Có một hôm, lúc Tiêu Thập Nhất Lang đi múc nước, bỗng nhiên y phát giác Thẩm Bích Quân đang ngồi một mình bên dòng suối, cúi đầu nhìn bụng của mình.
Hình như nàng hoàn toàn không biết Tiêu Thập Nhất Lang đang đi đến bên cạnh.
Tiêu Thập Nhất Lang không nhịn nổi mở miệng hỏi:
- Cô đang nghĩ gì vậy? Thẩm Bích Quân tựa hồ giật bắn người lên, gương mặt lập tức hiện lên một biểu tình kỳ dị, một hồi lâu nàng mới gượng cười lên một tiếng, nói:
- Không có gì, tôi chẳng nghĩ gì cả.
Tiêu Thập Nhất Lang không hỏi thêm.
Y hỏi câu vừa rồi, đã lấy làm hối hận lắm.
Bởi vì y biết lúc đàn bà nói:
- Tôi chẳng nghĩ gì cả thì thực ra trong lòng đang có không biết bao nhiêu là tâm sự, rất nhiều tâm sự mà họ không muốn để người khác biết.
Những thứ tâm sự ấy, khổ là người khác vẫn cứ nhất dịnh hiểu ra. Đương nhiên Tiêu Thập Nhất Lang hiểu Thẩm Bích Quân đang nghĩ gì.
Ngày hôm sau, Thẩm Bích Quân bỗng nhiên thấy gian phòng mới dựng lên đã bị gỡ ra. Mấy bình rượu đang chưng chưa xong đã bị uống cạn.
Tiêu Thập Nhất Lang ngồi dưới gốc cây, gương mặt lộ vẻ ngà say, hình như cả đêm chưa ngủ.
Trái tim của Thẩm Bích Quân bỗng nhảy mạnh lên.
Nàng cảm thấy có điều gì bất hạnh sẽ xảy ra. Nàng rụt rè hỏi:
- Tại sao.... tại sao anh gỡ gian phòng ấy rả Gương mặt Tiêu Thập Nhất Lang không lộ vẻ biểu tình gì, thậm chí y còn không nhìn cả Thẩm Bích Quân, y chỉ lãnh đạm nói:
- Không có ai ở đó nữa, thì sao không gỡ rả Thẩm Bích Quân nói:
- Làm.... làm sao lại không có người ơ?? Anh....
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi muốn đi. Toàn thân của Thẩm Bích Quân tựa hồ như lạnh cứng, nàng la lên:
- Đỉ Tại sao phải đỉ Nơi đây không phải là nhà của anh sao? Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi đã nói cho cô nghe, tôi không có nhà, với lại trời sinh tôi cái tính đê tiện phải chịu khổ, ở đây không đến hai tháng, là muốn đi phá làng phá xóm.
Trái tim của Thẩm Bích Quân hình như đang bị kim chích, nàng nhịn không nổi hỏi:
- Anh nói thật đấy chứ?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Tại sao tôi phải nói dối, tôi vốn không quen kiểu sống như thế này. Thẩm Bích Quân hỏi:
- Sống như thế này có gì không hay? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Cô cho là hay, chưa chắc tôi cho là hay, tôi và cô vốn không giống nhau, trời sinh tôi cái tính ham phá phách, ham tìm vui. Mắt của Thẩm Bích Quân rướm đầy lệ, nàng hỏi:
- Có điều tôi....
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Cô cũng nên đi thôi, người nên đi, cũng phải mau mau đi thôi. Tuy Thẩm Bích Quân ráng miễn cưỡng cố giữ, nước mắt đã bất giác trào ra, nàng bỗng nhiên hiểu ý Tiêu Thập Nhất Lang.
- Thật ra y không có ý định đi, chẳng qua y biết mình đã đến lúc phải đi. - Mình vốn không có cách nào ở mãi mãi nơi đây. - Dù mình có muốn trốn, thì trốn được tới bao lâu? Thẩm Bích Quân cắn chặt răng, hỏi:
- Chừng nào mình đỉ Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Đi bây giờ.
