watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
01:16:1430/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 41 50 - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 41 50
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 16

Hồi 47
Hung Tinh Chiếu Mệnh

Trong khi Đông Phương Hiểu Tinh và Đông Phương Hiểu Bạch đang bị Vô Tình Tú Sĩ dùng viên “Phích lịch lôi hoả châu” đe doạ, trong lòng lửa giận cháy bừng bừng nhưng khổ nỗi là không biết làm cách nào để đối phó bỗng nhiên họ trông thấy Trương Uyển Hoa và Tiêu Tông Kiệt từ trong phòng bất thần bước ra, tấn công Vô Tình Tú Sĩ, cướp lấy được viên “Lôi hoả châu” đồng thời lại đánh trọng thương lão ta, thì cả hai hết sức vui mừng.
Nhưng khi Song Sát vừa nhìn thấy Tiêu Tông Kiệt, thì sắc mặt bỗng trở thành lạnh lùng. Đông Phương Hiểu Bạch nói:
- Các hạ đã lẻn vào phòng riêng của tệ sư muội lúc nào thế?
Trương Uyển Hoa nghe câu hỏi ấy, thì sắc mặt bỗng sa sầm, giận hầm hầm nói:
- Sư huynh, việc riêng của sư muội, các anh ít can dự vào là tốt hơn.
Người ta đã ra tay cứu nguy cho các anh, bảo toàn được danh dự của các anh, vậy chẳng ngỏ lời cám ơn người ta thì chớ, trái lại, còn trách móc người ta nữa. Hừ! Thực là chẳng biết chi phải quấy cả!
Đông Phương Hiểu Bạch bất ngờ bị những lời trách móc ấy của Trương Uyển Hoa nên không khỏi sửng sốt, đứng trơ người ra đấy không biết phải ăn nói làm sao?
Đông Phương Hiểu Tinh đưa mắt lườm em một lượt rồi cất tiếng to cười ha hả nói:
- Mắng như vậy phải lắm! Lão nhị thật không biết điều, nên bị mắng là phải. Giờ đây các anh có việc bận đi ra ngoài. Đợi một chốc nữa sẽ trở về nói chuyện sau.
Nói đoạn, y bèn đưa mắt nhìn thẳng vào Tiêu Tông Kiệt mỉm cười nói:
- Lão đệ, hai người cứ nói chuyện thân mật đi!
Dứt lời, y đưa tay kéo lấy Đông Phương Hiểu Bạch, rồi bước đi ra khỏi cửa, lên tiếng trách Đông Phương Hiểu Bạch rằng:
- Người ấy chính là bạn tình của sư muội. Em nào phải chẳng biết.
Ăn nói như vậy, bị sư muội mắng là phải!
Trương Uyển Hoa cũng nghe được câu nói ấy, nên đôi má không khỏi đỏ bừng, nói thầm rằng:
“Thực đáng chết! Ai bảo anh lại nói rõ ra như thế? Quả là quá ư hồ đồ!” Tiếp đó nàng đưa mắt thẹn thùng, liếc nhìn về phía Tiêu Tông Kiệt, mỉm cười.
Dáng điệu đầy tình tứ, trong khi đoi má ửng hồng e ấp, trông nàng thực vô cùng xinh đẹp và hết sức quyến rũ.
Tiêu Tông Kiệt đưa mắt nhìn nàng, lửa tình như cháy rực trong lòng. Chàng đã hoàn toàn say sưa trước sắc đẹp của Trương Uyển Hoa .
Oo Song Sát đi ra khỏi cửa là đã trông thấy một thảm cảnh hiện ra trước mắt. Khắp trong sân, có đến bảy tám cái xác chết nằm sõng sượt.
Số người ấy chắc chắn đều là thủ hạ của Vô Tình Tú Sĩ.
Bọn họ biết đấy là nhờ sự ám trợ của một số bằng hữu vỗ lâm đã theo Tiêu Tông Kiệt đến đây. Nhưng khi họ xem xét vết thương của các xác chết, thì không khỏi kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Thì ra vết thương trên những xác chết, đều bị trúng một thứ ám khí gọi là “Lang đinh” tức loại ám khí đặc biệt của Vô Tình Tú Sĩ.
