Chỉ mục bài viết |
---|
Ma Hoàn Lãnh Nhân - Ngọa Long Sinh - Hồi 01 - 20 |
Trang 2 |
Trang 3 |
Trang 4 |
Trang 5 |
Trang 6 |
Trang 7 |
Trang 8 |
Trang 9 |
Trang 10 |
Trang 11 |
Trang 12 |
Tất cả các trang |
Hồi 18
Âm Dương song sát
Tử Vong cốc
Ba chữ thảo khắc trên cây cột đá, khắc hình một con mãng xà vương nhe nanh tỏ lộ sự hung tợn mà bất cứ ai đứng trước nó cũng phải chờn lòng không dám bước tiếp vào con độc đạo dẫn sâu vào khu thung lũng lòng chảo phủ những tán dây leo và những khối đá tảng khổng lồ.
Thiên Phong nhìn cây cột đá khắc tượng mãng xà vương. Chàng sực nhớ đến cái chết của Thần Toán Tử mà trong lòng dâng lên sự phẫn nộ, căm hờn.
Thiên Phong ngỡ như hai con mắt của mãng xà đang nhìn mình chằm chằm.
Chàng nhẩm nói :
- Âm Dương song sát!
Cùng với lời nói đó, đôi Ma Hoàn theo cái lắc tay của Cát Thiên Phong vút qua, công thẳng vào đầu tượng mãng xà.
Rầm!
Thủ cấp con mãng xà vỡ tung thành những mảnh nhỏ rơi lã chã xuống đất.
Thiên Phong rảo bước vào độc đạo. Đi hết con đường mòn nhỏ chàng bắt gặp một cầu dây bắc ngang một cái vực sâu hun hút. Phía dưới vực là dòng nước chảy tạo ra thứ âm thanh cuồng nộ khiến cho người muốn qua cầu phải lưỡng lự.
Thiên Phong bước đến đầu cầu thì bên kia một giọng nói u hồn cất lên :
- Tôn giá đã đến đó ư?
- Tại hạ đã đến!
- Tôn giá có đem theo cổ vật Long cốc chứ?
- Nếu cổ vật Long cốc không có bên Thiên Phong thì sao?
- Ta không tin cổ vật Long cốc lại không có bên mình Tôn giá. Vì cổ vật đó mà Tôn giá không ngại chùng tay đồ tể với Kim trang Trang chủ, người đã từng đối với Tôn giá như huynh đệ thủ túc.
Thiên Phong buông một tiếng thở dài nghĩ thầm :
- Đến ngay cả những nhân vật bá đạo như Âm Dương song sát, đã ẩn mình trong Tử Vong cốc vẫn cho mình là hung thủ tạo ra kiếp nạn tại Kim trang đại phủ.
Ý niệm đó khiến chàng phải buông tiếng thở dài ai oán.
Thiên Phong từ tốn nói :
- Nếu tại hạ vì Kim trang đại phủ tìm đến Tử Vong cốc thì sao?
- Tôn giá muốn đoạt lại quyển cổ thư của Thần Toán Tử?
- Mục đích của tại hạ không chỉ đoạt lại cổ thư của Thần Toán Tử mà còn vì một chuyện khác nữa.
- Chuyện gì?
- Dương Sát cốc chủ sẽ biết sau.
- Tôn giá chỉ có thể được bồi tiếp khi có đem theo cổ vật Long cốc.
- Cốc chủ biết cổ vật Long cốc chứ?
- Chưa biết!
- Thế thì tại hạ sẽ cho Cốc chủ biết.
Thiên Phong rảo bước tiến dần lên cầu dây. Quan sát địa hình, Thiên Phong đâu dám xem thường mà chuẩn bị để đối phó với tất cả những gì bất trắc xảy ra. Chàng đề khí vận công dồn vào đan điền và lúc nào cũng định tâm, định thức hướng về phía trước.
Thiên Phong đi đến giữa cầu dây, thì giọng nói ồn ồn của Dương Sát lại cất lên :
- Bổn cốc đã có thể nhìn thấy cổ vật Long cốc, Tôn giá hãy dừng bước cho bổn cốc nhìn qua cổ vật.
Thiên Phong dừng bộ, định tinh nhãn về phía đầu cầu dây bên kia. Mờ mờ trong màn sương là bóng một người vận xám y, trùng với màn sương mờ đó.
Thiên Phong nghĩ :
- Dương Sát quả là có ý đón mình. Y cũng tinh tường muốn dùng màn sương kia để che tầm mắt của mình đây. Y dùng màn sương kia để ẩn thân tất cũng ngại đối mặt với đôi Ma Hoàn Đoạt Mạng của Cát Thiên Phong.
Chàng nghĩ xong, lạnh nhạt nói :
- Chỉ có cổ vật Long cốc thì Dương Sát cốc chủ mới cho tại hạ bước qua cầu dây này ư?
- Đúng như vậy!
- Cốc chủ đã muốn vậy thì tại hạ phải cho Cốc chủ thấy.
Thiên Phong định nhãn nhìn về phía Dương Sát cốc chủ. Chàng nghĩ thầm :
- Y tự thị vào cầu dây này, vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi mình xuất thủ. Đây có lẽ là một cái bẫy mà Âm Dương song sát dành riêng cho mình.
Thiên Phong rít một luồng chân ngươn căng phồng lồng ngực, định tinh nhãn nhìn về phía Dương Sát. Lần quan sát này, chàng chú tâm nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc, để có thể đoán Dương Sát định dụng quỷ kế gì để đối phó với chàng.
Thiên Phong từ tốn nói :
- Sao Cốc chủ lại muốn nhìn cổ vật Long cốc trước?
- Tại sao ư? Bởi vì bổn Cốc chủ cần báu vật đó.
