watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:41:3129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 31 - 40 - Trang 2
Chỉ mục bài viết
Ma Đao Sát Tinh - Ngọa Long Sinh - Hồi 31 - 40
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 15
Hồi 31

Rồng ẩn non cao

Chẳng cần ai giới thiệu mọi người cũng có thể biết được đây là người cha già của Huỳnh ỷ Vân. Lão ta đang mắc bệnh trầm trọng, nhưng đôi tai vẫn còn nghe được rõ ràng. Bởi thế, lão già liền cất giọng khàn khàn hỏi :
- Ai thế ? Có phải Vân nhi không ?
Vân Mộng Bình cất tiếng cười nói :
- Thưa chính tỳ nữ đây. Lão gia tử, hôm nay Vân nhi đã mời hai vị cứu tinh đến rồi !
Tô Chỉ Quỳnh đưa mắt trong veo chăm chú nhìn vào khuôn mặt của lão già, không hề chớp mắt. Nàng dường như nhận ra lai lịch của lão già ấy nên không khỏi ít nhiều lộ sắc kinh ngạc.
Lão già nghe câu trả lời của Vân Mộng Bình liền mở to đôi mắt ra. Đôi mắt của lão già đã lờ đờ, chậm chạp quét qua khắp ba người một lượt nói :
- Vân nhi tại sao ngươi lại cải trang như thế này ?
Vân Mộng Bình cất tiếng cười giòn nói :
- Nguyên nhân bên trong nói rất dài dòng ! Lão gia tử...
Nói đến đây nàng đưa tay kéo lấy Đào Gia Kỳ rồi tiếp :
- Vị này chính là người mà tiểu thư đã nói đến !
Dứt lời, nàng quay lại nhìn Đào Gia Kỳ nói :
- Tôi và Tô tỷ tỷ đi thăm tiểu thư, còn anh ở đây hãy gắng sức chữa trị cho lão gia tử. Nếu anh chữa không lành thì chớ mong gì được tiểu thư và tôi ngó ngàng đến anh nữa !
Lão già khẽ nạt :
- Chỉ giỏi nói bá láp !
Vân Mộng Bình bèn dẫn Tô Chỉ Quỳnh bước thẳng vào một gian phòng ở phía trái.
Đào Gia Kỳ chắp tay cúi người xá một xá thực sâu nói :
- Thưa lão tiền bối, mọi việc không nên chậm trễ, xin lão tiền bối hãy để cho vãn bối bắt đầu chữa trị !
Lão già đưa mắt nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt, cất tiếng than dài nói :
- Này con, già đây mắc bệnh nan y đã lâu ngày lắm rồi, nên sức khỏe đã hao mòn gần hết, hiện nay chẳng khác nào một ngọn đèn trước gió...
Đào Gia Kỳ nghe thấy tiếng nói của lão già quá yếu ớt, gần như muốn đứt quãng, nên vội vàng nói :
- Xin lão tiền bối chớ nên nói nhiều, vãn bối đã có mang "Cửu chuyển phản hồn đơn" đến đây, xin lão tiền bối hãy dùng trước, rồi vận dụng chân lực điều hòa hơi thở cho sức khỏe bình phục, sau cùng vãn bối mới bắt đầu chữa trị được!
Vừa nói, chàng vừa thò tay vào áo lấy ra một chiếc lọ ngọc, trút ra một viên Cửu chuyển phản hồn đơn" mùi thơm ngào ngạt.
Sắc mặt của lão già liền hiện lên một nét tươi cười, há miệng bỏ viên thuốc nuốt xuống nói :
- Này con, thực gia đây đã làm nhọc lòng con quá !


Nói đoạn, lão ta liền nhắm nghiền đôi mắt lại.
Đào Gia Kỳ nhanh nhẹn bước ra phía sau lưng lão già thò chưởng mặt đè lên "Mệnh môn huyệt" của bệnh nhân rồi dồn chân lực tiếp sức cho lão ta điều hòa hơi thở trong người.
Lão già lộ vẻ kinh ngạc.
Gã đàn ông họ Đỗ đứng trước cửa thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn đầy vẻ lo lắng.
Sau một khoảng thời gian độ dùng xong một chén trà nóng thì trên sắc mặt vốn tái nhợt của lão già bỗng hiện lên màu máu đỏ. Lão ta mở mắt nói :
- Này con, con là một người am hiểu võ công tuyệt thế, đấy quả là một việc vượt ra ngoài sức tưởng tượng của già !
Đào Gia Kỳ nói :
- Vãn bối thực không dám nhận lời khen ấy của lão tiền bối !