Như vậy số xác chết này đếu không phải là nha trảo của Vô Tình Tú Sĩ.
Song bên trong việc này lại có một điều rất mâu thuẫn với nhau. Sự mâu thuẫn ấy làm cho đảo lộn cả sự nhận xét của mọi người, khiến ai nấy đều không khỏi hoang mang, chẳng hiểu ra sao cả.
Song Sát ngơ ngác nhìn nhau một lúc, rồi lấy một thứ thuốc bột ra, rắc lên các xác chết ấy. Tức thì, chẳng mấy chốc sau, chúng đều tan thành những bãi nước vàng. Xong đâu đó, họ lại cùng bước trở vào phòng.
Khi ấy, họ trông thấy Trương Uyển Hoa và Tiêu Tông Kiệt đang ngồi đối diện với nhau, thầm thì nói chuyện. Khi thấy Song Sát bước vào, thì cả hai người đều đứng lên.
Đông Phương Hiểu Tinh cười nói:
- Cứ nói chuyện đi. Già đây phải cứu tỉnh người này để hỏi qua mọi việc cho biết đã.
Nói dứt lời, y liền cùng Đông Phương Hiểu Bạch dùng nội công đặc biệt của mình, lo việc cứu trị cho gã đàn ông bị thương kia.
Tiêu Tông Kiệt và Trương Uyển Hoa ngồi im lặng cạnh đấy để xem.
Gã đàn ông kia sau khi được cứu chữa, đã từ từ hồi tỉnh trở lại nhưng tâm trí chưa được hoàn toàn bình phục, mà chỉ cất tiếng rên rỉ rất khẽ.
Bỗng nhiên sắc mặt của Trương Uyển Hoa biến hẳn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nạt rằng:
- Ai thế?
- Chính là thuộc hạ, tức Tiền Cảnh đây. Có sư phụ ở trong đấy hay không?
Đông Phương Hiểu Bạch cất giọng lạnh lùng “hừ” một tiếng, rồi lướt nhẹ nhàng ra ngoài. Chẳng mấy chốc sau, y lại bước trở vào phòng, nhìn thẳng vào Đông Phương Hiểu Tinh nói:
- Theo sự báo cáo của Tiền Cảnh, thì số quần hùng trong hai phe hắc bạch tựu tập về Thái Hồ đều chưa tìm biết được tung tích của Quỷ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền hiện ở đâu. Nhưng Động Đình Sơn Chủ Nguỵ Hùng Hào ở phía tây Thái Hồ, khi hay tin quần hùng kéo đến thì lên tiếng là sẵn sàng lấy tư cách người địa phương, để tiếp đãi tất cả quần hùng. Ông ta sẽ dựng một nhà tiếp tân tại Mã Tích Sơn để thực hiện lời hứa đó. Hơn nữa ông ta bảo là trong vùng phụ cận Thái Hồ độ bốn năm trăm dặm, không có một nhân vật võ lâm tên tuổi nào mà ông ta lại không biết, song chẳng có người nào tên gọi là Quỷ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền cả. Tuy nhiên, ông ta lại hứa là sẽ sẵn sàng tiếp tay với quần hùng để tìm kiếm tung tích của Âu Dương Tuyền.
Bỗng nhiên gã đàn ông bị thương nọ bất thần mở to đôi mắt ra, nói:
- Nguỵ… Hùng… Hào… không… Mới nói đến đây thì bỗng y rùng mình, rồi nhắm nghiền đôi mắt, không nói nữa.
Đông Phương Hiểu Tinh cau mày nói:
- Xin tôn giả hãy nói hết lời đi nào!
Tiêu Tông Kiệt cất tiếng than, nói:
- Hắn ta đã chết rồi, còn nói chi được nữa.


Song Sát không khỏi giật mình, và biến hẳn sắc mặt.
Vì với võ công của họ, cũng như với sự thính nhạy phi thường của đôi tai đôi mắt họ, thế mà người ấy bị kẻ khác ám hại, họ không hề hay biết chi cả. Trường hợp này, thực họ không còn biết ăn nói làm sao nữa.