- Cổ vật Long cốc là báu vật ư? Tại hạ thì chẳng hề thấy nó có giá trị gì cả.
- Tôn giá chưa phát hiện ra mà thôi.
- Cốc chủ đã phát hiện ra bí mật của cổ vật Long cốc?
- Tôn giá hỏi để làm gì? Tôn giá hỏi thì bổn cốc cũng không thể trả lời.
- Cốc chủ vì cổ vật Long cốc và những bí mật trong cổ vật đó mà thẳng tay sát tử Thần Toán Tử?
- Bổn cốc không ngại những chuyện đó. Cũng như Tôn giá cũng đâu ngần ngại dẫn thân đến Tử Vong cốc và còn dụng song Hoàn Đoạt Mạng đập nát đầu thạch xà của Tử Vong cốc nữa.
- Đó là lời cảnh cáo của tại hạ Cốc chủ.
- Thế thì Tôn giá hãy cho thấy cổ vật Long cốc rồi thực hiện lời cảnh báo của Tôn giá đối với ta.
- Tại hạ vốn đã rất thán phục Cốc chủ. Sự thán phục đó tại hạ chỉ còn cách biểu lộ bằng sự tuân lệnh mà thôi.
Dương Sát bật lên tràng cười khanh khách. Tiếng cười của gã nghe như tiếng rú ma quái của một quái nhân khát máu, điên cuồng.
Dương Sát cắt ngang tràng tiếu ngạo, trầm giọng khe khắt nói :
- Bổn cốc sẽ để Tôn giá được thán phục bổn cốc bằng tâm bằng trí.
- Cốc chủ nói rất hay!
Cát Thiên Phong từ từ nâng dần đôi bản thủ đến trước. Thần nhãn của chàng đóng đinh về phía vị chủ nhân Tử Vong cốc. Khi hai cánh tay của chàng gần như sắp duỗi thẳng ra, thì đôi Song Hoàn Đoạt Mạng cũng xuất hiện ở lòng bàn tay.
Thiên Phong trang trọng nói :
- Cốc chủ thấy rồi chứ?
Cốc chủ Tử Vong cốc thoạt nhón người hơi chồm về phía trước. Tư thế háo hức của Dương Sát khiến lão rơi vào trạng thái hoàn toàn bất lợi. Chính lúc đó, bản thủ của Cát Thiên Phong khẽ lắc nhẹ và tất nhiên cái điều phải đến đã đến.
Đôi Song Hoàn Đoạt Mạng thoát ra như hai vì tinh tú xẹt đi trong màn đêm mờ mịt.
Dương Sát chỉ có thể thấy chúng chỉ là hai vệt sáng kéo dài ra từ đôi bản thủ của Cát Thiên Phong.
Dương Sát Tang Phó chỉ kịp thốt lên Song Hoàn Đoạt Mạng!
Tất cả sự biến chỉ diễn ra trong không đầy một chớp mắt, cùng với lời nói hốt hoảng của Dương Sát. Tang Phó buộc phải cúi rạp tới trước để tránh đôi Ma Hoàn đoạt mạng của Cát Thiên Phong.
Mặc dù phản ứng của vị chủ nhân Tử Vong cốc cực nhanh và linh hoạt nhưng búi tóc của gã vẫn bị tiện lìa.
Gã còn cúi rạp người sát mặt đất thì kỳ biến thứ hai xảy ra. Cầu đã chùng chình rồi bứt ra ở phía đầu cầu của Cốc chủ Tử Vong cốc. Hai sợi thừng to biến thành đôi mãnh xà khổng lồ ngóc đầu trở lại tập kích Cát Thiên Phong.
Thiên Phong đã có sự chuẩn bị từ trước, khi đôi mãng xà vương cong mình lại tấn công chàng thì Thiên Phong đã thi triển tuyệt thức khinh thân Lưu Thủ Hành Vân, phối hợp cùng đôi tơ tầm nối kết với cặp Ma Hoàn Đoạt Mạng lúc đó đã ghim chắc vào tàng cây cổ thụ phía bên kia bờ vực.
Thân pháp của Cát Thiên Phong cất lên cao non năm trượng, phiêu bồng như một người biết thuật đằng vân. Nhoáng một cái lướt qua trên đầu đôi mãng xà vương.
Cặp mãng xà quắn người toan đớp lấy đối phương thì đã bị hứng trọn hai tuyệt kỹ từ ngọn sáo ngọc, điểm xuống đúng giữa đỉnh đầu.
Phập... Phập...
Hai cái đầu của cặp mãng xà nát bét và chiếc cầu do chúng tạo ra ào ào rơi xuống đáy vực hun hút.
Dương Sát Tang Phó vừa nhỏm người bật đứng lên thì cảm nhận áp lực tử thần xuất hiện ngay yết hầu. Y rùn mình định thần mới nhận ra ngay yết hầu có ba ngón tay quặc lại theo thế Tam Chỉ Sầu Ưng chực chờ bóp đứt phế quản của gã.
Đứng cạnh Dương Sát không ai khác mà chính là Cát Thiên Phong.
Cát Thiên Phong nhạt nhẽo nói :
- Cốc chủ tâm phục khẩu phục rồi chứ?
Tang Phó liếc xéo Thiên Phong. Bây giờ thì y đã không còn làm chủ được mình nữa, bởi tính mạng giờ đây đã thuộc về đối phương. Không còn thế chủ động, y buộc phải buông một tiếng thở dài.
Y ngập ngừng nói :
- Tôn giá đã thắng bổn cốc!
- Chí ít thì Cốc chủ cũng kịp nhận ra điều đó. Mặc dù tại hạ đã khống chế được Cốc chủ nhưng tại hạ chưa thắng.
- Tôn giá còn muốn gì nữa?