Lão già mỉm cười nói :
- Già đây trong bình sinh rất tự cao tự đại, từ trước đến nay chẳng hề khen ai một cách cẩu thả bao giờ ! Này con, giờ đây thì già đã có thể tự vận dụng chân lực trong người để lo việc chữa trị cho mình. Vậy con nên bước vào trong giải trừ huyệt đạo giúp cho tiểu nữ. Thủ pháp điểm huyệt của già là độc nhất vô nhị trong khắp cả võ lâm chẳng có mấy người có thể giải trừ được, những chắc chắn việc ấy không khó khăn gì đối với con cả !
Đào Gia Kỳ nghe thế liền nhận xét và thấy chân lực trong người của lão già đã bắt đầu điều hòa trở lại, mặc dù huyệt đạo chưa hoàn toàn thông suốt hẳn.
Tuy nhiên đấy không phải là một trở lực to, nên chàng liền thu chưởng mặt trở về nói :
- Nếu vậy thì vãn bối xin tuân mệnh bước vào trong !
Lão già nói :
- Điểm huyệt tuy mỗi người dùng một thủ pháp khác nhau, nhưng cái lý của nó vẫn là duy nhất, đấy chỉ là làm cho khí huyết trong người bị ngưng trệ lại một nơi nào đó thôi. Nhưng dù sao khi một con người huyệt đạo bị khóa đã lâu thì trong cơ thể tất cũng có sự thay đổi. Tiểu nữ tuy đã bị già chế ngự huyệt đạo lâu rồi, nhưng cũng may là nhờ có một viên "Cửu chuyển phản hồn đơn" tiếp sức cho, nếu không thì đã mất mạng từ lâu. Con hãy đi nhanh đi !
Đào Gia Kỳ biết lão già thương yêu Huỳnh ỷ Vân còn hơn chính mạng sống của mình nữa. Câu nói của lão già là có ý bảo khéo cho chàng biết, Huỳnh ỷ Vân vì bị khóa huyệt đạo lâu ngày, cơ thể chẳng tránh khỏi có sự thay đổi, nên cần thận trọng trong việc làm. Do đó, chàng cũng không dám chậm trễ, bèn nhanh nhẹn bước thẳng vào gian phòng phía trái.
Đến nơi, chàng trông thấy Huỳnh ỷ Vân mặc một bộ y phục lụa trắng như tuyết, đang nằm ngay ngắn trên một chiếc giường bằng tre, đôi mắt nhắm nghiền, trông như đang ngủ ngon giấc.
Lúc ấy, Tô Chỉ Quỳnh đang đứng cạnh chiếc giường, sắc mặt đầy vẻ sốt ruột.
Vân Mộng Bình cũng đang đứng cạnh đó lệ tuôn lã chã, trông xinh đẹp như cành lê giữa cơn mưa.
Tô Chỉ Quỳnh trông thấy Đào Gia Kỳ bước vào, liền cất giọng run run nói :
- Kỳ đệ, mạch tượng của Huỳnh muội muội đã ngưng đập rồi ! Mới đây tỷ tỷ đã sử dụng hết các thứ thủ pháp nhưng vẫn không thể giải trừ huyệt đạo được. Thế là chúng ta đã đến chậm mất rồi !
Nói đoạn, đôi mắt nàng đỏ hoe, những hạt lệ trong ngần cũng đã trào ra đôi khóe.
Đào Gia Kỳ nghe thế không khỏi giật nảy mình, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, mỉm cười nói :
- Huỳnh cô nương không phải là người có tướng chết yểu ! Này Quỳnh tỷ, chi?
có điều đáng sợ là mình không tránh khỏi sai lầm giữa lúc quá hối hả mà thôi !
Vân Mộng Bình nói :
- Quả đúng như lời anh nói hay sao ? Như vậy thì thật là cám ơn trời đất !
Đào Gia Kỳ gật đầu nhưng không nói gì cả.
Vân Mộng Bình lại hỏi :
- Còn lão gia tử thì sao ?
- Không có gì đáng ngại !
Đào Gia Kỳ vừa trả lời vừa bước thẳng đến trước giường của Huỳnh ỷ Vân.
Bỗng ngay lúc ấy có tiếng gã đàn ông họ Đỗ từ bên ngoài cửa quát to :
- Lũ chuột kia ngươi muốn chết mà !
Đào Gia Kỳ vội vàng nói :
- Các cô hãy bước ra chống cự với kẻ địch, đừng để cho bọn chúng tràn vào trong nhà !
Tô Chỉ Quỳnh và Vân Mộng Bình đều biến hẳn sắc mặt, nhanh nhẹn quay người lao vút ra khỏi nhà.