Đông Phương Hiểu Bạch tựa hồ vẫn chưa tin lời nói của Tiêu Tông Kiệt nên nhanh nhẹn bước tới, đỡ lấy thân người ấy lên, thì quả nhiên, trông thấy xác nạn nhân đã lạnh ngắt như băng, không còn mong chi cứu chữa nữa.
Truy Hồn Ác Khách Đôn Phương Hiểu Tinh trông thấy thế đã biết lời nói của Tiêu Tông Kiệt không sai tí nào, nên sắc mặt bỗng trở thành lạnh lùng và xanh như tầu lá. Kế đó, bỗng y cất tiếng than dài, nói:
- Lão đệ, em làm thế nào mà biết được như vậy?
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Người ấy rùng mình như vậy, chứng tỏ y đã bị trúng “Lăng hư âm chỉ” của một võ lâm cao thủ rồi.
Đông Phương Hiểu Bạch kinh ngạc nói:
- “Lăng hư âm chỉ”? Nói thế chắc lão đệ đã biết đấy là hành động của ai rồi?
Tiêu Tông Kiệt lắc đầu nói:
- Trong võ lâm, số người biết “Hư không điểm huyệt” không dưới hai mươi người, gồm cả nhị vị trong đó. Bởi thế tại hạ thực chẳng làm thế nào biết rõ được là ai. Song người đáng nghi thì chỉ có một mà thôi.
- Ai thế?
- Đấy chính là Thiết Chỉ Thư Sinh Lữ Khưu Mộ Bình!
Trương Uyển Hoa nói:
- Thế tại sao anh lại không đuổi theo hắn ta?
Tiêu Tông Kiệt mỉm cười nói:
- Y vừa hành động xong là đã bỏ chạy mất dạng rồi. Bởi thế tại hạ tuy có ý muốn truy đuổi, nhưng thực sự thì không đủ khả năng. Vậy thử hỏi làm một việc nhọc sức mà không kết quả thì có lợi ích gì?
Đông Phương Hiểu Tinh bực tức nói:
- Lữ Khưu Mộ Bình! Tất có một ngày lão phu sẽ cho ngươi biết sức lợi hại của lão phu đây.
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Nhị vị hà tất phải tức giận? Lữ Khưu Mộ Bình dù nhiều mưu lược, nhưng đều bị hỏng cả. Rồi đây chắc chắn có một ngày y sẽ bị thiệt thân.
Vậy chúng ta hãy bình tĩnh chờ xem.
Đông Phương Hiểu Bạch cười nhạt nói:
- Lão phu nào chịu để cho nó xem thường. Nếu việc này đồn đãi ra giới giang hồ, mọi người lấy đó làm một đề tài để cười cợt, thì lão phu còn mặt mũi nào nữa?
Tiêu Tông Kiệt nghiêm sắc mặt nói:
- Nhị vị là cao thủ trong võ lâm, nên tại hạ nào dám lên mặt dạy đời. Nhưng nếu nhị vị nhúng tay vào chuyện thị phi không đâu này, thì khó tránh khỏi bị mất mạng, hoặc tiêu tan danh vọng từ bấy lâu nay.
Song Sát nghe qua không khỏi sửng sốt. Đông Phương Hiểu Tinh lộ vẻ ngạc nhiên nói:
- Tại sao lại gọi là không đâu? Xem ra chắc lão đệ có điều chi bí ẩn.
Vậy mong lão đệ giãi bày cho chúng tôi được biết?
Tiêu Tông Kiệt trầm ngâm một lúc, nói:
- Vừa rồi gã đàn ông xấu số kia đã nói đến Ngụy Hùng Hào. Tuy hắn ta đã bất thần bị trúng ám khí mà chết, chua kịp nói hết lời nhưng tại hạ xét đoán thì Nguỵ Hùng Hào chắc chắn có sự câu kết với Quỷ Thủ Thần Ông Âu Dương Tuyền… Đông Phương Hiểu Bạch kinh ngạc nói:
- Như vậy là lão đệ có ý bảo trại nghinh tân của Nguỵ Hùng Hào dựng lên tại Mã Tích Sơn chính là độc kế của hắn, định sẽ diệt trừ hết tất cả nhân vật võ lâm đến đấy hay sao?