- Tại hạ không phải đến Tử Vong cốc để giết Cốc chủ, mặc dù đáng lý ra Thiên Phong phải làm. Cốc chủ và phu nhân thẳng tay lấy mạng Thần Toán Tử thì Thiên Phong cũng có thể bứt đứt phế quản của Cốc chủ để Thần Toán Tử huynh có thể mỉm cười.
- Tôn giá sao còn chưa thực hiện mục đích của mình đi?
- Chưa đến lúc... Tại hạ cần phải gặp Âm Sát phu nhân.
Thiên Phong nhìn Dương Sát Tang Phó.
Tang Phó lộ vẻ bối rối :
- Tôn giá gặp phu nhân của bổn cốc để làm gì?
- Phu nhân chắc không nỡ để cho phu quân mình sớm chầu diêm chúa đặng sống trơ trọi một mình trong Tử Vong cốc buồn tẻ này.
Thiên Phong vừa dứt lời thì một bóng người nhỏ nhắn từ phía sau cây cột đá bước ra.
- Tôn giá nói rất đúng!
Thiên Phong liếc mắt nhìn về phía Âm Sát. Chàng lạnh nhạt nói :
- Âm Sát phu nhân đã một lần dẫn tại hạ đến ngôi nhà hoang đặng làm mồi cho bầy rắn độc của phu nhân, lần này phu nhân định xử trí như thế nào?
Âm Sát Chu Kỳ Đào dấn đến hai bộ ả lấy hơi, nghiêm giọng nói :
- Bản lãnh võ công của Tôn giá khiến cho phu phụ Âm Dương song sát phải thán phục.
- Đa tạ phu nhân đã khen tặng!
Đôi tinh nhãn khe khắt của Chu Kỳ Đào chiếu vào mặt Cát Thiên Phong.
- Tôn giá thân hành đến Tử Vong cốc vượt qua Tử Vực Mục, để lấy lại cổ thư của Thần Toán Tử?
Thiên Phong nhạt nhẽo đáp lời Chu Kỳ Đào trong khi ngọn Tam Chỉ Sầu Ưng của chàng tuyệt nhiên không rời tử huyệt của Dương Sát Tang Phó :
- Cổ thư của Thần Toán Tử tất phải trả về Thần Toán Tử. Còn mạng của Thần Toán Tử thì phải đổi bằng một thứ khác.
Tuyệt kỹ Tam Chỉ Sầu ưng của Thiên Phong bóp chặt lại ngay sau khi chàng vừa dứt lời.
Dương Sát Tang Phó thoạt nhón người :
- Ơ...
Bộ mặt lạnh lùng của Chu Kỳ Đào thoạt lộ những nét lo lắng.
Thiên Phong mỉm cười nhìn ả, nói :
- Phu nhân chắc thừa biết tại hạ là một lãnh nhân chứ?
- Ta biết!
- Thế phu nhân có nghĩ Cốc chủ đây sẽ mất mạng không?
Âm Sát gật đầu :
- Nhưng Tôn giá muốn có sự trao đổi?
- Không sai!
- Tôn giá muốn trao đổi cái gì?
- Một thứ mà phu nhân rất quý.
Âm Sát Chu Kỳ Đào sa sầm mặt. Ả lấp lửng một lúc rồi hỏi :
- Chẳng lẽ Tôn giá muốn đòi đôi Kim Trùng của ta?
- Đúng như vậy!
Chu Kỳ Đào tròn mắt mở to hết cỡ. Ả lộ hẳn vẻ ngạc nhiên ra bên ngoài :
- Chẳng lẽ Tôn giá cần đôi Kim Trùng đó của ta sao? Ta không tin một Song Hoàn Lãnh Nhân Cát Thiên Phong lại đòi linh vật Kim Trùng, khi mà nó chẳng có giá trị gì đối với Tôn giá.
- Tại hạ không cần thì đã không thân hành đến Tử Vong cốc. Trong giang hồ ai mà không biết Tử Vong cốc là chốn tử địa của Âm Dương song sát, có đường vào mà thẳng có đường ra.
Chàng nhìn lại Dương Sát thờ ơ hỏi :
- Theo Cốc chủ thì phu nhân có chịu đổi đôi Kim Trùng để giữ tính mạng của Cốc chủ không?
Tang Phó nhìn Thiên Phong. Y chỉ ngập ngừng mà không thốt được ra lời.
Thiên Phong cau mày :
- Cốc chủ không thể nói được à? Chẳng lẽ đôi Kim Trùng đó, phu nhân quý hơn Cốc chủ.
- Tang mỗ không có ý đó.
Thiên Phong nhìn lại Âm Sát Chu Kỳ Đào :
- Tại hạ tội nghiệp cho Tang Cốc chủ. Xem chừng phu nhân quý đôi Kim Trùng kia hơn sinh mạng của Tang Cốc chủ. Đã vậy thì tại hạ cũng chẳng cần đổi chác làm gì nữa. Phàm nghĩa phu thê quý hơn bất cứ thứ gì trên cõi đời này, thế mà đối với phu nhân nó nhẹ tợ lông hồng. Âu cũng là định số của Tang Cốc chủ. Âm Dương song sát là một đôi phu phụ mà thiên hạ nghĩ nếu không có Âm Sát thì Dương Sát thật là trơ trọi, nếu không có Dương Sát thì Tử Vong cốc quạnh quẻ lắm. Thế mà... Có lẽ phu nhân thích nâng niu đôi Kim Trùng đã tạo ra hư danh lẫy lừng của mình.
Chàng nhìn lại Dương Sát Tang Phó :
- Tang Cốc chủ hãy nhìn phu nhân của mình lần cuối đi!