Đào Gia Kỳ than thầm một tiếng, rồi tự trấn tĩnh tâm thần trở lại, không để cho mọi việc bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trí của mình. Chàng đưa tay ra đè lên mạch tượng của Huỳnh ỷ Vân, quả nhiên thấy mạch đã ngừng đập, nên không khỏi giật mình. Chàng hối hả đưa tay sờ lên ngực nàng thì thấy quả tim chỉ còn nhảy rất yếu đuối, nên nhanh nhẹn thò tay vào áo, lấy ra ba mũi kim vàng, châm thẳng vào ba huyệt đạo "Cưu dĩ, Thần phong, Kỳ môn" của Huỳnh ỷ Vân. Những mũi kim vàng ấy được chàng ghim một cách hết sức chính xác, chẳng hề sai chạy một ly.
Thuật ghim kim vàng vào huyệt đạo là một môn vừa khó học vừa khó giỏi, có thể đưa đến việc chết sống cho bệnh nhân trong đường tơ kẽ tóc. Chàng sở dĩ phải sử dụng đến thuật ấy là có ý duy trì tâm mạch của nàng không bị phân tán đi.
Xong đâu đấy, chàng nhanh nhẹn lao mình ra đến trước cửa sổ, đóng kín những cánh cửa ấy lại, rồi cài then chắc chắn. Tại nơi cửa cái, chàng lại dùng một khúc gỗ to để chống cứng thêm. Bởi thế, bên trong gian nhà đã trở thành tối đen như mực, ngửa bàn tay ra không còn trông thấy.
Qua một tiếng "xoạt" chàng đã bật cháy chiếc bật lửa có dầu thông rồi đốt sáng ngọn nến để trên bàn. Kế đó, chàng lướt nhanh tới trước giường của Huỳnh ỷ Vân, cạy răng nàng ra, cho nàng uống một viên "Cửu chuyển phản hồn đơn" rồi đưa hai chưởng đè lên hai huyệt đạo "Nhũ trung" và "Quan nguyên" của nàng, dồn nội lực của mình vào cơ thể bệnh nhân để đẩy hai luồng âm dương trong cơ thể bệnh nhân vận chuyển.
Vì vừa lo lắng bên trong lại bị kẻ địch tấn công bên ngoài, nên chàng không thể không dùng đến thuật "Sách cung quá huyệt" hơn nữa, cũng không tiếc một viên "Cửu chuyển phản hồn đơn" chỉ mong cho Huỳnh ỷ Vân có thể sớm tỉnh trở lại.
Qua một lúc sau, đã nghe Huỳnh ỷ Vân cất tiếng rên rỉ, rồi từ từ hé mở đôi mắt.
Đào Gia Kỳ trông thấy thế trong lòng không khỏi vui mừng như điên nhưng tuyệt nhiên không dám để tâm thần bị phân tán.
Cuối cùng Huỳnh ỷ Vân đã hoàn toàn tỉnh hẳn và cảm thấy trên cơ thể có hơi là lạ. Nàng mở to đôi mắt ra nhìn, thì trông thấy một người đàn ông hoàn toàn xa lạ đang đặt hai bàn tay lên những nơi kín đáo của người con gái thì không khỏi thẹn thuồng đến bừng đỏ đôi má. Vì quá tức giận và quá cuống quít, nên nàng không kịp suy nghĩ, bất thần vung chưởng mặt lên nhanh như chớp, tát thẳng vào mặt Đào Gia Kỳ một cái tát tay, nạt rằng :
- Bọn bất lương, hãy cút cho mau !
Qua một tiếng "bốp" trong trẻo, Đào Gia Kỳ đã bị Huỳnh ỷ Vân tát thẳng một tát thực nặng, không kịp né tránh. Chàng cảm thấy đôi mắt như đổ lửa, khóe miệng rỉ ra một vệt máu, suýt nữa té xuống đất ngất lịm đi.


Nhưng chàng không hề dám buông hai bàn tay ra vì sợ công lao từ nãy đến giờ sẽ vì đó mà hoang phí đi, nên vội vàng lên tiếng nói :
- Cô nương chớ hiểu lầm, tôi là.... Kỳ nhi đây !
Huỳnh ỷ Vân nghe thế không khỏi sửng sốt, đôi má đang bừng đỏ của nàng lại càng đỏ thêm, đưa mắt nhìn đi nơi khác, cất giọng buồn bã than dài :
- Anh đã đến chậm mất rồi ! Cha con tôi từ nay vĩnh biệt, ôm hận nghìn đời, tôi dù có sống cũng còn lạc thú gì nữa ?
Đào Gia Kỳ mỉm cười nói :
- Kiếp sống trăm năm của con người cũng chẳng qua như một giấc mộng Nam khạ Trên đời này có ai lại không chết bao giờ. Huỳnh cô nương, cô nên hiểu vấn đề cho rộng rãi mới được !