Tiêu Tông Kiệt lắc đầu nói:
- Đấy chỉ là một mưu kế rất tầm thường. Nguỵ Hùng Hào nào lại làm như vậy để đưa đến cái hoạ thiệt thân cho mình? Phương chi quần hùng trong võ lâm nào phải là những người ngu xuẩn.
Trương Uyển Hoa cười tự nhiên nói:
- Nếu thế thì ý định thực sự của Nguỵ Hùng Hào là thế nào?
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Giữa con người và con người, thường vì một sự hiểu lầm nhỏ nhen mà đưa đến một sự xích mích to lớn. Trong võ lâm tình trạng ấy lại càng thường xảy ra hơn nữa. Vì không ưa nhau, đến chỗ oán giận nhau.


Ban đầu chỉ là việc nhỏ, nhưng sau đó lại gây thành sóng gió to. Như vậy đều là những việc không đâu cả.
Nói đến đây, chàng dừng lại trong giây lát, rồi mỉm cười tiếp rằng:
- Theo tại hạ đoán thì Nguỵ Hùng Hào sẽ lợi dụng điểm đó để ly gián quần hùng chém giết lẫn nhau. Như vậy, nếu nhị vị đến Mã Tích Sơn để khích nhau với Yến Nam Tam Kiệt, thì sẽ đưa đến một kết quả như thế nào?
Thần Châu Song Sát nghe qua không khỏi đỏ bừng sắc mặt. Đông Phương Hiểu Tinh cười ha hả nói:
- Kẻ thù gặp nhau thì tất nhiên không còn chi gai mắt hơn. Lão đệ nói như thế là đúng rồi. Nhưng chúng tôi vị nể lão đệ nên bằng lòng gác mối thù ấy lại không đề gập đến nữa.
Tiêu Tông Kiệt mỉm cười nói:
- Nhị vị có lòng nhân từ khoan dung như thế, tất sẽ mang được cái phúc đến cho võ lâm. Song nhị vị là những nhân vật mà đối phương rất chú ý, do đó chậm nhất là sáng mai, thì thế nào cũng nhận được thiếp mời. Vậy nhị vị cần phải đề phòng cho lắm mới được.
Đông Phương Hiểu Bạch cười nhạt nói:
- Việc ấy còn chờ xem bọn họ có bao nhiêu tài năng đã.
Tiêu Tông Kiệt mỉm cười, đứng lên cáo từ nói:
- Tại hạ còn có hẹn với một số bằng hữu, không thể ở đây lâu được.
Vậy sáng mai tại hạ đến ra mắt một lần nữa.
Trương Uyển Hoa đứng lên tươi cười nói:
- Để tôi đưa anh một đoạn đường.
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Như vậy là nhọc cô nương lắm!
Nói đoạn chàng quay về Song Sát xá một xá thực sâu nói:
- Đêm nay cũng có thể lại xảy ra việc rối. Vậy nhị vị cần chú ý đề phòng!
Trong khi Song Sát hãy còn đang kinh ngạc thì Tiêu Tông Kiệt và Trương Uyển Hoa đã cùng nhau lướt ra khỏi nhà.
Oo Một vầng trăng trong đang treo lơ lửng trên nền trời cao, soi sáng vằng vặc cả mặt Thái Hồ rộng hàng ba vạn sáu nghìn mẫu, mênh mông nước bạc, không thấy đâu là bến bờ, khiến cảnh sắc xinh đẹp như một bức tranh.
Cạnh ven hồ, tại một nơi nhiều đá tảng ngổn ngang, tùng bách um tùm, có một cô gái tuyệt sắc mình mặc áo đen đang đứng im lặng trong chiều gió lộng. Ngọn gió mát trên mặt hồ thổi tung tà áo của nàng như tiên nữ đang phiêu diêu trên thiên đường.
Nàng đang đưa mắt ngó đăm đăm về một hướng xa, tựa hồ đang nghĩ ngợi điều gì. Bỗng đôi mắt phượng của nàng giương to lên, rồi quay mặt trở lại cười nói:
- Có phải Hoa muội đấy không?
Liền đó, nghe có tiếng cười vui mừng và trong ngần như chuông bạc. Tức thì Trương Uyển Hoa từ trong cánh rừng cạnh đấy nhanh nhẹn lướt người bay ra. Khi nàng đã buông người rơi trở xuống đất, liền lên tiếng nói:
- Quỳnh tỷ, chị có nhớ tiểu muội không?