Thẩm Bích Quân nói:
- Được.
Nàng bỗng nhiên quay ngoắt đầu, chạy về căn nhà gỗ, trong nhà lập tức nghe có tiếng nàng đang khóc lóc.
Gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang vẫn không có một tý biểu tình nào. Gió thổi trên người y, vẫn còn ấm áp lắm.
Nhưng ngoài kia, nước hồ đã đóng băng từ lâu....
Ra khỏi hang núi, Thẩm Bích Quân mới biết, bây giờ đã mùa đông!
Mùa đông đến thật lẹ quá.
Trên đường đóng đầy băng tuyết, người đi đường cũng hiếm hoi. Tiêu Thập Nhất Lang lấy đầy đào lê trong hang núi ra, đem đến các nhà phú hộ trong thành bán lấy tiền.... mùa đông, giá tiền các thứ thủy quả tự nhiên là mắc, y không đòi nhiều tiền, nhưng cũng đủ để trang phí hai người đi dọc đường.
Rồi y mua một cổ xe ngựa cho Thẩm Bích Quân ngồi, còn y thì trước sau vẫn ngồi duỗi xe phía ngoài. Thẩm Bích Quân bây giờ mới biết, thì ra tên đại đạo Tiêu Thập Nhất Lang từng đồng tiền một, đều tiêu rất đàng hoàng chính đáng, thanh bạch trong trắng, đều đổi từ sức lao động của mình ra. Y có ra tay tranh cướp của cải, cũng chỉ để cho người khác, chuyện khác.
Thẩm Bích Quân bây giờ mới biết, thì ra Tiêu Thập Nhất Lang là một người như vậy. Nếu nàng không chính mắt mình trông thấy, nàng không bao giờ tin được trên đời này có thứ người như vậy. Tuy nàng càng lúc càng hiểu y, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xạ Ở trong hang núi, bọn họ vốn thật gần nhau, gần đến độ có thể nghe thấy tiếng con tim của đối phương.
Nhưng một khi đã ra khỏi hang núi, khoảng cách giữa hai người lập tực bị kéo ra xa lắc.
- Không lẽ mình vốn là hai người sống trong hai thế giới khác nhau? Tuyết, rơi thật nhiều, đã rơi mấy ngày naỵ Khách điếm nhỏ dưới chân núi, trừ họ ra, không còn thấy người khách nào khác.
Thẩm Bích Quân lại đến lúc phải "đợi".
Bây giờ nàng đang đợi gì?
Biệt ly! Chỉ có biệt ly....
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa khách điếm, Tiêu Thập Nhất Lang nhảy xuống xe, lập tức xông vào, gương mặt y tuy trắng bệch, thần sắc thì rất hứng phấn.
Trông thấy Tiêu Thập Nhất Lang trở về, trong lòng Thẩm Bích Quân bất giác thấy ấm áp. Nàng lật đật chạy ra, nhoẽn miệng cười hỏi:
- Không ngờ hôm nay anh cũng ngồi xe ngựa chạy về đây. Lúc thường, khi Thẩm Bích Quân cười, ánh mắt của Tiêu Thập Nhất Lang hầu như không nỡ rời khỏi gương mặt nàng, đó cũng không chừng y biết y sẽ không được thấy nụ cười ấy bao nhiêu lâu nữa. Nhưng hôm nay, y chẳng nhìn tới mặt nàng, chỉ lãnh đạm nói:
- Cổ xe kêu lại cho cô đấy. Thẩm Bích Quân ngẫn người ra, nói:
- Kêu lại.... cho tôi....
Đàn bà thật linh mẫn hơn đàn ông nhiều, trông thấy thần sắc của Tiêu Thập Nhất Lang, nàng lập tức nhận ra có điều không phải, nụ cười trên gương mặt từ từ bị đông cứng lại. Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Không sai, kêu lại cho cô đấy, bởi vì đường xá quanh đây cô không quen.
Thân hình của Thẩm Bích Quân rụt lại về sau, tựa hồ như cảm thấy một thứ gì lạnh lẽo tới xương tủy, nàng muốn mở miệng, nhưng môi cứ mấp máy không ngừng.