Huỳnh ỷ Vân vì quá xúc cảm nên dòng lệ tuôn trào như mưa, buồn bã đáp :
- Đúng vậy, nhưng mối đại thù chưa trả xong, cha con không được gặp mặt một lần cuối cùng, nhưng thử hỏi không đau buồn sao được ?
Đào Gia Kỳ nhướng cao đôi mày, mỉm cười nói :
- Nếu trong trường hợp lệnh tôn đã được cứu sống thì sao ?
Huỳnh ỷ Vân nghe lời nói của chàng như có ẩn ý nên đôi mắt liền chớp qua, tươi cười nói :
- Có phải anh bảo bệnh tình của cha tôi không đáng lo ngại phải không ?
Cái liếc mắt tươi cười của nàng thực là duyên dáng khiến Đào Gia Kỳ nhìn qua không khỏi say sưa ngây ngất, đứng trơ trơ như khúc gỗ.
Huỳnh ỷ Vân giận dỗi nói :
- Sao anh không trả lời thế kia ?
Đào Gia Kỳ vội vàng tự trấn tĩnh trở lại, giả vờ cất tiếng tằng hắng, rồi đem mọi việc nói đại lược lại cho nàng nghe, trong khi hai bàn tay lại càng gia sức chuyền nội lực của mình vào cơ thể của nàng nhanh hơn nữa.
Đôi mắt của Huỳnh ỷ Vân tràn đầy tình tứ, liếc mắt nhìn Đào Gia Kỳ đầy ve?
cảm kích, cười nói :
- Cha tôi được cứu chữa thì cả võ lâm lại có một cục diện khác hẳn ? Thế còn Vân nhi đâu ?
Đào Gia Kỳ nói :
- Kẻ cường địch đã xâm nhập vào núi, nên cô ấy và Quỳnh tỷ phải ra ngoài để chống cự với kẻ địch !
Huỳnh ỷ Vân bỗng đưa hai tay xô Đào Gia Kỳ ra rồi ngoi mình ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối, nói :
- Tôi đã được bình phục rồi !
Dứt lời, nàng liền bước xuống khỏi giường, nói tiếp :
- Để tôi đi thăm cha tôi đã...
Bỗng ngay lúc đó có một tiếng nổ "phình" thực to, tức thì cánh cửa sổ đang bị đóng chặt bị đánh vỡ tung ra, những miếng gỗ vụn bay đi tứ phía.
Tức thì, lại có một bóng đen từ ngoài lao vút vào, trên tay cầm một thanh kiếm chiếu ngời ánh thép.
Bóng đen ấy chưa kịp rơi đến đất thì đã thấy Huỳnh ỷ Vân và Đào Gia Kỳ nên kinh hoàng "úy" lên một tiếng, rồi lại nhào lộn giữa khoảng không lao vút trở ra ngoài.
Lúc bấy giờ ánh trăng sáng đang chiếu rọi khắp cả bầu trời, những vì sao thưa không ngớt nhấp nháy trên không trung, gió núi thổi ào ào như sóng dậy, chung quanh không hề có một bóng người.
Đào Gia Kỳ bèn nhanh nhẹn quay người nhìn lại thì thấy cửa chính gian nhà đã mở to, bên trong tối đen như mực...
Nhưng bỗng chàng trông thấy tại gian đại sảnh có ánh lửa lóe lên rồi cả gian phòng liền sáng tỏ. Ngay lúc ấy có tiếng trong trẻo của Huỳnh ỷ Vân nói :
- Thưa cha, con đây thường nói cha là người ngay thẳng, thì hoàng thiên tất không phụ lòng, sẽ có ngày thấy được cảnh trời quang mây tạnh, quả đúng chẳng sai !
Đào Gia Kỳ thầm nghĩ :
"Tên tặc tử vừa rồi quả thực khôn ngoan như một con cáo. Nó biết cửa chính tại gian đại sảnh mở rộng thì chắc chắn bên trong có điều nguy hiểm, thực đúng chẳng sai" Vừa suy nghĩ, chàng cũng vừa đưa chân bước thẳng vào gian đại sảnh. Chàng trông thấy nơi đó có tám cao thủ của Phi Phụng Bang đang đứng nép người sát bốn góc vách. Riêng Huỳnh ỷ Vân thì đang quì gối trước lão già, đầu nàng rúc vào lòng cha, khóc nghẹn ngào, nức nở.
Lão già có vẻ hết sức thương yêu con gái, đôi mắt đầy vẻ nhân từ, đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc xanh mượt như mây của Huỳnh ỷ Vân. Lão ta trông thấy Đào Gia Kỳ bước vô, liền tươi cười nói :
- Đào thiếu hiệp đã đến kìa !
