cho ngọn Thiết phiến công vào tam tinh mình.
Chiệu thức này Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn khởi phát từ sự tức giận nên muốn cả hai cùng đoạn tử một chỗ.
Khi Mạc Lịnh Cẩn vừa khởi phát
chiêu kiếm chí mạng đó, Công Tôn Cửu như đọc được ý niệm trong đầu của đối phương. Y không thu Thiết phiến về mà chỉ khẽ xoay nghiêng một chút, tả thủ điểm vào lưỡi kiếm, đẩy bật qua một bên, trong khi ngọn Thiết phiến vẫn điểm tới tam tinh của họ Mạc.
Tình hế của Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn chẳng khác nào chỉ mành treo chuông bởi chiêu thức quá huyền ảo và tân kỳ của gã công tử vừa lùn vừa mập.
Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn chỉ kịp nghĩ :
- Thế là hết!
Ý nghĩ đó vừa lướt qua trong đầu Ma
Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh Cẩn thì một âm thanh khô khốc vang lên ngay trước mặt gã.
Chát!
Ngọn thiết thiến bị đẩy bật qua một gang, đâm xướt lướt sát bên mang tai Ma Kiếm Vô Nhân Mạc Lịnh C.
Một giọng nói đầy uy lực cất lên ngay bên ngoài cửa tiền sảnh của Giản Hoa thiền viện
- Dừng tay!
Công Tôn Cửu nhanh hơn một con sóc thoát trở về vị trí cũ. Y định nhãn về hướng tiền sảnh.
Đại Chu Thiên trong bộ trường y võ lâm Minh chủ từ bên ngoài chắp tay sau lưnghước vào. Nếu vừa rồi Đại Chu Thiên không dùng tuyệt kỹ thi triển ám tiển đẩy ngọn Thiết phiến dịch qua khỏi tử huyệt của Mạc Lịnh Cẩn thì có lẽ giờ đây họ Mạc đã là cái xác không hồn bởi những thế điểm của Thiết Phiến thư sinh Công Tôn Cửu.
Công Tôn Cửu vừa thấy Đại Chu Thiên liền liền ôm quyền xá :
- Hạnh ngộ.. Minh chủ quang lâm thật là hạnh ngộ cho Công Tôn Cửu.
Mạc Lịnh Cẩn cùng ba gã kia đồng
loạt quì một chân xuống sàn tiền sảnh, xướng lên :
- Minh chủ quang lâm!
Đại Chu Thiên nhìn họ trầm giọng đầy uy quyền, nói :
- Các ngươi đứng lên!
Mạc Lịnh Cẩn cùng ba người kia
đồng loạt đứng lên.
Đại Chu Thiên bước đến trước mặt Công Tôn Cửu. Y từ tốn nói :
- Võ công của dòng họ Công Tôn quả là danh bất hư truyền, bổn tọa ngưỡng mộ.. Ngưỡng mộ.
- Minh chủ quá khen. Nhưng võ công của dòng họ Công Tôn sao có thể sánh với võ công của người đứng đầu võ lâm. Công Tôn Cửu không dám nhận lời khen tặng đó. Những thế điểm của dòng họ Công Tôn so với võ công của Đại Chu Thiên minh chủ chỉ có thể nói lão đại múa rìu qua mắt thợ.
- Công Tôn công tử quá khiêm tốn, làm bổn tọa áy náy. Nếu võ công của dòng họ Công Tôn không có sự huyền vi siêu phàm thì Mạc hộ pháp đâu dã lúng túng đến suýt mất mạng.
Công Tôn Cửu xoa tay :
- Minh chủ quá khen, chứ những thế điểm kia đâu đáng để Minh chủ nhìn tới.
Đại Chu Thiên mỉm cười vuốt râu. Y nhìn Công Tôn Cửu nói :
- Công Tôn công tử quá khiêm tốn chứ từ lâu bổn tọa đã ngưỡng mộ võ công của dòng họ Công Tôn là đã có lần thân hành đến Tô Châu thỉnh thị Công Tôn Mộ Dung lão gia, cùng gánh vác trọng trách với bổn tọa.
Đại Chu thiên thở dài :
- Bổn tọa vô cùng tiếc. Nếu được Công Tôn Mộ Dung hỗ trợ thì võ lâm Tổng đàn có thể có một kỳ hiệp hành đạo vì chính nghĩa.