Tang Phó chưa kịp dời tinh nhãn nhìn thì tam ngón chỉ trong tư thế tuyệt thức Tam Chỉ Sầu Ưng từ từ quắc lại.
Đôi mắt của Tang Phó mở trừng trừng nhìn về Âm Sát Chu Kỳ Đào miệng hắn phát ra những âm thanh khèn khẹc.
Âm Sát Chu Kỳ Đào lắc đầu, nói :
- Tôn giá... Khoan...
- Sao... Phu nhân đã đổi ý rồi ư?
Âm Sát nhìn Đương Sát rồi dời mắt trở lại Thiên Phong :
- Tôn giá có thể cho ta biết vì sao lại muốn đoạt Kim Trùng của Tử Vong cốc không?
- Kim Trùng trong tay tại hạ rồi thì tại hạ sẽ nói.
- Tôn giá hứa?
Thiên Phong gật đầu.
Âm Sát buông một tiếng thở dài thườn thượt :
- Được rồi... Chu Kỳ Đào sẽ đổi đôi Kim Trùng lấy sự bảo toàn tính mạng cho phu tướng.
- Cuối cùng phu nhân cũng biết cái quý của nghĩa phu thê.
- Kỳ Đào buộc phải trao đổi với tôn giá để Tử Vong cốc không hiu quạnh.
Lời vừa dứt, Âm Sát Chu Kỳ Đào lòn tay ra sau lưng lấy chiếc tráp mạ vàng trang trọng nói :
- Đôi Kim Trùng đang ở trong tráp này.
- Tang Cốc chủ đã từng có ý muốn nhìn thấy cổ vật Long cốc. Tại hạ cũng có ý muốn nhìn qua đôi Kim Trùng của phu nhân.
- Tôn giá muốn kiểm chứng?
- Không sai!
Âm Sát Chu Kỳ Đào nhìn Thiên Phong rồi từ từ mở nắp tráp. Ả lật nghiêng tráp để Thiên Phong có thể thấy rõ. Trong đó có đôi Kim Trùng nhỏ xíu bằng nửa ngón tay út, óng ánh sắc màu vàng.
- Tôn giá thấy rồi chứ?
- Đa tạ phu nhân đã cho tại hạ thấy linh vật của Tử Vong cốc.
Thiên Phong kéo Tang Phó dịch tới hai bộ.
Âm Sát gằn giọng nói :
- Tôn giá đã thấy sao còn chưa tha phu trượng của Kỳ Đào ra?
- Tại hạ cần đôi Kim Trùng kia trước!
- Tôn giá quá cẩn thận.
- Giang hồ dạy cho tại hạ điều đó.
- Thế thì chúng ta lại rơi vào tình thế giằng co rồi. Kỳ Đào muốn Tôn giá thả phu tướng trước, ngược lại Tôn giá lại muốn đôi Kim Trùng này trước.
- Tại hạ quả là không muốn chúng ta rơi vào tình thế lưỡng phân này.
- Kỳ Đào cũng có ý như tôn giá.
Lời còn đọng trên hai cánh môi của Kỳ Đào thì bất thình lình chiếc Ma Hoàn Đoạt Mạng bên tả thủ của Cát Thiên Phong bắn xẹt ra hớt lấy chiếc tráp trên tay nàng.
Khi Kỳ Đào phát hiện được thì Ma Hoàn thần kỳ đã đưa chiếc tráp trở qua tay Thiên Phong rồi.
Chu Kỳ Đào buột miệng nói :
- Cát Thiên Phong...
- Tại hạ buộc phải thất lễ với phu nhân để tránh cho đôi bên có sự khó xử.
Thiên Phong nhìn lại chiết tráp lần nữa rồi mới cột nó vào thắt lưng.
Chàng nhìn Kỳ Đào :
- Tại hạ vì sao lại muốn lấy đôi Kim Trùng, khi nó chẳng có giá trị gì đối với tại hạ, là vì nó có giá trị với người khác. Người đó phu nhân có thể đoán ra.
- Chẳng lẽ chính ả nha đầu dâm đãng Liệt Hỏa Thần Nữ Mộc Thanh Thanh?
Thiên Phong buông ngọn chỉ sát nhân ra khỏi yết hầu Dương Sát Tang Phó, đồng thời đẩy về phía Âm Sát Chu Kỳ Đào. Chàng vừa hành động vừa nói :
- Phu nhân đã đoán đúng rồi đó.
Bộ mặt của Âm Sát vốn đã có những nét khe khắt khi mất đôi Kim Trùng, giờ càng lộ vẻ bất nhẫn hơn sau khi Cát Thiên Phong khẳng định lời nói của ả.
Âm Sát Chu Kỳ Đào nhìn lại Tang Phó :
- Tang Phó... Ngươi đã thố lộ cho dâm nữ Mộc Thanh Thanh phải không?
- Phu nhân... Chúng ta vẫn có thể đoạt lại đôi Kim Trùng kia mà.
- Tang Phó... Ngươi còn nói như vậy được ư? Ai có thể đoạt lại đôi Kim Trùng khi nó đã nằm trong tay Cát Thiên Phong?
- Ta sẽ đoạt lại cho nàng.
Tang Phó vừa nói vừa vận công, nhưng Cát Thiên Phong đã mất biến lúc nào rồi.
Tang Phó bối rối gọi lớn :
- Cát Thiên Phong. Ngươi ở đâu?
Chu Kỳ Đào nhìn Tang Phó, lắc đầu :
- Tang Phó. Ngươi có gào lên cũng vô ích mà thôi. Mất Kim Trùng thì Tử Vong cốc sẽ không có ngày bình lặng và chẳng còn là vùng tử địa của Âm Dương song sát.
- Phu nhân...