Huỳnh ỷ Vân liền ngước mặt lên, đôi má bừng đỏ, lườm Đào Gia Kỳ nói :
- Anh đã bắt được tên tặc tử ấy chưa ?
Đào Gia Kỳ lắc đầu nói :
- Nó đã chạy mất rồi !
Ngay lúc ấy, Tô Chỉ Quỳnh vàVân Mộng Bình cũng đã nhẹ nhàng lướt vào nhà.
Vân Mộng Bình giận hầm hầm nói :
- Bọn tặc tử ấy thực đáng ghét, vừa đụng đầu nhau là đã bỏ chạy ! Quả là bọn bỉ ổi hèn nhát !
Lão già mỉm cười nói :
- Bọn chúng đến đây lần này chỉ để dò xét hư thực mà thôi. Chắc chắn chẳng bao lâu nữa, chúng sẽ trở lại. Muốn đánh chúng cho hả cơn giận thì còn thiếu gì cơ hội khác !
Vân Mộng Bình chu cao chiếc miệng nhỏ lên nói :
- Bôn ba suốt cả nửa đêm mà vẫn không biết chúng là bọn người nào. Ngay đến cái bóng của chúng cũng không bắt được, vậy hỏi có tức không ?
Lão già mỉm cười, đưa mắt chú ý nhìn Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Có lẽ nữ hiệp họ Tô thì phải ? Già đây vì trong người có bệnh nên xin nữ hiệp bỏ lỗi cho về chỗ nghênh đón thiếu chu đáo !
Tô Chỉ Quỳnh nói :
- Không dám !
Nàng còn mấp máy đôi môi định nói gì nữa nhưng lại thôi.
Lão già đưa mắt nhìn kỹ Tô Chỉ Quỳnh một lượt rồi quay qua Huỳnh ỷ Vân nói:
- Con và Mộng Bình nên đưa Tô nữ hiệp đi nghỉ cho sớm, vết thương của cha chưa hoàn toàn bình phục hẳn, còn phải nhờ Đào thiếu hiệp chữa trị thêm, vậy đợi đến ngày mai sẽ đàm đạo tiếp !
Huỳnh ỷ Vân nói :
- Con xin tuân mệnh !


Tô Chỉ Quỳnh bèn cáo từ, rồi bước theo Huỳnh ỷ Vân và Vân Mộng Bình đi vào trong.
Lão già bèn đưa mắt ra hiệu cho tám cao thủ của Phi Phụng Bang bước ra.
Tám người ấy cúi mình thi lễ rồi nhanh nhẹn chạy bay đi.
Lúc ấy lão già mỉm cười quay về Đào Gia Kỳ nói :
- Già đây bị trúng những mười lăm mũi "Sách hồn châm" và chín mũi "Bạch hổ phụ cốt độc mang" cùng mấy vết thương do chưởng lực gây ra nữa ! Bởi thế, dù được "Cửu chuyển phản hồn đơn" duy trì mạng sống nhưng chất độc trong người vẫn còn, về sau tất nó còn sẽ gây ra lắm điều hại to khác, vậy chẳng hay thiếu hiệp có thể giúp già chữa trị được tất cả những vết thương ấy không ?
Đào Gia Kỳ kinh hãi nói :
- Nếu thế thì kẻ ám hại tiền bối chính là tên lão tặc Đào Như Hải chứ còn ai nữa !
Lão già buồn bã gật đầu :
- Đào Như Hải nhận định các huyệt đạo rất chính xác, nên các vị trí trúng ám khí của hắn đều có sự tương quan cảm ứng với nhau. Nếu rút ra một mũi kim độc thì các bộ phân khác tất sẽ trở thành trầm trọng hơn ngaỵ Dụng tâm của hắn thật là độc ác, cố ý làm cho già đây dù không bị mất mạng thì cũng phải vĩnh viễn chịu sống trong cảnh đau đớn !
Nói đoạn, lão ta lại cất tiếng than nặng nề.
Tiếng than của lão ta nghe thực vô cùng thê lương. Đến tuổi về già của một bậc anh hùng thực là đáng buồn thay.
Đào Gia Kỳ quá xúc cảm nên ứa lệ quanh tròng.... Chàng cố đè nén cơn xúc động nói :
- Vãn bối tài hèn sức mọn, về y thuật cũng chỉ biết chút ít, nhưng cứ đánh liều thử xem sao !
Dưới ánh nến, mồ hôi ướt đẫm cả lưng của Đào Gia Kỳ. Cứ mỗi khi nhổ ra một thứ ám khí thì chàng phải bận tâm suy nghĩ cách ngăn đón những vết thương khác, không cho chúng trở thành nguy kịch thêm. Chàng đã vận dụng hết tất cả những sự hiểu biết huyền diệu mà từ bấy lâu nay chàng đã lĩnh hội được.