Cô gái áo đen ấy chính là Lãnh Diện La Sát Tô Chỉ Quỳnh. Nàng cầm lấy đôi tay của Trương Uyển Hoa nhấc cao lên, xem qua một lượt, rồi tươi cười nói:
- Ồ, lâu quá không được gậưp. Ngày nay Vỹ muội trông lại càng xinh đẹp như một bó hoa tươi. Thảo nào Kỳ đệ ngày đêm phải điên đảo vì muội.
Trương Uyển Hoa mặt đỏ bừng, nũng nịu nói:
- Quỳnh tỷ, chị chớ nói nhảm! Ai là Kỳ đệ đâu?
Tô Chỉ Quỳnh chu nhọn đôi môi nói:
- Ủa? Chính cậu ta không phải hay sao?
Trương Uyển Hoa quay mặt nhìn lại, trông thấy Tiêu Tông Kiệt đang im lặng đứng sững ở sau lưng nên lại càng hết sức thẹn thùng, nói:
- Anh ấy là Tiêu Tông Kiệt kia mà! Nào phải là Kỳ đệ như Quỳnh tỷ nói?
Tô Chỉ Quỳnh đưa mắt nhìn Tiêu Tông Kiệt cười nói:
- Bọn họ đang trông chờ, vậy đệ đệ hãy đi đi. Độ sau một canh đệ đệ sẽ quay trở lại vì chúng ta xa nhau lâu ngày mới được gặp, có nhiều chuyện cần phải nói riêng.
Tiêu Tông Kiệt cất tiếng cười to, rồi vọt người bay thẳng lên không, nhằm hướng đông buông rơi người xuống mặt đất, và tiếp tục chạy bay tới trước.
Bỗng nhiên từ trong cánh rừng cạnh đấy có tiếng người nói chuyện.
Chàng nghe văng vẳng họ nói đến bốn tiếng “Hàn Thiết Quan Âm” nên không khỏi lấy làm lạ, nhanh nhẹn lướt thẳng về phía có tiếng nói ấy.
Đến nơi chàng trông thấy có bốn người đang ngồi dưới gốc tùng, bày rượu thịt trên đất để ăn uống. Thức ăn họ đựng trong những chiếc lá sen to, gồm có gà quay, vịt nướng tương, giò heo bắc thảo, sườn nướng, và bốn cái bầu đựng rượu to để ngay trước mặt bốn người. Mùi rượu thịt bay thơm ngào ngạt. Họ cùng nhai thức ăn nghe chóc chách, xem có vẻ ngon lành lắm.
Một người trong bọn họ cất tiếng nói khẽ rằng:
- Tôi cảm thấy thái độ và hành động của lão gia tử có vẻ khác thường lắm.
- Anh căn cứ vào đâu để nói thế?
- Pho “Hàn Thiết Quan Âm” đã lấy được vào tay, thế mà nay lại bị kẻ khác cướp mất đi. Trong khi đó, gia tử có vẻ hết sức buồn bã, phái anh em ta đến vùng Thái Hồ, công việc hết sức trọng đại, thế mà lão gia tử lại không đích thân đến đây. Như vậy chứng tỏ ngoài việc này ra, lại còn có một việc trọng đại chi hơn nữa, đang làm lão gia tử phải bận tâm.
- Hừ, anh chớ nên nói nhảm. Lão gia tử là người hành động lúc nào cũng khó lường. Đâu phải sức anh có thể hiểu được.
Tiêu Tông Kiệt thầm nói rằng:
“Quả không ngoài dự đoán của ta.
Pho Hàn Thiết Quan Âm ấy là một pho tượng giả. Tiếng lão gia tử mà bọn họ nói đến chắc chắn là muốn chỉ Đào Như Hải chứ không còn ai.
Nhưng tại sao Yến Nam Tam Kiệt lại bảo pho Hàn Thiết Quan Âm trong tay Khổng Gia Hồ là pho tượng thật? “ Suốt mấy ngày nay chàng đã vì việc ấy mà cảm thấy vô cùng băn khoăn khó hiểu.