Kỳ Đào buông một tiếng thở dài :
- Cuối cùng, Kỳ Đào cũng nhận ra tìm ngươi thuộc về ai. Ta chỉ là cái bóng của Thần Nữ Mộc Thanh Thanh. Ngươi đừng mộng tưởng Thanh Thanh sẽ là chủ nhân Tử Vong cốc.
Âm Sát nói xong lẩn nhanh ra sau cột đá mất dạng, để mặc Tang Phó ngơ ngẩn dáo dác nhìn quanh. Y muốn Thiên Phong nhưng tăm dạng của chàng chẳng thấy đâu cả.
Y lớn tiếng gào :
- Cát Thiên Phong... Ngươi đang ở đâu? Cát Thiên Phong, hãy ra mặt đi!
Mặc cho gã gào thét, chỉ có sự im lặng đáp lại gã mà thôi. Tang Phó gào chán chê rồi ngồi thọp xuống cây cột đá thở dốc.
Gã lẩm nhẩm nói :
- Thiên Phong... Ngươi đừng giao đôi Kim Trùng cho Thanh Thanh. Tang Phó này cầu khẩn người đấy!
Tang Phó như một thân cây đang rũ dần vì thiếu sinh khí và nhựa sống. Vì sao y lại quá đổi băn khoăn và lo lắng khi biết Thiên Phong lấy đôi Kim Trùng trao cho Mộc Thanh Thanh, điều đó chỉ có y biết mà thôi.
Hồi 19
Trở lại Túy Tiên lầu
Bầu rượu thứ hai đã cạn, và cũng là lúc lão trượng hạ xong những tấm sáo đóng cửa Túy Tiên lầu, Thiên Phong nhìn lão làm những công việc vặt vãnh đó bằng ánh mắt thờ ơ.
Khi lão vừa hạ tấm sáo sau cùng xuống thì một tiếng sấm chưởng dội lên cánh cửa chính của Túy Tiên lầu khiến nó đổ sụp xuống.
Rầm!
Lão trượng quay ngoắt lại, trong khi Thiên Phong vẫn thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra.
Hai gã đại hán vận đạo tỳ xầm xập bước vào. Một tên hùng hổ nói :
- Quán chủ đâu?
Lão trượng nghe gọi, hối hả bước về phía họ thì Mộc Thanh Thanh đã bất thần xuất hiện ngay sau lưng hai gã đó. Nàng từ tốn nói :
- Nhị vị khách gia đến muộn quá rồi. Túy Tiên lầu đã đóng cửa, hẹn nhị vị ngày hôm sau đến, chúng tôi sẽ bồi tiếp Túy Tiên tửu.
Hai gã quay nhìn nàng, dỏng tai như muốn thâu tóm tất cả giọng oanh thỏ thẻ phát ra từ đôi cánh môi hàm tiếu gợi mời của Mộc Thanh Thanh.
Gã đứng bên phải, dáng vẻ lực lưỡng, chắc lưỡi nói :
- Thiên hạ đồn đãi không ngoa, Túy Tiên lầu có giai nhân khuynh nước, khuynh thành. Hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ uống một bữa thật say tại Túy Tiên lầu này.
Gã đứng bên trái Thanh Thanh liếm mép với vẻ háo hức của một gã đại đạo hái hoa :
- Ái cha... Đúng là một trang giai nhân tuyệt sắc. Đêm nay chúng ta sẽ uống cạn hết toàn bộ rượu của Túy Tiên lầu, giai nhân đừng cản.
Gã ghé người, cứ như muốn áp đầu vào mặt Mộc Thanh Thanh :
- Giai nhân không được khước từ đấy.
Thanh Thanh tạo một nụ cười mỉm rất tươi và gợi tình. Nàng từ tốn nói :
- Nhị vị đại ca đã có cao hứng muốn thưởng lảm Túy Tiên tửu tại Túy Tiên lầu thì đương nhiên Thanh Thanh phảl bồi tiếp rồi, kẻo nhị vị lại phiền trách gian lầu thô sơ này.
Gã đại lực đứng bên phải xuýt xoa nói :
- Lời ngọc của giai nhân khiến huynh đệ tại hạ rất phấn chấn. Ta sẽ đuổi gã kia ra ngoài để giai nhân và huynh đệ chúng ta chén thù chén tạc.
Thanh Thanh khoát tay :
- Nhị vị đại ca đừng làm vậy... Thanh Thanh sẽ đắc tội với khách nhân.
Nắng giắt chiếc khăn thêu đôi bướm bên hong rồi rút cây trâm cài mái tóc mai óng ả từ tốn nhìn hai gã đại hán, nói :
- Nhị vị đại ca xem, Cát huynh uống rượu rất an nhiên tự tại, mới có thể hưởng được hết cái thú ẩm tửu của bậc cao nhân. Chính vì lẽ đó mà Thanh Thanh không thể thất lễ với Cát huynh.
Nàng mỉm cười chớp ánh mắt như một thôn nữ đang van lơn người có quyền lực, rồi nói tiếp :
- Thanh Thanh không thất lễ với Cát huynh tất sẽ phụ lòng nhị vị đại ca.
Gã đại hán lực lưỡng gật đầu :
- Nàng nói rất đúng. Huynh đệ chúng ta là những trang hảo hán trên giang hồ tất nàng không thể thất lễ được rồi.
Thanh Thanh lắc đầu :
- Đại ca nói đúng. Thanh Thanh không muốn thất lễ với nhị vị đại ca nên chọn phương cách...
- Nàng định chọn phương cách gì?
Thanh Thanh mỉm cười :
- Tống tiễn nhị vị về cõi a tỳ.