Bởi vì nàng biết, mỗi ngày Tiêu Thập Nhất Lang đánh xe ra ngoài, đều là vì đi kiếm tin tức của Liên Thành Bích.
Một hồi thật lâu, nàng mới lấy hết can đảm, hỏi:
- Anh.... anh đã kiếm ra anh ấy rồi? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Vâng.
Y trả lời thật gãy gọn, gọn như kim chích, gọn đến dễ sơ.. Gương mặt của Thẩm Bích Quân cũng lộ vẻ biểu tình như bị kim chích.
Nàng vốn là người đàn bà được dạy dỗ, nàng biết, người đàn bà nghe nói đến chồng, bất kỳ thế nào cũng nên lộ vẻ hân hoan phấn chấn mới phải. Có điều không biết tại sao, nàng không thể ép được mình lộ vẻ cao hứng lên tý nào. Một hồi thật lâu, nàng mới nhè nhẹ hỏi:
- Anh ấy ở đâu? Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Người đánh xe ngoài cửa biết đường, y đem cô lại đó.
Gương mặt của Thẩm Bích Quân rồi cũng hiện ra một nụ cười, nàng nói:
- Cám ơn anh.
Dĩ nhiên nàng biết ba tiếng ấy thốt ra từ miệng của mình, nhưng giọng nói nghe sao lạc lỏng, xa xôi quá, phảng phất như tiếng một người la.. Dĩ nhiên nàng cũng biết nàng đang cười, có điều gương mặt của nàng sao cứng ngắt, nụ cười hình như đang ở trên gương mặt một người nào khác.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Đừng khách khí, vốn là chuyện tôi phải làm.
Giọng nói của y lạnh lùng, biểu tình cũng rất lạnh lùng.
Nhưng trong lòng y nhĩ?
Thẩm Bích Quân hỏi:
- Có phải anh bảo phu xe chờ ở ngoài chăng?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Vâng! May mà trời cũng còn sớm, cô còn đi được một đoạn đường dài, với lại.... cô cũng chẳng có hành lý gì để mang theo. Trên gương mặt y bỗng lộ một nụ cười thật kỳ dị, y nói tiếp:
- Với lại tôi biết nhất định cô nôn nóng đi ngaỵ Thẩm Bích Quân chầm chậm gật đầu, nói:
- Vâng, lâu lắm rồi tôi chưa gặp mặt anh ấy. Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tốt, cô mau đi thôi! Không chừng sau này chúng ta còn có dịp gặp mặt lại. Hai người nói chuyện rất nhỏ, rất chậm, làm như phải dùng hết sức lực mới nói ra được.
Không lẽ đó là những điều họ muốn nói với nhau? Thế gian này có bao nhiêu người có can đảm nói ra được?
Ông trời đã muốn cho họ gặp nhau, tại sao lại làm cho họ không thể không dấu giếm lòng nhau, lừa dối nhau, thậm chí làm đau lòng nhau....
Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên xoay người đi, nói:
- Cô còn phải đi một đoạn đường dài, tôi không dài dòng mất công, xin chào!
Thẩm Bích Quân nói:
- Không sai, tôi phải đi một đoạn đường dài, anh.... có phải anh cũng rời nơi đây? Tiêu Thập Nhất Lang hững hờ nói:
- Vâng, một người còn sống đó, phải tiếp tục rời bước.
Thẩm Bích Quân đột nhiên cắn chặt răng, lớn tiếng nói:
- Tôi còn muốn làm một chuyện, không biết anh có bằng lòng không?
Tiêu Thập Nhất Lang dừng bước lại, nhưng chẳng quay đầu, y hỏi:
- Chuyện gì?
Thẩm Bích Quân nói:
- Tôi.... tôi mời anh uống rượu. Nàng làm như lấy hết can đảm, lại nói tiếp:
- Tôi mời anh, không phải anh mời tôi. Đừng nói gì khác, chỉ một chuyện ngày nào anh cũng mời tôi, phải để tôi mời lại anh.