Bỗng nhiên chàng sực nhớ ra một điều gì, mặt liền biến sắc thầm nói:
“Vị chưởng môn của phái Hoài Dương nguy mất rồi!” Liền đó chàng lách mạnh thân người nhanh như chớp lao vút đi như một mũi tên bắn.
Chung quanh ven Thái Hồ đâu đâu cũng là chùa chiền san sát. Tiêu Tông Kiệt nhắm ngay một ngôi chùa nhỏ lướt thẳng tới.
Chàng vừa tiến tới trước ngôi chùa thì liền nghe một tiếng niệm Phật vang rền, nói:
- A Di Đà Phật! Bần tăng chờ đợi tại đây đã lâu rồi. Thế sao thiếu hiệp đến nay mới tới?
Từ trong một lùm cây rậm rạp bỗng thất Ác Di Lặc Trúc Tây lách mình lướt ra.
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Bộ có người đến đây gây sự hay sao?
Trúc Tây đáp:
- Chẳng phải thế, chỉ có Yên Nam Tam Kiệt đến đây và muốn gặp thiếu hiệp. Họ chờ đợi đã lâu rồi.


Tiêu Tông Kiệt “ồ” một tiếng dài, nói:
- Vậy xin phiền đại sư bước vào cho họ hay là tôi đã đến.
Nói dứt lời, chàng bèn nhanh nhẹnh đi thẳng vào ngôi chùa.
Yến Nam Tam Kiệt, Thiết Bối Đà Long Trình Nam Giang, Kim Đao Đoàn Long Ngu Vạn Lý, Đoàn Thừa Tiên, Châu Nhân Ký, Xuyên Trung Tam Xú và Lê Ngọc Hành, trông thấy Tiêu Tông Kiệt bước vào đều ùn ùn đứng lên chào đón.
Tiêu Tông Kiệt tươi cười chấp tay thi lễ nói:
- Tại hạ vì bận việc nên chậm trễ, vậy có điều thất lễ với ba vị đại hiệp, mong ba vị niệm tình tha thứ cho.
Cầu Long Tẩu Trạch Kỳ nói:
- Chả dám! Già đến đây lần này là để cảm tạ cái ơn giải cứu của thiếu hiệp tại Trì Châu. Hơn nữa để nói rõ mọi việc xảy ra sau khi chúng ta đã xa nhau.
Tiêu Tông Kiệt nói:
- Chuyện nhỏ nhặt như thế có đáng chi mà nhắc. Ba vị có biết hiện nay Lương chưởng môn, bang chủ của phải Hoài Dương ở đâu hay không?
Diêm La Phán Ứng Triệu Hùng nói:
- Ông ấy hiện giờ đang ở tại phủ của Kim Câu Đàm Khuê trong huyện thành Ngô Giang. Đàm Khuê là người xuất thân từ phái Hoài Dương, và là sư điệt của Lương Vô Uy.
Tiêu Tông Kiệt vội vàng nói:
- Trong đêm nay Lương chưởng môn sẽ gặp việc nguy hiểm. Vậy chúng ta hãy mau đến đó tiếp cứu người. Song khi chưa cần thiết thì chúng ta tuyệt đối chớ nên ra mặt tương trợ hầu tránh đi trường hợp khiến đôi phương phải kiêng sợ mà đề phòng hơn.
Yến Nam Tam Kiệt nghe qua không khỏi biến hẳn sắc mặt. Cầu Long Tẩu Trạch Kỳ mở miệng như định nói gì nhưng Tiêu Tông Kiệt lại lên tiếng tiếp rằng:
- Chuyện chớ nên chậm trễ. Các vị lão sư hãy lên đường đi ngay cho.
Nói dứt lời chàng liền quay người đi thẳng ra cửa. Số người chung quanh cũng hối hả bước theo sau.
Huyện thành Ngô Giang đang nằm im dưới ánh trăng vằng vặc.
Chung quanh im lặng không hề nghe một tiếng động. Thỉnh thoảng từ đường phố hoặc từ trong ngõ hẻm chỉ có tiếng mõ canh vọng đến mà thôi.
Trên những nóc nhà nối tiếp ở phía nam huyện thành, bỗng xuất hiện tám cái bóng đen, đang vọt lên rơi xuống, nhắm ngay một toà nhà to lớn lướt thẳng tới.