Hai gã kia chưa kịp hiểu ý nghĩa câu nói của nàng, và cho là họ có hiểu ra lời nói đó thì cũng chỉ nghĩ là lời nói đùa của một trang giai nhân thích làm nũng. Hai gã còn ngơ ngẩn với câu nói của nàng thì cây trâm bóng loáng nhọn hoắt của Thanh Thanh đã thọc vào yết hầu gã đại lực.
- A...
Nàng rút cây trâm và liên thủ đâm qua gã còn lại bằng một thủ pháp cực kỳ ảo diệu và chính xác.
Chỉ một lần động tay động chân mà Thanh Thanh đã tống tiễn hai gã đạo tỳ huênh hoang về cõi a tỳ khi chúng vẫn còn những nét ngơ ngẩn bởi câu nói của nàng.
Hai gã đạo tỳ trừng trừng nhìn nàng cứ như đang hỏi :
- Cớ sao mình lại không thể nói được?
Thanh Thanh mỉm cười dùng chiếc khăn thêu lau máu dính trên cây trâm rồi giắt lại vào búi tóc.
Mọi cử động của nàng trông thật là từ tốn thuần thục, và chẳng có chút gì có thể nói là chùng tay.
Nàng dời gót sen bằng một dáng đi cũng rất thục nữ khuê các tiến đến bên bàn Cát Thiên Phong, trong khi lão gia nô làm bổn phận của lão là hủy hai cái thây kia bằng Hóa Cốt Tán.
Thanh Thanh ngồi xuống chiếc đôn đối diện với Thiên Phong :
- Thanh Thanh không muốn những tên vô danh tiểu tốt kia làm tôn giá mất lòng khi thưởng thức Túy Tiên tửu, nên buộc phải xuất thủ không nương tay. Tôn giá miễn chấp chứ?
Thiên Phong rút một tờ giấy hồng điều xếp hình một cánh nhạn.
Chàng vừa xếp hình vừa nói :
- Tại hạ đã quá quen thấy những cảnh chết chốc của giới võ lâm giang hồ.
Chàng đẩy hình con nhạn qua một bên, từ tốn nói tiếp :
- Chết là điểm kết thúc của một đời người, nhưng mỗi người chắc chắn có một cái chết khác nhau.
- Được đàm đạo với Tôn giá. Thanh Thanh rất hứng thú.
- Được thưởng thức hảo tửu của Liệt Hỏa Thần Nữ, Thiên Phong rất cao hứng!
- Thanh Thanh chỉ lo Tôn giá thấy Thanh Thanh xuất thủ tống khứ lũ vô danh tiểu tốt thì sẽ mất đi sự hứng thú đó.
Thiên Phong lắc đầu :
- Tại hạ không mất cái hứng thú thưởng ngoạn hảo tửu.
- Cũng không để tâm đến những gã kia?
- Không. Bởi tại hạ biết họ phải chết. Hai gã kia đã đến vận hạn phải chết nên không nhận ra tử thần trong bộ lốt giai nhân.
- Tôn giá cho Thanh Thanh là tử thần ư?
- Cái chết sẽ đến thật bất ngờ nếu người ta không biết gương mặt tử thần.
Thiên Phong lấy tiếp một tờ giấy hồng điều nữa. Hai tay chàng thoăn thoắt xếp mảnh giấy và chỉ trong chớp mắt đã tạo thành hình một lưỡi câu liêm.
- Tử thần không nhất thiết là một bóng ma quỷ dị, một gã thần chết bận áo thụng với bộ mặt khô lâu, tay luôn luôn xách câu liêm, mà đôi khi tử thần còn là hiện thân của một trang giai nhân đài các, hay một thục nữ đoan trang, và chỉ đến khi cái chết ập đến thì mới thấy được khuôn mặt của tử thần.
- Khuôn mặt đó như thế nào?
- Tại hạ chưa đối mặt với cái chết. Nhưng tại hạ có thể hình dung ra được, đó là một màu đen cùng với sự tĩnh lặng trong mộ địa.
- Tôn giá ắt đã bước qua cảnh tử vong rồi chứ?
- Đã bước qua Tử Vong cốc và quay lại Túy Tiên lầu.
Thiên Phong cầm bầu rượu rỗng rót ra chén. Chàng bình thản bưng chén rượu chẳng có giọt nào đặt lên miệng.
Thanh Thanh cau mày buột miệng nói :
- Trong chén của tôn giá không có rượu. Bầu rượu cũng đã cạn hết rồi.
Thiên Phong nhìn Thanh Thanh :
- Khi người ta chết thì có thể uống rượu mà không cần rượu. Sự chết đồng cảnh giới với sự hư vô, mà trong cảnh giới đó thì chẳng có gì là thật cả.
Chàng đổi chất giọng nghe thật nhạt nhẽo :
- Tại hạ đang trong cảnh giới hư vô đối mặt với cô nương.
Mặt hoa của Thanh Thanh thoáng chút biến sắc. Nàng cảm nhận xương sống gai lạnh tạo ra những hột ốc li ti lan nhanh khắp cơ thể mình.
Nàng ngập ngừng nói :
- Vì nguyên cớ gì mà Tôn giá tự cho mình đang ở trong cảnh giới hư vô?
- Đối mặt với tại hạ là một gương mặt tử thần.
Thanh Thanh sa sầm :
- Tôn giá có ác cảm với Thanh Thanh như vậy ư?
Thiên Phong lắc dầu :
- Không. Nếu cô nương không cho mình là hiện thân của tử thần thì tại hạ cũng không cho mình là kẻ trong cảnh giới cùng với cô nương.
Chàng đặt chén không xuống bàn, trở giọng thật trang trọng :
- Tại hạ muốn gặp Khán Như!
- Trong tâm tư của Tôn giá chỉ có mỗi một Khán Như thôi sao?
- Cô nương cần tìm hiểu để làm gì?