Công Tôn Cửu nhún vai nói :
- Minh chủ không biết đó thôi, chứ Công Tôn lão nhân gia nghĩ Minh chủ nhờ có Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong trợ thủ nên mới có dịp chễm chệ ngồi trên ghế võ lâm Minh chủ. Chính vì lẽ đó mà lão nhân gia không phục mà không ra trợ thủ với Minh chủ đó.
- Bổn tọa thật là hỗ thẹn khi nghe những lời vừa rồi của Công Tôn công tử.
Công Tôn Cửu toét miệng cười. Y vừa cười vừa nói :
- Nếu như Minh chủ có thể phá được những thế điểm tuyệt luân của dòng họ Công Tôn thì nhất định lão nhân gia sẽ tâm phục khẩu phục mà ra giang hồ cùng với người gánh vác trọng trách võ lâm.
Phá được những thế điểm thần kỳ của dòng họ Công Tôn thì quả là khó có người nhất là phải đối đầu với Công Tôn Mộ Dung đại hiệp.
Đại Chu Thiên nhìn Công Tôn Cửu :
- Hổ phụ sinh hổ tử. Bổn tọa thấy cyu thi triển những thế điểm của dòng họ công tôn mà càng thêm ngưỡng mộ dòng họ công tôn ở tô châu.
Công Tôn Cửu xoè quạt phe phẩy :
- Trên giang hồ không biết có mấy ai chịu được những thế điểm Thuận Thủy Thôi Châu của dòng họ công tôn?
Y nhìn lại Đại Chu Thiên :
- Minh chủ đỡ được mấy chiêu?
Đại Chu Thiên mỉm cười :
- Bổn tọa không dám thi thố với công tôn mô dung đại hiệp, nhưng với công tử thì bổn tọa có thể chịu được hai mươi thế điểm mà tuyệt nhiên không di dời thân pháp.
- Vậy ư?
Công Tôn Cửu hất mặt :
- Nếu Minh chủ chịu được hai mươi thế điểm của Công Tôn Cửu thì gã thư sinh này sẽ dập đầu theo Minh chủ. Thậm chí còn khẩn cầu lão nhân gia phò trợ cho Minh chủ.
- Công tử nói thật đấy à?
- Tất nhiên là thật rồi.


Công Tôn Cửu vừa dứt lời bất ngờ lạng bộ đâm mũi Thiết phiến điểm vào tam tinh của Đại Chu Thiên.
Thế điểm của gã công ra thật bất ngờ và nhanh như một cái chớp mắt.
Đại Chu Thiên như thầm đoán được thâm ý của Công Tôn Cửu nên khi gã vừa xuất thủ thì cũng cong chỉ điểm vào đầu ngọn Thiết phiến.
Coong!
Ngọn Thiết phiến bật ngược trở lại trong khi hai chân Đại Chu Thiên không hề nhích động.
Công Tôn Cửu thoáng sững sờ bởi chỉ pháp vô cùng chính xác và dũng mãnh của Đại Chu Thiên. Nhưng y vẫn chưa phục liền thi triển bộ pháp di hình chạy vòng quanh Đại Chu Thiên.
Công Tôn Cửu thi triển bộ pháp thần kỳ chẳng mấy chốc tạo thành một con trốt vây quanh Đại Chu Thiên mà chẳng còn thấy bớig dáng của gã đâu nữa.
Đại Chu Thiên vẫn bình thản đứng chôn chân mặc nhiên với con trốt vần vũ cuốn quanh thân hình lão.
Xẹt..
Ngọn Thiết phiến gần như sắp chạm vào đại huyệt Thiên Linh Cái của Đại Chu Thiên thì lại bị chỉ khí của lão đánh bật ra.
Chỉ trong không quá một tuần trà, thế mà Công Tôn Cửu đã xuất thủ được hai mươi mốt thế điểm nhưng tuyệt nhiên không sao chạm được vào tử huyệt trọng yếu của võ lâm Minh chủ.
Đại Chu Thiên nói :
- Công tử đã xuất thủ quá một chiêu đó.
Công Tôn Cửu buột miệng thốt :
- Lão thật là lợi hại!
- Nếu bổn tọa chỉ dựa vào một tam đệ Song Hoàn Lãnh Nhân thì chiếc ngai võ lâm Minh chủ đã có thể thuộc về một người khác. Người đó không chừng lại chính là Công Tôn Mộ Dung đại hiệp.
Đại Chu Thiên mỉm cười :
- Công tử giữ lời hứa với bổn tọa chứ?
- Ơ.. Để.. Để.. Công Tôn Cửu về hỏi lại lão nhân gia.