Khi bọn họ vừa mới lướt đến nóc nhà ấy, thì bỗng nghe có một tiếng quát to rằng:
- Đứng lại!
Tức thì trên nóc nhà có một bóng đen to lớn, đôi mắt sáng ngời như hai luồng điện, bất thần xuất hiện và tràn nhanh tới, quát to rằng:
- Các bằng hữu là người ở phương nào? Đêm khuya đến viếng có việc làm quý hoá chi?
Chín bóng đen vừa lướt tới, trông thấy tại phủ của Kim Câu Đàm Khuê canh chừng cẩn mật, thì trong lòng không khỏi kinh hãi. Một người trong bọn họ liền cất giọng âm u lạnh lùng, cười dài nói:
- Chúng ta đến viếng ông bạn họ Đàm, để thanh toán một việc chưa thanh toán dứt khoát, cách đây ba tháng tại Ngưu Đầu Sơn.
Liền đó bỗng nghe từ không trung có một tiếng quát to rằng:
- Ai đến tìm Đàm mỗ như vậy??
Tiếng quát vừa dứt, thì Kim Câu Đàm Khuê đã từ trên lưng chừng trời đáp nhẹ nhàng xuống mái ngói.
- Tại hạ là Lưu Diệu. Trại chủ Ngưu Đầu Sơn Trại, tức Kim Trọng Lượng chính là sư đệ của tại hạ. Đàm bằng hữu đã cản trở không cho người ta kiếm tiền bạc, đấy chỉ là việc nhỏ. Song bằng hữu lại ra tay ác độc, giết chết sư đệ của tại hạ mới là việc to. Mối thù không đội trời chung này, tại hạ không thể nào không trả được.
Kim Câu âm thầm đưa mắt dò xát chín người vừa mới đến, thấy ngoại trừ Lưu Diệu, còn thì tất cả đều che kín mặt bằng một vuông khăn đen, có vẻ bí mật khó lường, nên không khỏi thầm kinh hãi, cười nhạt nói:
- Lưu bằng hữu đến báo thù cho em, thì còn chi phải lẽ hơn nữa.
Vậy Đàm mỗ sẵn sàng chờ sự báo thù ấy.
Lưu Diệu cười sâu hiểm, nói:
- Đánh nhau tại nơi này e rằng sẽ làm kinh động đến những người xung quanh. Vậy Lưu mỗ xin chờ đón ông tại ngoại ô phía nam huyện thành này.
Nói đoạn, y quay mặt qua số đồng đảng, quát rằng:
- Đi mau!
Tức thì chín bóng người ấy nối gót nhau bay vọt lên không, lướt đi nhanh như gió.
Đàm Khuê nhận thấy thân pháp tám người che mặt kia hết sức kỳ tuyệt, không người nào là không cao cường hơn Lưu Diệu cả. Do đó ông ta không khỏi kinh hoàng, đôi mắt tràn đầy những tia sáng lo âu.
Lúc bấy giờ, từ trong ngôi nhà lớn ấy đã có năm bóng người phi thân vượt lên mái ngói. Đấy chính là Kiếm Hoàn Song Tuyệt Lương Vô Uy, chưởng môn phái Hoài Dương, Nhất Bút chấn thiên La Tiềm, và ba người nữa đều là cao thủ ở Sào Hồ.
Nhất Bút Chấn Thiên La Tiềm cất tiếng cười to, cười ha hả nói:
- Đàm lão sư, có chuyện chi xảy ra to tát lắm hay sao? Dù cho trời có sập xuống, thì chúng ta cùng nhau đỡ lấy, nhiều nhất là vỡ sọ chết mà thôi. Phương chi có Lương chưởng môn ở đây rồi, thì còn chi đáng lo ngại nữa? Thôi chúng ta hãy đi, La Mỗ muốn xem cho biết bọn họ là những nhân vật ba đầu sáu tay nào!
Đàm Khuê nói:
- Những chuyện rắc rối nhỏ nhen như thế nào cần phải nhọc đến sức Lương chưởng môn và La đương gia.
Lương Vô Uy nói:
- Lời của La huynh nói rất đúng. Đàm huynh chớ nên khách sáo như vậy.