Chân trời Đông đã sáng tỏ, lão già cũng đã hoàn toàn được bình phục. Lão ta đưa mắt nhìn đăm đăm vào mặt của Đào Gia Kỳ mỉm cười nói :
- Thiếu hiệp, già đây có một câu nói này không hiểu có nên nói thẳng ra hay chăng ?
Đào Gia Kỳ không khỏi sửng sốt đáp ngay :
- Có việc gì xin lão tiền bối cứ nói thẳng !
Lão già mỉm cười nói :
- Già đây thầm nhận xét thấy thiếu hiệp là người có tài nghệ tuyệt vời, bao gồm ba sở trường của Nho, Đạo và Bàng Môn. Hơn nữa, về những môn tuyệt học của Phật môn, thiếu hiệp cũng cao cường đến mức trong võ lâm này ít có ai sánh kịp !
Lời nói là tiếng của lòng, Đào Gia Kỳ là người rất thông minh nên đã hiểu được ngụ ý sâu xa trong câu nói ấy, giật mình đáp :
- Chẳng dám giấu gì lão tiền bối, những tuyệt nghệ của thiền môn mà vãn bối hiểu được chính đã trộm học từ pho Giáng Long kinh ấy !
Lão già gật đầu, đưa tay vuốt râu rồi cười nói :
- Thiếu hiệp là người rất thành thực, khiến ai cũng phải khâm phục. Nhưng nghe Bình nhi nói lại là trước đây nhân dịp đụt mưa, thiếu hiệp dùng thanh Ngô Câu kiếm cạy chiếc hộp ngọc ra để xem pho kinh là giả hay thực, chỉ như thế mà thiếu hiệp có thể học được những môn tuyệt nghệ trong ấy hay sao ?
Đào Gia Kỳ gật đầu không nói gì cả.
Lão già hết sức kinh dị, đưa đôi mắt đầy ngạc nhiên nhìn Đào Gia Kỳ một lúc thực lâu, mới cất tiếng than dài rồi nói :
- Thiên bẩm của thiếu hiệp quả thực là hiếm có trong võ lâm, nhất là việc đưa mắt nhìn qua là nhớ rõ tất cả, lại am hiểu chữ Phạn, lĩnh hội được những ý nghĩa cao thâm huyền diệu của Đạt Ma Tổ Sư trong một khoảng thời gian quá ngắn ngủi thì thực quả là chẳng còn ai hơn được nữa ! Ôi, tre tàn măng mọc thực chẳng sai !
Già đây đã trở thành kẻ già nua vô dụng rồi !
Đào Gia Kỳ khiêm tốn nói :
- Lão tiền bối ngợi khen như thế thực làm cho vãn bối xấu hổ vô cùng !
Lão già bỗng đưa mắt nhìn xuống, ra chiều nghĩ ngợi, tựa hồ như có một việc trọng đại gì chưa thể quyết định dứt khoát. Qua một lúc thực lâu, lão già mới ngước mắt dòm lên, mỉm cười nói :
- Già đây có ý muốn cho tiểu nữ và Bình nhi theo hầu hạ thiếu hiệp, chẳng hay thiếu hiệp có ý thế nào ?
Đào Gia Kỳ bất ngờ nghe qua lời nói ấy, nên quả tim suýt nữa nhảy tung ra khỏi lồng ngực. Nhưng không biết đấy là vui mừng hay lo lắng, diện mục chàng biến hẳn, ấp úng không nói nên lời.
Tâm trạng của chàng lúc bấy giờ thực cảm thấy không còn gì toại nguyện hơn nữa, nhưng khổ nỗi là vì chàng đã có lời hứa riêng với Tô Chỉ Quỳnh nên không lẽ lại đặt Huỳnh ỷ Vân vào phận bé mọn hay sao ? Bởi thế, trong lòng chàng cảm thấy vô cùng khó xử, không biết trả lời ra sao cho phải !
Bỗng ngay lúc ấy nghe có tiếng trong trẻo của Huỳnh ỷ Vân nói :
- Thưa cha, con không lấy chồng đâu !
Tức thì, có ngọn gió nhẹ mang theo một mùi thơm thoang thoảng, rồi lại thấy có bóng người bước ra, Đào Gia Kỳ trông thấy cả ba cô gái gồm Vân Mộng Bình, Huỳnh ỷ Vân và Tô Chỉ Quỳnh đều nối gót nhau bước đến gian đại sảnh. Cả ba đều xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người có một nét đẹp riêng !