Thanh Thanh đứng lên :
- Thanh Thanh thấy lạ mà thôi.
Thiên Phong nhìn nàng, từ đứng dậy. Chống tay lên mặt bàn, chàng từ tốn nói :
- Tại hạ đã đến Tử Vong cốc và đã quay lại Túy Tiên lầu. Túy Tiên tửu ở đây rất ngon, nhưng có lẽ tại hạ đã uống đủ tửu lượng.
- Tôn giá muốn gặp Khán Như ngay bây giờ?
Thiên Phong gật đầu.
Thanh Thanh mỉm cười nói :
- Tôn giá không sợ làm mất giấc ngủ của cô bé ư?
- Khán Như ngủ thì có thể thức, và đêm sau lại tiếp tục ngủ, nhưng người chết thì không thể thức được nữa.
- Tôn giá nghi ngại Thanh Thanh đã giết cô bé Khán Như?
Chàng lắc đầu :
- Không!
- Đa tạ Tôn giá đã tin Thanh Thanh, nhưng Thanh Thanh nhận thấy trong đáy mắt của Tôn giá ánh lên sự nghi ngờ.
- Cô nương cần đôi Kim Trùng hơn cái mạng bé bỏng của Khán Như và cái mạng già của trưởng lão Cái bang Khất Tổ Tổ.
Thiên Phong vừa nói vừa lấy chiếc tráp mạ vàng đặt lên bàn.
Thanh Thanh nhìn chiếc tráp có đôi Kim Trùng :
- Tôn giá hay thật! Trong giang hồ hình như bất cứ chuyện gì một khi Tôn giá đã nhúng tay vào sẽ đều làm được.
- Cô nương quá khen!
Thanh thanh cầm lấy chiếc tráp vàng có đôi Kim Trùng, đưa lên trước mắt ngắm nhìn. Nàng vừa ngắm chiếc tráp vừa ôn nhu từ tốn nói với Cát Thiên Phong :
- Ả Âm Sát Chu Kỳ Đào quý đôi Kim Trùng này hơn cả sinh mạng ả. Tôn giá đoạt được cặp Kim Trùng này thì chắc ả kia đã về với cõi chết rồi?
- Không! Cái Âm Sát mất là cái mà cô nương đang muốn đoạt.
Thanh Thanh mỉm cười. Nàng từ tốn nói :
- Thanh Thanh thỉnh Tôn giá đến hoa viên của Liệt Hỏa Thần Nữ!
- Khán Như đang ở đó?
Thanh Thanh gật đầu.
Thiên Phong nhìn sâu vào đáy mắt
của nàng.
Chạm vào đôi thần nhãn của Thiên Phong, Thanh Thanh bất chợt bồn chồn. Nàng nhìn về phía lão bộc để tránh ánh mắt của chàng :
- Tôn giá. Chúng ta đi!
Hai người rời Túy Tiên lầu bằng cửa hậu. Thanh Thanh cùng với Thiên Phong theo một tiểu lộ, đi vào một cánh rừng tùng. Chẳng bao lâu họ đã đến được hoa viên.
Khác hẳn với Túy Tiên lầu, hoa viên của Thanh Thanh có thể ví như vườn thượng uyển trong cấm thành. Mặc dù trong màn đêm dày đặc, hoa viên vẫn mập mờ toát ra vẻ đẹp riêng của nó.
Thanh Thanh đưa Thiên Phong đến ngôi nhà cây có treo hai dãy lồng đèn trước mái hiên, hắt ánh sáng lung linh xuống những khóm tử đinh hương.
Nàng mở cửa gian tiền sảnh :
- Mời Tôn giá!
Thiên Phong cùng với nàng bước vào bên trong gian tiền sảnh.
Thiên Phong hỏi Thanh Thanh :
- Cô nương ngụ ở đây có một mình?
- Thanh Thanh thích sống một mình.
Nàng chỉ chiếc tràng kỷ :
- Tôn giá ở đây đợi Thanh Thanh.
- Tại hạ sẽ đợi.
Nàng mỉm cười rồi di dời gót sen lẩn ra sau hậu sảnh. Một lát sau, nàng quay trở lại, Thanh Thanh đã thay đổi trang phục.
Giờ đây trên người nàng là một cánh lụa mỏng mà dưới ánh đèn lồng có thể thấy ẩn hiện những đường nét của cơ thể.
Sự xuất hiện của Thanh Thanh trong bộ cánh gợi dục không làm Thiên Phong vui vẻ mà ngược lại cặp chân mày lưỡi kiếm của chàng chợt sa sầm và cau có.
Mặc dù Thanh Thanh nhận ra vẻ bất nhẫn trên khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Phong, nhưng vẫn vờ như chẳng thấy. Nàng bước đến đối mặt với chàng :
- Thanh Thanh muốn bồi tiếp tôn giá trước khi tiễn Tôn giá và Khán Như cùng với Khất Tổ Tổ rời khỏi hoa viên này.
Không chờ Thiên Phong có chịu hay không, nàng nắm lấy tay chàng :
- Đã nửa đêm rồi, Cát huynh. Khán Như và Khất Tổ Tổ chưa được gặp, Cát huynh không nôn nóng chứ?
Thiên Phong buông một tiếng thở dài :
- Tại hạ sẵn sàng bồi tiếp cô nương nhưng không phải lúc này.
- Khán Như quan trọng hơn Thanh Thanh à?
- Với tại hạ...
- Tôn giá sợ Thanh Thanh sẽ xử tôn giá như với những người khác?
- Không!
- Thế sao người lại gấp muốn rời hoa viên này?
- Túy Tiên tửu, tại hạ đã uống rồi. Kim Trùng cũng đã trao cho cô nương rồi.