Đàm Khuê nghe qua trong lòng mới cảm thấy đỗ lo rồi hợp cùng số người của Lương Vô Uy và La Tiềm, lướt thẳng ra ngoại ô phía nam huyện thành.
Bóng trăng sáng vằng vặc, bầu trời trong như gương.
Lưu Diệu trông thấy Kim Câu Đàm Khuê dẫn người chạy đến trong lòng không khỏi kiêng dè. Y đưa mắt nhìn về phía tám người che mặt, cất tiếng cười to, nói:
- Đàm bằng hữu là người biết giữ đúng lời hứa. Nhưng hà tất phải dẫn theo một số người cùng về chầu Diêm Vương đông như vậy.
Kim Câu Đàm Khuê nghe qua trong lòng hết sức tức giận, quát to rằng:
- Lư lão sư! Ông có tin là trong đêm nay, ông có thể lấy được mạng sống của sáu anh em Đàm mỗ đây không?
Lưu Diệu bỗng sa sầm nét mặt, cười sâu hiểm nói:
- Có lý nào các ông còn mong được sống để trở về nữa hay sao?


Cùng một lúc với tiếng quát to, liền thấy một ngọn thiết bút vung lên, gió rít vèo vèo, nhắm ngay Lưu Diệu tới nhanh như một luồng điện chớp.
Thì ra La Tiềm trông thấy Lưu Diệu tỏ vẻ ngang tàng vô lễ, thì hết sức tức giận, vung ngọn thiết bút lên, dùng thế “Bút lực như hồng” bất thần tấn công về phía Lưu Diệu.
Lưu Diệu cũng chẳng phải tay thường, nghe tiếng gió rít liền nhanh như chớp dùng thế “Yến thanh thập bát cổn” nhào lăn ra xa ngoài một trượng để tránh thế công của đối phương, đồng thời vung tay phải lên một lượt, tuốt lưỡi kiếm trên vai ra khỏi vỏ, cười nhạt nói:
- Đường đường là một bậc tổng trại chủ ở Sào Hồ mà lại dùng thủ đoạn đánh lén, quả chẳng khác nào con chó ngoạm trộm.
La Tiềm đã đánh hụt vào khoảng không, liền nhanh nhẹn thu ngọn thiết bút trở về, gằn giọng nói:
- Nhãn lực bằng hữu khá lắm! Lão phu chính là La Tiềm đây.
Nhưng đôi mắt lão phu không hề bị cát bụi làm mờ, nên biết chắc chắn bằng hữu chẳng phải là người họ Lưu tên Diệu đâu.
Lưu Diệu nghe qua không khỏi giật nẩy mình, nhưng liền cười to nói:
- Tại hạ nếu chẳng phải là Lưu Diệu thì là ai? Câu nói ấy của La đương gia không khỏi quá thừa rồi.
Nói đoạn y vung tay lên một lượt, tức thì ánh thép chiếu sáng ngời, nhắm công thẳng về phía La Tiềm, qua một đường kiếm vô cùng hiểm hóc.
La Tiềm tức giận cười lên một tiếng to, vung ngọn phán quan bút trong tay vun vút, khiến ngọn bút chập chờn đầy cả không gian, nhắm công thẳng vào các huyệt đạo quan trọng trên thân người của Lưu Diệu.
Chính vì thế mà ông ta đã giữ được phần chủ động.
Tám người che mặt đứng bên ngoài, bỗng cùng một lúc xê dịch thân hình, rồi nhắm ngay Lương Vô Uý, Đàm Khuê và số thuộc hạ của La Tiềm tràn tới.
Có ba người che mặt trong bọn ấy đã đem hết sức mình, vung kiếm lên công thẳng vào Lương Vô Uý. Mỗi đường kiếm của họ cũng đều vô cùng kỳ diệu và ác liệt, chẳng hề để lộ một sơ hở, khiến Lương Vô Uý phải luống cuống, không sao phản công trả lại được.
Qua thế đánh của họ, đã thấy rõ được dụng ý của họ là đâu rồi.
Nhưng đáng tiếc là Lương Vô Uý vẫn còn mù mờ chưa nhận thức được ý định của đối phương.

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 76
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com