Huỳnh ỷ Vân và Vân Mộng Bình sắc mặt đều đỏ hồng như ráng pha, không dám đưa mắt nhìn thẳng vào Đào Gia Kỳ. Riêng Tô Chỉ Quỳnh thì làn thu ba khẽ lay động, liếc mắt nhìn qua Đào Gia Kỳ một lượt, sắc mặt đầy vẻ tươi cười.
Lão già vui vẻ nói :
- Này con, làm thế nào lại không lấy chồng được ? Cha đây muốn chính mắt được trông thấy các con có nơi nương tựa thì khi chết mới yên lòng nhắm mắt được. Hơn nữa, một cô gái mà lăn lộn trong chốn giang hồ, cầm đầu một môn phái vẫn chẳng phải là hợp chỗ. Vậy bang chủ Phi Phụng Bang có thể nhường lại cho Đào thiếu hiệp. Với tài nghệ của Đào thiếu hiệp mới có thể dẫn dắt môn phái vượt qua khỏi mọi sự gian nguy và ngày đền tội của tên lão tặc Đào Như Hải mới có thể thực hiện được. Còn Vân Mộng Bình, con cũng không chịu lấy chồng nữa hay sao ?
Huỳnh ỷ Vân cúi gằm mặt thẹn thuồng im lặng, Vân Mộng Bình đôi má lại càng đỏ bừng thêm, dáng điệu vô cùng luống cuống.
Lão già cất tiếng cười to nói :
- Ngày mai là ngày hoàng đạo kiết nhật. Vậy cha sẽ lo việc hôn lễ cho chúng con !
Tô Chỉ Quỳnh lấy tay thúc Đào Gia Kỳ khẽ nói :
- Sao còn chưa chịu cúi đầu lạy tạ đi !
Đào Gia Kỳ như vừa bừng tỉnh cơn mộng, sụp lạy sát đất nói :
- Kính thưa nhạc phụ, tiểu tế xin có một lạy này để ra mắt !
Lão già cất tiếng cười "khà, khà" rồi đưa tay đỡ Đào Gia Kỳ đứng lên nói :
- Hiền tế hãy mau đi tắm rửa để thay đổi y phục, rồi cha con chúng ta còn phải đàm đạo với nhau cho phỉ dạ !
Đào Gia Kỳ xin phép vào trong, cả ba cô gái cũng nhanh nhẹn đi vào theo.
Lão già ngồi ngay ngắn trên chiếc giường, nhắm mắt nghĩ ngợi...
Bỗng đâu có một bóng người lướt nhẹ nhàng vào gian đại sảnh như một con chim. Người ấy chính là gã đàn ông họ Đỗ, y quay về hướng lão già cúi người bẩm :
- Bẩm lão chủ nhân, bên dưới ngọn núi có một quái nhân đầu to chân lùn đến xin ra mắt !
Lão già mở vụt đôi mắt ra, cười nhạt :
- Hắn có thể tìm đến nơi ta ẩn mình thì thực là quí hóa. Vậy hãy mời hắn lên đây và nói là ta đang bị trọng bệnh, không thể ra nghênh đón. Tuyệt đối chớ nên có điều gì thất lễ với hắn cả !
Lão già tuy sắc mặt tươi cười nhưng không thể giấu được nét kinh ngạc trong đôi mắt.
Gã đàn ông họ Đỗ cũng không khỏi kinh ngạc, nhưng y chẳng dám hỏi thêm, chỉ lên tiếng vâng lời rồi nhanh nhẹn bước lui ra ngoài.
Đào Gia Kỳ từ trong gian phòng phía trái thong thả bước ra, hỏi :
- Người đầu to chân lùng ấy lai lịch ra sao, có phải là bằng hữu quen biết cũ của nhạc phụ không ?


Lão già đưa mắt nhìn lên trông thấy Đào Gia Kỳ tuấn tú hào hoa đúng là một người cành vàng lá ngọc nên không khỏi thầm khen ngợi :
- Thằng bé này quả chẳng phải là một người tầm thường !
Bởi thế lão ta bèn đáp :
- Hắn tuy là người quen biết cũ nhưng chẳng phải là một người tốt !
Đào Gia Kỳ lấy làm lạ nói :
- Nếu thế tại sao lại mời hắn lên đây được ?
Lão già đáp :
- Hắn muốn đến thì chẳng có ai ngăn được hắn cảm, vậy chi bằng mình tỏ ra đường hoàng chẳng hề sợ hắn hoặc giả có thể làm cho hắn kiêng dè hơn chăng?
Đào Gia Kỳ lắc đầu nói :
- Tiểu tế không tin như vậy !