Công Tôn Cửu vừa nói vừa quay lưng bước nhanh ra bên ngoài.
Đại Chu Thiên nói theo :
- Công Tôn công tử về nói lại với Công Tôn Mộ Dung đại hiệp, Minh chủ võ lâm Đại Chu Thiên sẽ đến thăm người.
Công Tôn Cửu dừng bước, nghe xong mấy lời của Đại Chu Thiên, ôm quyền xá :
- Cáo từ. Tại hạ sẽ nói lại với Công Tôn lão nhân gia.
Dai Chu Thiên mỉm cười :
- Cho bổn tòa gởi lời thăm hỏi ân cần đến Công Tôn Mộ Dung đại hiệp.
- Tại hạ sẽ chuyển lời!
Công Tôn Cửu cùng với gã thuộc hạ còn lại nhanh chân rảo bước ra ngoài.
Khi Công Tôn Cửu đã bỏ đi hẳn rồi, Bình Nhi với Chỉ Ngọc mới từ hậu điện gian tiền sảnh bước ra. Nàng bước đến trước mặt Đại Chu Thiên, kính cẩn ôm quyền xá :
- Minh chủ quang lâm Giản Hoa thiền viện, Bình Nhi không kịp nghinh tiếp, thật đắc tội.
Trong khi nàng nói thì ba gã thuộc nhân của Mạc Lịnh Cân khiêng xác gã thuộc hạ của Công Tôn Cửu đem ra ngoài.
Đại Chu Thiên nhìn nàng, ôn nhu nói :
- Cát Thiên Phong Tam đệ đưa Nghiêm Lệ Hoa, Nhị đệ phu nhân đến Giản Hoa thiền viện của Thánh Cô. Bổn tọa muốn đưa Nghiêm Lệ Hoa về Tổng đàn võ lâm.
- Minh chủ nói có đúng có sai. Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong có đến đây và đã đi, đây chẳng có Nghiêm phu nhân nào cả.
Đại Chu Thiên cau mày :
- Thánh Cô nói thật đấy chứ? Bổn tọa đã thấy cỗ xe mà Cát Thiên Phong đưa Nghiêm Lệ Hoa đi để ở bên ngoài Giản Hoa thiền viện.
Bình Nhi từ tốn đáp lời Đại Chu Thiên :
- Bình Nhi lập Giản Hoa thiền viện, mục đích cưu mang những kẻ thất cơ lỡ vận, chứ chẳng hề tỏ ý tranh đọat, hay tham dự vào những chuyện võ lâm. Mong Minh chủ hiểu cho!
- Bổn tọa chỉ muốn gặp Nghiêm Lệ Hoa.
- Nghiêm phu nhân không có ở đây.
Đại Chu Thiên cau mày :
- Thánh Cô nói thật đó chứ?
- Quả là như vậy..
- Nếu như Nghiêm Lệ Hoa có ở đây thì sao?
- Bình Nhi vốn chẳng hề biết võ công nên đâu dám ngụy ngôn với Minh chủ. Ngụy ngôn với Minh chủ chẳng khác nào Bình Nhi tự chuốc họa vào thân, và Giản Hoa thiền viện này sẽ chẳng còn chỗ đứng trên đất Trung thổ.
Đại Chu Thiên chắp tay sau lưng nhìn Bình Nhi. Ánh mắt của võ lâm Minh chủ thật khe khắt và nghiêm lạnh.
Đại Chu Thiên tằng hắng rồi nói :
- Thánh Cô đã nói vậy thì bổn tọa tạm tin. Mai này bổn tọa sẽ không phải thất, vọng về những lời của Thánh Cô hôm nay. Cáo từ!
- Đa tạ Minh chủ.
Đại Chu Thiên rảo bước bỏ ra ngoài.
Lão dừng bước ngay ngưỡng cửa gian tiền sảnh, bâng quơ nói :
- Nếu không gặp được Nghiêm phu nhân thì vụ huyết án của Kim trang đại phủ bổn tọa buộc phải xử Cát Thiên Phong.
Đại Chu Thiên nói xong bỏ đi luôn cùng với Mạc Lịnh Cẩn.
Chỉ Ngọc nhìn Bình Nhi, hỏi :
- Thánh Cô.. Chúng ta tính sao giờ?
- Chỉ Ngọc hãy đưa Nghiêm phu nhân xuống mật thất, rồi ta sẽ sắp xếp.
- Thưa vâng!

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 81
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com