Thanh Thanh vén ống tay áo để lộ cánh tay thon mảnh với lớp da trắng nõn như bông bưởi. Nàng chủ định để cánh tay thon mảnh như một tạo vật hoàn mỹ của tạo hóa, buộc Thiên Phong phải chú nhãn mà khơi dậy trong tâm tưởng những ý niệm dục tình.
Nàng chờ đợi và nghĩ thầm :
- Bất cứ một nam nhân nào cũng khó mà bước qua ải dục, ải sắc của nữ nhân?
Với ý niệm đó, Thanh Thanh định nhãn nhìn thẳng vào mặt Thiên Phong chờ đợi những nét rung cảm sẽ hiện lên trên khuôn mặt chàng.
Thiên Phong rút một mảnh giấy bắt đầu xếp hình. Thần thức của chàng như tập trung vào việc xếp hình buộc Thanh Thanh phải để tâm chăm chú nhìn.
Thanh Thanh tò mò hỏi :
- Tôn giá định tặng Thanh Thanh hình gì vậy?
Thiên Phong không nhìn lên mà vẫn chăm chú xếp giấy :
- Khi tại hạ xếp xong thì e rằng đã quá muộn.
- Tôn giá định xếp hình gì?
- Một cỗ áo quan!
Thiên Phong vừa dứt lời thì Thanh Thanh xả vội ống tay áo xuống. Nàng lắc đầu :
- Tôn giá đừng xếp nữa. Một khi cổ áo quan xếp thành hình, thì chuyện gì sẽ xảy ra, phải chăng...
- Cô nương đã biết!
Thanh Thanh buông một tiếng thở dài :
- Thanh Thanh sẽ đưa Khán Như và Khất Tổ Tổ ra.
Thiên Phong ngưng tay không xếp hình nữa.
Thanh Thanh cầm lấy chiếc chuông gắn trên vách tiền sảnh, lắc ba tiếng.
Sau ba hồi chuông leng keng của nàng, lão gia nô xuất hiện cùng với Khán Như và Khất Tổ Tổ.
Vừa gặp Thanh Thanh, Khán Như lên tiếng :
- Cô cô... Khán Như không thích ở đây nữa.
- Sẽ có người đưa Khán Như đi!
Nàng nhìn Thiên Phong :
- Tiểu nữ, Cát huynh đây sẽ đưa ngươi đi!
Khất Tổ Tổ dụi mắt. Đến bây giờ lão mới nhận ra Thiên Phong, liền reo lên :
- A... Cát lão đệ...
- Khất lão huynh uống Túy Tiên tửu đến quên cả thần thức.
- Ái da... Tại rượu của Mộc cô nương quá ngon!
- May cho Khất lão huynh chỉ biết
uống rượu :
Thanh Thanh liếc trộm chàng bằng ánh mắt hằn học.
Nàng hậm hực nói với lão gia nô :
- Tiễn khách!
Thanh Thanh dứt lời bỏ đi thẳng vào hậu sảnh.
Thiên Phong nhìn theo nàng chờ cho Mộc Thanh Thanh khuất hẳn sau vòm cửa hậu sảnh, Thiên Phong mới bước đến bên Khán Như :
- Điệt nữ có nhận ra thúc thúc không?
Khán Như nhìn chàng, khẽ lắc đầu.
Chàng mỉm cười vuốt tóc Khán Như :
- Lúc thúc thúc ra đi, điệt nữ chỉ mới năm tuổi, giờ làm sao nhớ được.
Thiên Phong lấy trong thắt lưng ra một miếng ngọc bội.
- Điệt nữ nhớ mảnh ngọc bội này chứ?
Khán Như nhìn qua miếng ngọc bội rồi nhìn Thiên Phong :
- Cát Thiên Phong thúc thúc?
Thiên Phong gật đầu.
Khán Như nói :
- Phụ thân dặn Khán Như phải tìm thúc thúc. Thúc thúc đưa Khán Như về Kim trang đại phủ nhé?
- Thúc thúc sẽ đưa điệt nữ về.
Chàng nắm tay Khán Như :
- Chúng ta đi!
Khán Như gật đầu.
Khất Tổ Tổ vuốt râu nói :
- Cát lão đệ, chúng ta đi ngày à?
- Túy Tiên tửu Khất lão huynh đã uống quá nhiều rồi. Uống nhiều quá Khất lão huynh trở thành Túy Tiên mà quên bẵng mình đang sống trong cõi dương thế đó.
Khất Tổ Tổ chắc lưỡi. Lão quay lại lão gia nô của Thanh Thanh :
- Lão phu vô cùng cảm kích lão huynh. Hẹn ngày tái kiến!
Ba người rảo bước trở ra.
Khi Thiên Phong cùng với Khán Như và Khất Tổ Tổ bước ra ngoài mái hiên thì cả không gian hoa viên bừng sáng với những ánh đuốc khổng lồ.
Trong ánh đuốc phá nát màn đêm tăm tối là quần hào võ lâm đang đối mặt với Thiên Phong.
Trong quần hào có cả các kiếm thủ của Tổng đàn võ lâm, mà Hàn Thiên tôn giả là người thủ ngọn đại kỳ Cửu Trùng đài.
Đứng cạnh Hàn Thiên tôn giả là Khư Kha đạo trưởng cùng với những nhân vật tự cho mình là những đại hiệp vị nghĩa trên giang hồ, như Quân Vi Phục, Di Hành Cước Quang Diễn, Giang Đông ngũ hiệp, Bắc Thần Kỳ Hiệp Đông Lĩnh.
Tất cả những người này đều đã từng là thượng khách của Kim trang đại phủ.
Thiên Phong nhìn lại Khất Tổ Tổ :
- Lão huynh chăm sóc Khán Như!
- Lão đệ yên tâm!