Lão già mỉm cười, trong lòng của lão cũng đã có một sự quyết định nên bèn cất tiếng nói :
- Nếu thế, hiền tế hãy đi đón hắn lên núi hầu đè bớt thái độ hung hăng của hắn cũng tốt. Trong khi gặp hắn chớ nên lộ chân diện mục hầu khi cần thiết thì sẽ đánh cho hắn một đòn bất ngờ, giết chết hắn luôn kẻo sau này phải còn chịu nhiều điều rắc rối do hắn gây ra làm hỏng cả việc lớn !
- Việc ấy tiểu tế đã hiểu !
Đào Gia Kỳ nói đoạn liền nhún người lao thẳng ra cửa nhanh như một luồng điện chớp.
Trong khi ấy bên dưới ngọn núi, gần cạnh thác nước đổ, đang đứng một lão già thấp lùn, cả thân mình cao không đầy bốn thước mộc, đầu cọp hàm én, dưới cằm có một bộ râu ngắn, trên đầu láng trơn không có một sợi tóc, mắt lồi to, mũi lân lớn, tướng mạo trông vô cùng oai vệ, trên lưng giắt một ngọn "điểm huyệt khuyết" sắc bén vô cùng.
Lão già ấy đang đưa mắt nhìn trân trối thác nước đổ, bỗng lại quay nhìn về phía ngọn núi cao, trông thấy gã đàn ông họ Đỗ nhanh nhẹn chạy bay trở xuống, chắp tay tươi cười nói :
- Gia chủ vì đang bị trọng bệnh, không thể bước ra nghênh đón, xin các ha.
hãy đi lên núi, tại hạ sẽ đi trước dẫn đường !
Lão già đầu to ấy "hừ" một tiếng qua giọng mũi, nói :
- Việc ấy thì có thể tha thứ được, nhưng còn bang chủ Phi Phụng Bang đâu ?
Tại sao lại không chịu ra nghênh đón lão phu ?
Gã đàn ông họ Đỗ nghe qua câu hỏi ấy thì không khỏi sửng sốt, chẳng biết phải đáp ra sao.
Bỗng ngay lúc ấy, từ trên ngọn núi có một tiếng cười nhạt vọng đến :
- Phi Phụng bang chủ đã chết rồi, ông muốn cô ấy ra nghênh đón thì ngoại trừ ông phải đi thẳng xuống chốn cửu tuyền mới gặp được cô ấy mà thôi !
Thác nước đổ ầm ầm như sấm, nhưng chẳng hề át được giọng nói của người ấy, chứng tỏ họ đều là người nội lực dồi dào vô song.
Lão già đầu to nghe qua tiếng nói đó, đôi mắt lồi của lão ta bỗng sáng quắc, từng sợi râu một đều dựng đứng cả lên.
Ngay lúc ấy, từ trên đỉnh núi bỗng có một người lao vút xuống. Khi còn cách mặt đất độ mười trượng nữa thì người ấy liền dang rộng đôi tay ra, sử dụng thân pháp "Cửu Thiên Long Tuyền" đảo thành ba vòng trên không rồi mới nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Thì ra đấy là một người che kín mặt. Một vuông khăn đen huyền được trùm kín cả đầu lẫn mặt của người ấy.
Lão già giận dữ quát :
- Ngươi tại sao lại không dám để cho người ta trông thấy mặt thực ?
Người che mặt ấy cười nhạt nói :
- Tại sao lại không dám ? Chẳng qua vì ông chưa đáng được trông thấy đó thôi !
Lửa giận bừng cháy trong lòng lão già. Cánh tay mặt của lão ta bất thần đưa lên nhưng lại từ từ hạ xuống, cất giọng lạnh lùng nói :
- Ngươi không đáng mặt làm bẩn đến tay của lão phu ! Ngươi bảo là Phi Phụng bang chủ đã chết có thực đúng hay không ?
Người che mặt nói :
- Ai bảo là không thực ?
Nói đoạn, người ấy quay qua gã đàn ông họ Đỗ nói :
- Để ta tiếp khách cho, ngươi hãy mau trở về chuẩn bị một cỗ quan tài để chôn xác chết !
Gã đàn ông họ Đỗ liền quay người chui thẳng vào đám mây rừng rậm rạp, không còn trông thấy đâu nữa.
Người che mặt từ từ quay về phía lão già nói :
- Tôi không tin rằng ông có thể sống còn để vượt lên ngọn núi cao muôn trượng và đứng lẻ loi này !
Lão già vừa nghe người che mặt bảo chuẩn bị một cỗ quan tài để chôn xác chết thì trong lòng đã vô cùng tức giận, giờ đây lại nghe người che mặt nói thế, nên sắc mặt của lão ta tràn đầy sát khí. Lão ta bất thần đưa chân tràn tới rồi vung nhanh cánh tay dài lên, dùng thế "Tam Tinh Đoạn Nguyệt" đánh ra một chưởng về phía đối phương...

 

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 79
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com